Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 30: Hắc ám đồng thoại nhạc viên(11)
Tây Khứ Đích Thương Hiệp
06/07/2021
CON SÓI VÀ VIÊN ĐẠN BẠC
Đám người đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bọn cậu rời đi, cả hai rất nhanh đã đi được một quãng khá xa, càng đi càng xa, lúc Vương Vân Chi quay đầu lại lần nữa, đã không thể nhìn thấy bóng dáng đám người.
"Vậy là đúng rồi." Hạ Lẫm cầm lấy bản đồ trong cái giỏ, nghiên cứu tỉ mỉ: "Hiện giờ chúng ta đang ở chỗ này.... Còn một đoạn đường nữa mới tới nhà bà ngoại..."
Trạng thái quỷ chặn tường đã được bài trừ, khung cảnh xung quanh dần dần thay đổi, ven đường xuất hiện không ít các loại hoa dại chưa thấy bao giờ, kỳ lạ mà xinh đẹp, tiếng côn trùng kêu lào xào, còn có cả tiếng động của những con vật nhỏ ẩn hiện.
Hạ Lẫm trầm mê nhìn bản đồ, Vương Vân Chi đảo mắt qua thì thấy trên cây đại thụ có một con sóc nhỏ trèo lên kêu chít chít.
"Ẳng ẳng!" Sói con rất thích đuổi theo những con vật sống, lập tức nhảy xuống khỏi người Vương Vân Chi, hứng thú chạy sang kia, tiếc rằng sói không thể trèo lên cây, nó chạy đến gốc cây thì chỉ đành ngước cổ nhìn lên, sau đó mất hứng về lại bên chân Vương Vân Chi.
"Con sóc này có chút dọa người." Vương Vân Chi nói, cậu cảm thấy may là sói con không có bắt được son sóc kia, nếu như cắn trúng một cái không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Phốc, lão sư anh sợ sóc sao?" Hạ Lẫm giương mắt lên cười cười.
"Không phải, chỉ là con vật kia rất kỳ lạ."
"Có thể có gì kỳ lạ chứ."
"Thoạt nhìn giống bộ xương....." Vương Vân Chi nhớ lại ấn tượng vừa lướt qua lúc nãy: "Hay là do bộ lông của con sóc có chút đặc biệt, có hoa văn giống bộ xương."
Lần này Hạ Lẫm thật sự bị cậu chọc cười, hơn nữa cảm thấy câu nói này của cậu đặc biệt đáng yêu.
"Tôi không phải đùa với cậu..." Vương Vân Chi nâng trán, cậu thật sự nhìn thấy như vậy, mặc dù không thể nói rõ sao con sóc kia lại giống như chỉ có bộ xương, nhưng nói tiếp nữa thì lại giống như nói đùa.... Cậu không thể làm gì khác hơn là chuyện trọng tâm câu chuyện: "Đến nhà bà ngoại mất bao lâu?"
"4o phút đó." Hạ Lẫm đã tính qua tốc độ của lộ trình.
"Tôi có một ý tưởng, trước tiên chúng ta có thể đi vòng qua nhà nhỏ của thợ săn.." Vương Vân Chi chỉ vào vị trí ngôi nhà nhỏ của thợ săn trên bản đồ: "Tôi nhớ trong truyện cổ tích, thợ săn chính là bạn của Khăn Đỏ, hơn nữa anh ta còn có vũ khí, có đủ cả súng và đao, trước tiên chúng ta có thể hôi họp cùng thợ săn, khiến anh ấy đi cùng chúng ta, như vậy sau này lúc gặp phải sói, có thể trực tiếp giết chết con sói."
"Không ổn." Hạ Lẫm lập tức phản đối.
"Sao lại không ổn?"
"Anh tin tưởng thợ săn hơn tin tưởng tôi?" Hạ Lẫm mất hứng nói: "Lẽ nào lão sư quên mất tôi có thể điều khiển bọn sói sao?"
Sao lại có thể quên, ở lần gặp mặt trước, Hạ Lẫm chỉ dùng nhẫn thổi một tiếng là có thể làm cho bầy sói trên cả cánh đồng quỳ trước mặt y.
"Không, tôi không phải không tin cậu." Vương Vân Chi vội vàng giải thích: "Tôi chỉ lo là, trong thế giới này sói có giống bình thường hay không, khả năng căn bản không phải sói, mà là một ai đó, hoặc là một bóng đén, hoặc là thứ quỷ quái nào khác, nếu là thế, nó chưa chắc sẽ nghe theo hiệu lệnh của cậu."
Dù sao, trong lần biểu diễn trước, sói chính là do con người đóng, hoàn toàn là một người, còn là một kẻ luyến đồng, loại thú vật đó không dính dáng tới sói.
