Chương 13: Bế
Cải
06/06/2020
Tư Duệ có hẹn với đối tác vào buổi trưa nên từ sáng sớm, anh đã gọi điện hối thúc thư ký riêng của mình:
“Sao giờ này cô vẫn chưa đến? Còn bắt tôi đợi đến bao giờ?”
Anh vừa nhìn đồng hồ trên tay vừa nhăn nhó, trễ 10 phút rồi, uổng công sáng nay anh còn vì cô ta dậy sớm hơn bình thường một chút.
“Chủ t… Tư Duệ, tôi lỡ bus rồi, anh chờ một chút.”
Giọng của cô có chút khó xử và lo lắng, thật ra là do hôm qua hồi hộp đến quên cả ngủ, sáng nay dậy trễ mất tiêu.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài khe khẽ:
“Ở đâu?”
“Hử?”
“Tôi hỏi cô đang ở đâu?”
“Bến xe bus gần nhà…” Viên Tuyết Hinh không thể nói dối được, vẻ mặt bất lực nhìn trời.
“Ở yên đó.”
Tút tút...
Cúp máy rồi?...
Vì sao mỗi lần nói chuyện đều thích tắt ngang như thế chứ? Tưởng mình là ông chủ thì muốn nói gì cũng được chắc? Viên Tuyết Hinh cúi đầu, càng nghĩ càng thấy bực mình, dù cô hâm mộ Tư Duệ rồi xin vào công ty, nhưng không có nghĩa là phải chịu cảnh lép vế thế này! Tưởng đẹp trai thì kiếm ra tiền á? Cái bản mặt ốm đến mức hai má muốn hõm vào trong đó mà cũng được khen? Trông như thiếu ăn thiếu ngủ hàng chục năm qua vậy!
Hôm nay tuyết không rơi nữa nhưng vẫn lạnh như mọi ngày, thậm chí không khí còn khô hơn trước, mũi cô bắt đầu ửng hồng, hai má căng cứng. Có lẽ do mấy hôm trước tuyết rơi dày nên tình trạng tắt nghẽn giao thông mới xảy ra, cô có nên đổi sang đi tàu điện ngầm không nhỉ?
Đang lúc Viên Tuyết Hinh muốn kéo khăn choàng che mặt, một chiếc xe xịn màu đen tạt ngang qua chỗ cô, dù đã đạp thắng nhưng vẫn trượt tới phía trước một chút. Người xung quanh tò mò đưa mắt nhìn, xong lập tức quay đi. Chỉ có cô là mắt mở to nhìn chằm chằm về phía đó, bởi vì… cái người mặc áo choàng đen vừa bước ra khỏi cửa xe chính là ông chủ của cô!
Tư Duệ đi nhanh về phía này, trên tay còn cầm thêm một cái áo choàng dày, anh ném lên đầu Viên Tuyết Hinh xong liền quay về xe. Hành động tuy thô lỗ nhưng rõ ràng có ý tốt, nhân viên bình thường đều được anh ta quan tâm như vậy sao? Viên Tuyết Hinh ngẩn người, tay chầm chậm siết chặt áo choàng trên đầu.
Đợi một lát vẫn không thấy người nào đó phản ứng, Tư Duệ ló đầu ra khỏi xe.
“Còn không vào? Muốn tôi bế vào xe chắc?”
Ặc? Viên Tuyết Hinh sực tỉnh từ trong cơn mê muội đầu óc, vội chạy lại chỗ đỗ xe, còn chưa kịp đến nơi, chân cô đột nhiên trượt dài trên đường rồi té một cú như trời giáng xuống đất.
Rầm.
Tư Duệ cũng bị tình huống này dọa cho giật mình, anh không kịp suy nghĩ liền phóng từ trên xe xuống.
“Này? Cô ổn không vậy?”
“T-tôi ổn…” Mới là lạ! Viên Tuyết Hinh xoa đầu gối, cố lê thân mình bò dậy. Ngại quá, ai cũng nhìn cô hết! Thật sự hôm nay ra đường quên xem lịch rồi!
Tư Duệ nhìn cái mũi đỏ hồng của Viên Tuyết Hinh, cơ thể đột nhiên tự động phản ứng, hai tay vòng sau lưng và dưới chân cô.
“T-Tư Duệ?”
Viên Tuyết Hinh sợ hết hồn, tay bám lên áo ngoài của Tư Duệ, cô chưa từng và có lẽ sẽ không bao giờ hiểu nổi ông chủ của mình.
Mặc kệ ánh nhìn của bao người, Tư Duệ đột nhiên xốc mạnh Viên Tuyết Hinh lên rồi bế gọn cô. Chạm vào người cô nhóc này, anh mới thấy sự đối lập. Cho dù trông anh ốm yếu thế thôi nhưng vẫn rất săn chắc, hơn nữa cực nặng, còn Viên Tuyết Hinh tưởng chừng như thừa cân một chút thì sự thật là nhẹ và nhỏ bé hơn anh nghĩ nhiều lắm. Có lẽ do khuôn mặt của cô hơi tròn?
Tư Duệ ôm chặt Viên Tuyết Hinh, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế, cũng không hiểu sao khi thấy cô gái này bị thương, bản thân lại đau lòng như thế.
“...” Viên Tuyết Hinh thì trực tiếp mất hồn rồi, bị người ta ôm vào trong xe mà không nói được lời nào. Tiền đồ ở đâu? Hả, Viên Tuyết Hinh? Tại sao mày lại đỏ mặt vậy hả?
Tư Duệ thấy khuôn mặt ngờ nghệch ngay bên cạnh, không nhịn được mà mỉm cười, anh cảm thấy bản thân thật tốt bụng khi đưa tay thắt dây an toàn cho cô gái nhỏ này. Nhưng dường như hành động của anh lại khiến Viên Tuyết Hinh có chút hoảng sợ và bối rối khi càng cúi thấp đầu không dám nhìn anh. Chẳng lẽ anh đáng sợ vậy sao?
“Sao giờ này cô vẫn chưa đến? Còn bắt tôi đợi đến bao giờ?”
Anh vừa nhìn đồng hồ trên tay vừa nhăn nhó, trễ 10 phút rồi, uổng công sáng nay anh còn vì cô ta dậy sớm hơn bình thường một chút.
“Chủ t… Tư Duệ, tôi lỡ bus rồi, anh chờ một chút.”
Giọng của cô có chút khó xử và lo lắng, thật ra là do hôm qua hồi hộp đến quên cả ngủ, sáng nay dậy trễ mất tiêu.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài khe khẽ:
“Ở đâu?”
“Hử?”
“Tôi hỏi cô đang ở đâu?”
“Bến xe bus gần nhà…” Viên Tuyết Hinh không thể nói dối được, vẻ mặt bất lực nhìn trời.
“Ở yên đó.”
Tút tút...
Cúp máy rồi?...
Vì sao mỗi lần nói chuyện đều thích tắt ngang như thế chứ? Tưởng mình là ông chủ thì muốn nói gì cũng được chắc? Viên Tuyết Hinh cúi đầu, càng nghĩ càng thấy bực mình, dù cô hâm mộ Tư Duệ rồi xin vào công ty, nhưng không có nghĩa là phải chịu cảnh lép vế thế này! Tưởng đẹp trai thì kiếm ra tiền á? Cái bản mặt ốm đến mức hai má muốn hõm vào trong đó mà cũng được khen? Trông như thiếu ăn thiếu ngủ hàng chục năm qua vậy!
Hôm nay tuyết không rơi nữa nhưng vẫn lạnh như mọi ngày, thậm chí không khí còn khô hơn trước, mũi cô bắt đầu ửng hồng, hai má căng cứng. Có lẽ do mấy hôm trước tuyết rơi dày nên tình trạng tắt nghẽn giao thông mới xảy ra, cô có nên đổi sang đi tàu điện ngầm không nhỉ?
