Chương 97: Tình cũ không rủ cũng tới
Fresh Dương
29/06/2022
Cuộc gặp gỡ bất ngờ với người mà mình từng thích ngày xưa khiến cho Lê Cảnh Nghi không khỏi bất ngờ. Nhất là khi Tần Minh Nguyệt năm xưa đã từ chối anh, bây giờ đột nhiên lại thổ lộ tình cảm…
“Cậu thừa biết tớ là người như thế nào mà. Tớ chưa từng coi nhẹ chuyện đối với cậu. Lúc cậu nói thích tớ, trái tim tớ thực sự đập rất mạnh. Nhưng lúc ấy tớ còn quá trẻ, tớ chưa từng yêu ai, cũng không biết tình cảm đối với cậu là như thế nào bởi suy cho cùng chúng ta đã làm bạn được một thời gian rồi…”
“…Nhưng mãi đến sau này tớ mới hiểu ra, những cảm xúc mà cậu cho tớ năm đó, tớ mãi mãi cũng không tìm thấy được ở bất kỳ một người nào khác.”
“Cảnh Nghi…” Tần Minh Nguyệt tiến thêm một bước: “Dù đã quá muộn nhưng tớ vẫn muốn nói, tớ thích cậu. Nếu cho tớ một cơ hội nữa tớ nhất định sẽ không vì sự nhút nhát của bản thân mà từ chối cậu.”
“Lần này tớ trở về đây cũng là vì cậu. Cậu có thể nào nể tình chúng ta đã có một khoảng thời gian tốt đẹp mà cho tớ một cơ hội nữa không?” Tần Minh Nguyệt nói xong, ánh mắt chân thành nhìn Lê Cảnh Nghi
“Cô Tần.” Lê Cảnh Nghi trên mặt dường như không không mảy may một chút dao động cảm xúc nào trước những lời thổ lộ bất ngờ của Tần Minh Nguyệt: “Chuyện đã qua, sẽ không thể quay trở lại nữa. Tôi hiện tại cũng đã tìm thấy người con gái mà tôi yêu hơn cả bản thân mình. Thật may mắn là cô ấy cũng yêu tôi. Chúng tôi cũng sắp tổ chức hôn lễ. Sau này mong cô cũng có thể quên đi quá khứ mà tiếp tục tiến về phía trước.”
Nếu như là anh của những năm tháng thanh xuân. Có thể dựa theo trí nhớ mà hình dung ra được sẽ vui mừng như thế nào, nhưng bây giờ, mọi cảm xúc của lúc ấy đều chôn vùi theo thời gian. Đối với anh bây giờ, người con gái làm cho sóng cảm xúc của anh dao động chỉ có một. Người anh muốn gần gũi duy nhất cũng chỉ có một. Thẩm Thường Hi mới là người quan trọng nhất cuộc đời anh.
“Còn nữa, vì bây giờ cô đã chính thức gia nhập Việt Trí, chúng ta sau này vẫn sẽ có khả năng chạm mặt nhau trong công ty nên tôi rất mong cô có thể giữ thái độ chuyên nghiệp không nói chuyện riêng tư trong giờ làm việc nữa.”
Lê Cảnh Nghi nói xong câu liền rời đi. Để lại Tần Minh Nguyệt nét mặt sa sầm, một mình đứng giữa văn phòng một lúc lâu mới rời đi.
***
Lê Cảnh Nghi đi xe một mạch từ công ty trở về nhà họ Lê, cũng may chưa qua ngày đẹp vẫn có thể kịp cùng người nhà đón Tết.
“Cảnh Nghi à, cháu sao vậy? Từ lúc về sắc mặt có vẻ không được tốt, có phải việc ở công ty nhiều quá không?” Trên bàn ăn Lê Minh Huy đột nhiên nói.
Lời này lại vô tình nhắc cho ông cụ Lê chuyện Lê Cảnh Nghi suýt chút nữa là về muộn không kịp cùng dòng họ đón giao thừa.
“Hừ, nó bận tới nỗi suýt quên cả cái nhà này nữa mà.” Ông cụ lê giọng tỏ vẻ tức giận.
“Cháu xin lỗi, hôm nay ở công ty có cuộc họp khá quan trọng nên không thể bỏ được.
