Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 41: Hắc ám đồng thoại nhạc viên (22)
Tây Khứ Đích Thương Hiệp
06/07/2021
RỜI KHỎI KẾT GIỚI CỦA CÔNG CHÚA
"Nếu như lão sư chỉ to bằng cỡ quả táo." Hạ Lẫm nín cười, đưa tay ước lượng: "Vậy hẳn là rất đáng yêu, à không, ý của tôi là, nếu như lão sư chỉ to bằng cỡ quả táo, vậy thì lúc anh hoán đổi vị trí, chắc chắn là sẽ hoán đổi chính xác ở vị trí đó, lúc Bạch Tuyết định cắn anh, nhất định sẽ cắn trúng quả táo, nhưng vừa rồi..... Quả táo sao lại xuất hiện ở nơi đó một cách chính xác như vậy? Nếu như chỉ cần lệch xuống dưới một chút thôi, xuất hiện ở vị trí là tim của anh, hoặc là ở những nơi khác, vậy thì cô ta sẽ cắn trật ngay, đùng, kế hoạch thất bại."
"Cái này à..." Vương Vân Chi thở dài: "Tôi không có dựa vào vận khí, mà là kinh nghiệm và trực giác."
"?"
"Hạ Lẫm, tôi không biết phải hình dung cái từ này thế nào, miễn cưỡng mà nói, chắc chỉ có từ [ vô tư ] thôi! Cụ thể hơn chính là [ hệ thống vô tư ]." Vương Vân Chi nhớ lại: "Từ lúc chúng ta đến cái Khối Rubik Tử Vong này, giờ khắc nào cũng giống như đang lĩnh hội nó, toàn bộ thế giới, toàn bộ hệ thống ở đây đều vô tư thẳng thắn hiện rõ trước mắt chúng ta, cả cách sử dụng, cũng không ngoại lệ."
Hạ Lẫm gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."
"Nhớ khi lần đầu chúng ta sử dụng thẻ bài chứ? Vở kịch về Khăn Đỏ, Lâm Đồng Nhi đứng trên sân khấu, tôi thì ngồi dưới hàng ghế dành cho khán giả, sau khi hoán đổi, trở thành tôi đứng trên sân khấu, Lâm Đồng Nhi thì ngồi ở hàng ghế dành cho khán giả." Vương Vân Chi hồi tưởng kĩ càng: "Dùng phương thức đơn giản thô bạo ít phiền phức nhất để hoán đổi, không chỉ có vị trí bị thay đổi, mà cả tình huống cũng thay đổi theo, chúng ta thay nhau hoàn thành công việc của đối phương."
"Nói như vậy, thẻ bài vì muốn loại bỏ vấn đề dáng người chênh lệch nhau, nên sẽ chọn phương thức càng đơn giản để thực hiện hoán đổi." Hạ Lẫm bị anh gợi lại chút ký ức: "Tôi trước đó cũng không để ý kỹ lắm, bây giờ ngẫm lại, lúc đó tôi cũng gặp tình huống như vậy."
"Thế nên tôi tin chắc vào lúc đó, thời diểm quả táo và tôi hoán đổi cho nhau, khối Rubik, hoặc có lẽ là toàn bộ hệ thống này, sẽ dùng cách thức vô tư nhất đơn giản nhất để thực hiện hoán đổi." Vương Vân Chi dùng ngón tay vuốt nhẹ cổ mình: " Trước khi hoán đổi, Bạch Tuyết cần phải sắp cắn tôi, mà Dương Vũ Tinh cần phải sắp cắn quả táo hay đúng hơn là đôi song sinh, sau khi hệ thống đem chúng ta hoán đổi, vẫn sẽ để chúng ta thay nhau nhận lấy trạng thái bị cắn, điều này rất công bằng, cũng rất bớt việc..."
"Tôi hiểu rồi." Hạ Lẫm gật đầu: "Cứu người là anh chứ không phải là hệ thống, hệ thống chỉ vô tư đối đãi người bị hại, chỉ phụ trách việc hoán đổi, không phụ trách việc trợ giúp. Người bị hại hoàn toàn nhận được sự trợ giúp của anh, nhưng vì do hoán đổi, nên người bị hại vẫn sẽ phải xuất hiện ở vị trí của anh, tiếp nhận tất cả những gì mà anh vốn phải tiếp nhận."
"Thế nên, tương tự, quả táo nhất định sẽ hoán đổi đến vị trí mà Bạch Tuyết sẽ cắn, chuyện này đối với Bạch Tuyết có lẽ có chút tàn nhẫn, nhưng với hệ thống mà nói thì nó vẫn cứ thờ ơ, nó không hề quan tâm đến chuyện Bạch Tuyết sống hay chết." Vương Vân Chi cười cười: "Tôi trước đây cũng thật không ngờ, muốn sống sót không chỉ cần phải phân tích tính cách con người, còn phải phân tích cả tính cách của hệ thống nữa, may là hệ thống cũng không có phức tạp như con người."
"Nhưng bây giờ, lão sư cuối cùng vẫn là được tôi cứu, không bị cắn, hệ thống nhất định sẽ rất tức giận." Hạ Lẫm đột nhiên cười hì hì, ra vẻ muốn gặm: "Để báo đáp tôi, lão sư hẳn là phải để tôi cắn một cái, một cái thôi."
"... Này, vừa rồi còn nói nó thờ ơ nhiều như vậy, chỉ cần tuân theo quy tắc, hệ thống sẽ cho rằng không vấn đề gì, sao lại tức giận chứ." Vương Vân Chi bị sự tấn công đột ngột của y làm cho quẫn bách, vội vàng né tránh.
Hạ Lẫm không cắn được Vương Vân Chi, liền ôm lấy cậu, một tay bám chặt lấy hông cậu không tha, hỏi vấn đề thứ hai: "Vì sao Bạch Tuyết lại cắn phải nửa bên độc cơ chứ? Dựa vào vận khí của lão sư thì sẽ không được may mắn như vậy mới đúng."
"Cậu cuối cùng là tin hay không tin vận khí của tôi đây?" Vương Vân Chi chán nản: "Được rồi, ngay cả tôi cũng tự thấy là....... Xét đến cùng, chuyện này, không có quan hệ gì đến vận khí của tôi cả, mà là có quan hệ đến sự thao túng của Bạch Tuyết cơ."
"Không như không liên quan đến vận khí của lão sư, vậy thì dễ dàng hơn rồi...." Hạ Lẫm vô cùng thiếu đánh nói.
"Từ lúc trò chơi bắt đầu, tôi đã quan sát kĩ chuyển động của quả táo, cùng với phản ứng của Bạch Tuyết nữa." Vương Vân Chi nói: "Có một sự thật có thể xác nhận, chính là thời điểm Ngô Hiểu Thần cắn quả táo, Bạch Tuyết cố tình không điều khiển quả táo, để mặc cho quả táo chuyển động."
"Bạch Tuyết có thể điều khiển tất cả trong kết giới, có thể điều khiển cả tiếng chim kêu, vì sao hết lần này đến lần khác đều không động tới quả táo?" Hạ Lẫm lắc đầu: "Nếu là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bất cẩn như vậy."
"Cô ta có đủ ngạo mạn lẫn tự tin, nắm được cả biến số của trò chơi, còn lại một thứ có thể điều khiển nữa, đối với cô ta mà nói, chính là một bộ phận của trò chơi, cứ như vậy không thao túng, làm cho trò chơi với cô ta mà nói thì càng thêm thú vị hơn." Vương Vân Chi thở dài một hơi: "Quan trọng nhất là khi đó người mà cô ta muốn giết chính là Ngô Hiểu Thần, Bạch Tuyết đối với Ngô Hiểu Thần trước sau tồn tại một loại thưởng thức đùa bỡn tâm lý con mồi, cô hết làm cho tiếng chim dừng lại, sau đó lại thưởng thức Ngô Hiểu Thần khi phải đối mặt với một kết quả không biết trước được..... Như vậy với cô ta mà nói thì thực sự rất thú vị, cho nên Ngô Hiểu Thần lần đầu tiên không chết, lần thứ hai mới cắn trúng nửa độc còn lại."
"Nhưng đến tình huống của Dương Vũ Tinh thì đâu giống vậy?"
"Hoàn toàn khác nhau, cho nên tôi mới lựa chọn ra tay vào lúc Dương Vũ Tinh bị chọn trúng." Vương Vân Chi lắc đầu: "Tôi nói như vậy có lẽ là rất tàn nhẫn, nhưng đó là cơ hội tốt nhất."
"Tôi hiểu mà, lão sư cũng rất biết soi xét lòng người nha." Hạ Lẫm cười xoa xoa mặt của chính mình, cảm thấy tâm tư của Bạch Tuyết thật là khó đoán: "Ý của lão sư là, Bạch Tuyết có chút đùa giỡn với Ngô Hiểu Thần, nhưng đối với Dương Vũ Tinh lại là chán ghét khó chịu, muốn cho cô ấy lập tức chết đi."
"Chính là như vậy, cho nên tôi đoán, vào lúc giết Dương Vũ Tinh, Bạch Tuyết thao túng quả táo, khiến cho quả táo nhất định phải là phần màu đỏ, đảm bảo khiến cho Dương Vũ Tinh phải chết ngay." Vương Vân Chi nói, cậu cho đến lúc này, đã cảm thấy đầu ẩn ẩn phát đau, suy tính vừa rồi đã khiến cậu tiêu hao gần hết sức lực: "Tôi không hề thích phỏng đoán lòng người chút nào, lần này thật sự... quá mệt mỏi."
Hạ Lẫm nhích lại gần, đỡ Vương Vân Chi để cậu ngồi xuống, dùng ngón tay đặt hai bên đầu Vương Vân Chi, nhẹ nhàng thay cậu xoa xoa, hiếm thấy nói ra vài câu không bỡn cợt: "Được rồi, được rồi, lão sư đã cực khổ rồi, bây giờ phải nghỉ ngơi thôi."
Ngón tay lạnh lẽo lại có lực, xoa xoa như thế rất thoải mái, đau đớn đều tiêu tán.
