Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 45: Hắc ám đồng thoại nhạc viên (26)
Tây Khứ Đích Thương Hiệp
06/07/2021
ÂM THANH THẦN BÍ MÊ HOẶC LÒNG NGƯỜI
Sau khi được những người khác đỡ dậy, Lý Tử Thuần vẫn còn duy trì trạng thái điên điên khùng khùng.
Ngũ quan vặn vẹo vì sợ hãi, đôi mắt trống rỗng hoảng loạn, hai tay ra sức quơ quào tránh khỏi người chơi khác: "Các người là ai? Đừng tới gần đây! Các người định giết tôi sao!"
"Cô bình tĩnh một chút, là chúng tôi đây mà!" Cao Hâm không thể không rống to.
"Chúng tôi là đồng đội của cô đây mà, cô đừng sợ...." Từ Siêu láo liên nhìn chung quanh, hết quay sang trái lại quay sang phải, sợ sẽ có thứ gì kinh khủng đột ngột nhảy ra.
"..." Lý Tử Thuần vẫn còn giãy giụa, miệng nói lảm nhảm lung tung.
Thay vì tiếp tục trấn an, mọi người càng quan tâm hơn việc đi tìm xem Dương Vũ Tinh đang ở nơi nào.
Hạ Lẫm kéo góc áo Vương Vân Chi, bảo cậu nhìn về phía cây nhỏ gần đó.
"Dương Vũ Tinh không biến mất." Hạ Lẫm nhỏ giọng nói: "Cô ấy chỉ...."
Trong bóng tối, nương theo ánh trăng xuyên qua những tán cây, có thể nhìn thấy -- tại một cái cây nhỏ gần đó, nơi Dương Vũ Tinh biến mất, trên mặt đất có một cái hố to.
Lòng Vương Vân Chi chợt trầm xuống.
Dương Vũ Tinh không bị biến mất, mà là bị rơi xuống, có lẽ là do quá tối, nhiều cây cối che đi tầm nhìn, hơn nữa bầu không khí lúc đó quá mức quỷ dị, hầu hết mọi người đều nghĩ cô biến đi đâu mất.
Hơn nữa, vào lúc cô rơi xuống, không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, ngay cả một tiếng thét cũng không có.
"Ẳng ẳng!" Sói con rú lên vài tiếng vội vã, nó chợt nhảy khỏi người Vương Vân Chi, vọt tới bên cạnh cái hố, chạy xung quanh hố, còn nhìn xuống bên dưới tru to.
Vương Vân Chi bước đi nặng nề, đến cạnh bờ hố, nhìn xuống bên dưới -- nhờ ánh trăng nên có thể miễn cưỡng thấy rõ, Dương Vũ Tinh dùng một tư thế hết sức quỷ dị nằm dưới đáy hố sâu hai mét, thân thể của cô bị mấy cọc nhọn bên dưới cắm xuyên qua. Ngực... bụng... tất cả đều bị đâm thủng, máu chảy ra nhuộm đỏ cái áo ngủ trắng như tuyết.
Vương Vân Chi không nói nên lời, chỉ có thể ngoắc ngoắc tay gọi những người còn lại đến.
.....
"A!" Lâm Đồng Nhi cẩn thận nhìn xuống cái hố, rồi thét lên một tiếng chói tai.
"Chết, chết? Làm sao có thể....." Lâm Tuyết Nhi không dám tin nói.
"Đùa gì vậy, Dương Vũ Tinh sao lại có thể chết được?" Từ Siêu căn bản không tin, nhưng sau khi tận mắt nhìn thì cũng ngây ngẩn cả người, sững sờ nửa buổi, rồi tránh sang bên cạnh khóc lên.
Vẻ mặt Dương Vũ Tinh vô cùng bình thản, thậm chí có thể nói cô như đang chìm đắm vào một viễn cảnh nào đó, không có đau đớn, không có tranh đấu, có lẽ đây chính là lý do không có âm thanh gào thét hay vùng vẫy nào, cô tựa như chết lúc còn đang trong mộng cảnh.
"Cái hố này rất giống với bẫy của thợ săn khi dùng để bắt những con thú lớn." Hạ Lẫm ngồi xổm cạnh bờ hố tỉ mỉ tra xét rồi nhíu mày: "Nhưng ở đây không hề có động vật lớn nào, là ai đã bố trí bẫy rập như vậy."
"E rằng...." Vương Vân Chi không nói tiếp nữa.
Là ai đã bố trí bẫy rập như vậy? Đương nhiên là để giết chết cô ấy.
"E rằng, chúng ta hẳn là nên hỏi kỹ Lý Tử Thuần, để biết xem đến cùng là đã xảy ra chuyện gì." Cao Hâm vốn cũng không quen biết Dương Vũ Tinh, lúc này thấy cái chết của cô cũng không có bất kỳ bi thương nào, thế nên vẫn duy trì vẻ lãnh tĩnh, quơ quơ tay ngồi cạnh Lý Tử Thuần.
Thế nhưng trạng thái của Lý Tử Thuần không thích hợp để truy hỏi, chỉ cần có người nói một câu với cô, cô liền thét chói tai, còn kịch liệt chống cự, tránh né.
"Mà thôi, hay là đem thi thể ra trước đi!" Cao Hâm lắc đầu, thay đổi đề nghị.
Phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc, hai bóng dáng thường gặp lại xuất hiện, có lẽ chúng nó đã men theo các vết tích của người chơi để mò đến đây.
"Mọi người ở đây làm gì thế?" Thỏ Tử Tiên Sinh cười híp mắt hỏi.
"Mặc dù khu rừng của chúng tôi rất an toàn, nhưng mọi người cũng không nên chọn lúc nửa đêm ra đi dạo chứ!" Miên Dương Tiểu Thư nói.
"Nói cái gì? Là đồng đội của bọn tao chết!" Từ Siêu lau nước mắt nước mũi, ngẩng đầu thấy Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư xuất hiện, vừa lúc tức giận không có chỗ phát tiết: "Bọn mày vừa mới châm chọc chế giễu đấy à?"
"Ôi? "Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư đồng thời kêu lên một tiếng đầy sợ hãi: "Lại có người chết nữa sao?"
"Đối với các ngươi mà nói, đây đều là chuyện thường tình, có đúng hay không?" Cao Hâm cười lạnh nói.
"Xin hãy bớt đau buồn." Thỏ Tử Tiên Sinh nói.
"Đối với chúng tôi mà nói chuyện này đúng là vô cùng bình thường, nhưng chúng tôi cũng hiểu tâm trạng của mọi người mà." Miên Dương Tiểu Thư nhảy chân sáo đi đến bờ hố, nhìn thi thể bên dưới rồi nói: "Nếu như các vị người chơi có nhu cầu, chúng ta có thể hỗ trợ mang xẻng, dây thừng, xe đẩy cho mọi người mượn, thuận tiện đem thi thể của vị đồng đội này ra ngoài an táng."
Nó nhảy chân sáo rời đi, chỉ chốc lát sau, công cụ như nó nói đã xuất hiện.
"...." Từ Siêu tâm tình phức tạp nhận lấy công cụ, không biết nên nói cảm ơn hay nên nói bọn mày quả nhiên có chuẩn bị từ trước.
"Cái hố này, không phải các ngươi cũng hỗ trợ đào đấy chứ!?" Hạ Lẫm lạnh lùng nói.
"Có thể có, mà cũng có thể không, cái này là bí mật, chúng tôi không thể tiết lộ đâu! " Miên Dương Tiểu Thư trả lời.
Những người khác đã không còn tâm tình tranh cãi với bọn nó, chỉ gấp rút sử dụng vật liệu đem thi thể Dương Vũ Tinh ra ngoài, tạm thời đặt trên bãi đất trống.
Lý Tử Thuần nhìn thấy thi thể Dương Vũ Tinh, đầu tiên là thét chói tai, sau đó mới dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt cô đờ đẫn, miệng thì thào: "Quả nhiên là nó muốn giết chúng ta, quả nhiên...."
"Là ai?" Vương Vân Chi ngồi xuống bên cạnh cô, dùng hết sự ôn hòa của mình gặng hỏi.
"Cái giọng nói đó!" Lý Tử Thuần đột nhiên vươn một tay, chỉ vào lỗ tai của mình: "Giọng nói đó! Nó một mực vang vẳng suốt trong tai tôi! Nó mê hoặc tôi! Nó nói – Đi, đi khỏi phòng của ngươi... Đi đến khu rừng.... Đi đến khu rừng..."
Khi cô nói ra tin này, mọi người đều lấy làm kinh hãi.
"Giọng nói đó của ai?" Cao Hâm hỏi.
"Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi không biết nó!" Lý Tử Thuần sợ hãi che hai tai, lắc đầu: "Tôi không biết giọng nói đó của ai, không biết nó từ đâu phát ra, không biết nó sao lại có thể vang vẳng trong tai tôi, chỉ biết là tôi bất tri bất giác đã nghe theo mệnh lệnh của nó, nó muốn tôi đi đâu, tôi phải đi đến đó, nó muốn tôi làm gì, tôi phải làm như thế..."
