Chương 66: Chúng ta động phòng thôi.
Cải
08/06/2020
Lợi ích trong lời nói của Mira là gì, Tư Duệ rất muốn biết, nhưng nhìn thái độ của cô gái trước mắt, có thể hiểu được, cho dù hỏi bao lần đi nữa
cũng vô dụng, người ta vốn không muốn nói.
Trước khi rời đi, Tư Duệ còn một thắc mắc:
“Cô có thể cho tôi biết tại sao mình lại dính phải lời nguyền này không?”
“À? Do một người phụ nữ trước khi chết đã dùng máu của mình để nguyền rủa.”
Một câu nói này, làm Tư Duệ sững sờ thật lâu. Dùng máu để nguyền rủa ư? Trước khi chết? Anh có chút run giọng mà nói:
“Thời gian dính lời nguyền…”
“Đại khái khi cậu còn nhỏ. Về phần người đó là ai, tôi nghĩ chắc cậu cũng đã biết rồi.”
Mira đưa tay vuốt ve mấy chú mèo nhỏ trong quầy, mỗi một con mèo đều được chăm sóc rất kỹ lưỡng, ánh mắt linh động, trông rất thông minh.
Mặc dù đã lờ mờ đoán ra được người nguyền rủa mình là ai, nhưng Tư Duệ vẫn không thể tin được suy đoán đó lại đúng. Vì sao? Vì sao bà ấy lại nguyền rủa anh chứ?
Anh ngẩn người đứng ở nơi đó, khiến Viên Tuyết Hinh không rõ ra sao. Cảm nhận được anh đau lòng vì việc gì đó, cô cũng không vui nổi. Cánh tay trắng mềm chạm vào gò má có chút gầy của anh, nhẹ giọng an ủi:
“Em ở đây, cho dù có chuyện gì xảy ra thì em vẫn ở đây với anh mà.”
Hơi ấm từ lòng bàn tay cô khiến anh tỉnh táo lại đôi chút, hai người đều gật đầu với Mira, chào hỏi xong liền rời đi.
Trên đường trở về, Viên Tuyết Hinh không khỏi cảm thấy lo lắng:
“Anh vẫn ổn chứ? Trông sắc mặt của anh kìa.”
“Không sao đâu, anh thì có chuyện gì được chứ? Chồng của em vĩ đại thế nào em không biết à?”
“Ôi, được rồi, anh tự luyến thật đấy!”
Nhìn anh làm ra vẻ thoải mái, còn có sức trêu đùa với cô, cô cũng không nhắc đến vấn đề này nữa.
Hai vợ chồng trở về nhà, đem lọ thuốc ra cất kỹ vào tủ rồi mới ngồi trên giường, bắt đầu tâm sự về chuyện hôm nay.
“Anh cảm thấy cô nàng Mira đó có đáng tin không vậy?”
“Có. Thứ thuốc này hẳn là có tác dụng thật, nhưng anh lo, thứ cô ta muốn ở chúng ta là gì?”
Viên Tuyết Hinh chui vào lòng anh, đem mặt vùi vào ngực anh. Cảm nhận được tiếng tim đập nhịp nhàng trong lồng ngực, cô mới an tâm hơn chút, nói:
“Cô ta không nói rõ, em cũng sợ.”
Tư Duệ thấy cô ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, tâm cũng bình tĩnh lại đôi chút, đưa tay vuốt tóc cô.
“Được rồi, chúng ta đi ngủ trước đi, chuyện này anh sẽ suy nghĩ thêm.”
Viên Tuyết Hinh chu môi hôn lên má anh một cái chụt, sau đó mới nói:
“Hôn chúc ngủ ngon này.”
Anh cười kéo gò má bánh bao của cô, hỏi:
“Mỗi tối em đều phải như vậy mới đi ngủ được sao?”
“Làm sao? Hôn anh cũng không được hả? Sau này mỗi ngày anh đều phải để em hôn, trước khi đi ngủ á!”
“Được, mỗi ngày đều cho em hôn.”
Anh cưng chiều kéo cô vào lòng, hai người lẳng lặng ôm nhau mà ngủ, vấn đề về lời nguyền cũng bị anh ném ra sau đầu.
Mấy ngày sau đó, Tư Duệ dần bình tĩnh lại, không còn nghĩ về người đã nguyền rủa mình nữa. Nhưng vấn đề quan trọng là, anh có nên uống thứ thuốc mà Mira đưa cho?
Anh lo lắng bất an, cuối cùng phải tìm đến chỗ cô ta một lần nữa, sau khi xác định thứ cô ta muốn không liên quan đến sự an toàn của Viên Tuyết Hinh, anh mới quyết định uống nó.
Đêm muộn, Tư Duệ nằm ở trên giường ôm Viên Tuyết Hinh, nghe mùi hương dìu dịu trên người cô, nơi nào đó bắt đầu rục rịch không yên, trái tim lại bắt đầu nhảy lên điên cuồng.
Cứ mỗi lần anh có ý định cùng cô làm chuyện vợ chồng, anh lại bị biến thành mèo, cái lời nguyền chết tiệt này!
Tư Duệ kéo lọ thuốc trên đầu giường ra, một hơi đem nó đổ vào trong miệng. Mùi vị như ngòn ngọt và thơm như mùi việt quất vậy, hoàn toàn không có vị thuốc.
Chẳng lẽ là bị lừa rồi? Trong một thoáng, Tư Duệ đã nghĩ tới việc Mira lừa đảo mình bằng một lọ nước trái cây!
Viên Tuyết Hinh đang buồn ngủ đưa tay dụi mắt, lí nhí hỏi:
“Anh sao thế?”
Tư Duệ cúi đầu nhìn người trong lòng, vừa hay từ góc độ này nhìn được phần ngực bên dưới lớp áo ngủ rộng cổ của cô, không khỏi ngượng ngùng đáp:
“Anh… uống chút nước thôi.”
Lúc này, Tư Duệ chợt phát hiện, cho dù mình động tình, nhưng tim không hề đập mạnh một cách bất thường như trước nữa, cũng không… bị hóa thân!
“Tuyết Hinh.”
Anh đột nhiên gọi tên cô, cô hửm một tiếng khe khẽ rồi mở đôi mắt đang dính chặt của mình ra.
Tư Duệ chợt lật người, đem cô đặt dưới thân, đôi mắt dịu dàng chứa đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào cô.
Anh đưa tay nắm vào eo cô, hư hỏng vuốt ve:
“Chúng ta động phòng thôi.”
Trước khi rời đi, Tư Duệ còn một thắc mắc:
“Cô có thể cho tôi biết tại sao mình lại dính phải lời nguyền này không?”
“À? Do một người phụ nữ trước khi chết đã dùng máu của mình để nguyền rủa.”
Một câu nói này, làm Tư Duệ sững sờ thật lâu. Dùng máu để nguyền rủa ư? Trước khi chết? Anh có chút run giọng mà nói:
“Thời gian dính lời nguyền…”
“Đại khái khi cậu còn nhỏ. Về phần người đó là ai, tôi nghĩ chắc cậu cũng đã biết rồi.”
Mira đưa tay vuốt ve mấy chú mèo nhỏ trong quầy, mỗi một con mèo đều được chăm sóc rất kỹ lưỡng, ánh mắt linh động, trông rất thông minh.
Mặc dù đã lờ mờ đoán ra được người nguyền rủa mình là ai, nhưng Tư Duệ vẫn không thể tin được suy đoán đó lại đúng. Vì sao? Vì sao bà ấy lại nguyền rủa anh chứ?
Anh ngẩn người đứng ở nơi đó, khiến Viên Tuyết Hinh không rõ ra sao. Cảm nhận được anh đau lòng vì việc gì đó, cô cũng không vui nổi. Cánh tay trắng mềm chạm vào gò má có chút gầy của anh, nhẹ giọng an ủi:
“Em ở đây, cho dù có chuyện gì xảy ra thì em vẫn ở đây với anh mà.”
Hơi ấm từ lòng bàn tay cô khiến anh tỉnh táo lại đôi chút, hai người đều gật đầu với Mira, chào hỏi xong liền rời đi.
Trên đường trở về, Viên Tuyết Hinh không khỏi cảm thấy lo lắng:
“Anh vẫn ổn chứ? Trông sắc mặt của anh kìa.”
“Không sao đâu, anh thì có chuyện gì được chứ? Chồng của em vĩ đại thế nào em không biết à?”
“Ôi, được rồi, anh tự luyến thật đấy!”
Nhìn anh làm ra vẻ thoải mái, còn có sức trêu đùa với cô, cô cũng không nhắc đến vấn đề này nữa.
Hai vợ chồng trở về nhà, đem lọ thuốc ra cất kỹ vào tủ rồi mới ngồi trên giường, bắt đầu tâm sự về chuyện hôm nay.
“Anh cảm thấy cô nàng Mira đó có đáng tin không vậy?”
“Có. Thứ thuốc này hẳn là có tác dụng thật, nhưng anh lo, thứ cô ta muốn ở chúng ta là gì?”
Viên Tuyết Hinh chui vào lòng anh, đem mặt vùi vào ngực anh. Cảm nhận được tiếng tim đập nhịp nhàng trong lồng ngực, cô mới an tâm hơn chút, nói:
“Cô ta không nói rõ, em cũng sợ.”
Tư Duệ thấy cô ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, tâm cũng bình tĩnh lại đôi chút, đưa tay vuốt tóc cô.
“Được rồi, chúng ta đi ngủ trước đi, chuyện này anh sẽ suy nghĩ thêm.”
Viên Tuyết Hinh chu môi hôn lên má anh một cái chụt, sau đó mới nói:
“Hôn chúc ngủ ngon này.”
Anh cười kéo gò má bánh bao của cô, hỏi:
“Mỗi tối em đều phải như vậy mới đi ngủ được sao?”
“Làm sao? Hôn anh cũng không được hả? Sau này mỗi ngày anh đều phải để em hôn, trước khi đi ngủ á!”
“Được, mỗi ngày đều cho em hôn.”
Anh cưng chiều kéo cô vào lòng, hai người lẳng lặng ôm nhau mà ngủ, vấn đề về lời nguyền cũng bị anh ném ra sau đầu.
Mấy ngày sau đó, Tư Duệ dần bình tĩnh lại, không còn nghĩ về người đã nguyền rủa mình nữa. Nhưng vấn đề quan trọng là, anh có nên uống thứ thuốc mà Mira đưa cho?
Anh lo lắng bất an, cuối cùng phải tìm đến chỗ cô ta một lần nữa, sau khi xác định thứ cô ta muốn không liên quan đến sự an toàn của Viên Tuyết Hinh, anh mới quyết định uống nó.
Đêm muộn, Tư Duệ nằm ở trên giường ôm Viên Tuyết Hinh, nghe mùi hương dìu dịu trên người cô, nơi nào đó bắt đầu rục rịch không yên, trái tim lại bắt đầu nhảy lên điên cuồng.
Cứ mỗi lần anh có ý định cùng cô làm chuyện vợ chồng, anh lại bị biến thành mèo, cái lời nguyền chết tiệt này!
Tư Duệ kéo lọ thuốc trên đầu giường ra, một hơi đem nó đổ vào trong miệng. Mùi vị như ngòn ngọt và thơm như mùi việt quất vậy, hoàn toàn không có vị thuốc.
Chẳng lẽ là bị lừa rồi? Trong một thoáng, Tư Duệ đã nghĩ tới việc Mira lừa đảo mình bằng một lọ nước trái cây!
Viên Tuyết Hinh đang buồn ngủ đưa tay dụi mắt, lí nhí hỏi:
“Anh sao thế?”
Tư Duệ cúi đầu nhìn người trong lòng, vừa hay từ góc độ này nhìn được phần ngực bên dưới lớp áo ngủ rộng cổ của cô, không khỏi ngượng ngùng đáp:
“Anh… uống chút nước thôi.”
Lúc này, Tư Duệ chợt phát hiện, cho dù mình động tình, nhưng tim không hề đập mạnh một cách bất thường như trước nữa, cũng không… bị hóa thân!
“Tuyết Hinh.”
Anh đột nhiên gọi tên cô, cô hửm một tiếng khe khẽ rồi mở đôi mắt đang dính chặt của mình ra.
Tư Duệ chợt lật người, đem cô đặt dưới thân, đôi mắt dịu dàng chứa đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào cô.
Anh đưa tay nắm vào eo cô, hư hỏng vuốt ve:
“Chúng ta động phòng thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.