Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện
Chương 69
Da Thanh Oa
05/06/2021
Vu Quỳnh nhìn các học sinh của mình khóc lóc, suýt nữa cho là đứa nhỏ nào sai thì bắt cha mẹ bạn đó nhưng ngay sau đó não đã online lại....Bắt...bắt cái đầu chị á!!! Chỉ vì chuyện của một con búp bê, người bị bắt đầu tiên là chị đó, chị Tiêu!!! Bắt vì tội gây rối trị an!!!
Quý Du nắm tay Tiêu Vũ, mếu máo: "Hu hu hu....Mẹ ơi, con xin lỗi! Con không muốn mẹ bị bắt đi đâu."
Tiêu Vũ ôm lấy Quý Du, vô cùng nghiêm túc nói: "Không, con không cần nói xin lỗi. Con không sai, sao lại xin lỗi chứ?"
Đường Hiểu Đồng càng khóc to hơn: "Vậy con xin lỗi! Không cần gọi chú cảnh sát tới đây đâu, là con đẩy Quý Du trước nên bạn ấy mới đẩy con. Hơn nữa, hơn nữa,.... hức...hức bạn ấy không giật búp bê của con, bạn ấy chỉ không cẩn thận ném mạnh búp bê của con lên bàn, dù sao cũng không bị hư. Hu hu hu..."
Quý Du vừa nghe, vừa khóc, nói: "Con cũng sai rồi, con đã dùng sức kéo tóc búp bê của bạn ấy nên nó mới bị ném mạnh lên bàn, suýt nữa là hỏng. Bạn ấy mắng con nên con không muốn xin lỗi. Hu hu hu... mẹ đã dạy con, nhưng mà con,...nhưng mà con vì tức giận mà không xin lỗi, là con không ngoan. Hu hu hu..."
Thế là mấy bạn nhỏ vừa khóc vừa kể hết sự thật vừa xin lỗi với đối phương.
Những phụ huynh trong văn phòng vốn định khiển trách nhưng dưới tiếng khóc vang dần im lặng.
Bỗng nhiên có tiếng còi "ò í e,ò í e..." vang lên, làm cho mấy bạn nhỏ run bần bật.
Thế là cả đám lại khóc hăng hơn, ôm chặt cha mẹ mình, sợ cha mẹ yêu dấu của mình bị bắt đi, chỉ có Văn Liệt là rất chi mong chờ.....
Lâm Hồng: "....."
Tiêu Vũ ngượng ngùng lấy lại điện thoại trên tay cha Khổng nói: "Xin lỗi nhé, chuông điện thoại thôi."
Mọi người: "....."
Mấy bạn nhỏ cũng ngừng khóc thút thít, vừa khụt khịt mũi vừa mê mang nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cười nói: "À, cô sợ mấy đứa vẫn không chịu nhận sai cho nên đặt tiếng còi cảnh sát làm tiếng chuông báo thức, không nghĩ là có tác dụng. Ha ha ha ha ha ha...."
Quý Huyền che mặt, vươn tay kéo Tiêu Vũ ngồi xuống, nói: "Em bớt nói đi. Kẻo bị đánh bây giờ."
Tiêu Vũ bắt chéo chân,nói: "Sao lại đánh em? Em chỉ gọi 114 thôi mà."
Mọi người: Càng muốn đánh cô. (╬▔皿▔)╯
Đường Hiểu Đồng nhận ra cái gì, trợn to mắt nói với Tiêu Vũ: "Cô gạt cháu."
Tiêu Vũ chột dạ quay đầu nhìn cửa sổ: "Đâu có đâu nhỉ? Cô đúng là gọi 114 để hỏi số chú cảnh sát là gì mà."
Đường Hiểu Đồng chỉ vào Tiêu Vũ vừa nấc vừa lớn tiếng nói: "Cô nói dối....Hức....Cháu biết...Hức...Số điện thoại của chú cảnh sát là 110."
"À ~! Hóa ra là 110!" Tiêu Vũ "bừng tỉnh đại ngộ" không hề giả trân.
Đường Hiểu Đồng: ".....Cô..... Oa oa oa, mẹ ơi, cô ấy bắt nạt con."
Mẹ Đường: ".....Mẹ nên nói gì bây giờ đây?" Chị ta có cảm giác mình đã bị Tiêu Vũ xoay vòng vòng không biết trời trăng gì.
Tiêu Vũ xoay người nói với Vu Quỳnh: "Cô giáo, xem ra mọi chuyện đều đã rõ ràng, các bạn nhỏ đều có lỗi. Bạn nhỏ sai chỗ nào thì xin lỗi chỗ đấy, cô xem như thế được không?"
Vu Quỳnh chết lặng nhìn Tiêu Vũ, rồi gật đầu nói: "Vâng, tôi đã hiểu đại khái mọi chuyện. Cả hai bên đều phải xin lỗi đối phương, Quý Du làm hư đồ của bạn nhưng không xin lỗi, Đường Hiểu Đồng mở miệng mắng bạn rồi còn đẩy bạn, Khổng Mộng Kiều cùng Bàng Thông hỗ trợ đánh nhau, Bành Văn cùng Văn Liệt chưa rõ mọi chuyện liền đã gia nhập. Tất cả mấy em đều sai, tất cả đều phải xin lỗi."
Mấy bạn nhỏ vẫn còn khóc sướt mướt, Văn Liệt cắt ngang tiếng khóc, rồi 6 bạn nhỏ nói xin lỗi với nhau.
Mấy đứa nhỏ đều nói xin lỗi thì đưa mắt mong chờ nhìn cô giáo. Còn Tiêu Vũ thì lấy mấy cây kẹo đưa cho mấy đứa nhỏ: "Tất cả đều đã nhận ra lỗi lầm của mình, cũng đã xin lỗi rồi, vậy ăn kẹo cho đỡ kinh sợ đi nè."
Mấy bạn nhỏ vừa nấc vừa lột kẹo mút.
Đường Hiểu Đồng vui vẻ nói: "Kẹo ngon quá."
Mẹ Đường: "...."
"Kẹo ngon không? Cô cho mấy đứa thêm cây kẹo nhé, muốn ăn thì lại đây!" Tiêu Vũ vừa nói vừa đưa cho Đường Hiểu Đồng.
Mấy bạn nhỏ cũng gom lại bên cạnh Tiêu Vũ để lấy kẹo mút. Tiêu Vũ không hề mang thù hay phản bác lại những gì Đường Hiểu Đồng vừa nói, cô đưa cho Đường Hiểu Đồng, Khổng Mộng Kiều với Bàng Thông mỗi bạn thêm hai cây kẹo mút nữa, nói: "Đây là phần cây kẹo khi nãy mấy đứa chưa lấy, bây giờ mấy đứa lấy bù về, vui không?"
Ba bạn nhỏ gật đầu, Tiêu Vũ liền nói: "Vậy thì không được giận chuyện cô giả bộ gọi chú cảnh sát nhé!"
Đường Hiểu Đồng lập tức chỉ vào Tiêu Vũ nói: "Cô đúng là lừa tụi cháu."
Tiêu Vũ mỉm cười: "Đúng vậy! Cháu xem vết sẹo trên tay cô này, chính vì cô nói dối nhiều quá nên mới bị sẹo đấy."
Đường Hiểu Đồng tin thật, tiếng nấc cũng yếu đi, hỏi: "Vậy, cô có đau không?"
Tiêu Vũ vô cùng đúng đắn: "Khi cô lừa người khác thì sẽ đau, còn bây giờ thì không vì bây giờ cô không lừa ai cả."
Đường Hiểu Đồng trộm nhìn vết sẹo trên tay Tiêu Vũ, sau đó ngậm kẹo mút chui vào lồng ngực của mẹ Đường.
