Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt
Quyển 7 - Chương 4: Ngã xuống đáy vực
Lưu Chân
31/10/2022
…
Dưới áp lực vô cùng lớn, đội hình sự đã trải qua 20 ngày mất ăn mất ngủ, nhưng vụ án vẫn không có tiến triển gì.
Vào lúc này, có đến hơn 30 cán bộ chiến sĩ không có một phút giây nghỉ ngơi, nhằm nỗ lực loại bỏ dần từng đối tượng tình nghi. Thế nhưng vụ án dường như vẫn còn là một mớ hỗn độn, vẫn chưa thể tìm ra manh mối.
Chu Gia Tương cũng tỏ ra không hài lòng, nhiều lần tìm gặp Vương Mộc để phàn nàn về việc đội hình sự không đủ năng lực điều tra, muốn đề nghị gia nhập vào tổ chuyên án, song đã bị Vương Mộc can ngăn, đồng thời động viên rằng, Cục thành phố sẽ dốc toàn bộ sức lực để phá được vụ án, nếu như năng lực của đội hình sự có hạn, sẽ xem xét việc kêu gọi sự trợ giúp từ chính quyền Tỉnh.
Chu Gia Tương bước ra khỏi phòng của Cục trưởng, lái xe đi đến đội hình sự. Đây là lần thứ hai anh ta đến đội hình sự kể từ sau khi trở về từ Hàn Quốc, coi như đã kết thúc kì nghỉ phép, chính thức quay trở lại làm việc.
Chu Gia Tương đẩy cửa vào phòng làm việc của Thẩm Thư, bắt gặp ba người chúng tôi đang trò chuyện sôi nổi. Ngoài tôi và Thẩm Thư, còn có một người đàn ông trạc tuổi Thẩm Thư, anh ta đeo kính vàng và mặc bộ vest màu lông chuột. Chu Gia Tương chưa từng gặp người này.
Thẩm Thư thấy anh ta bước vào, vội đứng dậy khỏi ghế, nói: “Chúng tôi đã nhận được thông báo, biết hôm nay đội trưởng Chu quay lại làm việc, không ngờ anh lại đến sớm như vậy.”
Chu Gia Tương ngồi xuống rồi nói: “Ở nhà nghỉ cũng được một thời gian, cảm thấy không yên tâm nên đến đội để xem xét tình hình.”
Thẩm Thư nhìn thấy Chu Gia Tương đang liếc nhìn người đàn ông mặc vest, liền nói: “Đây là bạn học cấp 3 của tôi, tên Từ Đào, phó giám đốc Sở kế hoạch của Cục quy hoạch đô thị.” Rồi quay sang nói với Từ Đào: “Đây là đội trưởng Chu.”
Từ Đào chủ động bắt tay chào hỏi nhưng thái độ của Chu Gia Tương không mấy mặn mà.
Từ Đào nhận ra Chu Gia Tương không muốn tiếp đón mình, nên đã nháy mắt với Thẩm Thư và muốn chào tạm biệt. Chu Gia Tương tỏ vẻ thắc mắc: “Đang trong giờ làm việc mà anh Từ đây lại đến đội hình sự, phải chăng có chuyện gì?” Bốn tiếng “trong giờ làm việc” được anh ta cố tình nhấn mạnh, khiến chúng tôi cảm thấy đều khó xử.
Từ Đào chớp mắt nói: “Cũng không có chuyện gì, lâu rồi không gặp Thẩm Thư, tôi đến để tâm sự với bạn học cũ thôi.”
Tôi tiếp lời: “Đội trưởng Chu, Từ Đào cũng không xa lạ gì với anh em trong đội, thường xuyên đến đội hình sự, lần này đến là muốn đem quà tặng cho đội chúng ta.”
Sắc mặt của Chu Gia Tương vẫn u ám, anh hỏi: “Quà gì thế?”
Từ Đào cười nói: “Là thế này, trong đội có rất nhiều người trẻ, cũng nhiều người đã đến tuổi kết hôn, nhưng vẫn chưa có nhà, dạo gần đây Cục quy hoạch thành phố có một hạng mục, tôi thấy cũng không tồi nên muốn hợp tác với đội các anh. Mấy hôm trước Sở quy hoạch chúng tôi có làm một báo cáo, muốn lấp một phần hào dọc bên Tiểu Tây Môn ở phía Tây thành phố, sau đó xây một khu nhà giá rẻ ở khu vực này, giá cả sẽ thấp hơn 40% so với trong thành phố. Nếu đội hình sự muốn đặt mua trước thì có thể giải quyết vấn đề nhà cửa cho rất nhiều cảnh sát trong đội.”
Nghe nói vậy, đám mây mù trên gương mặt Chu Gia Tương bỗng tan biến, cảm thấy có chút hứng thú, anh nói: “Dự án này đã được phê duyệt chưa? Các anh định lấp hào như thế nào?”
Từ Đào đáp: “Dự án đã được phê duyệt. Hiện đang trong quá trình xúc tiến đầu tư và mở bán trước. Việc kêu gọi đầu tư đã được xác định, dự kiến công việc sẽ bắt đầu trong thời gian tới. Công việc trước hết sẽ là lấp một phần con hào dài 500m ở Tiểu Tây Môn. Đầu tiên chúng tôi sẽ cho thoát nước sông, đổ móng rồi sau đó chôn lấp. Tòa nhà sẽ được xây dựng trên địa điểm ban đầu. Toàn bộ thời gian xây dựng trong vòng một năm, nếu Đội các anh muốn mua trước, giá sẽ được rẻ đi rất nhiều.”
Chu Gia Tương trả lời bằng một giọng hòa nhã: “Đây là một việc tốt, tuy nhiên ngoài khả năng tài chính cá nhân của các cán bộ nhân viên thì đội chúng tôi cũng không có quyền quyết định, nếu cần trợ cấp từ đơn vị thì phải làm báo cáo gửi lên Cục. Việc này coi như tôi đã biết, Thẩm Thư, cậu hay cho điều tra xem những ai trong đội có nhu cầu, nếu mọi người đều ủng hộ, chúng ta sẽ bắt tay vào làm.”
Thẩm Thư tuân lệnh rời đi. Từ Đào thấy cũng không tiện ở lại, bèn lịch sự xin phép ra về.
Chu Gia Tương nhìn Thẩm Thư và tôi rồi nói: “Còn rất nhiều công việc tồn động dạo gần đây, nên các cô cậu hãy cố gác lại những công việc thường ngày để tập trung vào vụ án.”
Tôi cũng cảm thấy không thoải mái khi ở lại đây, liền rời đi rồi quay trở lại phòng thí nghiệm pháp y.
Khi thời hạn phá án chỉ còn một tuần, văn phòng thành phố đã xin phép chính quyền Tỉnh cử ba chuyên gia đến hỗ trợ. Họ lần lượt là Phó sở điều tra hình sự Lý Hoa Thiên, học giả của Viện nghiên cứu điều tra hình sự Ngô Nghị và Phó đội trọng án Lãnh Nguyên.
Ba người cho gọi Thẩm Thư, Mã Kinh Lược và tôi đến để họp. Thẩm Thư đã đọc báo cáo vụ án và kết quả điều tra của gần 100 nghi phạm.
Lý Thiên Hoa hỏi: “Nói như vậy, nghĩa là hiện tại các cậu vẫn chưa xác định được đối tượng tình nghi?”
Thẩm Thư đáp: “Không, chúng tôi đã cho xác định được vài người, nhưng sau đó đã loại trừ vì họ không có thời gian gây án.”
Ngô Nghị hỏi: “Có khi nào ngay từ đầu các cậu đã đi lệch hướng điều tra không? Các cậu điều tra theo hướng hung thủ đột nhập vào nhà giế.t người, có thể đây chính là hỏa mù mà hung thủ đã tung ra. Nếu đây là một vụ trả thù, thì các cậu đã bị hắn dắt mũi.”
Thẩm Thư đáp: “Trường hợp này chúng tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng mà mối quan hệ xã hội của nạn nhân rất đơn thuần, ngoại trừ đồng nghiệp trong trường và người thân, thì cơ bản cô ta không có mối quan hệ xã hội nào khác. Hơn nữa, danh tiếng của nạn nhân trong trường lại rất tốt, chưng từng xung đội với bất kì ai. Khả năng đây là một vụ trả thù là rất nhỏ.”
Ngô Nghị sốt ruột hỏi: “Thẩm Thư, nếu tôi nhớ không nhầm, anh là ngôi sao của Bộ công an, tại sao tư duy lại đơn giản như vậy. Đây là thời đại nào rồi? Là thời đại Internet, nạn nhân ngoài đời dù không có mối quan hệ xã hội, không có nghĩa là họ không có bạn, thậm chí là người tình ở trên thế giới ảo. Bây giờ có rất nhiều vụ án mà thủ phạm chính là những người bạn quen qua mạng. Hung thủ hiểu rõ nạn nhân như vậy, rất có khả năng là người bạn tâm giao của nạn nhân trên mạng.”
Thẩm Thư dường như nhận ra điều gì, đáp: “Ngài nói đúng, tôi quả thật đã bỏ sót điều này.”
Thấy thái độ tâm phục của Thẩm Thư, lòng Ngô Nghị có chút đắc ý, nhưng bộ mặt vẫn tỏ ra nghiêm nghị, nói: “Mục đích của chúng tôi đến đây là giúp các anh tìm ra hướng điều tra, mở rộng phạm vi của các đối tượng tình nghi, tìm ra manh mối trong đám sương mù mịt này.”
Thẩm Thư liên tục gật đầu, khuôn mặt tỏ vẻ hối hận.
Đội phó đội trọng án, Lãnh Nguyên, từng là một lão tướng lâu năm trên mặt trận chống tội phạm, nên hiểu rõ nỗi cam khổ của Thẩm Thư. Bình thường ông ta cũng có tiếp xúc với Thẩm Thư, không nỡ nhìn thấy bộ dạng khó xử của cậu ta lúc này, bèn đỡ lời: “Giáo sư Ngô quả đúng là một học giả uyên bác, phân tích vụ án hết sức cặn kẽ, cũng rất toàn diện, bạn qua mạng đúng là một lối tư duy có tính khả dĩ cao. Đối tượng này có tính ẩn danh, không bị người thân ngoài đời của nạn nhân biết đến, song lại có cơ hội biết được những bí mật của nạn nhân. Nhưng nếu mở rộng phạm vi điều tra, thì khối lượng công việc sẽ càng lớn, cần phải kéo dài thời hạn phá án so với kế hoạch 1 tháng ban đầu.”
Lý Hoa Thiên xua tay nói: “Tiểu Lãnh, có kéo dài thời gian phá án hay không là việc nội bộ của Cục thành phố, vụ án này do chính quyền Tỉnh giám sát, Thẩm Thư có trách nhiệm tìm ra thủ phạm càng sớm càng tốt.”
Tôi thực sự không thể nghe nổi mấy lời này, nói: “Thưa các vị lãnh đạo đáng kính, Thẩm Thư là thành viên duy nhất của tổ chuyên án 715, trên anh ta còn có 7,8 vị tổ trưởng, tổ phó. Nếu vụ án được phá, thì rất nhiều người sẽ được hưởng tiếng thơm, bây giờ vụ án đang bế tắc, mọi áp lực lại đổ lên đầu anh ấy, như vậy liệu có công bằng hay không?”
Lý Hoa Thiên nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu, đáp: “Việc quân huấn trong đội hình sự cần phải được tăng cường, những nhân viên quốc phòng như cô cũng cần phải tham gia, nếu không thì kỷ luật cảnh sát sẽ quá lỏng lẻo. Cô có hiểu thế nào là những điều tối kị trong điều lệnh cảnh sát không? Là một người cảnh sát hình sự, cần phải gánh vác trách nhiệm, chứ không phải là đùn đẩy chúng.”
Tôi thực sự không hiểu nổi lo-gic của ông ta. Những gì tôi thấy chỉ là những ông lớn ngồi trên cao chỉ biết chủ động nhận vinh dự và đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, đồng thời ra sức yêu cầu người khác nhận trách nhiệm và đùn đẩy vinh dự. Tôi chưa từng thấy thứ lo-gic như này ngay cả trên người những kẻ côn đồ hay những tên tội phạm.
Tôi bĩu môi, không nói gì cả.
Ba vị đại thần của chính quyền Tỉnh sau khi trút cơn giận, đến trưa lại vui vẻ kéo nhau ra nhà hàng ăn uống rồi quay về cơ quan.
Nếu vụ án này được phá, chắc chắn trong hồ sơ vụ án sẽ không thể thiếu câu “Trong quá trình phá án đã nhận được sự giúp đỡ to lớn của lãnh đạo chính quyền Tỉnh”. Còn nếu không phá được, khi định thêm tội sẽ có câu “Mặc dù các cơ quan ban ngành đã rất quan tâm đến chuyên án 715 và đầu tư rất nhiều cảnh lực, song Thẩm Thư, người chịu trách nhiệm chính đã khiến mọi người thất vọng…”
Đó là sự kì diệu của ngôn ngữ. Kẻ ở trên thì những lời nói ra luôn là chân lý.
Thời hạn phá án đã đến gần, tâm trạng Thẩm Thư ngày càng đi xuống. Anh ta đã ngủ lại đội ba ngày liền, đầu bù tóc rối, khuôn mặt tiều tụy, mất hẳn phong độ như trước đây.
Mã Kinh Lược cũng mất đi sự kiên nhẫn và tự tin vốn có, trở nên cáu kỉnh và hay nổi giận với Phùng Khả Hân.
Hôm đó, Phùng Khả Hân đang chat trên máy tính thì Mã Kinh Lược đưa tay ra và tắt màn hình. Phùng Khả Hân đang ở chốn khoái lạc bỗng rơi thẳng xuống đáy vực hiện thực, nói một cách bất mãn: “Lão Mã, anh bị thần kinh à?”
Mã Kinh Lược nói: “Cậu nhàn rỗi quá nhỉ? Thẩm Thư phái cậu về đội hình sự để anh đi tán gái sao? Vụ án hiện vẫn chưa đâu vào đâu, còn cậu thì cứ cắm đầu vào chat chit, không muốn làm thì đi về cho tôi.”
Phùng Khả Hân cũng nổi giận, đáp: “Lão Mã, tôi nể anh là đồng chí nhưng anh cũng đừng cậy mình lớn tuổi mà thích nói gì nói. Không phải anh cũng đang ngồi đọc báo đó sao, khác gì tôi đâu? Mọi người đều đang không có việc để làm.”
Mã Kinh Lược nói: “Tôi chỉ thỉnh thoảng mới đọc báo, còn cậu là chat từ sáng đến đêm không ngơi nghỉ.”
Hứa Thiên Hoa thấy vậy, bèn đến để can ngăn: “Thời điểm này tâm trạng mọi người đều không tốt, đừng cãi nhau nữa, đừng làm mất đi hòa khí giữa đồng nghiệp với nhau.”
Phùng Khả Hân lẩm bẩm: “Đúng vậy, có cái kiểu gì mà không phá được án lại trút giận lên đầu người khác như vậy.”
Mã Kinh Lược quát: “Cậu cũng già mồm nhỉ, còn chưa đủ lông đủ cánh mà cũng mạnh miệng gớm.”
Hai người cãi nhau dữ dội, Chu Gia Tương nghe thấy, bước ra từ trong phòng làm việc, quát: “Cãi nhau cái gì vậy, không ra thể thống gì cả, không muốn ở lại đây thì mời các cậu về nhà ngủ. Không phá được án đã đủ làm cho đội hình sự mất mặt rồi, các cậu còn thích gây sự, định làm trò cười cho thiên hạ à.”
Mã Kinh Lược còn đang phân bua, Chu Gia Tương đã nói: “Còn ai nhắc đến chuyện này thì lập tức về nhà cho tôi.”
Những nhân viên khác trông vậy, không ai dám hé răng nửa lời, quay trở về làm những công việc khác. Trận cuồng phong tạm thời lắng xuống.
Dưới áp lực vô cùng lớn, đội hình sự đã trải qua 20 ngày mất ăn mất ngủ, nhưng vụ án vẫn không có tiến triển gì.
Vào lúc này, có đến hơn 30 cán bộ chiến sĩ không có một phút giây nghỉ ngơi, nhằm nỗ lực loại bỏ dần từng đối tượng tình nghi. Thế nhưng vụ án dường như vẫn còn là một mớ hỗn độn, vẫn chưa thể tìm ra manh mối.
Chu Gia Tương cũng tỏ ra không hài lòng, nhiều lần tìm gặp Vương Mộc để phàn nàn về việc đội hình sự không đủ năng lực điều tra, muốn đề nghị gia nhập vào tổ chuyên án, song đã bị Vương Mộc can ngăn, đồng thời động viên rằng, Cục thành phố sẽ dốc toàn bộ sức lực để phá được vụ án, nếu như năng lực của đội hình sự có hạn, sẽ xem xét việc kêu gọi sự trợ giúp từ chính quyền Tỉnh.
Chu Gia Tương bước ra khỏi phòng của Cục trưởng, lái xe đi đến đội hình sự. Đây là lần thứ hai anh ta đến đội hình sự kể từ sau khi trở về từ Hàn Quốc, coi như đã kết thúc kì nghỉ phép, chính thức quay trở lại làm việc.
Chu Gia Tương đẩy cửa vào phòng làm việc của Thẩm Thư, bắt gặp ba người chúng tôi đang trò chuyện sôi nổi. Ngoài tôi và Thẩm Thư, còn có một người đàn ông trạc tuổi Thẩm Thư, anh ta đeo kính vàng và mặc bộ vest màu lông chuột. Chu Gia Tương chưa từng gặp người này.
Thẩm Thư thấy anh ta bước vào, vội đứng dậy khỏi ghế, nói: “Chúng tôi đã nhận được thông báo, biết hôm nay đội trưởng Chu quay lại làm việc, không ngờ anh lại đến sớm như vậy.”
Chu Gia Tương ngồi xuống rồi nói: “Ở nhà nghỉ cũng được một thời gian, cảm thấy không yên tâm nên đến đội để xem xét tình hình.”
Thẩm Thư nhìn thấy Chu Gia Tương đang liếc nhìn người đàn ông mặc vest, liền nói: “Đây là bạn học cấp 3 của tôi, tên Từ Đào, phó giám đốc Sở kế hoạch của Cục quy hoạch đô thị.” Rồi quay sang nói với Từ Đào: “Đây là đội trưởng Chu.”
Từ Đào chủ động bắt tay chào hỏi nhưng thái độ của Chu Gia Tương không mấy mặn mà.
Từ Đào nhận ra Chu Gia Tương không muốn tiếp đón mình, nên đã nháy mắt với Thẩm Thư và muốn chào tạm biệt. Chu Gia Tương tỏ vẻ thắc mắc: “Đang trong giờ làm việc mà anh Từ đây lại đến đội hình sự, phải chăng có chuyện gì?” Bốn tiếng “trong giờ làm việc” được anh ta cố tình nhấn mạnh, khiến chúng tôi cảm thấy đều khó xử.
Từ Đào chớp mắt nói: “Cũng không có chuyện gì, lâu rồi không gặp Thẩm Thư, tôi đến để tâm sự với bạn học cũ thôi.”
Tôi tiếp lời: “Đội trưởng Chu, Từ Đào cũng không xa lạ gì với anh em trong đội, thường xuyên đến đội hình sự, lần này đến là muốn đem quà tặng cho đội chúng ta.”
Sắc mặt của Chu Gia Tương vẫn u ám, anh hỏi: “Quà gì thế?”
Từ Đào cười nói: “Là thế này, trong đội có rất nhiều người trẻ, cũng nhiều người đã đến tuổi kết hôn, nhưng vẫn chưa có nhà, dạo gần đây Cục quy hoạch thành phố có một hạng mục, tôi thấy cũng không tồi nên muốn hợp tác với đội các anh. Mấy hôm trước Sở quy hoạch chúng tôi có làm một báo cáo, muốn lấp một phần hào dọc bên Tiểu Tây Môn ở phía Tây thành phố, sau đó xây một khu nhà giá rẻ ở khu vực này, giá cả sẽ thấp hơn 40% so với trong thành phố. Nếu đội hình sự muốn đặt mua trước thì có thể giải quyết vấn đề nhà cửa cho rất nhiều cảnh sát trong đội.”
Nghe nói vậy, đám mây mù trên gương mặt Chu Gia Tương bỗng tan biến, cảm thấy có chút hứng thú, anh nói: “Dự án này đã được phê duyệt chưa? Các anh định lấp hào như thế nào?”
Từ Đào đáp: “Dự án đã được phê duyệt. Hiện đang trong quá trình xúc tiến đầu tư và mở bán trước. Việc kêu gọi đầu tư đã được xác định, dự kiến công việc sẽ bắt đầu trong thời gian tới. Công việc trước hết sẽ là lấp một phần con hào dài 500m ở Tiểu Tây Môn. Đầu tiên chúng tôi sẽ cho thoát nước sông, đổ móng rồi sau đó chôn lấp. Tòa nhà sẽ được xây dựng trên địa điểm ban đầu. Toàn bộ thời gian xây dựng trong vòng một năm, nếu Đội các anh muốn mua trước, giá sẽ được rẻ đi rất nhiều.”
Chu Gia Tương trả lời bằng một giọng hòa nhã: “Đây là một việc tốt, tuy nhiên ngoài khả năng tài chính cá nhân của các cán bộ nhân viên thì đội chúng tôi cũng không có quyền quyết định, nếu cần trợ cấp từ đơn vị thì phải làm báo cáo gửi lên Cục. Việc này coi như tôi đã biết, Thẩm Thư, cậu hay cho điều tra xem những ai trong đội có nhu cầu, nếu mọi người đều ủng hộ, chúng ta sẽ bắt tay vào làm.”
Thẩm Thư tuân lệnh rời đi. Từ Đào thấy cũng không tiện ở lại, bèn lịch sự xin phép ra về.
Chu Gia Tương nhìn Thẩm Thư và tôi rồi nói: “Còn rất nhiều công việc tồn động dạo gần đây, nên các cô cậu hãy cố gác lại những công việc thường ngày để tập trung vào vụ án.”
Tôi cũng cảm thấy không thoải mái khi ở lại đây, liền rời đi rồi quay trở lại phòng thí nghiệm pháp y.
Khi thời hạn phá án chỉ còn một tuần, văn phòng thành phố đã xin phép chính quyền Tỉnh cử ba chuyên gia đến hỗ trợ. Họ lần lượt là Phó sở điều tra hình sự Lý Hoa Thiên, học giả của Viện nghiên cứu điều tra hình sự Ngô Nghị và Phó đội trọng án Lãnh Nguyên.
Ba người cho gọi Thẩm Thư, Mã Kinh Lược và tôi đến để họp. Thẩm Thư đã đọc báo cáo vụ án và kết quả điều tra của gần 100 nghi phạm.
Lý Thiên Hoa hỏi: “Nói như vậy, nghĩa là hiện tại các cậu vẫn chưa xác định được đối tượng tình nghi?”
Thẩm Thư đáp: “Không, chúng tôi đã cho xác định được vài người, nhưng sau đó đã loại trừ vì họ không có thời gian gây án.”
Ngô Nghị hỏi: “Có khi nào ngay từ đầu các cậu đã đi lệch hướng điều tra không? Các cậu điều tra theo hướng hung thủ đột nhập vào nhà giế.t người, có thể đây chính là hỏa mù mà hung thủ đã tung ra. Nếu đây là một vụ trả thù, thì các cậu đã bị hắn dắt mũi.”
Thẩm Thư đáp: “Trường hợp này chúng tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng mà mối quan hệ xã hội của nạn nhân rất đơn thuần, ngoại trừ đồng nghiệp trong trường và người thân, thì cơ bản cô ta không có mối quan hệ xã hội nào khác. Hơn nữa, danh tiếng của nạn nhân trong trường lại rất tốt, chưng từng xung đội với bất kì ai. Khả năng đây là một vụ trả thù là rất nhỏ.”
Ngô Nghị sốt ruột hỏi: “Thẩm Thư, nếu tôi nhớ không nhầm, anh là ngôi sao của Bộ công an, tại sao tư duy lại đơn giản như vậy. Đây là thời đại nào rồi? Là thời đại Internet, nạn nhân ngoài đời dù không có mối quan hệ xã hội, không có nghĩa là họ không có bạn, thậm chí là người tình ở trên thế giới ảo. Bây giờ có rất nhiều vụ án mà thủ phạm chính là những người bạn quen qua mạng. Hung thủ hiểu rõ nạn nhân như vậy, rất có khả năng là người bạn tâm giao của nạn nhân trên mạng.”
Thẩm Thư dường như nhận ra điều gì, đáp: “Ngài nói đúng, tôi quả thật đã bỏ sót điều này.”
Thấy thái độ tâm phục của Thẩm Thư, lòng Ngô Nghị có chút đắc ý, nhưng bộ mặt vẫn tỏ ra nghiêm nghị, nói: “Mục đích của chúng tôi đến đây là giúp các anh tìm ra hướng điều tra, mở rộng phạm vi của các đối tượng tình nghi, tìm ra manh mối trong đám sương mù mịt này.”
Thẩm Thư liên tục gật đầu, khuôn mặt tỏ vẻ hối hận.
Đội phó đội trọng án, Lãnh Nguyên, từng là một lão tướng lâu năm trên mặt trận chống tội phạm, nên hiểu rõ nỗi cam khổ của Thẩm Thư. Bình thường ông ta cũng có tiếp xúc với Thẩm Thư, không nỡ nhìn thấy bộ dạng khó xử của cậu ta lúc này, bèn đỡ lời: “Giáo sư Ngô quả đúng là một học giả uyên bác, phân tích vụ án hết sức cặn kẽ, cũng rất toàn diện, bạn qua mạng đúng là một lối tư duy có tính khả dĩ cao. Đối tượng này có tính ẩn danh, không bị người thân ngoài đời của nạn nhân biết đến, song lại có cơ hội biết được những bí mật của nạn nhân. Nhưng nếu mở rộng phạm vi điều tra, thì khối lượng công việc sẽ càng lớn, cần phải kéo dài thời hạn phá án so với kế hoạch 1 tháng ban đầu.”
Lý Hoa Thiên xua tay nói: “Tiểu Lãnh, có kéo dài thời gian phá án hay không là việc nội bộ của Cục thành phố, vụ án này do chính quyền Tỉnh giám sát, Thẩm Thư có trách nhiệm tìm ra thủ phạm càng sớm càng tốt.”
Tôi thực sự không thể nghe nổi mấy lời này, nói: “Thưa các vị lãnh đạo đáng kính, Thẩm Thư là thành viên duy nhất của tổ chuyên án 715, trên anh ta còn có 7,8 vị tổ trưởng, tổ phó. Nếu vụ án được phá, thì rất nhiều người sẽ được hưởng tiếng thơm, bây giờ vụ án đang bế tắc, mọi áp lực lại đổ lên đầu anh ấy, như vậy liệu có công bằng hay không?”
Lý Hoa Thiên nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu, đáp: “Việc quân huấn trong đội hình sự cần phải được tăng cường, những nhân viên quốc phòng như cô cũng cần phải tham gia, nếu không thì kỷ luật cảnh sát sẽ quá lỏng lẻo. Cô có hiểu thế nào là những điều tối kị trong điều lệnh cảnh sát không? Là một người cảnh sát hình sự, cần phải gánh vác trách nhiệm, chứ không phải là đùn đẩy chúng.”
Tôi thực sự không hiểu nổi lo-gic của ông ta. Những gì tôi thấy chỉ là những ông lớn ngồi trên cao chỉ biết chủ động nhận vinh dự và đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, đồng thời ra sức yêu cầu người khác nhận trách nhiệm và đùn đẩy vinh dự. Tôi chưa từng thấy thứ lo-gic như này ngay cả trên người những kẻ côn đồ hay những tên tội phạm.