"Lão sư có nghĩ đến chuyện đó không, thợ săn có khả năng cũng là một nhân vật nguy hiểm." Hạ Lẫm nói: "Chúng ta vừa rồi đều gặp mẹ của Khăn Đỏ, ngay cả bà ta cũng là, khụ khụ, cái dáng vẻ kia, vậy anh có thể ôm suy nghĩ tốt đẹp với thợ săn sao?"
"..... Cũng đúng." Vương Vân Chi nghe thấy có lí gật đầu: "Cái này thì hơi rắc rối rồi."
"Mặc kệ, nghe theo lão sư, đi đến nhà nhỏ của thợ săn thôi." Hạ Lẫm lộ ra nụ cười chứa chút sát khí: "Mặc kệ có là người hay quỷ, trực tiếp giết là được."
"...."
....
Sau mười mấy phút, cả hai đi đến nhà nhỏ của thợ săn.
Nhà của thợ săn được xây từ đá và bùn đất, hiện tại được ánh trăng chiếu rọi thoạt nhìn vô cùng cũ nát, trước cửa mọc đầy cỏ dại, ngay cả trên nóc nhà cũng đầy cỏ dại, trên cửa sổ bám đầy bụi bặm, còn có không ít dây leo, vừa nhìn là biết đã bỏ hoang nhiều ngày, trong ngôi nhà im lặng, hoàn toàn tĩnh mịch.
Vương Vân Chi tiến lên gõ cửa một cái, không có bất kỳ tiếng động nào đáp lại.
Sau khi cẩn thận đẩy cửa -- một bộ xương bên trong thẳng tắp đổ xuống.
Sói con tưởng rằng có thứ công kích Vương Vân Chi, lập tức nhào tới định đánh với nó, kết quả phát hiện chỉ là bộ xương thì thất vọng dùng vuốt đẩy đẩy vài cái.
Bộ xương kia mặc trang phục của thợ săn, trên lưng còn đeo một cây súng săn, hơn nữa, cũng không phải giống Segna có thể cử động, là triệt để đã chết hẳn, không nhúc nhích chút nào, đổ xuống mặt đất thì vỡ ra từng khớp.
Xem ra, chúng ta không có khả năng hợp tác với thợ săn rồi, cậu cũng không cần phải ra tay giết thợ săn luôn." Vương Vân Chi cười khổ một cái: "Thợ săn đã chết lâu lắm rồi."
Nguyên nhân thợ săn chết có thể là do uống rượu quá độ -- trong ngôi nhà đầy những chai rượu rỗng nằm lăn lóc, trừ thứ đó ra thì không có quá nhiều đồ đạc, chỉ tìm được một ít viên đạn, và một cây đao.
Hạ Lẫm buông con rối Khăn Đỏ và cái giỏ xuống, cực kỳ vui vẻ lấy cây súng kíp trên người thợ săn xuống, lau lau bụi bên trên, lộ ra hoa văn bằng đồng xinh đẹp.
"Lão sư, anh biết dùng súng kíp dạng cũ thế này không?" Hạ Lẫm để báng súng lên vai, thử nhắm, trong mắt tất cả đều là vẻ mừng rỡ và hưng phấn, trông như đứa trẻ lấy được món đồ chơi đẹp.
"Không biết." Đừng nói súng kíp cũ, Vương Vân Chi căn bản chưa từng cầm qua súng ống, đối với lần này không hề giải thích thêm.
"Đến đây, tôi dạy cho anh." Hạ Lẫm hưng phấn kéo Vương Vân Chi qua: "Đứng như vậy hoặc là nửa ngồi, cánh tay thì giơ lên thế này..."
Cùng trong giọng nói mang theo chút hưng phấn và hơi chút biến thái, động tác của Hạ Lẫm dĩ nhiên rất ôn nhu không như mọi người tưởng tượng, y nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Vương Vân Chi, dạy cậu làm sao để báng súng lên bả vai, nhắm, làm sao lên đạn, làm sao bắn... Đương nhiên, trước đó đã tháo đạn.
Đạn không có nhiều, màu sắc khác nhau, đa số là vỏ đạn đồng, chỉ có một viên là bạc, Hạ Lẫm bỏ tất cả vào hộp đạn, sau đó đem súng kíp đưa cho Vương Vân Chi.
"Cho tôi?" Vương Vân Chi có chút ngoài ý muốn.
Hạ Lẫm gật đầu: "Tôi đã dạy anh rồi, không có gì không thể."
"Như vậy không được!..." Vương Vân Chi từ đầu đến cuối đều cảm thấy khoảng cách bản thân tự dùng súng còn rất xa.
"Rất đơn giản, không tin anh có thể thử xem." Hạ Lẫm thuận tay chỉ hướng một cây nhỏ cách đó không xa: "Bắn một cái thử xem."
Vương Vân Chi nhớ lại động tác lúc nãy Hạ Lẫm dạy cho, ngưng thần bình tĩnh nâng súng lên, nhắm vào, đoàng một tiếng, cây cổ thụ nhỏ xuất hiện một lỗ đạn.
"Tốt." Hạ Lẫm tán thưởng vỗ vỗ tay: "Như thế thì thời điểm mà sói xuất hiện, lão sư phụ trách đối phó nó nha!"
"Ơ..!" Vương Vân Chi cảm thấy Hạ Lẫm đem vũ khí sát thương cao như vậy giao cho cậu một người không có kinh nghiệm là một việc hết sức hồ đồ: "Vậy cậu thì lấy cái gì?"
"Đao." Hạ Lẫm nhíu mi, cầm thanh đao lên xoay xoay nó.
Nếu so sánh với súng về mặt khoảng cách, đao là vũ khí sát thương cận chiến, bản thân là đang.... được Hạ Lẫm chiếu cố sao?
Mà thôi, lát nữa mong là không cần phải liều mạng chiến đấu, nếu như con sói kia là sói bình thường thì tốt rồi, Hạ Lẫm chỉ cần huýt một tiếng, là có thể khống chế nó rồi.
Vương Vân Chi nghĩ như vậy, yên lặng vác súng trên lưng.
...
Sau đó bọn họ trở lại con đường đến nhà bà ngoại, không lâu sau đó thì nghe thấy tiếng dã thú gầm gừ, bụi cỏ lay động, một con sói nhảy ra ngoài, ngăn trước mặt hai người.
Vương Vân Chi* đã đoán đúng, con sói này quả nhiên rất kỳ lạ, thân thể nó gấp hai lần sói bình thường, lông cũng không bóng mịn, ngược lại rất bẩn, bề ngoài vô cùng cứng nhắc kỳ quái... Giống như đã chết một thời gian, lại như được ai đào từ trong đất ra.
*Chỗ này gốc là Hạ Lẫm, nhưng mình nghĩ Vương Vân Chi mới đúng, chắc tác giả nhầm.
Hạ Lẫm tiến một bước lên trước, theo bản năng chắn trước người Vương Vân Chi, tay y rất ổn định, vững vàng nắm chặt đao, Khăn Đỏ và cái giỏ đều bị y ném sang bên cạnh.
Vương Vân Chi sợ sói con giữa chừng gây sự, đem nó bỏ vào trong áo, đồng thời nâng lên cây súng, nhắm vào con sói.
Sau khi tỉ mỉ xem xét, cậu mới ý thức được, con sói này, thoạt nhìn rất giống cương thi... Không giống với mấy con sói còn sống trong phim phóng sự.
Làm thế nào để đối phó với một con sói cương thi?
Khăn Đỏ thì cho rằng cả hai đều là hai kẻ vô hình, sói cương thi thì không cho là như vậy, nó xông về phía Hạ Lẫm, Hạ Lẫm bình tĩnh giơ tay chém xuống, một nhát chém trúng điểm yếu của sói, thế nhưng không có máu chảy, con sói cũng không rú lên khi bị thương, da thịt của nó bị bổ ra, bên trong lộ ra máu thịt đen đặc, trông như đã khô cạn, hoàn toàn không còn máu lưu động.
Thế này thì phiền rồi, mặc dù có chém được điểm yếu, cũng không giết được một con cương thi.
"Hạ Lẫm, lùi lại." Vương Vân Chi trầm giọng nói.
Lập tức, cậu bóp cò.
Vừa rồi học được ở Hạ Lẫm kỹ năng bắn súng không được gọi là chuẩn, nhưng dù sao cũng là bắn gần, hơn nữa động tác của sói cương thi đang đình chỉ, rất dễ bắn trúng.
Đoàng một tiếng, viên đạn bắn vào đầu con sói, nhưng nó vẫn không có chút tổn hại gì.
"Đạn với nó vô dụng, lão sư, tôi ngăn nó lại, anh hãy rời khỏi đây đi." Hạ Lẫm nói.
"Không, cậu đừng di chuyển." Vương Vân Chi ung dung nói.
"?" Hạ Lẫm không biết vì sao cậu lại chắc chắn như thế, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng.
Vương Vân Chi liên tục bắn bốn phát súng, ba lần đầu viên đạn đều trúng thân của con sói, hoàn toàn không ngăn được bước chân của nó, vào khoảnh khắc viên thứ tư bắn ra, khoảng cách của con sói và Vương Vân Chi chỉ còn một chút.
Cách gần như vậy, tuyệt đối sẽ trúng đích rồi.
Vào lần thứ tư của Vương Vân Chi, viên đạn màu bạc bay ra ngoài, thẳng tắp trúng vào đầu của con sói cương thi. Lần này, cuối cùng cũng được.
