Chương 112: Sóng gió
Fresh Dương
04/07/2022
Ngày diễn ra đại hội ứng cử chức chủ tịch ở Việt Trí, thật bất ngờ, Tần Minh Nguyệt lại không tới tham dự, giống như chưa từng có chút liên quan nào tới Việt Trí.
Chỉ biết là hóa ra mục đích của Tần Minh Nguyệt, vốn không thật sự nhắm vào Việt Trí và chiếc ghế chủ tịch kia, mà là nhắm vào anh. Ngay cả khi Việt Trí có thể bị hủy hoại, cô ta cũng chẳng màng quan tâm.
Suốt ngày hôm đó, cô ta ngồi trong khách sạn ôm lấy cái điện thoại, trên màn hình tivi cũng đang bật. Đợi cho đến khi đúng giờ, trên khắp các phương tiện đều đồng loạt đưa ra tin tức: “Cổ phiếu của Việt Trí đồng loạt giảm giá. Việt Trí đối mặt với nguy cơ phá sản chỉ trong một đêm.”
Ngay cả khi cảnh sát đã đến ập đến tận nơi lôi cô ta đi, trên miệng vẫn cười rất vui vẻ. Mục đích chính của cô ta đã đạt được, đó là làm cho Việt Trí sụp đổ, làm cho Lê Cảnh Nghi lao đao, hạ bệ được Lê Cảnh Nghi mới có thể thuận lợi giúp cho Lê Minh Huy có thể yên tâm thâu tóm được Lê Thị.
Tần Minh Nguyệt với tội danh tổ chức giết người không thành công, đột nhập nhà dân bất hợp pháp còn xâm phạm quyền riêng tư cá nhân và gây tổn hại đến thân thể của người khác. Hôm đó đến nhà của Lê Cảnh Nghi, mục đích chính là để cho anh uống thuốc mê cô ta bỏ vào trong nước, sau đó len lén chụp lại hết toàn bộ dự án mà Lê Cảnh Nghi đang phụ trách để trong thư phòng chờ đến thời cơ chín mùi liền công bố ra bên ngoài.
Còn về Thẩm Thường Hi, lý do mà cô ta phải sai người hãm hại cô là bởi vì sợ mối quan hệ của cô ta và Lê Minh Huy bị vạch trần. Công sức tính kế của bọn họ suốt hai năm sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Cô ta đâu biết, ngày hôm đó Thẩm Thường Hi vốn chẳng nghe thấy gì từ nội dung cuộc nói chuyện của Lê Minh Huy và cô ta. Chỉ bởi vì Lê Minh Huy tiện miệng nhắc tới một câu, liền lập kế hoạch, thuê người đâm xe vào cô, làm thành một vụ tai nạn tình cờ.
Không ngờ Thẩm Thường Hi phúc lớn mạng lớn lại có thể thuận lợi thoát nạn. Thời gian sau nghe được tin cô và anh chia tay nhau mới tạm thời buông bỏ nguy cơ.
Nói chính xác, tính yêu Tần Minh Nguyệt đối với Lê Minh Huy cũng là một loại chấp niệm, loại chấp niệm có thể hy sinh mọi thứ vì người mình yêu, chỉ là cô ta yêu sai cách, cũng nhìn sai người đã cùng cô ta tự định chung thân, quen biết bao nhiêu năm ở Mỹ. Vì Lê Minh Huy mà làm chuyện xấu, sẵn sàng ra tay dọn đường giúp cho hắn ta mỗi khi có ai cản đường.
Thẩm Thường Hi ở Cơ Hàng theo dõi tin tức về đại hội cổ đông của Việt Trí từ sáng, lúc đọc được tin tức này có chút sửng sốt.
Cô ngay lập tức gọi điện cho anh, nhưng đường dây lại thông báo bận. Cô bấm gọi thế nào cũng không thấy ai nhấc máy.
Không cần nghĩ anh chắc chắn đang cùng những cổ đông tranh cãi kịch liệt ở công ty.
Trải qua một trận oanh tạc sóng gió này, Lê Cảnh Nghi bận bù đầu rối óc giải thích với mấy cánh báo chí và cả cổ đông. Thân thể gần như kiệt sức. Lễ nhậm chức cũng đã bị hủy bỏ ngay giữa chừng.
