Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án
Quyển 4 - Chương 57: Vụ án giết người liên hoàn đêm mưa 6
Lưu Chân
12/08/2023
Ngày 7 tháng 8 năm 2001. Trời mưa lớn.
Bệnh viện Đồng Trạch thành phố Sở Nguyên.
Khi vụ án bước vào giai đoạn căng thẳng thì bỗng truyền đến một tin mà không ai ngờ tới, trưởng ban bảo vệ Từ Kiếm Minh trong lúc đi tuần tra xung quanh hiện trường vụ án đã bị tấn công, hơn nữa còn bị bắn.
Lại là một đêm bấp bênh. Mưa buốt, gió lạnh, bầu trời tối đen như mực.
Từ Kiếm Minh bị súng bắn vào đằng sau cánh tay trái, tuy má.u chảy không ngừng, vô cùng đau đớn nhưng may là vẫn còn nhận thức, hành động còn nhanh nhẹn, anh ta dùng tay phải để bịt vết thương, chạy ra chỗ sáng trên đường, bắt một chiếc taxi đến bệnh viện Đồng Trạch gần nhất, đồng thời ngồi trên xe báo cáo lại tình hình cho Thẩm Thư.
Thẩm Thư vừa lên giường đi ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, nghe kể xong cũng cảm thấy kinh ngạc, liệu việc Từ Kiếm Minh bị tấn công có liên quan đến vụ án giế.t người liên hoàn hay chăng? Không kịp nghĩ nhiều, cậu ta lập tức thông báo cho đội trọng án mau chóng đến hiện trường vụ bắn súng, do Quản Nguy phụ trách. Theo quy định, tất cả những vụ án liên quan tới súng phải được báo cáo lên cấp trên, cậu ta lần lượt gửi điện báo cho phòng khoa học kỹ thuật của Sở thành phố và Phó giám đốc Sở phụ trách điều tra hình sự để yêu cầu hỗ trợ.
Thẩm Thư mặc xong quần áo, chạy xuống lầu khởi động xe, đạp mạnh chân ga, phóng thẳng đến bệnh viện nơi Từ Kiếm Minh đang nằm. Lúc này đã gần 1 giờ sáng, mưa gió đan xen, trên đường gần như không còn người và xe qua lại, cậu ta chỉ mất chưa đến 10 phút để có mặt ở bệnh viện.
Cuộc phẫu thuật vẫn đang được tiến hành. Nhưng qua lời chẩn đoán của bác sĩ Hứa Danh Vũ, Từ Kiếm Minh không bị thương nghiêm trọng, vết thương trên tay trái không chạm vào xương, chưa thấy đầu đạn, không biết có phải bị bắn hay không. Do động mạch ở tay trái bị xuyên thủng gây mất nhiều má.u, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Thẩm Thư thở dài một cái, dạo này án mạng dồn dập, thần kinh cậu ta đã căng như dây đàn, nếu giờ xảy ra thêm vụ giế.t người bằng súng nữa thì không biết xoay xở ra sao. Hứa Danh Vũ đưa cho Thẩm Thư một xấp ảnh, đó là những tấm ảnh miệng vết thương của Từ Kiếm Minh được chụp lại theo yêu cầu của Thẩm Thư. Người chụp là một cảnh sát được cài cắm trong bệnh viện nên những tấm ảnh được chụp ra đều rất chuyên nghiệp.
Tôi nhận được chỉ thị cũng vội vã chạy đến bệnh viện. Sở không cấp xe cho tôi, đã thế trong cái đêm thời tiết ác liệt này đến bóng dáng của một chiếc taxi cũng không thấy, đợi khi tôi đến đến được bệnh viện trong bộ dạng thê thảm thì phát hiện ra sư phụ Trần Quảng, Giám đốc Sở điều tra Cao Đại Hùng và Thẩm Thư đã đứng ở đó đợi rồi. Bọn họ không có tâm trạng để ý đến tôi, đang đứng quây quanh bác sĩ để hỏi thăm về tình hình ca phẫu thuật của Từ Kiếm Minh.
“Đã cho nối mạch má.u, khâu miệng vết thương, sau khi được truyền má.u bệnh nhân đã chuyển biến tốt. Cũng may là khả năng tự cứu của anh ta tốt, nếu chậm thêm 10 phút thì mọi chuyện sẽ rất khó nói.” Bác sĩ tường thuật lại. Thẩm Thư vội hỏi: “Hiện tại có thể hỏi bệnh nhân vài câu được không?” Bác sĩ cau mày, suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Phẫu thuật được tiến hành gây mê cục bộ, bệnh nhân tỉnh táo, tinh thần khá tốt, nhưng vừa trải qua một trận kinh hãi lại bị còn bị thương, cộng với việc mất nhiều má.u, cơ thể rất suy yếu, các anh cố gắng hỏi ngắn gọn, lựa những câu quan trọng nhất để hỏi là được rồi.”
Từ Kiếm Minh quả là một người đàn ông mạnh mẽ, từ lúc trúng đạn, tự cứu đến phẫu thuật gây mê cục bộ, anh ta không hề rơi vào hôn mê, cũng không rên rỉ hay chửi bới hung thủ, cứ nằm trên giường bệnh một cách hết sức bình tĩnh, ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt thì không nhận ra có điểm gì khác thường.
Thẩm Thư ngồi xuống ghế ở sát đầu giường anh ta, nói: “Không có gì nguy hiểm.” Từ Kiếm Minh vẫn đang được truyền má.u, không thể cử động, bĩu môi cười gượng.
Từ Kiếm Minh tường thuật lại quá trình bị tấn công. Do anh ta ở trong khuôn viên trường Đại học Giang Hoa, từ sau khi xảy ra hai vụ án, cứ đêm nào mưa, chỉ cần rảnh rỗi là anh ta sẽ đến mảnh đất bên trong tường tôn để thám thính. Anh ta không hy vọng mình có thể tóm được tên hung thủ bằng cách này, chỉ cần khiến hắn phải dè chừng, hoặc nếu may mắn, có thể kịp thời ngăn chặn một sinh mạng vô tội bị giế.t. Gần nửa đêm hôm qua, mưa càng lúc càng to, những hạt mưa bị gió lớn cuốn theo rơi lộp độp trên khung cửa sổ khiến anh ta cảm thấy lòng dạ rối bời, không sao ngủ được. Cuối cùng anh ta khoác áo mưa, đi ra chỗ tường tôn để xem. Dưới ánh đèn đường yếu ớt, anh ta không phát hiện ra điều gì khác thường, định bụng sẽ quay trở về. Chính vào lúc ấy, dựa vào linh cảm dự đoán nguy hiểm được anh ta tôi rèn qua nhiều năm quân ngũ, anh ta cảm thấy như có ánh mắt đang lén nhìn mình từ phía sau, lúc này toàn thân anh ta được phơi bày dưới quầng sáng của ánh đèn đường. Trong cơn nguy cấp, anh ta không kịp nghĩ nhiều, dựa vào bản năng lao như bay ra cạnh bức tường tôn. Cùng lúc, một tiếng súng vang lên nặng trĩu, tay trái đau nhói, anh ta biết mình đã trúng đạn rồi. Anh ta lấy tay phải bịt vết thương lại, ngăn không cho má.u chảy ra, cố giữ cho cái đầu tỉnh táo, men theo tường tôn để di chuyển. Lúc này anh ta đã ra ngoài vùng sáng của đèn đường, tin chắc hung thủ không trông thấy mình nữa, với lại đã có tường tôn che chắn nên khá an toàn.