Viên đạn kia dường như có thể thiêu đốt, lấy trán con sói làm trung tâm, nhanh chóng bùng cháy, chỉ chốc lát, ngọn lửa liền lụi tắt.
Hạ Lẫm vẫn còn trong trạng thái chuẩn bị vung đao chém con sói thành hai khúc, nhưng mà trong nháy mắt, chỉ thấy con sói bị đốt thành một bãi tro tàn.
"Lão sư, anh biết ma pháp sao?" Ngay cả Hạ Lẫm cũng chưa phản ứng kịp chuyện gì xảy ra.
"Không biết có được tính là ma pháp hay không?" Vương Vân Chi thở dài một hơi, buông cây súng trong tay xuống: "Cậu vừa rồi bỏ đạn vào có để ý không, trong những viên đạn này có một viên màu bạc."
"Có sao?" Hạ Lẫm hơi có chút ngoài ý muốn: "Tôi không để ý tới."
"Cậu thật là..." Vương Vân Chi bất đắc dĩ: "Rõ ràng cậu là người cầm tay dạy tôi dùng súng, còn tự tay giúp tôi bỏ đạn vào."
Cậu nhớ lại vừa rồi Hạ Lẫm cầm lấy cổ tay của mình, còn dùng tay chỉnh lại dáng vai của cậu, hồi tưởng lại đều cảm thấy cảm thấy tư thế của Hạ Lẫm rất chuẩn, thần tình chuyên chú, tay cầm ổn định, vừa nhìn chính là người biết dùng súng thành thạo, kết quả náo loạn nửa ngày ngay cả viên đạn có dạng gì đều không nhận ra sao.
"Đạn bạc được để ở vị trí thứ năm, ban đầu tôi bắn thử một phát thì nhận ra không có tác dụng, liền ý thức được cần đạn bạc, cho nên tôi lại liên tục bắn mấy phát, cuối cùng mới đến phiên nó." Vương Vân Chi nói: "Trong truyền thuyết phương Tây, đạn bạc được dùng để đối phó Vampire và những quái vật khác rất hiệu nghiệm."
"Vậy sao?" Hạ Lẫm có chút tiếc nuối nhìn thanh đao trong tay của mình, tựa hồ đang tiếc không thể chém thêm vài nhát.
Vương Vân Chi có điểm đoán được suy nghĩ của y.
Cái con sói con này từ ban đầu đã không trông cậy vào mình có thể dùng súng kíp trong tay giải quyết sói cương thi, y chỉ muốn trải nghiệm khoái cảm chém sói cương thi mà thôi, vì vậy mới đem súng giao cho mình, là để cho mình có thể tự bảo vệ bản thân, không nghĩ tới chính mình không thức thời như vậy, trực tiếp đánh sói cương thi thành đống tro.
".... Kết quả là cậu chỉ muốn chơi thôi chứ gì?" Vương Vân Chi nói: "Đi thôi, đến nhà bà ngoại."
Cậu vác lại súng lên lưng, dự định vẫn tiếp tục mang nó theo, bên trong súng vẫn còn mấy viên vẫn chưa bắn ra, nếu như có thể mang về tòa biệt thự trắng, cái này đối với Death chính là một sự đe dọa rất lớn, nói không chừng có thể sử dụng trực tiếp nó để giải quyết Death...
Đáng tiếc, Khối Rubik Tử Vong không có tốt bụng như vậy.
Vương Vân Chi lần nữa chạm vào súng kíp, phát hiện nó cũng hóa thành bột phấn tan biến, trước khi tan biến còn nhảy ra một đoạn thuyết minh:
[súng kíp]: Chỉ có thể sử dụng ở cửa ải này, chỉ có hiệu lực giết chết sói cương thi, sẽ không tiếp tục bảo tồn, tự động tiêu thất.
Đao trong tay Hạ Lẫm cũng tự động tan biến, lý do tương tự.
"Tiếc quá, khối rubik không mong chúng ta nhanh nhanh đi giải quyết Death sao?" Hạ Lẫm lần nữa mất hứng xốc lên con rối Khăn Đỏ, rồi giả làm giọng của cô nói: "Ngoan, rồi tôi dẫn anh đi đến nhà bà ngoại."
Dựa theo chỉ dẫn của bản đồ lại đi thêm một đoạn đường, cuối con đường nhỏ chính là ngôi nhà nhỏ của bà ngoại Khăn Đỏ.
Vương Vân Chi liếc mắt nhìn Hạ Lẫm, ý bảo y không nên quá được nước, hiện tại trong tay không có vũ khí, phải cẩn thận hơn.
