Chương 6: Kì thị chốn công sở
Fresh Dương
11/06/2022
Giữa trưa, Thẩm Thường Hi đang chật vật ngồi trong nhà vệ sinh giải quyết muộn phiền, đã buồn bực vì nỗi buồn mãi không thể trút ra. Từ ngày đến Giang Thành, nhờ vào chế độ ăn uống không lành mạnh, khẩu phần ăn mỗi hôm không phải là mì tôm thì cũng là đồ ăn nhanh nên giờ đường tiêu hóa của cô đã có dấu hiệu không ngừng đấu tranh. Vậy mà đến lúc này lại nghe thấy tiếng nói của hai người phụ nữ ở bên ngoài làm cho cô lại thêm phần mất tự nhiên.
Thẩm Thường Hi cảm thán. Bọn họ buôn chuyện đúng là buôn đến tận cái chốn thâm sơn cùng cốc này rồi, nhưng lần này hình như là một nhân viên không biết xấu hổ. Cặp kè đại gia, tiểu tam câu dẫn một lão già râu ria bụng phệ nào đó... đúng là toàn những ngôn từ ‘mĩ miều’ nhất, ‘ưu nhã’ nhất mà Thẩm Thường Hi cô từng nghe qua.
Những tưởng chuyện sẽ chẳng có gì nếu như những mũi tên đó không hướng vào người đang toát mồ hôi hột ngồi trong nhà vệ sinh là cô đây. Nếu như không phải bọn họ đang nói về cô thì cho dù có nói xấu thế nào, móc mới ra sao cô cũng không quan tâm nhưng sự thật là đang nói tới cô. Một nhân viên kinh doanh nhỏ mới đi làm được mấy ngày, toàn thân mang đồ hiệu thì thôi đi, xe đi làm cũng là loại sang ít phải có bạc tệ không phải cô thì là ai.
Quả thực, kiểu nhân viên quèn không an phận mà chiếm sóng như cô rất dễ thành đối tượng để những người mặt chưa thấy đâu mà giọng nói đã vang lên tận trời khua môi múa mép. Thẩm Thường Hi bây giờ mới ngớ người ra, bảo sao mấy ngày gần đây đến công ty liền không ít lần bắt gặp những ánh nhìn ‘ngưỡng mộ’ cùng những tiếng xì xào khó đoán.
Thẩm Thường Hi của trước đây là nữ hoàng chốn công sở, được người người tôn kính tung hô. Vốn đã quen với cái nhìn đầy ngưỡng mộ nên cô không hề có chút gượng gạo khi bị người ta nhìn chằm chặp như vậy, trái lại còn có mấy phần dương dương tự đắc, biết bản thân trời sinh xinh đẹp khí chất tỏa sáng tự tin hơn người, cho dù có là một nhân viên kinh doanh tầm thường, viên ngọc sáng lẫn trong sỏi đá cũng vẫn là một viên ngọc đẹp nhất, không cuốn hút ánh nhìn mới là lạ.
Giờ ngẫm lại những ánh mắt ấy đúng là khiến cho Thẩm Thường Hi cảm thấy cái nắng mùa hạ ở Giang Thành xa hoa này bớt nóng đi vài phần.
Bà mẹ nó, dám nói lão nương kim chủ bụng phệ phù hộ, tiểu tam trơ trẽn mặt dày dựa vào vài phần nhan sắc quyến rũ người có gia đình chỉ dựa vào một chiếc xe? Trí tưởng tượng của mấy vị này đúng là đã lên đến một tầm cao mới. Còn nữa… Bọn họ vừa nói cái gì cơ? Cái gì mà con xe Porsche kia phải đến trăm vạn? Bối Bối con trai bảo bối tâm can của cô mà rẻ mạt như vậy?
Thật khiến cho ruột gan người làm mẹ như cô như muốn đứt ra thành từng khúc.
Vốn là một thanh thiếu niên ngay thẳng thành thật lại được cái tính trời sinh một chút ủy khuất cũng không muốn nuốt vào trong bụng, mấy cái tin đồn trời ơi đất hỡi này thật khiến tim gan phèo phổi máu nóng trong người Thẩm Thường Hi bỗng chốc cuộn trào như núi lửa.
Ha, để Thẩm Thường Hi này xem xem cái thứ ăn không nói có, ăn đứng dựng ngược ngoài kia mặt mũi ra làm sao. Đụng vào ai chứ đụng vào ma nữ cuồng hiệu này thì không có xong đâu.
