Chương 50: Tâm pháp huyễn thuật Hồ Thị
Thân Vẫn Chỉ Tiêm
03/07/2024
Dịch: Hoangtruc
Nguồn: Bachngocsach
***
Vì vậy vào lúc ban đêm, lão phu nhân Hồ tộc kia đã mang theo tiểu cô nương, nương theo ánh trăng sáng mà đến.
Tiểu cô nương ôm một chiếc hộp trên tay, hai mắt hấp háy, mũi khẽ nhúc nhích nhìn về phía trong miếu. Nàng ngửi thấy được một mùi lửa thơm rất đặc biệt.
Lão phu nhân vỗ nhẹ lên đầu tiểu cô nương Ngọc Bình, ngầm ra hiệu không cho nàng nhìn nhiều. Đương nhiên bà cũng ngửi thấy nhưng mà không tỏ vẻ hiếu kỳ mà thôi.
"Mời hai vị tiến vào." Lúc này đây Triệu Phụ Vân mời bọn họ vào, sau đó thắp một nén nhang trước tượng thần, nói: "Lão phu nhân kiến thức rộng rãi, có lẽ rất rõ tại hạ chỉ là đệ tử hạ viện núi Thiên Đô, nhận lệnh trong núi trợ giúp Chu Huyện lệnh Đại Chu lập Đạo Tử viện nơi này."
"Ta không có tư cách thu đệ tử, cũng không được trong núi cho phép truyền pháp thuật, chỉ có thể dạy nàng một chút lý luận cơ sở tu hành."
"Hơn nữa thời gian ta ở đây không nhiều nữa, đại khái chỉ đủ dạy nàng 'Âm Dương Nhất Khí luận', 'Tam Bảo đạo luận' cùng với trụ cột 'Luyện Khí pháp'. Nếu nàng học xong hết những thứ này mà ta còn chưa rời đi, thì ta có thể dạy nàng thêm 'Ngũ Hành Sinh Khắc luận' của Khổng đạo trưởng."
Lão phu nhân kia mang theo vài phần cảm thán: "Không hổ là Huyền Môn chính tông, trước kia chúng ta cũng từng thỉnh một vị đạo trưởng làm thầy vỡ lòng trong tộc, đáng tiếc vị kia chỉ biết chút ít chữ nghĩa, không thể nào tự mình lý giải thấu triệt, làm hại bọn nhỏ trong tộc tốn không ít thời gian."
"Lão phu nhân yên tâm, tại hạ đã tu hành ở hạ viện núi Thiên Đô hơn mười năm, chỉ là vỡ lòng thì cũng không đến mức lừa gạt bà làm gì." Triệu Phụ Vân nói.
Lão phu nhân kia lập tức cười nói: "Lão thân đương nhiên tin tưởng vào đệ tử núi Thiên Đô. Trước kia có nghe nói núi Thiên Đô đạt thành hiệp nghị với nước Đại Chu, đưa đệ tử Huyền Quang kiệt xuất của hạ viện trong núi vào nước Đại Chu làm giáo dụ, lúc ấy nghe xong tin cũng chỉ để ngoài tai, về sau nhìn thấy đạo trưởng mới biết quả không hổ là đệ tử Huyền Quang kiệt xuất của núi Thiên Đô."
Triệu Phụ Vân không rõ đối phương nói mò hay đang tâng bốc mình, hắn mà kiệt xuất? Sao hắn không biết?
Nhưng mà hắn cũng không theo đuổi vấn đề này, chỉ nói: "Hôm nay dưới sự chứng kiến của Thần Quân, bắt đầu đi."
Hắn cảm thấy nếu mình đã thu lễ bái sư của đối phương thì cũng nên toàn tâm toàn ý dạy bảo. Cứ như vậy mà bắt đầu từ hôm nay, hắn đã dạy vỡ lòng cho tiểu cô nương tên là Ngọc Bình này. Trước tiên là dạy "Tam Bảo đạo luận", quyển sách này luận về tam bảo tinh khí thần, giảng về những tác dụng qua lại lẫn nhau, phân biệt thuộc về loại nào, hiểu rồi thì mới bắt đầu Luyện Khí được.
Đương nhiên lúc dạy hắn cũng đột nhiên giật mình, bèn hỏi đối phương có biết chữ hay không.
Tiểu cô nương tức giận đáp mình biết.
Vì vậy hắn bắt đầu giải thích từng câu từng từ của Tam Bảo đạo luận cho nàng nghe.
Lão phu nhân kia không rời đi, cũng ngồi nghe. Dường như bà muốn rút kinh nghiệm từ lần trước, nghe thử xem Triệu Phụ Vân có đủ chân tài thực học để giảng dạy hay không. Hoặc cũng có thể vì muốn chăm sóc cháu gái nhỏ nhà mình. Dù sao thì bà có chút không yên lòng khi để một tiểu cô nương ở nơi xa lạ như vậy cũng là bình thường.
Triệu Phụ Vân cũng không thèm để ý, chỉ giảng hết những gì mình hiểu được cho đối phương nghe, lúc đối phương không hiểu còn sẽ dùng một số ví dụ dễ hiểu giảng giải. Hắn không biết có phải do có lão phu nhân kia ở đó mà tiểu cô nương Ngọc Bình này nghe rất chăm chú hay không, nhìn như thể đều nghe hiểu cả.
Đại khái giảng chừng một canh giờ, đêm đã khuya, hắn mới kết thúc bài giảng hôm nay.
Lão phu nhân đứng dậy nói: "Cách nói của đạo trưởng rất rõ ràng, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, rất phù hợp với Ngọc Bình nhà ta. Ngày mai lão thân lại đưa nàng tới."
Triệu Phụ Vân khẽ gật. Hắn cũng không để ý người khác khích lệ, nhưng có thể đạt được tán đồng như vậy, có lẽ mình lấy lễ bái sư của đối phương cũng không gặp phải gánh nặng tâm lý gì nữa.
Hai bà cháu kia lại đi dưới ánh trăng, trở về trong núi.
"Bà nội, có phải hắn dụ người không? Hắn giảng bài sao mà ta thấy rất đơn giản a!" Tiểu cô nương Ngọc Bình hỏi.
"Cho nên bà nội mới nói hắn giảng hay. Có một số người hiểu nhưng không giảng giải được, có một số người lại giảng giải không rõ ràng vì chính bản thân kỳ thật cũng không hiểu rõ ràng. Bà nội nghe người ta nói đại đạo hóa giản đơn, có thể giảng giải đạo luận phức tạp trở thành đơn giản như vậy, hoặc là không hiểu hoặc là đã hiểu rõ rồi đấy." Lão phu nhân nói.
"Ngày mai mang theo một hũ rượu Bách Hoa Quả qua đi. Ngươi sớm có cơ sở tốt, tẩy luyện được pháp lực bản thân thì mới có thể đi theo bên người trưởng công chúa được." Lão phu nhân nói đến đây, chỉ thầm nghĩ người trẻ tuổi kia rõ ràng rất muốn đọc "Huyễn thuật tâm đắc" mà mình mang đến, nhưng sau khi nhận lấy chỉ đặt qua một bên, không liếc nhìn lại lần này.
Phần tâm tính cùng tự chủ này khiến bà cực kỳ kinh ngạc.
Sau khi đối phương rời đi, Triệu Phụ Vân lại lần nữa pha một bình trà, ngồi xuống ghế ngồi của mình, mới lấy quyển Huyễn thuật tâm đắc trong hộp ra.
Trên bìa sách viết, "Hồ Thị Huyễn Hóa Thuật - quyển Tâm Pháp"
Truyền thừa huyễn hóa trong núi Thiên Đô không yếu, nhưng mỗi người thi triển dù cùng một loại pháp thuật lại có hiệu quả không giống nhau.
"Huyễn hóa như ở hình, nhưng mấu chốt là ở tâm..."
Vừa đọc được câu nói kia, sương mù trong lòng hắn như bị gạt ra hết. Hắn lập tức chìm vào nội dung bên trong.
Quyển sách này không dày, tổng cộng chỉ có năm tờ giấy, còn là bản chép tay.
Hắn nhìn tới lui ba lần, trong lòng không khỏi cảm thán. Lúc ở trong núi hắn từng nghe nói Huyễn Hóa thuật mạnh nhất thiên hạ, không ai qua được Hồ tộc.
Hôm nay đọc quyển huyễn thuật tâm đắc này, hắn cảm thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Trong đó mấu chốt nhất chính là biến ảo cái gì cũng phải xuất phát từ tâm, cảm giác mình chính là thứ đó.