Tiếng mưa tiếng gió che giấu hơi thở của hai người, thời gian giằng co chỉ kéo dài có mười mấy phút nhưng Từ Kiếm Minh lại thấy nó dài như một đêm. Toàn thân ướt sũng mồ hôi, tim đập thình thịch, một áp lực vô hình đè nén khiến anh ta không sao thở được. Có lẽ tên hung thủ còn chịu một áp lực lớn hơn nên đành bỏ cuộc trước, Từ Kiếm Minh lờ mờ thấy được một bóng người đội áo mưa nhấp nháy dưới ánh đèn, đột nhiên biến mất, tiếng chân rất nhẹ lúc gần lúc xa. Cái bóng có dáng người bình thường, Từ Kiếm Minh không những không trông thấy ngũ quan trên khuôn mặt, thậm chí đó là nam hay nữ anh ta cũng không rõ. Sau khi chắc chắn hắn đã đi xa, Từ Kiếm Minh mới mò ra ngoài đường, bắt xe rồi đi đến viện.
Thẩm Thư nghe Từ Kiếm Minh kể lại, lòng bàn tay toát mồ hôi hột. Cậu ta biết hoàn cảnh lúc đó của Từ Kiếm Minh nguy hiểm đến thế nào, nếu trong quá trình giằng co anh ta bị yếu tâm lý, rất có thể sẽ ăn ngay một viên đạn mà chế.t. Kẻ cầm súng đó là ai? Với tên sát thủ liên hoàn kia liệu có phải cùng một người? Tại sao hắn lại biết Từ Kiếm Minh sẽ xuất hiện ở đó? Nhẽ nào tên sát thủ liên hoàn đang chuẩn bị gây án thì vô tình chạm mặt Từ Kiếm Minh nên mới nổ súng giế.t người? Hay cách phòng vệ của Từ Kiếm Minh đã gây cản trở cho hung thủ, khiến hắn ta nổi giận?
Một chuỗi câu nghi vấn xuất hiện trong đầu Thẩm Thư, khiến đầu óc cậu ta rối bời. Cậu ta hỏi Từ Kiếm Minh: “Cứ đêm nào mưa là anh lại đến hiện trường án mạng để tuần tra, việc này có ai biết không? Có khi nào một kẻ nào đó có thù oán với anh đã mai phục ở đó từ trước?” Từ Kiếm Minh lắc đầu: “Tôi không nghĩ vậy. Tuy cái nghề này của chúng tôi, bình thường đắc tội với không ít người, nhưng ban bảo vệ không như đội trọng án, chưa phá một vụ đại án nào, chỉ xử lý mấy vụ trộm cắp lặt vặt. Dù nói gì tôi cũng không tin là bọn họ lại cả gan cầm súng giế.t người. Mảnh đất đó bình thường không có ai lui tới, việc tôi đi tuần tra cũng không nói cho ai biết, nên khả năng cao hắn chính là tên sát thủ liên hoàn kia.”
Nắm được tình sự việc, Thẩm Thư dặn dò Từ Kiếm Minh hãy nghỉ ngơi dưỡng sức rồi lui ra khỏi phòng. Anh ta tường thuật lại một lượt cuộc đối thoại giữa hai người cho Giám đốc Sở điều tra Cao Đại Hùng nghe, rồi đưa những tấm ảnh chụp vết thương của Từ Kiếm Minh cho Trần Quảng, hy vọng ông ta có thể tìm ra được chút manh mối. Lúc đó tôi đang đứng cạnh Trần Quảng, đưa tay nhận lấy xấp ảnh, Trần Quảng trợn mắt nhìn tôi, nhét xấp ảnh vào trong túi xách: “Cái này liên quan đến án dùng súng, để thầy giám định là được rồi.” Thầy ấy là sư phụ kiêm lãnh đạo, đã nói như vậy, tôi chỉ biết vâng lệnh.
Lúc này Quản Nguy gọi đến từ hiện trường vụ bắn súng để báo cáo, không tìm thấy vỏ đạn, hoặc là đã rơi ở một chỗ nào đó không dễ phát hiện, hoặc là hung thủ đã nhặt đi. Do mưa lớn vẫn chưa dứt, hiện trường không để lại bất kỳ một manh mối nào. Ngoài ra cũng đã trích xuất camera từ phòng giám sát của ban bảo vệ trường Đại học Giang Hoa, trong đoạn ghi hình chỉ có thể lờ mờ thấy được bóng của Từ Kiếm Minh trong vỏn vẹn mấy giây mà không phát hiện thêm người nào khác. Giám đốc Sở điều tra Cao Đại Hùng là người nóng nảy, nghe báo cáo xong lấy tay đấm vào tường, tức giận nói: “Lại không có chút manh mối nào, tức chế.t đi được.” Cũng khó trách Cao Đại Hùng sốt ruột, vụ án dùng súng không có manh mối thì không thể gộp vào điều tra cùng vụ giế.t người liên hoàn kia, nhân lực đội trọng án vốn đã căng thẳng, nếu như phân tán cảnh lực ra thì chẳng khác gì giật gấu vá vai.
Tuy không thể gộp hai vụ án làm một, nhưng trong lòng Thẩm Thư hiểu rõ, hai vụ án này hẳn phải có liên hệ với nhau, phá giải được một cái, thì cái còn lại cũng được tháo gỡ. Hung thủ vụ bắn súng rõ ràng là nhắm vào Từ Kiếm Minh, không những chuẩn bị chu đáo mà kế hoạch được lên rất cẩn thận, nắm rất rõ hành tung của Từ Kiếm Minh và hoàn cảnh địa lý của hiện trường gây án. Điều này có thể nhận ra từ việc hắn mai phục trong đêm mưa, gây án xong không quên nhặt vỏ đạn, hơn nữa còn tránh được góc quay của camera.
Vết thương của Từ Kiếm Minh đã được xử lý, tôi và Trần Quảng ở lại bệnh viện cũng chẳng giúp được gì nên đành rời đi, Trần Quảng trước khi đi vỗ tay vào túi áo, nói: “May là kịp chụp lại mấy tấm ảnh này, trở về tôi sẽ nhanh chóng đưa ra bản báo cáo giám định vết thương, tuy nhiên thiếu mất bước kiểm tra vết thủng nên có thể sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của kết quả giám định.”
Bệnh viện Đồng Trạch thành phố Sở Nguyên.
Khi vụ án bước vào giai đoạn căng thẳng thì bỗng truyền đến một tin mà không ai ngờ tới, trưởng ban bảo vệ Từ Kiếm Minh trong lúc đi tuần tra xung quanh hiện trường vụ án đã bị tấn công, hơn nữa còn bị bắn.
Lại là một đêm bấp bênh. Mưa buốt, gió lạnh, bầu trời tối đen như mực.
Từ Kiếm Minh bị súng bắn vào đằng sau cánh tay trái, tuy má.u chảy không ngừng, vô cùng đau đớn nhưng may là vẫn còn nhận thức, hành động còn nhanh nhẹn, anh ta dùng tay phải để bịt vết thương, chạy ra chỗ sáng trên đường, bắt một chiếc taxi đến bệnh viện Đồng Trạch gần nhất, đồng thời ngồi trên xe báo cáo lại tình hình cho Thẩm Thư.
Thẩm Thư vừa lên giường đi ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, nghe kể xong cũng cảm thấy kinh ngạc, liệu việc Từ Kiếm Minh bị tấn công có liên quan đến vụ án giế.t người liên hoàn hay chăng? Không kịp nghĩ nhiều, cậu ta lập tức thông báo cho đội trọng án mau chóng đến hiện trường vụ bắn súng, do Quản Nguy phụ trách. Theo quy định, tất cả những vụ án liên quan tới súng phải được báo cáo lên cấp trên, cậu ta lần lượt gửi điện báo cho phòng khoa học kỹ thuật của Sở thành phố và Phó giám đốc Sở phụ trách điều tra hình sự để yêu cầu hỗ trợ.
Thẩm Thư mặc xong quần áo, chạy xuống lầu khởi động xe, đạp mạnh chân ga, phóng thẳng đến bệnh viện nơi Từ Kiếm Minh đang nằm. Lúc này đã gần 1 giờ sáng, mưa gió đan xen, trên đường gần như không còn người và xe qua lại, cậu ta chỉ mất chưa đến 10 phút để có mặt ở bệnh viện.
Cuộc phẫu thuật vẫn đang được tiến hành. Nhưng qua lời chẩn đoán của bác sĩ Hứa Danh Vũ, Từ Kiếm Minh không bị thương nghiêm trọng, vết thương trên tay trái không chạm vào xương, chưa thấy đầu đạn, không biết có phải bị bắn hay không. Do động mạch ở tay trái bị xuyên thủng gây mất nhiều má.u, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Thẩm Thư thở dài một cái, dạo này án mạng dồn dập, thần kinh cậu ta đã căng như dây đàn, nếu giờ xảy ra thêm vụ giế.t người bằng súng nữa thì không biết xoay xở ra sao. Hứa Danh Vũ đưa cho Thẩm Thư một xấp ảnh, đó là những tấm ảnh miệng vết thương của Từ Kiếm Minh được chụp lại theo yêu cầu của Thẩm Thư. Người chụp là một cảnh sát được cài cắm trong bệnh viện nên những tấm ảnh được chụp ra đều rất chuyên nghiệp.
Tôi nhận được chỉ thị cũng vội vã chạy đến bệnh viện. Sở không cấp xe cho tôi, đã thế trong cái đêm thời tiết ác liệt này đến bóng dáng của một chiếc taxi cũng không thấy, đợi khi tôi đến đến được bệnh viện trong bộ dạng thê thảm thì phát hiện ra sư phụ Trần Quảng, Giám đốc Sở điều tra Cao Đại Hùng và Thẩm Thư đã đứng ở đó đợi rồi. Bọn họ không có tâm trạng để ý đến tôi, đang đứng quây quanh bác sĩ để hỏi thăm về tình hình ca phẫu thuật của Từ Kiếm Minh.
“Đã cho nối mạch má.u, khâu miệng vết thương, sau khi được truyền má.u bệnh nhân đã chuyển biến tốt. Cũng may là khả năng tự cứu của anh ta tốt, nếu chậm thêm 10 phút thì mọi chuyện sẽ rất khó nói.” Bác sĩ tường thuật lại. Thẩm Thư vội hỏi: “Hiện tại có thể hỏi bệnh nhân vài câu được không?” Bác sĩ cau mày, suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Phẫu thuật được tiến hành gây mê cục bộ, bệnh nhân tỉnh táo, tinh thần khá tốt, nhưng vừa trải qua một trận kinh hãi lại bị còn bị thương, cộng với việc mất nhiều má.u, cơ thể rất suy yếu, các anh cố gắng hỏi ngắn gọn, lựa những câu quan trọng nhất để hỏi là được rồi.”
Từ Kiếm Minh quả là một người đàn ông mạnh mẽ, từ lúc trúng đạn, tự cứu đến phẫu thuật gây mê cục bộ, anh ta không hề rơi vào hôn mê, cũng không rên rỉ hay chửi bới hung thủ, cứ nằm trên giường bệnh một cách hết sức bình tĩnh, ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt thì không nhận ra có điểm gì khác thường.
Thẩm Thư ngồi xuống ghế ở sát đầu giường anh ta, nói: “Không có gì nguy hiểm.” Từ Kiếm Minh vẫn đang được truyền má.u, không thể cử động, bĩu môi cười gượng.
