Chương 26: Mất hai ngón tay?
Cải
06/06/2020
Trước phòng bệnh, Tiêu Minh đang ngửa đầu nhắm chặt hai mắt, anh thật sự rất
hoảng loạn khi nhận được điện thoại của Mina. Cảm giác kinh khủng năm
năm trước lại ập đến khiến anh suy sụp vô cùng. Trần Ngạn Khải ở bên
cạnh nắm chặt tay anh, cậu chọn cách yên lặng an ủi. Đối với họ, Tư Duệ
giống như em trai trong nhà vậy. Đợt trả thù này là do họ giúp em ấy
làm, từ việc thu gom cổ phiếu đến chơi xấu với lão Hàn, chỉ là họ không
thể ngờ tới khi công ty phá sản lão có thể điên cuồng đến mức tấn công
Tư Duệ...
Đợi đến lúc Viên Tuyết Hinh thở hổn hển chạy tới, da trên người cô đều đã muốn đóng băng lại. Trời quá lạnh, cô lại không mang áo ấm, bắt xe đến bên ngoài cổng bệnh viện liền chạy một mạch đến đây, bên ngoài làn da còn lưu lại chút hơi ẩm. Cho dù bên trong bệnh viện có hệ thống sưởi đi chăng nữa thì cô ở bên ngoài cũng đủ lâu, khuôn mặt không còn chút máu nào.
Thấy cô như vậy, Tiêu Minh nhanh chóng cởi áo dày trên người đưa qua, khẽ nhăn mày, nói:
“Cô làm gì vậy? Ăn mặc mỏng manh như thế chạy tới đây, có chuyện gì Tư Duệ lại đổ hết lên đầu anh đây!”
Viên Tuyết Hinh cũng đang run cầm cập vì lạnh nên không từ chối ý tốt của Tiêu Minh mà nhanh chóng nhận lấy áo, mặc vào. Cô gấp gáp hỏi:
“Tư Duệ, anh ta thế nào?”
Vừa nghe đến tên thằng nhóc kia, Tiêu Minh lập tức cụp mắt xuống. Thật sự anh rất giận thằng nhóc đó, cực kì giận!
“Thằng nhóc đó không sao, nhưng đứt mất hai ngón tay… chỉ sợ không nối lại được. Bao tử cũng bị rách một lỗ to, bác sĩ nói dù đã phẫu thuật nhưng không cẩn thận sẽ để lại di chứng. Thêm nữa mất máu quá nhiều, bây giờ còn chưa tỉnh.”
Viên Tuyết Hinh dù biết tình hình rất nguy kịch, nhưng đến mức này thì cô không tưởng tượng nổi, cả người lung lay suýt ngã ra sàn. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được nỗi kinh hoàng khi sắp mất đi thứ gì đó quý giá. Cho dù… cho dù cơ thể không sao, nhưng liệu Tư Duệ có ổn với việc mất ngón tay không? Một người đàn ông hoàn hảo như anh, bây giờ lại trở thành kẻ tàn tật… Không, cô không dám nghĩ tới nữa.
Trần Ngạn Khải thấy vẻ mặt thất hồn lạc phách của Viên Tuyết Hinh, tốt bụng đẩy cửa cho cô:
“Tư Duệ còn chưa tỉnh, nhưng cô có thể vào thăm, đi đi.”
Gật đầu với Trần Ngạn Khải xong, cô gái nhỏ mang vẻ mặt đau lòng nhìn người nằm trên giường. Anh ta luôn thích sai khiến cô, lúc nào cũng tỏ vẻ bề trên, sao bây giờ có thể yếu ớt như vậy? Khuôn mặt tiều tụy, da dẻ hồng hào bây giờ trắng xanh như người sắp chết làm người ta không dám nhìn lâu.
Viên Tuyết Hinh chậm rãi đến gần, ngồi xuống ghế, vươn tay chỉnh lại góc chăn cho người ta, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhưng thủy chung không thể rơi xuống. Cô không được khóc đâu!
Lúc rời đi mặc vest sang trọng, rất có tinh thần. Trở về rồi lại nằm yên một chỗ không tỉnh dậy được thế này, vừa nhìn đã thấy tan nát cõi lòng. Cô chần chờ một lát, thử giở chăn lên nhìn tay của Tư Duệ, nhưng chỉ thấy một cục vải băng kín mít cả năm ngón tay. Y như một cục bột vậy… Lại sờ tay bên kia, năm ngón tay thẳng tắp thon dài, còn rất mềm mại nữa.
Trong lúc người nào đó bận rộn sờ soạng khắp nơi, Tư Duệ đã tỉnh lại, nhưng mà không muốn nói chuyện. Anh định thử xem Viên Tuyết Hinh phản ứng thế nào, kết quả là cônhóc chết tiệt hết nắm tay này, lại đổi qua nắm tay kia, sờ tới sờ lui trên người anh.