Không đợi đến gần cửa, liền nghe được trong phòng truyền tới một âm thanh hiền hòa: "Là Khăn Đỏ, cháu ngoại của ta đến sao?"
Đám người đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bọn cậu rời đi, cả hai rất nhanh đã đi được một quãng khá xa, càng đi càng xa, lúc Vương Vân Chi quay đầu lại lần nữa, đã không thể nhìn thấy bóng dáng đám người.
"Vậy là đúng rồi." Hạ Lẫm cầm lấy bản đồ trong cái giỏ, nghiên cứu tỉ mỉ: "Hiện giờ chúng ta đang ở chỗ này.... Còn một đoạn đường nữa mới tới nhà bà ngoại..."
Trạng thái quỷ chặn tường đã được bài trừ, khung cảnh xung quanh dần dần thay đổi, ven đường xuất hiện không ít các loại hoa dại chưa thấy bao giờ, kỳ lạ mà xinh đẹp, tiếng côn trùng kêu lào xào, còn có cả tiếng động của những con vật nhỏ ẩn hiện.
Hạ Lẫm trầm mê nhìn bản đồ, Vương Vân Chi đảo mắt qua thì thấy trên cây đại thụ có một con sóc nhỏ trèo lên kêu chít chít.
"Ẳng ẳng!" Sói con rất thích đuổi theo những con vật sống, lập tức nhảy xuống khỏi người Vương Vân Chi, hứng thú chạy sang kia, tiếc rằng sói không thể trèo lên cây, nó chạy đến gốc cây thì chỉ đành ngước cổ nhìn lên, sau đó mất hứng về lại bên chân Vương Vân Chi.
"Con sóc này có chút dọa người." Vương Vân Chi nói, cậu cảm thấy may là sói con không có bắt được son sóc kia, nếu như cắn trúng một cái không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Phốc, lão sư anh sợ sóc sao?" Hạ Lẫm giương mắt lên cười cười.
"Không phải, chỉ là con vật kia rất kỳ lạ."
"Có thể có gì kỳ lạ chứ."
"Thoạt nhìn giống bộ xương....." Vương Vân Chi nhớ lại ấn tượng vừa lướt qua lúc nãy: "Hay là do bộ lông của con sóc có chút đặc biệt, có hoa văn giống bộ xương."
Lần này Hạ Lẫm thật sự bị cậu chọc cười, hơn nữa cảm thấy câu nói này của cậu đặc biệt đáng yêu.
"Tôi không phải đùa với cậu..." Vương Vân Chi nâng trán, cậu thật sự nhìn thấy như vậy, mặc dù không thể nói rõ sao con sóc kia lại giống như chỉ có bộ xương, nhưng nói tiếp nữa thì lại giống như nói đùa.... Cậu không thể làm gì khác hơn là chuyện trọng tâm câu chuyện: "Đến nhà bà ngoại mất bao lâu?"
"4o phút đó." Hạ Lẫm đã tính qua tốc độ của lộ trình.
"Tôi có một ý tưởng, trước tiên chúng ta có thể đi vòng qua nhà nhỏ của thợ săn.." Vương Vân Chi chỉ vào vị trí ngôi nhà nhỏ của thợ săn trên bản đồ: "Tôi nhớ trong truyện cổ tích, thợ săn chính là bạn của Khăn Đỏ, hơn nữa anh ta còn có vũ khí, có đủ cả súng và đao, trước tiên chúng ta có thể hôi họp cùng thợ săn, khiến anh ấy đi cùng chúng ta, như vậy sau này lúc gặp phải sói, có thể trực tiếp giết chết con sói."
"Không ổn." Hạ Lẫm lập tức phản đối.
"Sao lại không ổn?"
"Anh tin tưởng thợ săn hơn tin tưởng tôi?" Hạ Lẫm mất hứng nói: "Lẽ nào lão sư quên mất tôi có thể điều khiển bọn sói sao?"
Sao lại có thể quên, ở lần gặp mặt trước, Hạ Lẫm chỉ dùng nhẫn thổi một tiếng là có thể làm cho bầy sói trên cả cánh đồng quỳ trước mặt y.
"Không, tôi không phải không tin cậu." Vương Vân Chi vội vàng giải thích: "Tôi chỉ lo là, trong thế giới này sói có giống bình thường hay không, khả năng căn bản không phải sói, mà là một ai đó, hoặc là một bóng đén, hoặc là thứ quỷ quái nào khác, nếu là thế, nó chưa chắc sẽ nghe theo hiệu lệnh của cậu."
Dù sao, trong lần biểu diễn trước, sói chính là do con người đóng, hoàn toàn là một người, còn là một kẻ luyến đồng, loại thú vật đó không dính dáng tới sói.
