Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện
Chương 34
Da Thanh Oa
05/06/2021
Sau bữa tối,
Ông nội Qúy lôi lôi kéo kéo thằng cháu trời đánh của mình hỏi: "Cháu có định phục hôn với Tiểu Vũ không?"
Qúy Huyền khẽ nhíu mày nói: "Dạ không, con nợ cô ấy cái gì, con sẽ trả cô ấy cái đó*."
(*Nguyên cv là "Không, thiếu nàng, ta còn nàng chính là.", editor ko biết mình hiểu đúng không, nếu bạn nào biết thì chỉ cho editor nhé.)
Ông nội Qúy thở dài, buồn bã nói: " Tiểu Vũ là một đứa bé tốt nhưng nếu cháu không thích con bé thì thôi vậy, ông sẽ giới thiệu người khác cho con bé."
Qúy Huyền sửng sốt, trong lòng tựa như có cái vại dấm, nói: "Ông cũng nên nghĩ cho hai đứa chắt của ông chứ ạ!"
Ông nội Qúy liếc mắt trừng thằng cháu của mình nói: "Tiểu Vũ mới có 25 tuổi! Nếu là người khác thì cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học hai năm thôi! Không lẽ cháu muốn con bé cô đơn lẻ bóng,sao cháu lại nhẫn tâm như vậy." Ông nói xong liền cầm gậy đánh Qúy Huyền.
Qúy Huyền né né gậy, ông nội Qúy dựng cả râu mà gào lên: "Giỏi lắm! Lăn lội trong quân đội mấy năm, học được mấy chiêu đều sử dụng để đối phó ông mày phải không?"
Qúy Huyền chỉ có thể lạnh lùng trả lời: "Ông cho thằng cháu của ông tí mặt mũi đi."
Ông nội Qúy lại tức điên cho thằng cháu đích tôn của mình một gậy nữa, mắng: "Thế nào là cho tí mặt mũi, trước mắt người ngoài, ngay cả chạm ông cũng không chạm vào mày, còn khen mày đến cái mũi dài ra! Mà Tiểu Vũ là người ngoài sao? Con bé không phải là người nhà của con sao? Con bé là mẹ của con mày đó mà mày dám nói con bé là người ngoài."
Qúy Huyền chỉ có thể gật đầu, ông nội Qúy cho anh một cái nhìn khinh bỉ, nói: "Ông sẽ giới thiệu cho con bé một người đàn ông tốt, tốt hơn mày nhiều lần. Mày đúng là có mắt không nhìn thấy Thái Sơn....."
Qúy Huyền liền ngắt lời ông: "Là mắt không tròng, thưa ông!"
Ông nội Qúy nghẹn khuất, giơ gậy lên, quát: " Sao ông mày không biết được? Cần mày nhắc à, thằng nhóc này."
"Vâng, vâng, ông nói tiếp đi ạ." Qúy Huyền giơ tay xin thua, anh hiểu ra được, đừng nói lý với ông nội anh, nói thắng thì anh vẫn thua, nói thua thì anh cũng thua luôn.
"Cháu thật sự không muốn phục hôn với Tiểu Vũ sao?" Ông nội Qúy thấy Qúy Huyền không có tí phản ứng nào liền khuyên: "Ông nói cho cháu, Tiểu Vũ cũng là một đại mỹ nữ ấy........"
"Ông nội, mặt cô ấy là kiểu mặt trẻ con, trông có vẻ xinh xắn thôi." Qúy Huyền cảm thấy ông nội anh nói dối không chớp mắt đấy.(Mặt trẻ con không xinh chắc, mặt trẻ con quá dễ thương!!!!!)
Ông nội Qúy bất lực, giơ gậy giả bộ định đánh, Qúy Huyền lại nhấc tay xin hàng, ông nội Qúy tức giận nói: "Sẽ một ngày mày sẽ hối hận! Cô Y mà mày để ý, trông có vẻ đẹp, tiếc là chỉ nhìn vào tiền của mày."
Qúy Huyền vuốt cằm nói: "Cháu nghĩ rằng, cô ấy vẫn để ý phẩm chất của cháu."
"Ồ ~" Ông nội Qúy khinh bỉ, chống gậy vừa đi vừa nói: "Giờ giơ gậy đánh mày ông cũng lười..."
Quý Huyền: "......"
Nhìn ông nội Qúy rời đi, Qúy Huyền xoay người liền thấy Tiêu Vũ đang ở góc hành lanh, nhìn anh bằng một ánh mắt sâu kín.
Quý Huyền: "......"
Tiêu Vũ chớp mắt một chút rồi mới điều khiển xe lăn ra ngoài: "Tôi không có nghe lén đâu! Chỉ là tình cờ đi qua thấy hai ông cháu nói chuyện nên không đi ra thôi."
"Không sao." Qúy Huyền đáp lại rồi xoay người đi.
Tiêu Vũ điều khiển xe lăn đuổi kịp, hỏi: "Này, anh biết Y hồ ly thích anh sao?"
"Ừ "
"So surprise! Tôi cứ tưởng anh là một thằng ngốc chứ!" Tiêu Vũ nói.
Qúy Huyền liếc mắt nhìn cô, Tiêu Vũ cười nói: "Ấy, đừng tức giận! Tại tôi thấy anh đâu có tí động thái nên mới nghĩ vậy chứ."
Qúy Huyền liền hỏi: "Động cái gì mà động?"
Tiêu Vũ nghĩ ngợi nhưng vẫn không hiểu, Qúy Huyền liền giải thích cho cô: "Phụ nữ thích đàn ông. Đại đa số đàn ông đều biết đấy cho nên việc không đáp lại chính là cự tuyệt không lời, anh không có bất cứ giao thoa nào với cô ta ngoài trừ việc của Qúy Du đã là câu trả lời của anh rồi."
(Thấy anh Qúy có tố chất là tra nam rồi đấy)
Tiêu Vũ bĩu môi: "Vậy sao anh không nói thẳng với cô ta."
Qúy Huyên cạn lời: "Người ta có nói thích anh đâu? Anh nói thế làm gì?"
Tiêu Vũ: "Hóa ra là như vậy, nghe có vẻ đúng a~! Há há há há há...."
Vậy,em cười cái gì vậy?
"Đúng rồi, sắp tới sinh nhật của Tiểu Du, hôm đó anh nghỉ được không?"
Qúy Huyền: "........Anh là chủ công ty, anh có thể sắp xếp."
Tiêu Vũ lại cười to "Há há há há há há há há......."
Qúy Huyền: "..... Rốt cuộc em đang cười cái quái gì thế?"
"Anh nói xem tại sao em lại phải trả lời anh....Há há há há há há......Mình thích thì mình cười thôi.... há há há há há...." Tiêu Vũ càng cười to hơn.
Quý Huyền: "......"
Nhìn thấy vẻ mặt cạn mẹ lời của ông chồng trước, Tiêu Vũ tự nhiên lên cơn muốn trêu chọc anh, liền nói: "Sao anh không nói "không phải ỷ vào việc anh chiều em thôi sao?" ?"
Quý Huyền: "......"
Tiêu Vũ: "......"
Câu nói vừa dứt âm thanh, cả hai người đều mang một vẻ mặt khiến người khác không thể nói lên lời.
Tiêu Vũ khinh bỉ bản thân một lúc rồi vẫy tay với Qúy Huyền: "Thôi, tôi đi trước đây."
Qúy Huyền đứng phía sau Tiêu Vũ, dùng một giọng điệu kì quái nói: "Bớt xem ngôn tình đi..."
Tiêu Vũ: "......"
Ngày hôm sau,
Vì biết ông nội Qúy đã từ quê lên đây nên cha Qúy, mẹ Qúy và Qúy Yến liền tới chào hỏi.
Cha Qúy chính là một người đàn ông đẹp mã, mày rậm mắt to, Qúy Huyền giống ông vài phần. Mẹ Qúy chính là một mỹ nhân, mày liễu mắt hạnh, mang vẻ đẹp dịu dàng, nhìn Qúy Yến liền biết ngay hai người họ là mẹ con.
Thấy Qúy Huyền, cha mẹ Qúy cười hỏi thăm dạo này anh thế nào.
Qúy Huyền ngồi yên, trả lời một cách qua loa, cha Qúy cũng chả muốn mặt nóng dán mông lạnh nên cũng không nói gì nữa, mình không nuôi chính là không thân.
Qúy Yên cũng chả nói gì chỉ rung chân cà lơ phất phơ cầm điện thoại chơi game, thanh niên 25 tuổi mà chỉ biết nằm ườn chơi game, bình thường sống dựa vào hoa hồng được chia với tiền tiêu vặt của cha mẹ.
Anh chàng chính là một phú nhị đại chính hiệu,sống cuộc đời địa chủ, chỉ cần rung chân là đã có cuộc sống thần tiên mà bao nhiêu người ngày đêm khổ cực phấn đấu dành lấy.
Anh ta thấy Qúy Huyền đi tới, cũng chẳng ngẩng đầu, chỉ mở miệng nói: "Anh trai, anh khỏe!"
Qúy Huyền "Ừ " một cái.
Mẹ Qúy liền hỏi: "Mẹ nghe nói ông nội tới đây à?"
Qúy Huyền gật đầu đáp lại: "Ông nội chắc đang đi dạo ở ngoài, một lát sẽ về, mọi người cứ ngồi chơi là được." Nói rồi liền đi tới bàn ăn, không hỏi hai người họ có ăn không.
Qúy Yến là một thanh niên tùy tiện,sau khi qua màn rồi thì mới ngẩng đầu lên nhìn anh trai hỏi: "Anh, sáng nay ăn gì thế?"
Qúy Huyền: "Có gì ăn đó."
Đúng lúc đó Qúy Du từ trên lầu đi xuống, thấy Qúy Yến thì khẽ dừng lại, hừ một tiếng hỏi: "Chú tới đây làm gì thế?"
Qúy Yến khó chịu, đi tới chộp tay cô nhóc,hỏi: "Cháu gái, sao gặp chú mà không chào?"
Qúy Du quay đầu không thèm nhìn anh ta nói: "Vậy chú thấy cha cháu có chào không?"
"Hừ!" Qúy Yến nói, rồi anh ta thấy một đứa bé trai chạy từ trên lầu xuống, thấp hơn Qúy Du một cái đầu, cái đầu tròn tròn, đôi mắt to to, vô cùng đáng yêu.
"Âý, thằng nhóc nào đây?" Qúy Yến hỏi Qúy Du.
Qúy Du hất tay Qúy Yến, chạy tới nắm tay Tiêu Nhược Quang đi tới Qúy Huyền.
Qúy Yến ngồi xổm xuống bắt được Tiêu Nhược Quang, bế lên hỏi: "Chạy cái gì? Để chú hỏi chút nào."
Tiêu Nhược Quang thấy cha mình đang ngồi ăn sáng nhíu mày nhìn về phía nhóc, biết cha mình sẽ chống lưng, nhóc không hề sợ hãi.
Nhóc hỏi: "Vậy chú là ai?"
Qúy Yến có chút ngạc nhiên nhìn thằng nhóc mình đang bế, trả lời: " Chú tên Qúy Yên, là em trai của Qúy Huyền."
"Ồ ~ " Tiêu Nhược Quang cười híp mắt nói: "Xin chào, cháu tên là Tiêu Nhược Quang, cháu là con trai của cha."
Ngay lập tức cả phòng khách im lặng, Qúy Yến ngẩn người hỏi: "Cái gì cơ?"
Rồi liền quay đầu nhìn Qúy Huyền hỏi: "Anh trai,anh có con trai khi nào thế."
Qúy Huyền không trả lời, cha Qúy bị dọa sợ hỏi: "Làm thế nào mà có một đứa con trai?" Rõ ràng hồi trước chỉ có một cô con gái thôi mà.
Qúy Huyền cười lạnh: "Không phải ngài có tận hai thằng con trai đó sao?"
Tiêu Nhược Quang vỗ tay: "Thật là lợi hại!"
Cha Qúy liếc mắt nhìn Tiêu Nhược Quang một cái, chỉ cảm thấy cái mặt thằng nhóc hơi quen, nhưng không cảm thấy giống Qúy Huyền.
Ông ta nhìn Qúy Huyền, hỏi: "Nhặt ở đâu thế?"
( Má! ông xem Tiểu Quang là chó hay mèo à?)
Cơn giận của Qúy Huyền đã được đốt cháy chuẩn bị bộc phát thì nghe con trai cưng nói:"Nhặt được ở bệnh viện ạ "
Cha Qúy: "Thật sự là được nhặt về à?"
Tiêu Nhược Quang thắc mắc: "Con trai của bác không phải nhặt từ bệnh viện à?"
Cha Qúy liền há mồm định phản bác: "Đương nhiên...." Ông ta nhận ra có gì đó sai sai, liền im lặng nghĩ: "Hình như cũng ở bệnh viện thì phải..." Con ông sinh ở bệnh viện mà....
Quý Huyền: "......"
Tiêu Nhược Quang giãy giụa từ trên người Qúy Yến đi xuống, rồi kéo tay Qúy Du đi tới bàn ăn ăn sáng.
"Cha ơi, con muốn uống sữa đậu nành, sữa đậu nành thật ngọt." Tiêu Nhược Quang bò lên ghé,đứng trên ghế nói.
Qúy Huyền nhìn ly sữa bò trước mắt, ngẩng đầu nói với con trai: "Để cha bảo bác Trịnh lấy cho con."
"Cảm ơn cha." Tiêu Nhược Quang vui vẻ.
Mẹ Qúy cuối cùng cũng load được việc mình có một đứa cháu trai, nhìn Tiêu Nhược Quang liền biết tại sao Tiêu Nhược Quang có vẻ quen mắt, rõ ràng Tiêu Nhược Quang chẳng khác gì Qúy Huyền hồi bé, trong lòng có chút buồn bã, bà nhớ rằng lúc Qúy Huyền bé như vậy cũng bị vợ chồng bà đưa về quê, chớp mắt thằng bé đã lớn vậy rồi.
Tiêu Nhược Quang nhỏ giọng hỏi Quý Huyền: "Cha ơi, họ là ai thế?"
Qúy Huyền liếc mắt nhìn ba người kia rồi trả lời: Đó là cha mẹ và em trai của cha."
"Ồ ~ Đó là ông bà nội và chú của con ạ?"
Qúy Huyền gật đầu,Tiêu Nhược Quang liền hỏi: " Ngày hôm qua ông cố tặng con một cái Transformer, ông cố bảo đó là quà gặp mặt. Tại sao họ không đưa quà gặp mặt cho con? "
Quý Huyền: "...... Bởi vì...... Bởi vì......" Câu hỏi liền làm Qúy Huyền khó xử, anh không biết trả lời như thế nào cho tốt.
Cha mẹ Qúy vội lục hết người xem có thể tặng gì cho thằng cháu giờ mới biết. Qúy Yến cười khanh khách nhìn Qúy Huyền xem thử Qúy Huyền sẽ trả lời thế nào.
Kết quả là anh ta nghe Tiêu Nhược Quang trả lời giùm cha nhóc: "Có phải họ keo kiệt không muốn mua quà cho Tiểu Quang phải không? Không sao, Tiểu Quang không cần, Tiểu Quang là một bé cưng hiểu chuyện."
Qúy Huyền mỉm cười, ôm lấy Tiêu Nhược Quang nói " Tiểu Quang là ngoan nhất."
Qúy Yến: "......"
Qúy Du liền nói: "Đúng vậy! Mỗi lần tới chơi, họ cũng chả bao giờ mua quà cho chị."
Tiêu Nhược Quang liếc mắt nhìn ba người, thì thầm nói: "Đó gọi là vô cùng keo kiệt."
Quý Du: " Ồ ~"
Quý Huyền: "......" Con gái, đừng tin những gì em trai nói.
Quý Yến: "......"
Cuối cùng, mẹ Qúy lấy một chiếc vòng ngọc mấy chục vạn từ trên tay xuống, đưa cho Tiêu Nhược Quang nói: "Bà nội tặng cháu."
Tiêu Nhược Quang lắc đầu: "Không cần, cái này rất dễ vỡ, Tiểu Quang mà đeo thì sẽ vỡ."
Mẹ Qúy khó xử, hỏi: "Vậy cháu muốn gì? Để bà nội mang cháu đi mua."
"Không cần đâu ạ, Tiểu Quang không cần. Cha đã mua cho cháu rất nhiều thứ, quần áo này, đồ chơi này." Tiêu Nhược Quang cự tuyệt.
Mẹ Qúy muốn nói, nếu cháu không cần thì đừng nói chúng ta keo kiệt! Đường Đường là tiểu thư của nhà Dương, sao có thể keo kiệt? Bà có thể ném tiền đè chết người.
Tiêu Nhược Quang vui vẻ chào hỏi: "Cháu chào ông nội, bà nội, chú,cháu là Tiểu Quang."
Mẹ Qúy chỉ có thể dịu dàng sờ đầu Tiêu Nhược Quang nói: "Chào Tiểu Quang"
Tiêu Nhược Quang nhìn bà ta một chút rồi nhìn ông nội Qúy mới trở về: "Ông cố, ông cố, ông về rồi."
Ông nội Qúy chống gậy đi tới, Tiêu Nhược Quang liền hô to: "Ông cố, bé cưng nhà ông tới tìm ông này."
Qúy Huyền:" Phụt!" Qúy Huyền không nhịn được cười, phụt hết sữa bò đang uống ra.
Tiêu Nhược Quang quay đầu nhìn Qúy Huyền, có chút ghét bỏ: "Cha, cha bẩn quá"
Qúy Huyền bình tĩnh lau miệng, lúc này cha Qúy thấy câu nói của thằng cháu mới biết có vẻ quái quái nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng.
Qúy Yến thì lại cười lăn lộn trên sofa, chỉ vào Tiêu Nhược Quang nói " Đúng là một kẻ dở hơi."
Ông nội Qúy lôi lôi kéo kéo thằng cháu trời đánh của mình hỏi: "Cháu có định phục hôn với Tiểu Vũ không?"
Qúy Huyền khẽ nhíu mày nói: "Dạ không, con nợ cô ấy cái gì, con sẽ trả cô ấy cái đó*."
(*Nguyên cv là "Không, thiếu nàng, ta còn nàng chính là.", editor ko biết mình hiểu đúng không, nếu bạn nào biết thì chỉ cho editor nhé.)
Ông nội Qúy thở dài, buồn bã nói: " Tiểu Vũ là một đứa bé tốt nhưng nếu cháu không thích con bé thì thôi vậy, ông sẽ giới thiệu người khác cho con bé."
Qúy Huyền sửng sốt, trong lòng tựa như có cái vại dấm, nói: "Ông cũng nên nghĩ cho hai đứa chắt của ông chứ ạ!"
Ông nội Qúy liếc mắt trừng thằng cháu của mình nói: "Tiểu Vũ mới có 25 tuổi! Nếu là người khác thì cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học hai năm thôi! Không lẽ cháu muốn con bé cô đơn lẻ bóng,sao cháu lại nhẫn tâm như vậy." Ông nói xong liền cầm gậy đánh Qúy Huyền.
Qúy Huyền né né gậy, ông nội Qúy dựng cả râu mà gào lên: "Giỏi lắm! Lăn lội trong quân đội mấy năm, học được mấy chiêu đều sử dụng để đối phó ông mày phải không?"
Qúy Huyền chỉ có thể lạnh lùng trả lời: "Ông cho thằng cháu của ông tí mặt mũi đi."
Ông nội Qúy lại tức điên cho thằng cháu đích tôn của mình một gậy nữa, mắng: "Thế nào là cho tí mặt mũi, trước mắt người ngoài, ngay cả chạm ông cũng không chạm vào mày, còn khen mày đến cái mũi dài ra! Mà Tiểu Vũ là người ngoài sao? Con bé không phải là người nhà của con sao? Con bé là mẹ của con mày đó mà mày dám nói con bé là người ngoài."
Qúy Huyền chỉ có thể gật đầu, ông nội Qúy cho anh một cái nhìn khinh bỉ, nói: "Ông sẽ giới thiệu cho con bé một người đàn ông tốt, tốt hơn mày nhiều lần. Mày đúng là có mắt không nhìn thấy Thái Sơn....."
Qúy Huyền liền ngắt lời ông: "Là mắt không tròng, thưa ông!"
Ông nội Qúy nghẹn khuất, giơ gậy lên, quát: " Sao ông mày không biết được? Cần mày nhắc à, thằng nhóc này."
"Vâng, vâng, ông nói tiếp đi ạ." Qúy Huyền giơ tay xin thua, anh hiểu ra được, đừng nói lý với ông nội anh, nói thắng thì anh vẫn thua, nói thua thì anh cũng thua luôn.
"Cháu thật sự không muốn phục hôn với Tiểu Vũ sao?" Ông nội Qúy thấy Qúy Huyền không có tí phản ứng nào liền khuyên: "Ông nói cho cháu, Tiểu Vũ cũng là một đại mỹ nữ ấy........"
"Ông nội, mặt cô ấy là kiểu mặt trẻ con, trông có vẻ xinh xắn thôi." Qúy Huyền cảm thấy ông nội anh nói dối không chớp mắt đấy.(Mặt trẻ con không xinh chắc, mặt trẻ con quá dễ thương!!!!!)
Ông nội Qúy bất lực, giơ gậy giả bộ định đánh, Qúy Huyền lại nhấc tay xin hàng, ông nội Qúy tức giận nói: "Sẽ một ngày mày sẽ hối hận! Cô Y mà mày để ý, trông có vẻ đẹp, tiếc là chỉ nhìn vào tiền của mày."
Qúy Huyền vuốt cằm nói: "Cháu nghĩ rằng, cô ấy vẫn để ý phẩm chất của cháu."
"Ồ ~" Ông nội Qúy khinh bỉ, chống gậy vừa đi vừa nói: "Giờ giơ gậy đánh mày ông cũng lười..."
Quý Huyền: "......"
Nhìn ông nội Qúy rời đi, Qúy Huyền xoay người liền thấy Tiêu Vũ đang ở góc hành lanh, nhìn anh bằng một ánh mắt sâu kín.
Quý Huyền: "......"
Tiêu Vũ chớp mắt một chút rồi mới điều khiển xe lăn ra ngoài: "Tôi không có nghe lén đâu! Chỉ là tình cờ đi qua thấy hai ông cháu nói chuyện nên không đi ra thôi."
"Không sao." Qúy Huyền đáp lại rồi xoay người đi.
Tiêu Vũ điều khiển xe lăn đuổi kịp, hỏi: "Này, anh biết Y hồ ly thích anh sao?"
"Ừ "
"So surprise! Tôi cứ tưởng anh là một thằng ngốc chứ!" Tiêu Vũ nói.
Qúy Huyền liếc mắt nhìn cô, Tiêu Vũ cười nói: "Ấy, đừng tức giận! Tại tôi thấy anh đâu có tí động thái nên mới nghĩ vậy chứ."
Qúy Huyền liền hỏi: "Động cái gì mà động?"
Tiêu Vũ nghĩ ngợi nhưng vẫn không hiểu, Qúy Huyền liền giải thích cho cô: "Phụ nữ thích đàn ông. Đại đa số đàn ông đều biết đấy cho nên việc không đáp lại chính là cự tuyệt không lời, anh không có bất cứ giao thoa nào với cô ta ngoài trừ việc của Qúy Du đã là câu trả lời của anh rồi."
(Thấy anh Qúy có tố chất là tra nam rồi đấy)
Tiêu Vũ bĩu môi: "Vậy sao anh không nói thẳng với cô ta."
Qúy Huyên cạn lời: "Người ta có nói thích anh đâu? Anh nói thế làm gì?"
Tiêu Vũ: "Hóa ra là như vậy, nghe có vẻ đúng a~! Há há há há há...."
Vậy,em cười cái gì vậy?
"Đúng rồi, sắp tới sinh nhật của Tiểu Du, hôm đó anh nghỉ được không?"
Qúy Huyền: "........Anh là chủ công ty, anh có thể sắp xếp."
Tiêu Vũ lại cười to "Há há há há há há há há......."
Qúy Huyền: "..... Rốt cuộc em đang cười cái quái gì thế?"
"Anh nói xem tại sao em lại phải trả lời anh....Há há há há há há......Mình thích thì mình cười thôi.... há há há há há...." Tiêu Vũ càng cười to hơn.
Quý Huyền: "......"
Nhìn thấy vẻ mặt cạn mẹ lời của ông chồng trước, Tiêu Vũ tự nhiên lên cơn muốn trêu chọc anh, liền nói: "Sao anh không nói "không phải ỷ vào việc anh chiều em thôi sao?" ?"
Quý Huyền: "......"
Tiêu Vũ: "......"
Câu nói vừa dứt âm thanh, cả hai người đều mang một vẻ mặt khiến người khác không thể nói lên lời.
Tiêu Vũ khinh bỉ bản thân một lúc rồi vẫy tay với Qúy Huyền: "Thôi, tôi đi trước đây."
Qúy Huyền đứng phía sau Tiêu Vũ, dùng một giọng điệu kì quái nói: "Bớt xem ngôn tình đi..."
Tiêu Vũ: "......"
Ngày hôm sau,
Vì biết ông nội Qúy đã từ quê lên đây nên cha Qúy, mẹ Qúy và Qúy Yến liền tới chào hỏi.
Cha Qúy chính là một người đàn ông đẹp mã, mày rậm mắt to, Qúy Huyền giống ông vài phần. Mẹ Qúy chính là một mỹ nhân, mày liễu mắt hạnh, mang vẻ đẹp dịu dàng, nhìn Qúy Yến liền biết ngay hai người họ là mẹ con.
Thấy Qúy Huyền, cha mẹ Qúy cười hỏi thăm dạo này anh thế nào.
Qúy Huyền ngồi yên, trả lời một cách qua loa, cha Qúy cũng chả muốn mặt nóng dán mông lạnh nên cũng không nói gì nữa, mình không nuôi chính là không thân.
Qúy Yên cũng chả nói gì chỉ rung chân cà lơ phất phơ cầm điện thoại chơi game, thanh niên 25 tuổi mà chỉ biết nằm ườn chơi game, bình thường sống dựa vào hoa hồng được chia với tiền tiêu vặt của cha mẹ.
Anh chàng chính là một phú nhị đại chính hiệu,sống cuộc đời địa chủ, chỉ cần rung chân là đã có cuộc sống thần tiên mà bao nhiêu người ngày đêm khổ cực phấn đấu dành lấy.
Anh ta thấy Qúy Huyền đi tới, cũng chẳng ngẩng đầu, chỉ mở miệng nói: "Anh trai, anh khỏe!"
Qúy Huyền "Ừ " một cái.
Mẹ Qúy liền hỏi: "Mẹ nghe nói ông nội tới đây à?"
Qúy Huyền gật đầu đáp lại: "Ông nội chắc đang đi dạo ở ngoài, một lát sẽ về, mọi người cứ ngồi chơi là được." Nói rồi liền đi tới bàn ăn, không hỏi hai người họ có ăn không.
Qúy Yến là một thanh niên tùy tiện,sau khi qua màn rồi thì mới ngẩng đầu lên nhìn anh trai hỏi: "Anh, sáng nay ăn gì thế?"
Qúy Huyền: "Có gì ăn đó."
Đúng lúc đó Qúy Du từ trên lầu đi xuống, thấy Qúy Yến thì khẽ dừng lại, hừ một tiếng hỏi: "Chú tới đây làm gì thế?"
Qúy Yến khó chịu, đi tới chộp tay cô nhóc,hỏi: "Cháu gái, sao gặp chú mà không chào?"
Qúy Du quay đầu không thèm nhìn anh ta nói: "Vậy chú thấy cha cháu có chào không?"
"Hừ!" Qúy Yến nói, rồi anh ta thấy một đứa bé trai chạy từ trên lầu xuống, thấp hơn Qúy Du một cái đầu, cái đầu tròn tròn, đôi mắt to to, vô cùng đáng yêu.
"Âý, thằng nhóc nào đây?" Qúy Yến hỏi Qúy Du.
Qúy Du hất tay Qúy Yến, chạy tới nắm tay Tiêu Nhược Quang đi tới Qúy Huyền.
Qúy Yến ngồi xổm xuống bắt được Tiêu Nhược Quang, bế lên hỏi: "Chạy cái gì? Để chú hỏi chút nào."
Tiêu Nhược Quang thấy cha mình đang ngồi ăn sáng nhíu mày nhìn về phía nhóc, biết cha mình sẽ chống lưng, nhóc không hề sợ hãi.
Nhóc hỏi: "Vậy chú là ai?"
Qúy Yến có chút ngạc nhiên nhìn thằng nhóc mình đang bế, trả lời: " Chú tên Qúy Yên, là em trai của Qúy Huyền."
"Ồ ~ " Tiêu Nhược Quang cười híp mắt nói: "Xin chào, cháu tên là Tiêu Nhược Quang, cháu là con trai của cha."
Ngay lập tức cả phòng khách im lặng, Qúy Yến ngẩn người hỏi: "Cái gì cơ?"
Rồi liền quay đầu nhìn Qúy Huyền hỏi: "Anh trai,anh có con trai khi nào thế."
Qúy Huyền không trả lời, cha Qúy bị dọa sợ hỏi: "Làm thế nào mà có một đứa con trai?" Rõ ràng hồi trước chỉ có một cô con gái thôi mà.
Qúy Huyền cười lạnh: "Không phải ngài có tận hai thằng con trai đó sao?"
Tiêu Nhược Quang vỗ tay: "Thật là lợi hại!"
Cha Qúy liếc mắt nhìn Tiêu Nhược Quang một cái, chỉ cảm thấy cái mặt thằng nhóc hơi quen, nhưng không cảm thấy giống Qúy Huyền.
Ông ta nhìn Qúy Huyền, hỏi: "Nhặt ở đâu thế?"
( Má! ông xem Tiểu Quang là chó hay mèo à?)
Cơn giận của Qúy Huyền đã được đốt cháy chuẩn bị bộc phát thì nghe con trai cưng nói:"Nhặt được ở bệnh viện ạ "
Cha Qúy: "Thật sự là được nhặt về à?"
Tiêu Nhược Quang thắc mắc: "Con trai của bác không phải nhặt từ bệnh viện à?"
Cha Qúy liền há mồm định phản bác: "Đương nhiên...." Ông ta nhận ra có gì đó sai sai, liền im lặng nghĩ: "Hình như cũng ở bệnh viện thì phải..." Con ông sinh ở bệnh viện mà....
Quý Huyền: "......"
Tiêu Nhược Quang giãy giụa từ trên người Qúy Yến đi xuống, rồi kéo tay Qúy Du đi tới bàn ăn ăn sáng.
"Cha ơi, con muốn uống sữa đậu nành, sữa đậu nành thật ngọt." Tiêu Nhược Quang bò lên ghé,đứng trên ghế nói.
Qúy Huyền nhìn ly sữa bò trước mắt, ngẩng đầu nói với con trai: "Để cha bảo bác Trịnh lấy cho con."
"Cảm ơn cha." Tiêu Nhược Quang vui vẻ.
Mẹ Qúy cuối cùng cũng load được việc mình có một đứa cháu trai, nhìn Tiêu Nhược Quang liền biết tại sao Tiêu Nhược Quang có vẻ quen mắt, rõ ràng Tiêu Nhược Quang chẳng khác gì Qúy Huyền hồi bé, trong lòng có chút buồn bã, bà nhớ rằng lúc Qúy Huyền bé như vậy cũng bị vợ chồng bà đưa về quê, chớp mắt thằng bé đã lớn vậy rồi.
Tiêu Nhược Quang nhỏ giọng hỏi Quý Huyền: "Cha ơi, họ là ai thế?"
Qúy Huyền liếc mắt nhìn ba người kia rồi trả lời: Đó là cha mẹ và em trai của cha."
"Ồ ~ Đó là ông bà nội và chú của con ạ?"
Qúy Huyền gật đầu,Tiêu Nhược Quang liền hỏi: " Ngày hôm qua ông cố tặng con một cái Transformer, ông cố bảo đó là quà gặp mặt. Tại sao họ không đưa quà gặp mặt cho con? "
Quý Huyền: "...... Bởi vì...... Bởi vì......" Câu hỏi liền làm Qúy Huyền khó xử, anh không biết trả lời như thế nào cho tốt.
Cha mẹ Qúy vội lục hết người xem có thể tặng gì cho thằng cháu giờ mới biết. Qúy Yến cười khanh khách nhìn Qúy Huyền xem thử Qúy Huyền sẽ trả lời thế nào.
Kết quả là anh ta nghe Tiêu Nhược Quang trả lời giùm cha nhóc: "Có phải họ keo kiệt không muốn mua quà cho Tiểu Quang phải không? Không sao, Tiểu Quang không cần, Tiểu Quang là một bé cưng hiểu chuyện."
Qúy Huyền mỉm cười, ôm lấy Tiêu Nhược Quang nói " Tiểu Quang là ngoan nhất."
Qúy Yến: "......"
Qúy Du liền nói: "Đúng vậy! Mỗi lần tới chơi, họ cũng chả bao giờ mua quà cho chị."
Tiêu Nhược Quang liếc mắt nhìn ba người, thì thầm nói: "Đó gọi là vô cùng keo kiệt."
Quý Du: " Ồ ~"
Quý Huyền: "......" Con gái, đừng tin những gì em trai nói.
Quý Yến: "......"
Cuối cùng, mẹ Qúy lấy một chiếc vòng ngọc mấy chục vạn từ trên tay xuống, đưa cho Tiêu Nhược Quang nói: "Bà nội tặng cháu."
Tiêu Nhược Quang lắc đầu: "Không cần, cái này rất dễ vỡ, Tiểu Quang mà đeo thì sẽ vỡ."
Mẹ Qúy khó xử, hỏi: "Vậy cháu muốn gì? Để bà nội mang cháu đi mua."
"Không cần đâu ạ, Tiểu Quang không cần. Cha đã mua cho cháu rất nhiều thứ, quần áo này, đồ chơi này." Tiêu Nhược Quang cự tuyệt.
Mẹ Qúy muốn nói, nếu cháu không cần thì đừng nói chúng ta keo kiệt! Đường Đường là tiểu thư của nhà Dương, sao có thể keo kiệt? Bà có thể ném tiền đè chết người.
Tiêu Nhược Quang vui vẻ chào hỏi: "Cháu chào ông nội, bà nội, chú,cháu là Tiểu Quang."
Mẹ Qúy chỉ có thể dịu dàng sờ đầu Tiêu Nhược Quang nói: "Chào Tiểu Quang"
Tiêu Nhược Quang nhìn bà ta một chút rồi nhìn ông nội Qúy mới trở về: "Ông cố, ông cố, ông về rồi."
Ông nội Qúy chống gậy đi tới, Tiêu Nhược Quang liền hô to: "Ông cố, bé cưng nhà ông tới tìm ông này."
Qúy Huyền:" Phụt!" Qúy Huyền không nhịn được cười, phụt hết sữa bò đang uống ra.
Tiêu Nhược Quang quay đầu nhìn Qúy Huyền, có chút ghét bỏ: "Cha, cha bẩn quá"
Qúy Huyền bình tĩnh lau miệng, lúc này cha Qúy thấy câu nói của thằng cháu mới biết có vẻ quái quái nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng.
Qúy Yến thì lại cười lăn lộn trên sofa, chỉ vào Tiêu Nhược Quang nói " Đúng là một kẻ dở hơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.