Từ Kiếm Minh tường thuật lại quá trình bị tấn công. Do anh ta ở trong khuôn viên trường Đại học Giang Hoa, từ sau khi xảy ra hai vụ án, cứ đêm nào mưa, chỉ cần rảnh rỗi là anh ta sẽ đến mảnh đất bên trong tường tôn để thám thính. Anh ta không hy vọng mình có thể tóm được tên hung thủ bằng cách này, chỉ cần khiến hắn phải dè chừng, hoặc nếu may mắn, có thể kịp thời ngăn chặn một sinh mạng vô tội bị giế.t. Gần nửa đêm hôm qua, mưa càng lúc càng to, những hạt mưa bị gió lớn cuốn theo rơi lộp độp trên khung cửa sổ khiến anh ta cảm thấy lòng dạ rối bời, không sao ngủ được. Cuối cùng anh ta khoác áo mưa, đi ra chỗ tường tôn để xem. Dưới ánh đèn đường yếu ớt, anh ta không phát hiện ra điều gì khác thường, định bụng sẽ quay trở về. Chính vào lúc ấy, dựa vào linh cảm dự đoán nguy hiểm được anh ta tôi rèn qua nhiều năm quân ngũ, anh ta cảm thấy như có ánh mắt đang lén nhìn mình từ phía sau, lúc này toàn thân anh ta được phơi bày dưới quầng sáng của ánh đèn đường. Trong cơn nguy cấp, anh ta không kịp nghĩ nhiều, dựa vào bản năng lao như bay ra cạnh bức tường tôn. Cùng lúc, một tiếng súng vang lên nặng trĩu, tay trái đau nhói, anh ta biết mình đã trúng đạn rồi. Anh ta lấy tay phải bịt vết thương lại, ngăn không cho má.u chảy ra, cố giữ cho cái đầu tỉnh táo, men theo tường tôn để di chuyển. Lúc này anh ta đã ra ngoài vùng sáng của đèn đường, tin chắc hung thủ không trông thấy mình nữa, với lại đã có tường tôn che chắn nên khá an toàn.
Tiếng mưa tiếng gió che giấu hơi thở của hai người, thời gian giằng co chỉ kéo dài có mười mấy phút nhưng Từ Kiếm Minh lại thấy nó dài như một đêm. Toàn thân ướt sũng mồ hôi, tim đập thình thịch, một áp lực vô hình đè nén khiến anh ta không sao thở được. Có lẽ tên hung thủ còn chịu một áp lực lớn hơn nên đành bỏ cuộc trước, Từ Kiếm Minh lờ mờ thấy được một bóng người đội áo mưa nhấp nháy dưới ánh đèn, đột nhiên biến mất, tiếng chân rất nhẹ lúc gần lúc xa. Cái bóng có dáng người bình thường, Từ Kiếm Minh không những không trông thấy ngũ quan trên khuôn mặt, thậm chí đó là nam hay nữ anh ta cũng không rõ. Sau khi chắc chắn hắn đã đi xa, Từ Kiếm Minh mới mò ra ngoài đường, bắt xe rồi đi đến viện.
Thẩm Thư nghe Từ Kiếm Minh kể lại, lòng bàn tay toát mồ hôi hột. Cậu ta biết hoàn cảnh lúc đó của Từ Kiếm Minh nguy hiểm đến thế nào, nếu trong quá trình giằng co anh ta bị yếu tâm lý, rất có thể sẽ ăn ngay một viên đạn mà chế.t. Kẻ cầm súng đó là ai? Với tên sát thủ liên hoàn kia liệu có phải cùng một người? Tại sao hắn lại biết Từ Kiếm Minh sẽ xuất hiện ở đó? Nhẽ nào tên sát thủ liên hoàn đang chuẩn bị gây án thì vô tình chạm mặt Từ Kiếm Minh nên mới nổ súng giế.t người? Hay cách phòng vệ của Từ Kiếm Minh đã gây cản trở cho hung thủ, khiến hắn ta nổi giận?
Một chuỗi câu nghi vấn xuất hiện trong đầu Thẩm Thư, khiến đầu óc cậu ta rối bời. Cậu ta hỏi Từ Kiếm Minh: “Cứ đêm nào mưa là anh lại đến hiện trường án mạng để tuần tra, việc này có ai biết không? Có khi nào một kẻ nào đó có thù oán với anh đã mai phục ở đó từ trước?” Từ Kiếm Minh lắc đầu: “Tôi không nghĩ vậy. Tuy cái nghề này của chúng tôi, bình thường đắc tội với không ít người, nhưng ban bảo vệ không như đội trọng án, chưa phá một vụ đại án nào, chỉ xử lý mấy vụ trộm cắp lặt vặt. Dù nói gì tôi cũng không tin là bọn họ lại cả gan cầm súng giế.t người. Mảnh đất đó bình thường không có ai lui tới, việc tôi đi tuần tra cũng không nói cho ai biết, nên khả năng cao hắn chính là tên sát thủ liên hoàn kia.”
Nắm được tình sự việc, Thẩm Thư dặn dò Từ Kiếm Minh hãy nghỉ ngơi dưỡng sức rồi lui ra khỏi phòng. Anh ta tường thuật lại một lượt cuộc đối thoại giữa hai người cho Giám đốc Sở điều tra Cao Đại Hùng nghe, rồi đưa những tấm ảnh chụp vết thương của Từ Kiếm Minh cho Trần Quảng, hy vọng ông ta có thể tìm ra được chút manh mối. Lúc đó tôi đang đứng cạnh Trần Quảng, đưa tay nhận lấy xấp ảnh, Trần Quảng trợn mắt nhìn tôi, nhét xấp ảnh vào trong túi xách: “Cái này liên quan đến án dùng súng, để thầy giám định là được rồi.” Thầy ấy là sư phụ kiêm lãnh đạo, đã nói như vậy, tôi chỉ biết vâng lệnh.
Lúc này Quản Nguy gọi đến từ hiện trường vụ bắn súng để báo cáo, không tìm thấy vỏ đạn, hoặc là đã rơi ở một chỗ nào đó không dễ phát hiện, hoặc là hung thủ đã nhặt đi. Do mưa lớn vẫn chưa dứt, hiện trường không để lại bất kỳ một manh mối nào. Ngoài ra cũng đã trích xuất camera từ phòng giám sát của ban bảo vệ trường Đại học Giang Hoa, trong đoạn ghi hình chỉ có thể lờ mờ thấy được bóng của Từ Kiếm Minh trong vỏn vẹn mấy giây mà không phát hiện thêm người nào khác. Giám đốc Sở điều tra Cao Đại Hùng là người nóng nảy, nghe báo cáo xong lấy tay đấm vào tường, tức giận nói: “Lại không có chút manh mối nào, tức chế.t đi được.” Cũng khó trách Cao Đại Hùng sốt ruột, vụ án dùng súng không có manh mối thì không thể gộp vào điều tra cùng vụ giế.t người liên hoàn kia, nhân lực đội trọng án vốn đã căng thẳng, nếu như phân tán cảnh lực ra thì chẳng khác gì giật gấu vá vai.
Tuy không thể gộp hai vụ án làm một, nhưng trong lòng Thẩm Thư hiểu rõ, hai vụ án này hẳn phải có liên hệ với nhau, phá giải được một cái, thì cái còn lại cũng được tháo gỡ. Hung thủ vụ bắn súng rõ ràng là nhắm vào Từ Kiếm Minh, không những chuẩn bị chu đáo mà kế hoạch được lên rất cẩn thận, nắm rất rõ hành tung của Từ Kiếm Minh và hoàn cảnh địa lý của hiện trường gây án. Điều này có thể nhận ra từ việc hắn mai phục trong đêm mưa, gây án xong không quên nhặt vỏ đạn, hơn nữa còn tránh được góc quay của camera.
Vết thương của Từ Kiếm Minh đã được xử lý, tôi và Trần Quảng ở lại bệnh viện cũng chẳng giúp được gì nên đành rời đi, Trần Quảng trước khi đi vỗ tay vào túi áo, nói: “May là kịp chụp lại mấy tấm ảnh này, trở về tôi sẽ nhanh chóng đưa ra bản báo cáo giám định vết thương, tuy nhiên thiếu mất bước kiểm tra vết thủng nên có thể sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của kết quả giám định.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.