Chương 46: Tăng ca
Fresh Dương
11/06/2022
“Ngăn bên trái trên kệ nhỏ có một đôi dép cũ, cô lấy mà đi tạm.”
Thẩm Thường Hi đi theo Lê Cảnh Nghi lên nhà.
Không khác gì nhiều so với lần cuối cô tới đây vào hai tuần trước. Hôm đó là vào một buổi trưa ngày cuối tuần gió mát hiu hiu, Thẩm Thường Hi đang ngủ trưa trên chiếc sô pha vừa mềm vừa êm thì tiếng chuông điện thoại reo như muốn nổ tung.
Quả nhiên cái kiểu điện thoại không nể nang gì mà bắt cô đang giữa giấc mơ đẹp mà phải lồm cồm bò dậy không ai khác chính là Lê Cảnh Nghi.
Vì đột nhiên cần gấp một văn kiện đang nằm ở chỗ cô, anh bắt cô đem đến nhà của anh ngay giữa trưa nắng.
Nói thật, lúc bước vào căn nhà nằm trên một mảnh đất giá bạc tỷ, thứ ấn tượng cô đầu tiên chính là sự đơn điệu tới quá mức nhàm chán của nó.
Thẩm Thường Hi bỗng chốc còn tưởng mình đang lạc vào những thước phim đen trắng ngày xưa. Khi tường nhà, sàn nhà lát bằng đá vân gỗ và đồ nội thất đều thuộc những gam màu lạnh.
Tuy cô cũng tự tưởng tượng được một con người nghiêm túc và nhàm chán như Lê Cảnh Nghi chắc chắn không thể nào ở trong một không gian tươi sáng gì đó nhưng không ngờ một căn nhà đẹp, thiết kế cấu trúc hoàn hảo không chê vào đâu được này hết thảy đều bị con mắt không có tý thẩm mỹ nào của Lê Cảnh Nghi phá hỏng hết. Thật đúng là lãng phí của trời.
Liệu có phải cũng giống như những người bán ngô thì phải ăn ngô có sâu. Lê Cảnh Nghi làm ở công ty xây dựng nên theo quy luật kia biến nhà mình thành đạm bạc nhất có thể.
Thẩm Thường Hi cũng tự bật cười trước liên tưởng thú vị của bản thân.
Thẩm Thường Hi mở tủ dép bên trong có một đôi dép đi trong nhà, tuy nói đã cũ nhưng không hề dính bụi. Sau đó cô đi vào trong, bỏ túi xách lên bàn ngồi xuống ghế.
Lúc này bụng cô lại bắt đầu không ngừng đấu tranh vì cả tối nay đến một miếng nước cũng chưa được bỏ vào chứ đừng nói là bữa tối tại nhà hàng sang chảnh.
Tại sao cùng làm giờ giống nhau, trong khi cô thì đã đói đến hoa cả mắt vậy mà Lê Cảnh Nghi, quay cuồng trong công việc từ sáng tới tối không biết mệt, đến giờ ăn cũng không có phản ứng gì, thậm chí nhiều lúc quên cả cơm tối. Anh ta rốt cuộc có phải là con người không vậy.
Không, anh ta không phải người. Anh ta còn không đi vệ sinh, anh ta là thần thánh.
Thẩm Thường Hi đang định đợi Lê Cảnh Nghi đi ra rồi hỏi anh muốn ăn gì để đặt đại đồ ăn bên ngoài thì bất ngờ có tiếng chuông cửa reo lên.
Thẩm Thường Hi bỏ cốc thủy tinh tinh xảo trên bàn xuống, đứng lên mở cửa.
Hóa ra Lê Cảnh Nghi trong lúc chờ cô sắp xếp đồ đã gọi đặt đồ ăn trước, bây giờ bọn họ đã giao tới đây.
Vẫn coi như anh ta còn có lương tâm.
Nhận đồ ăn, đóng cửa rồi trở lại ghế, Lê Cảnh Nghi từ bên trong bước ra, trên người đã thay một bộ đồ khác.
