Nhật Kí Làm Việc Và Chăm Sóc Yêu Quái Của Bác Sĩ Quý
Chương 75: Ảo ảnh trong gương
Tiểu Tuớc Linh
30/11/2024
Những ngày sau đó Trình Thu Bạch đều trải qua cùng anh. Mọi thứ vô cùng yên bình nhưng Trình Thu Bạch lại cảm thấy mọi thứ không chân thật. Ví dụ như nơi này ngoại trừ 2 người thì không còn ai khác. Rõ ràng trên núi Nhạn còn có Lăng Lăng và Quy lão nhưng hắn lại chưa từng thấy họ. Mọi thứ trong nhà đều tự phục hồi lại sáng hôm sau ngay cả thực phẩm trong tủ lạnh.
Thậm chí đôi lúc Trình Thu Bạch sẽ nhìn thấy hình ảnh trên bàn ăn ngày hôm đó ở nơi nào đó trong nhà.
Trình Thu Bạch nhìn Quý Lâm đang ngủ say bên cạnh dù có chút không nỡ nhưng vẫn lặng lẽ đứng dậy xuống nhà. Đứng trong phòng khách rộng lớn nhưng lạnh lẽo ít hơi người tầm mắt Trình Thu Bạch nhìn tới tấm gương lớn ở huyền quan.
Hình như trước đó không có tấm gương nào ở đấy. Linh cảm mách bảo điều kì lạ Trình Thu Bạch đi tới.
Tấm gương | lớn phản chiếu toàn bộ hình ảnh của hắn. Nhưng Trình Thu Bạch lại thấy người kia không bình thường.
Trình Thu Bạch nhìn chằm chằm tấm gương lớn hình ảnh bên trong cũng đồng thời nhìn hắn. Nhưng khi hắn tụ linh lực ở tay hình ảnh phản chiếu kia ngược lại lại nhếch miệng cười nhẹ.
*Choang*
Tấm gương lớn nứt vỡ hình ảnh bên trong cũng bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Đầu hắn đột nhiên nhói lên. Sau cơn chấn động Trình Thu Bạch nhìn mọi thứ xung quanh trở lại không gian tối đen không tia sáng.
Hắn nhớ rồi. Hắn cùng Quý Lâm rõ ràng đang ở thủy cung nhưng hắn bị tách ra đưa đến chỗ này. Vậy những việc xảy ra khi nãy là ảo cảnh trong gương?
Trình Thu Bạch nhìn quanh mắt liền lia tới hình ảnh phía xa. Khác với lần trước chỉ mình hắn thì hiện tại nơi này còn thêm một người nữa. Mà người này hắn quen thuộc vô cùng.
- Anh! Anh không sao chứ? Anh
Trình Thu Bạch ôm người vào lòng. Quý Lâm vẫn mặc bộ đồ lúc hai người bị tách ra. Có điều ngụy trang bên ngoài đã giải trừ. Mái tóc ánh kim đặc biệt nổi bật trong không gian tối đen này dài thượt mang theo hơi ấm như nắng mai. Long giác lấp lánh trên đầu cũng hoàn toàn bại lộ, vảy rồng cũng không giấu được nữa.
Quý Lâm cảm giác mình đã ngủ một giấc rất lâu còn mơ thấy giấc mơ hoang đường hết sức. Anh nhớ mình bị tác khỏi Trình Thu Bạch. Anh tìm hắn khắp nơi cũng không thấy tung tích kết quả lại vì mất khống chế mà bị ba nhỏ đánh ngất. Đến khi tỉnh lại anh thấy mình trở về núi Nhạn, đang làm bữa tối. Trình Thu Bạch từ bên ngoài đi vào ôm anh, cắn anh, tỏ tình với anh hai người còn làm tình. Đã thế còn ở đấy mấy ngày như cặp đôi mới yêu.
Khi đó Quý Lâm thấy như này thực tốt nhưng rồi cơn đau kì lạ ập đến. Lúc Quý Lâm ý thức lại thì dường như nghe thấy có người đang gọi anh.
Mi mắt Quý Lâm run run rồi dần mở ra. Trước mắt anh là dáng vẻ lo lắng của Trình Thu Bạch sau đó chuyển sang mừng rỡ.
- Anh tỉnh rồi? Anh không bị thương ở đâu chứ?
Nhìn sự lo lắng hiện lên trên mặt hắn Quý Lâm không khỏi nhớ lại những gì xảy ra trong mơ kia. Liệu có thể...
Trình Thu Bạch thấy anh im lặng còn tưởng anh thực sự xảy ra chuyện muốn kiểm tra cơ thể anh thì lại bất ngờ bị Quý Lâm vòng tay ôm lấy.
Trình Thu Bạch không biết anh làm sao đành để yên cho anh ôm. Mà hắn cũng cẩn thận ôm lại anh. Khẽ vuốt dọc sống lưng chấn an anh. Hạ giọng.
- Không sao rồi, không sao rồi, em ở đây cùng anh.
-..... Anh mơ thấy...hai chúng ta trở về núi Nhạn.
Núi Nhạn? Trình Thu Bạch nghe hai chữ này đột nhiên nảy ra suy đoán khó tin mà hắn không dám nghĩ tới trước đó. Trong lúc ấy Quý Lâm vẫn tiếp tục nói. Giọng anh rất nhỏ giống như thì thầm với hắn. Mà Trình Thu Bạch cảm nhận hiện giờ Quý Lâm rất yếu.
- Chúng ta cùng sống với nhau ở đấy......chỉ có hai chúng ta thôi.
Sau đó Quý Lâm còn thủ thỉ điều gì đó nhưng anh không phát ra tiếng nên Trình Thu Bạch không đoán được. Nhưng suy đoán kia vừa tới liền nảy rễ trong lòng hắn. Hắn muốn xác nhận thử. Hắn muốn biết những thứ kia là ảo ảnh tạo ra hay thực sự là anh.
- Sau đó em đã nói em thích anh.
Quý Lâm không biết cảm xúc lúc ấy ra sao chỉ biết tim anh dường như hẫng một nhịp. Lần nữa nghe lại câu này mà không phải ở trong mơ anh có chút cảm thấy không chân thực. Anh nghĩ đó là giấc mơ của anh vậy sao Trình Thu Bạch lại biết chuyện gì xảy ra.
- Sau đó em còn như này.
- Sao em...
Hai người đông thời lên tiếng nhưng Quý Lâm còn chưa nói hết đã thấy trên môi mềm mại một mảng. Anh nhìn gương mặt đẹp trai kia phóng đại trước mắt mình mà có chút hoảng loạn.
Nhưng Trình Thu Bạch thì lại rất bình tĩnh. Một tay giữ gáy một tay giữ eo hoàn toàn không cho anh thoát. Nhìn dáng vẻ bối rối của anh hắn thấy hứng thú. Bắt đầu cậy mở cánh môi anh đem lười mình luồn vào trong.
- Um~
Dư vị lần này chân thật hơn trong mơ nhiều khiến Quý Lâm bị cuốn theo không lối thoát. Dù trong mơ có hôn bao lần thì Quý Lâm vẫn không học được cách thở bằng mũi khi hôn.
Thấy anh có vẻ đến giới hạn Trình Thu Bạch liền dừng lại buông tha anh. Nhìn cánh môi sưng lên ướt át mà không khỏi thèm thuồng muốn thêm nữa.
- Sao em biết chuyện xảy ra trong mơ của anh?
Trình Thu Bạch cảm thấy anh rất đáng yêu. Sủng nịch cụng trán anh.
- Đó không phải mơ. Là ảo ảnh. Nhưng gì em nói kia đều là thật lòng. Em thích anh. Vô cùng thích anh.
Thậm chí đôi lúc Trình Thu Bạch sẽ nhìn thấy hình ảnh trên bàn ăn ngày hôm đó ở nơi nào đó trong nhà.
Trình Thu Bạch nhìn Quý Lâm đang ngủ say bên cạnh dù có chút không nỡ nhưng vẫn lặng lẽ đứng dậy xuống nhà. Đứng trong phòng khách rộng lớn nhưng lạnh lẽo ít hơi người tầm mắt Trình Thu Bạch nhìn tới tấm gương lớn ở huyền quan.
Hình như trước đó không có tấm gương nào ở đấy. Linh cảm mách bảo điều kì lạ Trình Thu Bạch đi tới.
Tấm gương | lớn phản chiếu toàn bộ hình ảnh của hắn. Nhưng Trình Thu Bạch lại thấy người kia không bình thường.
Trình Thu Bạch nhìn chằm chằm tấm gương lớn hình ảnh bên trong cũng đồng thời nhìn hắn. Nhưng khi hắn tụ linh lực ở tay hình ảnh phản chiếu kia ngược lại lại nhếch miệng cười nhẹ.
*Choang*
Tấm gương lớn nứt vỡ hình ảnh bên trong cũng bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Đầu hắn đột nhiên nhói lên. Sau cơn chấn động Trình Thu Bạch nhìn mọi thứ xung quanh trở lại không gian tối đen không tia sáng.
Hắn nhớ rồi. Hắn cùng Quý Lâm rõ ràng đang ở thủy cung nhưng hắn bị tách ra đưa đến chỗ này. Vậy những việc xảy ra khi nãy là ảo cảnh trong gương?
Trình Thu Bạch nhìn quanh mắt liền lia tới hình ảnh phía xa. Khác với lần trước chỉ mình hắn thì hiện tại nơi này còn thêm một người nữa. Mà người này hắn quen thuộc vô cùng.
- Anh! Anh không sao chứ? Anh
Trình Thu Bạch ôm người vào lòng. Quý Lâm vẫn mặc bộ đồ lúc hai người bị tách ra. Có điều ngụy trang bên ngoài đã giải trừ. Mái tóc ánh kim đặc biệt nổi bật trong không gian tối đen này dài thượt mang theo hơi ấm như nắng mai. Long giác lấp lánh trên đầu cũng hoàn toàn bại lộ, vảy rồng cũng không giấu được nữa.
Quý Lâm cảm giác mình đã ngủ một giấc rất lâu còn mơ thấy giấc mơ hoang đường hết sức. Anh nhớ mình bị tác khỏi Trình Thu Bạch. Anh tìm hắn khắp nơi cũng không thấy tung tích kết quả lại vì mất khống chế mà bị ba nhỏ đánh ngất. Đến khi tỉnh lại anh thấy mình trở về núi Nhạn, đang làm bữa tối. Trình Thu Bạch từ bên ngoài đi vào ôm anh, cắn anh, tỏ tình với anh hai người còn làm tình. Đã thế còn ở đấy mấy ngày như cặp đôi mới yêu.
Khi đó Quý Lâm thấy như này thực tốt nhưng rồi cơn đau kì lạ ập đến. Lúc Quý Lâm ý thức lại thì dường như nghe thấy có người đang gọi anh.
Mi mắt Quý Lâm run run rồi dần mở ra. Trước mắt anh là dáng vẻ lo lắng của Trình Thu Bạch sau đó chuyển sang mừng rỡ.
- Anh tỉnh rồi? Anh không bị thương ở đâu chứ?
Nhìn sự lo lắng hiện lên trên mặt hắn Quý Lâm không khỏi nhớ lại những gì xảy ra trong mơ kia. Liệu có thể...
Trình Thu Bạch thấy anh im lặng còn tưởng anh thực sự xảy ra chuyện muốn kiểm tra cơ thể anh thì lại bất ngờ bị Quý Lâm vòng tay ôm lấy.
Trình Thu Bạch không biết anh làm sao đành để yên cho anh ôm. Mà hắn cũng cẩn thận ôm lại anh. Khẽ vuốt dọc sống lưng chấn an anh. Hạ giọng.
- Không sao rồi, không sao rồi, em ở đây cùng anh.
-..... Anh mơ thấy...hai chúng ta trở về núi Nhạn.
Núi Nhạn? Trình Thu Bạch nghe hai chữ này đột nhiên nảy ra suy đoán khó tin mà hắn không dám nghĩ tới trước đó. Trong lúc ấy Quý Lâm vẫn tiếp tục nói. Giọng anh rất nhỏ giống như thì thầm với hắn. Mà Trình Thu Bạch cảm nhận hiện giờ Quý Lâm rất yếu.
- Chúng ta cùng sống với nhau ở đấy......chỉ có hai chúng ta thôi.
Sau đó Quý Lâm còn thủ thỉ điều gì đó nhưng anh không phát ra tiếng nên Trình Thu Bạch không đoán được. Nhưng suy đoán kia vừa tới liền nảy rễ trong lòng hắn. Hắn muốn xác nhận thử. Hắn muốn biết những thứ kia là ảo ảnh tạo ra hay thực sự là anh.
- Sau đó em đã nói em thích anh.
Quý Lâm không biết cảm xúc lúc ấy ra sao chỉ biết tim anh dường như hẫng một nhịp. Lần nữa nghe lại câu này mà không phải ở trong mơ anh có chút cảm thấy không chân thực. Anh nghĩ đó là giấc mơ của anh vậy sao Trình Thu Bạch lại biết chuyện gì xảy ra.
- Sau đó em còn như này.
- Sao em...
Hai người đông thời lên tiếng nhưng Quý Lâm còn chưa nói hết đã thấy trên môi mềm mại một mảng. Anh nhìn gương mặt đẹp trai kia phóng đại trước mắt mình mà có chút hoảng loạn.
Nhưng Trình Thu Bạch thì lại rất bình tĩnh. Một tay giữ gáy một tay giữ eo hoàn toàn không cho anh thoát. Nhìn dáng vẻ bối rối của anh hắn thấy hứng thú. Bắt đầu cậy mở cánh môi anh đem lười mình luồn vào trong.
- Um~
Dư vị lần này chân thật hơn trong mơ nhiều khiến Quý Lâm bị cuốn theo không lối thoát. Dù trong mơ có hôn bao lần thì Quý Lâm vẫn không học được cách thở bằng mũi khi hôn.
Thấy anh có vẻ đến giới hạn Trình Thu Bạch liền dừng lại buông tha anh. Nhìn cánh môi sưng lên ướt át mà không khỏi thèm thuồng muốn thêm nữa.
- Sao em biết chuyện xảy ra trong mơ của anh?
Trình Thu Bạch cảm thấy anh rất đáng yêu. Sủng nịch cụng trán anh.
- Đó không phải mơ. Là ảo ảnh. Nhưng gì em nói kia đều là thật lòng. Em thích anh. Vô cùng thích anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.