"Nó thao túng cô?" Vương Vân Chi hỏi.
"Đúng vậy.."
"Trong lúc bị giọng nói đó thao túng, cô ý thức được sao?"
"...Hình như có một chút!?" Lý Tử Thuần sửng sốt hồi lâu, khó khăn nhớ lại:"Tôi loáng thoáng biết mình đang ra khỏi phòng, đi về phía khu rừng, khi đó, tôi chỉ thấy trong đầu vô cùng yên tĩnh, thậm chí có một loại cảm giác thiêng liêng, tôi phảng phất cảm thấy phục tùng cái giọng nói kia là một chuyện vô cùng tốt đẹp, loại cảm giác này giống như, giống như là bị giáo phái nào mê hoặc? Tôi cũng không rõ, giống như đang ngủ, nhưng vẫn có được một chút ý thức, có cảm giác mình đang bị điều khiển vậy...."
"Dương Vũ Tinh thì sao? Dương Vũ Tinh cũng có tình huống giống cô sao?" Từ Siêu truy vấn.
"Tôi không biết! Tôi không biết!" Lý Tử Thuần lần nữa rơi lệ: "Tôi có thể cảm giác được cô ấy đang đi phía trước, có thể nhìn thấy bóng dáng cô ấy, tôi không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, chắc là cũng giống tôi, hẳn là cái âm thanh kia đối với cô ấy mê hoặc quá lớn, bởi vì cô ấy đi trước tôi đến chỗ thần thụ kia..."
"Thần thụ?"
"Chính là ở đằng đó." Dương Vũ Tinh lau nước mắt, run rẩy vươn tay, miễn cưỡng chỉ vào cái cây nhỏ tầm thường ở giữa bãi đất trống, khi nhìn đến cái cây, trong mắt của cô có chút kinh ngạc: "Gì? Thần thụ sao lại trở nên... bình thường như thế?"
"Đây vốn chỉ là một cái gốc cây nhỏ bình thường mà thôi, không có lớn." Vương Vân Chi nói.
"Nhưng, khi trong trạng thái kia, trong mắt tôi, đây rõ ràng là một sự tồn tại thần thánh." Lý Tử Thuần mê man hoài nghi: "Nó trong mắt tôi cao lớn như vậy, như một vị thần, kim quang tỏa ra khắp nơi.. Cái giọng nói kia còn nói rằng, điểm kết thúc của tôi chính là ở chỗ thần thụ, phải chạm vào thần thụ..."
Vương Vân Chi trầm mặc, rất rõ ràng, đây là một cái bẫy.
Chủ nhân của "cái giọng nói kia" bố trí bẫy rập dưới cái cây này, sau đó lợi dụng lực lượng thần bí nào đó, điều khiển họ đi về hướng cái bẫy...
Nếu như lúc Dương Vũ Tinh rơi xuống không đụng trúng mấy nhánh cây, rơi trúng Lý Tử Thuần, Lý Tử Thuần nhất định cũng sẽ bước theo Dương Vũ Tinh, sau đó cô sẽ lập tức rơi vào bẫy, trong bẫy cọc gỗ vừa dài vừa nhọn, đủ để đâm chết hai người.
Bố trí bẫy rập e rằng cần phải có một chút sức mạnh mới làm được, thế nhưng, đến cùng thì ai lại có được năng lực thao túng con người chứ?
....
Thẻ bài trong túi áo ngủ của Dương Vũ Tinh đã bị máu nhuộm ướt – thẻ trắng.
Những người chơi cùng nhau mai táng thi thể Dương Vũ Tinh, Lý Tử Thuần tuy khá hơn nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, đứng lên bắt đầu quay trở về.
"Lão sư, nắm lấy tay tôi." Hạ Lẫm duỗi tay tới.
"..." Vương Vân Chi không nắm lấy, trước mặt mọi người nắm tay nhau có phải quái dị quá không.
May mà bước chân của cả hai chậm hơn một chút, những người chơi khác đều sợ hãi bầu không khí giết người quái dị này, đều đi ở phía trước, hận không thể nhanh nhanh rời khỏi nơi này.
Đợi đến khi đã cách những người khác một khoảng nhất định, Hạ Lẫm mới nói: "Đừng nghĩ sai, tôi chỉ cảm thấy, xung quanh e rằng sẽ còn nhiều bẫy rập khác nữa, lỡ như lão sư không cẩn thận giẫm phải, tôi sẽ nắm chặt tay anh, không để anh phải rơi xuống."
