Nhật Kí Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì
Chương 7: Phiên ngoại 3
Hắc Khiết Minh
06/01/2023
Editor: Lys_Lys
Tết Trung Thu
Đó là một buổi tối rất đẹp.
Trăng tròn treo cao, những vì sao trên bầu trời lấp lánh, những tiếng cười trôi nổi trong không trung.
Người phụ nữ đứng trước cửa hành lang gấp khúc, nhìn đôi nam nữ đốt lửa trại ở khoảng đất trống trước nhà, bận rộn chuẩn bị nướng thịt.
Mấy đứa trẻ vị thành niên chạy khắp nơi, con chó to xác hưng phấn chạy theo bên cạnh bọn chúng.
Những người đã trưởng thành, có vợ, có chồng mỗi năm sẽ về mấy lần, tụ hội ở đây.
Vài năm trước, nhà lớn còn chưa hoàn thành, tiệc tùng đều tập trung ở Lam Sắc Nguyệt Quang, nhưng năm nay tất cả các phòng đã xây xong, chỗ tiệc tùng cũng đổi đến đây, vì để ngừa vạn nhất, bọn họ còn để trống vài phòng trên lầu.
Cô đã quên mất mình có ý niệm xây ngôi nhà này từ khi nào, Đào Hoa và Như nguyệt giống như chị em ruột của cô, Hải Dương và Mạc Sâm như anh em. Có một năm, cô đề cập với các cô ấy, bọn họ lập tức đồng ý, mấy người đàn ông thì căn bản là không thể phản đối.
Mặc dù không có quan hệ huyết thống nhưng cô biết, bọn họ là người một nhà, là người thân của cô.
Cho nên, lúc Irapa mua miếng đất ở đây Cảnh Dã cũng mua miếng đất bên cạnh, trở thành hàng xóm. Rồi căn nhà càng ngày càng lớn, phòng trọ được cơi nới thêm, chỗ cho mấy người già dưỡng lão ban đầu biến thành chỗ của bọn trẻ.
Cô vốn không muốn nhiều, sợ sau khi bọn nhỏ rời đi căn nhà trống trải sẽ khiến người ta thấy tịch mịch, nhưng bọn chúng luôn một đứa tiếp một đứa, thành ba đứa trở về, trong nhà vĩnh viễn luôn rất náo nhiệt.
Mới đến nhà lớn này hai ba năm nhưng cô cảm thấy như đã sống ở đây rất lâu, rất lâu.
Cơn gió bất chợt làm cô rùng mình.
Nhưng ngay giây đó một thân thể ấm áp từ phía sau ôm lấy cô, cánh tay tráng kiện ôm lấy thắt lưng cô, đầu cố ý gác lên vai cô.
"Đang nghĩ gì thế?"
Tiếng nói trầm thấp mang theo ý cười như dĩ vãng.
Nhìn người nhà phía trước, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay to trên eo mình, thì thầm nói: "Nghĩ đến, em vốn cho rằng mình nhất đình sẽ một mình cô đơn đến già, không sao ngờ được sẽ có ngày này."
"Ngày gì?" Hắn ghé vào tay cô cười hỏi: "Làm bà ngoại à?"
Khóe môi không nhịn câu lên, vỗ vào tay hắn.
"Tại sao? Anh nói sai? Em bây giờ đã là bà ngoại rồi mà." Hắn cười khanh khách: "Có điều em yên tâm đi, cho dù em lên chức bà rồi thì vẫn rất nóng bỏng, khiến anh nhiệt huyết sôi trào."
Mặt cô đỏ ửng, ở trong lòng hắn xoay người, ngửa đầu nhìn người đàn ông tục tằng trước mặt.
Ngọn lửa chiếu sáng gương mặt hắn.
Theo năm tháng trên mặt hắn có nhiều hơn vài nếp nhăn, tóc đen dày cũng bắt đầu xuất hiện sợi bạc, nhưng trong mắt cô hắn càng đẹp trai hơn.
