Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện
Chương 43
Da Thanh Oa
05/06/2021
Quý •mỗi ngày đều bị vợ trước dìm sml• Huyền chỉ có thể bất lực nói: " Bởi vì khi đó cha đang họp."
Tiểu Quang càng đau lòng, nói: "Không sao đâu, cha làm việc để kiếm tiền, điều này quan trọng hơn."
Nói thì nói vậy nhưng mặt thì không có biểu hiện như vậy, mắt cậu nhóc đỏ bừng như mắt thỏ, cứ như thể chỉ cần thêm một chút tác động là nước mắt sẽ rơi lã chã vậy.
Nhóc quá đau thương, nhóc không nghĩ rằng cha lại không thích người mẹ nhóc yêu nhất. Vì sao? Vì sao chứ? Mẹ nhóc chính người xinh đẹp nhứt thế giới, còn biết đánh đàn piano, còn biết hát, mẹ nhóc thích váy trắng liền thân dịu dàng, mẹ tốt như vậy tại sao chỉ có nhóc thích,à, bây giờ còn có chị gái nữa ~
Qúy Huyền bị ánh nhìn của con trai sinh ra cảm giác áy náy, miễn cưỡng trả lời: "Cha rất thích mẹ, mai mốt sẽ không kéo đen mẹ con nữa."
Tiêu Nhược Quang: "Thật vậy ạ?"
Quý Huyền gật đầu, Tiêu Nhược Quang hỏi: "Cha, kéo đen là cái gì ạ?
Qúy Huyền: ".....Con không hiểu từ đó có nghĩa là gì à?"
Tiêu Nhược Quang lắc đầu: "Hổng biết ạ!"
Quý Huyền: "......"
"Con nghĩ đó không phải là một từ hay." Tiêu Nhược Quang nói.
Quý Huyền sờ đầu nhóc nói: "Con thông minh lắm."
Tiêu Nhược Quang quay đầu nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ nói: " Kéo đen có nghĩa là, điện thoại của mẹ không thiếu tiền nhưng không gọi cho cha con được, bởi vì cha không muốn nghe."
Qúy Huyền: "......"
(Rớt nước mắt thương thay thân phận làm ví dụ của anh (゚ヮ゚))
Đúng như Qúy Huyền tiên đoán, sau khi nghe giải thích, Tiêu Nhược Quang lại nhìn cha nhóc với ánh mắt: "Cha sai quá sai!"
"Mai mốt cha sẽ không làm như vậy nữa." Qúy Huyền thề thốt.
Tiêu Nhược Quang gật đầu, kéo tay Quý Huyền nói: "Cô của con dạy rằng, muốn cả nhà tương thân tương ái thì không được cãi nhau. Mẹ là con gái, cha nên yêu thương mẹ."
"Mẹ cũng nghĩ vậy." Tiêu Vũ sờ cằm: "Nghe thật sướng tai mà."
"Hí hí" Tiêu Nhược Quang xoa tóc, cười tươi rói, nhóc lại được mẹ khen rồi.
Qúy Huyền nhìn Tiêu Vũ rồi nói nhỏ với cô: "Anh chỉ kéo đen em thôi mà, đâu cần phải bôi đen anh vậy chứ."
Tiêu Vũ: "Em chỉ đùa thôi, anh đâu cần để ý làm chi."
Quý Huyền: "......Em ăn dao để lớn đấy à?"
Tiêu Vũ nhàn nhạt đáp trả: "Vậy còn anh? Ăn đáng yêu để lớn à?
Qúy Huyền: "Chúng ta chuẩn bị về thôi!" Qúy Huyền xoay người nói với hai đứa nhóc nhà mình.
Hai đứa nhóc đều vô cùng vui vẻ, nhóm người Lương Vân Nguyệt chào Qúy Huyền, tiễn anh rời đi.
"Đúng rồi, hôm nay em có thấy Ngu Như Hi tới đây. Lúc em gọi là anh đang nói chuyện với cô ta à?" Tiêu Vũ hỏi.
Quý Huyền nắm tay hai đứa con lắc đầu đáp: " Không có, lúc đó anh đang thảo luận về hạng mục mới, hội nghị hôm nay khá là quan trọng, trò chơi tốt nhất của công ty đang chuẩn bị tiến vào thị trường game mobile. Điện thoại của em anh chẳng còn có thời gian nhận nữa nói chi gặp những người khác."
Tiêu Vũ liền hỏi: "Vậy hôm nay Ngu Nhu Hi tới đây làm gì?"
"Không biết." Quý Huyền thoải mái đáp lại.
Tiêu Vũ lại một lần hiếm hoi bị Qúy Huyền đánh trả thành công: "......"
"Lượng người ra vào công ty mỗi ngày nhiều vô kì kể, mỗi một phòng đều vô số chuyện phải xử lý, sao anh có thể nắm hết được. Trừ khi hạng mục lớn đã qua khâu kiểm duyệt mới đưa tới tay anh phê chuẩn. Đối với các hạng mục nhỏ thì giám đốc các phòng đều có quyền quyết định." Qúy Huyền đáp.
Ủa mà, cô ấy hỏi làm gì? Sai sai chỗ nào í!!!
Qúy Huyền hỏi lại Tiêu Vũ: "Em hỏi cái này để làm gì?"
Tiêu Vũ lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là hôm nay thấy cô ta nên em muốn biết cô ta tới đây làm gì thôi."
Qúy Huyền cũng không hỏi thêm, hai người đi xuống hầm đậu xe, Tiêu Vũ cùng với hai con và chị Vương ngồi ghế sau còn Qúy Huyền ngồi ở ghế phụ. Chú Lâm quay đầu chào hỏi Tiêu Vũ: "Phu nhân, cô tới rồi."
Chú Lâm tuy đã hơn 40 nhưng nhìn thì mới hơn 30 thôi. Chú Lâm vô cùng khinh bỉ cái tên của mình, Lâm Kiến Bảo*, vì ông là con út trong gia đình nên mới có cái tên này. Tính tình của ông rất hiền, còn rất thích trẻ con, đối với Tiêu Vũ cũng không có thành kiến gì, nguyên thân cũng có hảo cảm với ông.
(Kiến Bảo = 建宝 = Kho báu)
"Ừ, vừa vặn có chút việc ở đây." Tiêu Vũ nói. Chú Lâm không có quan tâm đến mạng xã hội, ông đã mất hai năm để học cách sử dụng Wechat và video call từ các con của ông. Cho nên, ông không có biết chuyện của Tiêu Vũ, chỉ cho rằng cô tới đây để chơi.
Vì thế ông cũng không nói gì mà nổ máy lái xe, Tiêu Vũ lấy điện thoại lên Weibo.
Chúc Thịnh Huy vốn cũng không muốn gây chuyện, với lại Tiêu Vũ đã không đăng hết đoạn ghi âm đã âm thầm ám chỉ cô cũng không có ý xào mọi chuyện lên. Tuy trong bản ghi âm đầy đủ không có lời thừa nhận nào mà hành động tự tiện cúp máy có thể giải thích lúc đó điện thoại có vấn đề nhưng Chúc Thịnh Huy cũng không có ý làm mọi chuyện rối tung lên.
Bài đăng ghi âm của cô vả mặt không ít người, nhưng vẫn có những cư dân mạng cắn chết không chịu nhận sai
【Đoạn ghi âm này không có đầu cũng chả có đuôi, chắc chắn là được cắt ghép.】
【Có mùi ám muội nha ~.*】
*Tấm màn đêm ( 黑幕) có thể hiểu là ám muội, mờ ám, khả nghi; ô danh; không hoàn toàn trung thực.
【Đúng vậy! Vô duyên vô cớ bật ghi âm? Rõ ràng là có âm mưu.】
【Hóng bản đầy đủ, hóng bản đủ đầy.】
【Ôi mẹ ơi, đúng là không biết xấu hổ, như vậy rồi mà không nhìn rõ mọi chuyện nữa à.】
【Lầu trên bị ngu à, chưa đọc giải thích của bên studio sao.】
【zgzf* chính là nó.】
( Theo baidu thì từ này viết tắt cho cụm "Gia Cát tự phụ" - 诸葛自负 (Zhū gé zì fù))
【Ây, cái vị anh hùng bàn phím kia, zgzf thì có liên quan gì? Người ta đã bị liệt toàn thân rồi mà còn bị lợi dụng nữa.】
【28 tháng 9, cô ấy đã tỉnh táo. Chú ý vào trọng điểm, sau khi cô ấy nói xong, đối phương đã nói cái gì? Đảm bảo là đơ người luôn chứ gì?Vì sao lại đơ????】
【Ha ha ha ha, còn phải hỏi, chắc chắn là lỡ mồm nói cái gì đó để cho người ta nghe được!】
【Không nghe, không nghe, không nghe, dù sao tôi cũng không tin, Những điều bạn chưa biết là một studio từ thiện, làm không ít điều tốt, trong lòng mọi người không chút tin tưởng studio sao?】
【Nhưng đâu phải là không kiếm tiền từ việc từ thiện đâu? Trang chủ Weibo của studio không phải đăng không ít bài quảng cáo à! Ôi chao, cũng chả khác gì những studio từ thiện khác ở Trung Quốc cả.】
【Mỉm cười tạm biệt.jpg*. Ha ha ha, giả ngu à, cái quả dưa béo này một ngày xoay chuyển hai lần, chắc chắn là tạo ra để kiếm fan rồi】
【Kiếm con mẹ mày fan í, người ta làm studio làm từ thiện mà nói như thể người ta làm màu cho mấy cô minh tinh vậy.】
Tiêu Vũ lướt màn hình, Tiêu Nhược Quang ngồi bên cạnh thấy vậy hỏi: "Mẹ ơi, mẹ xem gì thế ạ?"