Ông cụ Lê đã gọi điện cho anh trách mắng không biết bao nhiêu lần. Ông Lê cũng gọi điện thoại nói chuyện mấy câu, nhưng cũng may không nặng lời trách phạt.
Việt Trí do một tay Lê Cảnh Nghi gầy dựng từng bước đi lên, nếu có gặp nguy cơ hay vấn đề thì cũng là một mình anh đứng ra chịu trách nhiệm nhưng Lê Cảnh Nghi chung quy vẫn là người nhà họ Lê, trong tay cũng nắm không ít cổ phẩn của Lê thị từ trước. Một vài cổ đông trong cuộc họp vẫn tiện miệng mấy lần nhắc tới anh với vẻ mặt thất vọng.
Trước cửa của Việt Trí những ngày này, phóng viên các nhà báo vây kín cả lối vào, bảo vệ làm việc hết công suất cũng không ngăn nổi bọn họ tụ tập ngồi la liệt.
Cổ phiếu Việt Trí giảm mạnh, nguyên nhân chính là một loạt các dự án mà Lê Cảnh Nghi phụ trách chính đều bị đưa ra bên ngoài. Tất cả những dữ liệu anh vất vả phân tích thu thập trong phút chốc trở thành miếng ngon béo bổ ở tay công ty đối thủ.
Việt Trí không khác gì chiếc vỏ rỗng đựng tài nguyên của nhà khác.
Qua mấy hôm, Lê Cảnh Nghi không thể về nhà vì bị phóng viên chặn lại. Thẩm Thường Hi cũng không khỏi sốt sắng bồn chồn.
Bây giờ việc cô có thể làm chính là đè nén dư luận xuống mức thấp nhất để anh không bị ảnh hưởng nhiều đến tinh thần. Chính vì vậy trong mấy hôm vẫn luôn vận dụng mọi mối quan hệ của mình, còn nhờ cả Thẩm Thành ở Nhất Thành ra mặt mới có thể tạm thời dừng báo chí đưa tin.
Buổi chiều quả nhiên anh đã gọi cho cô.
“Anh không sao chứ?” Vừa nhấc máy cô đã hỏi anh. Trong lòng cứ day dứt không yên.
Anh cất giọng nhẹ nhàng, xen lẫn cả mệt mỏi: “Anh không sao. Em đừng lo, ở nhà một mình cho tốt.”
“Chẳng tốt tí nào.” Cô bĩu môi, không khí bắt đầu tốt lên.
“Anh sẽ giải quyết nhanh.”
“Bao giờ anh về?” Cô hỏi tiếp.
“…” Trong điện thoại lại im lặng một chút.
“Hả? Bao giờ?” Cô hơi run người.
“Tối anh sẽ về.”
“Thật sao?” Cô kinh ngạc lớn tiếng.
“Có người dọn đường giúp anh, bước chân liền rất thanh thản.”
“Anh…” Hóa ra anh đã biết chuyện cô cật lực dọn dẹp tin tức suốt mấy ngày nay.
Sau đó cô lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh qua điện thoại, trong lòng cảm thấy yên tâm không ít.
“Thường Hi. Đợi anh về nấu bò bít tết cho em ăn.”
“Anh lại chỉ biết nấu mỗi món này. Em ăn đến phát ngán rồi.” Cô giả bộ trách móc, nhưng trong ngữ khí đều là chờ mong.
“Thế lại đành miễn cưỡng em vậy.” Nói chuyện với cô, cảm giác giống như bao nhiêu mệt mỏi anh chịu trong mấy ngày đều tan biến hết.
Buổi tối, anh quả nhiên rất giữ lời hứa. Trở về làm món bò bít tết chuẩn nhà hàng năm sao cho cô ăn. Nhưng lần này cô không giả bộ chê bai nữa, còn rất nhiệt tình ăn uống.
Ba ngày rồi, ba ngày là nỗi nhớ mong vô hạn đè nén trong lòng cô. Cô vừa nhớ anh, lại cũng lo cho anh ở công ty phải giải quyết nhiều chuyện. Bản thân cũng chẳng thể nào tập trung nổi vào công việc của mình, đầu óc cứ thẩn thơ nghĩ ngợi, gọi điện than thở với Tô Mộng Nhiên mấy lần đến phát chán.
“Chúng ta đi du lịch đi.” Đang mải suy nghĩ mấy chuyện linh tinh anh đột nhiên đề nghị với cô.
“Giữa ồn ào như vậy, chúng ta đi du lịch có ổn không?” Nghe thấy lời đề nghị này, trên mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi căng thẳng nói.
Anh vuốt vuốt má cô, nâng cằm cô lên, nhìn cô trìu mến. Ánh nhìn này vẫn luôn khiến cho cô cảm thấy vô cùng an tâm.
“Em muốn đi đâu nhất?” Anh đáp lại lời cô lại bằng một câu hỏi, “Chúng ta đi du lịch vài ngày.”
Trong một khắc cô cảm thấy mấy khó khăn trải qua gần đây dường như chẳng là gì.
Quyết định chớp nhoáng, ngay trong đêm, bọn họ đã xuất phát.
Không ồn ào, không cầu kỳ. Thẩm Thường Hi nói muốn tới phía Tây Giang Thành. Nơi đó bọn họ lần đầu tiên cùng nhau trải qua một đêm. Mặc dù lúc ấy anh và cô vẫn chưa có tình cảm với nhau, cô còn đang bận theo đuổi tán tỉnh vì mục đích không mấy thỏa đáng nhưng cô cảm thấy có ấn tượng đặc biệt với nơi đó. Trong một giây suy nghĩ liền quyết định lựa chọn.
Vùng phía Tây sơn dã này cái gì cũng thiều thốn, chỉ có tình yêu là đầy ắp.
Bọn họ vừa đến liền thuê một nhà dân, dự định ở trong mấy ngày. Người dân ở đây chất phác đơn thuần còn tốt bụng, nhất quyết không lấy tiền thuê của bọn họ. Thẩm Thường Hi đành phải dùng tiền của mình đổi thành việc mua giúp cho bọn họ lương thực và đồ thủ công họ bán, bọn họ mới vui vẻ nhận.
Chỉ biết là hóa ra mục đích của Tần Minh Nguyệt, vốn không thật sự nhắm vào Việt Trí và chiếc ghế chủ tịch kia, mà là nhắm vào anh. Ngay cả khi Việt Trí có thể bị hủy hoại, cô ta cũng chẳng màng quan tâm.
Suốt ngày hôm đó, cô ta ngồi trong khách sạn ôm lấy cái điện thoại, trên màn hình tivi cũng đang bật. Đợi cho đến khi đúng giờ, trên khắp các phương tiện đều đồng loạt đưa ra tin tức: “Cổ phiếu của Việt Trí đồng loạt giảm giá. Việt Trí đối mặt với nguy cơ phá sản chỉ trong một đêm.”
Ngay cả khi cảnh sát đã đến ập đến tận nơi lôi cô ta đi, trên miệng vẫn cười rất vui vẻ. Mục đích chính của cô ta đã đạt được, đó là làm cho Việt Trí sụp đổ, làm cho Lê Cảnh Nghi lao đao, hạ bệ được Lê Cảnh Nghi mới có thể thuận lợi giúp cho Lê Minh Huy có thể yên tâm thâu tóm được Lê Thị.
Tần Minh Nguyệt với tội danh tổ chức giết người không thành công, đột nhập nhà dân bất hợp pháp còn xâm phạm quyền riêng tư cá nhân và gây tổn hại đến thân thể của người khác. Hôm đó đến nhà của Lê Cảnh Nghi, mục đích chính là để cho anh uống thuốc mê cô ta bỏ vào trong nước, sau đó len lén chụp lại hết toàn bộ dự án mà Lê Cảnh Nghi đang phụ trách để trong thư phòng chờ đến thời cơ chín mùi liền công bố ra bên ngoài.
Còn về Thẩm Thường Hi, lý do mà cô ta phải sai người hãm hại cô là bởi vì sợ mối quan hệ của cô ta và Lê Minh Huy bị vạch trần. Công sức tính kế của bọn họ suốt hai năm sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Cô ta đâu biết, ngày hôm đó Thẩm Thường Hi vốn chẳng nghe thấy gì từ nội dung cuộc nói chuyện của Lê Minh Huy và cô ta. Chỉ bởi vì Lê Minh Huy tiện miệng nhắc tới một câu, liền lập kế hoạch, thuê người đâm xe vào cô, làm thành một vụ tai nạn tình cờ.
Không ngờ Thẩm Thường Hi phúc lớn mạng lớn lại có thể thuận lợi thoát nạn. Thời gian sau nghe được tin cô và anh chia tay nhau mới tạm thời buông bỏ nguy cơ.
Nói chính xác, tính yêu Tần Minh Nguyệt đối với Lê Minh Huy cũng là một loại chấp niệm, loại chấp niệm có thể hy sinh mọi thứ vì người mình yêu, chỉ là cô ta yêu sai cách, cũng nhìn sai người đã cùng cô ta tự định chung thân, quen biết bao nhiêu năm ở Mỹ. Vì Lê Minh Huy mà làm chuyện xấu, sẵn sàng ra tay dọn đường giúp cho hắn ta mỗi khi có ai cản đường.
Thẩm Thường Hi ở Cơ Hàng theo dõi tin tức về đại hội cổ đông của Việt Trí từ sáng, lúc đọc được tin tức này có chút sửng sốt.
Cô ngay lập tức gọi điện cho anh, nhưng đường dây lại thông báo bận. Cô bấm gọi thế nào cũng không thấy ai nhấc máy.
Không cần nghĩ anh chắc chắn đang cùng những cổ đông tranh cãi kịch liệt ở công ty.
Trải qua một trận oanh tạc sóng gió này, Lê Cảnh Nghi bận bù đầu rối óc giải thích với mấy cánh báo chí và cả cổ đông. Thân thể gần như kiệt sức. Lễ nhậm chức cũng đã bị hủy bỏ ngay giữa chừng.
Ông cụ Lê đã gọi điện cho anh trách mắng không biết bao nhiêu lần. Ông Lê cũng gọi điện thoại nói chuyện mấy câu, nhưng cũng may không nặng lời trách phạt.
Việt Trí do một tay Lê Cảnh Nghi gầy dựng từng bước đi lên, nếu có gặp nguy cơ hay vấn đề thì cũng là một mình anh đứng ra chịu trách nhiệm nhưng Lê Cảnh Nghi chung quy vẫn là người nhà họ Lê, trong tay cũng nắm không ít cổ phẩn của Lê thị từ trước. Một vài cổ đông trong cuộc họp vẫn tiện miệng mấy lần nhắc tới anh với vẻ mặt thất vọng.
Trước cửa của Việt Trí những ngày này, phóng viên các nhà báo vây kín cả lối vào, bảo vệ làm việc hết công suất cũng không ngăn nổi bọn họ tụ tập ngồi la liệt.
Cổ phiếu Việt Trí giảm mạnh, nguyên nhân chính là một loạt các dự án mà Lê Cảnh Nghi phụ trách chính đều bị đưa ra bên ngoài. Tất cả những dữ liệu anh vất vả phân tích thu thập trong phút chốc trở thành miếng ngon béo bổ ở tay công ty đối thủ.
Việt Trí không khác gì chiếc vỏ rỗng đựng tài nguyên của nhà khác.
Qua mấy hôm, Lê Cảnh Nghi không thể về nhà vì bị phóng viên chặn lại. Thẩm Thường Hi cũng không khỏi sốt sắng bồn chồn.
Bây giờ việc cô có thể làm chính là đè nén dư luận xuống mức thấp nhất để anh không bị ảnh hưởng nhiều đến tinh thần. Chính vì vậy trong mấy hôm vẫn luôn vận dụng mọi mối quan hệ của mình, còn nhờ cả Thẩm Thành ở Nhất Thành ra mặt mới có thể tạm thời dừng báo chí đưa tin.
Buổi chiều quả nhiên anh đã gọi cho cô.