Mấy bạn nhỏ cũng lén nhìn rồi quay đầu đi, chỉ riêng Văn Liệt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tay Tiêu Vũ, Quý Du nước mắt lưng tròng vuốt tay mẹ mình: "Khi nãy mẹ đau lắm ạ?"
Tiêu Vũ xoa cằm nói: "Không đau lắm đâu con."
Quý Huyền: "Em kéo tay áo xuống đi! Mình ngồi nghỉ một chút rồi đi về."
Tiêu Vũ nhìn điện thoại: "A! 1h30 chiều rồi, em còn chưa ăn cơm trưa."
Quý Du xoa bụng nói: "Con cũng chưa ăn cơm."
Vu Quỳnh lập tức nói: "Để cô mang mấy đứa đi ăn cơm." Trường này cho ăn bán trú, giữa trưa sẽ bữa, tuy giờ đã trễ, những bạn nhỏ khác đều đã ăn xong, nhưng Vu Quỳnh đã báo trước với nhà bếp để lại cơm cho học trò.
Tiêu Vũ cảm khái: "Thật hạnh phúc, đi học còn được ăn cơm." Không giống cô, khi đi học đâu được trường cho ăn cơm.
Quý Huyền nhìn cô nói: "Lát nữa anh đưa em đi ăn."
Tiêu Vũ gật đầu, Quý Huyền tiếp tục nói: "Thuận tiện anh đưa em đi mua đồng hồ luôn, không cần lúc nào muốn xem giờ thì phải lấy điện thoại." Cũng không cần nói quà Giáng Sinh của anh là hoa của chú Lâm, hãy quên nó luôn đi, hãy chỉ nhớ đến đồng hồ đeo tay thôi được không!!!!
Tiêu Vũ gật đầu nói: "Em không tiền mua quà cho anh đâu."
Quý Huyền lạnh mặt: "Anh không cần."
Cho nên, mọi chuyện đã được giải quyết, Quý Huyền đứng dậy cùng Tiêu Vũ ra về. Những phụ huynh đã chuẩn bị cho cuộc chiến lớn, cũng ồn ào cãi nhau khi nãy. Thế nhưng với cú cưa gắt đến từ Tiêu Vũ, mọi người đều thấy việc mình cãi nhau inh ỏi vừa xong giống như chuyện bé xé ra to.
Mẹ Đường còn trách cha Khổng: "Khi anh lấy điện thoại của mẹ Quý Du không nhìn số điện thoại sao?"
Cha Khổng: "......" Có nhìn, nhưng mà không để ý số điện thoại hiển thị là 114.
Vu Quỳnh với nội tâm đầy phức tạp tiễn Tiêu Vũ về, sau đó mang 6 cô cậu học trò đi ăn trưa. Trong lòng thầm nghĩ: Ha ha....Cãi nhau rồi lôi lôi kéo kéo, so quyền lực, so địa vị, thậm chí là đe dọa đối phương,v..v...Mình đều không thấy, thật không giống phong cách trường tiểu học 13 chút nào.
Quý Huyền làm theo những gì anh vừa nói, đưa Tiêu Vũ đi ăn cơm.
Ăn xong rồi liền bảo chú Lâm chạy xe đến cửa hàng đồng hồ, đương nhiên Quý Huyền cũng có cửa hàng đồng hồ quen của anh.
Giống như lúc vào tiệm quần áo trẻ em, Quý Huyền vừa vào cửa hàng thì cửa hàng trưởng đã đi ra hoan nghênh.
"Quý tổng, anh tới rồi, mời hai người đi sang bên này." Cửa hàng trưởng đon đả chào đón.
Quý Huyền gật đầu, cửa hàng trưởng giới thiệu: "Chúng tôi mới nhập về mấy mẫu đồng hồ mới, anh nhìn xem, kiểu đồng hồ đeo tay nam mới nhập có...."
"Lần này tôi tới xem kiểu nữ." Quý Huyền ngắt lời cửa hàng trưởng, nói.
"Kiểu nữ ạ?" Tròng mắt cửa hàng trưởng chuyển động, kiểu nữ cũng tốt! Kiểu nữ cũng không hề rẻ! Kiểu nam Quý tổng mua không ít nhưng kiểu nữ thì chưa mua gì đâu!
Vì thế cửa hàng trưởng quay đầu hỏi Tiêu Vũ: "Tiểu thư, cô thích kiểu dáng như thế nào? Màu ra sao? Nhãn hiệu nào? Chức năng ra sao? Chỗ tôi cái gì cũng có."
Tiêu Vũ nhíu mày nhìn khắp nơi rồi hỏi: "Chỗ này không phải cửa hàng chuyên bán đồng hồ hiệu à?"
Cửa hàng trưởng: "...."
Quý Huyền: "...... Cũng có thể coi là chuyên bán đồng hồ hiệu, cửa hàng của anh ta có khá nhiều đại lý nhỏ."
Tiêu Vũ vô cùng hoài nghi nhìn Quý Huyền nói: "Có khi anh bị lừa rồi đấy, em chưa bao giờ nghe nói hãng đồng hồ này có đại lý!"
Cửa hàng trưởng: "Cửa hàng của tôi có hai đại lý khác, ngoài ra cũng nhập hàng từ những hãng khác nữa, chị có muốn xem không ạ?"
Tiêu Vũ ồ một tiếng, cửa hàng trưởng thấy cô không hỏi nữa thì thở phào, hỏi: "Vậy chị muốn xem mẫu nào ạ?"
Tiêu Vũ đi tới quầy hàng nhìn, nhìn từ trên xuống từ trái qua, cô chỉ vào một chiếc đồng hồ nói: "Lấy cái này đi."
Cửa hàng trưởng vô cùng hớn hở cúi đầu nhìn giá, 3333 tệ.
(3333 tệ = 11,685,771 vnd)
Cửa hàng trưởng: "......"
Quý Huyền: "......"
"Sao vậy?" Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn hai người.
Cửa hàng trưởng mịt mờ nhìn cô, nhắc cái nhẹ: "Kiểu dáng này có đơn giản quá không ạ?" Mới 3333 tệ thôi đó. Đúng ra phải là 33333 hoặc 333333 chứ? Như thế này không hề tổng tài bá đạo chút nào, một chút cũng không!
(33333 tệ = 116,868,234 VND ; 333333 tệ = 1,168,692,859 VND)
"Tôi thích kiểu đơn giản, cũng chỉ để xem giờ thôi mà." Tiêu Vũ nói.
Quý Huyền hình như cũng hơi khinh bỉ cái giá tiền của đồng hồ, anh nói: "Em cứ chọn cái em thích đi, đắt cũng không sao đâu."
Tiêu Vũ lắc đầu, cả người tỏa ra hơi thở tiên nhân không màng danh lợi, vô cùng chính đáng nói: "Em thích đồ hợp với mình, đắt rẻ sang hèn không liên quan."
Quý Huyền sửng sốt, Tiêu Vũ quay đầu nhìn anh, hơi hơi cười nói: "Em cảm thấy mình rất thích chiếc đồng hồ này, dù sao cũng là mua cho em, em thích là được rồi."
Quý Huyền gật đầu, nói cửa hàng trưởng đi lấy đồng hồ ra xem thử, Tiêu Vũ ướm thử trên tay, cảm thấy vô cùng phù hợp với cô, Quý Huyền lập tức đi thanh toán.
Sau khi nhận đồng hồ và lên xe, Quý Huyền định nói gì đó thì thấy Tiêu Vũ nhanh nhẹn lấy điện thoại bấm bấm.
Quý Huyền: "....Em làm gì thế?"
"Em đang quét mã hàng xem chiếc đồng hồ này là hàng real hay fake." Tiêu Vũ không hề ngẩng đầu trả lời.
Quý Huyền: "....." Chú Tiêu, sao con gái chú lại biến thành bộ dáng như thế này. Quý Huyền cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng.
"Quý Huyền."
"Ừ?" Quý Huyền ngồi bên cạnh Tiêu Vũ nhìn cô bấm điện thoại.
Tiêu Vũ vẫn không ngẩng đầu lên, âm thanh cũng bình đạm: "Không phải em không mua đắt, chỉ là tên cửa hàng trưởng đó rõ ràng định hố anh một cú. Em không thích ai hố anh, anh là cha của con em, anh có thể lựa chọn thành ngốc nghếch lắm tiền, nhưng mà, người khác không thể xem anh là đồ ngốc được."
Quý Huyền ngơ ngác nhìn cô, Tiêu Vũ ngẩng đầu, nở nụ cười sáng lạn với anh, nói tiếp: "Nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, về sau cũng vậy."
Đồng tử của Quý Huyền co rụt lại, trong một khắc, anh cảm thấy phía sau lưng Tiêu Vũ là mảnh đất hoang vu có ngọn gió xuân thổi qua, vạn vật hồi sinh, tươi đẹp rực rỡ sắc màu. Đôi mắt cô cong cong, sáng long lanh, hai má bánh bao đầy mê người, Quý Huyền vô thức vươn bàn tay muốn nắn gương mặt người bên cạnh.
Tiêu Vũ chớp chớp đôi mắt nai, hỏi: "Quý Huyền, anh nhìn gì thế?"
Quý Huyền hoảng hốt, hồn cũng chịu về cơ thể, nhìn bàn tay đang vươn giữa khoảng không, nói: "Không có gì, tay anh tê."
Tiêu Vũ tiếp tục thắc mắc: "Vậy để như vậy thì không tê nữa sao?"
"Không." Quý Huyền lắc đầu.
Tiêu Vũ nghiêng đầu hỏi: "Vậy anh đang làm gì?"
Quý Huyền: ".....Anh muốn tay tê càng tê hơn, lấy độc trị độc."
Tiêu Vũ: "......" Woa, ờ mây zing, gút chóp anh.
Tiêu Vũ nhận được đáp án rồi, quay đầu nhìn phía trước.
Quý Huyền dần nắm tay lại rồi lại mở ra, anh dần ổn định lại tâm tình đang kích động, anh biết, bản thân lại một lần nữa vây hãm trong cơn lốc xoáy tên Vũ họ Tiêu. Mà lần này, càng lún sâu hơn, cũng nghiêm trọng hơn nhiều.
Khi tan học về nhà, cả hai bạn nhỏ đều ngoan ngoãn làm bài tập về nhà, sau đó cùng nhau coi TV.
Tiêu Vũ đang cùng hai con xem TV, đột nhiên nhớ chiếc đồng hồ trên tay.
Tiêu Vũ vuốt nhẹ chiếc đồng hồ, quay đầu nhìn Quý Huyền đang xử lý giấy tờ tại bàn ăn. Cô đứng dậy, chầm chậm đi tới phía anh, khóe mắt Quý Huyền đảo qua, sau đó anh nghe Tiêu Vũ nhẹ giọng gọi anh: "Quý Huyền"
"Ừ?" Quý Huyền run lên, nhỏ giọng đáp lại.
"Em đánh đàn cho anh nghe nhé! Em không có tiền, nhưng em biết đánh đàn, em sẽ đàn cho anh một khúc, coi như quà Giáng Sinh em tặng anh nhé." Tiêu Vũ đứng bên Quý Huyền, lời nói của cô không hề mang vẻ nịnh nọt, chỉ có sự đạm bạc chỉ thuộc về một mình cô.
Quý Huyền đương nhiên là gật đầu, sao anh có thể từ chối được chứ. Tiêu Vũ cười cười, rồi đi đến bên cạnh cây đàn piano.
Quý Huyền chưa bao giờ nghĩ rằng âm thanh của piano lại đẹp như vậy. Âm thanh tựa như tiếng suối trong, nước chảy mây trôi. Tựa như âm thanh tự nhiên, du dương và đầy duyên dáng. Lại tựa như con đường mòn, quanh co với khúc khuỷu. Đây là âm thanh của thiên nhiên, là tiếng lòng của nhân loại, là viên ngọc bích tuyệt đẹp được gắn trên ngực trái của anh, ngay cạnh trái tim, gần gũi với tâm hồn.
Âm thanh hoàn mỹ, làm trái tim người xao xuyến, làm ấm trái tim người trong đêm đông. Mà người phụ nữ ngồi trước cây đàn piano, giống như sợi tóc xõa hai bên tai của cô, giống như ánh mắt nghiêm túc tập trung của cô, tất cả đều câu hồn đoạt phách.
"Hay không?" Tiêu Vũ quay đầu cười tươi hỏi.
"Hay." Quý Huyền nghe được bản thân tự động trả lời như vậy.
"Lần sau em đàn cho anh nghe nữa nhé."
"Được."
- ---
Hôm tết Nguyên Đán, Phú Tuệ gọi điện cho Tiêu Vũ.
Hôm nay là mùng ba tết Nguyên Đán, bên ngoài tuyết rơi trắng xóa mờ ảo.
"Đó là những gì tôi muốn nói." Phú Tuệ nói với Tiêu Vũ qua điện thoại.
"Vậy nên, chị quyết định dạy Tạ Hải Vân sao?" Tiêu Vũ hỏi lại.
Phú Tuệ cười: "Chị chỉ có thể nói rằng, chị thật sự muốn nhìn xem, học trò của Tiêu đại sư và học trò của chị, ai có thể đoạt giải quán quân tại cuộc thi piano Âu-Mỹ."
Tiêu Vũ vuốt phím đàn: "Cha em qua đời lâu như vậy, thắng thì có ý nghĩa gì?"
Phú Tuệ đáp lại: "Chị không nghĩ đến thắng thua, nhưng chị thực sự tiếc nuối vì không thể so tài với ông ấy. Lúc chị đủ sức so tài, ông ấy đã rời thế gian này."
"Em biết rồi, nói như thế cũng tốt! Em sẽ dạy Vũ Đồng những gì em học cha em, nhưng em có một yêu cầu quá đáng."
"Em nói đi."
"Em muốn hỏi, cha em có kẻ thù hay bạn tốt trong giới piano không?"
Phú Tuệ sửng sốt, hỏi lại: "Em hỏi cái này để làm gì?"
Tiêu Vũ đáp: "Em muốn tìm hiểu một chút, còn những chuyện khác, em chưa chắc chắn."
Phú Tuệ nói: "Việc này chị không rõ lắm, dù sao đều là những chuyện cũ. Thời gian cũng lâu rồi, chắc là em chỉ có thể tìm những người quen cũ của cha em mới có thể biết nhiều hơn. Chị nhớ rõ những người khác có nói, cha em có một người bạn tốt tên Liêu Ảnh, còn những chuyện khác thì chị không hay."
"Vâng, em hiểu rồi, cảm ơn chị." Tiêu Vũ cảm ơn.
Sau khi dừng cuộc gọi, Tiêu Vũ nắm chặt điện thoại trong tay, đưa mắt nhìn tuyết rơi bên ngoài. Nguyện vọng của nguyên thân được chia thành nhiều phần, trong đó có việc đi tìm hung phạm hại chết cha mẹ Tiêu. Nhưng, hiện tại có một vấn đề, Tiêu Vũ nghiêm túc suy nghĩ, nếu thật sự không tồn tại người mang danh hung phạm, như vậy, tâm nguyện này sẽ luôn ở trạng thái chưa hoàn thành sao? Nghĩ đến đây, nội tâm Tiêu Vũ muốn rớt nước mắt à.
Quý Huyền vì muốn Tiêu Vũ phục hôn mà cơ chế tham công tiếc việc đã chuyển hóa thành: Mình là tổng giám đốc công ty, mình lớn nhất, mình thuê rất nhiều nhân viên, mình sẽ không làm những chuyện mà nhân viên có thể xử lý, mà nhân viên không biết thì dạy cho nhân viên làm. Nhân viên không làm được thì mình làm ở nhà, nếu không làm được ở nhà thì, được rồi! Thì mình đi làm thôi! Nhưng mà,...mình có thể bỏ việc mà!
Vậy nên, Tiêu Vũ để ý, dạo gần đây, Quý Huyền hình như trở thành....Nhàn rỗi?
Tiêu Vũ xoay người nhìn Quý Huyền đang ngồi ở ghế sofa, hơn nữa đang nhìn cô không chớp mắt.
Tiêu Vũ: ".....Anh nhìn gì đấy?"
Quý Huyền giải thích với vẻ mặt nghiêm túc: "Thứ bảy tuần này, Khuất gia sẽ có tiệc tối chào đón người mới, mời các nhân sĩ nổi tiếng từ các giới khác nhau. Em có thời gian đi với anh không?"
Tiêu Vũ tắt điện thoại, dựa vào ghế sofa, vô cùng cá mặn nói: "Không đi, tuy em có thời gian, nhưng mà em không quen biết họ, đi làm gì?"
Quý Huyền không ngờ mình sẽ bị từ chối: ".....Mỗi ngày em đều ở nhà không chán à?"
Tiêu Vũ đưa cánh tay ra hướng ánh sáng, nhìn hai vết sẹo trên cánh tay trắng mịn, thẳng thừng nói: "Không chán! Có ăn có uống có ngủ, mỗi ngày đều luyện đàn rồi đi dạo. Đây là cuộc sống em theo đuổi, em còn gì đâu bất mãn nữa?"
Quý Huyền suýt chút nữa thốt ra câu hỏi: Em định nuôi mình thành heo đấy à?
Nhưng Quý Huyền biết đây là người anh muốn tái hôn, khuôn mặt baby dạo gần đây mập lên một chút chính là nữ thần trong lòng anh, tốt xấu nuốt những lời này lại.
"Dù cuộc sống tốt như vậy cũng nên ra ngoài chơi chứ!" Quý Huyền khuyên bảo.
Tiêu Vũ thở dài: "Nhưng mà, nếu đi tiệc tối với anh, chắc chắn sẽ có người ngứa mắt em."
Quý Huyền ngạc nhiên hỏi: "Vì sao?"
Tiêu Vũ nở nụ cười ôn nhu, trong lòng lại than thở, bởi vì Y Lam Nhã cũng bị khinh bỉ như thế đó! Nếu một hai phải giải thích cặn kẽ, đó là vì dựa theo tiểu thuyết, nếu bạn đi theo một người đàn ông xịn sò, chắc chắn sẽ bị gây hấn a ~
"Em suy nghĩ lại đi, chủ nhân của tiệc tối là Khuất gia, có tổ tiên là ngự trù đấy...."
Tiêu Vũ lập tức hạ cánh tay xuống, quay đầu nhìn Quý Huyền, hỏi lại: "Ngự trù?"
Quý Huyền: "....Ừ." Rõ ràng trước kia em đâu như thế.
Tiêu Vũ vươn đầu lưỡi hồng liếm môi, sau đó liền nở nụ cười siêu cấp moe: "Đi chứ, nhìn em không ưa mắt thì có ăn được em không? Không thể nào, vậy em sợ cái gì nữa? Đúng vậy, Quý Huyền, em - muốn - đi."
Tiêu Vũ sau khi K.O Quý Huyền bằng cái nghiêng đầu đầy moe, lập tức tượng tưởng ra vô số mỹ vị nhân gian.
Khi Quý Du về đến nhà, biết được mẹ mình muốn tham gia tiệc tối của Khuất gia liền vô cùng vui vẻ nói: "Oa! Món ăn nhà họ ngon lắm đó mẹ, còn ngon hơn, ngon ngon ngon ngon hơn ở quán nhiều nhiều nhiều lần đó ạ."
Vì thế, Tiêu Vũ càng mong đợi hơn, mà Tiêu Nhược Quang nghe Quý Du nói xong, liền nhìn Quý Huyền với ánh mắt lấp lánh chờ mong lạ kỳ.
Quý Huyền: "....Cái đó....."
Tiêu Nhược Quang nghiêng đầu chớp mắt nhìn cha nhóc, Quý • luôn bị nghiêng đầu K.O • Huyền không hề có nguyên tắc nói: "Cha đưa con đi theo."
Tiêu Vũ: ".......Anh đúng thật là chẳng giữ vững lập trường gì cả."
Quý Huyền ôm chặt Tiêu Nhược Quang: "Con trai anh muốn đi ăn, giữ nguyên tắc có tác dụng gì? Cha mang con đi ăn nhé."
Quý Du nhíu mày nói: "Con cũng muốn đi."
Quý Huyền liền nói: "Con đi mấy lần rồi." Lần nào đi cũng ầm ĩ đòi về.
Quý Du vừa nghe xong, liền đứng dậy chỉ vào Quý Huyền: "Cha trọng nam khinh nữ."
Quý Huyền: "....Bậy nào, bây giờ đã thế kỷ 21 rồi."
"Thế thì cha càng quá đáng, đã thế kỷ 21 rồi mà cha vẫn còn trọng nam khinh nữ." Quý Du gào to.
Quý Huyền đương nhiên cũng không có cách gì với con gái cưng, anh chỉ có thể đầu hàng: ".....Vậy thì, con cũng đi thôi."
Quý Du nhận được lời hứa hẹn từ cha lập tức lập mặt, cô nhóc xoay người nói với mẹ: "Mẹ ơi, mẹ con mình đi chọn lễ phục đẹp đẹp đi." Hoàn toàn không bố thí cho cha mình một chút ánh mắt.
"Con cũng mặc lễ phục sao?" Tiêu Vũ nhìn Quý Du hỏi.
"Con sẽ mặc váy công chúa, con có rất nhiều váy công chúa." Quý Du nói.
Tiêu Vũ nhìn Quý Huyền, Quý Huyền phản ứng nhanh, nói: "Mua, anh mua lễ phục cho em nhé."
Tiêu Vũ lập tức nói: "Em không phải người như thế, nhưng mà anh cứ muốn mua cho em thì em không có ý kiến."
Quý Huyền: "....."
Ngày hôm sau, Quý Huyền liền đưa Tiêu Vũ đi chọn lễ phục tham gia tiệc tối, họ đến chi nhánh của một nhãn hiệu thời trang quốc tế nổi tiếng. Quý Huyền trước giờ chưa từng tới đây, đây là cửa hàng được bạn anh giới thiệu.
Giám đốc cửa hàng hiển nhiên đã được nhắc nhở trước đó, vừa thấy Quý Huyền tới đã đon đả đi lên chào hỏi: "Ngài là Quý tổng phải không?"
Quý Huyền gật đầu, giám đốc quét mắt nhìn Tiêu Vũ một chút liền cung kính chào hỏi: "Phu nhân thích kiểu dáng như thế nào?"
"Kiểu nào cũng được, hợp với tôi là được." Tiêu Vũ nói.
Giám đốc vẫn nở nụ cười, trong lòng thì biết rằng: nói tùy ý, có nghĩa là càng về sau càng khó chọn đồ.
Giám đốc giới thiệu hai người một chiếc váy dạ hội in hoa làm bằng bằng tơ tằm: "Đây là mẫu mới của năm nay, là mẫu váy do tổng công ty thiết kế riêng cho khách hàng Trung Quốc, lấy cảm hứng từ sứ Thanh Hoa, kết hợp với thiết kế hiện đại. Hai dây vai làm cho người mặc càng thêm thanh lịch và phóng khoáng. Chiếc đai lưng này được đính cườm bằng thủ công được dùng để nhấn mạnh nét đẹp của thắt lưng. Toàn bộ váy được may bằng vải tơ tằm cao cấp, tôn lên vẻ đẹp đẳng cấp của chiếc váy. Phu nhân có vừa lòng với mẫu váy này không?"Tiêu Vũ lắc đầu, nói: "Dáng người tôi không đẹp, mặc bộ đó vào thì không khác gì bình sứ Thanh Hoa biết đi cả."
Giám đốc: "......"
Quý Du nắm tay Tiêu Vũ, mếu máo: "Hu hu hu....Mẹ ơi, con xin lỗi! Con không muốn mẹ bị bắt đi đâu."
Tiêu Vũ ôm lấy Quý Du, vô cùng nghiêm túc nói: "Không, con không cần nói xin lỗi. Con không sai, sao lại xin lỗi chứ?"
Đường Hiểu Đồng càng khóc to hơn: "Vậy con xin lỗi! Không cần gọi chú cảnh sát tới đây đâu, là con đẩy Quý Du trước nên bạn ấy mới đẩy con. Hơn nữa, hơn nữa,.... hức...hức bạn ấy không giật búp bê của con, bạn ấy chỉ không cẩn thận ném mạnh búp bê của con lên bàn, dù sao cũng không bị hư. Hu hu hu..."
Quý Du vừa nghe, vừa khóc, nói: "Con cũng sai rồi, con đã dùng sức kéo tóc búp bê của bạn ấy nên nó mới bị ném mạnh lên bàn, suýt nữa là hỏng. Bạn ấy mắng con nên con không muốn xin lỗi. Hu hu hu... mẹ đã dạy con, nhưng mà con,...nhưng mà con vì tức giận mà không xin lỗi, là con không ngoan. Hu hu hu..."
Thế là mấy bạn nhỏ vừa khóc vừa kể hết sự thật vừa xin lỗi với đối phương.
Những phụ huynh trong văn phòng vốn định khiển trách nhưng dưới tiếng khóc vang dần im lặng.
Bỗng nhiên có tiếng còi "ò í e,ò í e..." vang lên, làm cho mấy bạn nhỏ run bần bật.
Thế là cả đám lại khóc hăng hơn, ôm chặt cha mẹ mình, sợ cha mẹ yêu dấu của mình bị bắt đi, chỉ có Văn Liệt là rất chi mong chờ.....
Lâm Hồng: "....."
Tiêu Vũ ngượng ngùng lấy lại điện thoại trên tay cha Khổng nói: "Xin lỗi nhé, chuông điện thoại thôi."
Mọi người: "....."
Mấy bạn nhỏ cũng ngừng khóc thút thít, vừa khụt khịt mũi vừa mê mang nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cười nói: "À, cô sợ mấy đứa vẫn không chịu nhận sai cho nên đặt tiếng còi cảnh sát làm tiếng chuông báo thức, không nghĩ là có tác dụng. Ha ha ha ha ha ha...."
Quý Huyền che mặt, vươn tay kéo Tiêu Vũ ngồi xuống, nói: "Em bớt nói đi. Kẻo bị đánh bây giờ."
Tiêu Vũ bắt chéo chân,nói: "Sao lại đánh em? Em chỉ gọi 114 thôi mà."
Mọi người: Càng muốn đánh cô. (╬▔皿▔)╯
Đường Hiểu Đồng nhận ra cái gì, trợn to mắt nói với Tiêu Vũ: "Cô gạt cháu."
Tiêu Vũ chột dạ quay đầu nhìn cửa sổ: "Đâu có đâu nhỉ? Cô đúng là gọi 114 để hỏi số chú cảnh sát là gì mà."
Đường Hiểu Đồng chỉ vào Tiêu Vũ vừa nấc vừa lớn tiếng nói: "Cô nói dối....Hức....Cháu biết...Hức...Số điện thoại của chú cảnh sát là 110."
"À ~! Hóa ra là 110!" Tiêu Vũ "bừng tỉnh đại ngộ" không hề giả trân.
Đường Hiểu Đồng: ".....Cô..... Oa oa oa, mẹ ơi, cô ấy bắt nạt con."
Mẹ Đường: ".....Mẹ nên nói gì bây giờ đây?" Chị ta có cảm giác mình đã bị Tiêu Vũ xoay vòng vòng không biết trời trăng gì.
Tiêu Vũ xoay người nói với Vu Quỳnh: "Cô giáo, xem ra mọi chuyện đều đã rõ ràng, các bạn nhỏ đều có lỗi. Bạn nhỏ sai chỗ nào thì xin lỗi chỗ đấy, cô xem như thế được không?"
Vu Quỳnh chết lặng nhìn Tiêu Vũ, rồi gật đầu nói: "Vâng, tôi đã hiểu đại khái mọi chuyện. Cả hai bên đều phải xin lỗi đối phương, Quý Du làm hư đồ của bạn nhưng không xin lỗi, Đường Hiểu Đồng mở miệng mắng bạn rồi còn đẩy bạn, Khổng Mộng Kiều cùng Bàng Thông hỗ trợ đánh nhau, Bành Văn cùng Văn Liệt chưa rõ mọi chuyện liền đã gia nhập. Tất cả mấy em đều sai, tất cả đều phải xin lỗi."
Mấy bạn nhỏ vẫn còn khóc sướt mướt, Văn Liệt cắt ngang tiếng khóc, rồi 6 bạn nhỏ nói xin lỗi với nhau.
Mấy đứa nhỏ đều nói xin lỗi thì đưa mắt mong chờ nhìn cô giáo. Còn Tiêu Vũ thì lấy mấy cây kẹo đưa cho mấy đứa nhỏ: "Tất cả đều đã nhận ra lỗi lầm của mình, cũng đã xin lỗi rồi, vậy ăn kẹo cho đỡ kinh sợ đi nè."
Mấy bạn nhỏ vừa nấc vừa lột kẹo mút.
Đường Hiểu Đồng vui vẻ nói: "Kẹo ngon quá."
Mẹ Đường: "...."
"Kẹo ngon không? Cô cho mấy đứa thêm cây kẹo nhé, muốn ăn thì lại đây!" Tiêu Vũ vừa nói vừa đưa cho Đường Hiểu Đồng.
Mấy bạn nhỏ cũng gom lại bên cạnh Tiêu Vũ để lấy kẹo mút. Tiêu Vũ không hề mang thù hay phản bác lại những gì Đường Hiểu Đồng vừa nói, cô đưa cho Đường Hiểu Đồng, Khổng Mộng Kiều với Bàng Thông mỗi bạn thêm hai cây kẹo mút nữa, nói: "Đây là phần cây kẹo khi nãy mấy đứa chưa lấy, bây giờ mấy đứa lấy bù về, vui không?"
Ba bạn nhỏ gật đầu, Tiêu Vũ liền nói: "Vậy thì không được giận chuyện cô giả bộ gọi chú cảnh sát nhé!"
Đường Hiểu Đồng lập tức chỉ vào Tiêu Vũ nói: "Cô đúng là lừa tụi cháu."
Tiêu Vũ mỉm cười: "Đúng vậy! Cháu xem vết sẹo trên tay cô này, chính vì cô nói dối nhiều quá nên mới bị sẹo đấy."
Đường Hiểu Đồng tin thật, tiếng nấc cũng yếu đi, hỏi: "Vậy, cô có đau không?"
Tiêu Vũ vô cùng đúng đắn: "Khi cô lừa người khác thì sẽ đau, còn bây giờ thì không vì bây giờ cô không lừa ai cả."
Đường Hiểu Đồng trộm nhìn vết sẹo trên tay Tiêu Vũ, sau đó ngậm kẹo mút chui vào lồng ngực của mẹ Đường.
Mấy bạn nhỏ cũng lén nhìn rồi quay đầu đi, chỉ riêng Văn Liệt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tay Tiêu Vũ, Quý Du nước mắt lưng tròng vuốt tay mẹ mình: "Khi nãy mẹ đau lắm ạ?"
Tiêu Vũ xoa cằm nói: "Không đau lắm đâu con."
