Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 26: Hắc ám đồng thoại nhạc viên(7)
Tây Khứ Đích Thương Hiệp
06/07/2021
KỴ SĨ ÁO ĐỎ VÀ SÓI
Hạ Lẫm bước từng bước một về phía Vương Vân Chi, khi sắp đến gần thì nở một nụ cười quái đản.
Vương Vân Chi cuối cùng cũng biết yếu tố của sói còn ở một nơi nữa -- tên tiểu ác ma này không biết lấy đâu ra hai cái răng nanh, trông như đạo cụ giả làm răng của vampire trong Halloween, cười một cái sẽ lộ ra ngoài, nếu vào thường ngày thì có thể nói có chút đáng yêu, nhưng trên sân khấu thế này thì có cảm giác rất kì lạ, đại khái chỉ có thể nhìn được đây là đang mô phỏng theo răng sói.
"Cậu sao cũng ở đây?" Vương Vân Chi hỏi.
Vì để không phá hỏng buổi diễn, âm thanh cậu phát ra có thể nói là cực nhẹ, khẩu hình cũng ẩn ẩn gần như không thể thấy được, chỉ để một mình Hạ Lẫm nghe thấy.
"Anh đoán xem?" Hạ Lẫm nói.
Vương Vân Chi dựa vào dư quang liếc nhìn xuống bên dưới sân khấu, cậu thấy Miên Dương Tiểu Thư và Thỏ Tử Tiên Sinh đang gấp rút thương lượng đối sách, sau đó không biết bọn chúng lấy từ nơi nào ra một xấp lời thoại, cầm đến cạnh sân khấu rồi lặng lẽ đưa qua.
"Rất cảm kích hai vị người chơi rất có thái độ làm việc, nhưng hai vị hình như có hơi tích cực quá rồi, chưa luyện tập gì đã tùy tiện lên đài, có chút nguy hiểm đó nha." Miên Dương Tiểu Thư lặng lẽ nói: "Cho nên, chúng tôi mang lời thoại lên, hi vọng hai vị có thể đọc tốt nó."
"Hai vị có lẽ vẫn chưa biết rằng, biểu diễn cũng có yêu cầu." Thỏ Tử Tiên Sinh cũng lặng lẽ nói: "Có nhìn thấy người xem dưới sân khấu chứ? Bọn họ sẽ dùng tiếng hoan hô để chấm điểm cho hai người, điểm số không đủ 60, sẽ không có tiền lương đâu."
Trên vách tường của hội trường có một cái màn hình, điểm số được thể hiện bên trên, vừa rồi lúc Lâm Đồng Nhi lên sân khấu, những cái bóng vừa hoan hô vừa huýt sáo, khiến điểm số lên hẳn 90, nhưng hiện tại không có bé con loli mê người kia, đổi thành phần diễn của hai gã trưởng thành, những cái bóng lập tức yên tĩnh trở lại, điểm số giờ đã rớt đến 50 và vẫn còn tiếp tục giảm nữa.
Đã sớm biết được Hắc Ám Đồng Thoại Nhạc Viên cung cấp vai diễn không dễ làm như vậy, thế mà ở đây lại đào phải bẫy rập.
Nếu người chơi không cách nào lấy được 60 điểm trở lên trong buổi diễn, sẽ không nhận được tiền lương là 100 nhạc viên tệ, nhưng trước đó lại phải ứng trước để vào cổng, vậy thì đồng nghĩa với việc phải nợ nhạc viên tệ, chỉ sợ sẽ phải bị chia làm tám phần để trừ nợ.
Bất quá, cái nhạc viên xảo trá này cũng không cách nào ngăn cản được một vũ công có kinh nghiệm phong phú lấy được 60 điểm.
Vương Vân Chi hít sâu một hơi, nhìn lướt qua lời thoại trong tay.
Lời thoại quả nhiên đã thay đổi, cải biến dựa theo độ tuổi và giới tính. Bên trên không những có lời thoại, mà còn ghi cả thiết lập cho nhân vật.