Vừa dứt suy nghĩ, mặc cho cơ bụng ra sức phản đối, Thẩm Thường Hi dứt khoát đứng lên kéo quần, một cước khiến cho cánh cửa nhà vệ sinh suýt bị long ốc. Sức mạnh của người phụ nữ giận dữ quả thực đáng sợ.
“À thế à, tôi còn không biết rốt cuộc là đại gia nào có bản lĩnh nuôi nổi một yêu nữ cuồng đồ hiệu như tôi đấy.” Sau cánh cửa bị đạp không thương tiếc, Thẩm Thường Hi với khí thế ba phần kháy đểu, bảy phần áp bức bao trùm lên hai khuôn mặt trắng bệch khi bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu kia.
Luận khí chất, Thẩm Thường Hi hơn là điều tất ngẫu dĩ lẽ, luận cái lý cái tình, Thẩm Thường Hi lại càng hơn hẳn đám người chỉ biết trốn trong nhà vệ sinh nói xấu người khác.
“Thứ nhất, tôi là Thẩm Thường Hi, không phải đồ mặt dày câu dẫn đại gia…”
Dường như Thẩm Thường Hi bị những lời kia chọc cho tức giận đỏ cả mặt, cô nói một hơi rồi lại hít mạnh tiếp tục: “Thứ hai, con xe Porsche mà hai người nói là tám trăm. Là tám trăm chứ không phải là một trăm! Làm ơn làm cho rõ. Con trai tôi được nhập khẩu nguyên chiếc từ Đức về, vẻ đẹp lạ của nó nằm ngoài sự hiểu biết của hai người thì chắc chắn là do hai người quá nông cạn!”
Cứ mỗi câu phát ra Thẩm Thường Hi lại tiến một bước, khí thế càng áp bức hai người phụ nữ kia, một người không ai khác chính là cái cô nhân viên cũng mới vào làm giống cô, tên cái gì mà Châu Anh gì đó, người còn lại là một bà chị U40 nào đó chắc lại ghen tức với vẻ đẹp trời sinh của cô mà hùa nhau đồn ác.
“Cô là người mới tới đây cùng lúc với tôi đúng không?” Thẩm Thường Hi đối mặt với cô đồng nghiệp chưa qua kỳ thử việc không chút biến sắc. “Không có thời gian trau dồi bản thân lại ở đây nói xấu người khác, để đến lúc không vượt qua kỳ thử việc rồi lại quay ra trách bản thân không có năng lực lại còn sân si đê tiện. Nhan sắc có hạn thì phải biết làm việc cho tốt chứ!”
Lời nói của Thẩm Thường Hi vừa thực tế lại thuận lợi khiến cho Châu Anh kia phải giương ánh mắt kinh ngạc nhìn cô đầy ủy khuất cùng xấu hổ, không nói thêm được lời nào.
“Được rồi, tôi không có thời gian ở đây chào hỏi làm quen nữa. Tôi cảnh cáo hai người, nếu như tôi còn bắt gặp hai người tung tin đồn nhảm ở bất cứ đâu một lần nữa, vậy thì đừng trách Thẩm Thường Hi tôi không khách sáo.”
Không cần phải đến tội danh tung tin đồn nhảm phá hoại nhân phẩm danh dự người khác, chỉ cần lời tố cáo này đến tai lãnh đạo cũng đủ để cho hai người này bị đỉnh chỉ mấy tháng, lời này quả thực không phải là đe dọa.
“Với lại dì à…”
Thẩm Thường Hi đi rời ánh mắt mang đầy hàm ý chỉ tay vào người phụ nữ trạc chừng bốn mươi tuổi đứng bên cạnh Châu Anh: “Già cả rồi, làm ơn giữ lại chút đức đi, nếu không sau này con cháu lại phải khổ sở gánh nghiệp đó.” Sau đó cô kiêu ngạo rời đi.
“Cô bảo ai là dì? Cô làm chuyện xấu hổ mà không dám để cho người ta nói à?”
“Được rồi chị Trâu, chị đừng tức giận.”
“Cái loại không có giáo dưỡng giống như cô ta cho dù là phú nhị đại thì sao chứ, cũng chỉ là loại không đầu óc, gỗ mục dựa vào quan hệ sớm muộn gì cũng bị đuổi cổ khỏi Việt Trí thôi…”
Thẩm Thường Hi đi xa khỏi chỗ đó vẫn còn nghe hai người phụ nữ người đấm kẻ xoa, vắng chủ làm loạn. Đừng nói Thẩm Thường Hi cô không biết trên dưới, bởi đối với cô trên đời này chỉ có hai loại người. Loại thứ nhất là người đáng được cô tôn trọng, bất luận tuổi tác, xuất thân, vai vế như nào cô đều không quá để ý, chỉ cần tốt với cô thì cô sẽ không bạc đãi. Còn loại người thứ hai cũng chính là kiểu người mà cô sẽ không bao giờ tha thứ cho dù người đó đã thực sự hối lỗi. Thẩm Thường Hi là như thế, yêu ghét rõ ràng.