"Lão sư có nghĩ đến chuyện đó không, thợ săn có khả năng cũng là một nhân vật nguy hiểm." Hạ Lẫm nói: "Chúng ta vừa rồi đều gặp mẹ của Khăn Đỏ, ngay cả bà ta cũng là, khụ khụ, cái dáng vẻ kia, vậy anh có thể ôm suy nghĩ tốt đẹp với thợ săn sao?"
"..... Cũng đúng." Vương Vân Chi nghe thấy có lí gật đầu: "Cái này thì hơi rắc rối rồi."
"Mặc kệ, nghe theo lão sư, đi đến nhà nhỏ của thợ săn thôi." Hạ Lẫm lộ ra nụ cười chứa chút sát khí: "Mặc kệ có là người hay quỷ, trực tiếp giết là được."
"...."
....
Sau mười mấy phút, cả hai đi đến nhà nhỏ của thợ săn.
Nhà của thợ săn được xây từ đá và bùn đất, hiện tại được ánh trăng chiếu rọi thoạt nhìn vô cùng cũ nát, trước cửa mọc đầy cỏ dại, ngay cả trên nóc nhà cũng đầy cỏ dại, trên cửa sổ bám đầy bụi bặm, còn có không ít dây leo, vừa nhìn là biết đã bỏ hoang nhiều ngày, trong ngôi nhà im lặng, hoàn toàn tĩnh mịch.
Vương Vân Chi tiến lên gõ cửa một cái, không có bất kỳ tiếng động nào đáp lại.
Sau khi cẩn thận đẩy cửa -- một bộ xương bên trong thẳng tắp đổ xuống.
Sói con tưởng rằng có thứ công kích Vương Vân Chi, lập tức nhào tới định đánh với nó, kết quả phát hiện chỉ là bộ xương thì thất vọng dùng vuốt đẩy đẩy vài cái.
Bộ xương kia mặc trang phục của thợ săn, trên lưng còn đeo một cây súng săn, hơn nữa, cũng không phải giống Segna có thể cử động, là triệt để đã chết hẳn, không nhúc nhích chút nào, đổ xuống mặt đất thì vỡ ra từng khớp.
Xem ra, chúng ta không có khả năng hợp tác với thợ săn rồi, cậu cũng không cần phải ra tay giết thợ săn luôn." Vương Vân Chi cười khổ một cái: "Thợ săn đã chết lâu lắm rồi."
Nguyên nhân thợ săn chết có thể là do uống rượu quá độ -- trong ngôi nhà đầy những chai rượu rỗng nằm lăn lóc, trừ thứ đó ra thì không có quá nhiều đồ đạc, chỉ tìm được một ít viên đạn, và một cây đao.
Hạ Lẫm buông con rối Khăn Đỏ và cái giỏ xuống, cực kỳ vui vẻ lấy cây súng kíp trên người thợ săn xuống, lau lau bụi bên trên, lộ ra hoa văn bằng đồng xinh đẹp.
"Lão sư, anh biết dùng súng kíp dạng cũ thế này không?" Hạ Lẫm để báng súng lên vai, thử nhắm, trong mắt tất cả đều là vẻ mừng rỡ và hưng phấn, trông như đứa trẻ lấy được món đồ chơi đẹp.
"Không biết." Đừng nói súng kíp cũ, Vương Vân Chi căn bản chưa từng cầm qua súng ống, đối với lần này không hề giải thích thêm.
"Đến đây, tôi dạy cho anh." Hạ Lẫm hưng phấn kéo Vương Vân Chi qua: "Đứng như vậy hoặc là nửa ngồi, cánh tay thì giơ lên thế này..."
Cùng trong giọng nói mang theo chút hưng phấn và hơi chút biến thái, động tác của Hạ Lẫm dĩ nhiên rất ôn nhu không như mọi người tưởng tượng, y nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Vương Vân Chi, dạy cậu làm sao để báng súng lên bả vai, nhắm, làm sao lên đạn, làm sao bắn... Đương nhiên, trước đó đã tháo đạn.
Đạn không có nhiều, màu sắc khác nhau, đa số là vỏ đạn đồng, chỉ có một viên là bạc, Hạ Lẫm bỏ tất cả vào hộp đạn, sau đó đem súng kíp đưa cho Vương Vân Chi.
"Cho tôi?" Vương Vân Chi có chút ngoài ý muốn.
Hạ Lẫm gật đầu: "Tôi đã dạy anh rồi, không có gì không thể."
"Như vậy không được!..." Vương Vân Chi từ đầu đến cuối đều cảm thấy khoảng cách bản thân tự dùng súng còn rất xa.
"Rất đơn giản, không tin anh có thể thử xem." Hạ Lẫm thuận tay chỉ hướng một cây nhỏ cách đó không xa: "Bắn một cái thử xem."