"Cãi nhau."
"Cãi nhau cái gì thế ạ?" Quý Du cũng tò mò hỏi.
Tiêu Vũ nói: "À, là một nhóm anh hùng đại diện cho chính nghĩa và đầu thai của Holmes đang nắm tay nhau thật chặt để xâu xé một sự kiện từ thiện, để xem đó là sự kiện giúp đỡ người nghèo hay là trợ Trụ vi ngược*. Cũng như cho rằng mình đúng không chịu tiếp thu bấy kì ý kiến trái chiều nào."
(*Cái câu này có nghĩa là:nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược)
Qúy Huyền: ".....Em giải thích kiểu gì thế?"
Tiêu Nhược Quang và Qúy Du nghi hoặc nhìn cha mẹ, Tiêu Vũ nói: "Vậy nên nói thế nào? Nói là bạo lực internet à?"
"Được." Tiêu Vũ sờ đầu hai con nhỏ nói: "Khi mẹ giải thích cái gì đó khó hiểu có nghĩa là bảo mấy đứa mai mốt lớn lên thì hỏi lại đó."
"Hóa ra là vậy!" Qúy Du gật đầu nói: "Lớn lên là có thể hiểu mẹ nói gì đúng không ạ? Con biết rồi, bây giờ con sẽ không hỏi nữa."
Quý Huyền: "......" Sự tò mò trời cho của trẻ con đâu rồi? Trước kia con không nói vậy với cha con đâu.
Qúy Huyền lên án Qúy Du: "Trước kia con đối với cha đâu có vậy, từ trước đều đập nồi hỏi đến cùng, còn có lúc ném vỡ luôn con chim đại bàng lưu ly trên bàn cha nữa."
Qúy Dy tức giận nói lại: "Con không có, con là đứa trẻ ngoan, cha bôi đen con." Sau đó thì chui vào lồng ngực của mẹ nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng tin cha, con là bé ngoan."
Tiêu Vũ xoa đầu cô bé nói: "Mẹ tất nhiên...."
Chưa nói xong thì ô tô tự nhiên phanh gấp, sau đó là va chạm vào cái gì đó, Tiêu Vũ theo phản xạ ôm lấy hai đứa con nhưng vì va chạm khá mạnh nên cô và hai đứa nhỏ đều đập vào ghế trước.
Qúy Du "Oa ~" một tiếng rồi khóc lớn, Tiêu Vũ hoảng sợ, Qúy Huyền vội quay ra sau hỏi: "Tiểu Du, đau chỗ nào?"
Tiêu Nhược Quang thì không biết có va vào chỗ nào hay không nhưng nhóc không khóc mà vội vươn tay sờ Qúy Du: "Chị không khóc, chị không khóc, thổi thổi là đau đau sẽ bay bay."
Qúy Du oa oa khóc lớn, lớn giọng nói: "Cha ơi, tay đau."
Qúy Huyền vội mở cửa, chạy ra cửa sau mở cửa, ôm lấy con gái dỗ dành: "Không sợ, cha mang con tới bệnh viện."
Sau đó thì....volume tiếng khóc Qúy Du x N lần.
Tiêu Vũ mắng: "Đó là cách anh dỗ con nít à?"
Qúy Huyền: "....Còn em? Em có bị thương không? Tiểu Quang có bị va vào chỗ nào không?" Qúy Huyền chỉ có thể vỗ Qúy Du sau đó nhìn Tiêu Vũ, thấy cô không bị thương thì an tâm một chút.
