Chương 87: Công tư phân minh
Fresh Dương
26/06/2022
Thẩm Thường Hi không sợ thất bại, chỉ sợ lỗi lầm của mình đem đến cho người khác sự thất vọng. Còn là những nhân viên mới đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô, vậy nên mới không ngừng than thở với người bạn trai ưu tú của mình.
“Em còn đang rất áy náy với nhân viên vì vừa mới đến công ty đã làm vụt mất hợp đồng lớn. Bây giờ liền có thể yên tâm rồi. Tất cả là nhờ có anh.” Ban nãy còn khó chịu với anh, bây giờ cảm thấy bản thân mới là đồ nhỏ nhen. Lúc trước còn mạnh miệng nói công tư phân minh, bây giờ người không công tư phân minh cũng vẫn là cô.
Nhìn thấy dáng vẻ vui cười trở lại của Thẩm Thường Hi, Lê Cảnh Nghi cũng không tự chủ được mà cong lên khóe môi.
“Nói như vậy là anh có công lớn rồi, em dự định chỉ cảm ơn suông như vậy thôi à?” Nhân lúc cô đang không chú tâm tới, anh thuận thế tiến lại gần cô, đem toàn bộ gương mặt sáng bừng của cô đặt trong tầm mắt mình.
“Vậy phải cảm ơn như thế nào?” Cô không ngần ngại choàng tay lên cổ anh.
Cô chủ động đặt lên khóe miệng anh một nụ hôn. Một nụ hôn nhẹ dưới đèn chiếu. Vốn dĩ là muốn hôn vào má nhưng vì nhắm mắt lại không có kinh nghiệm chủ động hôn ai nên nụ hôn bị lệch đi vài milimet.
“…” Sau đó không gian bỗng nhiên yên tĩnh triệt để. Thẩm Thường Hi cảm thấy hai má bắt đầu nóng dần lên, cúi đầu ngượng ngùng không biết nói gì nữa.
Bên cạnh cô, anh dường như cũng rất bất ngờ khi lần đầu tiên cô chủ động như vậy, nhưng lại không nhịn được ý nghĩ muốn trêu chọc cô: “Ý của anh không phải vậy. Nhưng nếu có thể, thêm được càng nhiều phúc lợi anh cũng không có ý kiến gì đâu.” Anh nói xong khẽ nhoẻn miệng, đáy mắt lộ ra ý cười tinh quái.
Thẩm Thường Hi nghe như sét đánh ngang tai, ngẩng mặt lên lại bắt gặp bộ dạng nén nhịn cười của anh càng khiến cho cô hận không có lỗ nào chui xuống.
“Vậy anh muốn gì?” Cô hắng giọng, ngại ngùng quay mặt đi, che đậy nội tâm muốn bùng cháy.
“Tháng sau khởi công dự án tôi phải tới Mat-xcơ-va. Em có thể bỏ chút thời gian đi cùng anh không?”
“Thực ra chuyến đi tới Mat-xcơ-va là để lấy tư liệu thêm cho dự án Garlic, nếu em đã đồng ý ký hợp đồng dự án bổ sung kia, cũng tức là cộng tác với công ty tôi. Vừa hay nhân cơ hội này chúng ta có thể cùng nhau tới đó. Kết thúc công việc sớm có thể ở lại thêm vài ngày du lịch.” Anh tiếp tục tiến thêm một bước thuyết phục.
Thẩm Thường Hi suy nghĩ một lúc, hai người mới quen chưa bao lâu, cùng nhau đi du lịch thế này e là không thích hợp lắm. Nhưng hiếm lắm mới có cơ hội cùng anh chung một chỗ lâu như vậy. Cả hai người không phải cô bận thì cũng là anh bận, không biết đến bao giờ mới có thể đi du lịch với nhau.
Thẩm Thường Hi vốn dĩ còn hơi lưỡng lực, quay sang nhìn gương mặt anh tuấn của anh, nụ cười đẹp mê người của anh, cứ vô thức mà gật đầu một cái.