Áo vest trang trọng thay bằng một bộ đồ đơn giản ở nhà trông rất khác so với bình thường. Nhìn thoáng qua có vẻ dễ gần hòa nhã hơn. Dĩ nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Thẩm Thường Hi thích anh mặc như thế này hơn, vẻ bình dị nhưng vẫn thu hút khiến cho cô trong lần đầu tiên nhìn đến hoa cả mắt, trống ngực đập liên hồi.
“Giám đốc, anh đặt đồ ăn khi nào vậy?”
“Lúc chờ cô dưới lầu đã đặt rồi.” Lê Cảnh Nghi nói xong ngồi xuống ghế sô pha trước, anh bỏ giấy bóng và hai suất đồ ăn ra bên ngoài. Mở từng hộp ra, một hộp của anh, một hộp đưa cho Thường Hi. Còn cẩn thận lấy giấy lau thìa rồi mới đưa cho cô.
Thấy bộ dạng ân cần một cách bất thường của Lê Cảnh Nghi, Thẩm Thường Hi cảm thấy có chút bất an nhưng cũng không nghĩ gì nữa, bắt đầu dùng bữa.
Trong phòng khách ánh sáng mờ mờ, hai người cô nam quả nữ cùng nhau ăn tối, đồ ăn hợp khẩu vị, chỉ tiếc là không khí không thích hợp.
Thẩm Thường Hi gắp miếng thịt bò lên bỏ vào miệng, ánh mắt không tự nhiên đảo qua đảo lại mấy lượt trên dưới ngôi nhà rộng rãi không có tí cảm xúc. Sau đó cuối cùng dừng lại trên người Lê Cảnh Nghi.
Anh vừa ăn, một bên vẫn chăm chú nhìn vào máy tính bảng. Thi thoảng lại nhíu mày. Đồ ăn đưa vào miệng anh dường như cũng chỉ cho có. Cô chắc chắn bây giờ nếu như hỏi anh, món thịt bò của quán này mặn hay nhạt, ngon hay dở thì câu trả lời nhận được sẽ là một trận im lặng vì đối phương bận ngẫm lại mùi vị mình vừa mới ăn.
Vì thời gian gấp rút, bữa ăn chỉ vỏn vẹn trong mười lăm phút. Thẩm Thường Hi nổi tiếng ăn chậm cũng phải cố ăn nhanh nhất có thể để không phải nhận cái nhìn chán ghét của Lê Cảnh Nghi.
Sau đó Lê Cảnh Nghi gọi điện thoại cho bộ phận chiến lược ngay trong đêm để tổ chức họp khẩn, Thẩm Thường Hi một bên ghi chép rồi phân tích số liệu.
Dự án ở Tân Khương có hai phần cấp, hiện tại đã sang phân cấp thứ hai. Bây giờ khách hàng rút hợp đồng, bên thiệt nhất vẫn là Việt Trí. Vì vậy bắt buộc phải tìm ra giải pháp để thuyết phục khách hàng tiếp tục mà vẫn tối đa hóa được chi phí dỡ bỏ hàng rào.
Họp xong, Lê Cảnh Nghi đề nghị, muốn làm cho khách hàng tiếp tục ký hợp đồng trước tiên phải để cho họ thấy được thành ý của công ty, không chỉ bồi thường mà còn sẽ làm lại hàng rào vì thế sau đó đưa file số liệu của nhân viên tổ dự án kia chuyển qua cho cô, bảo cô tính toán lại chi phí đầu vào từ lúc thi công so sánh lại với chi phí sau khi dỡ bỏ hàng rào để xem chênh lệch bao nhiêu, đơn giản tầm chục trang giấy.
Thẩm Thường Hi nhìn mấy con số chằng chịt hoa cả mắt. Cô càng nghĩ càng thấy lời của Lê Cảnh Nghi lúc nãy nói rất đúng‘cô xác định đêm nay có thể ngủ được?’ chính là ý này đây.
…
Đêm không trăng, trong phòng khách ánh sáng mờ mịt, anh một bên, cô một bên mỗi người một việc. Thoáng cái đã tới nửa đêm.
