Chương 40
Nhụ Nhân
03/09/2022
Tạ Lan Hương nhìn đến Lý Chí Quân đã đổi một bộ đồ ra tới thì hơi bối rối. Thật ra cô ấy không có nghĩ tới việc Lý Chí Quân sẽ đi cùng mình. Vốn dĩ cô ấy tính tự mình đi đến miếng đất kia, còn Lý Chí Quân thì mang theo bọn trẻ đến miếng đất lúc trước.
Tuy nhiên khi thật sự nhìn đến Lý Chí Quân không có nhiều lời một câu, đã chuẩn bị tốt muốn đi với mình, ngược lại trong lòng cô ấy chịu sự chấn động không hề nhỏ.
Tạ Lan Hương để Lý Chí Quân đi với mình, nhưng bọn trẻ thì cô ấy vẫn để chúng đi tới mảnh đất hoa kim châm như trước.
Sau khi tới nơi một lúc, Lý Chí Quân cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân đã thay đổi quần áo. Anh cố nén lại những cơn da gà nổi một đi một mạch theo Tạ Lan Hương từ chân núi bò lên trên sườn núi.
Trên đường đi, lỗ tai anh toàn nghe thấy tiếng “Lộp bộp”, nghe được tiếng thứ gì đó rơi xuống mặt đất. Phía dưới có thể nhìn thấy được sâu róm đang uốn éo trườn ở khắp nơi.
Lý Chí Quân là người không có hội chứng sợ độ cao nhưng khi nhìn đến những con sâu róm ngọ nguậy này cũng cảm giác vô cùng buồn nôn và khó chịu.
Cái tốt duy nhất chính là gió ở đỉnh núi rất mạnh, cây rất nhiều, che lại không ít nắng. Mặc quần áo dài ở đỉnh núi cũng mát mẻ hơn so với chỗ khác.
Lần này, Lý Chí Quân tăng tốc độ hái của bản thân. Tuy rằng anh không theo kịp Tạ Lan Hương nhưng cũng không chậm hơn bao nhiêu.
Cho dù là vậy nhưng không biết từ khi nào một con sâu róm đã bò lên trên cổ của anh.
Chờ đến khi sâu ngọ nguậy trên cổ, mang theo từng đợt ngứa ngáy, Lý Chí Quân nhịn không được mà sờ lên và chạm đến một vật lông xù xù, mềm như bông.
Khi thứ này bị bắt, nó còn giãy giụa nhúc nhích một chút.
Chờ đến khi nhìn thấy rõ nó là thứ gì, anh thật sự bị dọa đến nhảy dựng. Anh nhanh chóng hất tay quăng con sâu róm trong tay đi ra ngoài.
Bị hoảng sợ như vậy, lúc sau Lý Chí Quân lập tức bùng nổ. Lần này anh còn đuổi kịp tốc độ của Tạ Lan Hương. Anh nhanh chóng giải quyết xong miếng đất hoa kim châm này rồi chạy nhanh chịu trách nhiệm gánh hoa trở về.
Bây giờ trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ, đó là nhanh chóng hái xong là về nhà lập tức tắm rửa! Đến bây giờ anh vẫn còn cảm thấy tay và cổ còn ngứa, cả người đều không ổn.
Nơi giao hoa kim châm và nhận cá là ở cùng một chỗ. Vì thế, Tạ Lan Hương giao nhiệm vụ nhận cá cho Lý Chí Quân. Cô ấy còn phải nhanh chóng về nhà rồi xử lý sạch sẽ cá và ốc đồng bắt được vào buổi sáng.
Nếu không với thời tiết nóng thế này, cho dù là nuôi bằng nước cũng sợ là không để được bao lâu.
Cho dù bây giờ anh vẫn còn cảm thấy tay và cổ còn ngứa ngáy, cả người đều khó chịu.
Lý Chí Quân cũng được xem như là tới khá sớm, cho nên anh cũng không phải xếp hàng đợi lâu lắm, rất nhanh đã đến lượt anh.
Khi nhận cá, Lý Hữu Hỷ cầm một quyển vở, tra xét trên vở và phân phát theo sức lao động và đóng góp của mỗi hộ gia đình.
Cũng có nghĩa là nhà bạn sức lao động nhiều, có nhiều điểm công thì có thể được chia nhiều cá hơn.
Bên cạnh Lý Hữu Hỷ có một người hỗ trợ. Ông ta đọc đến loại cá gì, nặng bao nhiêu, anh ta sẽ nhanh chóng vớt từ trong nước ra. Cá được vớt ra bỏ lên bàn cân sẽ không sai biệt bao nhiêu.
Lý Chí Quân được phân chia hai con cá trắm cỏ nặng hơn hai cân.
Lấy xong cá, anh còn phải ký tên ở trên vở, để xem như là bằng chứng đã nhận xong.
Lý Chí Quân nhận bút, đang khom lưng ký tên bỗng nhiên bị người ta đập một cái trên vai.
“Quân Tử, đang nhận cá à!”
Tuy nhiên khi thật sự nhìn đến Lý Chí Quân không có nhiều lời một câu, đã chuẩn bị tốt muốn đi với mình, ngược lại trong lòng cô ấy chịu sự chấn động không hề nhỏ.
Tạ Lan Hương để Lý Chí Quân đi với mình, nhưng bọn trẻ thì cô ấy vẫn để chúng đi tới mảnh đất hoa kim châm như trước.
Sau khi tới nơi một lúc, Lý Chí Quân cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân đã thay đổi quần áo. Anh cố nén lại những cơn da gà nổi một đi một mạch theo Tạ Lan Hương từ chân núi bò lên trên sườn núi.
Trên đường đi, lỗ tai anh toàn nghe thấy tiếng “Lộp bộp”, nghe được tiếng thứ gì đó rơi xuống mặt đất. Phía dưới có thể nhìn thấy được sâu róm đang uốn éo trườn ở khắp nơi.
Lý Chí Quân là người không có hội chứng sợ độ cao nhưng khi nhìn đến những con sâu róm ngọ nguậy này cũng cảm giác vô cùng buồn nôn và khó chịu.
Cái tốt duy nhất chính là gió ở đỉnh núi rất mạnh, cây rất nhiều, che lại không ít nắng. Mặc quần áo dài ở đỉnh núi cũng mát mẻ hơn so với chỗ khác.
Lần này, Lý Chí Quân tăng tốc độ hái của bản thân. Tuy rằng anh không theo kịp Tạ Lan Hương nhưng cũng không chậm hơn bao nhiêu.
Cho dù là vậy nhưng không biết từ khi nào một con sâu róm đã bò lên trên cổ của anh.
Chờ đến khi sâu ngọ nguậy trên cổ, mang theo từng đợt ngứa ngáy, Lý Chí Quân nhịn không được mà sờ lên và chạm đến một vật lông xù xù, mềm như bông.
Khi thứ này bị bắt, nó còn giãy giụa nhúc nhích một chút.
Chờ đến khi nhìn thấy rõ nó là thứ gì, anh thật sự bị dọa đến nhảy dựng. Anh nhanh chóng hất tay quăng con sâu róm trong tay đi ra ngoài.
Bị hoảng sợ như vậy, lúc sau Lý Chí Quân lập tức bùng nổ. Lần này anh còn đuổi kịp tốc độ của Tạ Lan Hương. Anh nhanh chóng giải quyết xong miếng đất hoa kim châm này rồi chạy nhanh chịu trách nhiệm gánh hoa trở về.
Bây giờ trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ, đó là nhanh chóng hái xong là về nhà lập tức tắm rửa! Đến bây giờ anh vẫn còn cảm thấy tay và cổ còn ngứa, cả người đều không ổn.
Nơi giao hoa kim châm và nhận cá là ở cùng một chỗ. Vì thế, Tạ Lan Hương giao nhiệm vụ nhận cá cho Lý Chí Quân. Cô ấy còn phải nhanh chóng về nhà rồi xử lý sạch sẽ cá và ốc đồng bắt được vào buổi sáng.
Nếu không với thời tiết nóng thế này, cho dù là nuôi bằng nước cũng sợ là không để được bao lâu.
Cho dù bây giờ anh vẫn còn cảm thấy tay và cổ còn ngứa ngáy, cả người đều khó chịu.
Lý Chí Quân cũng được xem như là tới khá sớm, cho nên anh cũng không phải xếp hàng đợi lâu lắm, rất nhanh đã đến lượt anh.
Khi nhận cá, Lý Hữu Hỷ cầm một quyển vở, tra xét trên vở và phân phát theo sức lao động và đóng góp của mỗi hộ gia đình.
Cũng có nghĩa là nhà bạn sức lao động nhiều, có nhiều điểm công thì có thể được chia nhiều cá hơn.
Bên cạnh Lý Hữu Hỷ có một người hỗ trợ. Ông ta đọc đến loại cá gì, nặng bao nhiêu, anh ta sẽ nhanh chóng vớt từ trong nước ra. Cá được vớt ra bỏ lên bàn cân sẽ không sai biệt bao nhiêu.
Lý Chí Quân được phân chia hai con cá trắm cỏ nặng hơn hai cân.
Lấy xong cá, anh còn phải ký tên ở trên vở, để xem như là bằng chứng đã nhận xong.
Lý Chí Quân nhận bút, đang khom lưng ký tên bỗng nhiên bị người ta đập một cái trên vai.
“Quân Tử, đang nhận cá à!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.