Nhật Kí Làm Việc Và Chăm Sóc Yêu Quái Của Bác Sĩ Quý
Chương 41: Chu Tước ướp lạnh phơi sương
Tiểu Tuớc Linh
29/09/2024
Quý Lâm nghe tiếng ai oán của Trình Thu Bạch liền tạm dở tay mà ra hắn làm sao. Kết quả vừa ra liền thấy một người một chim đang nhìn nhau đầy thù hận.
Trình Thu Bạch hai tay chống nạnh nhìn kẻ lạ mặt vừa tới kia. Đó là một con vẹt anh vũ với bộ lông mượt mà, đầu tròn xinh xắn, mỏ trên hình móc câu, mỏ dưới nhỏ và ngắn tạo nên một đặc điểm ngoại hình độc đáo. Bộ lông màu ngũ sắc lấy chủ đạo là màu đỏ rực rỡ. Mà trông thì cái nết cũng rực rỡ không kém.
Vẹt Anh Vũ thuộc loài vẹt lùn, nhẹ cân và thường có kích thước nhỏ đến trung bình với chiều dài cơ thể chỉ 14 cm.
Đặc biệt, phần chân của chúng ngắn hơn so với các loài vẹt khác. Tóm lại, Vẹt Anh Vũ không chỉ có ngoại hình tinh tế và độc đáo nhưng con anh vũ trước mặt Quý Lâm thì không như vậy.
Kích cỡ to gấp hai lần anh vũ bình thường phần lông cũng dài và rực rỡ hơn. Nhìn không biết còn tưởng vẹt không
do chi.
Và điều đặc biệt là con anh vũ kia đang xổ một tràng tiếng người.
Ngươi mới là đồ xấu xí, xấu xí, xấu xí chết đi được.Lão tử là Chu Tước có biết không hả?! Là thần điểu! Là đẹp nhất!Còn ngươi thứ đen thui không chút màu sắc còn không có cả lông vũ xinh đẹp như ta. Ngươi mới là đồ xấu xí, xấu chết đi được.Trình Thu Bạch cay lắm. Đó giờ chỉ có hắn đi mắng người khác xấu xí làm gì đã có ai mắng lại hắn như này. Vả lại anh chủ cũng nói hình thú của hắn rất đẹp hình người cũng đẹp luôn. Con chim không có mắt mới không nhìn thấy hăn đẹp.
Quý Lâm nhìn mặt Tiểu Bạch nhà mình sắp đen hơi đít nồi thì mới tiến lên hòa giải. Đó giờ có ai dám nói hắn vậy đâu. Lần này e là tức lắm.
Quý Lâm tiến lên vỗ vai Trình Thu Bạch.
- Tiểu Bạch bình tĩnh chút, em vào sắp cơm giúp anh được không?
Trình Thu Bạch không thích. Hắn còn muốn phân thắng thua với con chim hống hách kia một trận. Nhưng lại không muốn từ chối anh nên chỉ đành nuốt giận vào trong.
Anh vũ ngũ sắc thấy hắn nghe lời ánh mắt sang lên nhìn về phía Quý Lâm.
- Ngươi là chủ nhân nơi này đúng không? Nghe cho rõ sau này lão tử muốn ở nơi tốt nhất ăn thứ tốt nhất nhiều linh khí càng tốt. Chỗ ta ở phải có lông vũ xinh đẹp không được bụi bẩn phải có hoa tươi và trái cây. Không được ồn ào, không được tự ý ra vào mà không xin phép ta. Không được.....
Không chờ nó nói hết. Trán Quý Lâm đã giật giật liên hồi nụ cười đến khóe miệng không kéo lên nổi nữa. Trực tiếp đem Dây trói yêu quấn anh vũ thành đòn bánh tét ném ra cửa.
- Xin lỗi, tới nhầm chỗ rồi.
Sau đó anh đóng cửa vào nhà ăn cơm cùng Trình Thu Bạch mặc xác đòn bánh tét kia đang giãy giụa trước cửa.
Xong xuôi còn dỗ Trình Thu Bạch một hồi rồi tắt điện đi ngủ. Tiểu Cửu vẫn còn dỗi anh nên không thèm về đành để nó lại Thanh Sơn tự sáng mai lại trở lại đón vậy. Còn Niên thú kia giờ đã là vật thuộc quyền sở hữu Tiểu Cửu.
Với Quý Lâm chỉ cần Tiểu Cửu quản lý được nó anh không cấm cản điều này.
Ngày mai còn đến dọn dẹp ở trang trại nữa nên đi ngủ sớm.
Đêm đó như thường lệ Trình Thu Bạch lại ôm anh chủ nhà hắn mà chìm vào giấc ngủ cả hai đều đồng lòng không nhớ tới ai đó ngoài cửa. Sáng sớm thường lệ Quý Lâm dậy trước sau đó sẽ đánh thức Trình Thu Bạch.
Anh vào bếp làm bữa sáng đơn giản sau đó cùng ăn sáng. Đợi ba người Tư Nhiên đến sẽ bàn giao việc trông coi phòng khám để anh đi dọn dẹp "nhà" mới của họ.
Tô Doanh vẫn như mọi khi đến phòng khám tốt nhất. Quý Lâm đã dậy nhưng lại chưa mở cửa phòng khám.
Thường sẽ do Tô Doanh làm. Nhưng hôm nay cô nàng đến lại thấy một con vẹt đỏ năm bẹp trước cửa phòng khám.
Bộ lông đỏ của nó ướt nhẹp cơ thể cũng lạnh vì sương đêm. Trông thê thảm vô cùng. Tô Doanh vội ôm nó lên cấp tốc mở cửa phòng khám gọi Quý Lâm.
- Anh Quý trước cửa phòng khám có con vẹt nè. Nhìn nó hình như không ổn lắm.
Trái với sự lo lắng của Tô Doanh thì Quý Lâm lại bình tĩnh không thôi. Nó mà không ổn thì chỗ này chẳng có ai ổn cả.
- Em đem nó vào phòng khám đi. Lát anh xem sau.
Tô Doanh còn muốn nói thêm gì đó nhưng thấy Quý Lâm không để ý đành nghe lời. Nhưng trước khi rời đi vẫn cẩn thận lấy khăn lau qua lông cho vẹt lớn.
Quý Lâm cầm ly cà phê nhìn con vẹt đang vật vã nằm trên giường bệnh. Tối qua trên dây trói yêu anh đã cấm chú nên nó sẽ không thể sử dụng linh lực được đồng nghĩa với việc nó không khác gì một con chim bình thường.
Đáng đời lắm. Sống hơn hai mươi năm cuộc đời nó là kẻ đầu tiên dám lên giọng ra lệnh anh như thế nên anh sao để nó sống tốt được.
Trình Thu Bạch hai tay chống nạnh nhìn kẻ lạ mặt vừa tới kia. Đó là một con vẹt anh vũ với bộ lông mượt mà, đầu tròn xinh xắn, mỏ trên hình móc câu, mỏ dưới nhỏ và ngắn tạo nên một đặc điểm ngoại hình độc đáo. Bộ lông màu ngũ sắc lấy chủ đạo là màu đỏ rực rỡ. Mà trông thì cái nết cũng rực rỡ không kém.
Vẹt Anh Vũ thuộc loài vẹt lùn, nhẹ cân và thường có kích thước nhỏ đến trung bình với chiều dài cơ thể chỉ 14 cm.
Đặc biệt, phần chân của chúng ngắn hơn so với các loài vẹt khác. Tóm lại, Vẹt Anh Vũ không chỉ có ngoại hình tinh tế và độc đáo nhưng con anh vũ trước mặt Quý Lâm thì không như vậy.
Kích cỡ to gấp hai lần anh vũ bình thường phần lông cũng dài và rực rỡ hơn. Nhìn không biết còn tưởng vẹt không
do chi.
Và điều đặc biệt là con anh vũ kia đang xổ một tràng tiếng người.
Ngươi mới là đồ xấu xí, xấu xí, xấu xí chết đi được.Lão tử là Chu Tước có biết không hả?! Là thần điểu! Là đẹp nhất!Còn ngươi thứ đen thui không chút màu sắc còn không có cả lông vũ xinh đẹp như ta. Ngươi mới là đồ xấu xí, xấu chết đi được.Trình Thu Bạch cay lắm. Đó giờ chỉ có hắn đi mắng người khác xấu xí làm gì đã có ai mắng lại hắn như này. Vả lại anh chủ cũng nói hình thú của hắn rất đẹp hình người cũng đẹp luôn. Con chim không có mắt mới không nhìn thấy hăn đẹp.