Xung quanh đều là ánh trăng và bóng cây, nguy hiểm tựa như đang ẩn nấp khắp nơi trong bóng tối, Vương Vân Chi thở dài một hơi, nắm lấy tay Hạ Lẫm, hai người cẩn thận dừng lại ở một cây đại thụ che trời.
"Tôi biết lúc này trong lòng lão sư rất khó chịu." Hạ Lẫm nói.
Y dùng sức nắm chặt tay, khiến tay Vương Vân Chi có hơi đau một chút, kỳ lạ thật, Hạ Lẫm trước đây vô cùng thiên lãnh, cộng thêm cái nhẫn ngọc lục bảo này, sự lạnh lẽo khiến người ta phải rùng mình, nhưng lần này, sao lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Cậu lại nhìn ra rồi phải không?" Vương Vân Chi cười cười: "Tôi thực sự sắp không khống chế được bản thân nữa, không cách nào khiến bản thân dừng suy nghĩ về vụ việc này."
"Những người khác đều không nhìn ra, bởi vì từ đó đến nay anh chưa hề đem phẫn nộ bi thương gì đó biểu hiện lên mặt, chỉ luôn mỉm cười có đúng không?" Hạ Lẫm đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt của Vương Vân Chi: "Nhưng ở trước mặt tôi, anh không cần phải vất vả như thế."
".... Cậu nói đúng." Vương Vân Chi yên lặng xoay mặt, cảm thấy bị Hạ Lẫm chăm chú nhìn như vậy thì thật xấu hổ, thật sự trước giờ bản thân đều có thể qua mắt mọi người, nhưng đều không thể qua được mắt Hạ Lẫm, lúc này không cần phải.... duy trì sự kiên cường nữa rồi.
Thế nhưng để khóc hay cảm thấy sợ hãi, cậu một chút cũng không làm được.
"Dương Vũ Tinh chết, khiến tôi cực kỳ khó chịu." Vương Vân Chi tiếp tục đi về phía trước, giọng nói không chút gợn sóng:" Cô ấy là một cô gái rất tốt, có đôi lúc còn khiến tôi cảm thấy rất bội phục, làm đồng đội của nhau, tôi trước giờ đều mong rằng cô ấy có thể sống sót, đến lúc này đây, tôi hoàn toàn không dự liệu được sẽ có kết cục như thế này, chuyện này làm tôi cảm thấy khiếp sợ, khó tiếp thu nổi."
"Ừm." Hạ Lẫm gật đầu đã hiểu.
Sói con theo sát bên chân Vương Vân Chi, cảnh giác chạy lên phía trước, rồi lại quay về, có lẽ cũng lo sợ chủ nhân của mình trúng phải cái bẫy rập nào đó.
"Ngoại trừ Death ra, tôi nghĩ không còn ai có năng lực đặc biệt quái dị thế đâu." Vương Vân Chi nói: "Chúng ta không biết được Death có năng lực cụ thể thế nào, nhưng so sánh với thẻ bài của chúng ta, trong thẻ của Death chắc chắn sẽ có những thứ mà chúng ta không biết, e rằng cũng sẽ giống chúng ta, có thêm vào nhiều năng lực mới, có lẽ bên trong sẽ có cả -- dùng âm thanh mê hoặc người khác."
Cậu cảm thấy rét lạnh thấu xương – nếu là như thế, Death sẽ vô địch, Death có thể dùng phương pháp giống như vậy, giết chết tất cả, một người rồi tiếp một người, không ai có thể thoát khỏi âm thanh thần bí đó.
"Tối hôm nay người bị ngộ hại chính là Dương Vũ Tinh, thiếu chút nữa Lý Tử Thuần cũng bị kéo theo, vậy ngày mai, rồi ngày hôm sau nữa.... Còn những buổi tối sau đó sẽ ra sao đây?" Vương Vân Chi lần đầu tiên cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Người tiếp theo sẽ là ai, là đôi song sinh? Hay Từ Siêu? Cao Hâm? Là chính bản thân cậu? Hay là... Hạ Lẫm...
"Tôi không nghĩ như lão sư đâu." Giọng nói Hạ Lẫm không có chút sợ hãi nào, ngược lại vô cùng rét lạnh, y dùng sức nắm chặt bả vai Vương Vân Chi: "Tôi chỉ nghĩ, Death, kẻ dùng âm thanh điều khiển người này rốt cuộc là ai? Là đôi song sinh? Từ Siêu? Hay Cao Hâm?.... Cho dù là ai, hắn đang ở trong chúng ta."
Sau khi được những người khác đỡ dậy, Lý Tử Thuần vẫn còn duy trì trạng thái điên điên khùng khùng.
Ngũ quan vặn vẹo vì sợ hãi, đôi mắt trống rỗng hoảng loạn, hai tay ra sức quơ quào tránh khỏi người chơi khác: "Các người là ai? Đừng tới gần đây! Các người định giết tôi sao!"
"Cô bình tĩnh một chút, là chúng tôi đây mà!" Cao Hâm không thể không rống to.
"Chúng tôi là đồng đội của cô đây mà, cô đừng sợ...." Từ Siêu láo liên nhìn chung quanh, hết quay sang trái lại quay sang phải, sợ sẽ có thứ gì kinh khủng đột ngột nhảy ra.
"..." Lý Tử Thuần vẫn còn giãy giụa, miệng nói lảm nhảm lung tung.
Thay vì tiếp tục trấn an, mọi người càng quan tâm hơn việc đi tìm xem Dương Vũ Tinh đang ở nơi nào.
Hạ Lẫm kéo góc áo Vương Vân Chi, bảo cậu nhìn về phía cây nhỏ gần đó.
"Dương Vũ Tinh không biến mất." Hạ Lẫm nhỏ giọng nói: "Cô ấy chỉ...."
Trong bóng tối, nương theo ánh trăng xuyên qua những tán cây, có thể nhìn thấy -- tại một cái cây nhỏ gần đó, nơi Dương Vũ Tinh biến mất, trên mặt đất có một cái hố to.
Lòng Vương Vân Chi chợt trầm xuống.
Dương Vũ Tinh không bị biến mất, mà là bị rơi xuống, có lẽ là do quá tối, nhiều cây cối che đi tầm nhìn, hơn nữa bầu không khí lúc đó quá mức quỷ dị, hầu hết mọi người đều nghĩ cô biến đi đâu mất.
Hơn nữa, vào lúc cô rơi xuống, không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, ngay cả một tiếng thét cũng không có.
"Ẳng ẳng!" Sói con rú lên vài tiếng vội vã, nó chợt nhảy khỏi người Vương Vân Chi, vọt tới bên cạnh cái hố, chạy xung quanh hố, còn nhìn xuống bên dưới tru to.
Vương Vân Chi bước đi nặng nề, đến cạnh bờ hố, nhìn xuống bên dưới -- nhờ ánh trăng nên có thể miễn cưỡng thấy rõ, Dương Vũ Tinh dùng một tư thế hết sức quỷ dị nằm dưới đáy hố sâu hai mét, thân thể của cô bị mấy cọc nhọn bên dưới cắm xuyên qua. Ngực... bụng... tất cả đều bị đâm thủng, máu chảy ra nhuộm đỏ cái áo ngủ trắng như tuyết.
Vương Vân Chi không nói nên lời, chỉ có thể ngoắc ngoắc tay gọi những người còn lại đến.
.....
"A!" Lâm Đồng Nhi cẩn thận nhìn xuống cái hố, rồi thét lên một tiếng chói tai.
"Chết, chết? Làm sao có thể....." Lâm Tuyết Nhi không dám tin nói.
"Đùa gì vậy, Dương Vũ Tinh sao lại có thể chết được?" Từ Siêu căn bản không tin, nhưng sau khi tận mắt nhìn thì cũng ngây ngẩn cả người, sững sờ nửa buổi, rồi tránh sang bên cạnh khóc lên.
Vẻ mặt Dương Vũ Tinh vô cùng bình thản, thậm chí có thể nói cô như đang chìm đắm vào một viễn cảnh nào đó, không có đau đớn, không có tranh đấu, có lẽ đây chính là lý do không có âm thanh gào thét hay vùng vẫy nào, cô tựa như chết lúc còn đang trong mộng cảnh.
"Cái hố này rất giống với bẫy của thợ săn khi dùng để bắt những con thú lớn." Hạ Lẫm ngồi xổm cạnh bờ hố tỉ mỉ tra xét rồi nhíu mày: "Nhưng ở đây không hề có động vật lớn nào, là ai đã bố trí bẫy rập như vậy."
"E rằng...." Vương Vân Chi không nói tiếp nữa.
Là ai đã bố trí bẫy rập như vậy? Đương nhiên là để giết chết cô ấy.
"E rằng, chúng ta hẳn là nên hỏi kỹ Lý Tử Thuần, để biết xem đến cùng là đã xảy ra chuyện gì." Cao Hâm vốn cũng không quen biết Dương Vũ Tinh, lúc này thấy cái chết của cô cũng không có bất kỳ bi thương nào, thế nên vẫn duy trì vẻ lãnh tĩnh, quơ quơ tay ngồi cạnh Lý Tử Thuần.
Thế nhưng trạng thái của Lý Tử Thuần không thích hợp để truy hỏi, chỉ cần có người nói một câu với cô, cô liền thét chói tai, còn kịch liệt chống cự, tránh né.
"Mà thôi, hay là đem thi thể ra trước đi!" Cao Hâm lắc đầu, thay đổi đề nghị.
Phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc, hai bóng dáng thường gặp lại xuất hiện, có lẽ chúng nó đã men theo các vết tích của người chơi để mò đến đây.
"Mọi người ở đây làm gì thế?" Thỏ Tử Tiên Sinh cười híp mắt hỏi.
"Mặc dù khu rừng của chúng tôi rất an toàn, nhưng mọi người cũng không nên chọn lúc nửa đêm ra đi dạo chứ!" Miên Dương Tiểu Thư nói.
"Nói cái gì? Là đồng đội của bọn tao chết!" Từ Siêu lau nước mắt nước mũi, ngẩng đầu thấy Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư xuất hiện, vừa lúc tức giận không có chỗ phát tiết: "Bọn mày vừa mới châm chọc chế giễu đấy à?"
"Ôi? "Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư đồng thời kêu lên một tiếng đầy sợ hãi: "Lại có người chết nữa sao?"
"Đối với các ngươi mà nói, đây đều là chuyện thường tình, có đúng hay không?" Cao Hâm cười lạnh nói.
"Xin hãy bớt đau buồn." Thỏ Tử Tiên Sinh nói.
"Đối với chúng tôi mà nói chuyện này đúng là vô cùng bình thường, nhưng chúng tôi cũng hiểu tâm trạng của mọi người mà." Miên Dương Tiểu Thư nhảy chân sáo đi đến bờ hố, nhìn thi thể bên dưới rồi nói: "Nếu như các vị người chơi có nhu cầu, chúng ta có thể hỗ trợ mang xẻng, dây thừng, xe đẩy cho mọi người mượn, thuận tiện đem thi thể của vị đồng đội này ra ngoài an táng."
Nó nhảy chân sáo rời đi, chỉ chốc lát sau, công cụ như nó nói đã xuất hiện.
"...." Từ Siêu tâm tình phức tạp nhận lấy công cụ, không biết nên nói cảm ơn hay nên nói bọn mày quả nhiên có chuẩn bị từ trước.
"Cái hố này, không phải các ngươi cũng hỗ trợ đào đấy chứ!?" Hạ Lẫm lạnh lùng nói.
"Có thể có, mà cũng có thể không, cái này là bí mật, chúng tôi không thể tiết lộ đâu! " Miên Dương Tiểu Thư trả lời.
Những người khác đã không còn tâm tình tranh cãi với bọn nó, chỉ gấp rút sử dụng vật liệu đem thi thể Dương Vũ Tinh ra ngoài, tạm thời đặt trên bãi đất trống.
Lý Tử Thuần nhìn thấy thi thể Dương Vũ Tinh, đầu tiên là thét chói tai, sau đó mới dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt cô đờ đẫn, miệng thì thào: "Quả nhiên là nó muốn giết chúng ta, quả nhiên...."
"Là ai?" Vương Vân Chi ngồi xuống bên cạnh cô, dùng hết sự ôn hòa của mình gặng hỏi.
"Cái giọng nói đó!" Lý Tử Thuần đột nhiên vươn một tay, chỉ vào lỗ tai của mình: "Giọng nói đó! Nó một mực vang vẳng suốt trong tai tôi! Nó mê hoặc tôi! Nó nói – Đi, đi khỏi phòng của ngươi... Đi đến khu rừng.... Đi đến khu rừng..."
Khi cô nói ra tin này, mọi người đều lấy làm kinh hãi.
"Giọng nói đó của ai?" Cao Hâm hỏi.
"Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi không biết nó!" Lý Tử Thuần sợ hãi che hai tai, lắc đầu: "Tôi không biết giọng nói đó của ai, không biết nó từ đâu phát ra, không biết nó sao lại có thể vang vẳng trong tai tôi, chỉ biết là tôi bất tri bất giác đã nghe theo mệnh lệnh của nó, nó muốn tôi đi đâu, tôi phải đi đến đó, nó muốn tôi làm gì, tôi phải làm như thế..."
"Nó thao túng cô?" Vương Vân Chi hỏi.
"Đúng vậy.."
"Trong lúc bị giọng nói đó thao túng, cô ý thức được sao?"
"...Hình như có một chút!?" Lý Tử Thuần sửng sốt hồi lâu, khó khăn nhớ lại:"Tôi loáng thoáng biết mình đang ra khỏi phòng, đi về phía khu rừng, khi đó, tôi chỉ thấy trong đầu vô cùng yên tĩnh, thậm chí có một loại cảm giác thiêng liêng, tôi phảng phất cảm thấy phục tùng cái giọng nói kia là một chuyện vô cùng tốt đẹp, loại cảm giác này giống như, giống như là bị giáo phái nào mê hoặc? Tôi cũng không rõ, giống như đang ngủ, nhưng vẫn có được một chút ý thức, có cảm giác mình đang bị điều khiển vậy...."
"Dương Vũ Tinh thì sao? Dương Vũ Tinh cũng có tình huống giống cô sao?" Từ Siêu truy vấn.
"Tôi không biết! Tôi không biết!" Lý Tử Thuần lần nữa rơi lệ: "Tôi có thể cảm giác được cô ấy đang đi phía trước, có thể nhìn thấy bóng dáng cô ấy, tôi không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, chắc là cũng giống tôi, hẳn là cái âm thanh kia đối với cô ấy mê hoặc quá lớn, bởi vì cô ấy đi trước tôi đến chỗ thần thụ kia..."
"Thần thụ?"
"Chính là ở đằng đó." Dương Vũ Tinh lau nước mắt, run rẩy vươn tay, miễn cưỡng chỉ vào cái cây nhỏ tầm thường ở giữa bãi đất trống, khi nhìn đến cái cây, trong mắt của cô có chút kinh ngạc: "Gì? Thần thụ sao lại trở nên... bình thường như thế?"
"Đây vốn chỉ là một cái gốc cây nhỏ bình thường mà thôi, không có lớn." Vương Vân Chi nói.
"Nhưng, khi trong trạng thái kia, trong mắt tôi, đây rõ ràng là một sự tồn tại thần thánh." Lý Tử Thuần mê man hoài nghi: "Nó trong mắt tôi cao lớn như vậy, như một vị thần, kim quang tỏa ra khắp nơi.. Cái giọng nói kia còn nói rằng, điểm kết thúc của tôi chính là ở chỗ thần thụ, phải chạm vào thần thụ..."
Vương Vân Chi trầm mặc, rất rõ ràng, đây là một cái bẫy.
Chủ nhân của "cái giọng nói kia" bố trí bẫy rập dưới cái cây này, sau đó lợi dụng lực lượng thần bí nào đó, điều khiển họ đi về hướng cái bẫy...
Nếu như lúc Dương Vũ Tinh rơi xuống không đụng trúng mấy nhánh cây, rơi trúng Lý Tử Thuần, Lý Tử Thuần nhất định cũng sẽ bước theo Dương Vũ Tinh, sau đó cô sẽ lập tức rơi vào bẫy, trong bẫy cọc gỗ vừa dài vừa nhọn, đủ để đâm chết hai người.
Bố trí bẫy rập e rằng cần phải có một chút sức mạnh mới làm được, thế nhưng, đến cùng thì ai lại có được năng lực thao túng con người chứ?
....
Thẻ bài trong túi áo ngủ của Dương Vũ Tinh đã bị máu nhuộm ướt – thẻ trắng.
Những người chơi cùng nhau mai táng thi thể Dương Vũ Tinh, Lý Tử Thuần tuy khá hơn nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, đứng lên bắt đầu quay trở về.
"Lão sư, nắm lấy tay tôi." Hạ Lẫm duỗi tay tới.
"..." Vương Vân Chi không nắm lấy, trước mặt mọi người nắm tay nhau có phải quái dị quá không.
May mà bước chân của cả hai chậm hơn một chút, những người chơi khác đều sợ hãi bầu không khí giết người quái dị này, đều đi ở phía trước, hận không thể nhanh nhanh rời khỏi nơi này.
Đợi đến khi đã cách những người khác một khoảng nhất định, Hạ Lẫm mới nói: "Đừng nghĩ sai, tôi chỉ cảm thấy, xung quanh e rằng sẽ còn nhiều bẫy rập khác nữa, lỡ như lão sư không cẩn thận giẫm phải, tôi sẽ nắm chặt tay anh, không để anh phải rơi xuống."
