Chương 9: Ngày 11 tháng 7
Nhược cẩn Trần
14/10/2022
Editor: Hanii
Beta: LalaliAn.
Lần thứ hai ở trên tàu điện ngầm, tôi gặp lại người đàn ông mặc vest trên người toát lên mùi hôi tanh kia.
Không thể nhịn được nữa, tôi bèn đi tới bên người anh ta, hỏi xem anh ta đang dùng loại nước hoa nào.
"Cô gái nhỏ à, lỗ mũi của cô cũng nhạy cảm quá đấy, mùi nước hoa của tôi nhàn nhạt như vậy mà cô cũng có thể ngửi ra được."
Mùi hương tanh nồng hôi hám như thế, chẳng lẽ bản thân anh ta không phát giác ra sao? Tôi lại mềm nhẹ uyển chuyển hỏi thêm lần nữa.
Anh ta cười nhạt một tiếng, không đáp lại, hiển nhiên là không tin.
"Cô có muốn biết đó là hương vị gì không?".
Một thanh âm lặng lẽ hỏi bên tai tôi.
Tôi quay đầu nhìn người kia, đó là một ông lão dáng dấp vô cùng thô kệch. Trên gương mặt đã hằn lên những nếp nhăn, nước da lại chằng chịt loang lổ toàn vết đồi mồi, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi cảm thấy có chút tởm lợm. Quái lạ ở chỗ, cách mà lão ta nhìn tôi phảng phất tựa như một con rắn độc đang chăm chú dõi theo một con mồi béo bở vậy.
"Đó chính là hương vị của thịt."
Lão cười cười, vẻ mặt thần bí trông càng thêm đáng khinh.
Hả?
Thịt gì chứ? Không lẽ là thịt người?
Thật không hiểu nổi lão ta đang nói gì, cũng lười phản ứng lại.
Beta: LalaliAn.
Lần thứ hai ở trên tàu điện ngầm, tôi gặp lại người đàn ông mặc vest trên người toát lên mùi hôi tanh kia.
Không thể nhịn được nữa, tôi bèn đi tới bên người anh ta, hỏi xem anh ta đang dùng loại nước hoa nào.
"Cô gái nhỏ à, lỗ mũi của cô cũng nhạy cảm quá đấy, mùi nước hoa của tôi nhàn nhạt như vậy mà cô cũng có thể ngửi ra được."
Mùi hương tanh nồng hôi hám như thế, chẳng lẽ bản thân anh ta không phát giác ra sao? Tôi lại mềm nhẹ uyển chuyển hỏi thêm lần nữa.
Anh ta cười nhạt một tiếng, không đáp lại, hiển nhiên là không tin.
"Cô có muốn biết đó là hương vị gì không?".
Một thanh âm lặng lẽ hỏi bên tai tôi.
Tôi quay đầu nhìn người kia, đó là một ông lão dáng dấp vô cùng thô kệch. Trên gương mặt đã hằn lên những nếp nhăn, nước da lại chằng chịt loang lổ toàn vết đồi mồi, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi cảm thấy có chút tởm lợm. Quái lạ ở chỗ, cách mà lão ta nhìn tôi phảng phất tựa như một con rắn độc đang chăm chú dõi theo một con mồi béo bở vậy.
"Đó chính là hương vị của thịt."
Lão cười cười, vẻ mặt thần bí trông càng thêm đáng khinh.
Hả?
Thịt gì chứ? Không lẽ là thịt người?
Thật không hiểu nổi lão ta đang nói gì, cũng lười phản ứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.