Vương Vân Chi đã quen việc chăm sóc người khác, rất ít khi yêu cầu ai chăm sóc cho mình, đột nhiên hưởng thụ đãi ngộ này thì có chút không quen, nhưng rất nhanh, cảm giác thoải mái bao phủ, tất cả những chuyện mệt nhọc dường như cũng bị quét sạch.
"Hạ Lẫm." Vương Vân Chi vừa buông lỏng bản thân, lời nói cũng lơi lỏng hơn: "Chuyện phỏng đoán lòng người, về sau có thể nhờ cậu giúp tôi không?"
Dù sao cũng là động đội cùng nhau tin tưởng hợp tác, chính mình đảm đương nhiều việc như vậy cũng không tốt lắm, chẳng những khiến bản thân chết mệt, còn có thể khiến đồng đội không vui.
"Được." Hạ Lẫm mắt chưa kịp nhắm đã đáp ứng.
Vương Vân Chi không rõ y vì sao lại đáp ứng sảng khoái như vậy, ngay cả thói quen đùa giỡn xảo trá cũng không thấy..
"Khi anh đang chăm chú nhìn vực sâu thì cũng là lúc vực sâu đang nhìn lại anh chăm chú." Hạ Lẫm sau khi thấy Vương Vân Chi nhắm hai mắt lại, dường như đã ngủ rồi mới dùng thanh âm hầu như không nghe được nói: "Thứ như lòng người, quá đen tối, nếu như lão sư bị ép phải nhìn nó quá nhiều, sớm muộn gì cũng bị bọn họ nhuộm đen, kết quả như vậy, tôi không muốn chứng kiến."
Vương Vân Chi cũng không thật sự ngủ, nghe được lời lẩm bẩm của y, nhịn không được thấp giọng hỏi: "Cậu không sợ sao?"
"Tôi đương nhiên không sợ, bởi vì tôi chính là vực sâu mà." Hạ Lẫm mỉm cười.
......
Bên kia, tiếng khóc vẫn còn vang lên dai dẳng.
Vương Vân Chi không muốn tách khỏi những người chơi khác quá lâu, liền kéo Hạ Lẫm đạp đầy bụi mịn đi tới, đến cạnh đôi song sinh, nhìn tình trạng của bọn chúng một chút: Hoàn hảo, trên người không có vết thương, những vết cắn đã hoàn toàn liền lại, xem ra chỉ còn vết thương tồn tại trong lòng bọn chúng thôi.
"Được rồi, mày đừng khóc nữa, phiền chết được!" Lâm Đồng Nhi khó chịu đẩy Lâm Tuyết Nhi một cái.
"Chị không phải cũng khóc đó sao!" Lâm Tuyết Nhi trả lời một cách mỉa mai.
"..... Em có thể thấy được rồi?" Vương Vân Chi có chút ngoài ý muốn hỏi Lâm Đồng Nhi.
"Cùng nó biến thành quả táo lâu như vậy, không muốn nhìn cũng khó." Lâm Đồng Nhi mất hứng bĩu môi.
"Anh ngược lại cảm thấy, quan hệ của bọn em được hơn trước đây đó chứ." Hạ Lẫm lắc người qua, tự nhiên nắm vai Vương Vân Chi, cúi đầu nói đùa với đôi chị em song sinh.
"Không hề!" Đôi song sinh hai miệng một lời tức giận nói.
Thật vậy chăng?
Vương Vân Chi nhìn ánh mắt căm ghét lẫn nhau của đôi song sinh, không biết Hạ Lẫm nhìn đâu mà lại thấy quan hệ của bọn chúng tốt hơn nữa.
"Anh Vân Chi, vừa rồi là thế nào....." Dương Vũ Tinh cuối cùng cũng chuyển hướng qua Vương Vân Chi, nói ra nghi ngờ của mình: "Sao lại đột nhiên có thể thoát ra?"
"Đúng vậy, chúng ta đều trơ mắt nhìn, mọi chuyện cứ thế xảy ra." Lý Tử Thuần cũng nói: "Lẽ nào cậu...... có thân phận đặc biệt?"
"Đúng là ở hiền gặp lành, vừa rồi làm tôi sợ muốn chết, may là không có chuyện gì." Từ Siêu sợ hãi lau mồ hôi trên trán.
Cao Hâm nhìn Hạ Lẫm rồi lại nhìn Vương Vân Chi một chút, nghĩ thế nào cũng thấy thân phận của cả hai vô cùng khả nghi.
Hạ Lẫm cười cười, Vương Vân Chi chứng kiến nụ cười của y, cũng muốn bắt đầu làm vài chuyện xấu xa.
Quả nhiên, Hạ Lẫm chỉ vào đôi song sinh, nói với mọi người: "Tôi nghĩ, chuyện này phải cảm ơn bọn chúng."
"Có ý gì?" Dương Vũ Tinh mơ hồ không rõ.
"Bọn chúng thảm như vậy, nói cảm ơn có phải sẽ làm tổn thương bọn chúng hơn không....." Từ Siêu nhỏ giọng thầm thì.
Hạ Lẫm ngồi xổm trước mặt đôi song sinh, hỏi: "Lúc đang bị biến thành quả táo, bọn em có phải... có thể khống chế quả táo ở một mức độ nào đó không?"