Sói -- tàn nhẫn, háo sắc.
Kỵ sĩ áo đỏ -- nghiêm minh, đơn thuần.
Háo sắc?
Vương Vân Chi cầm lời thoại nhíu mày, trên sân khấu không còn bé con loli, Sói sao lại còn háo sắc nữa?
Không biết nên nói Hạ Lẫm là đang tận chức trách hay là sợ chưa đủ loạn, nhanh như vậy đã tiến vào trạng thái, đọc lên lời kịch.
Hạ Lẫm cười hì hì tiến lên phía trước, cản đường Vương Vân Chi: "Đây không phải là Kỵ sĩ áo đỏ à? Sao lại một mình tiến vào khu rừng u ám này?"
Ngữ khí y cực kỳ ngả ngớn, âm cuối còn lên cao, nhưng giọng nói rất ngọt ngào, không thể không thừa nhận, thiết lập sói cho người diễn khá là thích hợp.
Vương Vân Chi nâng tay khẽ nhấc vành nón, ngữ khí nghiêm túc: "Đã sớm nghe nói trong khu rừng này có ác lang hung mãnh ẩn hiện, hôm nay xem ra quả nhiên là thật, nếu như chủ ý của ngươi là hù dọa ta, thì ngươi nhầm to rồi."
"Kỵ sĩ áo đỏ, ngươi mang gì trên người thế?" Hạ Lẫm dường như rất thích bộ dáng nghiêm túc này của cậu, giọng nói càng thêm nhẹ nhàng.
"Là...." Vương Vân Chi nhìn xuống bên dưới.
Khăn Đỏ đương nhiên là mang một giỏ chứa bánh gatô và rượu, nhưng đổi sang Kỵ sĩ áo đỏ, đạo cụ liền biến thành một phong thư.
"Một lá thư mà thôi." Cậu mất tự nhiên trả lời.
Thiết lập của Kiếm sĩ áo đỏ là quá đơn thuần, sẽ không né tránh vấn đề mà trực tiếp nói ra cho Sói.
"Bức thư này gửi cho ai? Bên trong viết cái gì?"
"Đưa cho tổng giám mục bên kia khu rừng." Vương Vân Chi nhíu mày: "Về phần nội dung, ta không thể nói cho ngươi được."
"Sao lại không thể? Chẳng lẽ ngươi không tin tưởng ta sao?" Hạ Lẫm ủy khuất nói: "Nói cho ta đi."
May là trận giằng co nhàm chán tựa như không có kết thúc này không diễn ra quá lâu, chỉ nghe thấy bên trên truyền đến âm thanh của sấm sét, sau đó chính là tiếng mưa rơi ào ào, trong rừng đã bắt đầu đổ mưa.
Cùng lúc đó, tiết tấu nhạc nền trở nên cao vút và nhanh hơn, giống như là một vũ khúc.
"Đến cảnh vũ đạo giữa đoạn rồi." Miên Dương Tiểu Thư vẫn ở dưới sân khấu nhắc nhở: "Kỵ sĩ áo đỏ, tiếp theo anh có một đoạn độc diễn, rất ngắn, xin hãy tự do phát huy."
Màn biểu diễn đột ngột thế này thế mà lại để Vương Vân Chi có thể nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi, bởi vì đã tiến vào lĩnh vực mà cậu am hiểu nhất.
Cậu nhớ lại khoảnh khắc trước kia khi diễn qua màn múa kiếm châu Âu cổ điển, từ đó lựa ra một đoạn động tác tương đối thích hợp với thân phận của kỵ sĩ, đoạn độc diễn này biên độ động tác vừa phải, độ khó lại không thấp, vừa trang nhã vừa nội liễm, vô cùng thích hợp.
"Oa--- " những người chơi bên dưới đều lấy làm kinh hãi, Lâm Tuyết Nhi và Lâm Đồng Nhi còn rất ăn ý che kín miệng của mình.
Bọn họ ít nhiều gì đều xem qua lúc Vương Vân Chi đóng phim, kia là một bộ phim Trung Quốc cổ trang, nhân vật của Vương Vân Chi là một tiên nhân mình đầy tiên khí áo trắng bồng bềnh, điểm này khiến bọn họ sinh ra chút ấn tượng cố định với Vương Vân Chi, nhưng hiện tại, trên sân khấu người kia rõ ràng chính là một kiếm sĩ Âu phong thuần túy.
"Cậu ấy khiến tôi nhớ tới tiểu thuyết của Alexandre Dumas*..." Từ Siêu khó tin lẩm bẩm.
(*)Alexandre Dumas là một đại văn hào nổi tiếng người Pháp gốc Phi. Những tác phẩm tiểu thuyết nổi tiếng của ông như là Ba chàng lính ngự lâm, Bá tước Monte Cristo
Kỵ sĩ áo đỏ trên sân khấu khiến cho người ta phút chốc có một ảo giác, chính là phảng phất trước mắt kia không còn là truyện cổ tích nữa, mà là một bộ phim được chế tác rất đầu tư, bộ phim « ba chàng lính ngự lâm », cả bối cảnh cũng không còn đơn sơ như ban đầu, khắp nơi đều sinh động như thật.
Khi nhịp nhạc vừa kết thúc, Vương Vân Chi làm ra động tác rút kiếm, đem mũi kiếm chĩa xuống dưới sân khấu, trong nháy mắt, người chơi bên dưới đều hít vào một ngụm khí lạnh, phảng phất như thật sự có một thanh kiếm đang chỉ trước mắt mình.
Nhưng thật ra, đạo cụ của Vương Vân Chi căn bản không có thứ bội kiếm kia, trong tay cậu vẫn trống không.
"Quá tuyệt vời." Lý Tử Thuần khen từ tận đáy lòng.
"Nếu như có thể trở về, tôi đích thực muốn mời cậu ấy diễn phim." Ngô Hiểu Thần cũng cảm thán nói: "Với điều kiện đầu tiên là cậu ấy đừng cướp vai diễn của tôi."
.......
Một bên là các người chơi vô cùng tán thưởng, mặt khác lại là những bóng đen hờ hững.
Sau khi Vương Vân Chi kết thúc màn độc diễn, lập tức liếc nhìn qua màn hình lớn --- con số vô cùng thê thảm, 30 điểm.
Quá thấp, thấp đến mức không hợp lý, đến tận bây giờ vẫn chưa có ai đánh giá thấp trình độ nghiệp vụ của cậu kia mà.
"Người chơi, tôi nhất định phải nhắc nhở ngài điều này, trong tất cả khán giả ở đây chỉ có 30% là phái nữ." Thỏ Tử Tiên Sinh nhỏ giọng nhắc nhở.
Khán giả phái nữ?
Vương Vân Chi vọng về hướng khán đài đen nghịt, thực sự không cách nào phân biệt được trong đống đen kịt một màu kia, bóng đen nào là nam, bóng đen nào là nữ.
Nhưng mà cậu thật sự nghe được trong bóng đen có người phát ra âm thanh cảm thán, âm thanh đó tương đối nữ tính, tuy không lớn nhưng có chút cao.
Thảo nào mình và Hạ Lẫm trước mắt có thể duy trì 30 điểm, không có tuột xuống 0, có lẽ cần phải cảm tạ 30% trong số những bóng đen đó.
"Ở nơi này, vô luận là khán giả phái nữ hay phái nam, đều không phải là người xem bình thường, như cậu thấy đó, bọn họ đều là những cái bóng. Khán giả phái nữ có thể bị bề ngoài và màn trình diễn của hai người lay động, nhưng khán giả phái nam thì không dễ lừa gạt như vậy." Thỏ Tử Tiên Sinh dương dương tự đắc nói: "Hai người không biết khán giả phái nam thích xem gì sao?"
"Đương nhiên là sắc tình và bạo lực!" Miên Dương Tiểu Thư tiếp nhận chủ đề: "Đây chính là lý do vì sao Lâm Đồng Nhi hoàn toàn không diễn gì, lại có thể nhận được 90 điểm!"
Sắc tình và bạo lực....
Vương Vân Chi còn chưa kịp phản ứng, Hạ Lẫm đã biết điều nhào lên.
"Không phải chỉ là sắc tình và bạo lực thôi sao? Chuyện nhỏ như thế sao có thể làm khó chúng ta?" Hạ Lẫm hạ giọng nói, lập tức lại nâng cao giọng đọc lên lời thoại: "Kỵ sĩ áo đỏ, đừng tiếp tục mê hoặc ta nữa."
........
Sao lời thoại lại trở nên kỳ quái thế này?
Vương Vân Chi bị câu thoại này làm cho có chút hoang mang, chờ đến lúc kịp phản ứng thì đã phát hiện Hạ Lẫm đang đứng trước mặt cậu, tay trái, phải nói là vuốt sói không khách khí khoác lên bờ vai cậu, tay phải lại càng quá phận, đưa đến nâng cằm cậu lên.
Cằm bị ngón tay lạnh như băng của y bóp lấy, nhột muốn chết.
"Ta thật muốn cởi bỏ y phục đỏ này của ngươi, tìm được lá thư cầm trong tay nhìn kĩ ~" Hạ Lẫm mặt dày vô sỉ diễn tiếp, không biết đây có phải là lời thoại được viết không, hay là tín mã do cương tự do phát huy nữa.
Tiếng thét chói của những bóng đen ngày càng vang dội, nhưng mà điểm số lại không tăng, biểu diễn thế này đối với những khán giả phái nữ chính là hưng phấn vô cùng(*), nhưng đối với khán giả nam mà nói thì có chút phiền.
(*) Trong raw, chỗ này là 一剂强心针(nhất tề cường tâm châm), tìm nghĩa Việt thì không có, nhưng nghĩa Anh thì nó chỉ là tiếng tim đập mạnh, có ai hiểu rõ thì sửa giúp mình nha.
Cùng lúc đó, Vương Vân Chi cũng nhịn không được.
Nếu như là diễn cùng Ngô Hiểu Thần, một màn phô trương kia cậu có thể mặt không đổi sắc tiếp nhận, bởi vì đây rõ ràng chỉ là diễn kịch, rõ ràng đối phương là đang tận sức biểu diễn, thế nhưng lúc này... Cậu không biết là Hạ Lẫm thật sự đang muốn điểm số tăng lên, hay thừa cơ cố ý nói đùa, trêu ghẹo, tự do khai triển, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Hơn nữa.. thật không chịu nổi, trên sân khấu trước mặt bao người bị Hạ Lẫm trêu chọc như thế, dù cậu là nam cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, cằm bị Hạ Lẫm chạm vào vô cùng nóng, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi lạnh.
Thật là không nên mà...... Qua hơn hai mươi năm nhân sinh, tình huống cực đoan thì chưa gặp phải, kinh nghiệm bị người quấn chặt cũng không phải không có, nhiều lần đều lạnh mặt cản lại, sóng to gió lớn đều trải qua cả rồi, vậy mà chịu không nổi bị một người trẻ tuổi hơn mình nhiều đùa giỡn? Không có chuyện như vậy được.
Vương Vân Chi nhắm mắt lại, nắm chặt tay, một quyền vung ra ngoài.
Cậu biết trước không thể đánh, chưa từng học qua võ tự vệ, quyền này cũng không hướng vào mặt Hạ Lẫm, chỉ đấm vào bờ vai của y, xem như cảnh cáo một chút.
Thế mà Hạ Lẫm lại phô trương ngã ra sau, còn hét thảm một tiếng.
"...." Vương Vân Chi lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm không phải là uy lực của The Hanged Man đó chứ, đem cậu biến thành cao thủ trong nháy mắt, sẽ không thật sự đả thương Hạ Lẫm chứ?
Nhưng khi cậu nhìn lại mặt Hạ Lẫm, chỉ thấy tên sói con kia dùng tay che mặt lại, hướng cậu mỉm cười ranh mãnh.
Hạ Lẫm bước từng bước một về phía Vương Vân Chi, khi sắp đến gần thì nở một nụ cười quái đản.
Vương Vân Chi cuối cùng cũng biết yếu tố của sói còn ở một nơi nữa -- tên tiểu ác ma này không biết lấy đâu ra hai cái răng nanh, trông như đạo cụ giả làm răng của vampire trong Halloween, cười một cái sẽ lộ ra ngoài, nếu vào thường ngày thì có thể nói có chút đáng yêu, nhưng trên sân khấu thế này thì có cảm giác rất kì lạ, đại khái chỉ có thể nhìn được đây là đang mô phỏng theo răng sói.
"Cậu sao cũng ở đây?" Vương Vân Chi hỏi.
Vì để không phá hỏng buổi diễn, âm thanh cậu phát ra có thể nói là cực nhẹ, khẩu hình cũng ẩn ẩn gần như không thể thấy được, chỉ để một mình Hạ Lẫm nghe thấy.
"Anh đoán xem?" Hạ Lẫm nói.
Vương Vân Chi dựa vào dư quang liếc nhìn xuống bên dưới sân khấu, cậu thấy Miên Dương Tiểu Thư và Thỏ Tử Tiên Sinh đang gấp rút thương lượng đối sách, sau đó không biết bọn chúng lấy từ nơi nào ra một xấp lời thoại, cầm đến cạnh sân khấu rồi lặng lẽ đưa qua.
"Rất cảm kích hai vị người chơi rất có thái độ làm việc, nhưng hai vị hình như có hơi tích cực quá rồi, chưa luyện tập gì đã tùy tiện lên đài, có chút nguy hiểm đó nha." Miên Dương Tiểu Thư lặng lẽ nói: "Cho nên, chúng tôi mang lời thoại lên, hi vọng hai vị có thể đọc tốt nó."
"Hai vị có lẽ vẫn chưa biết rằng, biểu diễn cũng có yêu cầu." Thỏ Tử Tiên Sinh cũng lặng lẽ nói: "Có nhìn thấy người xem dưới sân khấu chứ? Bọn họ sẽ dùng tiếng hoan hô để chấm điểm cho hai người, điểm số không đủ 60, sẽ không có tiền lương đâu."
Trên vách tường của hội trường có một cái màn hình, điểm số được thể hiện bên trên, vừa rồi lúc Lâm Đồng Nhi lên sân khấu, những cái bóng vừa hoan hô vừa huýt sáo, khiến điểm số lên hẳn 90, nhưng hiện tại không có bé con loli mê người kia, đổi thành phần diễn của hai gã trưởng thành, những cái bóng lập tức yên tĩnh trở lại, điểm số giờ đã rớt đến 50 và vẫn còn tiếp tục giảm nữa.
Đã sớm biết được Hắc Ám Đồng Thoại Nhạc Viên cung cấp vai diễn không dễ làm như vậy, thế mà ở đây lại đào phải bẫy rập.
Nếu người chơi không cách nào lấy được 60 điểm trở lên trong buổi diễn, sẽ không nhận được tiền lương là 100 nhạc viên tệ, nhưng trước đó lại phải ứng trước để vào cổng, vậy thì đồng nghĩa với việc phải nợ nhạc viên tệ, chỉ sợ sẽ phải bị chia làm tám phần để trừ nợ.
Bất quá, cái nhạc viên xảo trá này cũng không cách nào ngăn cản được một vũ công có kinh nghiệm phong phú lấy được 60 điểm.
Vương Vân Chi hít sâu một hơi, nhìn lướt qua lời thoại trong tay.
Lời thoại quả nhiên đã thay đổi, cải biến dựa theo độ tuổi và giới tính. Bên trên không những có lời thoại, mà còn ghi cả thiết lập cho nhân vật.
Sói -- tàn nhẫn, háo sắc.