Vương Vân Chi nhớ lại động tác lúc nãy Hạ Lẫm dạy cho, ngưng thần bình tĩnh nâng súng lên, nhắm vào, đoàng một tiếng, cây cổ thụ nhỏ xuất hiện một lỗ đạn.
"Tốt." Hạ Lẫm tán thưởng vỗ vỗ tay: "Như thế thì thời điểm mà sói xuất hiện, lão sư phụ trách đối phó nó nha!"
"Ơ..!" Vương Vân Chi cảm thấy Hạ Lẫm đem vũ khí sát thương cao như vậy giao cho cậu một người không có kinh nghiệm là một việc hết sức hồ đồ: "Vậy cậu thì lấy cái gì?"
"Đao." Hạ Lẫm nhíu mi, cầm thanh đao lên xoay xoay nó.
Nếu so sánh với súng về mặt khoảng cách, đao là vũ khí sát thương cận chiến, bản thân là đang.... được Hạ Lẫm chiếu cố sao?
Mà thôi, lát nữa mong là không cần phải liều mạng chiến đấu, nếu như con sói kia là sói bình thường thì tốt rồi, Hạ Lẫm chỉ cần huýt một tiếng, là có thể khống chế nó rồi.
Vương Vân Chi nghĩ như vậy, yên lặng vác súng trên lưng.
...
Sau đó bọn họ trở lại con đường đến nhà bà ngoại, không lâu sau đó thì nghe thấy tiếng dã thú gầm gừ, bụi cỏ lay động, một con sói nhảy ra ngoài, ngăn trước mặt hai người.
Vương Vân Chi* đã đoán đúng, con sói này quả nhiên rất kỳ lạ, thân thể nó gấp hai lần sói bình thường, lông cũng không bóng mịn, ngược lại rất bẩn, bề ngoài vô cùng cứng nhắc kỳ quái... Giống như đã chết một thời gian, lại như được ai đào từ trong đất ra.
*Chỗ này gốc là Hạ Lẫm, nhưng mình nghĩ Vương Vân Chi mới đúng, chắc tác giả nhầm.
Hạ Lẫm tiến một bước lên trước, theo bản năng chắn trước người Vương Vân Chi, tay y rất ổn định, vững vàng nắm chặt đao, Khăn Đỏ và cái giỏ đều bị y ném sang bên cạnh.
Vương Vân Chi sợ sói con giữa chừng gây sự, đem nó bỏ vào trong áo, đồng thời nâng lên cây súng, nhắm vào con sói.
Sau khi tỉ mỉ xem xét, cậu mới ý thức được, con sói này, thoạt nhìn rất giống cương thi... Không giống với mấy con sói còn sống trong phim phóng sự.
Làm thế nào để đối phó với một con sói cương thi?
Khăn Đỏ thì cho rằng cả hai đều là hai kẻ vô hình, sói cương thi thì không cho là như vậy, nó xông về phía Hạ Lẫm, Hạ Lẫm bình tĩnh giơ tay chém xuống, một nhát chém trúng điểm yếu của sói, thế nhưng không có máu chảy, con sói cũng không rú lên khi bị thương, da thịt của nó bị bổ ra, bên trong lộ ra máu thịt đen đặc, trông như đã khô cạn, hoàn toàn không còn máu lưu động.
Thế này thì phiền rồi, mặc dù có chém được điểm yếu, cũng không giết được một con cương thi.
"Hạ Lẫm, lùi lại." Vương Vân Chi trầm giọng nói.
Lập tức, cậu bóp cò.
Vừa rồi học được ở Hạ Lẫm kỹ năng bắn súng không được gọi là chuẩn, nhưng dù sao cũng là bắn gần, hơn nữa động tác của sói cương thi đang đình chỉ, rất dễ bắn trúng.
Đoàng một tiếng, viên đạn bắn vào đầu con sói, nhưng nó vẫn không có chút tổn hại gì.
"Đạn với nó vô dụng, lão sư, tôi ngăn nó lại, anh hãy rời khỏi đây đi." Hạ Lẫm nói.
"Không, cậu đừng di chuyển." Vương Vân Chi ung dung nói.
"?" Hạ Lẫm không biết vì sao cậu lại chắc chắn như thế, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng.
Vương Vân Chi liên tục bắn bốn phát súng, ba lần đầu viên đạn đều trúng thân của con sói, hoàn toàn không ngăn được bước chân của nó, vào khoảnh khắc viên thứ tư bắn ra, khoảng cách của con sói và Vương Vân Chi chỉ còn một chút.
Cách gần như vậy, tuyệt đối sẽ trúng đích rồi.
Vào lần thứ tư của Vương Vân Chi, viên đạn màu bạc bay ra ngoài, thẳng tắp trúng vào đầu của con sói cương thi. Lần này, cuối cùng cũng được.
Viên đạn kia dường như có thể thiêu đốt, lấy trán con sói làm trung tâm, nhanh chóng bùng cháy, chỉ chốc lát, ngọn lửa liền lụi tắt.
Hạ Lẫm vẫn còn trong trạng thái chuẩn bị vung đao chém con sói thành hai khúc, nhưng mà trong nháy mắt, chỉ thấy con sói bị đốt thành một bãi tro tàn.
"Lão sư, anh biết ma pháp sao?" Ngay cả Hạ Lẫm cũng chưa phản ứng kịp chuyện gì xảy ra.
"Không biết có được tính là ma pháp hay không?" Vương Vân Chi thở dài một hơi, buông cây súng trong tay xuống: "Cậu vừa rồi bỏ đạn vào có để ý không, trong những viên đạn này có một viên màu bạc."
"Có sao?" Hạ Lẫm hơi có chút ngoài ý muốn: "Tôi không để ý tới."
"Cậu thật là..." Vương Vân Chi bất đắc dĩ: "Rõ ràng cậu là người cầm tay dạy tôi dùng súng, còn tự tay giúp tôi bỏ đạn vào."
Cậu nhớ lại vừa rồi Hạ Lẫm cầm lấy cổ tay của mình, còn dùng tay chỉnh lại dáng vai của cậu, hồi tưởng lại đều cảm thấy cảm thấy tư thế của Hạ Lẫm rất chuẩn, thần tình chuyên chú, tay cầm ổn định, vừa nhìn chính là người biết dùng súng thành thạo, kết quả náo loạn nửa ngày ngay cả viên đạn có dạng gì đều không nhận ra sao.
"Đạn bạc được để ở vị trí thứ năm, ban đầu tôi bắn thử một phát thì nhận ra không có tác dụng, liền ý thức được cần đạn bạc, cho nên tôi lại liên tục bắn mấy phát, cuối cùng mới đến phiên nó." Vương Vân Chi nói: "Trong truyền thuyết phương Tây, đạn bạc được dùng để đối phó Vampire và những quái vật khác rất hiệu nghiệm."
"Vậy sao?" Hạ Lẫm có chút tiếc nuối nhìn thanh đao trong tay của mình, tựa hồ đang tiếc không thể chém thêm vài nhát.
Vương Vân Chi có điểm đoán được suy nghĩ của y.
Cái con sói con này từ ban đầu đã không trông cậy vào mình có thể dùng súng kíp trong tay giải quyết sói cương thi, y chỉ muốn trải nghiệm khoái cảm chém sói cương thi mà thôi, vì vậy mới đem súng giao cho mình, là để cho mình có thể tự bảo vệ bản thân, không nghĩ tới chính mình không thức thời như vậy, trực tiếp đánh sói cương thi thành đống tro.
".... Kết quả là cậu chỉ muốn chơi thôi chứ gì?" Vương Vân Chi nói: "Đi thôi, đến nhà bà ngoại."
Cậu vác lại súng lên lưng, dự định vẫn tiếp tục mang nó theo, bên trong súng vẫn còn mấy viên vẫn chưa bắn ra, nếu như có thể mang về tòa biệt thự trắng, cái này đối với Death chính là một sự đe dọa rất lớn, nói không chừng có thể sử dụng trực tiếp nó để giải quyết Death...
Đáng tiếc, Khối Rubik Tử Vong không có tốt bụng như vậy.
Vương Vân Chi lần nữa chạm vào súng kíp, phát hiện nó cũng hóa thành bột phấn tan biến, trước khi tan biến còn nhảy ra một đoạn thuyết minh:
[súng kíp]: Chỉ có thể sử dụng ở cửa ải này, chỉ có hiệu lực giết chết sói cương thi, sẽ không tiếp tục bảo tồn, tự động tiêu thất.
Đao trong tay Hạ Lẫm cũng tự động tan biến, lý do tương tự.
"Tiếc quá, khối rubik không mong chúng ta nhanh nhanh đi giải quyết Death sao?" Hạ Lẫm lần nữa mất hứng xốc lên con rối Khăn Đỏ, rồi giả làm giọng của cô nói: "Ngoan, rồi tôi dẫn anh đi đến nhà bà ngoại."
Dựa theo chỉ dẫn của bản đồ lại đi thêm một đoạn đường, cuối con đường nhỏ chính là ngôi nhà nhỏ của bà ngoại Khăn Đỏ.
Vương Vân Chi liếc mắt nhìn Hạ Lẫm, ý bảo y không nên quá được nước, hiện tại trong tay không có vũ khí, phải cẩn thận hơn.
Không đợi đến gần cửa, liền nghe được trong phòng truyền tới một âm thanh hiền hòa: "Là Khăn Đỏ, cháu ngoại của ta đến sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.