Xung quanh đều là ánh trăng và bóng cây, nguy hiểm tựa như đang ẩn nấp khắp nơi trong bóng tối, Vương Vân Chi thở dài một hơi, nắm lấy tay Hạ Lẫm, hai người cẩn thận dừng lại ở một cây đại thụ che trời.
"Tôi biết lúc này trong lòng lão sư rất khó chịu." Hạ Lẫm nói.
Y dùng sức nắm chặt tay, khiến tay Vương Vân Chi có hơi đau một chút, kỳ lạ thật, Hạ Lẫm trước đây vô cùng thiên lãnh, cộng thêm cái nhẫn ngọc lục bảo này, sự lạnh lẽo khiến người ta phải rùng mình, nhưng lần này, sao lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Cậu lại nhìn ra rồi phải không?" Vương Vân Chi cười cười: "Tôi thực sự sắp không khống chế được bản thân nữa, không cách nào khiến bản thân dừng suy nghĩ về vụ việc này."
"Những người khác đều không nhìn ra, bởi vì từ đó đến nay anh chưa hề đem phẫn nộ bi thương gì đó biểu hiện lên mặt, chỉ luôn mỉm cười có đúng không?" Hạ Lẫm đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt của Vương Vân Chi: "Nhưng ở trước mặt tôi, anh không cần phải vất vả như thế."
".... Cậu nói đúng." Vương Vân Chi yên lặng xoay mặt, cảm thấy bị Hạ Lẫm chăm chú nhìn như vậy thì thật xấu hổ, thật sự trước giờ bản thân đều có thể qua mắt mọi người, nhưng đều không thể qua được mắt Hạ Lẫm, lúc này không cần phải.... duy trì sự kiên cường nữa rồi.
Thế nhưng để khóc hay cảm thấy sợ hãi, cậu một chút cũng không làm được.
"Dương Vũ Tinh chết, khiến tôi cực kỳ khó chịu." Vương Vân Chi tiếp tục đi về phía trước, giọng nói không chút gợn sóng:" Cô ấy là một cô gái rất tốt, có đôi lúc còn khiến tôi cảm thấy rất bội phục, làm đồng đội của nhau, tôi trước giờ đều mong rằng cô ấy có thể sống sót, đến lúc này đây, tôi hoàn toàn không dự liệu được sẽ có kết cục như thế này, chuyện này làm tôi cảm thấy khiếp sợ, khó tiếp thu nổi."
"Ừm." Hạ Lẫm gật đầu đã hiểu.
Sói con theo sát bên chân Vương Vân Chi, cảnh giác chạy lên phía trước, rồi lại quay về, có lẽ cũng lo sợ chủ nhân của mình trúng phải cái bẫy rập nào đó.
"Ngoại trừ Death ra, tôi nghĩ không còn ai có năng lực đặc biệt quái dị thế đâu." Vương Vân Chi nói: "Chúng ta không biết được Death có năng lực cụ thể thế nào, nhưng so sánh với thẻ bài của chúng ta, trong thẻ của Death chắc chắn sẽ có những thứ mà chúng ta không biết, e rằng cũng sẽ giống chúng ta, có thêm vào nhiều năng lực mới, có lẽ bên trong sẽ có cả -- dùng âm thanh mê hoặc người khác."
Cậu cảm thấy rét lạnh thấu xương – nếu là như thế, Death sẽ vô địch, Death có thể dùng phương pháp giống như vậy, giết chết tất cả, một người rồi tiếp một người, không ai có thể thoát khỏi âm thanh thần bí đó.
"Tối hôm nay người bị ngộ hại chính là Dương Vũ Tinh, thiếu chút nữa Lý Tử Thuần cũng bị kéo theo, vậy ngày mai, rồi ngày hôm sau nữa.... Còn những buổi tối sau đó sẽ ra sao đây?" Vương Vân Chi lần đầu tiên cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Người tiếp theo sẽ là ai, là đôi song sinh? Hay Từ Siêu? Cao Hâm? Là chính bản thân cậu? Hay là... Hạ Lẫm...
"Tôi không nghĩ như lão sư đâu." Giọng nói Hạ Lẫm không có chút sợ hãi nào, ngược lại vô cùng rét lạnh, y dùng sức nắm chặt bả vai Vương Vân Chi: "Tôi chỉ nghĩ, Death, kẻ dùng âm thanh điều khiển người này rốt cuộc là ai? Là đôi song sinh? Từ Siêu? Hay Cao Hâm?.... Cho dù là ai, hắn đang ở trong chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.