Chương 48: Đăng ký kết hôn
Vương Khiết Băng (Yu)
24/04/2023
Buổi tối hôm đó thì Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục ngủ rất sớm, vì anh muốn cô dâu của anh ngày mai phải có một tinh thần thoải mái, kết hôn là chuyện của hai gia đình, nhưng Tô Nhiễm bây giờ có thể xem là chỉ còn lại Đoàn Giang Khánh, nên chỉ cần anh tiền trảm hậu tấu, sau khi danh chính ngôn thuận ở bên nhau thì Đoàn Giang Khánh cũng không thể nói gì.
Đột nhiên lúc này Tô Nhiễm mới giật mình... Ơ khoan đã... Hình như cô bị lừa rồi? Bị lừa một vố rất lớn!
Buổi sáng hôm sau, trong lúc Phó Thiêm Dục vẫn còn đang ở trong nhà vệ sinh thì Tô Nhiễm đã lấy điện thoại của mình ra, nhanh chóng gửi vào một nhóm chat một đoạn tin nhắn.
[Alice]: Tôi sắp kết hôn rồi... À không, sắp đăng ký kết hôn rồi.
[Tô Thước]:...
[Chung Tín]:...
[Khương Đình Lập]: Vậy à?
[Chu Xuyên]: Thì?
[Hứa Vãn Tùng]: Chúc mừng chị.
[Hà Mật]: Chị Nhiễm, hạnh phúc nha.
Bây giờ Tô Nhiễm thật sự rất muốn bay đến Lăng gia để ôm Tiểu Hà Mật của cô quá đi, ngoại trừ Hứa Vãn Tùng còn có tình người ra thì những tên đàn ông kia đều thối tha! Hôm nay cô đặt biệt gửi tin nhắn báo tin mừng cho họ vậy mà thái độ của họ lại cứ như chẳng quan tâm vậy, đúng là khiến cô tức chết mà.
Tuy nhiên, Tô Nhiễm còn chưa kịp mắng xong thì ở một tin nhắn riêng, Tô Thước đã nhắn đến.
[Ma Vương]: Nghĩ kĩ rồi?
Lúc này Tô Nhiễm cũng bắt đầu suy nghĩ... Cô cũng không biết bây giờ mình đã nghĩ kĩ chưa, nhưng ít nhất thì so với đám đàn ông ngoài kia thì Phó Thiêm Dục vẫn đang tin hơn, sau đó thì Tô Nhiễm cũng nhắn lại.
[Tô Nhiễm]: Lão đại, tôi nghĩ kĩ rồi. Anh ấy là người tốt, tôi cũng không muốn làm lỡ một người yêu mình.
Sau đó thì ở bên kia chỉ xem mà không nói gì, lần này Tô Nhiễm nghĩ bản thân sắp toang rồi, lẽ nào Lão đại đang chuẩn bị một bản tấu sớ đuổi việc cô sao? Bất chợt, điện thoại của Tô Nhiễm lại vang lên tiếng tin nhắn, là của Tô Thước, với dòng tin nhắn ngắn gọn.
[Ma Vương]: Ừ.
Ừ? Chỉ ừ thôi sao? Không nói gì thêm nữa à? Có thể bày ra vẻ mặt nuối tiếc một chút có được không hả? Hay bây giờ anh ta hãy nói thêm đi, kiểu như là níu kéo ấy, nhưng cuối cùng bao nhiêu mong chờ của Tô Nhiễm chỉ nhận lại được một chữ "Ừ", đúng là tên mặt than, ngoại trừ Tô Nhiễm ra thì chắc chẳng có ai có thể làm tan băng của tên này đâu.
Phó Thiêm Dục sau khi bước ra thì nhìn thấy mèo nhỏ nhà mình đang hậm hực, anh cũng không hiểu tại sao lại vậy, bước đến chỗ của cô, nhẹ nhàng xoa gương mặt của bạn gái, nói:
- Em sao vậy?
- Vừa rồi em báo tin kết hôn với ông chủ của em, anh ấy thế mà không bày ra nét mặt lưu luyến gì, còn lạnh lùng nhắn một chữ "Ừ", anh xem có tức hay không chứ!
Phó Thiêm Dục cũng chỉ mỉm cười, sau đó thì anh cũng không nói gì mà liền bảo cô đi vào tắm rửa đi, chút nữa anh sẽ đưa cô xuống nhà nói chuyện với cha mẹ, sau đó thì còn đi ăn sáng, rồi khoảng mười giờ mới đến cục dân chính, vì anh đã hẹn rồi.
Trước mặt thì để kết hôn với quân nhân thì Tô Nhiễm cần phải xét lý lịch gia phả ba đời, tuy nhiên hiện tại cô lấy họ Tô, giấy tờ tùy thân cũng mang họ Tô, mà gia đình của cô đều đã qua đời hết rồi, nên cũng chẳng cần xét làm gì. Chỉ cần biết hiện tại Tô Nhiễm trong sạch là được rồi.
Đợi khi Tô Nhiễm bước xuống nhà thì Phó Cát Tùng và Thái Vy Ương đã ngồi chờ sẵn, họ còn định sẽ tâm sự với con dâu một chút, nhưng Phó Thiêm Dục lại hối thúc họ anh lên, vì không muốn làm lỡ giờ lành nên Thái Vy Ương cũng kiềm nén bao nhiêu chữ muốn nói vào trong lòng, để yên cho Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục rời đi.
[...]
Khoảng gần mười giờ, Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục đã có mặt ở cục dân chính, lúc này thì Tô Nhiễm cảm thấy có chút kì quái. Bình thường cô cho dù có ra vào bang phái, hay thậm chí là khu huấn luyện, quân doanh cũng không ngượng như hiện tại, sau đó thì Phó Thiêm Dục liền nắm lấy tay của cô rồi đi thẳng vào bên trong.
Người anh nhờ sắp xếp cũng đưa họ đến phòng riêng, sau đó thì liền bảo họ thay quần áo để chụp giấy chứng nhận. Đợi khi mọi chuyện xong xuôi thì bây giờ trên tay của Phó Thiêm Dục và Tô Nhiễm chính là hai bản chứng nhận kết hôn, ngắm nghía một lúc, Phó Thiêm Dục cảm thấy rất hài lòng, nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy cô, nói:
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Em... Có chồng rồi?
- Chúc mừng em, Thiếu Tướng phu nhân, chào mừng em đến với cuộc đời anh.
Lúc này Tô Nhiễm vẫn còn nghĩ mình đang nằm mơ, cô như vậy là có chồng rồi sao? Tính ra thì khoảng thời gian họ ở bên nhau cũng chỉ khoảng nửa năm mà thôi... Vậy mà cô có chồng rồi? Đúng là bất ngờ thật đấy!
- Tô Nhiễm, em đang nghĩ gì vậy?
- Em đang nghĩ bây giờ em đã có được một cái đùi lớn, liệu em có thể đổi nhà hay không?
Phó Thiêm Dục liền chạm lên mũi của bạn gái... À không, bây giờ đã là vợ anh rồi, liền chạm vào mũi của vợ mình, sau đó lại nói:
- Được, em muốn đổi nhà nào liền đổi nhà đó. Chỉ cần vợ anh thích là được.
- Chồng à, anh thật tốt.
Lúc này Phó Thiêm Dục liền hôn lấy miệng nhỏ của cô, đúng là người con gái này rất biết cách nói chuyện, anh thật sự cảm thấy bản thân sắp bị cô nói đến tan chảy rồi.
Nhưng không sao, vợ anh thì sao cũng được.
Đột nhiên lúc này Tô Nhiễm mới giật mình... Ơ khoan đã... Hình như cô bị lừa rồi? Bị lừa một vố rất lớn!
Buổi sáng hôm sau, trong lúc Phó Thiêm Dục vẫn còn đang ở trong nhà vệ sinh thì Tô Nhiễm đã lấy điện thoại của mình ra, nhanh chóng gửi vào một nhóm chat một đoạn tin nhắn.
[Alice]: Tôi sắp kết hôn rồi... À không, sắp đăng ký kết hôn rồi.
[Tô Thước]:...
[Chung Tín]:...
[Khương Đình Lập]: Vậy à?
[Chu Xuyên]: Thì?
[Hứa Vãn Tùng]: Chúc mừng chị.
[Hà Mật]: Chị Nhiễm, hạnh phúc nha.
Bây giờ Tô Nhiễm thật sự rất muốn bay đến Lăng gia để ôm Tiểu Hà Mật của cô quá đi, ngoại trừ Hứa Vãn Tùng còn có tình người ra thì những tên đàn ông kia đều thối tha! Hôm nay cô đặt biệt gửi tin nhắn báo tin mừng cho họ vậy mà thái độ của họ lại cứ như chẳng quan tâm vậy, đúng là khiến cô tức chết mà.
Tuy nhiên, Tô Nhiễm còn chưa kịp mắng xong thì ở một tin nhắn riêng, Tô Thước đã nhắn đến.
[Ma Vương]: Nghĩ kĩ rồi?
Lúc này Tô Nhiễm cũng bắt đầu suy nghĩ... Cô cũng không biết bây giờ mình đã nghĩ kĩ chưa, nhưng ít nhất thì so với đám đàn ông ngoài kia thì Phó Thiêm Dục vẫn đang tin hơn, sau đó thì Tô Nhiễm cũng nhắn lại.
[Tô Nhiễm]: Lão đại, tôi nghĩ kĩ rồi. Anh ấy là người tốt, tôi cũng không muốn làm lỡ một người yêu mình.