***
“Gì cơ, hai người quyết định đi du lịch rồi?” Mấy ngày sau, Thẩm Thường Hi quyết định đem tin tức mình sẽ tới Mat-xcơ-va cùng với Lê Cảnh Nghi nói cho Tô Mộng Nhiên biết. Vừa nghe xong, Tô Mộng Nhiên kích động tới nỗi đứng bật dậy.
“Không phải là đi du lịch, là đi công tác, sẵn tiện đi du lịch.” Thẩm Thường Hi líu lưới giải thích.
“Với tớ nó đều giống nhau. Thẩm Thường Hi ơi là Thẩm Thường Hi, cậu có còn miếng giá nào không vậy, thậm chí còn không lưỡng lực lấy một cái.”
“Xì, cậu làm như cậu theo đuổi Từ Kính Hải dè dặt lắm ấy.” Thẩm Thường Hi bĩu môi, nói về theo đuổi mất hết mặt mũi, Tô Mộng Nhiên số hai không ai dám nhận số một.
“Không phải lúc trước cậu rất yên tâm về bạn trai tớ sao, thậm chí còn để tớ đến sống nhà anh ấy. Hơn nữa bọn mình sống với nhau cũng một thời gian rồi, cũng có gì phát sinh đâu.”
“Trời ơi, cậu có ngốc không vậy, không khí ở nhà và ở khách sạn chẳng lẽ không có gì khác nhau sao?” Tô Mộng Nhiên day day trán. Sao lại có người ngây thơ như vậy. Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa nhìn thấy heo chạy bao giờ sao?
“Gì mà khách sạn chứ, hai bọn tớ đã định là sẽ thuê phòng riêng rồi đó.”
“Anh ta quân tử vậy cơ à?”
“Chứ còn gì nữa. Cậu bị Từ Kính Hải gặm mất não rồi nên mới không để ai vào trong mắt.” Thẩm Thường Hi nheo mắt nhìn Tô Mộng Nhiên. Tô Mộng Nhiên đặt tay lên vai Thẩm Thường Hi tràn đầy quyết tâm nói.
“Nhưng vẫn chưa nói được điều gì, nếu lúc cậu trở về bị thiếu một cọng tóc nào cứ nói cho tớ. Chị em tốt này liệu mạng phân bua giúp cậu.”
***
Thời gian một tháng rất nhanh đã đến. Lê Cảnh Nghi đã đặt vé từ một tháng trước. Mát-xcơ-va là nơi nổi tiếng có những công trình hùng vĩ bậc nhất được phát minh, còn có thể coi là trung tâm du lịch hàng đầu thế giới nên bắt buộc phải đặt vé từ rất sớm mới có chỗ ngồi tốt.
Lê Cảnh Nghi giúp cô kéo vali, hai người sáng sớm đã ra sân bay, còn không cả kịp ăn sáng sau khi chật vật chuẩn bị đồ cả tối.
Lúc đã ngồi yên vị trên máy bay. Lê Cảnh Nghi kiểm tra các thiết bị an toàn ở chỗ Thẩm Thường Hi, sau đó nói gì đó với tiếp viên hàng không.
Một lát sau cô ấy mang tới một chiếc chăn mỏng dùng trên máy bay. Anh nhận lấy chăn, nói cảm ơn rồi nhẹ nhàng đắp lên đùi của cô.
Hôm nay Thẩm Thường Hi đi vội nên không chăm chút vào trang phục. Mặc một chiếc quần gió nhẹ và dùng chiếc khăn lụa thay cho áo choàng. Lúc lên máy bay mới cảm thấy có chút lạnh do điều hoà đã được bật sẵn trước khi các hành khách lên và để nhiệt độ hạ hơn so với mức bình thường. Cũng may mà có chiếc chăn của anh đến đúng lúc.
Xong xuôi anh hỏi cô có muốn gọi đồ ăn sáng không, ban nãy bọn họ đi vội nên còn chưa kịp chuẩn bị đồ ăn.
Thẩm Thường Hi xua xua tay nói: “Lát nữa thấy đói em sẽ ăn.”