Kỵ sĩ áo đỏ -- nghiêm minh, đơn thuần.
Háo sắc?
Vương Vân Chi cầm lời thoại nhíu mày, trên sân khấu không còn bé con loli, Sói sao lại còn háo sắc nữa?
Không biết nên nói Hạ Lẫm là đang tận chức trách hay là sợ chưa đủ loạn, nhanh như vậy đã tiến vào trạng thái, đọc lên lời kịch.
Hạ Lẫm cười hì hì tiến lên phía trước, cản đường Vương Vân Chi: "Đây không phải là Kỵ sĩ áo đỏ à? Sao lại một mình tiến vào khu rừng u ám này?"
Ngữ khí y cực kỳ ngả ngớn, âm cuối còn lên cao, nhưng giọng nói rất ngọt ngào, không thể không thừa nhận, thiết lập sói cho người diễn khá là thích hợp.
Vương Vân Chi nâng tay khẽ nhấc vành nón, ngữ khí nghiêm túc: "Đã sớm nghe nói trong khu rừng này có ác lang hung mãnh ẩn hiện, hôm nay xem ra quả nhiên là thật, nếu như chủ ý của ngươi là hù dọa ta, thì ngươi nhầm to rồi."
"Kỵ sĩ áo đỏ, ngươi mang gì trên người thế?" Hạ Lẫm dường như rất thích bộ dáng nghiêm túc này của cậu, giọng nói càng thêm nhẹ nhàng.
"Là...." Vương Vân Chi nhìn xuống bên dưới.
Khăn Đỏ đương nhiên là mang một giỏ chứa bánh gatô và rượu, nhưng đổi sang Kỵ sĩ áo đỏ, đạo cụ liền biến thành một phong thư.
"Một lá thư mà thôi." Cậu mất tự nhiên trả lời.
Thiết lập của Kiếm sĩ áo đỏ là quá đơn thuần, sẽ không né tránh vấn đề mà trực tiếp nói ra cho Sói.
"Bức thư này gửi cho ai? Bên trong viết cái gì?"
"Đưa cho tổng giám mục bên kia khu rừng." Vương Vân Chi nhíu mày: "Về phần nội dung, ta không thể nói cho ngươi được."
"Sao lại không thể? Chẳng lẽ ngươi không tin tưởng ta sao?" Hạ Lẫm ủy khuất nói: "Nói cho ta đi."
May là trận giằng co nhàm chán tựa như không có kết thúc này không diễn ra quá lâu, chỉ nghe thấy bên trên truyền đến âm thanh của sấm sét, sau đó chính là tiếng mưa rơi ào ào, trong rừng đã bắt đầu đổ mưa.
Cùng lúc đó, tiết tấu nhạc nền trở nên cao vút và nhanh hơn, giống như là một vũ khúc.
"Đến cảnh vũ đạo giữa đoạn rồi." Miên Dương Tiểu Thư vẫn ở dưới sân khấu nhắc nhở: "Kỵ sĩ áo đỏ, tiếp theo anh có một đoạn độc diễn, rất ngắn, xin hãy tự do phát huy."
Màn biểu diễn đột ngột thế này thế mà lại để Vương Vân Chi có thể nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi, bởi vì đã tiến vào lĩnh vực mà cậu am hiểu nhất.
Cậu nhớ lại khoảnh khắc trước kia khi diễn qua màn múa kiếm châu Âu cổ điển, từ đó lựa ra một đoạn động tác tương đối thích hợp với thân phận của kỵ sĩ, đoạn độc diễn này biên độ động tác vừa phải, độ khó lại không thấp, vừa trang nhã vừa nội liễm, vô cùng thích hợp.
"Oa--- " những người chơi bên dưới đều lấy làm kinh hãi, Lâm Tuyết Nhi và Lâm Đồng Nhi còn rất ăn ý che kín miệng của mình.