“Anh không sao chứ?” Vừa nhấc máy cô đã hỏi anh. Trong lòng cứ day dứt không yên.
Anh cất giọng nhẹ nhàng, xen lẫn cả mệt mỏi: “Anh không sao. Em đừng lo, ở nhà một mình cho tốt.”
“Chẳng tốt tí nào.” Cô bĩu môi, không khí bắt đầu tốt lên.
“Anh sẽ giải quyết nhanh.”
“Bao giờ anh về?” Cô hỏi tiếp.
“…” Trong điện thoại lại im lặng một chút.
“Hả? Bao giờ?” Cô hơi run người.
“Tối anh sẽ về.”
“Thật sao?” Cô kinh ngạc lớn tiếng.
“Có người dọn đường giúp anh, bước chân liền rất thanh thản.”
“Anh…” Hóa ra anh đã biết chuyện cô cật lực dọn dẹp tin tức suốt mấy ngày nay.
Sau đó cô lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh qua điện thoại, trong lòng cảm thấy yên tâm không ít.
“Thường Hi. Đợi anh về nấu bò bít tết cho em ăn.”
“Anh lại chỉ biết nấu mỗi món này. Em ăn đến phát ngán rồi.” Cô giả bộ trách móc, nhưng trong ngữ khí đều là chờ mong.
“Thế lại đành miễn cưỡng em vậy.” Nói chuyện với cô, cảm giác giống như bao nhiêu mệt mỏi anh chịu trong mấy ngày đều tan biến hết.
Buổi tối, anh quả nhiên rất giữ lời hứa. Trở về làm món bò bít tết chuẩn nhà hàng năm sao cho cô ăn. Nhưng lần này cô không giả bộ chê bai nữa, còn rất nhiệt tình ăn uống.
Ba ngày rồi, ba ngày là nỗi nhớ mong vô hạn đè nén trong lòng cô. Cô vừa nhớ anh, lại cũng lo cho anh ở công ty phải giải quyết nhiều chuyện. Bản thân cũng chẳng thể nào tập trung nổi vào công việc của mình, đầu óc cứ thẩn thơ nghĩ ngợi, gọi điện than thở với Tô Mộng Nhiên mấy lần đến phát chán.
“Chúng ta đi du lịch đi.” Đang mải suy nghĩ mấy chuyện linh tinh anh đột nhiên đề nghị với cô.
“Giữa ồn ào như vậy, chúng ta đi du lịch có ổn không?” Nghe thấy lời đề nghị này, trên mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi căng thẳng nói.
Anh vuốt vuốt má cô, nâng cằm cô lên, nhìn cô trìu mến. Ánh nhìn này vẫn luôn khiến cho cô cảm thấy vô cùng an tâm.
“Em muốn đi đâu nhất?” Anh đáp lại lời cô lại bằng một câu hỏi, “Chúng ta đi du lịch vài ngày.”
Trong một khắc cô cảm thấy mấy khó khăn trải qua gần đây dường như chẳng là gì.
Quyết định chớp nhoáng, ngay trong đêm, bọn họ đã xuất phát.
Không ồn ào, không cầu kỳ. Thẩm Thường Hi nói muốn tới phía Tây Giang Thành. Nơi đó bọn họ lần đầu tiên cùng nhau trải qua một đêm. Mặc dù lúc ấy anh và cô vẫn chưa có tình cảm với nhau, cô còn đang bận theo đuổi tán tỉnh vì mục đích không mấy thỏa đáng nhưng cô cảm thấy có ấn tượng đặc biệt với nơi đó. Trong một giây suy nghĩ liền quyết định lựa chọn.
Vùng phía Tây sơn dã này cái gì cũng thiều thốn, chỉ có tình yêu là đầy ắp.
Bọn họ vừa đến liền thuê một nhà dân, dự định ở trong mấy ngày. Người dân ở đây chất phác đơn thuần còn tốt bụng, nhất quyết không lấy tiền thuê của bọn họ. Thẩm Thường Hi đành phải dùng tiền của mình đổi thành việc mua giúp cho bọn họ lương thực và đồ thủ công họ bán, bọn họ mới vui vẻ nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.