“Viên Tuyết Hinh?”
Anh rốt cuộc chịu hết nổi, hé mắt ra nhìn, khàn giọng gọi tên Viên Tuyết Hinh. Nghe giọng anh, biểu tình của cô ta từ đau khổ chuyển sang vui sướng khôn nguôi, sau đó như nhớ ra cái gì, lại đau lòng nhìn anh.
Đợi đến lúc Viên Tuyết Hinh thở hổn hển chạy tới, da trên người cô đều đã muốn đóng băng lại. Trời quá lạnh, cô lại không mang áo ấm, bắt xe đến bên ngoài cổng bệnh viện liền chạy một mạch đến đây, bên ngoài làn da còn lưu lại chút hơi ẩm. Cho dù bên trong bệnh viện có hệ thống sưởi đi chăng nữa thì cô ở bên ngoài cũng đủ lâu, khuôn mặt không còn chút máu nào.
Thấy cô như vậy, Tiêu Minh nhanh chóng cởi áo dày trên người đưa qua, khẽ nhăn mày, nói:
“Cô làm gì vậy? Ăn mặc mỏng manh như thế chạy tới đây, có chuyện gì Tư Duệ lại đổ hết lên đầu anh đây!”
Viên Tuyết Hinh cũng đang run cầm cập vì lạnh nên không từ chối ý tốt của Tiêu Minh mà nhanh chóng nhận lấy áo, mặc vào. Cô gấp gáp hỏi:
“Tư Duệ, anh ta thế nào?”
Vừa nghe đến tên thằng nhóc kia, Tiêu Minh lập tức cụp mắt xuống. Thật sự anh rất giận thằng nhóc đó, cực kì giận!
“Thằng nhóc đó không sao, nhưng đứt mất hai ngón tay… chỉ sợ không nối lại được. Bao tử cũng bị rách một lỗ to, bác sĩ nói dù đã phẫu thuật nhưng không cẩn thận sẽ để lại di chứng. Thêm nữa mất máu quá nhiều, bây giờ còn chưa tỉnh.”
Viên Tuyết Hinh dù biết tình hình rất nguy kịch, nhưng đến mức này thì cô không tưởng tượng nổi, cả người lung lay suýt ngã ra sàn. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được nỗi kinh hoàng khi sắp mất đi thứ gì đó quý giá. Cho dù… cho dù cơ thể không sao, nhưng liệu Tư Duệ có ổn với việc mất ngón tay không? Một người đàn ông hoàn hảo như anh, bây giờ lại trở thành kẻ tàn tật… Không, cô không dám nghĩ tới nữa.
Trần Ngạn Khải thấy vẻ mặt thất hồn lạc phách của Viên Tuyết Hinh, tốt bụng đẩy cửa cho cô:
“Tư Duệ còn chưa tỉnh, nhưng cô có thể vào thăm, đi đi.”
Gật đầu với Trần Ngạn Khải xong, cô gái nhỏ mang vẻ mặt đau lòng nhìn người nằm trên giường. Anh ta luôn thích sai khiến cô, lúc nào cũng tỏ vẻ bề trên, sao bây giờ có thể yếu ớt như vậy? Khuôn mặt tiều tụy, da dẻ hồng hào bây giờ trắng xanh như người sắp chết làm người ta không dám nhìn lâu.
Viên Tuyết Hinh chậm rãi đến gần, ngồi xuống ghế, vươn tay chỉnh lại góc chăn cho người ta, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhưng thủy chung không thể rơi xuống. Cô không được khóc đâu!
Lúc rời đi mặc vest sang trọng, rất có tinh thần. Trở về rồi lại nằm yên một chỗ không tỉnh dậy được thế này, vừa nhìn đã thấy tan nát cõi lòng. Cô chần chờ một lát, thử giở chăn lên nhìn tay của Tư Duệ, nhưng chỉ thấy một cục vải băng kín mít cả năm ngón tay. Y như một cục bột vậy… Lại sờ tay bên kia, năm ngón tay thẳng tắp thon dài, còn rất mềm mại nữa.
Trong lúc người nào đó bận rộn sờ soạng khắp nơi, Tư Duệ đã tỉnh lại, nhưng mà không muốn nói chuyện. Anh định thử xem Viên Tuyết Hinh phản ứng thế nào, kết quả là cônhóc chết tiệt hết nắm tay này, lại đổi qua nắm tay kia, sờ tới sờ lui trên người anh.
“Viên Tuyết Hinh?”
Anh rốt cuộc chịu hết nổi, hé mắt ra nhìn, khàn giọng gọi tên Viên Tuyết Hinh. Nghe giọng anh, biểu tình của cô ta từ đau khổ chuyển sang vui sướng khôn nguôi, sau đó như nhớ ra cái gì, lại đau lòng nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.