Sau đó thì ở bên kia chỉ xem mà không nói gì, lần này Tô Nhiễm nghĩ bản thân sắp toang rồi, lẽ nào Lão đại đang chuẩn bị một bản tấu sớ đuổi việc cô sao? Bất chợt, điện thoại của Tô Nhiễm lại vang lên tiếng tin nhắn, là của Tô Thước, với dòng tin nhắn ngắn gọn.
[Ma Vương]: Ừ.
Ừ? Chỉ ừ thôi sao? Không nói gì thêm nữa à? Có thể bày ra vẻ mặt nuối tiếc một chút có được không hả? Hay bây giờ anh ta hãy nói thêm đi, kiểu như là níu kéo ấy, nhưng cuối cùng bao nhiêu mong chờ của Tô Nhiễm chỉ nhận lại được một chữ "Ừ", đúng là tên mặt than, ngoại trừ Tô Nhiễm ra thì chắc chẳng có ai có thể làm tan băng của tên này đâu.
Phó Thiêm Dục sau khi bước ra thì nhìn thấy mèo nhỏ nhà mình đang hậm hực, anh cũng không hiểu tại sao lại vậy, bước đến chỗ của cô, nhẹ nhàng xoa gương mặt của bạn gái, nói:
- Em sao vậy?
- Vừa rồi em báo tin kết hôn với ông chủ của em, anh ấy thế mà không bày ra nét mặt lưu luyến gì, còn lạnh lùng nhắn một chữ "Ừ", anh xem có tức hay không chứ!
Phó Thiêm Dục cũng chỉ mỉm cười, sau đó thì anh cũng không nói gì mà liền bảo cô đi vào tắm rửa đi, chút nữa anh sẽ đưa cô xuống nhà nói chuyện với cha mẹ, sau đó thì còn đi ăn sáng, rồi khoảng mười giờ mới đến cục dân chính, vì anh đã hẹn rồi.
Trước mặt thì để kết hôn với quân nhân thì Tô Nhiễm cần phải xét lý lịch gia phả ba đời, tuy nhiên hiện tại cô lấy họ Tô, giấy tờ tùy thân cũng mang họ Tô, mà gia đình của cô đều đã qua đời hết rồi, nên cũng chẳng cần xét làm gì. Chỉ cần biết hiện tại Tô Nhiễm trong sạch là được rồi.
Đợi khi Tô Nhiễm bước xuống nhà thì Phó Cát Tùng và Thái Vy Ương đã ngồi chờ sẵn, họ còn định sẽ tâm sự với con dâu một chút, nhưng Phó Thiêm Dục lại hối thúc họ anh lên, vì không muốn làm lỡ giờ lành nên Thái Vy Ương cũng kiềm nén bao nhiêu chữ muốn nói vào trong lòng, để yên cho Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục rời đi.
[...]
Khoảng gần mười giờ, Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục đã có mặt ở cục dân chính, lúc này thì Tô Nhiễm cảm thấy có chút kì quái. Bình thường cô cho dù có ra vào bang phái, hay thậm chí là khu huấn luyện, quân doanh cũng không ngượng như hiện tại, sau đó thì Phó Thiêm Dục liền nắm lấy tay của cô rồi đi thẳng vào bên trong.
Người anh nhờ sắp xếp cũng đưa họ đến phòng riêng, sau đó thì liền bảo họ thay quần áo để chụp giấy chứng nhận. Đợi khi mọi chuyện xong xuôi thì bây giờ trên tay của Phó Thiêm Dục và Tô Nhiễm chính là hai bản chứng nhận kết hôn, ngắm nghía một lúc, Phó Thiêm Dục cảm thấy rất hài lòng, nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy cô, nói:
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Em... Có chồng rồi?
- Chúc mừng em, Thiếu Tướng phu nhân, chào mừng em đến với cuộc đời anh.
Lúc này Tô Nhiễm vẫn còn nghĩ mình đang nằm mơ, cô như vậy là có chồng rồi sao? Tính ra thì khoảng thời gian họ ở bên nhau cũng chỉ khoảng nửa năm mà thôi... Vậy mà cô có chồng rồi? Đúng là bất ngờ thật đấy!
- Tô Nhiễm, em đang nghĩ gì vậy?
- Em đang nghĩ bây giờ em đã có được một cái đùi lớn, liệu em có thể đổi nhà hay không?
Phó Thiêm Dục liền chạm lên mũi của bạn gái... À không, bây giờ đã là vợ anh rồi, liền chạm vào mũi của vợ mình, sau đó lại nói:
- Được, em muốn đổi nhà nào liền đổi nhà đó. Chỉ cần vợ anh thích là được.
- Chồng à, anh thật tốt.
Lúc này Phó Thiêm Dục liền hôn lấy miệng nhỏ của cô, đúng là người con gái này rất biết cách nói chuyện, anh thật sự cảm thấy bản thân sắp bị cô nói đến tan chảy rồi.
Nhưng không sao, vợ anh thì sao cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.