Chương 14: Ngôi nhà nhỏ
Sương Tuyết
01/05/2022
Cơn mưa khiến hai huynh đệ luýnh quýnh, trong phút chốc Võ Thần nảy ra ý tưởng: “Phong đi theo ta, nhanh lên.”
“Đi đâu ca?”
“Thì đi tránh mưa chớ đâu?” Hắn lao tới vào sân ngôi nhà nhỏ kia lấy vội y phục khi người trong nhà chưa kịp ra. Y phục vừa lấy xong, đang đứng ở hiên nhà đang định gõ cửa thì một vị cô nương xinh đẹp mở cửa bước ra, hai mắt hắn sáng lên, nụ cười như mùa xuân xuất hiện trên gương mặt hắn.
“Y phục của cô nương đây, chưa ướt đâu, chẳng qua là bọn ta đi ngang qua nên lấy vào giùm.”
Vị cô nương kia không nói gì, nhẹ nhàng cầm y phục: “Hai người đợi tí, ta đi cất y phục sẽ quay lại.”
“Người gì đâu mà đẹp cả người, cũng đẹp cả nết nữa.” Võ Thần nghĩ.
“Ca, họ không biết có cho ta ở lại không nhỉ?”
“Đệ cứ yên tâm, với sắc đẹp và tài năng của ta thì vị cô nương kia sẽ mê đắm mà mời chúng ta ở lại thôi. Nãy đệ cũng thấy rồi còn gì.”
“Gì chứ đệ thấy cô ấy đi cũng lâu rồi, sao chưa thấy quay ra mở cửa.”
“Kiên nhẫn tí đi.” Vừa dứt lời thì cánh cửa nhà mở toang ra, một gậy, hai chổi dưới sự điều khiển của cô nương, bà lão và một bé trai, những đòn đánh liên tục giáng vào người hai huynh đệ, tiếng chửi bới của bà lão ngang ngửa tiếng sấm: “Hai thằng chó, mày đi chết đi, đánh chết mày, sao dám tự động đột nhập vào nhà kia chứ.”
“Đập họ, đập họ.” Thằng nhỏ gào thét.
Duy chỉ vị cô nương kia là không chửi bới nhưng lực đánh lại mạnh nhất, cô ấy dồn tâm trí vào việc đập Võ Thần.
Võ Phong chạy trước ra sân, còn Võ Thần hai tay giữ chổi và gậy: “Mọi người bình tĩnh đã, chúng tôi không phải người xấu, nếu là người xấu đã xông vào nhà cướp của giết người rồi chứ đâu đứng đây đợi. Mọi người nghĩ với sức của mọi người mà đánh được ta sao?”
“Vậy ngươi nói đi, muốn làm gì?” Vị cô nương kia nhanh mồm hỏi.
“Bọn ta chỉ đi ngang qua, trời tối nên muốn xin ở tạm một đêm thôi, nhìn thấy sự xinh đẹp và lương thiện của cô nương nên bọn tôi gieo hy vọng trong lòng đứng đây chờ đợi, giờ thì nhận kết cục này.” Nói rồi hắn đưa tay chỉ về phía Võ Phong đang ướt mưa ngoài sân: “Mọi người thấy không, kia là đệ đệ của ta, đệ ấy rất chi là nhút nhát, cũng lương thiện nữa, đệ ấy thà để bản thân bị ướt mưa cũng không muốn mọi người sợ hãi.”
Hắn nói tới đây khuôn mặt bà lão và vị cô nương có chút biến đổi, hắn nói tiếp: “Bà ơi, bà có thể cho bọn cháu nghỉ qua một đêm không?”
“Không…” Bà lão lớn tiếng.
“Mẹ ta không cho rồi, các ngươi đi đi.” Vị cô nương kia nói.
“Không được để nó dầm mưa.” Bà lão nói tiếp câu nó dở của mình. Vị cô nương kinh ngạc nhìn qua: “Mẹ, sao mẹ lại để họ ở lại.”