“Ba, Cảnh Nghi không phải vẫn về kịp đó sao.” Lời này là Lê Minh Huy nói. Anh gắp một miếng cá vào bát của ông cụ Lê.
“Đối với cháu thì trước giao thừa hai phút vẫn là kịp thôi đúng không?” Ông cụ Lê dường như vẫn chưa nguôi ngoai.
“Ba, đây là món mà cháu dâu tương lai của ba nấu, ba mau ăn thử.” Bà Lê chen vào giữa cơn thịnh nộ sắp sửa bùng cháy.
Thẩm Thường Hi cũng thuận nước đẩy thuyền, thể hiện trình độ đánh trống lảng tài tình của mình cùng với bà Lê.
“Thực ra cái này là do cả dì và con nấu.”
“Con nhỏ này, sao bây giờ vẫn còn xưng hô xa cách như vậy chứ, cũng sắp sửa thành người một nhà rồi. Gọi mẹ!” Bà Lê giả vờ tỏ ý không hài lòng. Nhìn cô ánh mắt tràn ngập chờ mong.
“M..Mẹ.” Thẩm Thường Hi gượng gạo nói. Đột nhiên đổi cách xưng hô làm cô có chút ngượng ngùng.
“Ừm.” Nghe được con dâu tương lai gọi mình một tiếng mẹ, bà Lê vô cùng vui mừng. Giống như quay lại những năm Lê Cảnh Nghi chập chững tập nói liền có cảm giác thành tựu.
“Thường Hi à, ngày mai mấy giờ con về? hay là con ở lại đây thêm một ngày nữa cùng ta đi chúc tết mọi người?” Bà Lê hồ hởi đề nghị.
Theo lịch thì Thẩm Thường Hi sẽ đón giao thừa ở đây. Mùng một Tết sẽ trở về Nhất Thành đón Tết cùng ba mẹ. Đây cũng là năm đầu tiên cô đón giao thừa xa nhà, năm ngoái cũng chỉ là về đây ra mắt sau đó liền bay về Nhất Thành luôn. Bà Lê lúc đó cũng tiếc nuối mãi khi phải chia tay cô.
“Con xin lỗi nhưng con đã đặt vé máy bay mất rồi, nếu như trì hoãn con sợ sẽ không về Nhất Thành kịp trong tết.”
“Thật tiếc quá. Ta còn muốn cùng con đi chùa cầu phúc đầu năm nữa.” Bà Lê không khỏi thất vọng. Thật muốn Thẩm Thường Hi muốn con trai bà ngay lập tức kết hôn ngay trong ngày mai.
“Con bé cũng sắp về đây làm dâu rồi, sau này đâu thiếu gì cơ hội đâu chứ.” Ông Lê nói với bà Lê.
“Anh nói cũng phải, cứ nghĩ đến việc gia đình lại sắp có thêm một thành viên mới, lòng em lại nôn nao khó tả.”
“Xem bà kìa.”
Trong lúc hai ông bà nói chuyện, Lê Cảnh Nghi đã bóc được vài con tôm bỏ vào bát của Thẩm Thường Hi.
Anh ghé sát tai cô hỏi: “Ngày mai mấy giờ em đi, anh tiễn em.”
“Em đi chuyến sớm nhất, anh không cần phải đi tiễn em đâu, ra Tết em sẽ về.” Thẩm Thường Hi cũng nhỏ giọng ghé vào tai anh nói.
“Không sao, anh muốn tiễn em.”
“Cảnh Nghi à, ta nghe nói hôm nay ở công ty cháu đã bắt đầu ứng cử các vị trí mới rồi hả?” Được một lúc hòa hợp. Lê Minh Huy không an phận thủ thường mà ăn uống trong bình yên, lại tiếp tục tìm cớ gây sự.
Cái người này, có thôi đi không vậy hả? Thẩm Thường Hi dặn lòng năm mới không nên chửi người nhưng cái tên chú nhỏ của Lê Cảnh Nghi kia thật sự quá đáng ghét.
Lê Minh Huy này cứ ba câu thì bốn câu đá sang chuyện công việc. Thật đúng là không biết ai gây sự trước.
Nghe tới đây, Lê Cảnh Nghi dừng đũa.
