Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện
Chương 50
Da Thanh Oa
05/06/2021
Bà chủ cửa hàng bán đàn Piano Phú Tuệ là một nghệ sĩ piano có tiếng tăm. Cô ấy từ nhỏ đã có đam mê cháy bỏng với cây đàn 88 phím này, mỗi ngày đều luyện tập, luyện đến đầu ngón tay nóng cả lên.
Tiếc thay, nếu muốn nhờ nỗ lực không ngừng để trở thành hạc trong đàn gà thì phải có tiền đề là mọi người phải bình đẳng với nhau. Nhưng đối với bất cứ ngành nghề nào, đều có những con người có một thứ gọi là: Thiên phú dị bẩm! Những người này luôn làm bạn ghen tị, đồng thời cũng làm bạn nhận ra khoảng cách giữa thiên tài và người thường nó rộng đến cỡ nào!
Sự nỗ lực của Phú Tuệ không vô nghĩa, lúc 17 tuổi cô ấy đã đạt được cấp 10 của nghệ sĩ piano nghiệp dư, đến năm 22 tuổi thì bước chân vào giới chuyên nghiệp, từ đó bắt đầu con đường sự nghiệp kéo dài 13 năm.
Vào năm 35 tuổi, cô ấy làm giám khảo kì thi piano quốc tế tổ chức tại Đức với tư cách là một bậc thầy piano. Khi đó, cô ấy vẫn là một nghệ sĩ piano kiêu ngạo, trong lúc làm giám khảo, cô ấy gặp được một thanh niên còn kiêu ngạo hơn cả cô ấy.
Cậu thanh niên mới chỉ 15 tuổi, đối với giới piano mà nói thì tuổi 15 là tuổi đang trong giai đoạn luyện tập. Nhưng cậu bé đó tựa như sứ giả của piano được Thượng Đế chọn, cậu có sự hiểu biết sâu rộng hơn cả giám khảo về piano.
Thậm chí năng lực đánh đàn của cậu còn mạnh đến mức làm cho Phú Tuệ đã đồng hành với piano hơn 30 năm ngỡ ngàng.
Nhưng cậu thanh niên kiêu căng này cũng làm cô ấy tức điên lên, cô ấy chỉ thuận miệng nhắc nhở cậu ta hai câu, thế mà cậu ta lại tức giận, chỉ vào cô ấy phản bác lại, nhưng vì cô ấy không hiểu cậu thanh niên đó nói gì. Cho nên, hai người họ đã tổ chức một trận so tài.
Thật ra thì với 30 năm kinh nghiệm về piano thì trận đấu này giống như Phú Tuệ đang bắt nạt cậu thanh niên đó vậy. Bởi vì, cô ấy có lợi thế về kinh nghiệm cũng như thời gian luyện tập lâu dài. Mà khác biệt lớn nhất giữa hai người là, cô ấy đã luyện tập piano từ lâu, đối với bản nhạc dùng để thi đấu đã có lý giải riêng của bản thân.
Sự khác nhau giữa dân chuyên và dân nghiệp dư không phải là cấp độ mà là cảm xúc. Các cấp độ chỉ là sự phân chia về kỹ thuật, chỉ cần luyện tập chăm chỉ thì đều có thể leo lên cấp độ cao nhất (cấp 10). Còn đối với cảm xúc thì chỉ có các nghệ sĩ piano chuyên nghiệp khi đánh đàn mới có thể truyền tải cảm xúc để chinh phục người nghe, còn dân nghiệp dư thì dù có cầm kỹ tốt thế nào thì cũng chỉ có thể đánh ra một bản nhạc khô khan vô hồn.
Đó là vì sao, cùng một bản nhạc nhưng có vô số phiên bản khác nhau và chỉ một số phiên bản mới có thể trở thành kinh điển.
Đương nhiên, hiện tại cô ấy là bà chủ của một cửa hàng bán đàn piano chứng tỏ cô ấy đã thua trong trận đấu đó.
Tuy phần thi đấu của cô ấy rất tốt nhưng cậu thanh niên ấy lại dùng kỹ thuật nghiền nát cô ấy. Cậu ta chỉ cần 1 phút 10s để hoàn thành bài 《 Chuyến bay của chú ong vàng 》* là tác phẩm nổi tiếng của một nhà soạn nhạc người Nga và là một bài đàn khó trong các bài đàn piano.
* Tên gốc: The Flight of the Bumblebee - Nikolai Rimsky Korsakov. Bài này giai điệu nhanh, bản gốc tầm 3 phút rưỡi mà cậu thanh niên chỉ hơn 1 phút đã đánh xong thì ghê đấy.
Phú Tuệ không phải chịu đả kích mà rút khỏi giới piano mà qua trận đấu này, cô ấy đã nhận ra rằng, cầm kỹ của mình bắt đầu bước vào giai đoạn chuyển biến siêu chậm, thậm chí là không thể tiến xa hơn. Nên cô ấy muốn trở về bản tâm*, vì vậy cô ấy đã từ chức, trở về nước và mở cửa hàng bán đàn piano này.
*Bản tâm (本心) có nghĩa là muốn trở về ban đầu,muốn loại bỏ toàn bộ suy nghĩ ham muốn những nhận định riêng của bản thân, chỉ nghĩ về những điều tốt đẹp bẩm sinh.
Cửa hàng piano của cô ấy không chỉ để bán đàn mà còn để mọi người đến đây đánh đàn miễn phí.
Cô ấy làm vậy một phần là vì cô ấy thích nhìn những ai tới đây luyện đàn, mặc dù họ không phải là khách hàng mà chỉ là những học sinh piano nghèo, không đủ tiền mua đàn nên tới đây để luyện tập miễn phí. Ngoài ra ở giữa cửa hàng còn có một cây piano lớn* màu đen. Thường thì cây đàn này chỉ để trưng, trừ khi hai người muốn thi đấu với nhau thì cây đàn này mới được sử dụng. Còn cửa hàng piano đối diện thì có đủ loại đàn piano khác nhau, vì những cây đàn piano dùng để bán nên chủ bên đó không đồng ý người lạ tự tiện dùng.
* Piano lớn (Grand piano) là một cây đàn piano cơ có kích thước lớn, thiết kế có 3 chân và một hộp đàn có hình dáng giống cánh bướm.
Chắc vì hôm nay là ngày cuối tuần nên cửa hàng piano Phú Tuệ tương đối đông khách, bên khu bày bán piano thì có hai nhóm đang lựa chọn, bên luyện đàn thì có 5 người đang luyện tập. Phú Tuệ ngồi ở quầy bar che miệng ngáp, không đi qua khu bày bán giới thiệu, cũng chả đi sang khu luyện tập chỉ dạy.
"Là nơi này sao?" Tiêu Vũ vừa bước vào vừa hỏi Quý Huyền đang đi phía sau cùng hai đứa nhỏ
Phú Tuệ thấy một người phụ nữ ăn mặc theo phong cách tomboy, tóc ngắn đội chiếc nón lưỡi trai đen, mặc áo phông dài tay màu đỏ phối với quần jean và áo khoác cao bồi đang vẫy tay với ai đó. Sau đó thì một cô bé tầm 5,6 tuổi ăn mặc y hệt người phụ nữ đó đi vào, theo sau là một cậu nhóc chắc khoảng 3 tuổi, mặc áo len cổ thấp màu trắng sữa phối với quần nâu, nhìn rất dễ thương. Cuối cùng là một người đàn ông to cao, chắc cũng phải 1m9, dáng người chuẩn như người mẫu, mặc tây trang màu xám với áo sơ mi trắng cổ điển.
Một gia đình mà các thành viên vừa kiều tiếu* đáng yêu, mỹ lệ soái khí lại mang theo hơi thở hạnh phúc. Nhưng mà ở nơi như cửa hàng piano, không thiếu những con người xinh đẹp nên mọi người chỉ nhìn một chút, đại đa số là bị hai đứa nhỏ hấp dẫn thôi.
* Kiều tiếu = mềm mại, xinh đẹp
"Oa ~!" Qúy Du kinh ngạc nhìn mọi nơi.
Tiêu Vũ cũng tự mình đánh giá, cửa hàng này rất lớn, ở ngay cửa là quầy thu ngân, trong quầy có mấy chiếc ghế sofa đơn với một cái bàn kính. Ngoài ra, ở giữa cửa hàng có một cây đàn piano lớn, gần đó có 5 cây đàn piano đứng* đặt sát tường.
*Piano đứng (Piano Upright) là đàn piano cơ nhỏ với chiều cao từ 90 cm đến 132 cm. Cây đàn piano đứng có khung đàn đứng thẳng dọc.
Mà cả 5 cây đàn piano đứng đều có người sử dụng, Tiêu Vũ nhìn thoáng qua, duỗi tay chỉnh lại chiếc nón lưỡi trai của mình.
"Luyện đàn hay mua đàn vậy?" Người phụ nữ tầm hơn 30 tuổi, mặc áo len, tóc tự tiện buộc lên, có vài sợi xõa trước mặt đang ngồi sau quầy bar hỏi.
"Mua." Qúy Huyền trả lời.
Người phụ nữ chỉ tay vào một căn phòng không cửa nói rằng đàn xếp từ chỗ đó qua bên kia đều là đàn mới.
* Bản cv là "Khe núi", gốc là "垭口", đây là một dạng thiết kế nhà.
Tiêu Vũ liếc nhìn cô ấy một cái rồi dắt Quý Du đi tới đó, Quý Huyền cũng nắm tay Tiêu Nhược Quang đi theo.
Căn phòng này to gấp 3 quầy bar, đàn piano được xếp thành 3 hàng một cách trật tự. Trong phòng không có ai tới giới thiệu đàn cho họ, chỉ có hai nhóm khách đang phiền não vì không biết mua cây đàn nào.
Có vị trí trống,chắc cây đàn từng được xếp ở đó đã có người mua, bà chủ chưa nhập hàng mới.
"Không ai giới thiệu gì sao?" Qúy Huyền thắc mắc, nếu người mới tập tới đây thì sao biết đường mà chọn cái nào?
"Chắc mọi khi vẫn có." Tiêu Vũ đáp, bởi vì không ít bậc cha mẹ không hiểu gì về đàn piano mang theo con cũng không hiểu gì về piano tới đây mua đàn nên nếu không có ai giới thiệu thì rất phiền phức.
Có mấy tiếng đàn truyền sang từ phòng bên cạnh, vì có nhiều người đánh đàn nên âm thanh khá hỗn loạn.
"Vậy em tự xem thử đi! Bác Tiêu là nghệ sĩ piano trữ danh, chắc em cũng có kinh nghiệm tiếp xúc với các loại đàn piano đúng không?" Qúy Huyền hỏi.
Tiêu Vũ gật đầu, cô bắt đầu vừa đi vừa xem. Qúy Huyền thấy thế thì thắc mắc: "Em không cần đánh thử để nghe xem âm thanh của đàn thế nào à?"
Tiêu Vũ lắc đầu đáp: "Em nhìn kiểu dáng của đàn trước, xác định cây đàn hợp thẩm mĩ của em rồi mới xét đến các yếu tố khác." Khi đi qua cây đàn vừa ý, cô sẽ đánh thử mấy phím rồi lại đi tiếp.
Tiêu Vũ nhanh chóng đi qua một gia đình, là một cặp cha mẹ đưa con gái tới chọn đàn piano. Đương nhiên thì cả ba đều tay mơ, trên tờ giấy ghi chú sản phẩm,chỉ có các thông tin cơ bản về kết cấu của đàn và nhà sản xuất, ngay cả giá cũng không có.
"Ai nha, tại sao cửa hàng piano này lại không có ghi giá cả cơ chứ?" Người cha mông lung hỏi, ông nhìn một căn phòng toàn đàn piano, không biết bắt đầu từ đâu.
Người mẹ cũng hỏi con gái: "Hay chúng ta sang cửa hàng khác đi?"
Cô con gái có vẻ không vui nói: "Bạn con toàn mua ở đây, mấy đứa nó nói cửa hàng này toàn hàng tốt."
Người mẹ hỏi một cách thờ ơ: "Vậy, con muốn cây đàn nào?"
Nhìn qua là biết đây là gia đình trung lưu, cô con gái cũng bắt đầu xét kiểu dáng giống như Tiêu Vũ. Cô ấy mở nắp một cây đàn mà mình ưng ý, tùy tiện đánh một hai giai điệu, sửng sốt một chút rồi quay đầu cười vui vẻ với cha mẹ nói: "Âm thanh của cây đàn này rất êm tai, con muốn cây đàn này."
Tiêu Vũ cúi đầu nhìn tên nhà sản xuất trên giấy ghi chú của cây đàn đó, nhắc nhở: "Đây là đàn nhập khẩu đấy!"
Người mẹ sửng sốt, cô con gái nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cười cười rồi giải thích: "Đàn nhập khẩu giá khá đắt, hơn nữa còn là hàng thủ công, nếu mua đàn để luyện tập thì mua hàng nội địa cũng được."
Người mẹ có chút do dự, bà ấy quay đầu nhìn chồng rồi nói với con gái: "Hay là chúng ta xem cái khác đi."
Cô con gái không muốn, cô ấy cúi đầu mếu máo: "Nhưng con thích cây đàn này cơ, con thấy nó hợp với con, nếu con được luyện tập bằng cây đàn này thì chắc chắn cầm kỹ sẽ tăng nhanh."
Cha cô bé không muốn con mình buồn, nên thương lượng với vợ mình một chút rồi cả nhà ra ngoài hỏi giá.
Tiêu Vũ nhún vai nói: "Chắc chắn sẽ quay lại chọn cái khác."
Quý Huyền: "Sao em biết?"
Tiêu Vũ: " Cây đàn này giá gốc là 60 vạn, đây là giá ở bên nước ngoài. Nếu mua ở đây thì sẽ phát sinh ra các chi phí lớn nhỏ khác nhau, chắc chắn giá không dừng ở con số 60 vạn, gia đình bình thường không gánh được cái giá này đâu. Nhưng mà, không ngờ cửa hàng piano này lại có cây đàn piano thủ công tốt như vậy, đúng là thâm tàng bất lộ.
* 60 vạn = 600.000 tệ = 1.984.283.651 VND
* Thâm tàng bất lộ : có tài nhưng che đậy.
Quý Huyền im lặng nhìn cô trong chốc lát rồi nói: "Chúng ta mua nó đi!"
"Hả?" Tiêu Vũ quay đầu nhìn anh.
Quý Huyền chỉ vào cây đàn piano đó nói: "Cây đàn này tốt thì chúng ta mua nó đi."
Tiêu Vũ ngẩn người,rồi nở nụ cười như tắm gió xuân với anh: "Không cần đâu, em mua đàn để luyện tập ở nhà thôi, mua cây đàn piano bình thường là được."
" Nhưng chất lượng đàn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc luyện đàn." Quý Huyền nói.
Tiêu Vũ dựa vào vai anh nói: "Chồng trước, anh thật tốt."
Qúy Huyền: "......Vậy em có mua hay không mua?" Nói vậy chứ anh cũng không có né.
(Sướng muốn chớt chứ gì!!!!)
Tiêu Vũ chọc ghẹo anh một chút rồi thẳng lưng: " Thôi, giá của cây đàn này chát quá với lại âm vực của nó cũng thấp. Đàn Stein* không phải hãng đàn tốt nhất trong top 4 hãng đàn piano tốt nhất trên thế giới nhưng khi nó được nhập về nước thì giá của nó lại tăng nhiều nhất, chênh lệch với giá gốc nhiều, đi xem cái khác! Biết đâu có thể chọn được cây đàn hàng ngon giá rẻ thì sao!"
*Tên đầy đủ là Steinway & Sons nhé!
Quý Huyền cũng không nói gì thêm, chỉ cùng với hai con đi theo sau Tiêu Vũ.
Gia đình ba người vừa nãy đã quay lại, cô con gái cúi đầu khóc, người cha buồn bã, chắc chắn ông không nên làm sao.
Người mẹ thì an ủi con, Tiêu Vũ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục chọn đàn.
Khi đi qua một cây đàn piano nội địa, Tiêu Vũ đánh thử một hai giai điệu nói: "Cái này được này."
Quý Huyền không hiểu piano cho lắm, anh cũng biết ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo nhưng sự khác biệt về âm thanh của hai cây đàn rất rõ ràng, cây đàn nhập khẩu cho âm thanh có vẻ trầm, còn cây đàn nội địa thì lại cho âm thanh vang hơn. Nhưng mà âm thanh của cây đàn nhập khẩu mang lại cảm giác dễ chịu hơn.
"Cái này tốt à?" Quý Huyền hỏi.
"Ừ, dù sao chỉ dùng để luyện tập thôi, đâu phải mang đi thi đấu quốc tế gì đâu." Tiêu Vũ cười nói.
Có cô gái trong nhóm khách còn lại đi qua nghe Tiêu Vũ nói vậy thì châm chọc: "Cô muốn cũng chả được tham gia."
Bạn của cô gái nghe vậy thì vội giật áo cô gái, xấu hổ xin lỗi Tiêu Vũ: "Xin lỗi, bạn tôi khá là thẳng tính, thành thật xin lỗi."
Vì cô bạn có thái độ tốt nên Tiêu Vũ không thèm để ý mà gật đầu cho qua.
Cô gái bị giật áo không vui, nói với bạn mình: " Đó là sự thật mà! Những người nghiệp dư như vậy thì chắc chắn rất khó thoát ra khỏi cuộc thi cấp độ để bước vào con đường chuyên nghiệp. Chất lượng của đàn piano sẽ ảnh hưởng đến khả năng nghe của người luyện đàn."
"Suỵt!!! Nói nhỏ thôi! Cậu biết đàn piano nhập khẩu đắt thế nào không? Một cây đàn hạng xịn của Stein có giá hơn 80 vạn đấy, ai mua được chứ? " Bạn cô gái nói nhỏ.
*80 vạn = 800.000 tệ = 2.645.711.600 VNĐ
Qúy Huyền nhìn bóng dàng của mấy cô gái rồi nhìn Tiêu Vũ nói: "Chúng ta lấy cây đàn Stein đó đi."
(Tiền nhiều để làm gì? - Mua đàn cho vợ....)
Tiêu Vũ: "......"
Tiếc thay, nếu muốn nhờ nỗ lực không ngừng để trở thành hạc trong đàn gà thì phải có tiền đề là mọi người phải bình đẳng với nhau. Nhưng đối với bất cứ ngành nghề nào, đều có những con người có một thứ gọi là: Thiên phú dị bẩm! Những người này luôn làm bạn ghen tị, đồng thời cũng làm bạn nhận ra khoảng cách giữa thiên tài và người thường nó rộng đến cỡ nào!
Sự nỗ lực của Phú Tuệ không vô nghĩa, lúc 17 tuổi cô ấy đã đạt được cấp 10 của nghệ sĩ piano nghiệp dư, đến năm 22 tuổi thì bước chân vào giới chuyên nghiệp, từ đó bắt đầu con đường sự nghiệp kéo dài 13 năm.
Vào năm 35 tuổi, cô ấy làm giám khảo kì thi piano quốc tế tổ chức tại Đức với tư cách là một bậc thầy piano. Khi đó, cô ấy vẫn là một nghệ sĩ piano kiêu ngạo, trong lúc làm giám khảo, cô ấy gặp được một thanh niên còn kiêu ngạo hơn cả cô ấy.
Cậu thanh niên mới chỉ 15 tuổi, đối với giới piano mà nói thì tuổi 15 là tuổi đang trong giai đoạn luyện tập. Nhưng cậu bé đó tựa như sứ giả của piano được Thượng Đế chọn, cậu có sự hiểu biết sâu rộng hơn cả giám khảo về piano.
Thậm chí năng lực đánh đàn của cậu còn mạnh đến mức làm cho Phú Tuệ đã đồng hành với piano hơn 30 năm ngỡ ngàng.
Nhưng cậu thanh niên kiêu căng này cũng làm cô ấy tức điên lên, cô ấy chỉ thuận miệng nhắc nhở cậu ta hai câu, thế mà cậu ta lại tức giận, chỉ vào cô ấy phản bác lại, nhưng vì cô ấy không hiểu cậu thanh niên đó nói gì. Cho nên, hai người họ đã tổ chức một trận so tài.
Thật ra thì với 30 năm kinh nghiệm về piano thì trận đấu này giống như Phú Tuệ đang bắt nạt cậu thanh niên đó vậy. Bởi vì, cô ấy có lợi thế về kinh nghiệm cũng như thời gian luyện tập lâu dài. Mà khác biệt lớn nhất giữa hai người là, cô ấy đã luyện tập piano từ lâu, đối với bản nhạc dùng để thi đấu đã có lý giải riêng của bản thân.
Sự khác nhau giữa dân chuyên và dân nghiệp dư không phải là cấp độ mà là cảm xúc. Các cấp độ chỉ là sự phân chia về kỹ thuật, chỉ cần luyện tập chăm chỉ thì đều có thể leo lên cấp độ cao nhất (cấp 10). Còn đối với cảm xúc thì chỉ có các nghệ sĩ piano chuyên nghiệp khi đánh đàn mới có thể truyền tải cảm xúc để chinh phục người nghe, còn dân nghiệp dư thì dù có cầm kỹ tốt thế nào thì cũng chỉ có thể đánh ra một bản nhạc khô khan vô hồn.
Đó là vì sao, cùng một bản nhạc nhưng có vô số phiên bản khác nhau và chỉ một số phiên bản mới có thể trở thành kinh điển.
Đương nhiên, hiện tại cô ấy là bà chủ của một cửa hàng bán đàn piano chứng tỏ cô ấy đã thua trong trận đấu đó.
Tuy phần thi đấu của cô ấy rất tốt nhưng cậu thanh niên ấy lại dùng kỹ thuật nghiền nát cô ấy. Cậu ta chỉ cần 1 phút 10s để hoàn thành bài 《 Chuyến bay của chú ong vàng 》* là tác phẩm nổi tiếng của một nhà soạn nhạc người Nga và là một bài đàn khó trong các bài đàn piano.
* Tên gốc: The Flight of the Bumblebee - Nikolai Rimsky Korsakov. Bài này giai điệu nhanh, bản gốc tầm 3 phút rưỡi mà cậu thanh niên chỉ hơn 1 phút đã đánh xong thì ghê đấy.
Phú Tuệ không phải chịu đả kích mà rút khỏi giới piano mà qua trận đấu này, cô ấy đã nhận ra rằng, cầm kỹ của mình bắt đầu bước vào giai đoạn chuyển biến siêu chậm, thậm chí là không thể tiến xa hơn. Nên cô ấy muốn trở về bản tâm*, vì vậy cô ấy đã từ chức, trở về nước và mở cửa hàng bán đàn piano này.
*Bản tâm (本心) có nghĩa là muốn trở về ban đầu,muốn loại bỏ toàn bộ suy nghĩ ham muốn những nhận định riêng của bản thân, chỉ nghĩ về những điều tốt đẹp bẩm sinh.
Cửa hàng piano của cô ấy không chỉ để bán đàn mà còn để mọi người đến đây đánh đàn miễn phí.
Cô ấy làm vậy một phần là vì cô ấy thích nhìn những ai tới đây luyện đàn, mặc dù họ không phải là khách hàng mà chỉ là những học sinh piano nghèo, không đủ tiền mua đàn nên tới đây để luyện tập miễn phí. Ngoài ra ở giữa cửa hàng còn có một cây piano lớn* màu đen. Thường thì cây đàn này chỉ để trưng, trừ khi hai người muốn thi đấu với nhau thì cây đàn này mới được sử dụng. Còn cửa hàng piano đối diện thì có đủ loại đàn piano khác nhau, vì những cây đàn piano dùng để bán nên chủ bên đó không đồng ý người lạ tự tiện dùng.
* Piano lớn (Grand piano) là một cây đàn piano cơ có kích thước lớn, thiết kế có 3 chân và một hộp đàn có hình dáng giống cánh bướm.
Chắc vì hôm nay là ngày cuối tuần nên cửa hàng piano Phú Tuệ tương đối đông khách, bên khu bày bán piano thì có hai nhóm đang lựa chọn, bên luyện đàn thì có 5 người đang luyện tập. Phú Tuệ ngồi ở quầy bar che miệng ngáp, không đi qua khu bày bán giới thiệu, cũng chả đi sang khu luyện tập chỉ dạy.
"Là nơi này sao?" Tiêu Vũ vừa bước vào vừa hỏi Quý Huyền đang đi phía sau cùng hai đứa nhỏ
Phú Tuệ thấy một người phụ nữ ăn mặc theo phong cách tomboy, tóc ngắn đội chiếc nón lưỡi trai đen, mặc áo phông dài tay màu đỏ phối với quần jean và áo khoác cao bồi đang vẫy tay với ai đó. Sau đó thì một cô bé tầm 5,6 tuổi ăn mặc y hệt người phụ nữ đó đi vào, theo sau là một cậu nhóc chắc khoảng 3 tuổi, mặc áo len cổ thấp màu trắng sữa phối với quần nâu, nhìn rất dễ thương. Cuối cùng là một người đàn ông to cao, chắc cũng phải 1m9, dáng người chuẩn như người mẫu, mặc tây trang màu xám với áo sơ mi trắng cổ điển.
Một gia đình mà các thành viên vừa kiều tiếu* đáng yêu, mỹ lệ soái khí lại mang theo hơi thở hạnh phúc. Nhưng mà ở nơi như cửa hàng piano, không thiếu những con người xinh đẹp nên mọi người chỉ nhìn một chút, đại đa số là bị hai đứa nhỏ hấp dẫn thôi.
* Kiều tiếu = mềm mại, xinh đẹp
"Oa ~!" Qúy Du kinh ngạc nhìn mọi nơi.
Tiêu Vũ cũng tự mình đánh giá, cửa hàng này rất lớn, ở ngay cửa là quầy thu ngân, trong quầy có mấy chiếc ghế sofa đơn với một cái bàn kính. Ngoài ra, ở giữa cửa hàng có một cây đàn piano lớn, gần đó có 5 cây đàn piano đứng* đặt sát tường.
*Piano đứng (Piano Upright) là đàn piano cơ nhỏ với chiều cao từ 90 cm đến 132 cm. Cây đàn piano đứng có khung đàn đứng thẳng dọc.
Mà cả 5 cây đàn piano đứng đều có người sử dụng, Tiêu Vũ nhìn thoáng qua, duỗi tay chỉnh lại chiếc nón lưỡi trai của mình.
"Luyện đàn hay mua đàn vậy?" Người phụ nữ tầm hơn 30 tuổi, mặc áo len, tóc tự tiện buộc lên, có vài sợi xõa trước mặt đang ngồi sau quầy bar hỏi.
"Mua." Qúy Huyền trả lời.
Người phụ nữ chỉ tay vào một căn phòng không cửa nói rằng đàn xếp từ chỗ đó qua bên kia đều là đàn mới.
* Bản cv là "Khe núi", gốc là "垭口", đây là một dạng thiết kế nhà.
Tiêu Vũ liếc nhìn cô ấy một cái rồi dắt Quý Du đi tới đó, Quý Huyền cũng nắm tay Tiêu Nhược Quang đi theo.
Căn phòng này to gấp 3 quầy bar, đàn piano được xếp thành 3 hàng một cách trật tự. Trong phòng không có ai tới giới thiệu đàn cho họ, chỉ có hai nhóm khách đang phiền não vì không biết mua cây đàn nào.
Có vị trí trống,chắc cây đàn từng được xếp ở đó đã có người mua, bà chủ chưa nhập hàng mới.
"Không ai giới thiệu gì sao?" Qúy Huyền thắc mắc, nếu người mới tập tới đây thì sao biết đường mà chọn cái nào?
"Chắc mọi khi vẫn có." Tiêu Vũ đáp, bởi vì không ít bậc cha mẹ không hiểu gì về đàn piano mang theo con cũng không hiểu gì về piano tới đây mua đàn nên nếu không có ai giới thiệu thì rất phiền phức.
Có mấy tiếng đàn truyền sang từ phòng bên cạnh, vì có nhiều người đánh đàn nên âm thanh khá hỗn loạn.
"Vậy em tự xem thử đi! Bác Tiêu là nghệ sĩ piano trữ danh, chắc em cũng có kinh nghiệm tiếp xúc với các loại đàn piano đúng không?" Qúy Huyền hỏi.
Tiêu Vũ gật đầu, cô bắt đầu vừa đi vừa xem. Qúy Huyền thấy thế thì thắc mắc: "Em không cần đánh thử để nghe xem âm thanh của đàn thế nào à?"
Tiêu Vũ lắc đầu đáp: "Em nhìn kiểu dáng của đàn trước, xác định cây đàn hợp thẩm mĩ của em rồi mới xét đến các yếu tố khác." Khi đi qua cây đàn vừa ý, cô sẽ đánh thử mấy phím rồi lại đi tiếp.
Tiêu Vũ nhanh chóng đi qua một gia đình, là một cặp cha mẹ đưa con gái tới chọn đàn piano. Đương nhiên thì cả ba đều tay mơ, trên tờ giấy ghi chú sản phẩm,chỉ có các thông tin cơ bản về kết cấu của đàn và nhà sản xuất, ngay cả giá cũng không có.
"Ai nha, tại sao cửa hàng piano này lại không có ghi giá cả cơ chứ?" Người cha mông lung hỏi, ông nhìn một căn phòng toàn đàn piano, không biết bắt đầu từ đâu.
Người mẹ cũng hỏi con gái: "Hay chúng ta sang cửa hàng khác đi?"
Cô con gái có vẻ không vui nói: "Bạn con toàn mua ở đây, mấy đứa nó nói cửa hàng này toàn hàng tốt."
Người mẹ hỏi một cách thờ ơ: "Vậy, con muốn cây đàn nào?"
Nhìn qua là biết đây là gia đình trung lưu, cô con gái cũng bắt đầu xét kiểu dáng giống như Tiêu Vũ. Cô ấy mở nắp một cây đàn mà mình ưng ý, tùy tiện đánh một hai giai điệu, sửng sốt một chút rồi quay đầu cười vui vẻ với cha mẹ nói: "Âm thanh của cây đàn này rất êm tai, con muốn cây đàn này."
Tiêu Vũ cúi đầu nhìn tên nhà sản xuất trên giấy ghi chú của cây đàn đó, nhắc nhở: "Đây là đàn nhập khẩu đấy!"
Người mẹ sửng sốt, cô con gái nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cười cười rồi giải thích: "Đàn nhập khẩu giá khá đắt, hơn nữa còn là hàng thủ công, nếu mua đàn để luyện tập thì mua hàng nội địa cũng được."
Người mẹ có chút do dự, bà ấy quay đầu nhìn chồng rồi nói với con gái: "Hay là chúng ta xem cái khác đi."
Cô con gái không muốn, cô ấy cúi đầu mếu máo: "Nhưng con thích cây đàn này cơ, con thấy nó hợp với con, nếu con được luyện tập bằng cây đàn này thì chắc chắn cầm kỹ sẽ tăng nhanh."
Cha cô bé không muốn con mình buồn, nên thương lượng với vợ mình một chút rồi cả nhà ra ngoài hỏi giá.
Tiêu Vũ nhún vai nói: "Chắc chắn sẽ quay lại chọn cái khác."
Quý Huyền: "Sao em biết?"
Tiêu Vũ: " Cây đàn này giá gốc là 60 vạn, đây là giá ở bên nước ngoài. Nếu mua ở đây thì sẽ phát sinh ra các chi phí lớn nhỏ khác nhau, chắc chắn giá không dừng ở con số 60 vạn, gia đình bình thường không gánh được cái giá này đâu. Nhưng mà, không ngờ cửa hàng piano này lại có cây đàn piano thủ công tốt như vậy, đúng là thâm tàng bất lộ.
* 60 vạn = 600.000 tệ = 1.984.283.651 VND
* Thâm tàng bất lộ : có tài nhưng che đậy.
Quý Huyền im lặng nhìn cô trong chốc lát rồi nói: "Chúng ta mua nó đi!"
"Hả?" Tiêu Vũ quay đầu nhìn anh.
Quý Huyền chỉ vào cây đàn piano đó nói: "Cây đàn này tốt thì chúng ta mua nó đi."
Tiêu Vũ ngẩn người,rồi nở nụ cười như tắm gió xuân với anh: "Không cần đâu, em mua đàn để luyện tập ở nhà thôi, mua cây đàn piano bình thường là được."
" Nhưng chất lượng đàn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc luyện đàn." Quý Huyền nói.
Tiêu Vũ dựa vào vai anh nói: "Chồng trước, anh thật tốt."
Qúy Huyền: "......Vậy em có mua hay không mua?" Nói vậy chứ anh cũng không có né.
(Sướng muốn chớt chứ gì!!!!)
Tiêu Vũ chọc ghẹo anh một chút rồi thẳng lưng: " Thôi, giá của cây đàn này chát quá với lại âm vực của nó cũng thấp. Đàn Stein* không phải hãng đàn tốt nhất trong top 4 hãng đàn piano tốt nhất trên thế giới nhưng khi nó được nhập về nước thì giá của nó lại tăng nhiều nhất, chênh lệch với giá gốc nhiều, đi xem cái khác! Biết đâu có thể chọn được cây đàn hàng ngon giá rẻ thì sao!"
*Tên đầy đủ là Steinway & Sons nhé!
Quý Huyền cũng không nói gì thêm, chỉ cùng với hai con đi theo sau Tiêu Vũ.
Gia đình ba người vừa nãy đã quay lại, cô con gái cúi đầu khóc, người cha buồn bã, chắc chắn ông không nên làm sao.
Người mẹ thì an ủi con, Tiêu Vũ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục chọn đàn.
Khi đi qua một cây đàn piano nội địa, Tiêu Vũ đánh thử một hai giai điệu nói: "Cái này được này."
Quý Huyền không hiểu piano cho lắm, anh cũng biết ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo nhưng sự khác biệt về âm thanh của hai cây đàn rất rõ ràng, cây đàn nhập khẩu cho âm thanh có vẻ trầm, còn cây đàn nội địa thì lại cho âm thanh vang hơn. Nhưng mà âm thanh của cây đàn nhập khẩu mang lại cảm giác dễ chịu hơn.
"Cái này tốt à?" Quý Huyền hỏi.
"Ừ, dù sao chỉ dùng để luyện tập thôi, đâu phải mang đi thi đấu quốc tế gì đâu." Tiêu Vũ cười nói.
Có cô gái trong nhóm khách còn lại đi qua nghe Tiêu Vũ nói vậy thì châm chọc: "Cô muốn cũng chả được tham gia."
Bạn của cô gái nghe vậy thì vội giật áo cô gái, xấu hổ xin lỗi Tiêu Vũ: "Xin lỗi, bạn tôi khá là thẳng tính, thành thật xin lỗi."
Vì cô bạn có thái độ tốt nên Tiêu Vũ không thèm để ý mà gật đầu cho qua.
Cô gái bị giật áo không vui, nói với bạn mình: " Đó là sự thật mà! Những người nghiệp dư như vậy thì chắc chắn rất khó thoát ra khỏi cuộc thi cấp độ để bước vào con đường chuyên nghiệp. Chất lượng của đàn piano sẽ ảnh hưởng đến khả năng nghe của người luyện đàn."
"Suỵt!!! Nói nhỏ thôi! Cậu biết đàn piano nhập khẩu đắt thế nào không? Một cây đàn hạng xịn của Stein có giá hơn 80 vạn đấy, ai mua được chứ? " Bạn cô gái nói nhỏ.
*80 vạn = 800.000 tệ = 2.645.711.600 VNĐ
Qúy Huyền nhìn bóng dàng của mấy cô gái rồi nhìn Tiêu Vũ nói: "Chúng ta lấy cây đàn Stein đó đi."
(Tiền nhiều để làm gì? - Mua đàn cho vợ....)
Tiêu Vũ: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.