Hắn lại một lần nữa vẽ Xích Viêm Thần phù, sau đó lại từ Xích Viêm Thần phù huyễn hóa thành hỏa long.
Ban đầu do hắn điều chỉnh thay đổi mạch suy nghĩ mà khiến năng lực hỏa long huyễn hóa ra không cao mà còn bị hạ thấp, nhưng sau khi luyện mấy lần thì hỏa long đã mạnh mẽ hơn hẳn, lân giáp rõ ràng, ngũ trảo lăng lệ ác liệt. Đầu lâu mọc sừng, hồng mao trên người như lửa đỏ. Ngay lúc hỏa long vừa thành hình còn phát ra một tiếng rồng ngâm.
Hình tượng rồng trong lòng của hắn vào lúc này hiện ra hoàn hảo, vốn hắn luôn có cảm giác con rồng này còn chưa đạt tới tiêu chuẩn trong lòng mình, thì lúc này đã không có cảm giác đó nữa.
Kiếp Hỏa đăng trên tay tượng thần tản ra mùi thơm lạ lùng, Triệu Phụ Vân biết thời gian hoàn thiện đã gần tới.
Trời gần sáng, nhưng thời tiết lại không đẹp cho lắm, bầu trời nổi lên một tầng mây dày như thể muốn mưa.
Buổi trưa rốt cuộc đã có mưa rơi xuống, chỉ chớp mắt mà đã tối đen, gió to nổi lên. Trong mưa gió hắn còn nghe thấy tiếng nhạc tang từ xa đến gần.
Triệu Phụ Vân nghe thấy, trong lòng thầm thót lại. Hắn biết trong mưa gió này, nghe thấy tiếng nhạc này tuyệt không bình thường. Hơn nữa hắn cũng biết mình đang ở địa phương tiếp giáp với nước Thiên Sơn, mà bên trong nước Thiên Sơn có rất nhiều yêu ma.
Đây chính là cuộc sống của người tu hành. Người bình thường cảm thấy tu hành tiêu diêu tự tại, không bị vương quyền quản sự, nhưng bọn họ lại không biết có nhiều thứ thờ ơ với người bình thường, nhưng gặp phải tu sĩ thường sẽ thuận tay xóa sổ đấy.
Nguồn: Bachngocsach
***
Vì vậy vào lúc ban đêm, lão phu nhân Hồ tộc kia đã mang theo tiểu cô nương, nương theo ánh trăng sáng mà đến.
Tiểu cô nương ôm một chiếc hộp trên tay, hai mắt hấp háy, mũi khẽ nhúc nhích nhìn về phía trong miếu. Nàng ngửi thấy được một mùi lửa thơm rất đặc biệt.
Lão phu nhân vỗ nhẹ lên đầu tiểu cô nương Ngọc Bình, ngầm ra hiệu không cho nàng nhìn nhiều. Đương nhiên bà cũng ngửi thấy nhưng mà không tỏ vẻ hiếu kỳ mà thôi.
"Mời hai vị tiến vào." Lúc này đây Triệu Phụ Vân mời bọn họ vào, sau đó thắp một nén nhang trước tượng thần, nói: "Lão phu nhân kiến thức rộng rãi, có lẽ rất rõ tại hạ chỉ là đệ tử hạ viện núi Thiên Đô, nhận lệnh trong núi trợ giúp Chu Huyện lệnh Đại Chu lập Đạo Tử viện nơi này."
"Ta không có tư cách thu đệ tử, cũng không được trong núi cho phép truyền pháp thuật, chỉ có thể dạy nàng một chút lý luận cơ sở tu hành."
"Hơn nữa thời gian ta ở đây không nhiều nữa, đại khái chỉ đủ dạy nàng 'Âm Dương Nhất Khí luận', 'Tam Bảo đạo luận' cùng với trụ cột 'Luyện Khí pháp'. Nếu nàng học xong hết những thứ này mà ta còn chưa rời đi, thì ta có thể dạy nàng thêm 'Ngũ Hành Sinh Khắc luận' của Khổng đạo trưởng."
Lão phu nhân kia mang theo vài phần cảm thán: "Không hổ là Huyền Môn chính tông, trước kia chúng ta cũng từng thỉnh một vị đạo trưởng làm thầy vỡ lòng trong tộc, đáng tiếc vị kia chỉ biết chút ít chữ nghĩa, không thể nào tự mình lý giải thấu triệt, làm hại bọn nhỏ trong tộc tốn không ít thời gian."
"Lão phu nhân yên tâm, tại hạ đã tu hành ở hạ viện núi Thiên Đô hơn mười năm, chỉ là vỡ lòng thì cũng không đến mức lừa gạt bà làm gì." Triệu Phụ Vân nói.
Lão phu nhân kia lập tức cười nói: "Lão thân đương nhiên tin tưởng vào đệ tử núi Thiên Đô. Trước kia có nghe nói núi Thiên Đô đạt thành hiệp nghị với nước Đại Chu, đưa đệ tử Huyền Quang kiệt xuất của hạ viện trong núi vào nước Đại Chu làm giáo dụ, lúc ấy nghe xong tin cũng chỉ để ngoài tai, về sau nhìn thấy đạo trưởng mới biết quả không hổ là đệ tử Huyền Quang kiệt xuất của núi Thiên Đô."
Triệu Phụ Vân không rõ đối phương nói mò hay đang tâng bốc mình, hắn mà kiệt xuất? Sao hắn không biết?
Nhưng mà hắn cũng không theo đuổi vấn đề này, chỉ nói: "Hôm nay dưới sự chứng kiến của Thần Quân, bắt đầu đi."
Hắn cảm thấy nếu mình đã thu lễ bái sư của đối phương thì cũng nên toàn tâm toàn ý dạy bảo. Cứ như vậy mà bắt đầu từ hôm nay, hắn đã dạy vỡ lòng cho tiểu cô nương tên là Ngọc Bình này. Trước tiên là dạy "Tam Bảo đạo luận", quyển sách này luận về tam bảo tinh khí thần, giảng về những tác dụng qua lại lẫn nhau, phân biệt thuộc về loại nào, hiểu rồi thì mới bắt đầu Luyện Khí được.
Đương nhiên lúc dạy hắn cũng đột nhiên giật mình, bèn hỏi đối phương có biết chữ hay không.
Tiểu cô nương tức giận đáp mình biết.
Vì vậy hắn bắt đầu giải thích từng câu từng từ của Tam Bảo đạo luận cho nàng nghe.
Lão phu nhân kia không rời đi, cũng ngồi nghe. Dường như bà muốn rút kinh nghiệm từ lần trước, nghe thử xem Triệu Phụ Vân có đủ chân tài thực học để giảng dạy hay không. Hoặc cũng có thể vì muốn chăm sóc cháu gái nhỏ nhà mình. Dù sao thì bà có chút không yên lòng khi để một tiểu cô nương ở nơi xa lạ như vậy cũng là bình thường.
Triệu Phụ Vân cũng không thèm để ý, chỉ giảng hết những gì mình hiểu được cho đối phương nghe, lúc đối phương không hiểu còn sẽ dùng một số ví dụ dễ hiểu giảng giải. Hắn không biết có phải do có lão phu nhân kia ở đó mà tiểu cô nương Ngọc Bình này nghe rất chăm chú hay không, nhìn như thể đều nghe hiểu cả.
Đại khái giảng chừng một canh giờ, đêm đã khuya, hắn mới kết thúc bài giảng hôm nay.
Lão phu nhân đứng dậy nói: "Cách nói của đạo trưởng rất rõ ràng, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, rất phù hợp với Ngọc Bình nhà ta. Ngày mai lão thân lại đưa nàng tới."
Triệu Phụ Vân khẽ gật. Hắn cũng không để ý người khác khích lệ, nhưng có thể đạt được tán đồng như vậy, có lẽ mình lấy lễ bái sư của đối phương cũng không gặp phải gánh nặng tâm lý gì nữa.
Hai bà cháu kia lại đi dưới ánh trăng, trở về trong núi.
"Bà nội, có phải hắn dụ người không? Hắn giảng bài sao mà ta thấy rất đơn giản a!" Tiểu cô nương Ngọc Bình hỏi.
"Cho nên bà nội mới nói hắn giảng hay. Có một số người hiểu nhưng không giảng giải được, có một số người lại giảng giải không rõ ràng vì chính bản thân kỳ thật cũng không hiểu rõ ràng. Bà nội nghe người ta nói đại đạo hóa giản đơn, có thể giảng giải đạo luận phức tạp trở thành đơn giản như vậy, hoặc là không hiểu hoặc là đã hiểu rõ rồi đấy." Lão phu nhân nói.
"Ngày mai mang theo một hũ rượu Bách Hoa Quả qua đi. Ngươi sớm có cơ sở tốt, tẩy luyện được pháp lực bản thân thì mới có thể đi theo bên người trưởng công chúa được." Lão phu nhân nói đến đây, chỉ thầm nghĩ người trẻ tuổi kia rõ ràng rất muốn đọc "Huyễn thuật tâm đắc" mà mình mang đến, nhưng sau khi nhận lấy chỉ đặt qua một bên, không liếc nhìn lại lần này.
Phần tâm tính cùng tự chủ này khiến bà cực kỳ kinh ngạc.
Sau khi đối phương rời đi, Triệu Phụ Vân lại lần nữa pha một bình trà, ngồi xuống ghế ngồi của mình, mới lấy quyển Huyễn thuật tâm đắc trong hộp ra.
Trên bìa sách viết, "Hồ Thị Huyễn Hóa Thuật - quyển Tâm Pháp"
Truyền thừa huyễn hóa trong núi Thiên Đô không yếu, nhưng mỗi người thi triển dù cùng một loại pháp thuật lại có hiệu quả không giống nhau.
"Huyễn hóa như ở hình, nhưng mấu chốt là ở tâm..."
Vừa đọc được câu nói kia, sương mù trong lòng hắn như bị gạt ra hết. Hắn lập tức chìm vào nội dung bên trong.
Quyển sách này không dày, tổng cộng chỉ có năm tờ giấy, còn là bản chép tay.
Hắn nhìn tới lui ba lần, trong lòng không khỏi cảm thán. Lúc ở trong núi hắn từng nghe nói Huyễn Hóa thuật mạnh nhất thiên hạ, không ai qua được Hồ tộc.
Hôm nay đọc quyển huyễn thuật tâm đắc này, hắn cảm thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Trong đó mấu chốt nhất chính là biến ảo cái gì cũng phải xuất phát từ tâm, cảm giác mình chính là thứ đó.
Hắn lại một lần nữa vẽ Xích Viêm Thần phù, sau đó lại từ Xích Viêm Thần phù huyễn hóa thành hỏa long.
Ban đầu do hắn điều chỉnh thay đổi mạch suy nghĩ mà khiến năng lực hỏa long huyễn hóa ra không cao mà còn bị hạ thấp, nhưng sau khi luyện mấy lần thì hỏa long đã mạnh mẽ hơn hẳn, lân giáp rõ ràng, ngũ trảo lăng lệ ác liệt. Đầu lâu mọc sừng, hồng mao trên người như lửa đỏ. Ngay lúc hỏa long vừa thành hình còn phát ra một tiếng rồng ngâm.
Hình tượng rồng trong lòng của hắn vào lúc này hiện ra hoàn hảo, vốn hắn luôn có cảm giác con rồng này còn chưa đạt tới tiêu chuẩn trong lòng mình, thì lúc này đã không có cảm giác đó nữa.
Kiếp Hỏa đăng trên tay tượng thần tản ra mùi thơm lạ lùng, Triệu Phụ Vân biết thời gian hoàn thiện đã gần tới.
Trời gần sáng, nhưng thời tiết lại không đẹp cho lắm, bầu trời nổi lên một tầng mây dày như thể muốn mưa.
Buổi trưa rốt cuộc đã có mưa rơi xuống, chỉ chớp mắt mà đã tối đen, gió to nổi lên. Trong mưa gió hắn còn nghe thấy tiếng nhạc tang từ xa đến gần.
Triệu Phụ Vân nghe thấy, trong lòng thầm thót lại. Hắn biết trong mưa gió này, nghe thấy tiếng nhạc này tuyệt không bình thường. Hơn nữa hắn cũng biết mình đang ở địa phương tiếp giáp với nước Thiên Sơn, mà bên trong nước Thiên Sơn có rất nhiều yêu ma.
Đây chính là cuộc sống của người tu hành. Người bình thường cảm thấy tu hành tiêu diêu tự tại, không bị vương quyền quản sự, nhưng bọn họ lại không biết có nhiều thứ thờ ơ với người bình thường, nhưng gặp phải tu sĩ thường sẽ thuận tay xóa sổ đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.