Tiêu Nhược Quang ngồi trong xe lắc đầu nói: "Tiểu Quang không sao, chị khóc rồi."
Khi này Qúy Huyền mới hoàn toàn yên tâm nói: "Vậy là tốt rồi, chị khóc một chút rồi sẽ nín, lát nữa cả nhà sẽ đưa chị con tới bệnh viện."
Tiêu Nhược Quang gật đầu, Qúy Huyền thì nhìn tay Qúy Du, đang muốn cuốn tay áo lên thì chú Lâm xuống xe.
"Xin lỗi ông chủ. Tôi không nghĩ sẽ có chiếc xe kia đột nhiên chuyển làn, tôi nên lái xe chậm hơn mới phải." Chú Lâm cũng bị dọa sợ.
Hai người trên chiếc xe kia cũng đi xuống, có một người phụ nữ hóa thành siêu Saiyan bước tới.
"Mẹ kiếp, mấy người lái xe cái kiểu gì đấy hả? Nhìn cái trán xinh đẹp của tôi này, bị bầm tím cả rồi, ngày mai tôi còn phải đi công tác đấy!"
Qúy Huyền vốn dĩ đã quạo lắm rồi, người phụ nữ này còn hướng nòng súng vào, Qúy Huyền lập tức bùng nổ, hóa thân thành ông chúa tuyết, nói với giọng điệu đầy băng tuyết làm đông cứng: "Cô nói cái gì? Nói lại xem nào?"
Người phụ nữ lập tức bị đông đá, không thể mở miệng.
Người phụ nữ khác đi sao cô ta nói: "Mấy người không thể không nói lý lẽ! Là mấy người đã đâm xe của chúng tôi."
Chú Lâm tức giậm: "Nói gì đấy? Có ai lái xe như mấy người không? Đã đột ngột chuyển làn mà còn không thèm bật đèn báo, đâm vào xe là còn đỡ đấy." Cho dù hiền như chú Lâm, gặp mấy người này cũng phải quạo.
"A! Là Ngu Nhu Hi!"
"A A A A A, đúng là cô ấy, đúng là cô ấy kìa!"
"Đầu của cô ấy tím cả rồi, thật tội nghiệp."
"......."
Mọi người xoay quanh ngày càng nhiều, có người còn lấy điện thoại quay video.
Qúy Huyền liếc nhìn chú Lâm, chú Lâm liền ngăn cản những người quay video.
"Không được quay chụp, đây là vi phạm quyền chân dung."
Khi thấy có người lấy điện thoại ra, Qúy Huyền đã ôm Qúy Du đi vào ghế phụ đóng cửa lại. Bản thân anh không muốn lộ diện với công chúng, càng không muốn Qúy Du xuất hiện trước công chúng.
Cho nên vừa nhìn thấy người giơ máy là anh đã ôm con gái chui vào trong xe.
Lên xe, anh liền gọi điện cho Ban Trinh Diệp, bảo cô ấy xử lý. Tiêu Vũ nghĩ kẻ có tiền thiệt phiền phức nhưng cũng không nói gì nhưng vẫn vì các con bị thương mà tức giận.
"Sao không thể quay chụp chứ?"
Nhóm người qua đường không vui vẻ hỏi, chú Lâm thấy Qúy Huyền đã lên xe thì thở phào chỉ là vẫn cỗ gắng ngăn cản mọi người quay chụp.
Lúc này Nhan Tư Nhã mới từ tài xế xe mình biết được sự cố lần này do Ngu Nhu Hi không bật đèn thông báo chuyển làn, là một vụ va chạm bên lề, đây hoàn toàn là lỗi bên mình.
Nhan Tư Nhã tức hộc máu, vừa mới học lái xe mà cứ một hai đòi lái, nhìn đi, mới lái lần đầu đã xảy ra chuyện! Đ-Ã X-Ả-Y R-A C-H-U-Y-Ệ-N!!!
Nhưng tức thế nào thì tức cũng phải xử lý mọi chuyện cái đã. Nhan Tư Nhã thì có thể đàm phán với chú Lâm: "Giải quyết riêng đi! Ông xem thử hư hại cái gì, tốn bao nhiêu tiền? Chúng tôi sẽ đưa."
Vừa mới nói xong liền thấy Tiêu Vũ đẩy cửa xe lao xuống đá Ngu Nhu Hi một cái.
Qúy Huyền: "....." Hà há....
Tiểu Quang càng đau lòng, nói: "Không sao đâu, cha làm việc để kiếm tiền, điều này quan trọng hơn."
Nói thì nói vậy nhưng mặt thì không có biểu hiện như vậy, mắt cậu nhóc đỏ bừng như mắt thỏ, cứ như thể chỉ cần thêm một chút tác động là nước mắt sẽ rơi lã chã vậy.
Nhóc quá đau thương, nhóc không nghĩ rằng cha lại không thích người mẹ nhóc yêu nhất. Vì sao? Vì sao chứ? Mẹ nhóc chính người xinh đẹp nhứt thế giới, còn biết đánh đàn piano, còn biết hát, mẹ nhóc thích váy trắng liền thân dịu dàng, mẹ tốt như vậy tại sao chỉ có nhóc thích,à, bây giờ còn có chị gái nữa ~
Qúy Huyền bị ánh nhìn của con trai sinh ra cảm giác áy náy, miễn cưỡng trả lời: "Cha rất thích mẹ, mai mốt sẽ không kéo đen mẹ con nữa."
Tiêu Nhược Quang: "Thật vậy ạ?"
Quý Huyền gật đầu, Tiêu Nhược Quang hỏi: "Cha, kéo đen là cái gì ạ?
Qúy Huyền: ".....Con không hiểu từ đó có nghĩa là gì à?"
Tiêu Nhược Quang lắc đầu: "Hổng biết ạ!"
Quý Huyền: "......"
"Con nghĩ đó không phải là một từ hay." Tiêu Nhược Quang nói.
Quý Huyền sờ đầu nhóc nói: "Con thông minh lắm."
Tiêu Nhược Quang quay đầu nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ nói: " Kéo đen có nghĩa là, điện thoại của mẹ không thiếu tiền nhưng không gọi cho cha con được, bởi vì cha không muốn nghe."
Qúy Huyền: "......"
(Rớt nước mắt thương thay thân phận làm ví dụ của anh (゚ヮ゚))
Đúng như Qúy Huyền tiên đoán, sau khi nghe giải thích, Tiêu Nhược Quang lại nhìn cha nhóc với ánh mắt: "Cha sai quá sai!"
"Mai mốt cha sẽ không làm như vậy nữa." Qúy Huyền thề thốt.
Tiêu Nhược Quang gật đầu, kéo tay Quý Huyền nói: "Cô của con dạy rằng, muốn cả nhà tương thân tương ái thì không được cãi nhau. Mẹ là con gái, cha nên yêu thương mẹ."
"Mẹ cũng nghĩ vậy." Tiêu Vũ sờ cằm: "Nghe thật sướng tai mà."
"Hí hí" Tiêu Nhược Quang xoa tóc, cười tươi rói, nhóc lại được mẹ khen rồi.
Qúy Huyền nhìn Tiêu Vũ rồi nói nhỏ với cô: "Anh chỉ kéo đen em thôi mà, đâu cần phải bôi đen anh vậy chứ."
Tiêu Vũ: "Em chỉ đùa thôi, anh đâu cần để ý làm chi."
Quý Huyền: "......Em ăn dao để lớn đấy à?"
Tiêu Vũ nhàn nhạt đáp trả: "Vậy còn anh? Ăn đáng yêu để lớn à?
Qúy Huyền: "Chúng ta chuẩn bị về thôi!" Qúy Huyền xoay người nói với hai đứa nhóc nhà mình.
Hai đứa nhóc đều vô cùng vui vẻ, nhóm người Lương Vân Nguyệt chào Qúy Huyền, tiễn anh rời đi.
"Đúng rồi, hôm nay em có thấy Ngu Như Hi tới đây. Lúc em gọi là anh đang nói chuyện với cô ta à?" Tiêu Vũ hỏi.
Quý Huyền nắm tay hai đứa con lắc đầu đáp: " Không có, lúc đó anh đang thảo luận về hạng mục mới, hội nghị hôm nay khá là quan trọng, trò chơi tốt nhất của công ty đang chuẩn bị tiến vào thị trường game mobile. Điện thoại của em anh chẳng còn có thời gian nhận nữa nói chi gặp những người khác."
Tiêu Vũ liền hỏi: "Vậy hôm nay Ngu Nhu Hi tới đây làm gì?"
"Không biết." Quý Huyền thoải mái đáp lại.
Tiêu Vũ lại một lần hiếm hoi bị Qúy Huyền đánh trả thành công: "......"
"Lượng người ra vào công ty mỗi ngày nhiều vô kì kể, mỗi một phòng đều vô số chuyện phải xử lý, sao anh có thể nắm hết được. Trừ khi hạng mục lớn đã qua khâu kiểm duyệt mới đưa tới tay anh phê chuẩn. Đối với các hạng mục nhỏ thì giám đốc các phòng đều có quyền quyết định." Qúy Huyền đáp.
Ủa mà, cô ấy hỏi làm gì? Sai sai chỗ nào í!!!
Qúy Huyền hỏi lại Tiêu Vũ: "Em hỏi cái này để làm gì?"
Tiêu Vũ lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là hôm nay thấy cô ta nên em muốn biết cô ta tới đây làm gì thôi."
Qúy Huyền cũng không hỏi thêm, hai người đi xuống hầm đậu xe, Tiêu Vũ cùng với hai con và chị Vương ngồi ghế sau còn Qúy Huyền ngồi ở ghế phụ. Chú Lâm quay đầu chào hỏi Tiêu Vũ: "Phu nhân, cô tới rồi."
Chú Lâm tuy đã hơn 40 nhưng nhìn thì mới hơn 30 thôi. Chú Lâm vô cùng khinh bỉ cái tên của mình, Lâm Kiến Bảo*, vì ông là con út trong gia đình nên mới có cái tên này. Tính tình của ông rất hiền, còn rất thích trẻ con, đối với Tiêu Vũ cũng không có thành kiến gì, nguyên thân cũng có hảo cảm với ông.
(Kiến Bảo = 建宝 = Kho báu)
"Ừ, vừa vặn có chút việc ở đây." Tiêu Vũ nói. Chú Lâm không có quan tâm đến mạng xã hội, ông đã mất hai năm để học cách sử dụng Wechat và video call từ các con của ông. Cho nên, ông không có biết chuyện của Tiêu Vũ, chỉ cho rằng cô tới đây để chơi.
Vì thế ông cũng không nói gì mà nổ máy lái xe, Tiêu Vũ lấy điện thoại lên Weibo.
Chúc Thịnh Huy vốn cũng không muốn gây chuyện, với lại Tiêu Vũ đã không đăng hết đoạn ghi âm đã âm thầm ám chỉ cô cũng không có ý xào mọi chuyện lên. Tuy trong bản ghi âm đầy đủ không có lời thừa nhận nào mà hành động tự tiện cúp máy có thể giải thích lúc đó điện thoại có vấn đề nhưng Chúc Thịnh Huy cũng không có ý làm mọi chuyện rối tung lên.
Bài đăng ghi âm của cô vả mặt không ít người, nhưng vẫn có những cư dân mạng cắn chết không chịu nhận sai
【Đoạn ghi âm này không có đầu cũng chả có đuôi, chắc chắn là được cắt ghép.】
【Có mùi ám muội nha ~.*】
*Tấm màn đêm ( 黑幕) có thể hiểu là ám muội, mờ ám, khả nghi; ô danh; không hoàn toàn trung thực.
【Đúng vậy! Vô duyên vô cớ bật ghi âm? Rõ ràng là có âm mưu.】
【Hóng bản đầy đủ, hóng bản đủ đầy.】
【Ôi mẹ ơi, đúng là không biết xấu hổ, như vậy rồi mà không nhìn rõ mọi chuyện nữa à.】
【Lầu trên bị ngu à, chưa đọc giải thích của bên studio sao.】
【zgzf* chính là nó.】
( Theo baidu thì từ này viết tắt cho cụm "Gia Cát tự phụ" - 诸葛自负 (Zhū gé zì fù))
【Ây, cái vị anh hùng bàn phím kia, zgzf thì có liên quan gì? Người ta đã bị liệt toàn thân rồi mà còn bị lợi dụng nữa.】
【28 tháng 9, cô ấy đã tỉnh táo. Chú ý vào trọng điểm, sau khi cô ấy nói xong, đối phương đã nói cái gì? Đảm bảo là đơ người luôn chứ gì?Vì sao lại đơ????】
【Ha ha ha ha, còn phải hỏi, chắc chắn là lỡ mồm nói cái gì đó để cho người ta nghe được!】
【Không nghe, không nghe, không nghe, dù sao tôi cũng không tin, Những điều bạn chưa biết là một studio từ thiện, làm không ít điều tốt, trong lòng mọi người không chút tin tưởng studio sao?】
【Nhưng đâu phải là không kiếm tiền từ việc từ thiện đâu? Trang chủ Weibo của studio không phải đăng không ít bài quảng cáo à! Ôi chao, cũng chả khác gì những studio từ thiện khác ở Trung Quốc cả.】
【Mỉm cười tạm biệt.jpg*. Ha ha ha, giả ngu à, cái quả dưa béo này một ngày xoay chuyển hai lần, chắc chắn là tạo ra để kiếm fan rồi】
【Kiếm con mẹ mày fan í, người ta làm studio làm từ thiện mà nói như thể người ta làm màu cho mấy cô minh tinh vậy.】
Tiêu Vũ lướt màn hình, Tiêu Nhược Quang ngồi bên cạnh thấy vậy hỏi: "Mẹ ơi, mẹ xem gì thế ạ?"
"Cãi nhau."
"Cãi nhau cái gì thế ạ?" Quý Du cũng tò mò hỏi.
Tiêu Vũ nói: "À, là một nhóm anh hùng đại diện cho chính nghĩa và đầu thai của Holmes đang nắm tay nhau thật chặt để xâu xé một sự kiện từ thiện, để xem đó là sự kiện giúp đỡ người nghèo hay là trợ Trụ vi ngược*. Cũng như cho rằng mình đúng không chịu tiếp thu bấy kì ý kiến trái chiều nào."
(*Cái câu này có nghĩa là:nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược)
Qúy Huyền: ".....Em giải thích kiểu gì thế?"
Tiêu Nhược Quang và Qúy Du nghi hoặc nhìn cha mẹ, Tiêu Vũ nói: "Vậy nên nói thế nào? Nói là bạo lực internet à?"
"Được." Tiêu Vũ sờ đầu hai con nhỏ nói: "Khi mẹ giải thích cái gì đó khó hiểu có nghĩa là bảo mấy đứa mai mốt lớn lên thì hỏi lại đó."
"Hóa ra là vậy!" Qúy Du gật đầu nói: "Lớn lên là có thể hiểu mẹ nói gì đúng không ạ? Con biết rồi, bây giờ con sẽ không hỏi nữa."
Quý Huyền: "......" Sự tò mò trời cho của trẻ con đâu rồi? Trước kia con không nói vậy với cha con đâu.
Qúy Huyền lên án Qúy Du: "Trước kia con đối với cha đâu có vậy, từ trước đều đập nồi hỏi đến cùng, còn có lúc ném vỡ luôn con chim đại bàng lưu ly trên bàn cha nữa."
Qúy Dy tức giận nói lại: "Con không có, con là đứa trẻ ngoan, cha bôi đen con." Sau đó thì chui vào lồng ngực của mẹ nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng tin cha, con là bé ngoan."
Tiêu Vũ xoa đầu cô bé nói: "Mẹ tất nhiên...."
Chưa nói xong thì ô tô tự nhiên phanh gấp, sau đó là va chạm vào cái gì đó, Tiêu Vũ theo phản xạ ôm lấy hai đứa con nhưng vì va chạm khá mạnh nên cô và hai đứa nhỏ đều đập vào ghế trước.
Qúy Du "Oa ~" một tiếng rồi khóc lớn, Tiêu Vũ hoảng sợ, Qúy Huyền vội quay ra sau hỏi: "Tiểu Du, đau chỗ nào?"
Tiêu Nhược Quang thì không biết có va vào chỗ nào hay không nhưng nhóc không khóc mà vội vươn tay sờ Qúy Du: "Chị không khóc, chị không khóc, thổi thổi là đau đau sẽ bay bay."
Qúy Du oa oa khóc lớn, lớn giọng nói: "Cha ơi, tay đau."
Qúy Huyền vội mở cửa, chạy ra cửa sau mở cửa, ôm lấy con gái dỗ dành: "Không sợ, cha mang con tới bệnh viện."
Sau đó thì....volume tiếng khóc Qúy Du x N lần.
Tiêu Vũ mắng: "Đó là cách anh dỗ con nít à?"
Qúy Huyền: "....Còn em? Em có bị thương không? Tiểu Quang có bị va vào chỗ nào không?" Qúy Huyền chỉ có thể vỗ Qúy Du sau đó nhìn Tiêu Vũ, thấy cô không bị thương thì an tâm một chút.
Tiêu Nhược Quang ngồi trong xe lắc đầu nói: "Tiểu Quang không sao, chị khóc rồi."
Khi này Qúy Huyền mới hoàn toàn yên tâm nói: "Vậy là tốt rồi, chị khóc một chút rồi sẽ nín, lát nữa cả nhà sẽ đưa chị con tới bệnh viện."
Tiêu Nhược Quang gật đầu, Qúy Huyền thì nhìn tay Qúy Du, đang muốn cuốn tay áo lên thì chú Lâm xuống xe.
"Xin lỗi ông chủ. Tôi không nghĩ sẽ có chiếc xe kia đột nhiên chuyển làn, tôi nên lái xe chậm hơn mới phải." Chú Lâm cũng bị dọa sợ.
Hai người trên chiếc xe kia cũng đi xuống, có một người phụ nữ hóa thành siêu Saiyan bước tới.
"Mẹ kiếp, mấy người lái xe cái kiểu gì đấy hả? Nhìn cái trán xinh đẹp của tôi này, bị bầm tím cả rồi, ngày mai tôi còn phải đi công tác đấy!"
Qúy Huyền vốn dĩ đã quạo lắm rồi, người phụ nữ này còn hướng nòng súng vào, Qúy Huyền lập tức bùng nổ, hóa thân thành ông chúa tuyết, nói với giọng điệu đầy băng tuyết làm đông cứng: "Cô nói cái gì? Nói lại xem nào?"
Người phụ nữ lập tức bị đông đá, không thể mở miệng.
Người phụ nữ khác đi sao cô ta nói: "Mấy người không thể không nói lý lẽ! Là mấy người đã đâm xe của chúng tôi."
Chú Lâm tức giậm: "Nói gì đấy? Có ai lái xe như mấy người không? Đã đột ngột chuyển làn mà còn không thèm bật đèn báo, đâm vào xe là còn đỡ đấy." Cho dù hiền như chú Lâm, gặp mấy người này cũng phải quạo.
"A! Là Ngu Nhu Hi!"
"A A A A A, đúng là cô ấy, đúng là cô ấy kìa!"
"Đầu của cô ấy tím cả rồi, thật tội nghiệp."
"......."
Mọi người xoay quanh ngày càng nhiều, có người còn lấy điện thoại quay video.
Qúy Huyền liếc nhìn chú Lâm, chú Lâm liền ngăn cản những người quay video.
"Không được quay chụp, đây là vi phạm quyền chân dung."
Khi thấy có người lấy điện thoại ra, Qúy Huyền đã ôm Qúy Du đi vào ghế phụ đóng cửa lại. Bản thân anh không muốn lộ diện với công chúng, càng không muốn Qúy Du xuất hiện trước công chúng.
Cho nên vừa nhìn thấy người giơ máy là anh đã ôm con gái chui vào trong xe.
Lên xe, anh liền gọi điện cho Ban Trinh Diệp, bảo cô ấy xử lý. Tiêu Vũ nghĩ kẻ có tiền thiệt phiền phức nhưng cũng không nói gì nhưng vẫn vì các con bị thương mà tức giận.
"Sao không thể quay chụp chứ?"
Nhóm người qua đường không vui vẻ hỏi, chú Lâm thấy Qúy Huyền đã lên xe thì thở phào chỉ là vẫn cỗ gắng ngăn cản mọi người quay chụp.
Lúc này Nhan Tư Nhã mới từ tài xế xe mình biết được sự cố lần này do Ngu Nhu Hi không bật đèn thông báo chuyển làn, là một vụ va chạm bên lề, đây hoàn toàn là lỗi bên mình.
Nhan Tư Nhã tức hộc máu, vừa mới học lái xe mà cứ một hai đòi lái, nhìn đi, mới lái lần đầu đã xảy ra chuyện! Đ-Ã X-Ả-Y R-A C-H-U-Y-Ệ-N!!!
Nhưng tức thế nào thì tức cũng phải xử lý mọi chuyện cái đã. Nhan Tư Nhã thì có thể đàm phán với chú Lâm: "Giải quyết riêng đi! Ông xem thử hư hại cái gì, tốn bao nhiêu tiền? Chúng tôi sẽ đưa."
Vừa mới nói xong liền thấy Tiêu Vũ đẩy cửa xe lao xuống đá Ngu Nhu Hi một cái.
Qúy Huyền: "....." Hà há....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.