Thẩm Thường Hi mới tính toán xong một nửa, cánh tay như muốn rời khỏi thân thể, mệt mỏi vươn vai một cái quay qua chỗ Lê Cảnh Nghi vẫn đang vùi đầu vào máy tính không biết mệt.
“Giám đốc, anh không biết đó thôi, thực ra ngày mai tôi có một cuộc hẹn vô cùng quan trọng.”
Nhưng vấn cố tới đây tăng ca cùng anh (thực ra là không thể không tăng ca), anh nhất định phải ghi nhớ ngày hôm nay.
Thẩm Thường Hi ngồi bên cạnh đột nhiên vu vơ nói.
Cũng đâu thể để anh ta tưởng rằng cô thật sự không có việc gì làm. Phải để cho anh ta biết được sự tận tụy của cô. Dù sao hy sinh cũng hy sinh rồi, phải tranh thủ ít sự thương hại, biết đâu vì tinh thần tăng ca của cô mà tăng thưởng cuối tháng.
Thẩm Thường Hi cứ tưởng cho dù Lê Cảnh Nghi có im lặng không nói gì nhưng trong lòng suy nghĩ xem rốt cuộc nhân viên chăm chỉ như thế này phải tăng lương bao nhiêu cho hợp lý thì ít nhất cũng nên vài câu an ủi kiểu như: “Cô vất vả rồi, nhất định không thiếu thưởng cho cô.” Ai ngờ cô tính sai rồi.
Lê Cảnh Nghi hoàn toàn không phải là loại sếp bình thường. Qua bao thử nghiệm đoán tâm ý sếp thất bại, cô vẫn còn chưa hiểu hay sao?
“Ừm. Có cuộc hẹn nào bằng quan trọng bằng công việc chứ.” Lê Cảnh Nghi anh ta đã nói như vậy. Lúc nói còn bày ra vẻ mặt thản nhiên hết sức lại càng khiến cho Thẩm Thường Hi muốn sôi máu.
Cho tôi xin đi, nếu như không phải cần tiền, công việc là cái gì chứ, tôi còn muốn làm một quý bà độc thân hưởng thụ thành quả tới cuối đời kìa.
Thẩm Thường Hi đi theo Lê Cảnh Nghi lên nhà.
Không khác gì nhiều so với lần cuối cô tới đây vào hai tuần trước. Hôm đó là vào một buổi trưa ngày cuối tuần gió mát hiu hiu, Thẩm Thường Hi đang ngủ trưa trên chiếc sô pha vừa mềm vừa êm thì tiếng chuông điện thoại reo như muốn nổ tung.
Quả nhiên cái kiểu điện thoại không nể nang gì mà bắt cô đang giữa giấc mơ đẹp mà phải lồm cồm bò dậy không ai khác chính là Lê Cảnh Nghi.
Vì đột nhiên cần gấp một văn kiện đang nằm ở chỗ cô, anh bắt cô đem đến nhà của anh ngay giữa trưa nắng.
Nói thật, lúc bước vào căn nhà nằm trên một mảnh đất giá bạc tỷ, thứ ấn tượng cô đầu tiên chính là sự đơn điệu tới quá mức nhàm chán của nó.
Thẩm Thường Hi bỗng chốc còn tưởng mình đang lạc vào những thước phim đen trắng ngày xưa. Khi tường nhà, sàn nhà lát bằng đá vân gỗ và đồ nội thất đều thuộc những gam màu lạnh.
Tuy cô cũng tự tưởng tượng được một con người nghiêm túc và nhàm chán như Lê Cảnh Nghi chắc chắn không thể nào ở trong một không gian tươi sáng gì đó nhưng không ngờ một căn nhà đẹp, thiết kế cấu trúc hoàn hảo không chê vào đâu được này hết thảy đều bị con mắt không có tý thẩm mỹ nào của Lê Cảnh Nghi phá hỏng hết. Thật đúng là lãng phí của trời.
Liệu có phải cũng giống như những người bán ngô thì phải ăn ngô có sâu. Lê Cảnh Nghi làm ở công ty xây dựng nên theo quy luật kia biến nhà mình thành đạm bạc nhất có thể.