Đang lúc Viên Tuyết Hinh muốn kéo khăn choàng che mặt, một chiếc xe xịn màu đen tạt ngang qua chỗ cô, dù đã đạp thắng nhưng vẫn trượt tới phía trước một chút. Người xung quanh tò mò đưa mắt nhìn, xong lập tức quay đi. Chỉ có cô là mắt mở to nhìn chằm chằm về phía đó, bởi vì… cái người mặc áo choàng đen vừa bước ra khỏi cửa xe chính là ông chủ của cô!
Tư Duệ đi nhanh về phía này, trên tay còn cầm thêm một cái áo choàng dày, anh ném lên đầu Viên Tuyết Hinh xong liền quay về xe. Hành động tuy thô lỗ nhưng rõ ràng có ý tốt, nhân viên bình thường đều được anh ta quan tâm như vậy sao? Viên Tuyết Hinh ngẩn người, tay chầm chậm siết chặt áo choàng trên đầu.
Đợi một lát vẫn không thấy người nào đó phản ứng, Tư Duệ ló đầu ra khỏi xe.
“Còn không vào? Muốn tôi bế vào xe chắc?”
Ặc? Viên Tuyết Hinh sực tỉnh từ trong cơn mê muội đầu óc, vội chạy lại chỗ đỗ xe, còn chưa kịp đến nơi, chân cô đột nhiên trượt dài trên đường rồi té một cú như trời giáng xuống đất.
Rầm.
Tư Duệ cũng bị tình huống này dọa cho giật mình, anh không kịp suy nghĩ liền phóng từ trên xe xuống.
“Này? Cô ổn không vậy?”
“T-tôi ổn…” Mới là lạ! Viên Tuyết Hinh xoa đầu gối, cố lê thân mình bò dậy. Ngại quá, ai cũng nhìn cô hết! Thật sự hôm nay ra đường quên xem lịch rồi!
Tư Duệ nhìn cái mũi đỏ hồng của Viên Tuyết Hinh, cơ thể đột nhiên tự động phản ứng, hai tay vòng sau lưng và dưới chân cô.
“T-Tư Duệ?”
Viên Tuyết Hinh sợ hết hồn, tay bám lên áo ngoài của Tư Duệ, cô chưa từng và có lẽ sẽ không bao giờ hiểu nổi ông chủ của mình.
Mặc kệ ánh nhìn của bao người, Tư Duệ đột nhiên xốc mạnh Viên Tuyết Hinh lên rồi bế gọn cô. Chạm vào người cô nhóc này, anh mới thấy sự đối lập. Cho dù trông anh ốm yếu thế thôi nhưng vẫn rất săn chắc, hơn nữa cực nặng, còn Viên Tuyết Hinh tưởng chừng như thừa cân một chút thì sự thật là nhẹ và nhỏ bé hơn anh nghĩ nhiều lắm. Có lẽ do khuôn mặt của cô hơi tròn?
Tư Duệ ôm chặt Viên Tuyết Hinh, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế, cũng không hiểu sao khi thấy cô gái này bị thương, bản thân lại đau lòng như thế.
“...” Viên Tuyết Hinh thì trực tiếp mất hồn rồi, bị người ta ôm vào trong xe mà không nói được lời nào. Tiền đồ ở đâu? Hả, Viên Tuyết Hinh? Tại sao mày lại đỏ mặt vậy hả?
Tư Duệ thấy khuôn mặt ngờ nghệch ngay bên cạnh, không nhịn được mà mỉm cười, anh cảm thấy bản thân thật tốt bụng khi đưa tay thắt dây an toàn cho cô gái nhỏ này. Nhưng dường như hành động của anh lại khiến Viên Tuyết Hinh có chút hoảng sợ và bối rối khi càng cúi thấp đầu không dám nhìn anh. Chẳng lẽ anh đáng sợ vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.