Quý Huyền: "Em kéo tay áo xuống đi! Mình ngồi nghỉ một chút rồi đi về."
Tiêu Vũ nhìn điện thoại: "A! 1h30 chiều rồi, em còn chưa ăn cơm trưa."
Quý Du xoa bụng nói: "Con cũng chưa ăn cơm."
Vu Quỳnh lập tức nói: "Để cô mang mấy đứa đi ăn cơm." Trường này cho ăn bán trú, giữa trưa sẽ bữa, tuy giờ đã trễ, những bạn nhỏ khác đều đã ăn xong, nhưng Vu Quỳnh đã báo trước với nhà bếp để lại cơm cho học trò.
Tiêu Vũ cảm khái: "Thật hạnh phúc, đi học còn được ăn cơm." Không giống cô, khi đi học đâu được trường cho ăn cơm.
Quý Huyền nhìn cô nói: "Lát nữa anh đưa em đi ăn."
Tiêu Vũ gật đầu, Quý Huyền tiếp tục nói: "Thuận tiện anh đưa em đi mua đồng hồ luôn, không cần lúc nào muốn xem giờ thì phải lấy điện thoại." Cũng không cần nói quà Giáng Sinh của anh là hoa của chú Lâm, hãy quên nó luôn đi, hãy chỉ nhớ đến đồng hồ đeo tay thôi được không!!!!
Tiêu Vũ gật đầu nói: "Em không tiền mua quà cho anh đâu."
Quý Huyền lạnh mặt: "Anh không cần."
Cho nên, mọi chuyện đã được giải quyết, Quý Huyền đứng dậy cùng Tiêu Vũ ra về. Những phụ huynh đã chuẩn bị cho cuộc chiến lớn, cũng ồn ào cãi nhau khi nãy. Thế nhưng với cú cưa gắt đến từ Tiêu Vũ, mọi người đều thấy việc mình cãi nhau inh ỏi vừa xong giống như chuyện bé xé ra to.
Mẹ Đường còn trách cha Khổng: "Khi anh lấy điện thoại của mẹ Quý Du không nhìn số điện thoại sao?"
Cha Khổng: "......" Có nhìn, nhưng mà không để ý số điện thoại hiển thị là 114.
Vu Quỳnh với nội tâm đầy phức tạp tiễn Tiêu Vũ về, sau đó mang 6 cô cậu học trò đi ăn trưa. Trong lòng thầm nghĩ: Ha ha....Cãi nhau rồi lôi lôi kéo kéo, so quyền lực, so địa vị, thậm chí là đe dọa đối phương,v..v...Mình đều không thấy, thật không giống phong cách trường tiểu học 13 chút nào.
Quý Huyền làm theo những gì anh vừa nói, đưa Tiêu Vũ đi ăn cơm.
Ăn xong rồi liền bảo chú Lâm chạy xe đến cửa hàng đồng hồ, đương nhiên Quý Huyền cũng có cửa hàng đồng hồ quen của anh.
Giống như lúc vào tiệm quần áo trẻ em, Quý Huyền vừa vào cửa hàng thì cửa hàng trưởng đã đi ra hoan nghênh.
"Quý tổng, anh tới rồi, mời hai người đi sang bên này." Cửa hàng trưởng đon đả chào đón.
Quý Huyền gật đầu, cửa hàng trưởng giới thiệu: "Chúng tôi mới nhập về mấy mẫu đồng hồ mới, anh nhìn xem, kiểu đồng hồ đeo tay nam mới nhập có...."
"Lần này tôi tới xem kiểu nữ." Quý Huyền ngắt lời cửa hàng trưởng, nói.
"Kiểu nữ ạ?" Tròng mắt cửa hàng trưởng chuyển động, kiểu nữ cũng tốt! Kiểu nữ cũng không hề rẻ! Kiểu nam Quý tổng mua không ít nhưng kiểu nữ thì chưa mua gì đâu!
Vì thế cửa hàng trưởng quay đầu hỏi Tiêu Vũ: "Tiểu thư, cô thích kiểu dáng như thế nào? Màu ra sao? Nhãn hiệu nào? Chức năng ra sao? Chỗ tôi cái gì cũng có."
Tiêu Vũ nhíu mày nhìn khắp nơi rồi hỏi: "Chỗ này không phải cửa hàng chuyên bán đồng hồ hiệu à?"
Cửa hàng trưởng: "...."
Quý Huyền: "...... Cũng có thể coi là chuyên bán đồng hồ hiệu, cửa hàng của anh ta có khá nhiều đại lý nhỏ."
Tiêu Vũ vô cùng hoài nghi nhìn Quý Huyền nói: "Có khi anh bị lừa rồi đấy, em chưa bao giờ nghe nói hãng đồng hồ này có đại lý!"
Cửa hàng trưởng: "Cửa hàng của tôi có hai đại lý khác, ngoài ra cũng nhập hàng từ những hãng khác nữa, chị có muốn xem không ạ?"
Tiêu Vũ ồ một tiếng, cửa hàng trưởng thấy cô không hỏi nữa thì thở phào, hỏi: "Vậy chị muốn xem mẫu nào ạ?"
Tiêu Vũ đi tới quầy hàng nhìn, nhìn từ trên xuống từ trái qua, cô chỉ vào một chiếc đồng hồ nói: "Lấy cái này đi."
Cửa hàng trưởng vô cùng hớn hở cúi đầu nhìn giá, 3333 tệ.
(3333 tệ = 11,685,771 vnd)
Cửa hàng trưởng: "......"
Quý Huyền: "......"
"Sao vậy?" Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn hai người.
Cửa hàng trưởng mịt mờ nhìn cô, nhắc cái nhẹ: "Kiểu dáng này có đơn giản quá không ạ?" Mới 3333 tệ thôi đó. Đúng ra phải là 33333 hoặc 333333 chứ? Như thế này không hề tổng tài bá đạo chút nào, một chút cũng không!
(33333 tệ = 116,868,234 VND ; 333333 tệ = 1,168,692,859 VND)
"Tôi thích kiểu đơn giản, cũng chỉ để xem giờ thôi mà." Tiêu Vũ nói.
Quý Huyền hình như cũng hơi khinh bỉ cái giá tiền của đồng hồ, anh nói: "Em cứ chọn cái em thích đi, đắt cũng không sao đâu."
Tiêu Vũ lắc đầu, cả người tỏa ra hơi thở tiên nhân không màng danh lợi, vô cùng chính đáng nói: "Em thích đồ hợp với mình, đắt rẻ sang hèn không liên quan."
Quý Huyền sửng sốt, Tiêu Vũ quay đầu nhìn anh, hơi hơi cười nói: "Em cảm thấy mình rất thích chiếc đồng hồ này, dù sao cũng là mua cho em, em thích là được rồi."
Quý Huyền gật đầu, nói cửa hàng trưởng đi lấy đồng hồ ra xem thử, Tiêu Vũ ướm thử trên tay, cảm thấy vô cùng phù hợp với cô, Quý Huyền lập tức đi thanh toán.
Sau khi nhận đồng hồ và lên xe, Quý Huyền định nói gì đó thì thấy Tiêu Vũ nhanh nhẹn lấy điện thoại bấm bấm.
Quý Huyền: "....Em làm gì thế?"
"Em đang quét mã hàng xem chiếc đồng hồ này là hàng real hay fake." Tiêu Vũ không hề ngẩng đầu trả lời.
Quý Huyền: "....." Chú Tiêu, sao con gái chú lại biến thành bộ dáng như thế này. Quý Huyền cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng.
"Quý Huyền."
"Ừ?" Quý Huyền ngồi bên cạnh Tiêu Vũ nhìn cô bấm điện thoại.
Tiêu Vũ vẫn không ngẩng đầu lên, âm thanh cũng bình đạm: "Không phải em không mua đắt, chỉ là tên cửa hàng trưởng đó rõ ràng định hố anh một cú. Em không thích ai hố anh, anh là cha của con em, anh có thể lựa chọn thành ngốc nghếch lắm tiền, nhưng mà, người khác không thể xem anh là đồ ngốc được."
Quý Huyền ngơ ngác nhìn cô, Tiêu Vũ ngẩng đầu, nở nụ cười sáng lạn với anh, nói tiếp: "Nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, về sau cũng vậy."
Đồng tử của Quý Huyền co rụt lại, trong một khắc, anh cảm thấy phía sau lưng Tiêu Vũ là mảnh đất hoang vu có ngọn gió xuân thổi qua, vạn vật hồi sinh, tươi đẹp rực rỡ sắc màu. Đôi mắt cô cong cong, sáng long lanh, hai má bánh bao đầy mê người, Quý Huyền vô thức vươn bàn tay muốn nắn gương mặt người bên cạnh.
Tiêu Vũ chớp chớp đôi mắt nai, hỏi: "Quý Huyền, anh nhìn gì thế?"
Quý Huyền hoảng hốt, hồn cũng chịu về cơ thể, nhìn bàn tay đang vươn giữa khoảng không, nói: "Không có gì, tay anh tê."
Tiêu Vũ tiếp tục thắc mắc: "Vậy để như vậy thì không tê nữa sao?"
"Không." Quý Huyền lắc đầu.
Tiêu Vũ nghiêng đầu hỏi: "Vậy anh đang làm gì?"
Quý Huyền: ".....Anh muốn tay tê càng tê hơn, lấy độc trị độc."
Tiêu Vũ: "......" Woa, ờ mây zing, gút chóp anh.
Tiêu Vũ nhận được đáp án rồi, quay đầu nhìn phía trước.
Quý Huyền dần nắm tay lại rồi lại mở ra, anh dần ổn định lại tâm tình đang kích động, anh biết, bản thân lại một lần nữa vây hãm trong cơn lốc xoáy tên Vũ họ Tiêu. Mà lần này, càng lún sâu hơn, cũng nghiêm trọng hơn nhiều.
Khi tan học về nhà, cả hai bạn nhỏ đều ngoan ngoãn làm bài tập về nhà, sau đó cùng nhau coi TV.
Tiêu Vũ đang cùng hai con xem TV, đột nhiên nhớ chiếc đồng hồ trên tay.
Tiêu Vũ vuốt nhẹ chiếc đồng hồ, quay đầu nhìn Quý Huyền đang xử lý giấy tờ tại bàn ăn. Cô đứng dậy, chầm chậm đi tới phía anh, khóe mắt Quý Huyền đảo qua, sau đó anh nghe Tiêu Vũ nhẹ giọng gọi anh: "Quý Huyền"
"Ừ?" Quý Huyền run lên, nhỏ giọng đáp lại.
"Em đánh đàn cho anh nghe nhé! Em không có tiền, nhưng em biết đánh đàn, em sẽ đàn cho anh một khúc, coi như quà Giáng Sinh em tặng anh nhé." Tiêu Vũ đứng bên Quý Huyền, lời nói của cô không hề mang vẻ nịnh nọt, chỉ có sự đạm bạc chỉ thuộc về một mình cô.
Quý Huyền đương nhiên là gật đầu, sao anh có thể từ chối được chứ. Tiêu Vũ cười cười, rồi đi đến bên cạnh cây đàn piano.
Quý Huyền chưa bao giờ nghĩ rằng âm thanh của piano lại đẹp như vậy. Âm thanh tựa như tiếng suối trong, nước chảy mây trôi. Tựa như âm thanh tự nhiên, du dương và đầy duyên dáng. Lại tựa như con đường mòn, quanh co với khúc khuỷu. Đây là âm thanh của thiên nhiên, là tiếng lòng của nhân loại, là viên ngọc bích tuyệt đẹp được gắn trên ngực trái của anh, ngay cạnh trái tim, gần gũi với tâm hồn.
Âm thanh hoàn mỹ, làm trái tim người xao xuyến, làm ấm trái tim người trong đêm đông. Mà người phụ nữ ngồi trước cây đàn piano, giống như sợi tóc xõa hai bên tai của cô, giống như ánh mắt nghiêm túc tập trung của cô, tất cả đều câu hồn đoạt phách.
"Hay không?" Tiêu Vũ quay đầu cười tươi hỏi.
"Hay." Quý Huyền nghe được bản thân tự động trả lời như vậy.
"Lần sau em đàn cho anh nghe nữa nhé."
"Được."
- ---
Hôm tết Nguyên Đán, Phú Tuệ gọi điện cho Tiêu Vũ.
Hôm nay là mùng ba tết Nguyên Đán, bên ngoài tuyết rơi trắng xóa mờ ảo.
"Đó là những gì tôi muốn nói." Phú Tuệ nói với Tiêu Vũ qua điện thoại.
"Vậy nên, chị quyết định dạy Tạ Hải Vân sao?" Tiêu Vũ hỏi lại.
Phú Tuệ cười: "Chị chỉ có thể nói rằng, chị thật sự muốn nhìn xem, học trò của Tiêu đại sư và học trò của chị, ai có thể đoạt giải quán quân tại cuộc thi piano Âu-Mỹ."
Tiêu Vũ vuốt phím đàn: "Cha em qua đời lâu như vậy, thắng thì có ý nghĩa gì?"
Phú Tuệ đáp lại: "Chị không nghĩ đến thắng thua, nhưng chị thực sự tiếc nuối vì không thể so tài với ông ấy. Lúc chị đủ sức so tài, ông ấy đã rời thế gian này."
"Em biết rồi, nói như thế cũng tốt! Em sẽ dạy Vũ Đồng những gì em học cha em, nhưng em có một yêu cầu quá đáng."
"Em nói đi."
"Em muốn hỏi, cha em có kẻ thù hay bạn tốt trong giới piano không?"
Phú Tuệ sửng sốt, hỏi lại: "Em hỏi cái này để làm gì?"
Tiêu Vũ đáp: "Em muốn tìm hiểu một chút, còn những chuyện khác, em chưa chắc chắn."
Phú Tuệ nói: "Việc này chị không rõ lắm, dù sao đều là những chuyện cũ. Thời gian cũng lâu rồi, chắc là em chỉ có thể tìm những người quen cũ của cha em mới có thể biết nhiều hơn. Chị nhớ rõ những người khác có nói, cha em có một người bạn tốt tên Liêu Ảnh, còn những chuyện khác thì chị không hay."
"Vâng, em hiểu rồi, cảm ơn chị." Tiêu Vũ cảm ơn.
Sau khi dừng cuộc gọi, Tiêu Vũ nắm chặt điện thoại trong tay, đưa mắt nhìn tuyết rơi bên ngoài. Nguyện vọng của nguyên thân được chia thành nhiều phần, trong đó có việc đi tìm hung phạm hại chết cha mẹ Tiêu. Nhưng, hiện tại có một vấn đề, Tiêu Vũ nghiêm túc suy nghĩ, nếu thật sự không tồn tại người mang danh hung phạm, như vậy, tâm nguyện này sẽ luôn ở trạng thái chưa hoàn thành sao? Nghĩ đến đây, nội tâm Tiêu Vũ muốn rớt nước mắt à.
Quý Huyền vì muốn Tiêu Vũ phục hôn mà cơ chế tham công tiếc việc đã chuyển hóa thành: Mình là tổng giám đốc công ty, mình lớn nhất, mình thuê rất nhiều nhân viên, mình sẽ không làm những chuyện mà nhân viên có thể xử lý, mà nhân viên không biết thì dạy cho nhân viên làm. Nhân viên không làm được thì mình làm ở nhà, nếu không làm được ở nhà thì, được rồi! Thì mình đi làm thôi! Nhưng mà,...mình có thể bỏ việc mà!
Vậy nên, Tiêu Vũ để ý, dạo gần đây, Quý Huyền hình như trở thành....Nhàn rỗi?
Tiêu Vũ xoay người nhìn Quý Huyền đang ngồi ở ghế sofa, hơn nữa đang nhìn cô không chớp mắt.
Tiêu Vũ: ".....Anh nhìn gì đấy?"
Quý Huyền giải thích với vẻ mặt nghiêm túc: "Thứ bảy tuần này, Khuất gia sẽ có tiệc tối chào đón người mới, mời các nhân sĩ nổi tiếng từ các giới khác nhau. Em có thời gian đi với anh không?"
Tiêu Vũ tắt điện thoại, dựa vào ghế sofa, vô cùng cá mặn nói: "Không đi, tuy em có thời gian, nhưng mà em không quen biết họ, đi làm gì?"
Quý Huyền không ngờ mình sẽ bị từ chối: ".....Mỗi ngày em đều ở nhà không chán à?"
Tiêu Vũ đưa cánh tay ra hướng ánh sáng, nhìn hai vết sẹo trên cánh tay trắng mịn, thẳng thừng nói: "Không chán! Có ăn có uống có ngủ, mỗi ngày đều luyện đàn rồi đi dạo. Đây là cuộc sống em theo đuổi, em còn gì đâu bất mãn nữa?"
Quý Huyền suýt chút nữa thốt ra câu hỏi: Em định nuôi mình thành heo đấy à?
Nhưng Quý Huyền biết đây là người anh muốn tái hôn, khuôn mặt baby dạo gần đây mập lên một chút chính là nữ thần trong lòng anh, tốt xấu nuốt những lời này lại.
"Dù cuộc sống tốt như vậy cũng nên ra ngoài chơi chứ!" Quý Huyền khuyên bảo.
Tiêu Vũ thở dài: "Nhưng mà, nếu đi tiệc tối với anh, chắc chắn sẽ có người ngứa mắt em."
Quý Huyền ngạc nhiên hỏi: "Vì sao?"
Tiêu Vũ nở nụ cười ôn nhu, trong lòng lại than thở, bởi vì Y Lam Nhã cũng bị khinh bỉ như thế đó! Nếu một hai phải giải thích cặn kẽ, đó là vì dựa theo tiểu thuyết, nếu bạn đi theo một người đàn ông xịn sò, chắc chắn sẽ bị gây hấn a ~
"Em suy nghĩ lại đi, chủ nhân của tiệc tối là Khuất gia, có tổ tiên là ngự trù đấy...."
Tiêu Vũ lập tức hạ cánh tay xuống, quay đầu nhìn Quý Huyền, hỏi lại: "Ngự trù?"
Quý Huyền: "....Ừ." Rõ ràng trước kia em đâu như thế.
Tiêu Vũ vươn đầu lưỡi hồng liếm môi, sau đó liền nở nụ cười siêu cấp moe: "Đi chứ, nhìn em không ưa mắt thì có ăn được em không? Không thể nào, vậy em sợ cái gì nữa? Đúng vậy, Quý Huyền, em - muốn - đi."
Tiêu Vũ sau khi K.O Quý Huyền bằng cái nghiêng đầu đầy moe, lập tức tượng tưởng ra vô số mỹ vị nhân gian.
Khi Quý Du về đến nhà, biết được mẹ mình muốn tham gia tiệc tối của Khuất gia liền vô cùng vui vẻ nói: "Oa! Món ăn nhà họ ngon lắm đó mẹ, còn ngon hơn, ngon ngon ngon ngon hơn ở quán nhiều nhiều nhiều lần đó ạ."
Vì thế, Tiêu Vũ càng mong đợi hơn, mà Tiêu Nhược Quang nghe Quý Du nói xong, liền nhìn Quý Huyền với ánh mắt lấp lánh chờ mong lạ kỳ.
Quý Huyền: "....Cái đó....."
Tiêu Nhược Quang nghiêng đầu chớp mắt nhìn cha nhóc, Quý • luôn bị nghiêng đầu K.O • Huyền không hề có nguyên tắc nói: "Cha đưa con đi theo."
Tiêu Vũ: ".......Anh đúng thật là chẳng giữ vững lập trường gì cả."
Quý Huyền ôm chặt Tiêu Nhược Quang: "Con trai anh muốn đi ăn, giữ nguyên tắc có tác dụng gì? Cha mang con đi ăn nhé."
Quý Du nhíu mày nói: "Con cũng muốn đi."
Quý Huyền liền nói: "Con đi mấy lần rồi." Lần nào đi cũng ầm ĩ đòi về.
Quý Du vừa nghe xong, liền đứng dậy chỉ vào Quý Huyền: "Cha trọng nam khinh nữ."
Quý Huyền: "....Bậy nào, bây giờ đã thế kỷ 21 rồi."
"Thế thì cha càng quá đáng, đã thế kỷ 21 rồi mà cha vẫn còn trọng nam khinh nữ." Quý Du gào to.
Quý Huyền đương nhiên cũng không có cách gì với con gái cưng, anh chỉ có thể đầu hàng: ".....Vậy thì, con cũng đi thôi."
Quý Du nhận được lời hứa hẹn từ cha lập tức lập mặt, cô nhóc xoay người nói với mẹ: "Mẹ ơi, mẹ con mình đi chọn lễ phục đẹp đẹp đi." Hoàn toàn không bố thí cho cha mình một chút ánh mắt.
"Con cũng mặc lễ phục sao?" Tiêu Vũ nhìn Quý Du hỏi.
"Con sẽ mặc váy công chúa, con có rất nhiều váy công chúa." Quý Du nói.
Tiêu Vũ nhìn Quý Huyền, Quý Huyền phản ứng nhanh, nói: "Mua, anh mua lễ phục cho em nhé."
Tiêu Vũ lập tức nói: "Em không phải người như thế, nhưng mà anh cứ muốn mua cho em thì em không có ý kiến."
Quý Huyền: "....."
Ngày hôm sau, Quý Huyền liền đưa Tiêu Vũ đi chọn lễ phục tham gia tiệc tối, họ đến chi nhánh của một nhãn hiệu thời trang quốc tế nổi tiếng. Quý Huyền trước giờ chưa từng tới đây, đây là cửa hàng được bạn anh giới thiệu.
Giám đốc cửa hàng hiển nhiên đã được nhắc nhở trước đó, vừa thấy Quý Huyền tới đã đon đả đi lên chào hỏi: "Ngài là Quý tổng phải không?"
Quý Huyền gật đầu, giám đốc quét mắt nhìn Tiêu Vũ một chút liền cung kính chào hỏi: "Phu nhân thích kiểu dáng như thế nào?"
"Kiểu nào cũng được, hợp với tôi là được." Tiêu Vũ nói.
Giám đốc vẫn nở nụ cười, trong lòng thì biết rằng: nói tùy ý, có nghĩa là càng về sau càng khó chọn đồ.
Giám đốc giới thiệu hai người một chiếc váy dạ hội in hoa làm bằng bằng tơ tằm: "Đây là mẫu mới của năm nay, là mẫu váy do tổng công ty thiết kế riêng cho khách hàng Trung Quốc, lấy cảm hứng từ sứ Thanh Hoa, kết hợp với thiết kế hiện đại. Hai dây vai làm cho người mặc càng thêm thanh lịch và phóng khoáng. Chiếc đai lưng này được đính cườm bằng thủ công được dùng để nhấn mạnh nét đẹp của thắt lưng. Toàn bộ váy được may bằng vải tơ tằm cao cấp, tôn lên vẻ đẹp đẳng cấp của chiếc váy. Phu nhân có vừa lòng với mẫu váy này không?"Tiêu Vũ lắc đầu, nói: "Dáng người tôi không đẹp, mặc bộ đó vào thì không khác gì bình sứ Thanh Hoa biết đi cả."
Giám đốc: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.