Năm tháng ở trên người hắn tăng thêm rất nhiều phong sương, nhưng đôi mắt hắn vẫn trẻ trung, vẫn là dã nhân ngày trước cô gặp.
Thô lỗ, bá đạo và yêu cô.
Nhiều năm như vậy, hắn ở bên cô, bảo vệ cô, cưng chiều cô, vượt xa tưởng tưởng ban đầu của cô.
"Cảnh Dã."
"Hả?"
"Cám ơn anh cho em một gia đình."
Lồng ngực hắn căng thẳng, vuốt ve gương mặt cô, thâm tình nói: "Gia đình, không phải anh cho em, là có em mới tồn tại."
Ngực không hiểu sao nóng lên.
Kìm lòng không đậu cô kiễng chân hôn hắn.
Phía sau vang lên tiếng huýt sao và tiếng vỗ tay của lũ trẻ, nhưng cô không quan tâm, cô yêu người đàn ông này, rất yêu hắn.
Lửa trại bùng lên bắn ra những đốm hoa lửa, cháy tận trời.
Nụ hôn này thật dài, thật ngọt ngào.
Lúc cô định lùi lại, hắn cười rạng rỡ ở bên môi cô hỏi.
"Em có hạnh phúc không?"
"Rất hạnh phúc."
Câu trả lời của cô chắc như đinh đóng cột.
Pháo hoa cùng lúc đó được phóng lên trời, nổ tung thành những vì sao đầy màu sắc, một tình yêu to lớn và lời thề đơn giản nhất nhưng vĩnh hằng, khơi gợi sự ngưỡng mộ, tiếng cười, và tiếng than thở của bọn trẻ.
Cảnh Dã vui vẻ cười, dưới pháo hoa rực rỡ, cúi đầu, hôn người phụ nữ hắn yêu....
_____________________
Nếu thích thì nhớ ấn ⭐️ ở???????? nhaaaa. Còn có, vào tường nhà Lys để xem thêm các truyện khác của Đại Hắc nhé mọi người ????
Có ai thích món quà này không?????
Tết Trung Thu
Đó là một buổi tối rất đẹp.
Trăng tròn treo cao, những vì sao trên bầu trời lấp lánh, những tiếng cười trôi nổi trong không trung.
Người phụ nữ đứng trước cửa hành lang gấp khúc, nhìn đôi nam nữ đốt lửa trại ở khoảng đất trống trước nhà, bận rộn chuẩn bị nướng thịt.
Mấy đứa trẻ vị thành niên chạy khắp nơi, con chó to xác hưng phấn chạy theo bên cạnh bọn chúng.
Những người đã trưởng thành, có vợ, có chồng mỗi năm sẽ về mấy lần, tụ hội ở đây.
Vài năm trước, nhà lớn còn chưa hoàn thành, tiệc tùng đều tập trung ở Lam Sắc Nguyệt Quang, nhưng năm nay tất cả các phòng đã xây xong, chỗ tiệc tùng cũng đổi đến đây, vì để ngừa vạn nhất, bọn họ còn để trống vài phòng trên lầu.
Cô đã quên mất mình có ý niệm xây ngôi nhà này từ khi nào, Đào Hoa và Như nguyệt giống như chị em ruột của cô, Hải Dương và Mạc Sâm như anh em. Có một năm, cô đề cập với các cô ấy, bọn họ lập tức đồng ý, mấy người đàn ông thì căn bản là không thể phản đối.
Mặc dù không có quan hệ huyết thống nhưng cô biết, bọn họ là người một nhà, là người thân của cô.
Cho nên, lúc Irapa mua miếng đất ở đây Cảnh Dã cũng mua miếng đất bên cạnh, trở thành hàng xóm. Rồi căn nhà càng ngày càng lớn, phòng trọ được cơi nới thêm, chỗ cho mấy người già dưỡng lão ban đầu biến thành chỗ của bọn trẻ.
Cô vốn không muốn nhiều, sợ sau khi bọn nhỏ rời đi căn nhà trống trải sẽ khiến người ta thấy tịch mịch, nhưng bọn chúng luôn một đứa tiếp một đứa, thành ba đứa trở về, trong nhà vĩnh viễn luôn rất náo nhiệt.
Mới đến nhà lớn này hai ba năm nhưng cô cảm thấy như đã sống ở đây rất lâu, rất lâu.
Cơn gió bất chợt làm cô rùng mình.
Nhưng ngay giây đó một thân thể ấm áp từ phía sau ôm lấy cô, cánh tay tráng kiện ôm lấy thắt lưng cô, đầu cố ý gác lên vai cô.
"Đang nghĩ gì thế?"
Tiếng nói trầm thấp mang theo ý cười như dĩ vãng.
Nhìn người nhà phía trước, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay to trên eo mình, thì thầm nói: "Nghĩ đến, em vốn cho rằng mình nhất đình sẽ một mình cô đơn đến già, không sao ngờ được sẽ có ngày này."
"Ngày gì?" Hắn ghé vào tay cô cười hỏi: "Làm bà ngoại à?"
Khóe môi không nhịn câu lên, vỗ vào tay hắn.
"Tại sao? Anh nói sai? Em bây giờ đã là bà ngoại rồi mà." Hắn cười khanh khách: "Có điều em yên tâm đi, cho dù em lên chức bà rồi thì vẫn rất nóng bỏng, khiến anh nhiệt huyết sôi trào."
Mặt cô đỏ ửng, ở trong lòng hắn xoay người, ngửa đầu nhìn người đàn ông tục tằng trước mặt.
Ngọn lửa chiếu sáng gương mặt hắn.
Theo năm tháng trên mặt hắn có nhiều hơn vài nếp nhăn, tóc đen dày cũng bắt đầu xuất hiện sợi bạc, nhưng trong mắt cô hắn càng đẹp trai hơn.
Năm tháng ở trên người hắn tăng thêm rất nhiều phong sương, nhưng đôi mắt hắn vẫn trẻ trung, vẫn là dã nhân ngày trước cô gặp.
Thô lỗ, bá đạo và yêu cô.
Nhiều năm như vậy, hắn ở bên cô, bảo vệ cô, cưng chiều cô, vượt xa tưởng tưởng ban đầu của cô.
"Cảnh Dã."
"Hả?"
"Cám ơn anh cho em một gia đình."
Lồng ngực hắn căng thẳng, vuốt ve gương mặt cô, thâm tình nói: "Gia đình, không phải anh cho em, là có em mới tồn tại."
Ngực không hiểu sao nóng lên.
Kìm lòng không đậu cô kiễng chân hôn hắn.
Phía sau vang lên tiếng huýt sao và tiếng vỗ tay của lũ trẻ, nhưng cô không quan tâm, cô yêu người đàn ông này, rất yêu hắn.
Lửa trại bùng lên bắn ra những đốm hoa lửa, cháy tận trời.
Nụ hôn này thật dài, thật ngọt ngào.
Lúc cô định lùi lại, hắn cười rạng rỡ ở bên môi cô hỏi.
"Em có hạnh phúc không?"
"Rất hạnh phúc."
Câu trả lời của cô chắc như đinh đóng cột.
Pháo hoa cùng lúc đó được phóng lên trời, nổ tung thành những vì sao đầy màu sắc, một tình yêu to lớn và lời thề đơn giản nhất nhưng vĩnh hằng, khơi gợi sự ngưỡng mộ, tiếng cười, và tiếng than thở của bọn trẻ.
Cảnh Dã vui vẻ cười, dưới pháo hoa rực rỡ, cúi đầu, hôn người phụ nữ hắn yêu....
_____________________
Nếu thích thì nhớ ấn ⭐️ ở???????? nhaaaa. Còn có, vào tường nhà Lys để xem thêm các truyện khác của Đại Hắc nhé mọi người ????
Có ai thích món quà này không?????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.