Chín giờ, máy bay bắt đầu cất cánh bay nửa vòng trái đất.
Dự báo thời tiết nói, ở Mat-xcơ-va mùa này rất hay có mưa. Cũng may lúc hai người đặt chân được đến ranh giới thủ đô lớn nhất của nước Nga, trời không những không mưa, còn vô cùng đẹp.
Thẩm Thường Hi mặc dù từng đến rất nhiều nơi, cũng đã đi máy bay rất nhiều lần nhưng bay nửa vòng trái đất vẫn làm khó một thân mỏng manh này của cô. Suốt mười tiếng đồng hồ ngồi trên ghế máy bay, cô đã chợp mắt không biết bao nhiêu lần mà vẫn cảm thấy mệt. Trên xe taxi trở về khách sạn, cô vẫn không chịu được mà dựa vào vai của Lê Cảnh Nghi.
“Em cố chịu một chút đến khách sạn rồi ngủ. Ngủ ở đây dễ bị đau cổ lắm.”
“Em chỉ dựa một chút thôi, nếu cứ để thể chắc em gãy cổ mất.”
Cô đã nói như vậy anh đành bất lực để cô dựa, nhưng vẫn ôm lấy đầu cô điều chỉnh cho tư thế ngay ngắn để cô không bị mỏi.
Đến một khách sạn trung tâm thành phố được đánh giá tốt. Vì an ninh chính trị ở đây có phần không ổn định nên tìm được một khách sạn có danh tiếng tốt khá khó, hơn nữa trong thời điểm du lịch nên càng có nhiều người chen chúc. Xuống xe tài xế giúp bọn họ bỏ vali xuống, sau đó được truyền sang cho Lê Cảnh Nghi. Thẩm Thường Hi uể oải bước xuống xe, đập ngay vào mắt là một khách sạn nguy nga đúng chất vua chúa ngày xưa.
Khách sạn ngay từ phía mặt tiền đã được trang hoàng theo phong cách cổ kính, nhưng đi qua cửa lớn vào bên trong lại lộng lẫy theo hơi hướng hiện đại. Tường cũng là những loại gạch vân trơn hạng sang, chỉ cần nhìn qua là biết giá một đêm cắt cổ như thế nào.
“Em còn đang rất áy náy với nhân viên vì vừa mới đến công ty đã làm vụt mất hợp đồng lớn. Bây giờ liền có thể yên tâm rồi. Tất cả là nhờ có anh.” Ban nãy còn khó chịu với anh, bây giờ cảm thấy bản thân mới là đồ nhỏ nhen. Lúc trước còn mạnh miệng nói công tư phân minh, bây giờ người không công tư phân minh cũng vẫn là cô.
Nhìn thấy dáng vẻ vui cười trở lại của Thẩm Thường Hi, Lê Cảnh Nghi cũng không tự chủ được mà cong lên khóe môi.
“Nói như vậy là anh có công lớn rồi, em dự định chỉ cảm ơn suông như vậy thôi à?” Nhân lúc cô đang không chú tâm tới, anh thuận thế tiến lại gần cô, đem toàn bộ gương mặt sáng bừng của cô đặt trong tầm mắt mình.
“Vậy phải cảm ơn như thế nào?” Cô không ngần ngại choàng tay lên cổ anh.
Cô chủ động đặt lên khóe miệng anh một nụ hôn. Một nụ hôn nhẹ dưới đèn chiếu. Vốn dĩ là muốn hôn vào má nhưng vì nhắm mắt lại không có kinh nghiệm chủ động hôn ai nên nụ hôn bị lệch đi vài milimet.
“…” Sau đó không gian bỗng nhiên yên tĩnh triệt để. Thẩm Thường Hi cảm thấy hai má bắt đầu nóng dần lên, cúi đầu ngượng ngùng không biết nói gì nữa.
Bên cạnh cô, anh dường như cũng rất bất ngờ khi lần đầu tiên cô chủ động như vậy, nhưng lại không nhịn được ý nghĩ muốn trêu chọc cô: “Ý của anh không phải vậy. Nhưng nếu có thể, thêm được càng nhiều phúc lợi anh cũng không có ý kiến gì đâu.” Anh nói xong khẽ nhoẻn miệng, đáy mắt lộ ra ý cười tinh quái.
Thẩm Thường Hi nghe như sét đánh ngang tai, ngẩng mặt lên lại bắt gặp bộ dạng nén nhịn cười của anh càng khiến cho cô hận không có lỗ nào chui xuống.
“Vậy anh muốn gì?” Cô hắng giọng, ngại ngùng quay mặt đi, che đậy nội tâm muốn bùng cháy.
“Tháng sau khởi công dự án tôi phải tới Mat-xcơ-va. Em có thể bỏ chút thời gian đi cùng anh không?”
“Thực ra chuyến đi tới Mat-xcơ-va là để lấy tư liệu thêm cho dự án Garlic, nếu em đã đồng ý ký hợp đồng dự án bổ sung kia, cũng tức là cộng tác với công ty tôi. Vừa hay nhân cơ hội này chúng ta có thể cùng nhau tới đó. Kết thúc công việc sớm có thể ở lại thêm vài ngày du lịch.” Anh tiếp tục tiến thêm một bước thuyết phục.
Thẩm Thường Hi suy nghĩ một lúc, hai người mới quen chưa bao lâu, cùng nhau đi du lịch thế này e là không thích hợp lắm. Nhưng hiếm lắm mới có cơ hội cùng anh chung một chỗ lâu như vậy. Cả hai người không phải cô bận thì cũng là anh bận, không biết đến bao giờ mới có thể đi du lịch với nhau.
Thẩm Thường Hi vốn dĩ còn hơi lưỡng lực, quay sang nhìn gương mặt anh tuấn của anh, nụ cười đẹp mê người của anh, cứ vô thức mà gật đầu một cái.
***
“Gì cơ, hai người quyết định đi du lịch rồi?” Mấy ngày sau, Thẩm Thường Hi quyết định đem tin tức mình sẽ tới Mat-xcơ-va cùng với Lê Cảnh Nghi nói cho Tô Mộng Nhiên biết. Vừa nghe xong, Tô Mộng Nhiên kích động tới nỗi đứng bật dậy.
“Không phải là đi du lịch, là đi công tác, sẵn tiện đi du lịch.” Thẩm Thường Hi líu lưới giải thích.
“Với tớ nó đều giống nhau. Thẩm Thường Hi ơi là Thẩm Thường Hi, cậu có còn miếng giá nào không vậy, thậm chí còn không lưỡng lực lấy một cái.”
“Xì, cậu làm như cậu theo đuổi Từ Kính Hải dè dặt lắm ấy.” Thẩm Thường Hi bĩu môi, nói về theo đuổi mất hết mặt mũi, Tô Mộng Nhiên số hai không ai dám nhận số một.
“Không phải lúc trước cậu rất yên tâm về bạn trai tớ sao, thậm chí còn để tớ đến sống nhà anh ấy. Hơn nữa bọn mình sống với nhau cũng một thời gian rồi, cũng có gì phát sinh đâu.”
“Trời ơi, cậu có ngốc không vậy, không khí ở nhà và ở khách sạn chẳng lẽ không có gì khác nhau sao?” Tô Mộng Nhiên day day trán. Sao lại có người ngây thơ như vậy. Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa nhìn thấy heo chạy bao giờ sao?
“Gì mà khách sạn chứ, hai bọn tớ đã định là sẽ thuê phòng riêng rồi đó.”
“Anh ta quân tử vậy cơ à?”
“Chứ còn gì nữa. Cậu bị Từ Kính Hải gặm mất não rồi nên mới không để ai vào trong mắt.” Thẩm Thường Hi nheo mắt nhìn Tô Mộng Nhiên. Tô Mộng Nhiên đặt tay lên vai Thẩm Thường Hi tràn đầy quyết tâm nói.
“Nhưng vẫn chưa nói được điều gì, nếu lúc cậu trở về bị thiếu một cọng tóc nào cứ nói cho tớ. Chị em tốt này liệu mạng phân bua giúp cậu.”
***
Thời gian một tháng rất nhanh đã đến. Lê Cảnh Nghi đã đặt vé từ một tháng trước. Mát-xcơ-va là nơi nổi tiếng có những công trình hùng vĩ bậc nhất được phát minh, còn có thể coi là trung tâm du lịch hàng đầu thế giới nên bắt buộc phải đặt vé từ rất sớm mới có chỗ ngồi tốt.
Lê Cảnh Nghi giúp cô kéo vali, hai người sáng sớm đã ra sân bay, còn không cả kịp ăn sáng sau khi chật vật chuẩn bị đồ cả tối.
Lúc đã ngồi yên vị trên máy bay. Lê Cảnh Nghi kiểm tra các thiết bị an toàn ở chỗ Thẩm Thường Hi, sau đó nói gì đó với tiếp viên hàng không.
Một lát sau cô ấy mang tới một chiếc chăn mỏng dùng trên máy bay. Anh nhận lấy chăn, nói cảm ơn rồi nhẹ nhàng đắp lên đùi của cô.
Hôm nay Thẩm Thường Hi đi vội nên không chăm chút vào trang phục. Mặc một chiếc quần gió nhẹ và dùng chiếc khăn lụa thay cho áo choàng. Lúc lên máy bay mới cảm thấy có chút lạnh do điều hoà đã được bật sẵn trước khi các hành khách lên và để nhiệt độ hạ hơn so với mức bình thường. Cũng may mà có chiếc chăn của anh đến đúng lúc.
Xong xuôi anh hỏi cô có muốn gọi đồ ăn sáng không, ban nãy bọn họ đi vội nên còn chưa kịp chuẩn bị đồ ăn.
Thẩm Thường Hi xua xua tay nói: “Lát nữa thấy đói em sẽ ăn.”
Chín giờ, máy bay bắt đầu cất cánh bay nửa vòng trái đất.
Dự báo thời tiết nói, ở Mat-xcơ-va mùa này rất hay có mưa. Cũng may lúc hai người đặt chân được đến ranh giới thủ đô lớn nhất của nước Nga, trời không những không mưa, còn vô cùng đẹp.
Thẩm Thường Hi mặc dù từng đến rất nhiều nơi, cũng đã đi máy bay rất nhiều lần nhưng bay nửa vòng trái đất vẫn làm khó một thân mỏng manh này của cô. Suốt mười tiếng đồng hồ ngồi trên ghế máy bay, cô đã chợp mắt không biết bao nhiêu lần mà vẫn cảm thấy mệt. Trên xe taxi trở về khách sạn, cô vẫn không chịu được mà dựa vào vai của Lê Cảnh Nghi.
“Em cố chịu một chút đến khách sạn rồi ngủ. Ngủ ở đây dễ bị đau cổ lắm.”
“Em chỉ dựa một chút thôi, nếu cứ để thể chắc em gãy cổ mất.”
Cô đã nói như vậy anh đành bất lực để cô dựa, nhưng vẫn ôm lấy đầu cô điều chỉnh cho tư thế ngay ngắn để cô không bị mỏi.
Đến một khách sạn trung tâm thành phố được đánh giá tốt. Vì an ninh chính trị ở đây có phần không ổn định nên tìm được một khách sạn có danh tiếng tốt khá khó, hơn nữa trong thời điểm du lịch nên càng có nhiều người chen chúc. Xuống xe tài xế giúp bọn họ bỏ vali xuống, sau đó được truyền sang cho Lê Cảnh Nghi. Thẩm Thường Hi uể oải bước xuống xe, đập ngay vào mắt là một khách sạn nguy nga đúng chất vua chúa ngày xưa.
Khách sạn ngay từ phía mặt tiền đã được trang hoàng theo phong cách cổ kính, nhưng đi qua cửa lớn vào bên trong lại lộng lẫy theo hơi hướng hiện đại. Tường cũng là những loại gạch vân trơn hạng sang, chỉ cần nhìn qua là biết giá một đêm cắt cổ như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.