Thẩm Thường Hi cũng tự bật cười trước liên tưởng thú vị của bản thân.
Thẩm Thường Hi mở tủ dép bên trong có một đôi dép đi trong nhà, tuy nói đã cũ nhưng không hề dính bụi. Sau đó cô đi vào trong, bỏ túi xách lên bàn ngồi xuống ghế.
Lúc này bụng cô lại bắt đầu không ngừng đấu tranh vì cả tối nay đến một miếng nước cũng chưa được bỏ vào chứ đừng nói là bữa tối tại nhà hàng sang chảnh.
Tại sao cùng làm giờ giống nhau, trong khi cô thì đã đói đến hoa cả mắt vậy mà Lê Cảnh Nghi, quay cuồng trong công việc từ sáng tới tối không biết mệt, đến giờ ăn cũng không có phản ứng gì, thậm chí nhiều lúc quên cả cơm tối. Anh ta rốt cuộc có phải là con người không vậy.
Không, anh ta không phải người. Anh ta còn không đi vệ sinh, anh ta là thần thánh.
Thẩm Thường Hi đang định đợi Lê Cảnh Nghi đi ra rồi hỏi anh muốn ăn gì để đặt đại đồ ăn bên ngoài thì bất ngờ có tiếng chuông cửa reo lên.
Thẩm Thường Hi bỏ cốc thủy tinh tinh xảo trên bàn xuống, đứng lên mở cửa.
Hóa ra Lê Cảnh Nghi trong lúc chờ cô sắp xếp đồ đã gọi đặt đồ ăn trước, bây giờ bọn họ đã giao tới đây.
Vẫn coi như anh ta còn có lương tâm.
Nhận đồ ăn, đóng cửa rồi trở lại ghế, Lê Cảnh Nghi từ bên trong bước ra, trên người đã thay một bộ đồ khác.
Áo vest trang trọng thay bằng một bộ đồ đơn giản ở nhà trông rất khác so với bình thường. Nhìn thoáng qua có vẻ dễ gần hòa nhã hơn. Dĩ nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Thẩm Thường Hi thích anh mặc như thế này hơn, vẻ bình dị nhưng vẫn thu hút khiến cho cô trong lần đầu tiên nhìn đến hoa cả mắt, trống ngực đập liên hồi.
“Giám đốc, anh đặt đồ ăn khi nào vậy?”
“Lúc chờ cô dưới lầu đã đặt rồi.” Lê Cảnh Nghi nói xong ngồi xuống ghế sô pha trước, anh bỏ giấy bóng và hai suất đồ ăn ra bên ngoài. Mở từng hộp ra, một hộp của anh, một hộp đưa cho Thường Hi. Còn cẩn thận lấy giấy lau thìa rồi mới đưa cho cô.
Thấy bộ dạng ân cần một cách bất thường của Lê Cảnh Nghi, Thẩm Thường Hi cảm thấy có chút bất an nhưng cũng không nghĩ gì nữa, bắt đầu dùng bữa.
Trong phòng khách ánh sáng mờ mờ, hai người cô nam quả nữ cùng nhau ăn tối, đồ ăn hợp khẩu vị, chỉ tiếc là không khí không thích hợp.
Thẩm Thường Hi gắp miếng thịt bò lên bỏ vào miệng, ánh mắt không tự nhiên đảo qua đảo lại mấy lượt trên dưới ngôi nhà rộng rãi không có tí cảm xúc. Sau đó cuối cùng dừng lại trên người Lê Cảnh Nghi.
Anh vừa ăn, một bên vẫn chăm chú nhìn vào máy tính bảng. Thi thoảng lại nhíu mày. Đồ ăn đưa vào miệng anh dường như cũng chỉ cho có. Cô chắc chắn bây giờ nếu như hỏi anh, món thịt bò của quán này mặn hay nhạt, ngon hay dở thì câu trả lời nhận được sẽ là một trận im lặng vì đối phương bận ngẫm lại mùi vị mình vừa mới ăn.
Vì thời gian gấp rút, bữa ăn chỉ vỏn vẹn trong mười lăm phút. Thẩm Thường Hi nổi tiếng ăn chậm cũng phải cố ăn nhanh nhất có thể để không phải nhận cái nhìn chán ghét của Lê Cảnh Nghi.
Sau đó Lê Cảnh Nghi gọi điện thoại cho bộ phận chiến lược ngay trong đêm để tổ chức họp khẩn, Thẩm Thường Hi một bên ghi chép rồi phân tích số liệu.
Dự án ở Tân Khương có hai phần cấp, hiện tại đã sang phân cấp thứ hai. Bây giờ khách hàng rút hợp đồng, bên thiệt nhất vẫn là Việt Trí. Vì vậy bắt buộc phải tìm ra giải pháp để thuyết phục khách hàng tiếp tục mà vẫn tối đa hóa được chi phí dỡ bỏ hàng rào.
Họp xong, Lê Cảnh Nghi đề nghị, muốn làm cho khách hàng tiếp tục ký hợp đồng trước tiên phải để cho họ thấy được thành ý của công ty, không chỉ bồi thường mà còn sẽ làm lại hàng rào vì thế sau đó đưa file số liệu của nhân viên tổ dự án kia chuyển qua cho cô, bảo cô tính toán lại chi phí đầu vào từ lúc thi công so sánh lại với chi phí sau khi dỡ bỏ hàng rào để xem chênh lệch bao nhiêu, đơn giản tầm chục trang giấy.
Thẩm Thường Hi nhìn mấy con số chằng chịt hoa cả mắt. Cô càng nghĩ càng thấy lời của Lê Cảnh Nghi lúc nãy nói rất đúng‘cô xác định đêm nay có thể ngủ được?’ chính là ý này đây.
…
Đêm không trăng, trong phòng khách ánh sáng mờ mịt, anh một bên, cô một bên mỗi người một việc. Thoáng cái đã tới nửa đêm.
Thẩm Thường Hi mới tính toán xong một nửa, cánh tay như muốn rời khỏi thân thể, mệt mỏi vươn vai một cái quay qua chỗ Lê Cảnh Nghi vẫn đang vùi đầu vào máy tính không biết mệt.
“Giám đốc, anh không biết đó thôi, thực ra ngày mai tôi có một cuộc hẹn vô cùng quan trọng.”
Nhưng vấn cố tới đây tăng ca cùng anh (thực ra là không thể không tăng ca), anh nhất định phải ghi nhớ ngày hôm nay.
Thẩm Thường Hi ngồi bên cạnh đột nhiên vu vơ nói.
Cũng đâu thể để anh ta tưởng rằng cô thật sự không có việc gì làm. Phải để cho anh ta biết được sự tận tụy của cô. Dù sao hy sinh cũng hy sinh rồi, phải tranh thủ ít sự thương hại, biết đâu vì tinh thần tăng ca của cô mà tăng thưởng cuối tháng.
Thẩm Thường Hi cứ tưởng cho dù Lê Cảnh Nghi có im lặng không nói gì nhưng trong lòng suy nghĩ xem rốt cuộc nhân viên chăm chỉ như thế này phải tăng lương bao nhiêu cho hợp lý thì ít nhất cũng nên vài câu an ủi kiểu như: “Cô vất vả rồi, nhất định không thiếu thưởng cho cô.” Ai ngờ cô tính sai rồi.
Lê Cảnh Nghi hoàn toàn không phải là loại sếp bình thường. Qua bao thử nghiệm đoán tâm ý sếp thất bại, cô vẫn còn chưa hiểu hay sao?
“Ừm. Có cuộc hẹn nào bằng quan trọng bằng công việc chứ.” Lê Cảnh Nghi anh ta đã nói như vậy. Lúc nói còn bày ra vẻ mặt thản nhiên hết sức lại càng khiến cho Thẩm Thường Hi muốn sôi máu.
Cho tôi xin đi, nếu như không phải cần tiền, công việc là cái gì chứ, tôi còn muốn làm một quý bà độc thân hưởng thụ thành quả tới cuối đời kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.