Thả chổi xuống bà quay vào trong, vừa nói: “Hai đứa vào đi, Vy Vy con đi lấy y phục của Đại Tráng cho hai đứa nó thay đỡ, còn ít đồ ăn trong bếp cho bọn nó ăn đi.” Vị cô nương tên Vy Vy kia gương mặt không mấy vui nhưng miễn cưỡng làm theo lời bà lão.
Hai huynh đệ ngồi vào bàn, Võ Phong lên tiếng: “Bà ơi, bọn cháu cảm ơn nhiều, không có bà chắc bọn cháu giờ thành hai kẻ lang thang mất.”
Bà lão nở nụ cười hiền từ: “Các cháu ăn đi, ăn từ từ thôi.”
Hai người cặm cụi ăn xong, thay bộ y phục khô ráo, Võ Thần lại gần chỗ bà lão đang vá áo: “Bà ơi! Không biết bà đã từng nghe đến khu chợ Hắc Ám chưa?”
“Nghe rồi, mà mấy cháu có việc gì sao muốn đến đó?”
“Dạ cháu cần tới đó để tìm món đồ quan trọng.”
“Ta biết nhưng ta muốn nhận lại gì đó?”
“Bà muốn gì ạ?”
“Tai.” Bà lão nói.
Võ Thần chưa kịp làm rõ đã quỳ rạp xuống sàn, nắm lấy tay bà lão, ánh mắt ướt át nhìn bà: “Bà, vậy không được, nếu không có đôi tai này cháu sẽ trở nên xấu xí mất, rồi vị cô nương nào sẽ để mắt tới cháu kia chứ, năm nay cháu đã 18 tuổi nhưng chưa lần gặp gỡ bất kỳ vị cô nương nào, bà mà lấy tai thì sao cháu sống tiếp được.”
Vy Vy ngồi phía chỗ giường cười khúc khích với cái hành động quá khích của Võ Thần.
“Huynh điên đấy hả, nghĩ bà là ác ma hả, đúng là cứ thích làm quá lên.” Võ Phong nói.
Không đợi Võ Thần phản ứng, Võ Phong nói tiếp: “Dạ cháu hiểu ý bà, tai bà muốn nghe cái gì đó hay hay có phải không?”
“Cháu quả là thông minh hơn ca ca đấy.”
“Dạ sẵn có đàn đây, cháu đàn cho bà khúc nhạc để bà nghe cho vui tai.” Nói rồi Võ Phong cẩn thận lấy chiếc đàn ra đàn một khúc nhạc đê mê lòng người, tiếng đàn khiến vị cô nương kia chẳng còn khó chịu, thằng bé chìm vào giấc ngủ, còn bà lão thì say mê, nhắm mắt bà cảm nhận những âm thanh trong trẻo kia.
Võ Thần ngồi im tại chỗ, thỉnh thoảng hắn đưa mắt liếc nhìn Vy Vy, hắn chả quan tâm gì tới tiếng đàn của Võ Phong, điều hắn quan tâm giờ chính là Vy Vy và đường đến chợ Hắc Ám.
Dứt tiếng đàn, bà lão không kìm được cảm xúc mà bất giác vỗ tay: “Hay lắm, hay lắm, ta rất thích.”
Bà đưa tay vẫy vậy hai người: “Hai cháu lại đây đi, để bà chỉ đường.”
Hai huynh đệ lại sát chỗ bà ngồi, bà lão nói tiếp: “Thật ra khu chợ này cũng không xa lắm, chỉ cần men theo con đường ngoài kia đi tầm một ngày đường thì sẽ gặp được một ngã tư, rẽ qua bên trái, đi một đoạn sẽ thấy được một con đường nhỏ, ngoài con đường có ký hiệu đầu lâu được đựng trong một cái thúng, tiến vào con đường nhỏ ấy, khu chợ chỉ hoạt động từ chiều tối đến nửa đêm thôi, ở đó gì cũng có hết. Thật ra lúc còn trẻ ta từng đến đó một lần thôi, giờ không biết có gì thay đổi không, cháu chỉ cần có nhiều tiền là có thể mua bất cứ thứ gì.”
“Bà nhìn bọn cháu xem có nhiều tiền không? Bà có nhớ là có gì khác ngoài tiền có thể mua đồ ở đó được không?
“Có đấy, ở đó có nhiều thương gia có sở thích kỳ quái, họ nhiều tiền rồi nên muốn lấy bộ phận cơ thể người như ngón tay, ngón chân, bàn tay, cánh tay, tai,… Để trưng bày chơi thôi.”
“Bà nói gì ghê vậy? Có thật không bà?” Võ Phong hỏi vừa thể hiện thái độ rùng mình.
“Còn cách nào nữa không bà?” Võ Thần hỏi.
“Ừ còn, còn cách nữa là cướp ấy, cháu nhắm làm được thì làm. Thôi trễ rồi, bà mệt nên đi ngủ trước đây, tí Vy Vy lấy chăn ra, hai cháu ngủ tạm dưới sàn, nhà bà nhỏ.”
“Dạ cháu ngủ đâu cũng được, có chỗ ngủ là tốt rồi ạ.”
Hai huynh đệ đắp chung một tấm chăn, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng le lói của chiếc đèn dầu, Võ Thần thì thầm: “Ê, Phong, đệ thấy Vy Vy thế nào, xinh không?”
“Xinh.”
“Hay giờ nhân lúc đêm tối ta qua tán tỉnh nàng ta nhỉ?”
“Huynh mê gái đến điên rồi, có thấy người ta có phu quân có con rồi không, đúng là thấy gái thì chả còn biết gì, chả phân biệt đúng sai.”
“Sao đệ chắc, cô ấy là con gái của bà lão thì sao?”
“Thôi đi, con cô ta là thằng nhóc kia kìa, chồng cô ta tên là Đại Tráng đấy, đang mặc y phục của chồng cô ta đấy, chắc là đi đâu không có nhà. Huynh ngủ đi đừng có suy nghĩ những thứ điên khùng nữa, phải dùng não để phân tích, bình thường tự cho mình thông minh lắm cơ mà. Đệ ngủ đây, đừng có nói chuyện với đệ nữa.”
Trời sáng, hai người tỉnh dậy gấp gọn chăn mền để vào một góc, ra sân thì thấy bà lão đang ngồi uống trà, lại gần Võ Thần nói: “Bà ơi chúng cháu đi đây ạ, cảm ơn bà đã cho tá túc.”
“Vy Vy.” Bà lão kêu to. Vị cô nương chạy ra đưa cho hai người bọc bánh bao hấp vừa nói: “Hai người cầm đi đường để ăn, đi sớm cũng tốt đến lúc tối sẽ vào được chợ. Giờ này tướng công ta cũng sắp về nên không muốn có hiểu lầm không đáng.”
Võ Phong đưa tay cầm túi bánh: “Cảm ơn cô nương.” Nói rồi hai người quay đi, vừa ra khỏi cổng Võ Phong liền buông lời châm chọc: “Nghe gì không ca ca, tướng công người ta sắp về, ha ha ha.”
Võ Thần giật lấy túi bánh rồi nhét một chiếc bánh vào mồm Võ Phong: “Ăn đi, bớt nói đi.” Hai người vừa đi vừa ăn để tiết kiệm thời gian.
Hai người đi được nửa ngày đường thì dừng lai một gốc cây cổ thụ ven đường để nghỉ, Võ Thần phóng lên cao: “Ta lên đây nằm nghỉ tí, trên này mát hơn, đệ lên không?”
“Thôi đệ ở dưới gốc thôi.”
Võ Thần ung dung trên cây chợp mắt, làn gió man mát làm hắn chẳng muốn tỉnh lại. Võ Phong đang nhắm mắt thì cảm giác có cái gì đó che trước mặt mình, mở mắt ra là một nhóm người râu ria, mặt bợm trợn xấu xí đang đứng trước mặt, đưa tay lên dụi mắt mình, đám người kia vẫn không biến mất.
Tên cầm đầu hung hãn kẹp thanh đao vào nách, hắn cạy cạy đất trong móng tay, biểu hiện khá tự tin và có chút hờ hững, giọng hắn bình thản không một chút đe dọa: “Có bao nhiêu tiền đưa ra đây hết, không thì đầu lìa khỏi cổ.”
Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy?
“Đi đâu ca?”
“Thì đi tránh mưa chớ đâu?” Hắn lao tới vào sân ngôi nhà nhỏ kia lấy vội y phục khi người trong nhà chưa kịp ra. Y phục vừa lấy xong, đang đứng ở hiên nhà đang định gõ cửa thì một vị cô nương xinh đẹp mở cửa bước ra, hai mắt hắn sáng lên, nụ cười như mùa xuân xuất hiện trên gương mặt hắn.
“Y phục của cô nương đây, chưa ướt đâu, chẳng qua là bọn ta đi ngang qua nên lấy vào giùm.”
Vị cô nương kia không nói gì, nhẹ nhàng cầm y phục: “Hai người đợi tí, ta đi cất y phục sẽ quay lại.”
“Người gì đâu mà đẹp cả người, cũng đẹp cả nết nữa.” Võ Thần nghĩ.
“Ca, họ không biết có cho ta ở lại không nhỉ?”
“Đệ cứ yên tâm, với sắc đẹp và tài năng của ta thì vị cô nương kia sẽ mê đắm mà mời chúng ta ở lại thôi. Nãy đệ cũng thấy rồi còn gì.”
“Gì chứ đệ thấy cô ấy đi cũng lâu rồi, sao chưa thấy quay ra mở cửa.”
“Kiên nhẫn tí đi.” Vừa dứt lời thì cánh cửa nhà mở toang ra, một gậy, hai chổi dưới sự điều khiển của cô nương, bà lão và một bé trai, những đòn đánh liên tục giáng vào người hai huynh đệ, tiếng chửi bới của bà lão ngang ngửa tiếng sấm: “Hai thằng chó, mày đi chết đi, đánh chết mày, sao dám tự động đột nhập vào nhà kia chứ.”
“Đập họ, đập họ.” Thằng nhỏ gào thét.
Duy chỉ vị cô nương kia là không chửi bới nhưng lực đánh lại mạnh nhất, cô ấy dồn tâm trí vào việc đập Võ Thần.
Võ Phong chạy trước ra sân, còn Võ Thần hai tay giữ chổi và gậy: “Mọi người bình tĩnh đã, chúng tôi không phải người xấu, nếu là người xấu đã xông vào nhà cướp của giết người rồi chứ đâu đứng đây đợi. Mọi người nghĩ với sức của mọi người mà đánh được ta sao?”
“Vậy ngươi nói đi, muốn làm gì?” Vị cô nương kia nhanh mồm hỏi.
“Bọn ta chỉ đi ngang qua, trời tối nên muốn xin ở tạm một đêm thôi, nhìn thấy sự xinh đẹp và lương thiện của cô nương nên bọn tôi gieo hy vọng trong lòng đứng đây chờ đợi, giờ thì nhận kết cục này.” Nói rồi hắn đưa tay chỉ về phía Võ Phong đang ướt mưa ngoài sân: “Mọi người thấy không, kia là đệ đệ của ta, đệ ấy rất chi là nhút nhát, cũng lương thiện nữa, đệ ấy thà để bản thân bị ướt mưa cũng không muốn mọi người sợ hãi.”
Hắn nói tới đây khuôn mặt bà lão và vị cô nương có chút biến đổi, hắn nói tiếp: “Bà ơi, bà có thể cho bọn cháu nghỉ qua một đêm không?”
“Không…” Bà lão lớn tiếng.
“Mẹ ta không cho rồi, các ngươi đi đi.” Vị cô nương kia nói.
“Không được để nó dầm mưa.” Bà lão nói tiếp câu nó dở của mình. Vị cô nương kinh ngạc nhìn qua: “Mẹ, sao mẹ lại để họ ở lại.”
Thả chổi xuống bà quay vào trong, vừa nói: “Hai đứa vào đi, Vy Vy con đi lấy y phục của Đại Tráng cho hai đứa nó thay đỡ, còn ít đồ ăn trong bếp cho bọn nó ăn đi.” Vị cô nương tên Vy Vy kia gương mặt không mấy vui nhưng miễn cưỡng làm theo lời bà lão.
Hai huynh đệ ngồi vào bàn, Võ Phong lên tiếng: “Bà ơi, bọn cháu cảm ơn nhiều, không có bà chắc bọn cháu giờ thành hai kẻ lang thang mất.”
Bà lão nở nụ cười hiền từ: “Các cháu ăn đi, ăn từ từ thôi.”
Hai người cặm cụi ăn xong, thay bộ y phục khô ráo, Võ Thần lại gần chỗ bà lão đang vá áo: “Bà ơi! Không biết bà đã từng nghe đến khu chợ Hắc Ám chưa?”
“Nghe rồi, mà mấy cháu có việc gì sao muốn đến đó?”
“Dạ cháu cần tới đó để tìm món đồ quan trọng.”
“Ta biết nhưng ta muốn nhận lại gì đó?”
“Bà muốn gì ạ?”
“Tai.” Bà lão nói.
Võ Thần chưa kịp làm rõ đã quỳ rạp xuống sàn, nắm lấy tay bà lão, ánh mắt ướt át nhìn bà: “Bà, vậy không được, nếu không có đôi tai này cháu sẽ trở nên xấu xí mất, rồi vị cô nương nào sẽ để mắt tới cháu kia chứ, năm nay cháu đã 18 tuổi nhưng chưa lần gặp gỡ bất kỳ vị cô nương nào, bà mà lấy tai thì sao cháu sống tiếp được.”
Vy Vy ngồi phía chỗ giường cười khúc khích với cái hành động quá khích của Võ Thần.
“Huynh điên đấy hả, nghĩ bà là ác ma hả, đúng là cứ thích làm quá lên.” Võ Phong nói.
Không đợi Võ Thần phản ứng, Võ Phong nói tiếp: “Dạ cháu hiểu ý bà, tai bà muốn nghe cái gì đó hay hay có phải không?”
“Cháu quả là thông minh hơn ca ca đấy.”
“Dạ sẵn có đàn đây, cháu đàn cho bà khúc nhạc để bà nghe cho vui tai.” Nói rồi Võ Phong cẩn thận lấy chiếc đàn ra đàn một khúc nhạc đê mê lòng người, tiếng đàn khiến vị cô nương kia chẳng còn khó chịu, thằng bé chìm vào giấc ngủ, còn bà lão thì say mê, nhắm mắt bà cảm nhận những âm thanh trong trẻo kia.
Võ Thần ngồi im tại chỗ, thỉnh thoảng hắn đưa mắt liếc nhìn Vy Vy, hắn chả quan tâm gì tới tiếng đàn của Võ Phong, điều hắn quan tâm giờ chính là Vy Vy và đường đến chợ Hắc Ám.
Dứt tiếng đàn, bà lão không kìm được cảm xúc mà bất giác vỗ tay: “Hay lắm, hay lắm, ta rất thích.”
Bà đưa tay vẫy vậy hai người: “Hai cháu lại đây đi, để bà chỉ đường.”
Hai huynh đệ lại sát chỗ bà ngồi, bà lão nói tiếp: “Thật ra khu chợ này cũng không xa lắm, chỉ cần men theo con đường ngoài kia đi tầm một ngày đường thì sẽ gặp được một ngã tư, rẽ qua bên trái, đi một đoạn sẽ thấy được một con đường nhỏ, ngoài con đường có ký hiệu đầu lâu được đựng trong một cái thúng, tiến vào con đường nhỏ ấy, khu chợ chỉ hoạt động từ chiều tối đến nửa đêm thôi, ở đó gì cũng có hết. Thật ra lúc còn trẻ ta từng đến đó một lần thôi, giờ không biết có gì thay đổi không, cháu chỉ cần có nhiều tiền là có thể mua bất cứ thứ gì.”
“Bà nhìn bọn cháu xem có nhiều tiền không? Bà có nhớ là có gì khác ngoài tiền có thể mua đồ ở đó được không?
“Có đấy, ở đó có nhiều thương gia có sở thích kỳ quái, họ nhiều tiền rồi nên muốn lấy bộ phận cơ thể người như ngón tay, ngón chân, bàn tay, cánh tay, tai,… Để trưng bày chơi thôi.”
“Bà nói gì ghê vậy? Có thật không bà?” Võ Phong hỏi vừa thể hiện thái độ rùng mình.
“Còn cách nào nữa không bà?” Võ Thần hỏi.
“Ừ còn, còn cách nữa là cướp ấy, cháu nhắm làm được thì làm. Thôi trễ rồi, bà mệt nên đi ngủ trước đây, tí Vy Vy lấy chăn ra, hai cháu ngủ tạm dưới sàn, nhà bà nhỏ.”
“Dạ cháu ngủ đâu cũng được, có chỗ ngủ là tốt rồi ạ.”
Hai huynh đệ đắp chung một tấm chăn, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng le lói của chiếc đèn dầu, Võ Thần thì thầm: “Ê, Phong, đệ thấy Vy Vy thế nào, xinh không?”
“Xinh.”
“Hay giờ nhân lúc đêm tối ta qua tán tỉnh nàng ta nhỉ?”
“Huynh mê gái đến điên rồi, có thấy người ta có phu quân có con rồi không, đúng là thấy gái thì chả còn biết gì, chả phân biệt đúng sai.”
“Sao đệ chắc, cô ấy là con gái của bà lão thì sao?”
“Thôi đi, con cô ta là thằng nhóc kia kìa, chồng cô ta tên là Đại Tráng đấy, đang mặc y phục của chồng cô ta đấy, chắc là đi đâu không có nhà. Huynh ngủ đi đừng có suy nghĩ những thứ điên khùng nữa, phải dùng não để phân tích, bình thường tự cho mình thông minh lắm cơ mà. Đệ ngủ đây, đừng có nói chuyện với đệ nữa.”
Trời sáng, hai người tỉnh dậy gấp gọn chăn mền để vào một góc, ra sân thì thấy bà lão đang ngồi uống trà, lại gần Võ Thần nói: “Bà ơi chúng cháu đi đây ạ, cảm ơn bà đã cho tá túc.”
“Vy Vy.” Bà lão kêu to. Vị cô nương chạy ra đưa cho hai người bọc bánh bao hấp vừa nói: “Hai người cầm đi đường để ăn, đi sớm cũng tốt đến lúc tối sẽ vào được chợ. Giờ này tướng công ta cũng sắp về nên không muốn có hiểu lầm không đáng.”
Võ Phong đưa tay cầm túi bánh: “Cảm ơn cô nương.” Nói rồi hai người quay đi, vừa ra khỏi cổng Võ Phong liền buông lời châm chọc: “Nghe gì không ca ca, tướng công người ta sắp về, ha ha ha.”
Võ Thần giật lấy túi bánh rồi nhét một chiếc bánh vào mồm Võ Phong: “Ăn đi, bớt nói đi.” Hai người vừa đi vừa ăn để tiết kiệm thời gian.
Hai người đi được nửa ngày đường thì dừng lai một gốc cây cổ thụ ven đường để nghỉ, Võ Thần phóng lên cao: “Ta lên đây nằm nghỉ tí, trên này mát hơn, đệ lên không?”
“Thôi đệ ở dưới gốc thôi.”
Võ Thần ung dung trên cây chợp mắt, làn gió man mát làm hắn chẳng muốn tỉnh lại. Võ Phong đang nhắm mắt thì cảm giác có cái gì đó che trước mặt mình, mở mắt ra là một nhóm người râu ria, mặt bợm trợn xấu xí đang đứng trước mặt, đưa tay lên dụi mắt mình, đám người kia vẫn không biến mất.
Tên cầm đầu hung hãn kẹp thanh đao vào nách, hắn cạy cạy đất trong móng tay, biểu hiện khá tự tin và có chút hờ hững, giọng hắn bình thản không một chút đe dọa: “Có bao nhiêu tiền đưa ra đây hết, không thì đầu lìa khỏi cổ.”
Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.