Nhất Khí Triều Dương

Chương 62: Thành Đô Hạ gặp cố nhân

Thân Vẫn Chỉ Tiêm

03/07/2024

Dịch: Hoangtruc

Nguồn: Bachngocsach

***

Triệu Phụ Vân hầu như không lưu lại bất kỳ nơi nào, một đường đi thẳng về hướng núi Thiên Đô.

Khi hắn nhìn thấy thành Đô Hạ thì tâm tình vẫn luôn khẩn trương trên đường mới buông lỏng xuống, lại có một cảm giác kích động không nói nên lời.

Năm trước bắt đầu rời khỏi nơi này, trong lòng của hắn chỉ nghĩ đến giết người, nghĩ đến bản thân phải đi đến nơi gọi là Vụ Trạch kia, khó mà tránh được áp lực. Cho nên lúc hắn ra đi, nhìn như nhẹ nhõm nhưng trong lòng nặng tựa núi đè.

Hắn rời đi, không người đưa tiễn, lúc trở về cũng không người nghênh đón.

Nhưng mà tâm tình lại hoàn toàn bất đồng.

Tiến vào thành Đô Hạ, nhưng hắn đã không còn chỗ ở trên núi nữa, cho nên trở về rồi hắn cần phải đi tới Vô Lượng viện ghi danh lại. Tương đương với ý tứ thông báo mình đã Trúc Cơ trở về.

Lại nói đệ tử núi Thiên Đô Trúc Cơ thành, dù họ đang làm nhiệm vụ gì đều có thể trở về, không cần đợi đến lúc trong môn triệu hoán, điểm này rất tốt, cũng có thể nhìn ra được trong núi rất coi trọng tu sĩ Huyền Quang đã Trúc Cơ trở về.

Hắn không đi thẳng tới Vô Lượng viện, bởi thời điểm này đã trễ, cho nên hắn định tìm một khách sạn nghỉ ngơi. Lúc đi ngang qua Hồng quán, hắn không khỏi nghĩ tới ngày đó rời đi, nghĩ tới người và chuyện phát sinh ở trong Ngân Thoa viện.

Chuyện rõ ràng trước mắt, lại như mây khói thoảng qua.

Thành Đô Hạ được quy hoạch rất gọn gàng, dù sao nơi đây đều là tu sĩ hoặc là người nhà tu sĩ dừng chân. Đường đi rộng rãi, cống ngầm được bố trí hợp lý, không đầy mùi hôi thối như ở huyện Vụ Trạch. Cũng vì Triệu Phụ Vân ngửi thấy mùi hôi đầy khắp huyện Vụ Trạch cho nên sau khi về mới khó tránh khỏi chú ý tới vấn đề này.

Đang lúc hắn định tìm khách sạn thì đột nhiên có người gọi: "Phụ Vân, Phụ Vân?"

Triệu Phụ Vân quay đầu lại, chỉ thấy là một thanh niên thấy hắn quay đầu bèn lập tức chạy tới. Đi cùng y còn có mấy thanh niên nam nữ nữa nhưng bọn họ chỉ đứng ở góc đường đối diện nhìn qua.

"Phụ Vân, sao ngươi lại về rồi, ngươi đã... Trúc Cơ rồi hả?" Thanh niên kia mang theo kinh hỉ lẫn hâm mộ mà hỏi.

Triệu Phụ Vân khẽ gật đầu, không phủ nhận.

Thanh niên này tên là Hạc Liên Bích, đã cùng học vẽ tranh ở với hắn ở Bạch Hạc họa quán. Nhà y ở thành Đô Hạ này, tổ tiên cũng là tu sĩ Tử Phủ núi Thiên Đô nhưng qua nhiều đời lại càng ngày càng xuống dốc.

Mà Bạch Hạc họa quán chính là sản nghiệp trong tộc y, chẳng qua đến bây giờ do đại bá trong tộc y chưởng quản.



Tu hành trong Hạ Viện phải giao học phí không ít cho nên nếu trong nhà mình có thể dạy bảo tu tập được thì sẽ tu tập trong nhà mình, đợi một ngày bọn họ Trúc Cơ thì sẽ trực tiếp vào Thượng Viện.

Hạc Liên Bích cũng trong trường hợp như vậy. Y tu tập trong nội đường nhà mình. Bên trong thành Đô Hạ này cũng có rất nhiều gia tộc như vậy, tu đường của gia tộc cũng có thể tiếp nhận một số tu sĩ từ bên ngoài đến tu hành trong nội đường.

"Phụ Vân, người mới từ bên ngoài về, hẳn còn chưa có chỗ ở đi? Về nhà ta ở đi, ta mở tiệc tẩy trần cho ngươi." Hạc Liên Bích nói.

Triệu Phụ Vân thoáng chần chừ một chút mới nói: "Có làm phiền ngươi quá hay không?"

"Không phiền, hiện tại ta ở một mình." Hạc Liên Bích có hơi thương cảm nói.

"Không phải ngươi ở nhà mình sao? Sao lại ở một mình?" Triệu Phụ Vân biết kỳ thật nhà y cũng không lớn, trong nhà có mẹ già, hai gian phòng ngủ. Nếu lại có thêm hắn thì hẳn sẽ cùng Hạc Liên Bích ngủ chung một giường rồi.

"Ta ở nhà ta, nhưng gia mẫu đã qua đời năm ngoái rồi, cho nên hiện tại ta ở một mình." Hạc Liên Bích nói.

"Hả, bá mẫu qua đời? Xin chia buồn." Triệu Phụ Vân đã gặp mẹ của Hạc Liên Bích hai lần, là một người rất hiền hòa. Lúc ấy hắn ăn cơm ở trong nhà Hạc Liên Bích, là do chính tay mẹ y làm đồ ăn.

Chẳng qua không nghĩ tới chỉ mới thoáng qua, người cũng đã qua đời.

"Gia mẫu một mực nhớ thương cha ta, suy tư quá nhiều, ta lại không nên thân khiến mẹ ta thêm suy tư. Hiện tại gia mẫu qua đời, cũng không cần phải bị nhớ thương giày vò trên đời nữa." Hạc Liên Bích nói.

Triệu Phụ Vân thầm cảm thán. Hắn biết chuyện cha của y năm xưa đi ra ngoài du lịch mới quen biết được mẹ y, hai người tình thâm, chẳng qua lúc trở về cha của y đã bị thương nên sớm qua đời, còn mẹ y lại chỉ là một người bình thường.

Hạc Liên Bích từ biệt mấy người bạn, sau đó mang theo Triệu Phụ Vân đi mua chút đồ ăn, lại đánh một bầu rượu mới trở về nhà. Sau khi về nhà, y lại nấu thêm cơm, hai người mới bắt đầu ngồi ăn.

Triệu Phụ Vân không có sở thích uống rượu, chẳng qua bây giờ Hạc Liên Bích có vẻ thích uống. Phần lớn thời gian đều là Hạc Liên Bích hỏi han tình hình của hắn, hắn cũng không giấu giếm gì cả, Hạc Liên Bích nghe được mà mang đầy hâm mộ.

"Phụ Vân, ta thật sự rất hâm mộ ngươi. Ngươi dũng cảm, cố gắng, lại có thiên phú. Thật ra ta cũng muốn đi ra ngoài du lịch, tìm kiếm chân sát, trúc được đạo cơ. Nhưng mà ngươi biết không, trong thành Đô Hạ này mỗi năm đều có tin người quen hoặc không quen thân với ta truyền về, có tu vi bị phế hết, cũng có chết ở bên ngoài."

"Ngươi đi đến huyện Vụ Trạch kia, nếu là ta đi mà nói... có lẽ ta đã chết ở đó rồi."

"Ngươi biết không? Dù cho hiện tại ta có chân sát nhưng cũng không dám hợp sát nữa. Mấy ngày trước, một vị đường ca của ta đã hợp sát thất bại, có lẽ do huyền quang chưa đủ tinh thuần cứng cỏi, không cách nào luyện hóa chân sát được, cho nên đã bị chân sát đâm thủng tạng phủ, bị thiêu cháy mà chết."

"Lúc ấy ta cũng có mặt tại đó, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong phòng. Tất cả mọi người cùng xông vào, ta cũng không dám nhìn. Lúc đường ca được khiêng ra ngoài, ta nhìn thoáng qua, thấy cả người đường ca bị thiêu cháy đen, thật đáng sợ."

Hạc Liên Bích vừa nói vừa uống rượu.



Triệu Phụ Vân không nói gì thêm. Hắn biết ngưng luyện huyền quang đến một giai đoạn nhất định sẽ khó tiến bộ thêm được nữa. Nguyên nhân chủ yếu là không cách nào rèn luyện được thần ý của bản thân.

Nếu muốn rèn luyện Thần ý thì cần phải có trải nghiệm, đương nhiên cũng có người đạt trạng thái cực tĩnh cực thuần cũng có thể ngưng luyện huyền quang thành thực chất, trực tiếp Trúc Cơ. Nhưng loại người này rất hiếm hoi. Chỉ có trải nghiệm nhiều chuyện, ý chí con người mới trở nên cứng cỏi, có được cảm giác như thoát thai hoán cốt, vì vậy mà pháp lực huyền quang mới có thể cường đại hơn nữa.

Mà vị đường ca nào đó của Hạc Liên Bích hẳn là ở phương diện này còn chưa đủ.

Hắn thoáng cảm giác huyền quang trên người Hạc Liên Bích, cảm giác rất rời rạc, mềm mại như thể một đóa hoa nở bung.

"Trạng thái hiện tại của ngươi, quả thật không thể hợp sát." Triệu Phụ Vân nói.

"Nhưng mà, Phụ Vân, ngươi biết không? Cha ta, còn có mẹ ta, bọn họ đều hi vọng ta có thể trở thành tu sĩ Trúc Cơ." Hạc Liên Bích nói.

"Nếu như ngươi thật sự muốn muốn trở thành một tu sĩ Trúc Cơ thì phải rời khỏi thành Đô Hạ này, đi ra bên ngoài du lịch đi. Đi đến mấy quốc gia tương đối yên ổn một chút, rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc, trải nghiệm một số việc khác. Ta nghĩ, có lẽ ngươi sẽ có thu hoạch." Triệu Phụ Vân nói.

"Thật sao?" Hạc Liên Bích dùng đôi mắt như say lại tràn ngập chờ mong nhìn hắn. Hiển nhiên là y cần người khác mang lại tin tưởng cho mình.

Triệu Phụ Vân khẳng định nói: "Thật sự, du lịch không chỉ tăng kiến thức mà còn giúp ngươi đứng độc lập giữa trời đất, dùng thế sự rèn luyện tâm tính, rèn luyện âm dương, tính linh thỏa mãn thì huyền quang tự có thể thuần tịnh mà mềm dai."

Vào lúc ban đêm, hai người cũng không ngủ chung một giường lớn nhưng Triệu Phụ Vân có thể nghe thấy được Hạc Liên Bích ở giường bên cạnh trằn trọc không ngủ.

Ngày hôm sau, hai người dùng điểm tâm xong, tâm tình Hạc Liên Bích cũng đã khá hơn nhiều. Triệu Phụ Vân biết trong lòng y đã có suy nghĩ tính toán riêng rồi.

Hai người ăn cháo xong, Triệu Phụ Vân cáo từ rời đi, một đường trở về núi.

Trên đường trường sinh sẽ gặp được rất nhiều người, nhưng nhiều khi người chỉ có thể chỉ dẫn, khó mà trợ giúp tận tay được.

Núi Thiên Đô, Vô Lượng viện có phòng ghi danh.

Lại một lần nữa ghi danh trong phòng ghi danh, báo tin bản thân Trúc Cơ trở về, sau đó trong núi sẽ đang tiến hành khảo nghiệm một phen, rồi mới cử hành nghi thức nhập môn. Từ đó, trong núi sẽ lưu lại một chiếc hồn đăng, trở thành đệ tử Thượng Viện núi Thiên Đô, được gọi là đệ tử nội môn.

Hơn nữa còn có thể vào trong Tàng Pháp lâu lựa chọn công pháp cùng pháp thuật tu hành.

Đây là mục tiêu trong lòng Triệu Phụ Vân, cũng là ước mơ tha thiết của rất nhiều người trong Hạ Viện.

Khi hắn nhìn thấy câu đối hai bên Vô Lượng viện, trong lòng như có ngàn vạn suy nghĩ.

"Kiến hồng trần vạn trượng, tư đạo pháp vô lượng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Khí Triều Dương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook