Chương 29: Cô thích hắn rồi?
Vương Khiết Băng (Yu)
12/04/2023
Rời khỏi khu huấn luyện thì nội tâm của Tô Nhiễm rất rối, trong khi cô còn chưa biết nên làm gì thì Lão đại Tô Thước đã nhắn tin đến và triệu tập cô đến trụ sở. Vốn dĩ Tô Nhiễm cũng đang có ý định đến trụ sở để bàn bạc với anh ấy, nhưng hiện tại có vẻ như tình thế rất không ổn.
Cũng may là sau khi Phó Thiêm Dục đưa cô về đến nhà thì đã bảo là có việc nên đã rời đi. Lúc này Tô Nhiễm mới thay một bộ trang phục khác, sau đó đi đến quán mì kia để tìm bảo bối của mình, vì lần này Tô Thước đã gọi cô đến trụ sở nên cô chỉ còn cách dùng đến phương tiện nhanh nhất của mình, đó chính là chiếc xe moto phân khối lớn, với tên gọi là Cục Cưng.
Trèo lên xe rồi Tô Nhiễm trực tiếp chạy đi.
Sau đó thì xe của Tô Nhiễm cũng đã dừng lại ở một quán bar nhỏ, ở dưới tầng hầm của nơi này chính là trụ sở của bang Mật Thước, vì nó nằm gần với Giang Thành nên quãng đường đi của Tô Nhiễm cũng khá xa. Sau khi đến nơi thì Tô Nhiễm đã nhìn thấy Chung Tín, mà trông sắc mặt của cậu ấy không được vui vẻ lắm thì phải.
Cô cùng Chung Tín đi vào bên trong, lúc này Tô Thước đang ngồi cùng hai người em của mình là Khương Đình Lập và Hứa Vãn Tùng, nhìn thấy cô liền thẳng thắn nói:
- Alice, cô thích Phó Thiêm Dục sao?
- Ách... Sao anh lại đột ngột hỏi chuyện đó?
- Trả lời tôi, cô thích cậu ta?
Bất giác Tô Nhiễm lại cúi đầu, sau đó thì cô cũng gật đầu. Nhưng cô còn nghĩ Tô Thước sẽ tức giận rồi mắng cô, hay thậm chí là đuổi cô, vì ai mà không biết bang Mật Thước của họ chính là con mồi béo bở của tất cả cảnh sát và quân nhân, dường như chỉ cần bắt được họ thì đám kia sẽ được thăng quan tiến chức. Cho dù có nghĩ cũng không dám tin một thân tín của anh ta lại thích một tên Trung Tá... Chuyện này... Chuyện này...
- Lão đại, nhưng anh đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ để anh ấy biết chuyện của chúng ta đâu.
- Cô nghĩ Phó Thiêm Dục ngu ngốc sao? Hơn nữa cho dù cậu ta ngu dốt thì Phó Cát Tùng cũng sẽ mù quáng sao? Tô Nhiễm, cô nên nhớ Phó Cát Tùng là Thiếu Tướng! Phó Thiêm Dục là Trung Tá!
Lúc này Tô Nhiễm mới im lặng, có lẽ Tô Thước nói đúng... Cho dù cô lừa gạt Phó Thiêm Dục một năm, hai năm, hay thậm chí là mười năm thì sao chứ? Rồi một ngày nào đó anh cũng sẽ biết chuyện thôi, đến lúc đó thì họ sẽ phải đối mặt với nhau như thế nào đây?
- Tô Nhiễm, có phải Phó Cát Tùng đã biết cô là Alice rồi đúng không?
Tô Nhiễm lại một lần nữa gật đầu, cái gật đầu chết tiệt này thật sự khiến cho Tô Thước khó hiểu. Đối với con người như Phó Cát Tùng thì chắc chắn khi biết Tô Nhiễm là em gái của Alan thì phải bắt cô làm con tin chứ, tại sao vẫn chấp nhận mối hôn sự của cô và Phó Thiêm Dục? Người đàn ông này có mưu tính gì?
- Lão đại...
- Chuyện tôi bảo cô điều tra Châu gia thế nào rồi?
- Lão đại, tôi... Tôi vẫn chưa có cơ hội thăm dò Châu gia.
Tô Thước nghe đến đây thì sắc mặt đã đanh lại, anh ta muốn nói gì đó nhưng lại Khương Đình Lập ngăn cản. Cậu ấy cũng phất phất tay bảo Tô Nhiễm và Chung Tín ra ngoài trước đi.
