Chương 35
Nhụ Nhân
22/08/2022
Bọn trẻ vẫn còn nhỏ, không biết cách che giấu cảm xúc của mình. Lúc nhìn thấy Lý Chí Quân, Lý Tiểu Phương nhớ đến việc bà nội lén lút nhét tiền cho chú hai, lập tức bĩu môi, nói nhỏ cho anh trai Lý Hồng Kỳ về chuyện này.
Lý Hồng Kỳ lớn hơn Lý Tiểu Phương hai tuổi, đã học tiểu học. Đứa nhỏ này có rất nhiều trò quỷ, vô cùng láu cá. Đôi mắt nó đảo qua đảo lại, bắt đầu suy nghĩ.
Bỗng nhiên, cậu bé thấy một cái đuôi màu đen xẹt qua cách con đập không xa, sau đó có thêm một cái lỗ nhỏ không ngừng sủi bọt ở trong bùn. Mắt cậu bé lập tức sáng lên, vội vàng gọi em gái, ghé tai Lý Tiểu Phương thì thầm to nhỏ.
Lý Tiểu Phương nghe xong thì lập tức che miệng nhỏ cười ha ha. Sau đó, cô nhóc vội vã gọi Lý Chí Quân: “Chú hai, chú hai!”
Lý Chí Quân vẫn chưa nhận ra có người đang gọi anh, đến khi Tạ Lan Hương lấy cánh tay đụng vào người anh, anh mới quay đầu lại nhìn thì thấy hai anh em Lý Hồng Kỳ và Lý Tiểu Phương đang đứng sau mình.
“Chú hai, mau qua đây đi!”
Lý Tiểu Phương thấy Lý Chí Quân quay đầu nhìn mình thì lập tức vẫy tay với anh, trông như có chuyện gì đó rất gấp.
Lý Chí Quân tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy qua ngay.
Sau đó, Lý Hồng Kỳ chỉ vào nơi nào đó và nói: “Chú hai, chú đào cái này ra giúp cháu được không? Cháu vừa thấy có con cá chạch to bò vào đây.”
Nơi mà Lý Hồng Kỳ chỉ, đúng thật là một cái lỗ nhỏ tối mịt. Lý Chí Quân nghĩ dù sao đây cũng là đứa cháu trai của cơ thể này, huống chi giúp đỡ đào con chạch ra chỉ là chuyện nhỏ, nên anh sảng khoái đồng ý.
Thấy anh gật đầu, Lý Hồng Kỳ dùng sức thúc giục anh ta: “Chú hai, chú mau đào đi, nếu không cá chạch sẽ chạy mất!”
Lý Chí Quân thấy bọn trẻ thúc giục mình, nên không nghĩ ngợi nhiều mà lập tức lấy tay đào ra.
Nhưng anh xem nhẹ một việc, đó là sức lực của anh hiện giờ không như trước đây. Anh vừa đào, một mảng bùn lớn đã bị đào ra ngoài. Chính là trong giây tiếp theo, khi ánh mắt anh di chuyển đến bàn tay của mình thì lập tức sợ hãi đến mức trợn tròn mắt.
Sau đó thì nghe thấy tiếng “A!” hét chói tai, làm cho các thôn dân đang vùi đầu xuống nhặt ốc đồng, cá con giật cả mình.
Họ thấy Lý Chí Quân nhanh chóng ném thứ đang cầm trong tay xuống, cả người run bần bật rồi chạy về phía Tạ Lan Hương.
Mà thứ bị anh ném, bay thành một đường dài trên không trung. Sau khi nó đập mạnh xuống đất, còn co giật vài cái rồi dừng động đậy.
Lúc này thôn dân mới nhìn rõ thứ đó chính là một con rắn nước nặng vài lạng. Tất nhiên con rắn này không còn chuyển động nữa, có lẽ nó đã chết hoặc bị ngất.
Lý Chí Quân vội vàng chạy ra sau Tạ Lan Hương, làm Tạ Lan Hương giật mình. Anh lắp ba lắp bắp nói: “Có, có rắn, trong đập có rắn!”
Tạ Lan Hương quay đầu lại nhìn thì thấy con rắn nước đang nằm bất động trên mặt đất.
Lập tức cạn lời.
Loại rắn nước này thường được nhìn thấy ở trong thôn họ Lý. Nó không chỉ sống trong nước mà còn sống được ở trên cạn. Nó không có độc, còn là trợ thủ giúp con người bắt chuột.
Vài năm về trước, có người nuôi mèo. Lúc con rắn này vào nhà người đó giúp họ bắt chuột, con mèo và con rắn này còn diễn một vở kịch “Hổ đấu với rồng”.
Sau cùng, mèo đã thắng, còn con rắn kia được tặng cho một người hát kịch trong làng. Người này đã xướng cho mọi người một khúc, coi như đền bù cho con rắn.