Ngay cả chuyện này cũng biết, công ty chắc sắp phải thay một loạt nhân sự mới rồi. càng gần đến ngày ứng cử chủ tịch chính thức, Lê Minh Huy càng lộ rõ dã tâm của mình. Tháng trước anh còn điều tra ra được một loạt dữ liệu từ những công trình cũ đến ngày bảo trì có dấu hiệu bị làm lại. Nhưng vẫn chưa tra cụ thể được là do ai làm. Người đáng nghi nhất lúc này không ai khác chính là Lê Minh Huy.
“Đây là chuyện riêng của của Việt Trí, e là cũng không liên quan gì đến chú đâu nhỉ, chú nhỏ? Hay là nói Lê thị không đủ công việc để chú làm nên mới có nhã hứng quan tâm tìm hiểu?” Lê Cảnh Nghi hơi nhau mày.
“Ta cũng chỉ là quan tâm tình hình của con, không có ý gì khác.”
“Vậy à, thế mà con cứ tưởng chú hỏi như vậy, là muốn tự mình ứng cử một vị trí ở Việt Trí cơ.”
“…” Không khí lại một trận căng như dây đàn. Mỗi lần trong nhà có ngày tụ tập, rốt cuộc vẫn phải có một vài cuộc cãi nhau đến long trời lở đất giữa Lê Cảnh Nghi và Lê Minh Huy.
Lê Cảnh Nghi từ trước đến giờ vẫn luôn đề phòng Lê Minh Huy. Anh còn nghi ngờ, Lê Minh Huy không chỉ nhắm tới tài sản nhà họ Lê, mà còn nhắm tới Lê Thị phía sau. Chỉ có điều nghĩ đi nghĩ lại, Việt Trí không liên quan tới Lê Thị, lại bị hắn ta như hổ đói rình mồi, ý định nhăm nhe chiếm đoạt một cách lộ liễu.
Ăn xong một bữa cơm, Thẩm Thường Hi suýt nữa căng thẳng tới mức đau dạ dày.
Cô ôm bụng chạy đi tìm nhà vệ sinh lại bắt gặp tiếng nói chuyện của Lê Minh Huy phía sau vườn. Khoảng cách khá xa nên cô cũng không nghe rõ đoạn hội thoại là gì, cái bụng của cô cứ quặn đau, mà nhà vệ sinh thì bắt buộc phải đi qua chỗ của hắn ta đứng.
Cô cắn răng định chạy ù qua nhưng không ngờ lại bị hắn ta phát hiện.
“Cậu thừa biết tớ là người như thế nào mà. Tớ chưa từng coi nhẹ chuyện đối với cậu. Lúc cậu nói thích tớ, trái tim tớ thực sự đập rất mạnh. Nhưng lúc ấy tớ còn quá trẻ, tớ chưa từng yêu ai, cũng không biết tình cảm đối với cậu là như thế nào bởi suy cho cùng chúng ta đã làm bạn được một thời gian rồi…”
“…Nhưng mãi đến sau này tớ mới hiểu ra, những cảm xúc mà cậu cho tớ năm đó, tớ mãi mãi cũng không tìm thấy được ở bất kỳ một người nào khác.”
“Cảnh Nghi…” Tần Minh Nguyệt tiến thêm một bước: “Dù đã quá muộn nhưng tớ vẫn muốn nói, tớ thích cậu. Nếu cho tớ một cơ hội nữa tớ nhất định sẽ không vì sự nhút nhát của bản thân mà từ chối cậu.”
“Lần này tớ trở về đây cũng là vì cậu. Cậu có thể nào nể tình chúng ta đã có một khoảng thời gian tốt đẹp mà cho tớ một cơ hội nữa không?” Tần Minh Nguyệt nói xong, ánh mắt chân thành nhìn Lê Cảnh Nghi
“Cô Tần.” Lê Cảnh Nghi trên mặt dường như không không mảy may một chút dao động cảm xúc nào trước những lời thổ lộ bất ngờ của Tần Minh Nguyệt: “Chuyện đã qua, sẽ không thể quay trở lại nữa. Tôi hiện tại cũng đã tìm thấy người con gái mà tôi yêu hơn cả bản thân mình. Thật may mắn là cô ấy cũng yêu tôi. Chúng tôi cũng sắp tổ chức hôn lễ. Sau này mong cô cũng có thể quên đi quá khứ mà tiếp tục tiến về phía trước.”
Nếu như là anh của những năm tháng thanh xuân. Có thể dựa theo trí nhớ mà hình dung ra được sẽ vui mừng như thế nào, nhưng bây giờ, mọi cảm xúc của lúc ấy đều chôn vùi theo thời gian. Đối với anh bây giờ, người con gái làm cho sóng cảm xúc của anh dao động chỉ có một. Người anh muốn gần gũi duy nhất cũng chỉ có một. Thẩm Thường Hi mới là người quan trọng nhất cuộc đời anh.
“Còn nữa, vì bây giờ cô đã chính thức gia nhập Việt Trí, chúng ta sau này vẫn sẽ có khả năng chạm mặt nhau trong công ty nên tôi rất mong cô có thể giữ thái độ chuyên nghiệp không nói chuyện riêng tư trong giờ làm việc nữa.”
Lê Cảnh Nghi nói xong câu liền rời đi. Để lại Tần Minh Nguyệt nét mặt sa sầm, một mình đứng giữa văn phòng một lúc lâu mới rời đi.
***
Lê Cảnh Nghi đi xe một mạch từ công ty trở về nhà họ Lê, cũng may chưa qua ngày đẹp vẫn có thể kịp cùng người nhà đón Tết.
“Cảnh Nghi à, cháu sao vậy? Từ lúc về sắc mặt có vẻ không được tốt, có phải việc ở công ty nhiều quá không?” Trên bàn ăn Lê Minh Huy đột nhiên nói.
Lời này lại vô tình nhắc cho ông cụ Lê chuyện Lê Cảnh Nghi suýt chút nữa là về muộn không kịp cùng dòng họ đón giao thừa.
“Hừ, nó bận tới nỗi suýt quên cả cái nhà này nữa mà.” Ông cụ lê giọng tỏ vẻ tức giận.
“Cháu xin lỗi, hôm nay ở công ty có cuộc họp khá quan trọng nên không thể bỏ được.
“Ba, Cảnh Nghi không phải vẫn về kịp đó sao.” Lời này là Lê Minh Huy nói. Anh gắp một miếng cá vào bát của ông cụ Lê.
“Đối với cháu thì trước giao thừa hai phút vẫn là kịp thôi đúng không?” Ông cụ Lê dường như vẫn chưa nguôi ngoai.
“Ba, đây là món mà cháu dâu tương lai của ba nấu, ba mau ăn thử.” Bà Lê chen vào giữa cơn thịnh nộ sắp sửa bùng cháy.
Thẩm Thường Hi cũng thuận nước đẩy thuyền, thể hiện trình độ đánh trống lảng tài tình của mình cùng với bà Lê.
“Thực ra cái này là do cả dì và con nấu.”
“Con nhỏ này, sao bây giờ vẫn còn xưng hô xa cách như vậy chứ, cũng sắp sửa thành người một nhà rồi. Gọi mẹ!” Bà Lê giả vờ tỏ ý không hài lòng. Nhìn cô ánh mắt tràn ngập chờ mong.
“M..Mẹ.” Thẩm Thường Hi gượng gạo nói. Đột nhiên đổi cách xưng hô làm cô có chút ngượng ngùng.
“Ừm.” Nghe được con dâu tương lai gọi mình một tiếng mẹ, bà Lê vô cùng vui mừng. Giống như quay lại những năm Lê Cảnh Nghi chập chững tập nói liền có cảm giác thành tựu.
“Thường Hi à, ngày mai mấy giờ con về? hay là con ở lại đây thêm một ngày nữa cùng ta đi chúc tết mọi người?” Bà Lê hồ hởi đề nghị.
Theo lịch thì Thẩm Thường Hi sẽ đón giao thừa ở đây. Mùng một Tết sẽ trở về Nhất Thành đón Tết cùng ba mẹ. Đây cũng là năm đầu tiên cô đón giao thừa xa nhà, năm ngoái cũng chỉ là về đây ra mắt sau đó liền bay về Nhất Thành luôn. Bà Lê lúc đó cũng tiếc nuối mãi khi phải chia tay cô.
“Con xin lỗi nhưng con đã đặt vé máy bay mất rồi, nếu như trì hoãn con sợ sẽ không về Nhất Thành kịp trong tết.”