Khi Chung Tín cùng cô ra ngoài, thì ánh mắt của cậu ta đã thay đổi, còn vô cùng khó chịu nói:
- Đồ óc heo.
- Anh mắng ai đấy!
- Tôi nói cô đó. Lão đại tin tưởng cô nên cho cô tiếp cận Phó Thiêm Dục, không ngờ đầu heo cô lại yêu thích tên đó. Cô... Cô...
Vẫn chưa nói hết thì Chung Tín đã tức giận rời đi, nhưng Tô Nhiễm hoàn toàn ngẩn người, từ trước đến giờ thái độ của cậu ta đối với cô đâu có giống như bây giờ? Sao cô lại có cảm giác... Chung Tín đang ghen vậy nhỉ? Nghĩ đến đây thì Tô Nhiễm lại lắc đầu, chẳng có ai thích một cô gái mà lại suốt ngày gọi cô ấy là đầu heo cả, chỉ là tên đó đồ gỗ thôi!
Nhưng có lẽ, cô vẫn nên xem xét lại tình hình, quả thật thì Tô Nhiễm đã có chút rung động với Phó Thiêm Dục rồi. Nếu còn tiếp tục kéo dài tình trạng này thì e là... E là cô sẽ thật sự động tâm.
Lê thân về đến nhà, Tô Nhiễm cũng chưa thấy Phó Thiêm Dục quay về, chắc hẳn lúc này anh sẽ về Phó gia, cô liền ngã lưng xuống sofa, đưa mắt nhìn lên trần nhà... Bây giờ, cô nên làm gì đây?
Đang mải mê suy nghĩ thì điện thoại của Tô Nhiễm lại vang lên tiếng tin nhắn, cầm lên xem thì là Hà Mật.
Hà Mật: [Chị Nhiễm, chị có thời gian không? Em có chuyện muốn nói với chị]
Tô Nhiễm: [Bảo bối, chúng ta đúng là có thần giao cách cảm. Vừa hay chị cũng có chuyện muốn hỏi ý kiến của em]
Khoảng gần năm phút sau, Hà Mật liền hồi đáp.
Hà Mật: [Vậy em đến nhà chị nha? Chị yên tâm, là anh Vãn Tùng đưa em đến, không phải anh cả đâu.]
Bây giờ Tô Nhiễm thật sự rung động muốn chết, đúng là em gái yêu dấu của cô có khác, chẳng lạnh lùng như tên mặt than Tô Thước kia. Đúng là có em gái thật tốt.
Cũng may là sau khi Phó Thiêm Dục đưa cô về đến nhà thì đã bảo là có việc nên đã rời đi. Lúc này Tô Nhiễm mới thay một bộ trang phục khác, sau đó đi đến quán mì kia để tìm bảo bối của mình, vì lần này Tô Thước đã gọi cô đến trụ sở nên cô chỉ còn cách dùng đến phương tiện nhanh nhất của mình, đó chính là chiếc xe moto phân khối lớn, với tên gọi là Cục Cưng.
Trèo lên xe rồi Tô Nhiễm trực tiếp chạy đi.
Sau đó thì xe của Tô Nhiễm cũng đã dừng lại ở một quán bar nhỏ, ở dưới tầng hầm của nơi này chính là trụ sở của bang Mật Thước, vì nó nằm gần với Giang Thành nên quãng đường đi của Tô Nhiễm cũng khá xa. Sau khi đến nơi thì Tô Nhiễm đã nhìn thấy Chung Tín, mà trông sắc mặt của cậu ấy không được vui vẻ lắm thì phải.
Cô cùng Chung Tín đi vào bên trong, lúc này Tô Thước đang ngồi cùng hai người em của mình là Khương Đình Lập và Hứa Vãn Tùng, nhìn thấy cô liền thẳng thắn nói:
- Alice, cô thích Phó Thiêm Dục sao?
- Ách... Sao anh lại đột ngột hỏi chuyện đó?
- Trả lời tôi, cô thích cậu ta?
Bất giác Tô Nhiễm lại cúi đầu, sau đó thì cô cũng gật đầu. Nhưng cô còn nghĩ Tô Thước sẽ tức giận rồi mắng cô, hay thậm chí là đuổi cô, vì ai mà không biết bang Mật Thước của họ chính là con mồi béo bở của tất cả cảnh sát và quân nhân, dường như chỉ cần bắt được họ thì đám kia sẽ được thăng quan tiến chức. Cho dù có nghĩ cũng không dám tin một thân tín của anh ta lại thích một tên Trung Tá... Chuyện này... Chuyện này...