Thẩm Thường Hi cảm thán. Bọn họ buôn chuyện đúng là buôn đến tận cái chốn thâm sơn cùng cốc này rồi, nhưng lần này hình như là một nhân viên không biết xấu hổ. Cặp kè đại gia, tiểu tam câu dẫn một lão già râu ria bụng phệ nào đó... đúng là toàn những ngôn từ ‘mĩ miều’ nhất, ‘ưu nhã’ nhất mà Thẩm Thường Hi cô từng nghe qua.
Những tưởng chuyện sẽ chẳng có gì nếu như những mũi tên đó không hướng vào người đang toát mồ hôi hột ngồi trong nhà vệ sinh là cô đây. Nếu như không phải bọn họ đang nói về cô thì cho dù có nói xấu thế nào, móc mới ra sao cô cũng không quan tâm nhưng sự thật là đang nói tới cô. Một nhân viên kinh doanh nhỏ mới đi làm được mấy ngày, toàn thân mang đồ hiệu thì thôi đi, xe đi làm cũng là loại sang ít phải có bạc tệ không phải cô thì là ai.
Quả thực, kiểu nhân viên quèn không an phận mà chiếm sóng như cô rất dễ thành đối tượng để những người mặt chưa thấy đâu mà giọng nói đã vang lên tận trời khua môi múa mép. Thẩm Thường Hi bây giờ mới ngớ người ra, bảo sao mấy ngày gần đây đến công ty liền không ít lần bắt gặp những ánh nhìn ‘ngưỡng mộ’ cùng những tiếng xì xào khó đoán.
Thẩm Thường Hi của trước đây là nữ hoàng chốn công sở, được người người tôn kính tung hô. Vốn đã quen với cái nhìn đầy ngưỡng mộ nên cô không hề có chút gượng gạo khi bị người ta nhìn chằm chặp như vậy, trái lại còn có mấy phần dương dương tự đắc, biết bản thân trời sinh xinh đẹp khí chất tỏa sáng tự tin hơn người, cho dù có là một nhân viên kinh doanh tầm thường, viên ngọc sáng lẫn trong sỏi đá cũng vẫn là một viên ngọc đẹp nhất, không cuốn hút ánh nhìn mới là lạ.
Giờ ngẫm lại những ánh mắt ấy đúng là khiến cho Thẩm Thường Hi cảm thấy cái nắng mùa hạ ở Giang Thành xa hoa này bớt nóng đi vài phần.
Bà mẹ nó, dám nói lão nương kim chủ bụng phệ phù hộ, tiểu tam trơ trẽn mặt dày dựa vào vài phần nhan sắc quyến rũ người có gia đình chỉ dựa vào một chiếc xe? Trí tưởng tượng của mấy vị này đúng là đã lên đến một tầm cao mới. Còn nữa… Bọn họ vừa nói cái gì cơ? Cái gì mà con xe Porsche kia phải đến trăm vạn? Bối Bối con trai bảo bối tâm can của cô mà rẻ mạt như vậy?
Thật khiến cho ruột gan người làm mẹ như cô như muốn đứt ra thành từng khúc.
Vốn là một thanh thiếu niên ngay thẳng thành thật lại được cái tính trời sinh một chút ủy khuất cũng không muốn nuốt vào trong bụng, mấy cái tin đồn trời ơi đất hỡi này thật khiến tim gan phèo phổi máu nóng trong người Thẩm Thường Hi bỗng chốc cuộn trào như núi lửa.
Ha, để Thẩm Thường Hi này xem xem cái thứ ăn không nói có, ăn đứng dựng ngược ngoài kia mặt mũi ra làm sao. Đụng vào ai chứ đụng vào ma nữ cuồng hiệu này thì không có xong đâu.
Vừa dứt suy nghĩ, mặc cho cơ bụng ra sức phản đối, Thẩm Thường Hi dứt khoát đứng lên kéo quần, một cước khiến cho cánh cửa nhà vệ sinh suýt bị long ốc. Sức mạnh của người phụ nữ giận dữ quả thực đáng sợ.
“À thế à, tôi còn không biết rốt cuộc là đại gia nào có bản lĩnh nuôi nổi một yêu nữ cuồng đồ hiệu như tôi đấy.” Sau cánh cửa bị đạp không thương tiếc, Thẩm Thường Hi với khí thế ba phần kháy đểu, bảy phần áp bức bao trùm lên hai khuôn mặt trắng bệch khi bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu kia.
Luận khí chất, Thẩm Thường Hi hơn là điều tất ngẫu dĩ lẽ, luận cái lý cái tình, Thẩm Thường Hi lại càng hơn hẳn đám người chỉ biết trốn trong nhà vệ sinh nói xấu người khác.
“Thứ nhất, tôi là Thẩm Thường Hi, không phải đồ mặt dày câu dẫn đại gia…”
Dường như Thẩm Thường Hi bị những lời kia chọc cho tức giận đỏ cả mặt, cô nói một hơi rồi lại hít mạnh tiếp tục: “Thứ hai, con xe Porsche mà hai người nói là tám trăm. Là tám trăm chứ không phải là một trăm! Làm ơn làm cho rõ. Con trai tôi được nhập khẩu nguyên chiếc từ Đức về, vẻ đẹp lạ của nó nằm ngoài sự hiểu biết của hai người thì chắc chắn là do hai người quá nông cạn!”
Cứ mỗi câu phát ra Thẩm Thường Hi lại tiến một bước, khí thế càng áp bức hai người phụ nữ kia, một người không ai khác chính là cái cô nhân viên cũng mới vào làm giống cô, tên cái gì mà Châu Anh gì đó, người còn lại là một bà chị U40 nào đó chắc lại ghen tức với vẻ đẹp trời sinh của cô mà hùa nhau đồn ác.
“Cô là người mới tới đây cùng lúc với tôi đúng không?” Thẩm Thường Hi đối mặt với cô đồng nghiệp chưa qua kỳ thử việc không chút biến sắc. “Không có thời gian trau dồi bản thân lại ở đây nói xấu người khác, để đến lúc không vượt qua kỳ thử việc rồi lại quay ra trách bản thân không có năng lực lại còn sân si đê tiện. Nhan sắc có hạn thì phải biết làm việc cho tốt chứ!”
Lời nói của Thẩm Thường Hi vừa thực tế lại thuận lợi khiến cho Châu Anh kia phải giương ánh mắt kinh ngạc nhìn cô đầy ủy khuất cùng xấu hổ, không nói thêm được lời nào.
“Được rồi, tôi không có thời gian ở đây chào hỏi làm quen nữa. Tôi cảnh cáo hai người, nếu như tôi còn bắt gặp hai người tung tin đồn nhảm ở bất cứ đâu một lần nữa, vậy thì đừng trách Thẩm Thường Hi tôi không khách sáo.”
Không cần phải đến tội danh tung tin đồn nhảm phá hoại nhân phẩm danh dự người khác, chỉ cần lời tố cáo này đến tai lãnh đạo cũng đủ để cho hai người này bị đỉnh chỉ mấy tháng, lời này quả thực không phải là đe dọa.
“Với lại dì à…”
Thẩm Thường Hi đi rời ánh mắt mang đầy hàm ý chỉ tay vào người phụ nữ trạc chừng bốn mươi tuổi đứng bên cạnh Châu Anh: “Già cả rồi, làm ơn giữ lại chút đức đi, nếu không sau này con cháu lại phải khổ sở gánh nghiệp đó.” Sau đó cô kiêu ngạo rời đi.
“Cô bảo ai là dì? Cô làm chuyện xấu hổ mà không dám để cho người ta nói à?”
“Được rồi chị Trâu, chị đừng tức giận.”
“Cái loại không có giáo dưỡng giống như cô ta cho dù là phú nhị đại thì sao chứ, cũng chỉ là loại không đầu óc, gỗ mục dựa vào quan hệ sớm muộn gì cũng bị đuổi cổ khỏi Việt Trí thôi…”
Thẩm Thường Hi đi xa khỏi chỗ đó vẫn còn nghe hai người phụ nữ người đấm kẻ xoa, vắng chủ làm loạn. Đừng nói Thẩm Thường Hi cô không biết trên dưới, bởi đối với cô trên đời này chỉ có hai loại người. Loại thứ nhất là người đáng được cô tôn trọng, bất luận tuổi tác, xuất thân, vai vế như nào cô đều không quá để ý, chỉ cần tốt với cô thì cô sẽ không bạc đãi. Còn loại người thứ hai cũng chính là kiểu người mà cô sẽ không bao giờ tha thứ cho dù người đó đã thực sự hối lỗi. Thẩm Thường Hi là như thế, yêu ghét rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.