Chương 35: Hôn má
Cải
08/06/2020
"Quý khách, anh cảm thấy cái này thế nào?"
Nhân viên rất lịch sự đưa cho Viên Tuyết Hinh một cái áo khoác hàng hiệu màu hồng nhạt, nhiệt tình tư vấn một lúc, Tư Duệ liếc sơ qua rồi nói:
"Lấy cái đó đi."
Viên Tuyết Hinh giật giật cơ miệng, định bảo không muốn mua quần áo màu hồng, nhưng nhìn đến ánh mắt nóng rực của người đàn ông bá đạo nào đó thì trợn mắt cầm lấy. Được rồi, ai bảo anh ta là cấp trên chứ.
"Cái kia, đúng, màu đen, đằng này nữa, gói lại giúp tôi." Tư Duệ đứng ngắm nghía một lúc rồi mua tầm năm cái túi lớn, tự mình xách lềnh kềnh.
Viên Tuyết Hinh đi đằng sau không nhịn được đưa tay chọc chọc vào lưng anh, hỏi:
"Này, anh mua gì lắm vậy?"
Tư Duệ cảm giác được lưng nhồn nhột, khẽ liếc mắt về sau, bắt gặp khuôn mặt thích thú cùng khóe môi cong cong của Viên Tuyết Hinh. Chọc lưng anh vui vậy à? Anh mím môi, làm như không có gì và đi ra ngoài trước, vừa đẩy cửa cho cô vừa nói:
"Những thứ này mua cho cô, cũng đâu phải tiền của tôi."
"Hả?"
Viên Tuyết Hinh kinh ngạc nhìn anh ta, sau đó đưa tay vỗ cái bốp vào lưng anh, la lên:
"Mau trả lại, tôi không muốn trừ vào lương của mình nữa đâu! Tên khốn keo kiệt này!"
Tư Duệ bị đánh đau, nhăn mày:
"Khoan, đây là tiền của Tiêu Minh! Anh ta bảo muốn đưa phí đền bù tổn thất tinh thần cho tôi! Cô, cái con người bạo lực này, có biết tôi là cấp trên của cô không hả?"
Cô gái nhỏ ngây người, sau đó dẩu môi không vui:
"Phải đền tiền cho tôi mới đúng chứ! Anh ta cũng lừa tôi rất thảm mà!"
Về phần anh là cấp trên, hừm, ai bảo anh không ra dáng của một vị cấp trên chứ? Nhìn đống quần áo hàng hiệu trên tay anh, Viên Tuyết Hinh cảm thấy vô cùng vô cùng đau lòng, đống này mua được rất rất nhiều bánh gạo cay đó! Đúng là phí quá đi!
Nhìn bộ dáng trẻ con của cô, trong lòng Tư Duệ rốt cuộc thoải mái hơn rất nhiều. Anh đưa tay trái đang trống trải ra búng lên trán cô một cái, cười nhẹ:
"Được rồi, đừng bĩu môi nữa, hôm nay bổn đại gia sẽ dùng thời gian quý giá của mình đền cho cô."
Phía này hai người tình tứ với nhau, ở phía xa lại có mấy kẻ len lén đưa máy ảnh lên. Tư Duệ tinh mắt bắt được một kẻ trốn phía sau trạm xe buýt chỉa ống kính về phía mình, khóe môi cong lên liền cúi xuống hôn lên má Viên Tuyết Hinh một cái thật sâu.
Chụt một tiếng, hai má của Viên Tuyết Hinh nóng bừng lên. Sao anh ta dám? Viên Tuyết Hinh bị tấn công bất ngờ vội vã bịt chặt hai bên má đang đỏ ửng của mình, không nghĩ tới ở chỗ đông người như vậy mà Tư Duệ dám làm trò dê xồm đó! Cô cắn cánh môi dưới hồng nhuận, mắt mở to lườm anh.
Vốn dĩ muốn cho người bố đáng ghét kia thấy cảnh này để ông ta rút lui, ai ngờ hôn một cái rồi mới thấy nghiện muốn chết. Vừa rồi rõ ràng cảm nhận được da thịt Viên Tuyết Hinh lành lạnh, anh lưu luyến mở cửa xe, ánh mắt yêu thương nhìn cô:
"Đây xem như phí vận chuyển đồ đạc, đừng lườm nữa, vào trong xe đi. Lần sau còn làm hành động cắn môi đó thì đừng trách nhé."
Hừ, tự mình mua rồi tự mình cầm, còn đòi phí vận chuyển gì chứ? Viên Tuyết Hinh buồn bực nghĩ nghĩ, nhưng không dám bĩu môi hay cắn môi nữa, biểu cảm gì cũng không dám bày ra, thấy xung quanh bắt đầu có vài người tò mò nhìn họ thì vội che mặt chui tọt vào trong xe.
Tư Duệ đanh mặt nhìn một lượt xung quanh, phát hiện ngoài những kẻ anh thuê bảo vệ Viên Tuyết Hinh đang trà trộn trên đường lớn ra, còn có vài tên khả nghi khác đang quan sát bọn họ. Đây ắt hẳn là ông bố đáng ghét của anh làm ra, ông ta chán sống rồi sao?
Thấy anh vẫn còn đứng ở bên ngoài chưa chịu vào, sợ anh bị lạnh, Viên Tuyết Hinh chồm người qua gõ vào cửa kính vài cái.
"Anh ở ngoài đấy hóng gió à? Không biết lạnh?"
Hóng gió? Vào mùa đông thế này? Tư Duệ bật cười vì câu hỏi ngốc nghếch của cô, cũng nhanh chóng chui vào trong, tất cả đồ đạc đều quăng ra ghế sau hết, sau đó mới cười bảo:
"Đi xem phim trước, sau đó ăn bánh gạo cay, thế nào?"
"Ô? Yessss! Boss vạn tuế!" Viên Tuyết Hinh giơ hai nắm tay nhỏ lên, mắt lấp lánh nhìn anh.
Tư Duệ chỉ cần nhắc đến đồ ăn, cô lập tức ngoan ngoãn nghe lời, thái độ cũng tốt hơn hẳn. Anh tinh ý phát hiện ra việc này, mỗi lần đều có thể thành công khiến cô biến thành một chú cún con hiền lành.
Nhân viên rất lịch sự đưa cho Viên Tuyết Hinh một cái áo khoác hàng hiệu màu hồng nhạt, nhiệt tình tư vấn một lúc, Tư Duệ liếc sơ qua rồi nói:
"Lấy cái đó đi."
Viên Tuyết Hinh giật giật cơ miệng, định bảo không muốn mua quần áo màu hồng, nhưng nhìn đến ánh mắt nóng rực của người đàn ông bá đạo nào đó thì trợn mắt cầm lấy. Được rồi, ai bảo anh ta là cấp trên chứ.
"Cái kia, đúng, màu đen, đằng này nữa, gói lại giúp tôi." Tư Duệ đứng ngắm nghía một lúc rồi mua tầm năm cái túi lớn, tự mình xách lềnh kềnh.
Viên Tuyết Hinh đi đằng sau không nhịn được đưa tay chọc chọc vào lưng anh, hỏi:
"Này, anh mua gì lắm vậy?"
Tư Duệ cảm giác được lưng nhồn nhột, khẽ liếc mắt về sau, bắt gặp khuôn mặt thích thú cùng khóe môi cong cong của Viên Tuyết Hinh. Chọc lưng anh vui vậy à? Anh mím môi, làm như không có gì và đi ra ngoài trước, vừa đẩy cửa cho cô vừa nói:
"Những thứ này mua cho cô, cũng đâu phải tiền của tôi."
"Hả?"
Viên Tuyết Hinh kinh ngạc nhìn anh ta, sau đó đưa tay vỗ cái bốp vào lưng anh, la lên:
"Mau trả lại, tôi không muốn trừ vào lương của mình nữa đâu! Tên khốn keo kiệt này!"
Tư Duệ bị đánh đau, nhăn mày:
"Khoan, đây là tiền của Tiêu Minh! Anh ta bảo muốn đưa phí đền bù tổn thất tinh thần cho tôi! Cô, cái con người bạo lực này, có biết tôi là cấp trên của cô không hả?"
Cô gái nhỏ ngây người, sau đó dẩu môi không vui:
"Phải đền tiền cho tôi mới đúng chứ! Anh ta cũng lừa tôi rất thảm mà!"
Về phần anh là cấp trên, hừm, ai bảo anh không ra dáng của một vị cấp trên chứ? Nhìn đống quần áo hàng hiệu trên tay anh, Viên Tuyết Hinh cảm thấy vô cùng vô cùng đau lòng, đống này mua được rất rất nhiều bánh gạo cay đó! Đúng là phí quá đi!
Nhìn bộ dáng trẻ con của cô, trong lòng Tư Duệ rốt cuộc thoải mái hơn rất nhiều. Anh đưa tay trái đang trống trải ra búng lên trán cô một cái, cười nhẹ:
"Được rồi, đừng bĩu môi nữa, hôm nay bổn đại gia sẽ dùng thời gian quý giá của mình đền cho cô."
Phía này hai người tình tứ với nhau, ở phía xa lại có mấy kẻ len lén đưa máy ảnh lên. Tư Duệ tinh mắt bắt được một kẻ trốn phía sau trạm xe buýt chỉa ống kính về phía mình, khóe môi cong lên liền cúi xuống hôn lên má Viên Tuyết Hinh một cái thật sâu.
Chụt một tiếng, hai má của Viên Tuyết Hinh nóng bừng lên. Sao anh ta dám? Viên Tuyết Hinh bị tấn công bất ngờ vội vã bịt chặt hai bên má đang đỏ ửng của mình, không nghĩ tới ở chỗ đông người như vậy mà Tư Duệ dám làm trò dê xồm đó! Cô cắn cánh môi dưới hồng nhuận, mắt mở to lườm anh.
Vốn dĩ muốn cho người bố đáng ghét kia thấy cảnh này để ông ta rút lui, ai ngờ hôn một cái rồi mới thấy nghiện muốn chết. Vừa rồi rõ ràng cảm nhận được da thịt Viên Tuyết Hinh lành lạnh, anh lưu luyến mở cửa xe, ánh mắt yêu thương nhìn cô:
"Đây xem như phí vận chuyển đồ đạc, đừng lườm nữa, vào trong xe đi. Lần sau còn làm hành động cắn môi đó thì đừng trách nhé."
Hừ, tự mình mua rồi tự mình cầm, còn đòi phí vận chuyển gì chứ? Viên Tuyết Hinh buồn bực nghĩ nghĩ, nhưng không dám bĩu môi hay cắn môi nữa, biểu cảm gì cũng không dám bày ra, thấy xung quanh bắt đầu có vài người tò mò nhìn họ thì vội che mặt chui tọt vào trong xe.
Tư Duệ đanh mặt nhìn một lượt xung quanh, phát hiện ngoài những kẻ anh thuê bảo vệ Viên Tuyết Hinh đang trà trộn trên đường lớn ra, còn có vài tên khả nghi khác đang quan sát bọn họ. Đây ắt hẳn là ông bố đáng ghét của anh làm ra, ông ta chán sống rồi sao?
Thấy anh vẫn còn đứng ở bên ngoài chưa chịu vào, sợ anh bị lạnh, Viên Tuyết Hinh chồm người qua gõ vào cửa kính vài cái.
"Anh ở ngoài đấy hóng gió à? Không biết lạnh?"
Hóng gió? Vào mùa đông thế này? Tư Duệ bật cười vì câu hỏi ngốc nghếch của cô, cũng nhanh chóng chui vào trong, tất cả đồ đạc đều quăng ra ghế sau hết, sau đó mới cười bảo:
"Đi xem phim trước, sau đó ăn bánh gạo cay, thế nào?"
"Ô? Yessss! Boss vạn tuế!" Viên Tuyết Hinh giơ hai nắm tay nhỏ lên, mắt lấp lánh nhìn anh.
Tư Duệ chỉ cần nhắc đến đồ ăn, cô lập tức ngoan ngoãn nghe lời, thái độ cũng tốt hơn hẳn. Anh tinh ý phát hiện ra việc này, mỗi lần đều có thể thành công khiến cô biến thành một chú cún con hiền lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.