Nhật Kí 365 Ngày Của Tôi

Chương 14: Chị Chờ Em Đi, Em Sẽ Mau Lớn Mà!

Cẩm Y Chi Hạ - Góc nhỏ của Fanti

06/11/2021

[NHẬT KÍ 365 NGÀY CỦA TÔI - PHẦN 2]

------------------------------------------------

CHƯƠNG 7. Chị chờ em đi, em sẽ mau lớn mà!

[Nhà hàng của Dương Nhạc]

Mọi thứ đã chuẩn bị xong cho sinh nhật của Kim Hạ. Vì có Lục Dịch tham gia, nên không thể tổ chức ở các quán lề đường được, mà phải đến nhà hàng, rồi vào phòng riêng.

Kim Hạ đứng nhìn mọi thứ đã được trang hoàng, mà lòng vô cùng hồi hộp. Mọi người cũng đã đến đủ, chỉ còn chờ mỗi Lục Dịch thôi. Đã trễ hơn 30 phút so với giờ hẹn, Kim Hạ hơi sốt ruột mà gọi hỏi Lục Dịch.

- Kim Hạ, xin lỗi cậu, có chút chuyện đột xuất nên xuất phát hơi trễ. Đợi tớ một chút, tớ sắp đến rồi!

- Được, vậy cậu cứ từ từ thôi, bọn tớ sẽ chờ.

Nói điện thoại xong Kim Hạ cũng yên tâm hơn hẳn, chờ thêm gần 15 phút sau, thì đột nhiên đèn trong phòng bị tắt làm Kim Hạ khá bất ngờ.

“Cúp điện rồi sao? Cúp điện rồi làm sao chiếu phim đây??” – Kim Hạ nghĩ thầm, rồi dùng tiến dần đến cửa sổ, nơi đang có ánh sáng. Nhìn ra ngoài, Kim Hạ dường như nhìn thấy gì đó. Ở xa xa kia, là một vụ tai nạn, một chiếc xe hơi sang trọng đã đâm vào cột điện gần đó. Mọi người bu lại khá đông, lát sau cũng có một xe cấp cứu đến đưa người đó đi.

- Cột điện hư rồi, chắc khá lâu nữa mới có điện lại – Dương Nhạc nói

- Không phải chứ, xui vậy sao! – Kim Hạ thở dài chán nản

Dù không thể chiếu đoạn phim Kim Hạ đặc biệt chuẩn bị, nhưng cũng không sao cả, cô nàng vẫn có thể đốt nến, tỏ tình không cũng được.

Chờ, chờ, lại tiếp tục chờ. Đã qua 1 tiếng rồi, Lục Dịch vẫn chưa đến, gọi điện cũng không bắt máy. Không chờ được nữa, Kim Hạ quyết định gọi điện cho Sầm Phúc hỏi thử.

- À, tớ …. cũng không biết nữa. Cậu ấy …. không có liên lạc với tớ - Sầm Phúc ấp úng trả lời

Kim Hạ cảm thấy có gì đó sai sai, hơn nữa những tạp âm bên phía Sầm Phúc có chút quen thuộc, suy nghĩ một lát Kim Hạ vội nhận ra.

- Cậu đang ở bệnh viện! Lục Dịch có chuyện gì rồi đúng không?

- K-Không có, ….không phải đâu, chỉ là …. là ….

- Cậu đừng giấu tớ có được không, cuối cùng là có chuyện gì rồi!

- Tớ,… tớ…. ây da, cậu ấy …. cậu ấy bị tai nạn xe, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện của cậu đó, cậu …

- Tút….tút…tút….

Sầm Phúc còn chưa nói xong, thì Kim Hạ đã vội tắt máy, chạy thẳng đến bệnh viện.

----------------------------------------------------

[Khoa cấp cứu]

Cuối cùng là có chuyện gì vậy? Tại sao cậu ấy lại bị tai nạn? – Kim Hạ gấp gáp hỏi Sầm Phúc.

- Tớ cũng không biết nữa. Cậu ấy nói tối nay đi sinh nhật cậu, nói tớ không cần đi theo. Sau đó, thì bên bệnh viện gọi điện cho công ty nói Lục Dịch bị tai nạn, nên tớ mới chạy qua đây, tớ cũng không biết chuyện gì nữa.

- Lục Dịch được cấp cứu hơn 2 tiếng mới xong. Do bị va chạm ở phần đầu, nên gây tụ máu ở não, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, sau một thời gian sẽ tan hết.

Sau hơn 1 ngày hôn mê, cuối cùng Lục Dịch cũng tỉnh lại. Không chỉ Sầm Phúc, mà Kim Hạ, lẫn đám người Tiểu Lam cũng ở lại với cậu.

- Lão Lục cậu không sao rồi chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không? – Tiểu Lam hỏi Lục Dịch

- Hơi đau đầu! …. Tại sao tớ lại ở bệnh viện vậy?

- Cậu bị tai nạn xe, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, bây giờ chắc cũng ổn rồi. Nhưng mà cậu lái xe kiểu gì mà đâm vào cột điện vậy? – Tiểu Lam tiếp lời

- Lái xe? Sao tớ có thể lái xe được?

- Hả? Vậy ý cậu là lúc đó không phải cậu lái sao? Là ai chở cậu vậy? – Sầm Phúc thắc mắc hỏi.

- Em không nhớ, nhưng mà …. anh là ai vậy? – Lục Dịch quay qua nhìn Sầm Phúc thắc mắc hỏi

- Cậu… cậu hỏi tớ sao? Tớ là Sầm Phúc mà??

- Sầm Phúc? …. Các cậu quen sao? – Lục Dịch hỏi Tiểu Lam.

- Cậu … không nhớ cậu ấy sao? Vậy…. cậu nhớ tớ là ai không? – Tiểu Lam nói

- Cậu là Lam Thanh Huyền.

- À, may quá vẫn còn nhớ tớ.

- Có lẽ là do chấn thương não, máu tích tụ lại, mất trí nhớ tạm thời thôi – Kim Hạ nói

- Vậy, khi nào em mới nhớ lại vậy chị? – Lục Dịch hỏi Kim Hạ

- Chị?? – Mọi người nghe cách xưng hô của Lục Dịch với Kim Hạ mà đều bất ngờ

- Cậu cũng không nhớ Kim Hạ sao? – Tiểu Lam hốt hoảng nói

- Tớ có quen chị ấy sao?

Mọi người gần như đơ người với câu nói của Lục Dịch.

- Lục Dịch, …. vậy tớ hỏi cậu,… cậu bao nhiêu tuổi rồi? – Kim Hạ ấp úng hỏi Lục Dịch

- Em 8 tuổi!

- 8 TUỔI???

Kim Hạ sau đó cũng đi trao đổi thông tin với bác sĩ chuyên khoa, mặc dù Lục Dịch mất hơi nhiều trí nhớ so với người khác, nhưng cũng không đáng lo ngại, đợi máu bầm trong não tan hết sẽ ổn.

Kim Hạ, Sầm Phúc, có chuyện này tớ muốn nói với các cậu trước, các cậu nên chuẩn bị tâm lý một chút – Tiểu Lam ra vẻ nghiêm trọng nói với Kim Hạ

Có chuyện gì vậy?

Lục Dịch cậu ấy bây giờ chỉ mang kí ức của đứa bé 8 tuổi thôi, cho nên các cậu chăm sóc cậu ấy,…. cần phải …. chuẩn bị tâm lý trước. Cậu ấy năm 8 tuổi …. không giống như bây giờ đâu! Um… hơi vất vả… Các cậu gặp rồi sẽ cảm nhân được thôi. Cố lên! Chúc cậu may mắn. Bọn tớ về trước đây. Tạm biệt!

Ờ, tạm biệt.



---------------------------------------------------------

[Phòng bệnh của Lục Dịch]

Sau khi chia tay mọi người, Kim Hạ và Sầm Phúc cũng quay về phòng bệnh thăm Lục Dịch. Hai người vừa mở cửa vào thì bị khung cảnh trong phòng làm cho vô cùng bất ngờ. Trong phòng bây giờ là một đống máy bay giấy bay lung tung, trên bàn cũng chất đầy vỏ trái cây, đồ ăn vặt cũng không còn một cái, TV thì đang mở Tom&Jerry, còn Lục Dịch thì đang chơi với chiếc xe điều khiển từ xa.

- Chị bác sĩ, anh quản lý, hai người về rồi! Lại đây, giúp em mở giùm chai nước này đi, em không mở được!

Sầm Phúc và Kim Hạ cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn nha. Đây là nam thần lạnh lùng mà hàng triệu thiếu nữ chết mê chết mệt đây sao?

- Tiểu Lục Dịch, chiếc xe này em lấy đâu ra vậy? – Sầm Phúc tiến đến hỏi Lục Dịch

- Tiểu Lam mua cho em!

- Thì ra, đây là chuyện mà chúng ta cần chuẩn bị tâm lý. Có lẽ Tiểu Lam biết được tình huống này, nên mua sẵn cho cậu ấy chiếc xe với nhiều đồ ăn vặt như vậy – Kim Hạ thở dài nói

- Lục Dịch, cậu,…. à, em cảm thấy đầu sao rồi, có còn đau không?

- Không ạ, cảm thấy thoải mái lắm ạ!

Nhìn cách Lục Dịch trả lời, mà cưng gì đâu, đôi mắt chưa bao giờ to tròn như vậy, cùng với vẻ mặt tươi rói của anh chàng, khiến Kim Hạ lẫn Sầm Phúc đều bật cười.

Đêm cũng đã khuya, nhưng Lục Dịch vì chiếc xe điều khiển từ xa mà mãi không chịu ngủ.

- Tiểu Lục Dịch, nếu bây giờ em không ngủ, ngày mai chị sẽ không cho em ăn cơm đâu.

- Không thể nào, bây giờ em là bệnh nhân, chị là bác sĩ, chị không thể nào bỏ đói em được đâu. Không cần dọa em.

- Vậy,… em có nghe chuyện tiểu ma vương chưa? Chuyện kể là nếu qua 12 giờ mà trẻ em vẫn chưa đi ngủ, thì tiểu ma vương sẽ đến và bắt đứa trẻ đó đi, tiểu ma vương đó có hình dáng rất đáng sợ, tóc dài đến tận chân nè, hơn nữa còn …

- Chị đừng nói nữa, em ngủ, em phải đi ngủ ngay đây!! – Nói rồi Lục Dịch lấy chăn trùm kín cả đầu lại, không dám động đậy nữa.

- Ngốc à, em không cần phải trùm kín như vậy đâu, sẽ ngợp thở đó! Được rồi, vậy em ngủ đi, chị ra ngoài một chút!

Kim Hạ vừa mới đúng dậy, thì bị Lục Dịch kéo tay lại.

- Chị định đi tìm anh quản lý kia nữa đúng không?

- Phải!

- Không được đi! Không cho phép chị đi, chị là bác sĩ của em, phải ở đây với em. Không được đi tìm người khác, không được bỏ em một mình!

- Chị còn có việc cần bàn với anh quản lý, em ngoan ngoãn ở đây ngủ đi, lát chị quay lại, có được không?

- Không được!

- Tại sao?

- Em,…. em… em sợ!

- Em sợ? Sợ cái gì.

- Tiểu ma vương!

Kim Hạ nghe cậu nhỏ nói mà chỉ có thể ráng nhịn cười, không ngờ Lục Dịch không sợ trời không sợ đất lại sợ tiểu ma vương đó. Cưng chết đi được.

- Được rồi, vậy chị không đi nữa. Ở lại đây với em. Em ngủ đi!

- Dạ.

Mọi chuyện sau khi điều tra rõ ràng, và chẩn đoán thì xác nhận Lục Dịch là do não bị chấn động, khiến cậu không còn tỉnh táo lúc lái xe, nên mới va vào cột điện. Phần máu bầm tụ trong đầu Lục Dịch, cũng được xác định là do có từ trước, chứ không phải do va vào cột điện.

Chuyện Lục Dịch bị tai nạn xe cũng được thông báo với truyền thông là do mệt mõi quá đà, nên mất lái, không ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe.

Những ngày sau, những vết thương ngoài da, hay chấn thương lâu nay của Lục Dịch cũng hồi phục rất tốt, chỉ có cái đầu 8 tuổi là chưa hồi phục được thôi. Khoảng thời gian này, Kim Hạ khá vất vả với cậu em này. Không đòi mua trà sữa, thì cũng đòi chị mua cho đồ chơi hoặc dẫn đi loanh quanh. Nhưng Kim Hạ làm sao có thể dẫn một ca sĩ nổi tiếng đi loanh quanh được chứ. Đứa trẻ 8 tuổi này phiền thật đấy!

- Chị, chị thích anh Sầm Phúc sao?

- Không có, sao em lại hỏi vậy?

- Chị hay nói chuyện riêng với anh ấy không cho em nghe, có phải chị chê em còn nhỏ, nên không thích em đúng không? Chị chờ em đi, em sẽ mau lớn mà!

- Bây giờ em 8 tuổi, chị đã 24 tuổi rồi, chị phải đợi em đến khi nào đây?

- 10 năm nữa, có được không!

- Chị đã chờ một người 6 năm rồi, chị không muốn chờ nữa. Em có thể lớn ngay bây giờ không?

- Em…. Chị, chị thật sự thích anh Sầm Phúc sao?

- Không có!

- Vậy chị chờ em 6 năm nữa đi. Mặc dù em hơi nhỏ, nhưng mà sẽ nhanh thôi, em sẽ lớn, em sẽ bảo vệ chị.

- Nhưng mà chị sắp có bạn trai rồi.

- Không thể nào, em không tin!

- Bạn trai của chị rất đẹp trai, rất nổi tiếng, mặc dù có hơi lạnh lùng ít nói, cũng không thích thể hiện tình cảm, nhưng mà chị biết anh ấy rất quan tâm chị, rất thương chị.

- Vậy, anh ấy đâu? Em muốn xem anh ấy đẹp trai cỡ nào!

- Đợi khi em hết bệnh, chị sẽ đưa em đi gặp có được không?

- Chị hứa rồi đó, nếu anh ấy không đẹp trai bằng em thì chị phải … chia tay với anh ấy, và chờ em đó!

- Được rồi, tiểu quỷ nói nhiều thật!

Hơn 1 tuần rồi, mà đứa trẻ 8 tuổi này vẫn chưa chịu đi. Hành Kim Hạ suốt một tuần qua vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Sóng này chưa qua, sóng sau lại đến. Trên mạng không hiểu vì sao rò rỉ đoạn clip Lục Dịch đánh Phương Thiên Vũ, nhưng chỉ có một đoạn nhỏ thôi. Một loạt những bài báo cũng như bình luận đả kích Lục Dịch ở khắp mọi nơi. Dư luận đồng loạt lên án Lục Dịch. Dù đã đưa thông báo chỉ là đoạn clip ghép, không phải là thật, nhưng chất lượng đoạn clip, vị trí, và tất cả mọi thứ đều quá hoàn hảo. Nói là ghép, cũng không ai tin. Công ty chỉ có thể kéo dài thời gian, không thể chỉ nghe lời nói một phía của Phương Thiên Vũ được, bây giờ chỉ có thể chờ Lục Dịch khỏe lại mới có thể giải quyết rõ ràng chuyện này.

Tiểu Lục Dịch đang vươn vai, khởi động cơ thể thì Kim Hạ bước vào.

- Tiểu Lục Dịch, tới giờ uống thuốc rồi!

- Không uống!

- Sao hôm nay lại như vậy? Ngoan nào, uống thuốc cho hết bệnh, chị đưa đi gặp bạn trai của chị có được không?



- Không muốn tự uống!

- Hả? Sao lại nói chuyện trống không với chị như vậy chứ! Hư quá! – Nói rồi, Kim Hạ cũng lấy tay đánh vào mông Tiểu Lục Dịch một cái

- ….

- Gọi chị!

- Chị!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Ngoan lắm, nào qua đây, chị đút cho em!

Kim Hạ kéo Tiểu Lục Dịch ngồi xuống giường, đút từng muỗng thuốc cho cậu bé! Uống hết chén thuốc, Tiểu Lục Dịch kêu lên:

- Đắng quá!

- Đắng sao? Sao có thể, thuốc nước đều rất ngọt mà.

- Chị chắc không?

- Chắc chắn!

- Vậy chị tự thử đi!

- Thuốc hết rồi, để lần sau chị thử trước rồi cho em uống.

- Không cần chờ lần sau đâu! Bây giờ thử luôn đi!

Vừa dứt câu, Lục Dịch kéo Kim Hạ lại gần mình, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Kim Hạ bị làm cho bất ngờ, không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể bất động, mắt mở hết cỡ hoảng hốt, tay siết chặt chén thuốc. Lục Dịch mặc kệ cô nàng có phản ứng gì, đôi môi nhẹ nhàng di chuyển, thưởng thức đôi môi mềm mịn kia. Nụ hôn mà cả anh và cô đều chờ đợi từ rất lâu rồi. Cả quá trình, hầu như Kim Hạ đều đơ như tượng, chỉ có mỗi Lục Dịch là hành động. Dù rất hoảng hốt trước hành động của anh chàng, nhưng Kim Hạ lại không hề có ý đẩy ra. Nhẹ nhàng chạm vào, cũng nhẹ nhàng rời ra, Lục Dịch nhìn Kim Hạ còn chưa hoàn hồn, mà cảm thấy thật đáng yêu.

- Đắng không?

- Em, …. em….. em….

Kim Hạ hoàn hồn lại, đứng bật dậy, dù đã nhận thức rõ Lục Dịch 24 tuổi quay về rồi, nhưng cứ như thói quen, lại buộc miệng gọi là Lục Dịch là “em”

- Không phải “em”, là “anh”

- Anh,… à không phải …. cậu, ….. cậu quá đáng lắm, sao cậu …. tớ …. cậu sao có thể chưa được sự đồng ý của tớ …. mà …. – Kim Hạ hơi hoảng loạn nói chuyện lung tung cả lên, khiến Lục Dịch bật cười.

- Kim Hạ! Kim Hạ! Bình tĩnh lại, nói chậm lại một chút.

- Cậu tránh xa tớ ra!!

- Haizz…. Đã lên kế hoạch tỏ tình hết rồi, trước mặt Tiểu Lục Dịch còn nói anh là bạn trai của em, bây giờ em ngại gì nữa chứ.

- Không phải, … tớ … chỉ là … tớ muốn dỗ Tiểu Lục Dịch thôi, nên mới nói vui như vậy, chẳng phải tại nó phiền quá sao!

- Phiền sao? Còn dám nói anh phiền?? Kim Hạ, em gan lắm rồi!

Nói rồi, Lục Dịch xông tới, chọc lét Kim Hạ không ngừng, khiến cô nàng cười không khép được miệng mà xin tha.

- Đừng mà, đừng mà, tớ sai rồi. Đừng chọc nữa, hahaha….

- Đổi cách xưng hô!

- Không được!! Hahaha

“Cạch”- Cửa phòng đột nhiên mở ra, là Lý Nam Phương, Lâm Thần, và một vài người bạn trong công ty Lục Dịch đến thăm, chứng kiến cảnh hai con người đang vờn nhau như vậy, ai cũng không khỏi ngại ngùng.

- Tại sao vào phòng không gõ cửa? – Lục Dịch khó chịu hỏi

- Xin lỗi, em quên mất. Anh, … hình như … anh khỏe rồi nhỉ - Lâm Thần lên tiếng hỏi

- Ùm, khỏe rồi!

- Bọn em có mua ít trái cây cho anh đây.

- Cảm ơn!

- À, vậy mọi người nói chuyện trước đi. Tôi… tôi đi trước

Kim Hạ cảm thấy không quen ai, ở lại cũng hơi vướng, nên quyết định đi. Vừa bước đi được 1 bước, thì bị Lục Dịch kéo lại, khoác tay lên vai Kim Hạ.

- Sẵn dịp giới thiệu với mọi người luôn. Đây là bạn gái của tôi, Viên Kim Hạ!

Kim Hạ nghe Lục Dịch nói mà chỉ biết ngớ người nhìn cậu, còn chưa có một buổi tỏ tình lãng mạn với người ta mà dám nhận người ta là bạn gái rồi, thiệt thòi quá mà.

- Ây da, theo đuổi được rồi sao! Tốt lắm, tốt lắm! Chúc mừng cậu – Sầm Phúc lên tiếng nói

- À, Lục Dịch à, cậu cũng khỏe rồi, thì mau sắp xếp về công ty giải quyết vài chuyện đi, còn cả chuyện của bạn gái nữa đó. Bọn tớ không làm phiền cậu nữa, bọn tớ về trước đây. Tạm biệt.

Nói xong, mọi người cũng quay về, trả lại không gian cho đôi bạn trẻ.

- Buông tớ ra!

- Được rồi, anh xin lỗi! Hôn em là lỗi của anh, chọc ghẹo em cũng là lỗi của anh, chưa gì đã giới thiệu em với mọi người cũng là lỗi của anh, là lỗi của anh hết, được chưa!

- Làm sao anh…. à không …. làm sao cậu biết tớ muốn đi tỏ tình?

- Em nói xem!

- Lại bị phản bội.

- Đi!

- Đi đâu?

- Đến nơi em định tỏ tình

- Anh,… à nhầm…. cậu còn chưa được xuất viện mà.

- Khỏe rồi! Không sao đâu, trốn đi một chút rồi về. Với lại, đừng cố gắng sửa nữa, trong lòng em muốn gọi lắm rồi kìa!

------ HẾT CHƯƠNG 7 -----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Kí 365 Ngày Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook