Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện
Chương 58
Da Thanh Oa
05/06/2021
Văn Liệt chờ đến khi Tiêu Vũ đóng cửa hoàn toàn, mới vội chạy tới cái bao nilong màu trắng mà cô đã để lại, cậu cúi đầu nhìn vào trong túi, gồm ly giấy đựng gì đó và một cây bánh quẩy.
Văn Liệt: "......"
Cảm giác đói bụng như dời non lấp biển vọt tới, cậu nắm chặt tay, muốn nhấc chân rời đi. Nhưng mà, cậu đói quá, cậu đã không ăn gì suốt một ngày.
Cha nói đây là hình phạt của cậu vì cậu suýt chút nữa đã làm mẹ kế nhỏ ngã lúc chuyển nhà. Nhưng sự thật là cậu không có đặt khối gỗ ở chỗ mẹ kế nhỏ té cũng như cậu biết là mẹ kế nhỏ cố tình té.
Giống như đứa con đầu lòng của mẹ kế nhỏ vậy, bà ta cố ý té, tự làm mình sảy thai, bỏ đi em bé trong bụng. Mà cha vẫn luôn chán ghét cậu, sau đợt đó lại càng ghét cậu hơn.
Vì sao cha lại không thích cậu chứ? Nếu không thích, sao lại muốn sinh cậu ra? Vì sao đã không thích, lại đón cậu về? Tại sao không ưa, lại luôn muốn mang cậu bên người.
*Ông cha của Văn Liệt hả, anti ổng đi, diss ổng đê, ổng không có gì để thông cảm đâu (╬▔皿▔)╯
Vì sao lại muốn trừng phạt cậu? Cậu chưa làm cái gì cả. Mà những đứa trẻ khác khi làm sai sẽ bị nhịn cơm như cậu sao?
Đôi mắt to của Văn Liệt rơm rớm nước mắt. Cậu vội nâng tay áo lau, dùng sức lau nước mắt, cậu không thể khóc.
Khóc, cậu lại nên nhắc nhở là cậu cố ý khóc, nhưng mà, cậu thật sự không phải cố ý.
Văn Liệt ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn bao nilon trước mắt, không biết qua bao lâu, cậu duỗi tay lấy cái bao,đưa mắt nhìn trước nhìn sau, xác định không có ai ở đây thì vội chạy đi.
Tiêu Vũ đứng ở lầu hai nhìn bóng dáng nho nhỏ đang chạy vội vàng. Cô không biết mình làm đúng hay không nhưng nếu bảo cô đi xử lý một đứa nhỏ thì đây là chuyện không thể.
Với lại, đây là thế giới song song chưa xảy ra bất cứ chuyện gì. Huống hồ, bây giờ cậu nhóc đó vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, không hề có sát khí gì cả. Còn chưa kể đến, nếu cái gọi là hào quang của main thật sự tồn tại thì hành vi xử lý không khác gì chọc giận cậu nhóc cả.
Nếu đã như vậy, thì đối xử cậu nhóc đó như con mình là một phương án tốt.
Nếu tôi đối xử tốt với nhóc thì dù nhóc không trả ơn thì cũng đừng dễ dàng ra tay với người của Quý gia trong tương lai được không? Nếu tấm lòng của tôi không thể ngăn cản cốt truyện xảy ra thì liều một lần đi.
Văn Liệt cầm túi nilon chạy thật xa, đến chốt an ninh mới chạy chậm lại, bảo vệ ngồi bên trong nhìn cậu một cái. Nếu không phải hôm qua anh ta có gặp đứa nhỏ này một lần thì anh ta còn cho rằng đứa nhỏ từ bên ngoài đột nhập vào. Tuy nhiên, chào hỏi thì cũng nên chào, cơ mà người bảo vệ mặc đồng phục hải quân trông có vẻ còn có tiền hơn cả Văn Liệt.
Anh ta làm tư thế nghiêm, chào hỏi Văn Liệt: "Đi đường cẩn thận."
Văn Liệt gật đầu, rồi vội đi tới tán cây bên ngoài, lấy phần đồ ăn đã nguội ra. Sữa đậu nành và bánh quẩy, hai món ăn sáng đơn giản này đã lấp được cái bụng rỗng của Văn Liệt.
Bởi vậy, Văn Liệt đã đến muộn tiết đầu tiên.
Tiết thứ hai là lớp Văn của cô Vu. Sáng nay khi nghe được hôm nay sẽ có một bạn mới chuyển đến,cả lớp ồn ào bàn tán mong đợi.
Nhưng mà một tiết đã trôi qua, bạn mới vẫn chưa tới, cô Y còn vì việc này mà gọi điện hỏi chuyện.
Khi bắt đầu tiết thứ hai, cô Vu đi vào và nói bạn học mới tới rồi, Quý Du liền rướn cổ ra phía cửa. Sau đó, cô nhóc thấy bộ đồng phục trắng xanh cùng cái cặp đỏ cũ quen thuộc.Quý Du la lên: "Anh trai hung dữ nhà bên."
Văn Liệt quay đầu lại, là con gái của người phụ nữ sáng nay.
Cô Vu quả nhiên rất vui khi Quý Du có quen biết với cậu học trò mới này, cho nên cô ấy vui vẻ nói: "Quý Du biết bạn sao? Vậy thì tốt quá,con và bạn ấy ngồi chung bàn nhé! Như vậy Văn Liệt sẽ dễ dàng quen thuộc với trường mình hơn."
Quý Du: ".....Vâng,dạ, được thôi ạ!"
Văn Liệt: "...."
Vận mệnh thanh mai trúc mã vẫn không thể né được, bánh răng vận mệnh của những đứa trẻ vẫn tiếp tục chuyển động.
- -------------
Mà lúc này, Tiêu Vũ đang chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn liếc qua cánh cửa đã không có túi nilon, rồi đi tới chỗ Từ Hạo Thiên.
"Đưa tôi tới tiệm cafe Ayer ở giữa phố."
Từ Hạo Thiên nói vâng rồi khởi động xe. Khi Tiêu Vũ tới quán cafe Ayer, Ngụy Kiến Hoa đã có mặt ở đó.
"Xin chào." Tiêu Vũ đi vào, ngồi xuống ghế đối diện.
Ngụy Kiến Hoa ngẩng đầu, nở nụ cười tươi nói: "Cô đã trở nên tốt hơn so với trước kia rồi."
Tiêu Vũ cười nhẹ: "Trước kia tôi không tốt, còn quá nhỏ, chỉ biết trốn tránh mọi chuyện, hy vọng anh có thể hiểu cho."
Ngụy Kiến Hoa gật đầu nói: "Tôi biết, tôi hiểu mà. Dù cô có làm cái gì, tôi đều ủng hộ, đó là cách duy nhất để trả ơn cho cha của cô. Chắc cô không biết tôi đâu, tôi đến từ vùng núi, khi xưa được cha mẹ cô giúp đỡ cho đi học đại học. Hiện tại cũng đã kết hôn sinh con rồi, trong nhà có một cô con gái nhỏ mới lên năm. Khi đó*, tôi định đón cô về ở chung với gia đình tôi nhưng không ngờ cô đã được bạn bè của cha cô hỗ trợ."
*Lúc đám tang cha mẹ Tiêu í.
Tiêu Vũ cười nói: "Tôi biết, cha đã trợ giúp cho hơn 20 đứa trẻ khác nhau."
Ngụy Kiến Hoa cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Anh Tiêu là một người rất rất tốt."
Tiêu Vũ chỉ nói: "Đúng vậy! Hẳn là người tốt." Âm thanh nhạt nhào, cô nhìn Ngụy Kiến Hoa nói: "Lúc ông ấy qua đời, chỉ có 3 trong số 20 người được ông giúp đỡ tới viếng tang, mà trên thực tế, chỉ có anh chịu duỗi tay giúp đỡ con gái ông."
Ngụy Kiến Hoa xấu hổ cúi đầu, giống như anh ấy mới là người vong ân phụ nghĩa vậy.
Tiêu Vũ nở nụ cười sáng lạn với Ngụy Kiến Hoa, nói: "Cảm ơn anh, việc anh báo đáp, ít nhất đã nói cho tôi biết, những gì cha mẹ tôi làm là không vô ích, không có hồi báo. Suốt cả cuộc đời, họ đã giúp được rất nhiều người, mà chỉ cần có một người chịu báo đáp thì tất cả đều đáng giá.Tôi tin rằng, nếu khi đó không có bạn của cha tôi,anh nhất định sẽ giúp tôi."
Ngụy Kiến Hoa rơm rớm nước mắt, nức nở nói: "Cô có thể nghĩ như vậy là tôi an tâm rồi."Anh ấy cho rằng Tiêu Vũ đang an ủi mình, nhưng cô thật sự nghĩ vậy.
Ngụy Kiến Hoa không thể xử lý mọi chuyện hoàn mỹ, kiếp trước sau khi đón nguyên thân từ bệnh viện, Ngụy Kiến Hoa đã thuê cho cô ấy một phòng trọ nhỏ, mời cả điều dưỡng viên cho cô. Nhưng mà tiền thuê điều dưỡng quá cao, tiền lương của Ngụy Kiến Hoa không thể gánh nổi, cho nên Tiêu Nhược Quang phải đỡ một nửa thời gian chăm sóc.
Khi đó điều dưỡng viên không phải làm 24/24 mà là sáng đi chiều về, điều này giảm đi không ít tiền. Tuy nhiên, như thế thì Tiêu Nhược Quang phải ở bên cạnh chăm sóc mẹ trong thời gian dài, mà Ngụy Kiến Hoa còn phải mang tiền về cho gia đình nên không thể dốc toàn sức để giúp cô ấy.
Nhưng, anh ấy đã cố gắng hết sức, anh ấy còn có một gia đình, một người vợ và một cô con gái nhỏ. Ngay cả khi vợ phàn nàn và con gái giận, anh vẫn cố gắng cân bằng.
Cho dù vợ anh có thông cảm và hiểu cho thì cuối cùng, cuộc hôn nhân của Ngụy Kiến Hoa vẫn đổ vỡ, vợ anh dắt con gái đi bước nữa. Cả đời đó, cho dù bị thất bại đến như vậy, anh ấy vẫn không hối hận.
Ngụy Kiến Hoa tận lực giúp đỡ nguyên thân, vì đó là báo đáp. Anh ấy cũng đã tận lực chăm sóc gia đình nhưng vẫn thất bại.
Ngụy Kiến Hoa từng khóc lóc thảm thiết nói rằng, anh ấy là một người đàn ông thất bại, không thể làm cho điều kiện sống của gia đình tốt lên, đó là thất bại.
Hiện tại, Tiêu Vũ nhìn người đàn ông như ánh mắt trời trước mắt thầm nghĩ, đúng vậy, nguyện vọng của nguyên thân chỉ có là trở thành nghệ sĩ piano quốc tế là bởi vì 404 chỉ cho cô ấy một điều ước mà thôi.
Nhưng mà,khi nhìn Ngụy Kiến Hoa, cảm xúc mãnh liệt mà nguyên thân để lại đã dao động, đã nói cho Tiểu Vũ biết rằng không phải cô ấy không quan tâm, mà là cô ấy bất lực. Cô ấy bị liệt và tất cả tiền bạc của cô ấy có đều được dùng cho chạy chữa.
Cho dù, cô ấy biết áp lực của Ngụy Kiến Hoa lớn thế nào nhưng nhìn bờ vai nhỏ gầy của Tiêu Nhược Quang, cô ấy vẫn không thể mở miệng từ chối sự giúp đỡ.
Cô ấy vốn kiếm sống bằng tiền dạy đàn, nhưng bây giờ có ai liệt mà đi làm giáo viên piano được chứ, dù người đó chơi đàn không tệ.* Lúc trước, tiền học đàn của nguyên thân đã được giảm giá rất nhiều, nhưng số tiền còn lại sau khi đóng học phí của cô ấy chỉ đủ trả tiền thuê nhà và mua đồ ăn thôi.
(* Nguyên cv: "Nàng cuối cùng dựa vào một trương miệng dạy người dương cầm, có thể làm tê liệt giả làm dương cầm lão sư học sinh cơ bản không có, rốt cuộc có thể đàn dương cầm, đều sẽ không kém đi nơi nào." Không hiểu, không hiểu)
Cho dù, cuối cùng Ngụy Kiến Hoa chỉ cần trả tiền điều dưỡng viên nhưng nguyên thân vẫn là nguyên nhân dẫn đến việc gia đình Ngụy Kiến Hoa tan vỡ, nếu có thể đời này, tôi muốn cho anh ấy vinh hoa phú quý.
Tiêu Vũ có cảm giác, cô nghe được nguyện vọng khác của nguyên thân, mà bản thân cô cũng thích người biết tri ân báo đáp, cô vuốt nhẹ ly cafe, mở miệng hỏi: "Anh Ngụy, anh có nghĩ đến việc đổi công ty không?"
Ngụy Kiến Hoa ngơ ngác nhìn cô, Tiêu Vũ vẫn cười cười, nói: "Anh thấy Quý thị thì sao?"
Ngụy Kiến Hoa sửng sốt, Quý thị đương nhiên vẫn có phòng xã giao riêng, nhưng người tốt nghiệp trường đại học bình thường như Ngụy Kiến Hoa thì không đủ điều kiển tuyển vào.
"Hãy thử suy xét đến phòng xã giao của Quý thị đi! Tuy rằng không giống như làm phóng viên nhưng đãi ngộ rất tốt, đều sẽ đóng ngũ hiểm nhất kim* cho nhân viên." Tiêu Vũ mỉm cười giới thiệu.
*Ngũ hiểm nhất kim: gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp,bảo hiểm chấn thương công nghiệp và bảo hiểm thai sản.
Ngụy Kiến Hoa có chút nghi ngờ nói: "Thật sự có thể sao? Điều kiện tuyển dụng của Quý thị khá nghiêm khắc, yêu cần cũng rất cao, tôi chỉ tốt nghiệp đại học hạng hai thôi. Quý thị không chỉ yêu cầu có bằng đại học hạng nhất mà nhiều lúc còn yêu cầu người sắp thi thạc sĩ tiến sĩ nữa."
Tiêu Vũ lại xua tay nói: "Ài, người một nhà cả mà! Chúng ta thả lỏng chút, với lại, anh còn đã làm trong ngành này 10 năm, mối quan hệ và kinh nghiệm của anh còn đáng giá gấp ngàn lần mấy cái bằng."
Ngụy Kiến Hoa xấu hổ sầm mặt: " Đương nhiên tôi vẫn muốn đi, nhưng tôi vẫn tự hiểu. Hơn nữa, mọi người là ân nhân của tôi, sao tôi có thể yêu cầu mọi người giúp nữa chứ. Hiện tại cô đang sống ở Quý gia, nhiều việc phải nhìn sắc mặt của họ, vẫn là không nên làm những việc khó xử như vầy. Tôi cũng quen thuộc với công việc hiện tại rồi, cũng thấy thỏa mãn, mỗi tháng nhận 1 vạn 2 tiền lương. Sau khi trừ đi mấy chi tiêu cần thiết vẫn dư là hơn ngàn."
*1 vạn 2 tệ = 39,945,732 VNĐ
Tiêu Vũ nhìn bộ dạng thành thật của Ngụy Kiến Hoa nói: " 1 vạn 2 chỉ là mức thu nhập trung bình, huống chi anh còn không có đủ thời gian nghỉ ngơi. Một khi có việc gì to tát là không có thời gian ăn ngủ nghỉ suốt mấy tháng liền."
Ngụy Kiến Hoa cười ha ha ha, hoàn toàn không để trong lòng: "Thật ra tôi là paparazzi, cái nghề gây khó chịu nhất. Nhưng vì miếng cơm manh áo, cũng còn tốt."
"ĐM! Bộ anh định làm cái nghề paparazzi này cả đời à?Để tôi hỏi giùm anh một chút." Tiêu Vũ lấy điện thoại ra.
Ngụy Kiến Hoa sửng sốt nhưng vẫn ngăn cản: "Hay thôi đi."
Tiêu Vũ vẫn cười cười nhưng không nói gì, chỉ cúi đầu nhắn tin cho Quý Huyền: 【Cưng à, anh ở đâu vậy? 】
Mà Quý Huyền đang ở trong phòng họp, nhìn vị giám đốc XX nào đó phun nước miếng báo cáo, anh đang nhíu mày ngồi nghe, thì nghe được tiếng chuông điện thoại.
Quý Huyền cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó ngẩng đầu tiếp tục nghe báo cáo. Kết quả, mới ngẩng đầu được một giây thì sửng sốt vội nhìn lại điện thoại.
"Hả?" Quý Huyền ngạc nhiên nói một từ.
Mà vị giám đốc XX bị chữ "Ừ" của anh dọa sợ, lập tức im lặng, ông ta sợ hãi mở to mắt nhìn Quý Huyền.
Quý Huyền cũng nhíu mày nhìn ông ta, lạnh giọng nói: "Tiếp tục."
Vị giám đốc XX "Vâng" một chữ rồi tiếp tục nói, mặc kệ slide PPT đang ở đâu, có khớp với lời thuyết trình không cũng không care.
Mà Quý Huyền cũng không có tâm tư nghe tiếp, anh nhìn giao diện Wechat, nhìn ba lần, xác định rằng anh nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trái sang phải, nhìn đủ 360 độ thì tin nhắn mới nhận này vẫn là mấy chữ "Cưng à, anh ở đâu vậy?".
Anh chỉ có thể cẩn thận ấn dấu chấm hỏi b-a l-ầ-n. Sau khi xác định ba dấu này cũng không bị biến đổi dưới mọi góc nhìn thì ấn gửi.
【???】
Thời gian chờ nhắn lại rất khó chịu, Quý Huyền đan hai tay vào nhau, chống cằm, nhìn giám đốc đối diện, ánh mắt càng sắc bén hơn.
Vị giám đốc phòng bị ánh mắt này càng nghiêm túc của Quý Huyền làm cho run rẩy, lòng khóc thành cả dòng sông.
Tích! Tiếng chuông điện thoại vừa rung, Quý Huyền đã nhanh chóng cúi đầu nhìn, chỉ thấy điện thoại hiện ra một tin nhắn:【Muốn hỏi thử xem có thể giới thiệu người vào Quý thị được không?】
Quý Huyền híp mắt lại. Giới thiệu? Giới thiệu ai? Từ lúc trở về đến giờ, cô ấy đã gặp ai đâu.
【Ai?】
【Anh không biết đâu.】
【Em không nói đó là ai sao biết được anh có quen người ta hay không?】
【Em đương nhiên biết chứ! Vậy anh có đồng ý không? Hay không đồng ý? Không đồng ý cũng không sao, em chỉ hỏi tí thôi.】
Người phụ nữ này!!!!!!!!!!
Quý Huyền tức chết đi được! Nói nửa ngày cũng không thèm tiết lộ đó là ai, không lẽ là người tình?
Toàn bộ mọi người trong phòng họp im lặng nhìn đại boss cầm điện thoại nhắn tin, càng nhắn mặt càng quạo.
Mọi người: "......"
Quý Huyền hầm hừ nhắn tiếp: 【Có thể, có thể, người đó tên gì?】
【Ngụy Kiến Hoa, là chuyên viên truyền thông, có 15 năm kinh nghiệm, quan hệ ở thủ đô rộng. 】
【Có quan hệ gì với em?】
【Là học sinh của cha em.】
Quý Huyền cả kinh, học sinh? Đây không phải là sư huynh sư muội sao?
【Hôm nay em gặp anh ấy, thấy anh ấy phải làm công việc quá vất vả, thời gian làm việc không cố định, lại còn nuôi vợ và con gái nên mới hỏi anh thử.】
Quý Huyền nghiêm túc gật đầu, à ~ lập gia đình rồi!
【Bao nhiêu tuổi?】
【36 rồi!】Tiêu Vũ cũng nhanh chóng nhắn lại.
Khi này Quý Huyền mới lộ vẻ hài lòng.
Nháy mắt, căn phòng lạnh như đông đến nay đã ấm hẳn lên, hơi thở của mọi người cũng ổn định trở lại, vị giám đốc XX ngồi đối diện Qúy Huyền đang nơm nớp sợ ăn mắng, thấy ông chủ cười tươi rói, mới thở phào một hơi.
【Có thể, bảo anh ta đến đây đi! Dù thế nào cũng là người một nhà, là học sinh của bác Tiêu, Quý gia chúng ta nên quan tâm.】
【Vậy đãi ngộ thì sao?】
Quý Huyền thậm chí có thể nhìn thấy được bộ dáng cười hề hề đê tiện của Tiêu Vũ, anh cạn lời nhắn lại.
【Yên tâm tới đây đi! Anh sẽ tự sắp xếp.】
Vì thế anh nhận được tin nhắn từ Tiêu Vũ:
【】
【2333】
Quý Huyền lại nghiêm túc nhìn ông giám đốc XX đối diện, nhìn đến khi ông ấy mềm cả chân thì vẫy tay gọi Ban Trinh Diệp. Thư kí Ban vội bước tới, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Quý tổng?"
"Cô biết 2333 có nghĩa là gì không?"
"2333?" Ban Trinh Diệp hỏi lại.
"Cô không biết sao?"
Ban Trinh Diệp vô tội lắc đầu, điều này là Quý Huyền khó ở, lòng anh quá ngứa ngáy! Ai đó nói cho anh biết 2333 có nghĩa là gì đi.
Ban Trinh Diệp liền nói: "Để tôi tra baidu thử, ngài đợi một lát." Vì thế Ban Trinh Diệp lại quay về vị trí của mình, nghiêm túc mở mạng tra tư liệu. Cả văn phòng yên tĩnh, mọi người đều căng thẳng nhìn Ban Trinh Diệp mở máy tính tra cứu dữ liệu, nghiêm túc di chuyển con chuột. Sau đó vẻ mặt của thư kí Ban lộ vẻ khiếp sợ, rồi chuyển hóa thành không thể tin được, cuối cùng là xấu hổ nhìn Quý Huyền.
Quý Huyền nhíu mày, Ban Trinh Diệp lại bước nhanh tới, nói nhỏ với anh hai câu, cả văn phòng không ai nghe rõ,chỉ thấy sau đó vẻ mặt của đại Boss dần dần ôn hòa hơn.
Khóe môi Quý Huyền khẽ nhếch lên, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Không biết xấu hổ."
Mọi người: "???" Câu này nghĩa là gì? Sao boss lại nói như vậy?
*2333: Nếu chơi chữ thì số 2 là yêu, còn số 3 là nhớ. Còn cụm 233 là ngôn ngữ mạng được sử dụng rộng rãi để thể hiện tiếng cười to.
Bản cv là "=33=", cái này làm liên tưởng đến việc đang chu môi thơm thơm í.
Mà bên kia, Tiêu Vũ đặt điện thoại xuống nói với Ngụy Kiến Hoa: "Anh ấy đồng ý rồi, hai hôm nữa anh đến Quý thị phỏng vấn đi."
Ngụy Kiến Hoa ngạc nhiên, vẻ mặt không thể tin được, cuối cùng ngơ ngác hỏi: "Thật sao?"
"Ừ." Tiêu Vũ đứng dậy vươn eo, nói với Ngụy Kiến Hoa: "Sau khi phỏng vấn xong, thì xin từ chức bên công ty hiện tại đi. Bên Quý thị cơ bản là sáng đi chiều về, cuối tuần còn có ngày nghỉ, có thể dành thời gian chơi với con. Lúc được nghỉ thì đưa vợ con ra ngoài ăn uống, đi chơi đâu đó. Công việc quan trọng nhưng gia đình càng quan trọng hơn."
Ngụy Kiến Hoa cúi đầu lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn cô, tôi đã thiếu cha cô, nay lại thiếu cô nữa, cả hai đều là người tốt."
Tiêu Vũ cúi đầu cười, lấy túi xách nói: "Ừ, anh cũng là người tốt, tập tài liệu này tôi sẽ mang đi, với lại....cũng không thể nói rõ ai thiếu ai đâu."
Câu cuối cùng kia, Ngụy Kiến Hoa không nghe rõ, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ. Tiêu Vũ nói: "Bây giờ tôi sẽ tới Quý thị, hẹn gặp lại."
Ngụy Kiến Hoa đứng dậy đưa cô ra ngoài, Tiêu Vũ định trả tiền nhưng Ngụy Kiến Hoa không đồng ý, Tiêu Vũ cũng không cưỡng ép, đặt xe tới Quý thị.
Mà Quý Huyền từ phòng họp đi ra, còn nói với Ban Trinh Diệp: "Thanh niên ngày nay thật là, thế mà lại phát minh ra cái từ 2333 kia."
Ban Trinh Diệp cũng không ngần ngại nói theo: "Đúng vậy."
Quý Huyền như tìm được bạn đồng hành vậy, nói: "Tôi nghĩ nên cấm Tiêu Vũ dùng từ này."
Ban Trinh Diệp lại hỏi: "Vậy nếu cô ấy dùng để nhắn tin cho ngài thì sao?"
Quý Huyền nghẹn họng, anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Thật ra, cái từ 2333 cũng được."
Ban Trinh Diệp: "......" Vô phương cứu chữa rồi.
Tiếng chuông điện thoại của Quý Huyền lại vang lên, anh lấy điện thoại từ túi áo, nhìn tên người gọi rồi nhấc máy: "Alo, em còn việc gì sao?"
Tiêu Vũ nói: "Anh đang ở đâu vậy? Em muốn gặp anh."
Tiếp sau đó, Tiêu Vũ nghe được tiếng "rầm xoảng cheng" từ đầu bên kia, tiếp theo đó là thanh âm có chút hoảng loạn của Quý Huyền: "Cái gì?Tìm anh? Tìm anh làm gì?"
Tiêu Vũ chấm hỏi nói: "Tìm anh để nói chuyện của Ngụy Kiến Hoa đó! Khi nào anh ấy tới phỏng vấn, phỏng vấn vào phòng nào. Em đây là đi cửa sau đấy!Không nói rõ ràng thì sao anh biết được người em giới thiệu là ai chứ?"
Quý Huyền: ".....À, vậy em lên đây đi."
Ban Trinh Diệp nhìn cái thùng rác đã bị đạp ngã, rồi lại nhìn lao công đang dọn dẹp, cuối cùng lại đưa tầm mắt đến ai đó đang xoa đầu gối, cô ấy cảm thấy sa mác hóa lời.
"Tiểu thư Tiêu muốn đến đây ạ?" Ban Trinh Diệp hỏi.
Quý Huyền gật đầu, làm vờ bình tĩnh nói: "Cô đi đón cô ấy lên đây."
Nói rồi, Quý Huyền liền đi vào văn phòng của mình, đóng cửa lại.
Quý Huyền đang hoảng loạn.
Nguyên nhân là vì hai từ "Cưng à" và "2333" mà Tiêu Vũ đã nhắn cho anh là hai cụm ngôn ngữ mạng dùng để trêu chọc nhau. Đương nhiên, không thể không nói, Quý Huyền vốn đã có tâm tư riêng rồi, vì vậy khi Tiêu Vũ nhắn tin chọc ghẹo, mấy cái tâm tư riêng của anh đã bùng phát.
"Quý tổng, tiểu thư Tiêu tới rồi ạ." Ban Trinh Diệp gõ cửa thông báo rồi đẩy cửa đi vào, theo sau là Tiêu Vũ.
Hôm nay Tiêu Vũ vẫn ăn mặc theo phong cách đơn giản, nhưng bởi vì hôm nay trời lạnh nên cô mặc thêm một lớp áo khoác. Hai má cô như quả táo chín đỏ rực, tóc chút rối loạn.
Cô nhìn Quý Huyền hỏi: "Anh ăn gì chưa?"
Quý Huyền lắc đầu, Tiêu Vũ lấy điện thoại xem giờ nói: "Đã một giờ chiều rồi đấy."
Quý Huyền gật đầu, Tiêu Vũ ngồi xuống đối diện anh, Ban Trinh Diệp liền nói: "Để tôi đi mua cơm cho Quý tổng."
Tiêu Vũ liền nói theo: "Mua cho tôi một phần luôn đi."
Ban Trinh Diệp: "Cô chưa ăn sao?"
"Chưa ăn nha!" Tiêu Vũ đáp lại.
Ban Trinh Diệp: "......" Vậy khi nãy cô xem điện thoại để làm gì thế?
Ban Trinh Diệp nghẹn họng gật đầu, xoay người rời đi.
Quý Huyền cũng sahara hóa lời với Tiêu Vũ, hiển nhiên, Tiêu Vũ không ý thức được việc này. Cô lấy trong túi một tập tư liệu của Ngụy Kiến Hoa, đặt xuống bàn, nói: "Anh xem, người này cái gì cũng tốt, đặc biệt rất trung thực."
Quý Huyền cầm tài liệu xem thử, sau đó nhận xét: "Không tệ."
"Nghe nói, bên công ty cũng có phòng xã giao đúng không?" Tiêu Vũ cúi đầu hỏi.
Quý Huyền gật đầu: "PR sao? Có, chỉ cần người nổi tiếng hay các doanh nghiệp lớn, thậm chí chính phủ hay các tổ chức phi lợi nhuận đều có phòng xã giao của riêng họ."
Tiêu Vũ gật đầu nói: "Em biết Quý thị có mà, rốt cuộc thì một công ty lớn luôn có những việc xấu hổ không muốn ai biết. "
Quý Huyền: ".....Cái gì gọi là việc xấu hổ chứ? Mấy kiến thức đại học của em chạy đi đâu rồi? Mục đích của PR là để cải thiện mối quan hệ giữa cố chủ với và công chúng, chính xác là làm cho xã hội có cái nhìn và hiểu rõ hơn cũng như duy trì ấn tượng tốt đẹp và trợ giúp truyền bá cố chủ,v.v Điều này cũng giống như người Trung Quốc chú trọng thể diện vậy, cái này chắc hẳn đã được dạy ở lớp thị trường marketing rồi! PR là công cụ hạng nhất duy nhất để tạo ra và duy trì mức độ tín nhiệm của công chúng, anh thành lập nó vì mục đích hợp pháp."Tiêu Vũ nghe vậy thì há hốc mồm nói: "Phức tạp như vậy sao? Nói ngắn gọn là thiết lập hình tượng với công chúng đúng không?"
Quý Huyền sửng sốt, nghĩ nghĩ rồi nói: ".....Có thể xem là vậy."
Văn Liệt: "......"
Cảm giác đói bụng như dời non lấp biển vọt tới, cậu nắm chặt tay, muốn nhấc chân rời đi. Nhưng mà, cậu đói quá, cậu đã không ăn gì suốt một ngày.
Cha nói đây là hình phạt của cậu vì cậu suýt chút nữa đã làm mẹ kế nhỏ ngã lúc chuyển nhà. Nhưng sự thật là cậu không có đặt khối gỗ ở chỗ mẹ kế nhỏ té cũng như cậu biết là mẹ kế nhỏ cố tình té.
Giống như đứa con đầu lòng của mẹ kế nhỏ vậy, bà ta cố ý té, tự làm mình sảy thai, bỏ đi em bé trong bụng. Mà cha vẫn luôn chán ghét cậu, sau đợt đó lại càng ghét cậu hơn.
Vì sao cha lại không thích cậu chứ? Nếu không thích, sao lại muốn sinh cậu ra? Vì sao đã không thích, lại đón cậu về? Tại sao không ưa, lại luôn muốn mang cậu bên người.
*Ông cha của Văn Liệt hả, anti ổng đi, diss ổng đê, ổng không có gì để thông cảm đâu (╬▔皿▔)╯
Vì sao lại muốn trừng phạt cậu? Cậu chưa làm cái gì cả. Mà những đứa trẻ khác khi làm sai sẽ bị nhịn cơm như cậu sao?
Đôi mắt to của Văn Liệt rơm rớm nước mắt. Cậu vội nâng tay áo lau, dùng sức lau nước mắt, cậu không thể khóc.
Khóc, cậu lại nên nhắc nhở là cậu cố ý khóc, nhưng mà, cậu thật sự không phải cố ý.
Văn Liệt ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn bao nilon trước mắt, không biết qua bao lâu, cậu duỗi tay lấy cái bao,đưa mắt nhìn trước nhìn sau, xác định không có ai ở đây thì vội chạy đi.
Tiêu Vũ đứng ở lầu hai nhìn bóng dáng nho nhỏ đang chạy vội vàng. Cô không biết mình làm đúng hay không nhưng nếu bảo cô đi xử lý một đứa nhỏ thì đây là chuyện không thể.
Với lại, đây là thế giới song song chưa xảy ra bất cứ chuyện gì. Huống hồ, bây giờ cậu nhóc đó vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, không hề có sát khí gì cả. Còn chưa kể đến, nếu cái gọi là hào quang của main thật sự tồn tại thì hành vi xử lý không khác gì chọc giận cậu nhóc cả.
Nếu đã như vậy, thì đối xử cậu nhóc đó như con mình là một phương án tốt.
Nếu tôi đối xử tốt với nhóc thì dù nhóc không trả ơn thì cũng đừng dễ dàng ra tay với người của Quý gia trong tương lai được không? Nếu tấm lòng của tôi không thể ngăn cản cốt truyện xảy ra thì liều một lần đi.
Văn Liệt cầm túi nilon chạy thật xa, đến chốt an ninh mới chạy chậm lại, bảo vệ ngồi bên trong nhìn cậu một cái. Nếu không phải hôm qua anh ta có gặp đứa nhỏ này một lần thì anh ta còn cho rằng đứa nhỏ từ bên ngoài đột nhập vào. Tuy nhiên, chào hỏi thì cũng nên chào, cơ mà người bảo vệ mặc đồng phục hải quân trông có vẻ còn có tiền hơn cả Văn Liệt.
Anh ta làm tư thế nghiêm, chào hỏi Văn Liệt: "Đi đường cẩn thận."
Văn Liệt gật đầu, rồi vội đi tới tán cây bên ngoài, lấy phần đồ ăn đã nguội ra. Sữa đậu nành và bánh quẩy, hai món ăn sáng đơn giản này đã lấp được cái bụng rỗng của Văn Liệt.
Bởi vậy, Văn Liệt đã đến muộn tiết đầu tiên.
Tiết thứ hai là lớp Văn của cô Vu. Sáng nay khi nghe được hôm nay sẽ có một bạn mới chuyển đến,cả lớp ồn ào bàn tán mong đợi.
Nhưng mà một tiết đã trôi qua, bạn mới vẫn chưa tới, cô Y còn vì việc này mà gọi điện hỏi chuyện.
Khi bắt đầu tiết thứ hai, cô Vu đi vào và nói bạn học mới tới rồi, Quý Du liền rướn cổ ra phía cửa. Sau đó, cô nhóc thấy bộ đồng phục trắng xanh cùng cái cặp đỏ cũ quen thuộc.Quý Du la lên: "Anh trai hung dữ nhà bên."
Văn Liệt quay đầu lại, là con gái của người phụ nữ sáng nay.
Cô Vu quả nhiên rất vui khi Quý Du có quen biết với cậu học trò mới này, cho nên cô ấy vui vẻ nói: "Quý Du biết bạn sao? Vậy thì tốt quá,con và bạn ấy ngồi chung bàn nhé! Như vậy Văn Liệt sẽ dễ dàng quen thuộc với trường mình hơn."
Quý Du: ".....Vâng,dạ, được thôi ạ!"
Văn Liệt: "...."
Vận mệnh thanh mai trúc mã vẫn không thể né được, bánh răng vận mệnh của những đứa trẻ vẫn tiếp tục chuyển động.
- -------------
Mà lúc này, Tiêu Vũ đang chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn liếc qua cánh cửa đã không có túi nilon, rồi đi tới chỗ Từ Hạo Thiên.
"Đưa tôi tới tiệm cafe Ayer ở giữa phố."
Từ Hạo Thiên nói vâng rồi khởi động xe. Khi Tiêu Vũ tới quán cafe Ayer, Ngụy Kiến Hoa đã có mặt ở đó.
"Xin chào." Tiêu Vũ đi vào, ngồi xuống ghế đối diện.
Ngụy Kiến Hoa ngẩng đầu, nở nụ cười tươi nói: "Cô đã trở nên tốt hơn so với trước kia rồi."
Tiêu Vũ cười nhẹ: "Trước kia tôi không tốt, còn quá nhỏ, chỉ biết trốn tránh mọi chuyện, hy vọng anh có thể hiểu cho."
Ngụy Kiến Hoa gật đầu nói: "Tôi biết, tôi hiểu mà. Dù cô có làm cái gì, tôi đều ủng hộ, đó là cách duy nhất để trả ơn cho cha của cô. Chắc cô không biết tôi đâu, tôi đến từ vùng núi, khi xưa được cha mẹ cô giúp đỡ cho đi học đại học. Hiện tại cũng đã kết hôn sinh con rồi, trong nhà có một cô con gái nhỏ mới lên năm. Khi đó*, tôi định đón cô về ở chung với gia đình tôi nhưng không ngờ cô đã được bạn bè của cha cô hỗ trợ."
*Lúc đám tang cha mẹ Tiêu í.
Tiêu Vũ cười nói: "Tôi biết, cha đã trợ giúp cho hơn 20 đứa trẻ khác nhau."
Ngụy Kiến Hoa cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Anh Tiêu là một người rất rất tốt."
Tiêu Vũ chỉ nói: "Đúng vậy! Hẳn là người tốt." Âm thanh nhạt nhào, cô nhìn Ngụy Kiến Hoa nói: "Lúc ông ấy qua đời, chỉ có 3 trong số 20 người được ông giúp đỡ tới viếng tang, mà trên thực tế, chỉ có anh chịu duỗi tay giúp đỡ con gái ông."
Ngụy Kiến Hoa xấu hổ cúi đầu, giống như anh ấy mới là người vong ân phụ nghĩa vậy.
Tiêu Vũ nở nụ cười sáng lạn với Ngụy Kiến Hoa, nói: "Cảm ơn anh, việc anh báo đáp, ít nhất đã nói cho tôi biết, những gì cha mẹ tôi làm là không vô ích, không có hồi báo. Suốt cả cuộc đời, họ đã giúp được rất nhiều người, mà chỉ cần có một người chịu báo đáp thì tất cả đều đáng giá.Tôi tin rằng, nếu khi đó không có bạn của cha tôi,anh nhất định sẽ giúp tôi."
Ngụy Kiến Hoa rơm rớm nước mắt, nức nở nói: "Cô có thể nghĩ như vậy là tôi an tâm rồi."Anh ấy cho rằng Tiêu Vũ đang an ủi mình, nhưng cô thật sự nghĩ vậy.
Ngụy Kiến Hoa không thể xử lý mọi chuyện hoàn mỹ, kiếp trước sau khi đón nguyên thân từ bệnh viện, Ngụy Kiến Hoa đã thuê cho cô ấy một phòng trọ nhỏ, mời cả điều dưỡng viên cho cô. Nhưng mà tiền thuê điều dưỡng quá cao, tiền lương của Ngụy Kiến Hoa không thể gánh nổi, cho nên Tiêu Nhược Quang phải đỡ một nửa thời gian chăm sóc.
Khi đó điều dưỡng viên không phải làm 24/24 mà là sáng đi chiều về, điều này giảm đi không ít tiền. Tuy nhiên, như thế thì Tiêu Nhược Quang phải ở bên cạnh chăm sóc mẹ trong thời gian dài, mà Ngụy Kiến Hoa còn phải mang tiền về cho gia đình nên không thể dốc toàn sức để giúp cô ấy.
Nhưng, anh ấy đã cố gắng hết sức, anh ấy còn có một gia đình, một người vợ và một cô con gái nhỏ. Ngay cả khi vợ phàn nàn và con gái giận, anh vẫn cố gắng cân bằng.
Cho dù vợ anh có thông cảm và hiểu cho thì cuối cùng, cuộc hôn nhân của Ngụy Kiến Hoa vẫn đổ vỡ, vợ anh dắt con gái đi bước nữa. Cả đời đó, cho dù bị thất bại đến như vậy, anh ấy vẫn không hối hận.
Ngụy Kiến Hoa tận lực giúp đỡ nguyên thân, vì đó là báo đáp. Anh ấy cũng đã tận lực chăm sóc gia đình nhưng vẫn thất bại.
Ngụy Kiến Hoa từng khóc lóc thảm thiết nói rằng, anh ấy là một người đàn ông thất bại, không thể làm cho điều kiện sống của gia đình tốt lên, đó là thất bại.
Hiện tại, Tiêu Vũ nhìn người đàn ông như ánh mắt trời trước mắt thầm nghĩ, đúng vậy, nguyện vọng của nguyên thân chỉ có là trở thành nghệ sĩ piano quốc tế là bởi vì 404 chỉ cho cô ấy một điều ước mà thôi.
Nhưng mà,khi nhìn Ngụy Kiến Hoa, cảm xúc mãnh liệt mà nguyên thân để lại đã dao động, đã nói cho Tiểu Vũ biết rằng không phải cô ấy không quan tâm, mà là cô ấy bất lực. Cô ấy bị liệt và tất cả tiền bạc của cô ấy có đều được dùng cho chạy chữa.
Cho dù, cô ấy biết áp lực của Ngụy Kiến Hoa lớn thế nào nhưng nhìn bờ vai nhỏ gầy của Tiêu Nhược Quang, cô ấy vẫn không thể mở miệng từ chối sự giúp đỡ.
Cô ấy vốn kiếm sống bằng tiền dạy đàn, nhưng bây giờ có ai liệt mà đi làm giáo viên piano được chứ, dù người đó chơi đàn không tệ.* Lúc trước, tiền học đàn của nguyên thân đã được giảm giá rất nhiều, nhưng số tiền còn lại sau khi đóng học phí của cô ấy chỉ đủ trả tiền thuê nhà và mua đồ ăn thôi.
(* Nguyên cv: "Nàng cuối cùng dựa vào một trương miệng dạy người dương cầm, có thể làm tê liệt giả làm dương cầm lão sư học sinh cơ bản không có, rốt cuộc có thể đàn dương cầm, đều sẽ không kém đi nơi nào." Không hiểu, không hiểu)
Cho dù, cuối cùng Ngụy Kiến Hoa chỉ cần trả tiền điều dưỡng viên nhưng nguyên thân vẫn là nguyên nhân dẫn đến việc gia đình Ngụy Kiến Hoa tan vỡ, nếu có thể đời này, tôi muốn cho anh ấy vinh hoa phú quý.
Tiêu Vũ có cảm giác, cô nghe được nguyện vọng khác của nguyên thân, mà bản thân cô cũng thích người biết tri ân báo đáp, cô vuốt nhẹ ly cafe, mở miệng hỏi: "Anh Ngụy, anh có nghĩ đến việc đổi công ty không?"
Ngụy Kiến Hoa ngơ ngác nhìn cô, Tiêu Vũ vẫn cười cười, nói: "Anh thấy Quý thị thì sao?"
Ngụy Kiến Hoa sửng sốt, Quý thị đương nhiên vẫn có phòng xã giao riêng, nhưng người tốt nghiệp trường đại học bình thường như Ngụy Kiến Hoa thì không đủ điều kiển tuyển vào.
"Hãy thử suy xét đến phòng xã giao của Quý thị đi! Tuy rằng không giống như làm phóng viên nhưng đãi ngộ rất tốt, đều sẽ đóng ngũ hiểm nhất kim* cho nhân viên." Tiêu Vũ mỉm cười giới thiệu.
*Ngũ hiểm nhất kim: gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp,bảo hiểm chấn thương công nghiệp và bảo hiểm thai sản.
Ngụy Kiến Hoa có chút nghi ngờ nói: "Thật sự có thể sao? Điều kiện tuyển dụng của Quý thị khá nghiêm khắc, yêu cần cũng rất cao, tôi chỉ tốt nghiệp đại học hạng hai thôi. Quý thị không chỉ yêu cầu có bằng đại học hạng nhất mà nhiều lúc còn yêu cầu người sắp thi thạc sĩ tiến sĩ nữa."
Tiêu Vũ lại xua tay nói: "Ài, người một nhà cả mà! Chúng ta thả lỏng chút, với lại, anh còn đã làm trong ngành này 10 năm, mối quan hệ và kinh nghiệm của anh còn đáng giá gấp ngàn lần mấy cái bằng."
Ngụy Kiến Hoa xấu hổ sầm mặt: " Đương nhiên tôi vẫn muốn đi, nhưng tôi vẫn tự hiểu. Hơn nữa, mọi người là ân nhân của tôi, sao tôi có thể yêu cầu mọi người giúp nữa chứ. Hiện tại cô đang sống ở Quý gia, nhiều việc phải nhìn sắc mặt của họ, vẫn là không nên làm những việc khó xử như vầy. Tôi cũng quen thuộc với công việc hiện tại rồi, cũng thấy thỏa mãn, mỗi tháng nhận 1 vạn 2 tiền lương. Sau khi trừ đi mấy chi tiêu cần thiết vẫn dư là hơn ngàn."
*1 vạn 2 tệ = 39,945,732 VNĐ
Tiêu Vũ nhìn bộ dạng thành thật của Ngụy Kiến Hoa nói: " 1 vạn 2 chỉ là mức thu nhập trung bình, huống chi anh còn không có đủ thời gian nghỉ ngơi. Một khi có việc gì to tát là không có thời gian ăn ngủ nghỉ suốt mấy tháng liền."
Ngụy Kiến Hoa cười ha ha ha, hoàn toàn không để trong lòng: "Thật ra tôi là paparazzi, cái nghề gây khó chịu nhất. Nhưng vì miếng cơm manh áo, cũng còn tốt."
"ĐM! Bộ anh định làm cái nghề paparazzi này cả đời à?Để tôi hỏi giùm anh một chút." Tiêu Vũ lấy điện thoại ra.
Ngụy Kiến Hoa sửng sốt nhưng vẫn ngăn cản: "Hay thôi đi."
Tiêu Vũ vẫn cười cười nhưng không nói gì, chỉ cúi đầu nhắn tin cho Quý Huyền: 【Cưng à, anh ở đâu vậy? 】
Mà Quý Huyền đang ở trong phòng họp, nhìn vị giám đốc XX nào đó phun nước miếng báo cáo, anh đang nhíu mày ngồi nghe, thì nghe được tiếng chuông điện thoại.
Quý Huyền cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó ngẩng đầu tiếp tục nghe báo cáo. Kết quả, mới ngẩng đầu được một giây thì sửng sốt vội nhìn lại điện thoại.
"Hả?" Quý Huyền ngạc nhiên nói một từ.
Mà vị giám đốc XX bị chữ "Ừ" của anh dọa sợ, lập tức im lặng, ông ta sợ hãi mở to mắt nhìn Quý Huyền.
Quý Huyền cũng nhíu mày nhìn ông ta, lạnh giọng nói: "Tiếp tục."
Vị giám đốc XX "Vâng" một chữ rồi tiếp tục nói, mặc kệ slide PPT đang ở đâu, có khớp với lời thuyết trình không cũng không care.
Mà Quý Huyền cũng không có tâm tư nghe tiếp, anh nhìn giao diện Wechat, nhìn ba lần, xác định rằng anh nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trái sang phải, nhìn đủ 360 độ thì tin nhắn mới nhận này vẫn là mấy chữ "Cưng à, anh ở đâu vậy?".
Anh chỉ có thể cẩn thận ấn dấu chấm hỏi b-a l-ầ-n. Sau khi xác định ba dấu này cũng không bị biến đổi dưới mọi góc nhìn thì ấn gửi.
【???】
Thời gian chờ nhắn lại rất khó chịu, Quý Huyền đan hai tay vào nhau, chống cằm, nhìn giám đốc đối diện, ánh mắt càng sắc bén hơn.
Vị giám đốc phòng bị ánh mắt này càng nghiêm túc của Quý Huyền làm cho run rẩy, lòng khóc thành cả dòng sông.
Tích! Tiếng chuông điện thoại vừa rung, Quý Huyền đã nhanh chóng cúi đầu nhìn, chỉ thấy điện thoại hiện ra một tin nhắn:【Muốn hỏi thử xem có thể giới thiệu người vào Quý thị được không?】
Quý Huyền híp mắt lại. Giới thiệu? Giới thiệu ai? Từ lúc trở về đến giờ, cô ấy đã gặp ai đâu.
【Ai?】
【Anh không biết đâu.】
【Em không nói đó là ai sao biết được anh có quen người ta hay không?】
【Em đương nhiên biết chứ! Vậy anh có đồng ý không? Hay không đồng ý? Không đồng ý cũng không sao, em chỉ hỏi tí thôi.】
Người phụ nữ này!!!!!!!!!!
Quý Huyền tức chết đi được! Nói nửa ngày cũng không thèm tiết lộ đó là ai, không lẽ là người tình?
Toàn bộ mọi người trong phòng họp im lặng nhìn đại boss cầm điện thoại nhắn tin, càng nhắn mặt càng quạo.
Mọi người: "......"
Quý Huyền hầm hừ nhắn tiếp: 【Có thể, có thể, người đó tên gì?】
【Ngụy Kiến Hoa, là chuyên viên truyền thông, có 15 năm kinh nghiệm, quan hệ ở thủ đô rộng. 】
【Có quan hệ gì với em?】
【Là học sinh của cha em.】
Quý Huyền cả kinh, học sinh? Đây không phải là sư huynh sư muội sao?
【Hôm nay em gặp anh ấy, thấy anh ấy phải làm công việc quá vất vả, thời gian làm việc không cố định, lại còn nuôi vợ và con gái nên mới hỏi anh thử.】
Quý Huyền nghiêm túc gật đầu, à ~ lập gia đình rồi!
【Bao nhiêu tuổi?】
【36 rồi!】Tiêu Vũ cũng nhanh chóng nhắn lại.
Khi này Quý Huyền mới lộ vẻ hài lòng.
Nháy mắt, căn phòng lạnh như đông đến nay đã ấm hẳn lên, hơi thở của mọi người cũng ổn định trở lại, vị giám đốc XX ngồi đối diện Qúy Huyền đang nơm nớp sợ ăn mắng, thấy ông chủ cười tươi rói, mới thở phào một hơi.
【Có thể, bảo anh ta đến đây đi! Dù thế nào cũng là người một nhà, là học sinh của bác Tiêu, Quý gia chúng ta nên quan tâm.】
【Vậy đãi ngộ thì sao?】
Quý Huyền thậm chí có thể nhìn thấy được bộ dáng cười hề hề đê tiện của Tiêu Vũ, anh cạn lời nhắn lại.
【Yên tâm tới đây đi! Anh sẽ tự sắp xếp.】
Vì thế anh nhận được tin nhắn từ Tiêu Vũ:
【】
【2333】
Quý Huyền lại nghiêm túc nhìn ông giám đốc XX đối diện, nhìn đến khi ông ấy mềm cả chân thì vẫy tay gọi Ban Trinh Diệp. Thư kí Ban vội bước tới, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Quý tổng?"
"Cô biết 2333 có nghĩa là gì không?"
"2333?" Ban Trinh Diệp hỏi lại.
"Cô không biết sao?"
Ban Trinh Diệp vô tội lắc đầu, điều này là Quý Huyền khó ở, lòng anh quá ngứa ngáy! Ai đó nói cho anh biết 2333 có nghĩa là gì đi.
Ban Trinh Diệp liền nói: "Để tôi tra baidu thử, ngài đợi một lát." Vì thế Ban Trinh Diệp lại quay về vị trí của mình, nghiêm túc mở mạng tra tư liệu. Cả văn phòng yên tĩnh, mọi người đều căng thẳng nhìn Ban Trinh Diệp mở máy tính tra cứu dữ liệu, nghiêm túc di chuyển con chuột. Sau đó vẻ mặt của thư kí Ban lộ vẻ khiếp sợ, rồi chuyển hóa thành không thể tin được, cuối cùng là xấu hổ nhìn Quý Huyền.
Quý Huyền nhíu mày, Ban Trinh Diệp lại bước nhanh tới, nói nhỏ với anh hai câu, cả văn phòng không ai nghe rõ,chỉ thấy sau đó vẻ mặt của đại Boss dần dần ôn hòa hơn.
Khóe môi Quý Huyền khẽ nhếch lên, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Không biết xấu hổ."
Mọi người: "???" Câu này nghĩa là gì? Sao boss lại nói như vậy?
*2333: Nếu chơi chữ thì số 2 là yêu, còn số 3 là nhớ. Còn cụm 233 là ngôn ngữ mạng được sử dụng rộng rãi để thể hiện tiếng cười to.
Bản cv là "=33=", cái này làm liên tưởng đến việc đang chu môi thơm thơm í.
Mà bên kia, Tiêu Vũ đặt điện thoại xuống nói với Ngụy Kiến Hoa: "Anh ấy đồng ý rồi, hai hôm nữa anh đến Quý thị phỏng vấn đi."
Ngụy Kiến Hoa ngạc nhiên, vẻ mặt không thể tin được, cuối cùng ngơ ngác hỏi: "Thật sao?"
"Ừ." Tiêu Vũ đứng dậy vươn eo, nói với Ngụy Kiến Hoa: "Sau khi phỏng vấn xong, thì xin từ chức bên công ty hiện tại đi. Bên Quý thị cơ bản là sáng đi chiều về, cuối tuần còn có ngày nghỉ, có thể dành thời gian chơi với con. Lúc được nghỉ thì đưa vợ con ra ngoài ăn uống, đi chơi đâu đó. Công việc quan trọng nhưng gia đình càng quan trọng hơn."
Ngụy Kiến Hoa cúi đầu lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn cô, tôi đã thiếu cha cô, nay lại thiếu cô nữa, cả hai đều là người tốt."
Tiêu Vũ cúi đầu cười, lấy túi xách nói: "Ừ, anh cũng là người tốt, tập tài liệu này tôi sẽ mang đi, với lại....cũng không thể nói rõ ai thiếu ai đâu."
Câu cuối cùng kia, Ngụy Kiến Hoa không nghe rõ, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ. Tiêu Vũ nói: "Bây giờ tôi sẽ tới Quý thị, hẹn gặp lại."
Ngụy Kiến Hoa đứng dậy đưa cô ra ngoài, Tiêu Vũ định trả tiền nhưng Ngụy Kiến Hoa không đồng ý, Tiêu Vũ cũng không cưỡng ép, đặt xe tới Quý thị.
Mà Quý Huyền từ phòng họp đi ra, còn nói với Ban Trinh Diệp: "Thanh niên ngày nay thật là, thế mà lại phát minh ra cái từ 2333 kia."
Ban Trinh Diệp cũng không ngần ngại nói theo: "Đúng vậy."
Quý Huyền như tìm được bạn đồng hành vậy, nói: "Tôi nghĩ nên cấm Tiêu Vũ dùng từ này."
Ban Trinh Diệp lại hỏi: "Vậy nếu cô ấy dùng để nhắn tin cho ngài thì sao?"
Quý Huyền nghẹn họng, anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Thật ra, cái từ 2333 cũng được."
Ban Trinh Diệp: "......" Vô phương cứu chữa rồi.
Tiếng chuông điện thoại của Quý Huyền lại vang lên, anh lấy điện thoại từ túi áo, nhìn tên người gọi rồi nhấc máy: "Alo, em còn việc gì sao?"
Tiêu Vũ nói: "Anh đang ở đâu vậy? Em muốn gặp anh."
Tiếp sau đó, Tiêu Vũ nghe được tiếng "rầm xoảng cheng" từ đầu bên kia, tiếp theo đó là thanh âm có chút hoảng loạn của Quý Huyền: "Cái gì?Tìm anh? Tìm anh làm gì?"
Tiêu Vũ chấm hỏi nói: "Tìm anh để nói chuyện của Ngụy Kiến Hoa đó! Khi nào anh ấy tới phỏng vấn, phỏng vấn vào phòng nào. Em đây là đi cửa sau đấy!Không nói rõ ràng thì sao anh biết được người em giới thiệu là ai chứ?"
Quý Huyền: ".....À, vậy em lên đây đi."
Ban Trinh Diệp nhìn cái thùng rác đã bị đạp ngã, rồi lại nhìn lao công đang dọn dẹp, cuối cùng lại đưa tầm mắt đến ai đó đang xoa đầu gối, cô ấy cảm thấy sa mác hóa lời.
"Tiểu thư Tiêu muốn đến đây ạ?" Ban Trinh Diệp hỏi.
Quý Huyền gật đầu, làm vờ bình tĩnh nói: "Cô đi đón cô ấy lên đây."
Nói rồi, Quý Huyền liền đi vào văn phòng của mình, đóng cửa lại.
Quý Huyền đang hoảng loạn.
Nguyên nhân là vì hai từ "Cưng à" và "2333" mà Tiêu Vũ đã nhắn cho anh là hai cụm ngôn ngữ mạng dùng để trêu chọc nhau. Đương nhiên, không thể không nói, Quý Huyền vốn đã có tâm tư riêng rồi, vì vậy khi Tiêu Vũ nhắn tin chọc ghẹo, mấy cái tâm tư riêng của anh đã bùng phát.
"Quý tổng, tiểu thư Tiêu tới rồi ạ." Ban Trinh Diệp gõ cửa thông báo rồi đẩy cửa đi vào, theo sau là Tiêu Vũ.
Hôm nay Tiêu Vũ vẫn ăn mặc theo phong cách đơn giản, nhưng bởi vì hôm nay trời lạnh nên cô mặc thêm một lớp áo khoác. Hai má cô như quả táo chín đỏ rực, tóc chút rối loạn.
Cô nhìn Quý Huyền hỏi: "Anh ăn gì chưa?"
Quý Huyền lắc đầu, Tiêu Vũ lấy điện thoại xem giờ nói: "Đã một giờ chiều rồi đấy."
Quý Huyền gật đầu, Tiêu Vũ ngồi xuống đối diện anh, Ban Trinh Diệp liền nói: "Để tôi đi mua cơm cho Quý tổng."
Tiêu Vũ liền nói theo: "Mua cho tôi một phần luôn đi."
Ban Trinh Diệp: "Cô chưa ăn sao?"
"Chưa ăn nha!" Tiêu Vũ đáp lại.
Ban Trinh Diệp: "......" Vậy khi nãy cô xem điện thoại để làm gì thế?
Ban Trinh Diệp nghẹn họng gật đầu, xoay người rời đi.
Quý Huyền cũng sahara hóa lời với Tiêu Vũ, hiển nhiên, Tiêu Vũ không ý thức được việc này. Cô lấy trong túi một tập tư liệu của Ngụy Kiến Hoa, đặt xuống bàn, nói: "Anh xem, người này cái gì cũng tốt, đặc biệt rất trung thực."
Quý Huyền cầm tài liệu xem thử, sau đó nhận xét: "Không tệ."
"Nghe nói, bên công ty cũng có phòng xã giao đúng không?" Tiêu Vũ cúi đầu hỏi.
Quý Huyền gật đầu: "PR sao? Có, chỉ cần người nổi tiếng hay các doanh nghiệp lớn, thậm chí chính phủ hay các tổ chức phi lợi nhuận đều có phòng xã giao của riêng họ."
Tiêu Vũ gật đầu nói: "Em biết Quý thị có mà, rốt cuộc thì một công ty lớn luôn có những việc xấu hổ không muốn ai biết. "
Quý Huyền: ".....Cái gì gọi là việc xấu hổ chứ? Mấy kiến thức đại học của em chạy đi đâu rồi? Mục đích của PR là để cải thiện mối quan hệ giữa cố chủ với và công chúng, chính xác là làm cho xã hội có cái nhìn và hiểu rõ hơn cũng như duy trì ấn tượng tốt đẹp và trợ giúp truyền bá cố chủ,v.v Điều này cũng giống như người Trung Quốc chú trọng thể diện vậy, cái này chắc hẳn đã được dạy ở lớp thị trường marketing rồi! PR là công cụ hạng nhất duy nhất để tạo ra và duy trì mức độ tín nhiệm của công chúng, anh thành lập nó vì mục đích hợp pháp."Tiêu Vũ nghe vậy thì há hốc mồm nói: "Phức tạp như vậy sao? Nói ngắn gọn là thiết lập hình tượng với công chúng đúng không?"
Quý Huyền sửng sốt, nghĩ nghĩ rồi nói: ".....Có thể xem là vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.