Nhật Kí 365 Ngày Của Tôi

Chương 3: Những Người Bạn Tốt

Cẩm Y Chi Hạ - Góc nhỏ của Fanti

03/11/2021

Tóm tắt chương 2: : Vì một lần lên hot search với nam thần số 1 toàn trường mà Kim Hạ đã bị người ta chơi xấu, nhưng mọi chuyện cũng may được giải quyết ổn thỏa. Trong khi một thanh xuân tươi đẹp đang chớm nở thì áp lực học tập nặng nề lại đè nặng lên người Kim Hạ. Kim Hạ liệu có vượt qua được tâm lý của bản thân để tiếp tục? Mời mọi người đọc tiếp.

----------------------------

Ngày thứ 12.

Trên đường đến lớp học hôm nay, dường như mọi thứ đều rất nhẹ nhàng, không còn cái gọi là áp lực nữa, bởi trong lòng Kim Hạ bây giờ, chính là đang thưởng thức ngày cuối cùng ở ngôi trường này, chứ không còn là đấu tranh với đống bài tập nữa. Đúng là ngày học cuối cùng có khác, cảm thấy có chút tiếc nuối vì những người bạn mới quen, nhưng so với cái áp lực kia thì Kim Hạ cũng không nghĩ nhiều nữa.

Đến lớp, trên bàn Kim Hạ là ngập tràng mẫu giấy note.

“Cậu không cô đơn, bọn tớ luôn bên cạnh cậu mà”

“Nếu mệt cậu có thể nghỉ ngơi, nhưng đừng bao giờ đứng lại”

“Hãy nghĩ đến lí do mà cậu đã bắt đầu”

“Thời gian có thể thay đổi tất cả”

“Có thể khó khăn hôm nay của cậu, chính là thành công của ngày mai đó”

“Cho dù cậu ở đâu, cũng hy vọng đừng quên bọn tớ. Cho dù cậu làm gì, tớ cũng ủng hộ cậu”

Kim Hạ nhìn mẫu note trên bàn mà nước mắt cũng rưng rưng. Kim Hạ nhìn xung quanh, Tiểu Hi, Lan Diệp, Tạ Tiêu, Lam Thanh Huyền, Dương Nhạc, và cả Lục Dịch, mọi người đều trao cho cô một ánh mắt dịu dàng như một lời động viên, như một lời an ủi. Họ là những người bạn cô trân trọng nhất ở đây. Cùng không biết vì sao họ lại làm vậy nữa, nhưng mà cô cảm thấy rất ấm áp.

--- SÂN BÓNG RỔ ---

- Hả? Kim Hạ, cậu thật sự sẽ đi sao? – Tiểu Hi hỏi

- Ùm, ngày mai tớ sẽ nộp đơn xin nghỉ cho thầy.

- Kim Hạ, thật ra thời gian học thử ở đây cũng còn 1 tháng lận mà, hay là cậu cứ ở đây một thời gian đi, sau đó chuyển về cũng không muộn mà – Tạ Tiêu nói.

- Hôm qua tớ cũng có nghĩ như vậy, nhưng nếu tớ cứ tiếp tục ở đây như vậy, nhưng lại không tiến bộ được gì, càng uổng phí công sức của thầy cô thôi.

- Cậu bây giờ là vì học hành không tốt nên mới muốn quay về sao? – Lục Dịch lạnh lùng hỏi.

- Um,.. ò.

- Mới gặp một chút khó khăn đã từ bỏ, là do bản thân không chịu cố gắng hết mình, mà cứ đổ lỗi cho thứ khác. Thay vì ngồi trách trời trách đất, than vãn này nọ, thì tự mình tìm ra nguyên nhân và cách khắc phục mọi chuyện còn có ích hơn – Lục Dịch lạnh lùng mỉa mai.

- Cậu bớt nói vài câu đi, người ta đã buồn như vậy rồi – Lam Thanh Huyền trách Lục Dịch.

- Dù sao từ ngày mai cũng không còn gặp nhau nữa, sợ gì mích lòng nhau.

- Cậu,… . Kim Hạ, cậu đừng nghe cậu ấy nói, mặc kệ cậu ấy đi.

- Thật ra, mình cũng đã cố gắng lắm rồi, nhưng mà thật sự không thể tiến bộ được.

- Cố gắng, không thể chỉ mấy ngày có thấy ngay kết quả, ngay từ đầu hướng đi đã không đúng, thì dù có cố bao nhiêu cũng vậy thôi – Lục Dịch tiếp lời Kim Hạ.

- Ngày ngày học từ sáng đến tối, từ tiết đầu đến tiết cuối, chưa từng rời khỏi ghế, đi vệ sinh cũng không dám đi, chớp mắt một cái cũng chẳng dám, cố gắng như vậy chưa đủ sao?

- Học nhiều chưa chắc đã giỏi, cái gì cũng phải có phương pháp, suốt ngày chỉ ngồi có một chỗ, học hết cái này đến cái khác, còn chưa kịp tiêu hóa thì lại dồn cái khác vào, kiến thức cũ thì không nhớ, kiến thức mới thì không biết áp dụng, không biết làm bài cũng không dám hỏi người ta. Không lo tìm cách giải quyết vấn đề của bản thân, mà tìm cả đống lý do để từ bỏ.

Kim Hạ và Lục Dịch không hề nhìn nhau mà cứ nói liên tục, nhìn cứ như đang nói bóng nói gió nhưng thật ra là đang đối đáp với nhau, khiến mọi người xung quanh không ai xen vào được cả.

- Không phải ai sinh ra cũng giỏi sẵn giống như cậu – Kim Hạ thấy cũng không còn lý lẽ nào để nói nữa nên hơi tức giận, đứng lên, đối diện thẳng với Lục Dịch mà lớn tiếng.

- Tôi cũng không phải sinh ra là đã giỏi, cũng là do rèn luyện mới được thôi.

- Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu rèn luyện thế nào để trở thành top 1 toàn trường, cuối cùng tôi phải làm thế nào đây?

- Con người không phải là cổ máy, có làm thì phải có nghỉ, cân bằng thời gian học và chơi. Khó chịu thì tìm bạn bè tâm sự, kiến thức cũ không nhớ, thì tìm bạn bè xin lại tài liệu cũ, kiến thức mới không hiểu thì tìm hỏi thầy cô. Có biết bao nhiêu cách giải quyết, tại sao chỉ chọn cách từ bỏ.

- Bạn bè không phải ai cũng rãnh mà lúc nào cũng nghe tôi than vãn, thầy cô cũng không rãnh mà ngày nào cũng phải giảng bài lại hai ba lần, càng không có ai rãnh để giúp tôi giải hết cả 50 câu trong đề kiểm tra.

Đám người Lan Diệp và Lam Thanh Huyền nghe hai người đối thoại mà cảm thấy hình như ai cũng có cái đúng của riêng mình. Phương pháp Lục Dịch đưa ra đúng ra rất hữu ích, nhưng Kim Hạ nói cũng đúng, lớp 12 rồi, đúng là không ai có nhiều thời gian như vậy để giúp Kim Hạ.

- Cậu không hỏi làm sao biết không có ai.

- Vậy cậu nói xem là ai.

- Bọn tớ - Tất cả mọi người đều đồng thanh.

Lục Dịch còn đang không biết trả lời thế nào, thì mọi người đã đồng thanh lên tiếng. Kim Hạ bị mọi người làm cho đứng hình. Đúng vậy, có lẽ sẽ rất tốn thời gian, sẽ rất vất vả, nhưng dường như tất cả mọi người đều rất yêu quý Kim Hạ, không muốn rời xa Kim Hạ. Có lẽ nhắc đến học sinh, thì việc học là chuyện hàng đầu, nhưng thật ra vẫn có nhiều thứ còn quan trọng hơn cả học nữa. Nói như vậy cũng không có nghĩ coi thường việc học đâu, học là cả một quá trình phối hợp giữa lý trí và cả tinh thần, nếu tinh thần không tốt có học thế nào cũng không tốt được.

- Các cậu, sao lại ….

- Kim Hạ, chúng ta thử đi, thời gian học thử của học sinh mới là 1 tháng, chỉ cần 1 tháng, bọn tớ tin cậu có thể làm được, bọn tớ sẽ giúp cậu – Lan Diệp nói.

- Phải đó, Kim Hạ, ở đây chúng ta có nam thần top 1 toàn trường, cậu lo gì nữa – Tiểu Hi ám chỉ Lục Dịch.

- Liên quan gì đến tớ? – Lục Dịch nói

- Đúng vậy, chuyện này cũng không có liên quan gì đến Lão Lục đâu, chỉ là thấy người ta buồn nên rủ rê bạn bè viết note ủng hộ tinh thần người ta thôi – Lam Thanh Huyền cười nhạo Lục Dịch.

- Cậu,…

Không thể nói gì nữa, Lục Dịch cũng quay đầu bỏ đi.

- Hê hê, trai mới lớn, ngại rồi kìa – Lam Thanh Huyền nhìn Lục Dịch mà cười nhạo.

- Là cậu ấy, kêu các cậu viết cái đó sao? – Kim Hạ thắc mắc hỏi.

- Đúng vậy, lúc đó mình cũng bất ngờ lắm, đến mình còn không nhận ra là cậu đang bị áp lực về việc học mà cậu ấy lại có thể nhìn ra được, chứng tỏ,…. – Tiểu Hi lém lỉnh nói.

- Chứng tỏ gì?

- Chúng tỏ cậu ấy rất để ý cậu.

- Không đâu, chắc là do hôm trước cậu ấy có nói vài câu hơi quá đáng với mình, nên là thấy ấy náy thôi.

- Thấy ấy náy thì xin lỗi là được rồi, cần gì làm nhiều chuyện như vậy chứ, nào là viết note, nào là giả bộ cãi nhau nói khích cậu – Dương Nhạc tiếp lời.

- Hả? Giả bộ cãi nhau?

- Cậu không nhìn ra sao? Cũng phải, cậu cũng không hiểu cậu ấy lắm. Bọn tớ lớn lên bên nhau, nên cũng khá hiểu cậu ấy, cậu ấy nhìn lạnh lùng, ít nói vậy thôi, nhưng cậu ấy tốt lắm. Đối xử với bạn bè bình thường thì lúc cần giúp đỡ sẽ giúp. Cậu ấy không thích thể hiện tình cảm cho lắm. Nhưng mà có điều, cậu ấy đối với bọn tớ thì lại tốt hơn nhiều lắm. Bọn tớ là là bạn thân của nhau mà – Lan Diệp nói.

- Không phải bọn tớ, mà là chúng ta, bây giờ tụi mình còn có Kim Hạ nữa mà – Tạ Tiêu cắt lời.

- Cho nên lúc nãy cậu ấy thật ra là cố ý nói những lời khó nghe đó với cậu, để cậu suy nghĩ lại, rồi lấy lại tinh thần tiếp tục đó. Người khác thì có lẽ sẽ dùng lời lẽ an ủi, nhưng cậu ấy thì luôn làm chuyện khác người, nên mới như vậy – Dương Nhạc nói.

- Người ta là không muốn rời xa cậu đó! – Lam Thanh Huyền đánh mắt nói với Kim Hạ.



- Nè, nè, nè, các cậu đang nói cái gì vậy chứ. Làm gì có thuyền ở đây mà đẩy dữ vậy? Lão Lục làm sao có thể thích Kim Hạ được, Kim Hạ cũng không thể thích cậu ấy được – Tạ Tiêu thấy mọi người tích cực đẩy thuyền như vậy, cũng cảm thấy bất an.

- Thôi được rồi, không còn sớm nữa, về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay mọi người đều mệt rồi, ngày mai còn kiểm tra đó, về thôi, về thôi – Dương Nhạc chốt hạ câu cuối.

Giờ đây, có thể thấy trong thâm tâm của mọi người, Kim Hạ thật sự chiếm một vị trí quan trọng, họ thật sự không muốn rời xa Kim Hạ nữa rồi.

Đêm nay, Kim Hạ cũng lại suy nghĩ rất nhiều. Thật lòng lý do duy nhất cô muốn ở lại chính là vì những người bạn này, ngôi trường đại học mơ ước đó, cô cũng cảm thấy nó ngày càng xa mình rồi. Nhưng mọi người nói đúng, 1 tháng, thôi thì cứ thử vậy, không tự ti cũng không mặc cảm nữa, tiếp tục phấn đấu.

Ngày thứ 13.

Hôm nay, tâm trạng Kim Hạ đã rất ổn định rồi. Chiều hôm qua nhờ bạn bè đã thông tư tưởng, cùng với cuộc trò chuyện lúc tối với người mẹ thân yêu, đã khiến Kim Hạ cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô học tập dường như cũng thấy nhẹ nhàng hơn, không còn quá áp lực như trước nữa.

- Các em, một tuần trôi qua, dường như tình cảm của các em ngày càng thân thiết nhỉ?

- Đúng vậy ạ!!!

- Rất tốt, nhưng có điều, rất nhiều thầy cô đã phản ánh các em là rất hay tâm sự trong giờ học đó.

- Không có đâu ạ!!

- Không cần phải giải thích đâu. Bây giờ, một bàn, một nam một nữ, giới hạn cuối cùng của thấy chính là cho phép các em chọn bạn cùng bàn với mình, nếu còn kêu ca, hậu quả,… chắc các em cũng biết nhỉ.

Nghe vậy, thật sự không còn ai dám lên tiếng phản đối. Đối với một số người thì đây là chuyện buồn, nhưng đối với một số người khác thì đây lại là chuyện tốt. Ví dụ điển hình chính là Lam Thanh Huyền.

- Kim Hạ, phiền cậu, tìm bạn cùng bàn khác đi, tớ…. sẽ ngồi ở đây – Lam Thanh Huyền nói với Kim Hạ, ý muốn ngồi với Khả Hân.

Kim Hạ cũng đứng dậy, chán nản thở dài. Bàn Khả Hân và Lam Thanh Huyền là bàn đầu, phía sau học lúc trước là Tiểu Hi và Lan Diệp, bây giờ là Tiểu Hi và Dương Nhạc. Lan Diệp cũng dời xuống bàn thứ 3 ngồi chung với Tạ Tiêu.

- Nè, sao cậu lại ngồi đây? – Tạ Tiêu hỏi Lan Diệp.

- Còn chỗ nào nữa đâu.

- Nhưng mà đây là chỗ tớ để dành cho Kim Hạ mà.

- Cậu để dành rồi người ta có muốn ngồi với cậu không?

- Dĩ nhiên rồi. A, Kim Hạ, qua đây qua đây, tớ có chừa chỗ cho cậu nè.

- À không cần đâu tớ ngồi dưới đây là được rồi

Kim Hạ nói xong cũng nhìn xung quanh tìm chỗ, Lam Thanh Huyền đã dời lên chỗ cô, nên kế bên Lục Dịch hiện tại cũng không có ai.

- Tớ, có thể… ngồi ở đây không? – Kim Hạ nói với Lục Dịch

- Tùy cậu.

- Ê, ê, không được, không được,… cậu và tớ đổi chỗ đi, tớ xuống ngồi với Kim Hạ - Tạ Tiêu nhìn Lục Dịch mà nói.

- Không thích.

- Cậu,…

- Các em, vậy là đổi xong rồi đúng không, vậy chúng ta bắt đầu tiết học nhé.

- Cậu, chờ đó – Tạ Tiêu cũng đành ngồi yên vị.

Kim Hạ cảm thấy ngồi bàn 4 như vậy, cũng thoải mái quá nhỉ. Không cần phải sợ giáo viên nhìn chầm chầm vào bài mình đang làm. Có điều ngồi chung Lục Dịch thế này, có hơi ngại nhỉ, nhất là sau khi được mọi người đẩy thuyền kịch liệt hôm qua.

Kim Hạ ngồi nhìn chằm chằm vào vở của mình, tay thì cầm bút xoay xoay, tay kia thì xoa trán, lâu lâu lại liếc mắt về phía Lục Dịch, ý muốn nhờ giúp đỡ.

- Cậu làm gì nhìn tớ hoài vậy? – Lục Dịch lên tiếng khiến Kim Hạ giật mình

- Tớ,… tớ,… à thật ra, có vài câu tớ muốn hỏi. Nhưng mà thấy cậu hình như đang bận nên,…

- Cậu ích kỉ một chút, nghĩ cho bản thân nhiều một chút không được sao?

Nói rồi, Lục Dịch cũng giật bút trên tay Kim Hạ, rồi giảng giải tường tận mọi vấn đề cho Kim Hạ.

- Bạn học Lục, câu này cậu giải thế nào vậy? – Khả Hân tiến lại hỏi Lục Dịch.

Kim Hạ thấy vậy, cũng nhanh tay, lấy lại bút từ tay Lục Dịch, rồi dọn dẹp sách vở gọn gàng, vội vàng đứng lên định nhường lại chỗ cho Khả Hân, nhưng lại bị Lục Dịch giữ lại.

- Bây giờ tớ đang bận, Lam Thanh Huyền cũng rất giỏi, cậu có thể hỏi cậu ấy, nếu không có lẽ … ngày mai mới có thể giúp cậu – Lục Dịch sau khi níu tay Kim Hạ lại cũng quay qua nói với Khả Hân.

- Vậy được, vậy tớ đi hỏi bạn học Lam.

- Đây là chỗ của cậu, cậu dọn đồ định đi đâu vậy? – Lục Dịch quay qua hỏi Kim Hạ.

- À, tớ, chỉ là,… cậu ấy,….

- Được rồi, đừng nghĩ nhảm nhí nữa, tiếp tục đi.

- À được, vậy chúng ta tiếp tục.

Ngày hôm nay của trôi qua đối với Kim Hạ lẫn Lục Dịch đều quá vất vả, khối lượng bài tập mà mấy hôm trước chưa giải xong dồn lại khá nhiều, Lục Dịch khó khăn lắm mới có thể giúp Kim Hạ vừa ôn kiến thức cũ vừa vận dụng kiến thức mới. Tuy nhiên Kim Hạ vẫn có một chút tự ti, vì Khả Hân thường hay tìm Lục Dịch hỏi bài, nên cô càng biết được Khả Hân thật sự rất giỏi, có thể nói cũng chẳng thua kém Lục Dịch là bao. Mặc dù hầu như mọi thứ Kim Hạ đều rất chậm, nhưng Lục Dịch lại chưa hề một lời phàn nàn hay trách móc, từ đầu đến cuối đều rất kiên nhẫn với Kim Hạ. Có lẽ chuyện lần trước làm cô khóc, cậu ấy vẫn còn cảm thấy sợ, nên cũng chả dám lớn tiếng với cô nữa.

…..

…..

…..

Ngày thứ 20

Mấy ngày nay, Kim Hạ thật sự rất cố gắng, cộng thêm việc tìm được một thầy giáo riêng như Lục Dịch, đúng là khiến Kim Hạ tiến bộ hơn hẳn.

Ngày lại qua ngày, mọi người ai cũng cố gắng cho bản thân mình. Sáng đi học, trưa ăn trưa, chiều lại tiếp tục học, tối thì nghỉ ngơi, thư giản. Cuộc sống của nhóm bạn thân cũng như vậy mà trôi qua từng ngày.

Hôm nay Kim Hạ đến lớp hơi muộn hơn thường ngày, vì cô nàng hôm nay dậy hơi trễ. Vừa mới đến lớp, ngay tại vị trí mà cô từng ngồi, Lục Dịch đang ngồi đó cùng Khả Hân …. uống trà sữa. Kim Hạ mang một tâm trạng đầy sức sống đến lớp, mà bây giờ lại có chút khó chịu rồi. Cô cũng chẳng biết tại sao mình lại khó chịu nữa.

- Kim Hạ, chào buổi sáng – Tiểu Hi nói.

- Chào!

Kim Hạ sau đó cũng chào mọi người rồi về chỗ mình ngồi.

Buổi trưa hôm đó, sau giờ ăn trưa

- Viên Kim Hạ! – Lý Tâm Ngọc lên tiếng gọi

- Cậu tìm tôi?



- Tôi đã nói gì với cậu, cậu quên hết rồi đúng không?

- Tôi nhớ, cậu nói tôi tránh xa Lục Dịch ra.

- Ha, còn dám trả lời.

- Có gì mà không dám, tôi kết bạn với ai liên quan gì đến cậu. Hôm đó cậu nhốt tôi trong nhà vệ sinh, tôi đã không tính toán với cậu rồi, bây giờ lại còn muốn kiếm chuyện với tôi.

- Hình như cậu không biết sợ là gì nhỉ?

- Tôi không làm gì sai, hay trái đạo đức hết, có gì mà phải sợ. Cậu thích Lục Dịch thì tự mà đi tỏ tình với cậu ấy, chỉ biết kiếm chuyện với bạn bè của cậu ấy, cậu làm như vậy, cậu ấy sẽ thích cậu sao?

- Tôi không cần biết cậu ấy có thích tôi không, nhưng trước mắt tôi phải dẹp hết đám mèo hoang lãng vãng quanh cậu ấy. Tôi không có được, cũng đừng hòng ai có được.

- Tôi thật sự thấy tội nghiệp cậu đó. Nếu thông minh thì dùng chân tình của cậu mà đi cảm động cậu ấy, chứ đừng dùng thủ đoạn mà chơi xấu như vậy.

- Cậu đừng ở đó mà lên mặt với tôi. Lục Dịch tốt với cậu cũng chỉ là do thương hại cậu thôi. Một người học hành lúc nào cũng xếp chót lớp như vậy, Lục Dịch có thể thích cậu sao?

- Tôi không thích cậu ấy, tôi càng không thể thích cậu – Lục Dịch đang đi cùng đám Tạ Tiêu nhìn thấy Kim Hạ bị Lý Tâm Ngọc giữ lại, nên đã đến giải vây và nghe hết cuộc đối thoại của họ.

Nói rồi, Lục Dịch kéo tay Kim Hạ rời đi. Kim Hạ nghe câu nói của Lục Dịch mà có chút buồn, hình như cô nàng cũng chưa hiểu hết câu của cậu nhỉ, chỉ nghe được câu nói nổi bật nhất “Tôi không thích cậu ấy”.

“Cậu ấy khẳng định như vậy luôn sao?” – Kim Hạ nghĩ thầm mà lòng cảm thấy hơi buồn.

--- LỚP HỌC ---

Bây giờ là tiết tự học, mọi người đều tự lấy bài tập ra làm.

- Tốt lắm, lần này chỉ làm sai 7 câu, sai cũng không quá đáng trách, có tiến bộ đó – Lục Dịch khen Kim Hạ.

- Tớ là ai chứ, là Viên Kim Hạ đó, không có gì mà tớ không làm được.

- Vậy sao? Vậy lúc trước là ai khóc lóc năn nỉ mẹ cho mình về nhà vậy? – Lục Dịch nhếch miệng cười

- Cậu,…. sao cậu biết,… hôm đó,…. cậu nghe lén tớ à?

- Ai mà thèm nghe lén cậu, vô tình thôi.

Hôm đó, Lục Dịch vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Kim Hạ và mẹ cô, mới biết được cô là đang bị áp lực học tập rất nặng, cộng thêm sự ấy náy trong lòng vì lần trước lỡ lời làm Kim Hạ khóc, nên đã muốn giúp cô lấy lại tinh thần, nói với mọi người viết giấy note, tâm sự, ủng hộ tinh thần Kim Hạ.

- Tớ có thể hỏi cậu một câu không?

- Ùm.

- Cậu và Khả Hân đang hẹn hò sao?

- Hả? Sao lại nghĩ vậy?

- Lúc sáng, tớ thấy,… hai người uống trà sữa cùng nhau, hơn nữa rất nhiều lần cậu và cậu ấy nó chuyện với nhau nữa.

- Trà sữa của cậu ấy là cậu ấy tự mua, trà sữa của tớ là Tiểu Lam mua cho, hối lộ tớ vài chuyện, tớ vừa vô lớp thì cậu ấy kéo lại hỏi bài, nên ngồi đó vừa chỉ bài vừa uống luôn.

- ….

- Cậu và tớ cũng đã cùng uống trà sữa, tớ nói chuyện với cậu còn nhiều hơn với cậu ấy, nếu vậy người nên hẹn hò chẳng phải là chúng ta sao?

Kim Hạ hơi bất ngờ nhìn Lục Dịch với đôi mắt tròn xoe, long lanh, nhìn không khác gì cún con, cực kì dễ thương, khiến Lục Dịch có chút dao động. Biết lời vừa nói hơi có vấn đề, vội vàng giải thích

- Ý tớ là chỉ vì như vậy mà hẹn hò thì có phải tớ mất giá quá rồi không.

Đầu Kim Hạ lại hiện lên thêm một dấu chấm hỏi nữa. Rồi tiếng rao của Tiểu Lam phá vỡ hết sự im lặng.

- Bánh tráng trộn nóng hỏi, hiệu Lam Thanh Huyền đây!!!! –

- Wow, lâu lắm rồi mới được ăn đó Tiểu Lam – mắt Lan Diệp sáng rỡ lên

- Nào nào, xuống đây, xuống đây.

- Tại sao lúc nào các cậu ăn bánh tráng đều tập trung ngay bàn tớ vậy? – Lục Dịch nói

- Bởi vì lúc nào mời cậu cũng không ăn, phải để trước mặt cậu, cậu mới không kiềm lòng được.

- Bớt một người ăn không phải tốt hơn sao? – Kim Hạ tinh nghịch nói.

- Ây da, vậy là cậu không biết rồi. Lão Lục của chúng ta lúc nào cũng giữ hình tượng cool ngầu, nên mấy thứ như thế này cậu ấy không bao giờ ăn đâu, nhưng thật ra trong thâm tâm, … lại cực kì thích. Phải giả bộ ép cậu ấy, thì cậu ấy mới …. giả bộ ăn.

- Ăn thôi cũng phải giả bộ sao? - Kim Hạ bật cười.

- Hồi năm nào đó, có một lần, bọn tớ đi chơi, Tiểu Hi mua trà sữa cho mọi người, có người có chết cũng không chịu uống, khó khăn lắm bọn tớ mới ép cậu ấy uống thử một chút, và hôm sao thì nhìn thấy cậu ấy tự đi mua trà sữa uống mà không rủ bọn tớ - Tạ Tiêu cười nhạo thêm.

- Còn nữa, còn nữa, còn vụ cá viên chiên nữa, cũng có người lúc đầu không chịu ăn, nhưng một lát sai thì 5 người bọn tớ chỉ ăn được có nửa hộp, nửa hộp còn lại đều là do cậu ta ăn hết – Lan Diệp cũng không tha cho Lục Dịch.

- Nam thần số một toàn trường tưởng đâu hoàn hảo lắm, không ngờ lại mê bánh tráng trộn, cá viên chiên, uống trà sữa. Nếu tớ mà đem mấy chuyện này lên diễn đàn, có phải là có rất nhiều like không? – Kim Hạ cũng không thể ngồi yên, mà trêu ghẹo Lục Dịch.

- Vậy thì làm sao chứ? Tớ cũng chỉ là người bình thường thôi, thích những thứ đó thì có gì lạ đâu chứ.

Cả đám người cùng nhau trêu ghẹo Lục Dịch. Lục Dịch chỉ có thể thở dài, cam chịu nhìn họ trêu chọc mình, chứ cũng có làm được gì đâu, ai kêu những lúc bên cạnh họ, cậu chẳng giữ kẽ tí nào làm gì, chỉ có thể trách bản thân mình thôi. Hihi ….

------------------

[Nhật kí của Viên Kim Hạ]

Ngày thứ 12.

Hôm nay mình dự định sẽ dùng cả ngày thưởng thức ngày cuối cùng ở lại trường. Nhưng không ngờ, cuối cùng lại thay đổi quyết định. Mình làm vậy có đúng không nhỉ? Nhưng mọi người nói đúng, mình cũng muốn cố gắng thêm một lần nữa. Nhưng có điều mình không ngờ mọi người lại tốt với mình như vậy, động viên mình, an ủi mình, giúp đỡ mình. Thật sự mình cảm thấy rất biết ơn sự xuất hiện của họ trong cuộc đời mình. Trước giờ chưa bao giờ có bạn thân nào hết. Không ngờ bây giờ lại có nhiều bạn thân quan tâm mình như vậy, thật sự ấm áp quá đi. Cảm giác như dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ có bạn bè cùng mình chống đỡ, thật sự không còn sợ gì nữa rồi. Yêu họ quá đi mất ❤.

Ngày thứ 13.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, ahihi, sao lại nói vậy nhỉ, đó là vì sao bao nhiêu ngày mệt mõi chán nản, áp lực thì mình đã lấy lại được tinh thần của Viên Kim Hạ, coi như là một bắt đầu mới, làm lại từ đầu. Yeahhh. Hôm nay, thầy đã đổi chỗ mình, dù có hơi lạ nhưng cũng không sao, dù sao cũng được ngồi quanh mọi người. Cảm giác ngồi cùng bàn với nam thần cũng không có gì lạ nhỉ. Nhưng có điều cậu ấy đúng là giỏi thật, mình chỉ mới chớp mắt một cái là cậu ấy đã giải xong bài. À thật ra là nói hơi quá, hihi, nói đúng hơn thì tốc độ làm bài của cậu ấy có lẽ nhanh gấp đôi mình. Ahuhu, phải cố gắng hơn nữa thôi. Hy vọng người bạn cùng bàn mới này, có thể lan tỏa một chút IQ của cậu ấy cho mình.

…..

…..

…..

Ngày thứ 20.

Đã 20 ngày trôi qua rồi, thời gian trôi qua nhanh quá đi. Hôm nay mình đã được “thầy giáo riêng” của mình khen, khen mình có tiến bộ. HiHi,… Viên Kim Hạ giỏi quá đi, cứ đà này sẽ nhanh chóng giỏi lên thôi. Mà cũng nhờ cậu ấy mà mình tới tiến bộ nhanh thật, cảm ơn cậu nhaaaaaa,…. có điều hình như vì mình mà cậu ấy dạo gần đây khá vất vả nhỉ, thật là tốt bụng, cứ thế này thì mình thích cậu ấy mất thôi. Mà hình như mình thích cậu ấy mất rồi còn đâu. Mà cũng không hẳn là thích nhỉ, chỉ là để ý một chút thôi, dù sao cũng ngồi chung bàn, nói chuyện nhiều, cũng mang theo danh nghĩa bạn thân mà, có lẽ chỉ là cảm nắng thôi nhỉ. Thôi thì tốt nhất trước khi cảm nắng thành cảm bão thì mình nên kiềm chế bớt lại thôi. Dù sao cậu ấy cũng không phải là người mình có thể vớ tới được ????.

----------- HẾT CHƯƠNG 3 -----------

Bạn bè – một khái niệm không thể thiếu ở mỗi con người. Cuộc sống không phải lúc nào cũng bằng phẳng, chính vì vậy chúng ta cần bạn bè để tâm sự, để giúp đỡ. Chỉ cần chúng ta thật lòng, người khác cũng sẽ thật lòng đối xử tốt với chúng ta. Kim Hạ của chúng ta cũng nhờ bạn bè, mà vượt qua được các rào cản tâm lý, sống nhẹ nhàng, thoải mái hơn. Bọn họ cũng đã trở thành những người bạn không thể tách rời. Tiếp theo đây, mọi chuyện sẽ vẫn còn êm đẹp chứ? Hãy cùng nhau chờ đón chương tiếp theo nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Kí 365 Ngày Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook