Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ Đại
Chương 39
Minh Nguyệt Đoan Khỉ
07/12/2022
Cỏ dại đều sắp bị đào sạch, nếu như ở lại Hạ Hà trấn, chúng ta có thể cũng giống như những nạn nhân bên ngoài phải đào rau dại ăn hay sao?”
Sau khi Ngư Nương đi, Lý Đại Thành chắp tay sau lưng thong thả đi dạo trong y quán, ông biết lần này lại đến thời điểm sinh tử quan trọng, rốt cuộc là ở lại Hạ Hà trấn hay là rời đi.
Ông khoanh tay đứng ở trong y quán, nhìn chung quanh, đấu thuốc chứa đầy dược liệu, cái quầy đã cũ nặng nề, phẳng lặng, nơi này hết thảy đều ngưng tụ tâm huyết của đời người.
Nếu buông tha, thật đúng là làm cho người ta luyến tiếc.
Nhưng...
"Bá Sơn, ta thấy, chúng ta vẫn nên đi thôi."
Lý Bá Sơn không ngờ lại có đáp án như vậy: "Cha, nơi này chính là nhà của chúng ta mà.”
Lý Đại Thành cười nói: "Ta vốn là một cô nhi cha mẹ không rõ, năm xưa chạy việc vặt cho người ta ở y quán, sau đó chạy nạn đến Hạ Hà trấn, cưới mẹ các con, sinh mấy huynh đệ các con, lúc này mới tính là cắm rễ ở Hạ Hà trấn. Lại nói tiếp, Hạ Hà trấn cũng không phải tổ địa của chúng ta. Đi đâu mà không phải là sống, cây chết, con người cũng chuyển dời. Nếu Hạ Hà trấn sắp loạn, vẫn là đi sớm một chút sẽ tốt hơn.”
Lý Trọng Hải trở nên bình tĩnh hơn nhiều, ông ấy liền hỏi rời khỏi Hạ Hà trấn sẽ đi đâu.
“Cha, con thấy hay là chúng ta đi về phía nam, phía nam mưa nhiều, hơn nữa con nghe nói phương nam đã thành lập triều đình mới, trước khi khởi nghĩa hoàng đế phương nam là đại tướng quân thủ trấn Bắc triều, sau khi được điều đến phương nam liền làm phản.Vị đại tướng quân này trước kia con từng nghe người ta nói qua, dũng mãnh thiện chiến, chuyên dụng người tài, nếu chúng ta tới nơi đó sinh sống, có như thế nào cũng tốt hơn so với vị hoàng đế đang ở trên đầu chúng ta.
Lý Đại Thành gật gật đầu: "Tựa như Ngư nương nói, nếu như ở lại Hạ Hà trấn, lương thực bị cướp, ruộng nương bị tịch thu , còn có quan binh thỉnh thoảng bắt người, cuộc sống như vậy cũng không thể an ổn lâu dài được, không chừng ngày nào đó chúng ta sẽ phải đi đào rau dại mà sống qua ngày.”
Lý Đại Thành vỗ vỗ bả vai Lý Bá Sơn: "Bá Sơn, nghĩ tích cực đi, đại Yến triều này đã loạn đến mức này, nếu chúng ta không chạy, chẳng lẽ còn muốn cùng tồn vong với nó sao?”
Sau khi Ngư Nương đi, Lý Đại Thành chắp tay sau lưng thong thả đi dạo trong y quán, ông biết lần này lại đến thời điểm sinh tử quan trọng, rốt cuộc là ở lại Hạ Hà trấn hay là rời đi.
Ông khoanh tay đứng ở trong y quán, nhìn chung quanh, đấu thuốc chứa đầy dược liệu, cái quầy đã cũ nặng nề, phẳng lặng, nơi này hết thảy đều ngưng tụ tâm huyết của đời người.
Nếu buông tha, thật đúng là làm cho người ta luyến tiếc.
Nhưng...
"Bá Sơn, ta thấy, chúng ta vẫn nên đi thôi."
Lý Bá Sơn không ngờ lại có đáp án như vậy: "Cha, nơi này chính là nhà của chúng ta mà.”
Lý Đại Thành cười nói: "Ta vốn là một cô nhi cha mẹ không rõ, năm xưa chạy việc vặt cho người ta ở y quán, sau đó chạy nạn đến Hạ Hà trấn, cưới mẹ các con, sinh mấy huynh đệ các con, lúc này mới tính là cắm rễ ở Hạ Hà trấn. Lại nói tiếp, Hạ Hà trấn cũng không phải tổ địa của chúng ta. Đi đâu mà không phải là sống, cây chết, con người cũng chuyển dời. Nếu Hạ Hà trấn sắp loạn, vẫn là đi sớm một chút sẽ tốt hơn.”
Lý Trọng Hải trở nên bình tĩnh hơn nhiều, ông ấy liền hỏi rời khỏi Hạ Hà trấn sẽ đi đâu.
“Cha, con thấy hay là chúng ta đi về phía nam, phía nam mưa nhiều, hơn nữa con nghe nói phương nam đã thành lập triều đình mới, trước khi khởi nghĩa hoàng đế phương nam là đại tướng quân thủ trấn Bắc triều, sau khi được điều đến phương nam liền làm phản.Vị đại tướng quân này trước kia con từng nghe người ta nói qua, dũng mãnh thiện chiến, chuyên dụng người tài, nếu chúng ta tới nơi đó sinh sống, có như thế nào cũng tốt hơn so với vị hoàng đế đang ở trên đầu chúng ta.
Lý Đại Thành gật gật đầu: "Tựa như Ngư nương nói, nếu như ở lại Hạ Hà trấn, lương thực bị cướp, ruộng nương bị tịch thu , còn có quan binh thỉnh thoảng bắt người, cuộc sống như vậy cũng không thể an ổn lâu dài được, không chừng ngày nào đó chúng ta sẽ phải đi đào rau dại mà sống qua ngày.”
Lý Đại Thành vỗ vỗ bả vai Lý Bá Sơn: "Bá Sơn, nghĩ tích cực đi, đại Yến triều này đã loạn đến mức này, nếu chúng ta không chạy, chẳng lẽ còn muốn cùng tồn vong với nó sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.