Bọn họ ít nhiều gì đều xem qua lúc Vương Vân Chi đóng phim, kia là một bộ phim Trung Quốc cổ trang, nhân vật của Vương Vân Chi là một tiên nhân mình đầy tiên khí áo trắng bồng bềnh, điểm này khiến bọn họ sinh ra chút ấn tượng cố định với Vương Vân Chi, nhưng hiện tại, trên sân khấu người kia rõ ràng chính là một kiếm sĩ Âu phong thuần túy.
"Cậu ấy khiến tôi nhớ tới tiểu thuyết của Alexandre Dumas*..." Từ Siêu khó tin lẩm bẩm.
(*)Alexandre Dumas là một đại văn hào nổi tiếng người Pháp gốc Phi. Những tác phẩm tiểu thuyết nổi tiếng của ông như là Ba chàng lính ngự lâm, Bá tước Monte Cristo
Kỵ sĩ áo đỏ trên sân khấu khiến cho người ta phút chốc có một ảo giác, chính là phảng phất trước mắt kia không còn là truyện cổ tích nữa, mà là một bộ phim được chế tác rất đầu tư, bộ phim « ba chàng lính ngự lâm », cả bối cảnh cũng không còn đơn sơ như ban đầu, khắp nơi đều sinh động như thật.
Khi nhịp nhạc vừa kết thúc, Vương Vân Chi làm ra động tác rút kiếm, đem mũi kiếm chĩa xuống dưới sân khấu, trong nháy mắt, người chơi bên dưới đều hít vào một ngụm khí lạnh, phảng phất như thật sự có một thanh kiếm đang chỉ trước mắt mình.
Nhưng thật ra, đạo cụ của Vương Vân Chi căn bản không có thứ bội kiếm kia, trong tay cậu vẫn trống không.
"Quá tuyệt vời." Lý Tử Thuần khen từ tận đáy lòng.
"Nếu như có thể trở về, tôi đích thực muốn mời cậu ấy diễn phim." Ngô Hiểu Thần cũng cảm thán nói: "Với điều kiện đầu tiên là cậu ấy đừng cướp vai diễn của tôi."
.......
Một bên là các người chơi vô cùng tán thưởng, mặt khác lại là những bóng đen hờ hững.
Sau khi Vương Vân Chi kết thúc màn độc diễn, lập tức liếc nhìn qua màn hình lớn --- con số vô cùng thê thảm, 30 điểm.
Quá thấp, thấp đến mức không hợp lý, đến tận bây giờ vẫn chưa có ai đánh giá thấp trình độ nghiệp vụ của cậu kia mà.
"Người chơi, tôi nhất định phải nhắc nhở ngài điều này, trong tất cả khán giả ở đây chỉ có 30% là phái nữ." Thỏ Tử Tiên Sinh nhỏ giọng nhắc nhở.
Khán giả phái nữ?
Vương Vân Chi vọng về hướng khán đài đen nghịt, thực sự không cách nào phân biệt được trong đống đen kịt một màu kia, bóng đen nào là nam, bóng đen nào là nữ.
Nhưng mà cậu thật sự nghe được trong bóng đen có người phát ra âm thanh cảm thán, âm thanh đó tương đối nữ tính, tuy không lớn nhưng có chút cao.
Thảo nào mình và Hạ Lẫm trước mắt có thể duy trì 30 điểm, không có tuột xuống 0, có lẽ cần phải cảm tạ 30% trong số những bóng đen đó.
"Ở nơi này, vô luận là khán giả phái nữ hay phái nam, đều không phải là người xem bình thường, như cậu thấy đó, bọn họ đều là những cái bóng. Khán giả phái nữ có thể bị bề ngoài và màn trình diễn của hai người lay động, nhưng khán giả phái nam thì không dễ lừa gạt như vậy." Thỏ Tử Tiên Sinh dương dương tự đắc nói: "Hai người không biết khán giả phái nam thích xem gì sao?"
"Đương nhiên là sắc tình và bạo lực!" Miên Dương Tiểu Thư tiếp nhận chủ đề: "Đây chính là lý do vì sao Lâm Đồng Nhi hoàn toàn không diễn gì, lại có thể nhận được 90 điểm!"
Sắc tình và bạo lực....
Vương Vân Chi còn chưa kịp phản ứng, Hạ Lẫm đã biết điều nhào lên.
"Không phải chỉ là sắc tình và bạo lực thôi sao? Chuyện nhỏ như thế sao có thể làm khó chúng ta?" Hạ Lẫm hạ giọng nói, lập tức lại nâng cao giọng đọc lên lời thoại: "Kỵ sĩ áo đỏ, đừng tiếp tục mê hoặc ta nữa."
........
Sao lời thoại lại trở nên kỳ quái thế này?
Vương Vân Chi bị câu thoại này làm cho có chút hoang mang, chờ đến lúc kịp phản ứng thì đã phát hiện Hạ Lẫm đang đứng trước mặt cậu, tay trái, phải nói là vuốt sói không khách khí khoác lên bờ vai cậu, tay phải lại càng quá phận, đưa đến nâng cằm cậu lên.
Cằm bị ngón tay lạnh như băng của y bóp lấy, nhột muốn chết.
"Ta thật muốn cởi bỏ y phục đỏ này của ngươi, tìm được lá thư cầm trong tay nhìn kĩ ~" Hạ Lẫm mặt dày vô sỉ diễn tiếp, không biết đây có phải là lời thoại được viết không, hay là tín mã do cương tự do phát huy nữa.
Tiếng thét chói của những bóng đen ngày càng vang dội, nhưng mà điểm số lại không tăng, biểu diễn thế này đối với những khán giả phái nữ chính là hưng phấn vô cùng(*), nhưng đối với khán giả nam mà nói thì có chút phiền.
(*) Trong raw, chỗ này là 一剂强心针(nhất tề cường tâm châm), tìm nghĩa Việt thì không có, nhưng nghĩa Anh thì nó chỉ là tiếng tim đập mạnh, có ai hiểu rõ thì sửa giúp mình nha.
Cùng lúc đó, Vương Vân Chi cũng nhịn không được.
Nếu như là diễn cùng Ngô Hiểu Thần, một màn phô trương kia cậu có thể mặt không đổi sắc tiếp nhận, bởi vì đây rõ ràng chỉ là diễn kịch, rõ ràng đối phương là đang tận sức biểu diễn, thế nhưng lúc này... Cậu không biết là Hạ Lẫm thật sự đang muốn điểm số tăng lên, hay thừa cơ cố ý nói đùa, trêu ghẹo, tự do khai triển, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Hơn nữa.. thật không chịu nổi, trên sân khấu trước mặt bao người bị Hạ Lẫm trêu chọc như thế, dù cậu là nam cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, cằm bị Hạ Lẫm chạm vào vô cùng nóng, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi lạnh.
Thật là không nên mà...... Qua hơn hai mươi năm nhân sinh, tình huống cực đoan thì chưa gặp phải, kinh nghiệm bị người quấn chặt cũng không phải không có, nhiều lần đều lạnh mặt cản lại, sóng to gió lớn đều trải qua cả rồi, vậy mà chịu không nổi bị một người trẻ tuổi hơn mình nhiều đùa giỡn? Không có chuyện như vậy được.
Vương Vân Chi nhắm mắt lại, nắm chặt tay, một quyền vung ra ngoài.
Cậu biết trước không thể đánh, chưa từng học qua võ tự vệ, quyền này cũng không hướng vào mặt Hạ Lẫm, chỉ đấm vào bờ vai của y, xem như cảnh cáo một chút.
Thế mà Hạ Lẫm lại phô trương ngã ra sau, còn hét thảm một tiếng.
"...." Vương Vân Chi lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm không phải là uy lực của The Hanged Man đó chứ, đem cậu biến thành cao thủ trong nháy mắt, sẽ không thật sự đả thương Hạ Lẫm chứ?
Nhưng khi cậu nhìn lại mặt Hạ Lẫm, chỉ thấy tên sói con kia dùng tay che mặt lại, hướng cậu mỉm cười ranh mãnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.