Tôi bĩu môi, không nói gì cả.
Ba vị đại thần của chính quyền Tỉnh sau khi trút cơn giận, đến trưa lại vui vẻ kéo nhau ra nhà hàng ăn uống rồi quay về cơ quan.
Nếu vụ án này được phá, chắc chắn trong hồ sơ vụ án sẽ không thể thiếu câu “Trong quá trình phá án đã nhận được sự giúp đỡ to lớn của lãnh đạo chính quyền Tỉnh”. Còn nếu không phá được, khi định thêm tội sẽ có câu “Mặc dù các cơ quan ban ngành đã rất quan tâm đến chuyên án 715 và đầu tư rất nhiều cảnh lực, song Thẩm Thư, người chịu trách nhiệm chính đã khiến mọi người thất vọng…”
Đó là sự kì diệu của ngôn ngữ. Kẻ ở trên thì những lời nói ra luôn là chân lý.
Thời hạn phá án đã đến gần, tâm trạng Thẩm Thư ngày càng đi xuống. Anh ta đã ngủ lại đội ba ngày liền, đầu bù tóc rối, khuôn mặt tiều tụy, mất hẳn phong độ như trước đây.
Mã Kinh Lược cũng mất đi sự kiên nhẫn và tự tin vốn có, trở nên cáu kỉnh và hay nổi giận với Phùng Khả Hân.
Hôm đó, Phùng Khả Hân đang chat trên máy tính thì Mã Kinh Lược đưa tay ra và tắt màn hình. Phùng Khả Hân đang ở chốn khoái lạc bỗng rơi thẳng xuống đáy vực hiện thực, nói một cách bất mãn: “Lão Mã, anh bị thần kinh à?”
Mã Kinh Lược nói: “Cậu nhàn rỗi quá nhỉ? Thẩm Thư phái cậu về đội hình sự để anh đi tán gái sao? Vụ án hiện vẫn chưa đâu vào đâu, còn cậu thì cứ cắm đầu vào chat chit, không muốn làm thì đi về cho tôi.”
Phùng Khả Hân cũng nổi giận, đáp: “Lão Mã, tôi nể anh là đồng chí nhưng anh cũng đừng cậy mình lớn tuổi mà thích nói gì nói. Không phải anh cũng đang ngồi đọc báo đó sao, khác gì tôi đâu? Mọi người đều đang không có việc để làm.”
Mã Kinh Lược nói: “Tôi chỉ thỉnh thoảng mới đọc báo, còn cậu là chat từ sáng đến đêm không ngơi nghỉ.”
Hứa Thiên Hoa thấy vậy, bèn đến để can ngăn: “Thời điểm này tâm trạng mọi người đều không tốt, đừng cãi nhau nữa, đừng làm mất đi hòa khí giữa đồng nghiệp với nhau.”
Phùng Khả Hân lẩm bẩm: “Đúng vậy, có cái kiểu gì mà không phá được án lại trút giận lên đầu người khác như vậy.”
Mã Kinh Lược quát: “Cậu cũng già mồm nhỉ, còn chưa đủ lông đủ cánh mà cũng mạnh miệng gớm.”
Hai người cãi nhau dữ dội, Chu Gia Tương nghe thấy, bước ra từ trong phòng làm việc, quát: “Cãi nhau cái gì vậy, không ra thể thống gì cả, không muốn ở lại đây thì mời các cậu về nhà ngủ. Không phá được án đã đủ làm cho đội hình sự mất mặt rồi, các cậu còn thích gây sự, định làm trò cười cho thiên hạ à.”
Mã Kinh Lược còn đang phân bua, Chu Gia Tương đã nói: “Còn ai nhắc đến chuyện này thì lập tức về nhà cho tôi.”
Những nhân viên khác trông vậy, không ai dám hé răng nửa lời, quay trở về làm những công việc khác. Trận cuồng phong tạm thời lắng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.