- Lão đại, nhưng anh đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ để anh ấy biết chuyện của chúng ta đâu.
- Cô nghĩ Phó Thiêm Dục ngu ngốc sao? Hơn nữa cho dù cậu ta ngu dốt thì Phó Cát Tùng cũng sẽ mù quáng sao? Tô Nhiễm, cô nên nhớ Phó Cát Tùng là Thiếu Tướng! Phó Thiêm Dục là Trung Tá!
Lúc này Tô Nhiễm mới im lặng, có lẽ Tô Thước nói đúng... Cho dù cô lừa gạt Phó Thiêm Dục một năm, hai năm, hay thậm chí là mười năm thì sao chứ? Rồi một ngày nào đó anh cũng sẽ biết chuyện thôi, đến lúc đó thì họ sẽ phải đối mặt với nhau như thế nào đây?
- Tô Nhiễm, có phải Phó Cát Tùng đã biết cô là Alice rồi đúng không?
Tô Nhiễm lại một lần nữa gật đầu, cái gật đầu chết tiệt này thật sự khiến cho Tô Thước khó hiểu. Đối với con người như Phó Cát Tùng thì chắc chắn khi biết Tô Nhiễm là em gái của Alan thì phải bắt cô làm con tin chứ, tại sao vẫn chấp nhận mối hôn sự của cô và Phó Thiêm Dục? Người đàn ông này có mưu tính gì?
- Lão đại...
- Chuyện tôi bảo cô điều tra Châu gia thế nào rồi?
- Lão đại, tôi... Tôi vẫn chưa có cơ hội thăm dò Châu gia.
Tô Thước nghe đến đây thì sắc mặt đã đanh lại, anh ta muốn nói gì đó nhưng lại Khương Đình Lập ngăn cản. Cậu ấy cũng phất phất tay bảo Tô Nhiễm và Chung Tín ra ngoài trước đi.
Khi Chung Tín cùng cô ra ngoài, thì ánh mắt của cậu ta đã thay đổi, còn vô cùng khó chịu nói:
- Đồ óc heo.
- Anh mắng ai đấy!
- Tôi nói cô đó. Lão đại tin tưởng cô nên cho cô tiếp cận Phó Thiêm Dục, không ngờ đầu heo cô lại yêu thích tên đó. Cô... Cô...
Vẫn chưa nói hết thì Chung Tín đã tức giận rời đi, nhưng Tô Nhiễm hoàn toàn ngẩn người, từ trước đến giờ thái độ của cậu ta đối với cô đâu có giống như bây giờ? Sao cô lại có cảm giác... Chung Tín đang ghen vậy nhỉ? Nghĩ đến đây thì Tô Nhiễm lại lắc đầu, chẳng có ai thích một cô gái mà lại suốt ngày gọi cô ấy là đầu heo cả, chỉ là tên đó đồ gỗ thôi!
Nhưng có lẽ, cô vẫn nên xem xét lại tình hình, quả thật thì Tô Nhiễm đã có chút rung động với Phó Thiêm Dục rồi. Nếu còn tiếp tục kéo dài tình trạng này thì e là... E là cô sẽ thật sự động tâm.
Lê thân về đến nhà, Tô Nhiễm cũng chưa thấy Phó Thiêm Dục quay về, chắc hẳn lúc này anh sẽ về Phó gia, cô liền ngã lưng xuống sofa, đưa mắt nhìn lên trần nhà... Bây giờ, cô nên làm gì đây?
Đang mải mê suy nghĩ thì điện thoại của Tô Nhiễm lại vang lên tiếng tin nhắn, cầm lên xem thì là Hà Mật.
Hà Mật: [Chị Nhiễm, chị có thời gian không? Em có chuyện muốn nói với chị]
Tô Nhiễm: [Bảo bối, chúng ta đúng là có thần giao cách cảm. Vừa hay chị cũng có chuyện muốn hỏi ý kiến của em]
Khoảng gần năm phút sau, Hà Mật liền hồi đáp.
Hà Mật: [Vậy em đến nhà chị nha? Chị yên tâm, là anh Vãn Tùng đưa em đến, không phải anh cả đâu.]
Bây giờ Tô Nhiễm thật sự rung động muốn chết, đúng là em gái yêu dấu của cô có khác, chẳng lạnh lùng như tên mặt than Tô Thước kia. Đúng là có em gái thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.