"Ưm..." Đôi song sinh trong chốc lát quên cả khóc, ngẩn người suy tư.
"Dường như... là có một chút? Nhưng em không biết có hiệu quả hay không." Lâm Đồng Nhi cố sức nhớ lại: "Em quả thật có cố gắp đẩy nó đi, mong sao người bị cắn là nó, bởi vì em không muốn mình bị cắn đâu."
"Lúc đang xoay tròn, em cũng vô tình đẩy chị ta, muốn cho chị ấy bị cắn." Lâm Tuyết Nhi cũng đang nhớ lại: "Lẽ nào, lúc Bạch Tuyết cắn, là vừa lúc em đẩy chị ấy tới miệng của cô ta?"
"Thực sự không thể xem thường mấy đứa, lợi hại lắm." Hạ Lẫm khen ngợi xoa đầu bọn chúng.
"Thì ra là vậy....." Mọi người cùng hít vào một ngụm khí lạnh.
Bọn họ đều cho rằng khi đôi song sinh bị biến thành quả táo nhất định là bị người khống chế, thân bất do kỷ, không nghĩ tới đạo cụ còn có quyền tự chủ? Chỉ có thể nói Bạch Tuyết quá lơ là sơ suất, nhưng nói đi nói lại, ngay từ đầu Bạch Tuyết cũng không nghĩ tới chính mình lại sẽ phải cắn quả táo, dĩ nhiên là sẽ không phòng bị.
"Lẽ nào, không lẽ mấy đứa nhảy vào miệng Bạch Tuyết?" Lý Tử Thuần khó tin hỏi.
"Cũng có khả năng!?" Lâm Đồng Nhi mơ màng suy nghĩ: "Em và nó quả thật rất muốn làm vậy kia mà...."
Đôi song sinh bị kinh sợ, đem những việc mình muốn làm nhưng không làm được biến thành những việc đó đều là mình làm nên, cả hai cứ như vậy bị Hạ Lẫm điều khiển đưa đẩy, tất cả cứ thế mà thành công lao của bọn chúng.
Mọi người cũng có chút bán tính bán nghi, lập tức vây quanh đôi song sinh xì xào bàn tán.
"Được rồi được rồi, mọi người cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, trở về rồi nói tiếp." Vương Vân Chi cười cười lắc đầu: "Xin lỗi nhưng mà, có một số việc các người sẽ vĩnh viên không biết được."
Cậu lần nữa chạm vào thẻ bài, thầm nói: Thanh trừ ký ức.
Trong nháy mắt, thần sắc mọi người trở nên mê mang, qua một lúc sau, tất cả nhìn nhau, lần nữa ngạc nhiên thảo luận, lúc này đây, đám người đã quên sạch chuyện lúc trước, đương nhiên không phải là toàn bộ, chỉ quên đi thân phận khả nghi của Vương Vân Chi và Hạ Lẫm, nhưng một số việc thì vẫn nhớ kĩ, ví dụ như, trong ấn tượng của mọi người, đôi song sinh đã khống chế quả táo, khiến Bạch Tuyết trúng độc.
Chuyện này cũng không thể trách mọi người không đủ thông mình, mà là ưu thế của Bạch Tuyết trên sân nhà quá mạnh mẽ, vết tích về The Hanged Man và The Emperor đều bị xóa sạch, ngoại trừ đôi song sinh, thật sự không còn lý do nào có thể giải thích được kết quả lúc này.
.....
Mười phút sau, tiếng thông báo vang lên:
"Chúc mừng người chơi Lâm Đồng Nhi, Lâm Tuyết Nhi, Vương Vân Chi, Hạ Lẫm, Dương Vũ Tinh, Cao Hâm, Lý Tử Thuần, Từ Siêu, chúc mừng mọi người thông quan nhiệm vụ [ Tiệc táo của Bạch Tuyết ], hiện tại, kết giới sắp biến mất, mọi người sẽ quay trở lại hội trường nhạc viên."
Sảnh đường màu vàng kim chậm rãi tan biến trong không khí, khắp nơi khôi phục lại cảnh tượng quen thuộc -- sân khấu sáng đèn, khán đài khổng lồ, hội trường tràn ngập mùi thơm của bỏng ngô.... Đèn đường mờ mịt, bầu không không khỏi có một chút ấm áp.
Cho đến lúc hoàn toàn thoát khỏi kết giới, mọi người mới thật sự buông xuống phòng bị.
"Chúc mừng chúc mừng." Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư lần nữa xuất hiện, e rằng chúng nó từ đầu chưa hề rời đi, luôn canh giữ trong hội trường, chờ đợi các người chơi rời khỏi kết giới.
Trong tay Miên Dương Tiểu Thư ôm một cái hộp, ân cần bưng lên: "Các vị người chơi, mọi người đã thành công thông quan [ tiệc táo của Bạch Tuyết ], bây giờ, xin hãy nhận thấy phần thưởng."
Hộp mới vẫn là cần ngón tay của mỗi người để mở, nhưng số lỗ hõm cũng đã được điều chỉnh lại, chỉ còn tám.
Sau khi mở hộp, bên trong lại là một ít tư liệu.
"A!" Lâm Đồng Nhi chỉ vào một bản vẽ để trên cùng trong hộp thét lên:" Đầu lâu! Đầu lâu kìa!"
"Nếu như lão sư chỉ to bằng cỡ quả táo." Hạ Lẫm nín cười, đưa tay ước lượng: "Vậy hẳn là rất đáng yêu, à không, ý của tôi là, nếu như lão sư chỉ to bằng cỡ quả táo, vậy thì lúc anh hoán đổi vị trí, chắc chắn là sẽ hoán đổi chính xác ở vị trí đó, lúc Bạch Tuyết định cắn anh, nhất định sẽ cắn trúng quả táo, nhưng vừa rồi..... Quả táo sao lại xuất hiện ở nơi đó một cách chính xác như vậy? Nếu như chỉ cần lệch xuống dưới một chút thôi, xuất hiện ở vị trí là tim của anh, hoặc là ở những nơi khác, vậy thì cô ta sẽ cắn trật ngay, đùng, kế hoạch thất bại."
"Cái này à..." Vương Vân Chi thở dài: "Tôi không có dựa vào vận khí, mà là kinh nghiệm và trực giác."
"?"
"Hạ Lẫm, tôi không biết phải hình dung cái từ này thế nào, miễn cưỡng mà nói, chắc chỉ có từ [ vô tư ] thôi! Cụ thể hơn chính là [ hệ thống vô tư ]." Vương Vân Chi nhớ lại: "Từ lúc chúng ta đến cái Khối Rubik Tử Vong này, giờ khắc nào cũng giống như đang lĩnh hội nó, toàn bộ thế giới, toàn bộ hệ thống ở đây đều vô tư thẳng thắn hiện rõ trước mắt chúng ta, cả cách sử dụng, cũng không ngoại lệ."
Hạ Lẫm gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."
"Nhớ khi lần đầu chúng ta sử dụng thẻ bài chứ? Vở kịch về Khăn Đỏ, Lâm Đồng Nhi đứng trên sân khấu, tôi thì ngồi dưới hàng ghế dành cho khán giả, sau khi hoán đổi, trở thành tôi đứng trên sân khấu, Lâm Đồng Nhi thì ngồi ở hàng ghế dành cho khán giả." Vương Vân Chi hồi tưởng kĩ càng: "Dùng phương thức đơn giản thô bạo ít phiền phức nhất để hoán đổi, không chỉ có vị trí bị thay đổi, mà cả tình huống cũng thay đổi theo, chúng ta thay nhau hoàn thành công việc của đối phương."
"Nói như vậy, thẻ bài vì muốn loại bỏ vấn đề dáng người chênh lệch nhau, nên sẽ chọn phương thức càng đơn giản để thực hiện hoán đổi." Hạ Lẫm bị anh gợi lại chút ký ức: "Tôi trước đó cũng không để ý kỹ lắm, bây giờ ngẫm lại, lúc đó tôi cũng gặp tình huống như vậy."
"Thế nên tôi tin chắc vào lúc đó, thời diểm quả táo và tôi hoán đổi cho nhau, khối Rubik, hoặc có lẽ là toàn bộ hệ thống này, sẽ dùng cách thức vô tư nhất đơn giản nhất để thực hiện hoán đổi." Vương Vân Chi dùng ngón tay vuốt nhẹ cổ mình: " Trước khi hoán đổi, Bạch Tuyết cần phải sắp cắn tôi, mà Dương Vũ Tinh cần phải sắp cắn quả táo hay đúng hơn là đôi song sinh, sau khi hệ thống đem chúng ta hoán đổi, vẫn sẽ để chúng ta thay nhau nhận lấy trạng thái bị cắn, điều này rất công bằng, cũng rất bớt việc..."
"Tôi hiểu rồi." Hạ Lẫm gật đầu: "Cứu người là anh chứ không phải là hệ thống, hệ thống chỉ vô tư đối đãi người bị hại, chỉ phụ trách việc hoán đổi, không phụ trách việc trợ giúp. Người bị hại hoàn toàn nhận được sự trợ giúp của anh, nhưng vì do hoán đổi, nên người bị hại vẫn sẽ phải xuất hiện ở vị trí của anh, tiếp nhận tất cả những gì mà anh vốn phải tiếp nhận."
"Thế nên, tương tự, quả táo nhất định sẽ hoán đổi đến vị trí mà Bạch Tuyết sẽ cắn, chuyện này đối với Bạch Tuyết có lẽ có chút tàn nhẫn, nhưng với hệ thống mà nói thì nó vẫn cứ thờ ơ, nó không hề quan tâm đến chuyện Bạch Tuyết sống hay chết." Vương Vân Chi cười cười: "Tôi trước đây cũng thật không ngờ, muốn sống sót không chỉ cần phải phân tích tính cách con người, còn phải phân tích cả tính cách của hệ thống nữa, may là hệ thống cũng không có phức tạp như con người."
"Nhưng bây giờ, lão sư cuối cùng vẫn là được tôi cứu, không bị cắn, hệ thống nhất định sẽ rất tức giận." Hạ Lẫm đột nhiên cười hì hì, ra vẻ muốn gặm: "Để báo đáp tôi, lão sư hẳn là phải để tôi cắn một cái, một cái thôi."