Tạ Lan Hương không ngờ rằng Lý Chí Quân có thể trở nên nhát gan như vậy. Ngay cả con rắn nước không có độc thường thấy mà có thể dọa sợ anh thành như thế, còn không bằng đứa trẻ mấy tuổi.
Lý Hồng Kỳ lớn hơn Lý Tiểu Phương hai tuổi, đã học tiểu học. Đứa nhỏ này có rất nhiều trò quỷ, vô cùng láu cá. Đôi mắt nó đảo qua đảo lại, bắt đầu suy nghĩ.
Bỗng nhiên, cậu bé thấy một cái đuôi màu đen xẹt qua cách con đập không xa, sau đó có thêm một cái lỗ nhỏ không ngừng sủi bọt ở trong bùn. Mắt cậu bé lập tức sáng lên, vội vàng gọi em gái, ghé tai Lý Tiểu Phương thì thầm to nhỏ.
Lý Tiểu Phương nghe xong thì lập tức che miệng nhỏ cười ha ha. Sau đó, cô nhóc vội vã gọi Lý Chí Quân: “Chú hai, chú hai!”
Lý Chí Quân vẫn chưa nhận ra có người đang gọi anh, đến khi Tạ Lan Hương lấy cánh tay đụng vào người anh, anh mới quay đầu lại nhìn thì thấy hai anh em Lý Hồng Kỳ và Lý Tiểu Phương đang đứng sau mình.
“Chú hai, mau qua đây đi!”
Lý Tiểu Phương thấy Lý Chí Quân quay đầu nhìn mình thì lập tức vẫy tay với anh, trông như có chuyện gì đó rất gấp.
Lý Chí Quân tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy qua ngay.
Sau đó, Lý Hồng Kỳ chỉ vào nơi nào đó và nói: “Chú hai, chú đào cái này ra giúp cháu được không? Cháu vừa thấy có con cá chạch to bò vào đây.”
Nơi mà Lý Hồng Kỳ chỉ, đúng thật là một cái lỗ nhỏ tối mịt. Lý Chí Quân nghĩ dù sao đây cũng là đứa cháu trai của cơ thể này, huống chi giúp đỡ đào con chạch ra chỉ là chuyện nhỏ, nên anh sảng khoái đồng ý.
Thấy anh gật đầu, Lý Hồng Kỳ dùng sức thúc giục anh ta: “Chú hai, chú mau đào đi, nếu không cá chạch sẽ chạy mất!”
Lý Chí Quân thấy bọn trẻ thúc giục mình, nên không nghĩ ngợi nhiều mà lập tức lấy tay đào ra.
Nhưng anh xem nhẹ một việc, đó là sức lực của anh hiện giờ không như trước đây. Anh vừa đào, một mảng bùn lớn đã bị đào ra ngoài. Chính là trong giây tiếp theo, khi ánh mắt anh di chuyển đến bàn tay của mình thì lập tức sợ hãi đến mức trợn tròn mắt.
Sau đó thì nghe thấy tiếng “A!” hét chói tai, làm cho các thôn dân đang vùi đầu xuống nhặt ốc đồng, cá con giật cả mình.
Họ thấy Lý Chí Quân nhanh chóng ném thứ đang cầm trong tay xuống, cả người run bần bật rồi chạy về phía Tạ Lan Hương.
Mà thứ bị anh ném, bay thành một đường dài trên không trung. Sau khi nó đập mạnh xuống đất, còn co giật vài cái rồi dừng động đậy.
Lúc này thôn dân mới nhìn rõ thứ đó chính là một con rắn nước nặng vài lạng. Tất nhiên con rắn này không còn chuyển động nữa, có lẽ nó đã chết hoặc bị ngất.
Lý Chí Quân vội vàng chạy ra sau Tạ Lan Hương, làm Tạ Lan Hương giật mình. Anh lắp ba lắp bắp nói: “Có, có rắn, trong đập có rắn!”
Tạ Lan Hương quay đầu lại nhìn thì thấy con rắn nước đang nằm bất động trên mặt đất.
Lập tức cạn lời.
Loại rắn nước này thường được nhìn thấy ở trong thôn họ Lý. Nó không chỉ sống trong nước mà còn sống được ở trên cạn. Nó không có độc, còn là trợ thủ giúp con người bắt chuột.
Vài năm về trước, có người nuôi mèo. Lúc con rắn này vào nhà người đó giúp họ bắt chuột, con mèo và con rắn này còn diễn một vở kịch “Hổ đấu với rồng”.
Sau cùng, mèo đã thắng, còn con rắn kia được tặng cho một người hát kịch trong làng. Người này đã xướng cho mọi người một khúc, coi như đền bù cho con rắn.
Tạ Lan Hương không ngờ rằng Lý Chí Quân có thể trở nên nhát gan như vậy. Ngay cả con rắn nước không có độc thường thấy mà có thể dọa sợ anh thành như thế, còn không bằng đứa trẻ mấy tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.