Quý Lâm nhìn mặt Tiểu Bạch nhà mình sắp đen hơi đít nồi thì mới tiến lên hòa giải. Đó giờ có ai dám nói hắn vậy đâu. Lần này e là tức lắm.
Quý Lâm tiến lên vỗ vai Trình Thu Bạch.
- Tiểu Bạch bình tĩnh chút, em vào sắp cơm giúp anh được không?
Trình Thu Bạch không thích. Hắn còn muốn phân thắng thua với con chim hống hách kia một trận. Nhưng lại không muốn từ chối anh nên chỉ đành nuốt giận vào trong.
Anh vũ ngũ sắc thấy hắn nghe lời ánh mắt sang lên nhìn về phía Quý Lâm.
- Ngươi là chủ nhân nơi này đúng không? Nghe cho rõ sau này lão tử muốn ở nơi tốt nhất ăn thứ tốt nhất nhiều linh khí càng tốt. Chỗ ta ở phải có lông vũ xinh đẹp không được bụi bẩn phải có hoa tươi và trái cây. Không được ồn ào, không được tự ý ra vào mà không xin phép ta. Không được.....
Không chờ nó nói hết. Trán Quý Lâm đã giật giật liên hồi nụ cười đến khóe miệng không kéo lên nổi nữa. Trực tiếp đem Dây trói yêu quấn anh vũ thành đòn bánh tét ném ra cửa.
- Xin lỗi, tới nhầm chỗ rồi.
Sau đó anh đóng cửa vào nhà ăn cơm cùng Trình Thu Bạch mặc xác đòn bánh tét kia đang giãy giụa trước cửa.
Xong xuôi còn dỗ Trình Thu Bạch một hồi rồi tắt điện đi ngủ. Tiểu Cửu vẫn còn dỗi anh nên không thèm về đành để nó lại Thanh Sơn tự sáng mai lại trở lại đón vậy. Còn Niên thú kia giờ đã là vật thuộc quyền sở hữu Tiểu Cửu.
Với Quý Lâm chỉ cần Tiểu Cửu quản lý được nó anh không cấm cản điều này.
Ngày mai còn đến dọn dẹp ở trang trại nữa nên đi ngủ sớm.
Đêm đó như thường lệ Trình Thu Bạch lại ôm anh chủ nhà hắn mà chìm vào giấc ngủ cả hai đều đồng lòng không nhớ tới ai đó ngoài cửa. Sáng sớm thường lệ Quý Lâm dậy trước sau đó sẽ đánh thức Trình Thu Bạch.
Anh vào bếp làm bữa sáng đơn giản sau đó cùng ăn sáng. Đợi ba người Tư Nhiên đến sẽ bàn giao việc trông coi phòng khám để anh đi dọn dẹp "nhà" mới của họ.
Tô Doanh vẫn như mọi khi đến phòng khám tốt nhất. Quý Lâm đã dậy nhưng lại chưa mở cửa phòng khám.
Thường sẽ do Tô Doanh làm. Nhưng hôm nay cô nàng đến lại thấy một con vẹt đỏ năm bẹp trước cửa phòng khám.
Bộ lông đỏ của nó ướt nhẹp cơ thể cũng lạnh vì sương đêm. Trông thê thảm vô cùng. Tô Doanh vội ôm nó lên cấp tốc mở cửa phòng khám gọi Quý Lâm.
- Anh Quý trước cửa phòng khám có con vẹt nè. Nhìn nó hình như không ổn lắm.
Trái với sự lo lắng của Tô Doanh thì Quý Lâm lại bình tĩnh không thôi. Nó mà không ổn thì chỗ này chẳng có ai ổn cả.
- Em đem nó vào phòng khám đi. Lát anh xem sau.
Tô Doanh còn muốn nói thêm gì đó nhưng thấy Quý Lâm không để ý đành nghe lời. Nhưng trước khi rời đi vẫn cẩn thận lấy khăn lau qua lông cho vẹt lớn.
Quý Lâm cầm ly cà phê nhìn con vẹt đang vật vã nằm trên giường bệnh. Tối qua trên dây trói yêu anh đã cấm chú nên nó sẽ không thể sử dụng linh lực được đồng nghĩa với việc nó không khác gì một con chim bình thường.
Đáng đời lắm. Sống hơn hai mươi năm cuộc đời nó là kẻ đầu tiên dám lên giọng ra lệnh anh như thế nên anh sao để nó sống tốt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.