"... Này, vừa rồi còn nói nó thờ ơ nhiều như vậy, chỉ cần tuân theo quy tắc, hệ thống sẽ cho rằng không vấn đề gì, sao lại tức giận chứ." Vương Vân Chi bị sự tấn công đột ngột của y làm cho quẫn bách, vội vàng né tránh.
Hạ Lẫm không cắn được Vương Vân Chi, liền ôm lấy cậu, một tay bám chặt lấy hông cậu không tha, hỏi vấn đề thứ hai: "Vì sao Bạch Tuyết lại cắn phải nửa bên độc cơ chứ? Dựa vào vận khí của lão sư thì sẽ không được may mắn như vậy mới đúng."
"Cậu cuối cùng là tin hay không tin vận khí của tôi đây?" Vương Vân Chi chán nản: "Được rồi, ngay cả tôi cũng tự thấy là....... Xét đến cùng, chuyện này, không có quan hệ gì đến vận khí của tôi cả, mà là có quan hệ đến sự thao túng của Bạch Tuyết cơ."
"Không như không liên quan đến vận khí của lão sư, vậy thì dễ dàng hơn rồi...." Hạ Lẫm vô cùng thiếu đánh nói.
"Từ lúc trò chơi bắt đầu, tôi đã quan sát kĩ chuyển động của quả táo, cùng với phản ứng của Bạch Tuyết nữa." Vương Vân Chi nói: "Có một sự thật có thể xác nhận, chính là thời điểm Ngô Hiểu Thần cắn quả táo, Bạch Tuyết cố tình không điều khiển quả táo, để mặc cho quả táo chuyển động."
"Bạch Tuyết có thể điều khiển tất cả trong kết giới, có thể điều khiển cả tiếng chim kêu, vì sao hết lần này đến lần khác đều không động tới quả táo?" Hạ Lẫm lắc đầu: "Nếu là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bất cẩn như vậy."
"Cô ta có đủ ngạo mạn lẫn tự tin, nắm được cả biến số của trò chơi, còn lại một thứ có thể điều khiển nữa, đối với cô ta mà nói, chính là một bộ phận của trò chơi, cứ như vậy không thao túng, làm cho trò chơi với cô ta mà nói thì càng thêm thú vị hơn." Vương Vân Chi thở dài một hơi: "Quan trọng nhất là khi đó người mà cô ta muốn giết chính là Ngô Hiểu Thần, Bạch Tuyết đối với Ngô Hiểu Thần trước sau tồn tại một loại thưởng thức đùa bỡn tâm lý con mồi, cô hết làm cho tiếng chim dừng lại, sau đó lại thưởng thức Ngô Hiểu Thần khi phải đối mặt với một kết quả không biết trước được..... Như vậy với cô ta mà nói thì thực sự rất thú vị, cho nên Ngô Hiểu Thần lần đầu tiên không chết, lần thứ hai mới cắn trúng nửa độc còn lại."
"Nhưng đến tình huống của Dương Vũ Tinh thì đâu giống vậy?"
"Hoàn toàn khác nhau, cho nên tôi mới lựa chọn ra tay vào lúc Dương Vũ Tinh bị chọn trúng." Vương Vân Chi lắc đầu: "Tôi nói như vậy có lẽ là rất tàn nhẫn, nhưng đó là cơ hội tốt nhất."
"Tôi hiểu mà, lão sư cũng rất biết soi xét lòng người nha." Hạ Lẫm cười xoa xoa mặt của chính mình, cảm thấy tâm tư của Bạch Tuyết thật là khó đoán: "Ý của lão sư là, Bạch Tuyết có chút đùa giỡn với Ngô Hiểu Thần, nhưng đối với Dương Vũ Tinh lại là chán ghét khó chịu, muốn cho cô ấy lập tức chết đi."
"Chính là như vậy, cho nên tôi đoán, vào lúc giết Dương Vũ Tinh, Bạch Tuyết thao túng quả táo, khiến cho quả táo nhất định phải là phần màu đỏ, đảm bảo khiến cho Dương Vũ Tinh phải chết ngay." Vương Vân Chi nói, cậu cho đến lúc này, đã cảm thấy đầu ẩn ẩn phát đau, suy tính vừa rồi đã khiến cậu tiêu hao gần hết sức lực: "Tôi không hề thích phỏng đoán lòng người chút nào, lần này thật sự... quá mệt mỏi."
Hạ Lẫm nhích lại gần, đỡ Vương Vân Chi để cậu ngồi xuống, dùng ngón tay đặt hai bên đầu Vương Vân Chi, nhẹ nhàng thay cậu xoa xoa, hiếm thấy nói ra vài câu không bỡn cợt: "Được rồi, được rồi, lão sư đã cực khổ rồi, bây giờ phải nghỉ ngơi thôi."
Ngón tay lạnh lẽo lại có lực, xoa xoa như thế rất thoải mái, đau đớn đều tiêu tán.
Vương Vân Chi đã quen việc chăm sóc người khác, rất ít khi yêu cầu ai chăm sóc cho mình, đột nhiên hưởng thụ đãi ngộ này thì có chút không quen, nhưng rất nhanh, cảm giác thoải mái bao phủ, tất cả những chuyện mệt nhọc dường như cũng bị quét sạch.
"Hạ Lẫm." Vương Vân Chi vừa buông lỏng bản thân, lời nói cũng lơi lỏng hơn: "Chuyện phỏng đoán lòng người, về sau có thể nhờ cậu giúp tôi không?"
Dù sao cũng là động đội cùng nhau tin tưởng hợp tác, chính mình đảm đương nhiều việc như vậy cũng không tốt lắm, chẳng những khiến bản thân chết mệt, còn có thể khiến đồng đội không vui.
"Được." Hạ Lẫm mắt chưa kịp nhắm đã đáp ứng.
Vương Vân Chi không rõ y vì sao lại đáp ứng sảng khoái như vậy, ngay cả thói quen đùa giỡn xảo trá cũng không thấy..
"Khi anh đang chăm chú nhìn vực sâu thì cũng là lúc vực sâu đang nhìn lại anh chăm chú." Hạ Lẫm sau khi thấy Vương Vân Chi nhắm hai mắt lại, dường như đã ngủ rồi mới dùng thanh âm hầu như không nghe được nói: "Thứ như lòng người, quá đen tối, nếu như lão sư bị ép phải nhìn nó quá nhiều, sớm muộn gì cũng bị bọn họ nhuộm đen, kết quả như vậy, tôi không muốn chứng kiến."
Vương Vân Chi cũng không thật sự ngủ, nghe được lời lẩm bẩm của y, nhịn không được thấp giọng hỏi: "Cậu không sợ sao?"
"Tôi đương nhiên không sợ, bởi vì tôi chính là vực sâu mà." Hạ Lẫm mỉm cười.
......
Bên kia, tiếng khóc vẫn còn vang lên dai dẳng.
Vương Vân Chi không muốn tách khỏi những người chơi khác quá lâu, liền kéo Hạ Lẫm đạp đầy bụi mịn đi tới, đến cạnh đôi song sinh, nhìn tình trạng của bọn chúng một chút: Hoàn hảo, trên người không có vết thương, những vết cắn đã hoàn toàn liền lại, xem ra chỉ còn vết thương tồn tại trong lòng bọn chúng thôi.
"Được rồi, mày đừng khóc nữa, phiền chết được!" Lâm Đồng Nhi khó chịu đẩy Lâm Tuyết Nhi một cái.
"Chị không phải cũng khóc đó sao!" Lâm Tuyết Nhi trả lời một cách mỉa mai.
"..... Em có thể thấy được rồi?" Vương Vân Chi có chút ngoài ý muốn hỏi Lâm Đồng Nhi.
"Cùng nó biến thành quả táo lâu như vậy, không muốn nhìn cũng khó." Lâm Đồng Nhi mất hứng bĩu môi.
"Anh ngược lại cảm thấy, quan hệ của bọn em được hơn trước đây đó chứ." Hạ Lẫm lắc người qua, tự nhiên nắm vai Vương Vân Chi, cúi đầu nói đùa với đôi chị em song sinh.
"Không hề!" Đôi song sinh hai miệng một lời tức giận nói.
Thật vậy chăng?
Vương Vân Chi nhìn ánh mắt căm ghét lẫn nhau của đôi song sinh, không biết Hạ Lẫm nhìn đâu mà lại thấy quan hệ của bọn chúng tốt hơn nữa.
"Anh Vân Chi, vừa rồi là thế nào....." Dương Vũ Tinh cuối cùng cũng chuyển hướng qua Vương Vân Chi, nói ra nghi ngờ của mình: "Sao lại đột nhiên có thể thoát ra?"
"Đúng vậy, chúng ta đều trơ mắt nhìn, mọi chuyện cứ thế xảy ra." Lý Tử Thuần cũng nói: "Lẽ nào cậu...... có thân phận đặc biệt?"
"Đúng là ở hiền gặp lành, vừa rồi làm tôi sợ muốn chết, may là không có chuyện gì." Từ Siêu sợ hãi lau mồ hôi trên trán.
Cao Hâm nhìn Hạ Lẫm rồi lại nhìn Vương Vân Chi một chút, nghĩ thế nào cũng thấy thân phận của cả hai vô cùng khả nghi.
Hạ Lẫm cười cười, Vương Vân Chi chứng kiến nụ cười của y, cũng muốn bắt đầu làm vài chuyện xấu xa.
Quả nhiên, Hạ Lẫm chỉ vào đôi song sinh, nói với mọi người: "Tôi nghĩ, chuyện này phải cảm ơn bọn chúng."
"Có ý gì?" Dương Vũ Tinh mơ hồ không rõ.
"Bọn chúng thảm như vậy, nói cảm ơn có phải sẽ làm tổn thương bọn chúng hơn không....." Từ Siêu nhỏ giọng thầm thì.
Hạ Lẫm ngồi xổm trước mặt đôi song sinh, hỏi: "Lúc đang bị biến thành quả táo, bọn em có phải... có thể khống chế quả táo ở một mức độ nào đó không?"
"Ưm..." Đôi song sinh trong chốc lát quên cả khóc, ngẩn người suy tư.
"Dường như... là có một chút? Nhưng em không biết có hiệu quả hay không." Lâm Đồng Nhi cố sức nhớ lại: "Em quả thật có cố gắp đẩy nó đi, mong sao người bị cắn là nó, bởi vì em không muốn mình bị cắn đâu."
"Lúc đang xoay tròn, em cũng vô tình đẩy chị ta, muốn cho chị ấy bị cắn." Lâm Tuyết Nhi cũng đang nhớ lại: "Lẽ nào, lúc Bạch Tuyết cắn, là vừa lúc em đẩy chị ấy tới miệng của cô ta?"
"Thực sự không thể xem thường mấy đứa, lợi hại lắm." Hạ Lẫm khen ngợi xoa đầu bọn chúng.
"Thì ra là vậy....." Mọi người cùng hít vào một ngụm khí lạnh.
Bọn họ đều cho rằng khi đôi song sinh bị biến thành quả táo nhất định là bị người khống chế, thân bất do kỷ, không nghĩ tới đạo cụ còn có quyền tự chủ? Chỉ có thể nói Bạch Tuyết quá lơ là sơ suất, nhưng nói đi nói lại, ngay từ đầu Bạch Tuyết cũng không nghĩ tới chính mình lại sẽ phải cắn quả táo, dĩ nhiên là sẽ không phòng bị.
"Lẽ nào, không lẽ mấy đứa nhảy vào miệng Bạch Tuyết?" Lý Tử Thuần khó tin hỏi.
"Cũng có khả năng!?" Lâm Đồng Nhi mơ màng suy nghĩ: "Em và nó quả thật rất muốn làm vậy kia mà...."
Đôi song sinh bị kinh sợ, đem những việc mình muốn làm nhưng không làm được biến thành những việc đó đều là mình làm nên, cả hai cứ như vậy bị Hạ Lẫm điều khiển đưa đẩy, tất cả cứ thế mà thành công lao của bọn chúng.
Mọi người cũng có chút bán tính bán nghi, lập tức vây quanh đôi song sinh xì xào bàn tán.
"Được rồi được rồi, mọi người cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, trở về rồi nói tiếp." Vương Vân Chi cười cười lắc đầu: "Xin lỗi nhưng mà, có một số việc các người sẽ vĩnh viên không biết được."
Cậu lần nữa chạm vào thẻ bài, thầm nói: Thanh trừ ký ức.
Trong nháy mắt, thần sắc mọi người trở nên mê mang, qua một lúc sau, tất cả nhìn nhau, lần nữa ngạc nhiên thảo luận, lúc này đây, đám người đã quên sạch chuyện lúc trước, đương nhiên không phải là toàn bộ, chỉ quên đi thân phận khả nghi của Vương Vân Chi và Hạ Lẫm, nhưng một số việc thì vẫn nhớ kĩ, ví dụ như, trong ấn tượng của mọi người, đôi song sinh đã khống chế quả táo, khiến Bạch Tuyết trúng độc.
Chuyện này cũng không thể trách mọi người không đủ thông mình, mà là ưu thế của Bạch Tuyết trên sân nhà quá mạnh mẽ, vết tích về The Hanged Man và The Emperor đều bị xóa sạch, ngoại trừ đôi song sinh, thật sự không còn lý do nào có thể giải thích được kết quả lúc này.
.....
Mười phút sau, tiếng thông báo vang lên:
"Chúc mừng người chơi Lâm Đồng Nhi, Lâm Tuyết Nhi, Vương Vân Chi, Hạ Lẫm, Dương Vũ Tinh, Cao Hâm, Lý Tử Thuần, Từ Siêu, chúc mừng mọi người thông quan nhiệm vụ [ Tiệc táo của Bạch Tuyết ], hiện tại, kết giới sắp biến mất, mọi người sẽ quay trở lại hội trường nhạc viên."
Sảnh đường màu vàng kim chậm rãi tan biến trong không khí, khắp nơi khôi phục lại cảnh tượng quen thuộc -- sân khấu sáng đèn, khán đài khổng lồ, hội trường tràn ngập mùi thơm của bỏng ngô.... Đèn đường mờ mịt, bầu không không khỏi có một chút ấm áp.
Cho đến lúc hoàn toàn thoát khỏi kết giới, mọi người mới thật sự buông xuống phòng bị.
"Chúc mừng chúc mừng." Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư lần nữa xuất hiện, e rằng chúng nó từ đầu chưa hề rời đi, luôn canh giữ trong hội trường, chờ đợi các người chơi rời khỏi kết giới.
Trong tay Miên Dương Tiểu Thư ôm một cái hộp, ân cần bưng lên: "Các vị người chơi, mọi người đã thành công thông quan [ tiệc táo của Bạch Tuyết ], bây giờ, xin hãy nhận thấy phần thưởng."
Hộp mới vẫn là cần ngón tay của mỗi người để mở, nhưng số lỗ hõm cũng đã được điều chỉnh lại, chỉ còn tám.
Sau khi mở hộp, bên trong lại là một ít tư liệu.
"A!" Lâm Đồng Nhi chỉ vào một bản vẽ để trên cùng trong hộp thét lên:" Đầu lâu! Đầu lâu kìa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.