“Thật tiếc quá. Ta còn muốn cùng con đi chùa cầu phúc đầu năm nữa.” Bà Lê không khỏi thất vọng. Thật muốn Thẩm Thường Hi muốn con trai bà ngay lập tức kết hôn ngay trong ngày mai.
“Con bé cũng sắp về đây làm dâu rồi, sau này đâu thiếu gì cơ hội đâu chứ.” Ông Lê nói với bà Lê.
“Anh nói cũng phải, cứ nghĩ đến việc gia đình lại sắp có thêm một thành viên mới, lòng em lại nôn nao khó tả.”
“Xem bà kìa.”
Trong lúc hai ông bà nói chuyện, Lê Cảnh Nghi đã bóc được vài con tôm bỏ vào bát của Thẩm Thường Hi.
Anh ghé sát tai cô hỏi: “Ngày mai mấy giờ em đi, anh tiễn em.”
“Em đi chuyến sớm nhất, anh không cần phải đi tiễn em đâu, ra Tết em sẽ về.” Thẩm Thường Hi cũng nhỏ giọng ghé vào tai anh nói.
“Không sao, anh muốn tiễn em.”
“Cảnh Nghi à, ta nghe nói hôm nay ở công ty cháu đã bắt đầu ứng cử các vị trí mới rồi hả?” Được một lúc hòa hợp. Lê Minh Huy không an phận thủ thường mà ăn uống trong bình yên, lại tiếp tục tìm cớ gây sự.
Cái người này, có thôi đi không vậy hả? Thẩm Thường Hi dặn lòng năm mới không nên chửi người nhưng cái tên chú nhỏ của Lê Cảnh Nghi kia thật sự quá đáng ghét.
Lê Minh Huy này cứ ba câu thì bốn câu đá sang chuyện công việc. Thật đúng là không biết ai gây sự trước.
Nghe tới đây, Lê Cảnh Nghi dừng đũa.
Ngay cả chuyện này cũng biết, công ty chắc sắp phải thay một loạt nhân sự mới rồi. càng gần đến ngày ứng cử chủ tịch chính thức, Lê Minh Huy càng lộ rõ dã tâm của mình. Tháng trước anh còn điều tra ra được một loạt dữ liệu từ những công trình cũ đến ngày bảo trì có dấu hiệu bị làm lại. Nhưng vẫn chưa tra cụ thể được là do ai làm. Người đáng nghi nhất lúc này không ai khác chính là Lê Minh Huy.
“Đây là chuyện riêng của của Việt Trí, e là cũng không liên quan gì đến chú đâu nhỉ, chú nhỏ? Hay là nói Lê thị không đủ công việc để chú làm nên mới có nhã hứng quan tâm tìm hiểu?” Lê Cảnh Nghi hơi nhau mày.
“Ta cũng chỉ là quan tâm tình hình của con, không có ý gì khác.”
“Vậy à, thế mà con cứ tưởng chú hỏi như vậy, là muốn tự mình ứng cử một vị trí ở Việt Trí cơ.”
“…” Không khí lại một trận căng như dây đàn. Mỗi lần trong nhà có ngày tụ tập, rốt cuộc vẫn phải có một vài cuộc cãi nhau đến long trời lở đất giữa Lê Cảnh Nghi và Lê Minh Huy.
Lê Cảnh Nghi từ trước đến giờ vẫn luôn đề phòng Lê Minh Huy. Anh còn nghi ngờ, Lê Minh Huy không chỉ nhắm tới tài sản nhà họ Lê, mà còn nhắm tới Lê Thị phía sau. Chỉ có điều nghĩ đi nghĩ lại, Việt Trí không liên quan tới Lê Thị, lại bị hắn ta như hổ đói rình mồi, ý định nhăm nhe chiếm đoạt một cách lộ liễu.
Ăn xong một bữa cơm, Thẩm Thường Hi suýt nữa căng thẳng tới mức đau dạ dày.
Cô ôm bụng chạy đi tìm nhà vệ sinh lại bắt gặp tiếng nói chuyện của Lê Minh Huy phía sau vườn. Khoảng cách khá xa nên cô cũng không nghe rõ đoạn hội thoại là gì, cái bụng của cô cứ quặn đau, mà nhà vệ sinh thì bắt buộc phải đi qua chỗ của hắn ta đứng.
Cô cắn răng định chạy ù qua nhưng không ngờ lại bị hắn ta phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.