Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện
Chương 85
Da Thanh Oa
05/06/2021
Văn Thiên Lãng vừa tan tầm liền hay tin nhà có chuyện, vừa về nhà thì được báo là thằng con trai mình đã bị "bắt cóc".
Văn Thiên Lãng tức giận nha!
Cô nói xem, mấy người có phải coi nhà tôi thành nhà của mấy người phải không? Không có chuyện gì mà của sấn vào nhà tôi làm gì vậy?
Văn Thiên Lãng tức giận đùng đùng đi sang Quý gia, bấm chuông. Khổng Ngọc Tình tới mở cửa, sắc mặt bà khi thấy Văn Thiên Lãng cũng không đẹp chút nào, bà lạnh lùng nói: "Văn tổng về rồi!"
Văn Thiên Lãng: "......"
Mặc dù không biết tại sao, nhưng thái độ hổ báo của Văn Thiên Lãng héo hẳn đi, anh ta nói, "Tôi nghe nói con trai tôi đang ở đây."
Khổng Ngọc Tình cười ha ha ha một cách lạnh lẽo, nói: "Con trai? Văn tổng còn xem Tiểu Liệt là con trai cậu à? Tôi cứ tưởng vì trong nhà đã có hai đứa bé của nhị vị phu nhân nên Văn tổng định đuổi Văn thiếu gia ra khỏi nhà đó."
Văn Thiên Lãng nhìn Khổng Ngọc Tình đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi*, trong cơn giận dữ hỏi: "Bà nói cái gì đấy? Văn Liệt không phải con của Văn Thiên Lãng tôi, chẳng lẽ là con Quý tổng nhà bà?"
*Gốc "眼睛不是眼睛,鼻子不是鼻子": mô tả ai đó đang tức giận, khó chịu. Hoặc nói thể hiện sự không hài lòng hoặc ghê tởm đối phương.
Quý Huyền đi ra đứng ở cửa, cười nhạo, nói: "Của tôi? Vậy cũng đúng đó! Tình cờ vợ tôi cũng thích đứa nhỏ này, Quý Huyền tôi cũng không phải không nuôi được một đứa nhóc. "
Văn Thiên Lãng: ".....Đúng rồi, sao bụng vợ anh vẫn chưa phồng lên vậy?"
Quý Huyền: "......"
Tiêu Vũ đi ra ngoài, nhìn thấy Văn Thiên Lãng liền nói với anh ta: "Anh tới rồi thì vào đi. Đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với anh."
Văn Thiên Lãng và Quý Huyền đồng thời nhìn Tiêu Vũ, ánh mắt của họ dừng lại trên bụng cô.
Tiêu Vũ: "???" Nhìn gì vậy?
Văn Liệt nằm trên sô pha trong phòng khách, quần áo đã được cởi ra gần hết, chỉ mặc chiếc áo khoác cardigan hở cổ, sau lưng bôi đầy thuốc mỡ. Bác sĩ đang giúp cậu nhóc băng bó.
"Mẹ kiếp, mấy người đã làm gì con trai tôi?" Văn Thiên Lãng thấy Văn Liệt như vậy thì cả kinh, mở miệng mắng.
Văn Liệt thấy Văn Thiên Lãng cũng không đi tới cầu ấm áp hay xin cái ôm, hoặc là cáo trạng hay khóc gì đó. Cậu nhóc chỉ thờ ơ nằm trên ghế sô pha nhìn Văn Thiên Lãng, cũng không quan tâm đến lửa giận của anh ta.
Kết quả, dù Văn Thiên Lãng rất tức giận, nhưng mọi người ngồi trong phòng khách đều lãnh đạm nhìn anh ta, bao gồm cả con trai của anh ta luôn, Văn Thiên Lãng thế nhưng cũng thấy xấu hổ.
Tiêu Vũ ngồi lên sô pha, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh Văn Liệt: "Anh lại đây ngồi đi."
Văn Thiên Lãng đi tới ngồi xuống, nhìn bóng lưng Văn Liệt, anh ta vẫn có thể nhìn thấy những chỗ bong tróc trên lưng con trai mình qua lớp thuốc màu vàng trong suốt. Ngay cả tóc của Văn Liệt cũng bị bôi thuốc mỡ, Văn Thiên Lãng sững sờ nói: "Thằng bé bị sao vậy?"
Tiêu Vũ thở dài nói: "Trước tiên để Văn Liệt ở nhà tôi đi.""Cái gì?" Văn Thiên Lãng mộng bức hỏi, "Ở nhà mấy người? Thế thì ra thể thống gì? Tôi có nhà mà. "
"Nhưng...." Tầm mắt Tiêu Vũ chuyển tới lưng của Văn Liệt, nhẹ nhàng nói: "Đó không phải là nhà của thằng bé. "
Văn Thiên Lãng: "....."
Tiêu Vũ tiếp tục nói: "Tôi nghe nói gần đây Lâm Hồng đối xử với thằng bé rất tệ, Văn Liệt có nói với anh, nhưng anh vẫn luôn bảo Văn Liệt phải nhẫn nhịn."
Văn Thiên Lãng khô khan nói lại: " Đứa bé trong bụng Lâm Hồng đã được 5, 6 tháng, mắt thấy sắp sinh rồi, hồi trước lại bị động thai, bác sĩ dặn không thể để cô ấy tức giận nữa. "
Tiêu Vũ: "......" Anh gộp vợ lớn vợ bé ở chung một nhà, còn hy vọng vợ lớn không tức giận? Đây là cái logic thần thánh gì vậy?
Quý Huyền ngồi bên cạnh hỏi: "Vậy thì có liên quan gì đến thằng bé?"
Văn Thiên Lãng nhìn Quý Huyền, cau mày đáp: "Sao lại không liên quan, đứa bé trong bụng không phải là em trai hay em gái nó sao? Nó chỉ cần đợi vài tháng nữa là mẹ kế nó sinh em bé rồi."
Quý Huyền cười nói: "Vậy đợi sinh xong rồi nói sau! Thằng bé không có nghĩa vụ phải làm túi trút giận cho vợ anh."
Văn Thiên Lãng không đáp lại Quý Huyền, mà nhìn Văn Liệt hỏi: "Vết thương trên người con là do mẹ kế làm à?"
Văn Liệt vốn dĩ không muốn nói chuyện với cha mình, nhưng cậu nhóc cũng không muốn quay lại Văn gia cho nên cuối cùng vẫn mở miệng đáp: "Vâng, đau lắm, con không thích cô ta, con không muốn về, con muốn ở với chị Tiêu. "
Trong thâm tâm Văn Thiên Lãng biết như vậy là không đúng, Văn Liệt nên phải về nhà. Tuy nhiên, anh ta lại luyến tiếc hai bà bầu trong nhà, cả hai đứa bé trong bụng họ đều là con anh, đương nhiên anh ta mong đứa nào cũng sinh ra khỏe mạnh. Để Văn Liệt sống ở đây trước, đợi đến khi cả hai em nó sinh ra thì đón về cũng được.
Dù sao để Văn Liệt ở nhà, Lâm Hồng sẽ chửi bới nó, mà bản thân anh ta lại là người có lỗi trước nên đương nhiên phải quan tâm bụng của vợ mình hơn. Nếu đã như vậy thì, cho Văn Liệt ra riêng cũng tốt.
Nếu để Văn Liệt về....
"Nếu con về, con cũng sẽ làm đứa bé trong bụng cô ta bị sẩy." Văn Liệt nói.
Tiêu Vũ lập tức nhíu mày, Văn Liệt đang thiếu mắng đâu! Văn Thiên Lãng quả nhiên tức điên lên: "Mày nói cái gì, thằng ranh con này."
Văn Thiên Lãng nói xong định rút thắt lưng ra, Quý Huyền nắm lấy tay anh ta, lạnh lùng nói: "Anh xem nơi này là nhà ai? Con tôi còn đang ở đây! Nếu anh dám quất Văn Liệt trước bọn trẻ, có tin là tôi quất lại anh không? "
Văn Thiên Lãng: "Anh....."
Ông nội Quý nói theo: "Cháu trai tôi tham gia quân đội nhiều năm rồi đấy."
Văn Thiên Lãng: ".....Anh buông tay, có gì ngồi nói chuyện đã. "
Quý Huyền buông tay, Tiêu Vũ tiếp tục nói: " Nếu Văn Liệt đi về với anh thì cũng sẽ bị bắt nạt tiếp. Nói nhẹ thì gọi là xung đột gia đình. Nói nghiêm túc hơn thì cái này gọi là lạm dụng trẻ em, là phạm luật. Văn Liệt nói mình muốn kiện Lâm Hồng, đây là bức ảnh tôi chụp vết thương thằng bé, có thể sử dụng làm bằng chứng. Cảnh sát cũng đã đến, và Lâm Hồng cũng đã thừa nhận hành vi của mình, cho nên, Lâm Hồng xem như đã có tiền án trong hồ sơ ở cục công an. Chỉ cần Văn Liệt đồng ý khởi tố, chúng tôi cơ bản có thể xác định thắng. "
Văn Thiên Lãng không thể tin được nhìn về Văn Liệt, Văn Liệt nhìn Văn Thiên Lãng:" Con có thể không kiện cô ta, nhưng mà, mấy người không thể kiểm soát con nữa. "
Văn Thiên Lăng liếc nhìn mọi người trong phòng khách, cuối cùng nhìn về phía Văn Liệt hỏi: "Con nghiêm túc?"
Văn Liệt gật đầu, Văn Thiên Lãng đứng dậy, nói một câu: "Con sẽ hối hận. " Sau đó anh ta lảo đảo rời đi.
Không có ông đây, mày nhất định sẽ hối hận. Văn Thiên Lãng hung hăng nói trong lòng, sau đó anh ta nghe thấy Tiêu Vũ gọi: "Chờ một chút."
Trong lòng Văn Thiên Lãng vui vẻ, xem đi, người ta chưa chắc muốn mày đâu.
Văn Thiên Lộ nghiêm mặt xoay người, Tiêu Vũ đưa cho anh ta một tờ giấy và nói: "Tiền tiêu vặt hàng tháng, học phí, tiền ăn và các khoản khác đều ở đây. Tôi sẽ lấy tiền vào mùng một mỗi tháng, đừng quên đấy."
Văn Thiên Lãng run rẩy cầm lấy giấy: "Không phải vừa rồi chồng cô bảo anh ta có thể nuôi nó sao? "
Tiêu Vũ cười đáp: "Anh ấy nói có thể thì đương nhiên là có thể, nhưng mà anh chịu để chúng tôi nhận nuôi Văn Liệt không?"
Văn Thiên Lãng ngoan ngoãn lắc đầu, Tiêu Vũ liền nở nụ cười và nói: "Vậy mong anh nhớ đưa tiền vào mùng 1 mỗi tháng, nếu không tôi sẽ sang nhà anh gõ cửa, bắc cái loa để đòi tiền đấy. "
Văn Thiên Lãng: "......Tôi đã biết. "
Nhìn Văn Thiên Lãng rời đi, Tiêu Vũ mỉm cười quay đầu nói với Văn Liệt: "Em nghe thấy chưa? An tâm ở đây đi! Mỗi một ngày em ở đây đều được cha em sẽ trả tiền, có lẽ mỗi ngày còn đưa dư ra để chúng ta kiếm chác chút đỉnh đấy."
Tiêu Vũ đi tới, nhìn Văn Liệt đang nằm trên sofa nói như vậy.
Hai mắt Văn Liệt đỏ ửng lên, nhóc nhìn Tiêu Vũ ra sức gật đầu: "Ưm." Chị Tiêu nói, cậu không phải là ăn nhờ ở đậu, nhưng sự thật như thế nào cậu đều hiểu rõ.
Ông nội Quý mỉm cười nhìn Tiêu Vũ nói: "Cháu rất chu đáo."
Tiêu Vũ quay đầu lại: "Cám ơn ông nội, là cháu tùy hứng mang thằng bé về."
Ông nội Quý giả bộ tức giận: "Làm sao? Chỉ có cháu tốt bụng à? Chúng ta cũng tốt bụng mà, thấy loại chuyện này cũng sẽ không thờ ơ. Quý gia không thiếu gì tên cà lăm kia, cháu cứ yên tâm! Nơi này chính là nhà của cháu, cháu muốn làm gì cũng được. Đúng không! Thằng cháu ngốc của ông?
Quý Huyền nhìn Tiêu Vũ mỉm cười gật đầu," Ừ, em là mẹ đứa nhỏ, em muốn gì cũng được."
Quý Yến "......" Đúng là đồ ngốc, tự nhiên thêm từ mẹ đứa nhỏ làm gì, ngại mình chưa đủ khó khăn à.
Ông nội: "Thằng ngốc."
Tiêu Nhược Quang và Quý Du từ một chiếc ghế sofa khác chạy đến, vui vẻ hỏi: "Anh Tiểu Liệt sẽ sống cùng nhà mình hả mẹ?"
Tiêu Vũ gật đầu, Tiêu Nhược Quang hoan hô một tiếng, chạy tới chỗ Văn Liệt nói: "Anh Tiểu Liệt anh ở nhà em, em sẽ chăm sóc anh."
Quý Du cau mày, hừ lạnh: "Anh ngốc thật, mẹ kế anh già hơn anh mà anh còn để bà ta bắt nạt."
Nghe được những lời này, trong lòng Văn Liệt thật ấm áp trên mặt mang theo nụ cười: "Ừ, anh ngốc."
Quý Du nhìn Văn Liệt lần nữa, hốc mắt cô bé đỏ lên nhưng lại không khóc mà chỉ dịu dàng hỏi: "Anh có đau lắm không?"
Văn Liệt lắc đầu, Quý Du dậm chân: "Anh nói dối, khi nãy anh còn kêu đau với mẹ em."
Tiêu Vũ nhìn ba đứa trẻ đang quây quần bên nhau, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng.
Quý Huyền đứng một bên nhìn cô, trên mặt cũng là nụ cười mãn nguyện.
Hửm? Tiêu Vũ đột nhiên sửng sốt một chút rồi nghĩ: Văn Liệt sống ở nhà mình. Nam chủ đến nhà nam nữ phụ ở, vậy....Chẳng phải có nghĩa, cả đám sẽ lớn lên cùng nhau? Điều này đâu giống thanh mai trúc mã sống cạnh nhà nhau?
Hơn nữa, ngoài trừ quan hệ huyết thống, mấy đứa nhóc này sẽ là anh chị em đó! Chẳng lẽ mai sau nam chủ sẽ vì một người phụ nữ mà xử lý em trai em gái lớn lên cùng mình, đối xử chân thành với mình ư? Nếu mà vậy thì có còn là người không? Đúng vậy, nam chủ sẽ không làm vậy, như thế chẳng phải....mình đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh của mấy đứa bé sao?
"Ahahahahaha" Tiêu Vũ quá hạnh phúc, nhìn ba đứa nhóc trước mặt cười thành tiếng nói: "Đúng đúng đúng, mấy đứa nhất định phải sống tốt với nhau, Tiểu Du với Tiểu Quang không được bắt nạn anh Tiểu Liệt nhé! Nếu mẹ mà biết thì mẹ sẽ dùng thắt lưng đánh đấy." Đây chính là đùi vàng của mấy đứa đấy! Ôm lấy, ôm chặt nó vào các cục cưng.
Quý Huyền: "...." Sao cổ lại cười thế?
- ---
"Bỏng cấp độ 2*, lớp da bị tróc đã được băng lại để tránh nhiễm trùng. Những chỗ khác bị phồng rộp cần phải để hở cho lành. Ngay sau khi thuốc mỡ được thấm vào da thì phải bôi lại, nếu không sẽ luôn cảm thấy bỏng rát, sẽ rất đau. Thuốc mỡ này là để giảm đau làm mát, bôi đến khi hết mụn nước, làn da không còn đỏ thì không ngừng bôi cũng được. Còn mấy chỗ bị tróc da thì phải thay băng mỗi ngày, mấy hôm nữa vết thương sẽ đóng vảy là ổn.
*Bỏng cấp độ hai chính là bề mặt da xuất hiện mụn nước, da bị phồng rộp. Thường thì mất 3 tuần để lành.
Tiêu Vũ lấy thuốc mỡ từ bác sĩ, ghi nhớ từng thứ một.
Ngày hôm sau, cô Vu nhìn đôi vợ chồng trước mặt nói: "Hai anh chị giúp Văn Liệt đăng ký sao?"
Tiêu Vũ cười nói: "Đúng vậy."
Thầy Vu hỏi, "Sao hai người lại tới?" Cô ấy vừa lấy sổ ghi chép vừa thuận miệng hỏi.
Tiêu Vũ: "Văn Liệt được chúng tôi nhận nuôi, về sau sẽ ngồi xe nhà tôi, cùng Tiểu Du đến trường rồi tan học về nhà."
Cây bút trên tay cô Vu ngừng lại, nhìn Tiêu Vũ hỏi: "Nhận nuôi ạ? Trò ấy có cha mẹ, sao lại gửi nuôi nhà chị vậy? Không phải mấy đứa bé nhận nuôi là không cha không mẹ không người thân ư?
Tiêu Vũ nói: "Thằng bé làm gì có cha mẹ hay người thân đâu, hoàn cảnh nhà thằng bé như thế nào, cô giáo còn không rõ sao?"
Cô Vu thở dài: "Hài, trò ấy ở nhà anh chị thì ở nhà anh chị thôi! Vậy mai mốt chị phụ đạo cho mấy em ấy làm bài tập nhé."
Tiêu Vũ gật đầu đáp: "Đương nhiên, đương nhiên, tôi sẽ thuê gia sư dạy hai đứa nó."
Cô giáo Vu cười nói: "Nhưng chị đừng mời giáo viên trường mình nhé, họ đều kín lịch rồi."
Tiêu Vũ: "Vậy trường đối thủ của mấy cô là trường nào vậy?"
Cô giáo Vu: "...."
Quý Huyền: "....." Thế mà em cũng vặn lại được à?
Ngày thứ hai tại Quý gia, Văn Liệt cuối cùng cũng đã phòng riêng của mình. Trưa hôm đó có người đưa đồ đến, xe tải lớn chất đầy giường, bàn, ghế, giá sách và thậm chí nhiều đồ chơi hình gấu trúc.
Tiêu Vũ nhìn nhân viên ôm hai con gấu trúc lớn đi qua cô, Văn Liệt vẫn nằm trên sô pha, vết bỏng hầu hết đều nằm ở lưng, đứng dậy nói chuyện dễ bị chạm vào vết thương.
Vì vậy, nếu không cần thiết thì Tiêu Vũ sẽ để cậu nằm sấp, nếu có thời gian thì Tiêu Vũ vẫn sẽ ôm cậu nhóc, để cậu nhóc dựa vào người mình.
Nhìn thấy mấy con gấu trúc khổng lồ đi ngang qua, Văn Liệt cười nói với Tiêu Vũ: "Cám ơn chị, em rất thích."
Tiêu Vũ sửng sốt, nói: "Nhóc thích à?"
Quý Huyền lấy ra hóa đơn đối chiếu, nói: "Cậu nhóc thích đấy, nó muốn mấy đồ hình gấu trúc, mấy con gấu trúc kia là nó chọn đấy."
Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn Văn Liệt hỏi: "Nhóc thích gấu trúc?" Trời ui, con người tựa như núi băng, lạnh lùng, lãnh khốc, tổng tài bá đạo.... lại thích đồ chơi hình gấu trúc?
Văn Liệt gật đầu đáp:" Mọi người đều thích gấu trúc mà! "
"À!" Tiêu Vũ gật đầu, nhìn nhân viên chuyển từng thứ lên lầu, nói với Văn Liệt: "Lại đây, chị Tiêu ôm em lên, phòng của em, em muốn bài trí thế nào thì bố trí."
Văn Liệt đỏ mặt, nhưng vẫn bò dậy, vươn tay muốn ôm một cái. Tiêu Vũ một tay ôm lấy cậu, vì tóc dính đầy thuốc mỡ, nên Văn Liệt không dám dựa vào vai Tiêu Vũ, đầu vẫn luôn giữ thẳng.
Tiêu Nhược Quang và Quý Du đã ở trên lầu nhìn phòng, còn muốn xen mồm chỉ đạo. Thấy Tiêu Vũ ôm Văn Liệt lên, cả hai vui vẻ gọi: "Mẹ, mẹ ơi, xem này, cái giường này lớn đến mức có thể chứa nhiều Tiểu Quang."
Tiêu Vũ liếc nhìn, hóa ra là một chiếc giường gỗ lớn, với lan can bảo vệ và có cả khung để treo màn, chủ yếu dùng để treo những ngôi sao dạ quang. Khổng Ngọc Tình thấy nhân viên lắp ráp giường xong thì bắt đầu trải chăn ga.
Tiêu Vũ hỏi: "Thím Khổng, chăn ga không cần phơi sao ạ?"
Khổng Ngọc Tình cười nói, "Giường này vốn là mua cho tiểu thiếu gia, lúc lắp xong thì chưa dùng đến, mới dọn vào kho gần đây. Vừa lúc Văn thiếu gia Văn cần dùng, giường còn mới nên không có vấn đề. Còn cái ga này có sẵn trong nhà, cũng đã giặt sạch, nhưng mà hình lại là kiểu tiểu thiếu gia thích, không biết Văn thiếu gia có thích không?"
Văn Liệt nhìn thử, nói: "Cháu thích ạ, cháu thích gấu nhỏ lắm. "
Tiêu Nhược Quang bổ nhào lên giường đã trải xong ga, nói: "Em cũng thích."
Văn Liệt bật cười, Quý Huyền bế Tiêu Nhược Quang lên, nói: "Đây là giường của anh Tiểu Liệt, con đừng nghịch."
Văn Liệt nói: "Không sao đâu ạ, Tiểu Quang thích nó mà."
Tiêu Vũ ôm Văn Liệt nhìn giá sách và bàn học, đèn trong phòng đủ sáng nên không chuẩn bị thêm đèn.
Tiêu Vũ nói: "Giá sách không lớn nhưng chắc cũng đủ cho nhóc, mai mốt nhóc thích sách gì thì cứ mua, tiền cha nhóc đưa chị sẽ gửi vào thẻ riêng cho nhóc, đến lúc đó nhóc có thể cùng đi nhà sách với Tiểu Du, nhìn xem có muốn mua gì không?"
Văn Liệt nhỏ giọng cảm ơn, Tiêu Vũ hỏi cậu có điều không hài lòng, hay không thích cách sắp xếp không?
Văn Mặc không có gì bất mãn, vui vẻ nói mình rất thích.
Căn phòng rất rộng, cho nên có một góc riêng để đồ chơi. Góc vui chơi được trải thảm dày, trên kệ có các loại đồ chơi khác nhau, trong thùng cũng có. Con gấu trúc khổng lồ ngồi trong góc, Văn Liệt có thể ngồi dựa vào chú gấu này.
Trên giường còn có một gấu trúc nhỏ làm gối ôm, Tiêu Nhược Quang nhìn nó, nói: "Con cũng muốn, con cũng muốn."
Quý Huyền nói, "Không phải con thích cừu con à?"
Tiêu Nhược Quang ngước nhìn Quý Huyền với ánh mắt trông mong: "Bây giờ con thích gấu trúc rồi."
Quý Huyền không hề có nguyên tắc nói: "Cha mua cho con."
Quý Du nhìn con gấu trúc một lúc lâu, cũng nói, "Con cũng không muốn búp bê nữa, muốn gấu trúc cơ. "
Quý Huyền gật đầu nói: "Mua. "
Vết thương của Văn Liệt qua một hai ngày đã đỡ hơn nhiều, không còn đau, mụn nước cũng hết, mặc quần áo bông cũng không bị đau nữa. Dù chỗ tróc da vẫn chưa đóng vảy nhưng không còn đau nữa. Băng bó rồi thì mặc quần áo vào, làm động tác nhẹ không sao hết.
Phòng của Văn Liệt đã được bố trí xong, màu chủ đạo là màu xanh biển, khung giường treo những ngôi sao, ban đêm phát ra ánh sáng mờ ảo.
Phòng của Quý Du là màu hồng công chúa, của Tiêu Nhược Quang là màu xanh nhạt nên phòng của Văn Liệt ngược lại nhìn trưởng thành hơn một tí. Hai chị em thường xuyên được Văn Liệt mời sang phòng cậu chơi, liền thích phòng đó luôn, cả ba thường hay ngồi làm bài tập trong phòng Văn Liệt.
- ---
Chuẩn bị tựu trường, Tiêu Vũ dẫn ba đứa trẻ đi mua cặp với đồ dùng học tập khác nhau.
Lúc về nhà, Văn Thiên Lãng gọi điện thoại nói tiền đã chuẩn bị xong, kêu Văn Liệt quay đó lấy. Lúc đó Tiêu Vũ đã nói: "Cái gì mà tiền đã chuẩn bị xong? Con tin trao đổi là ai đấy? Anh lại đây mà đưa."
"Tôi gửi con cho mấy người nuôi, không lẽ không được gặp mặt sao? Bảo nó về đây mà lấy." Văn Thiên Lãng tức đến đau đầu.
Tiêu Vũ nói "Được"! Xoay người liền lật mặt gọi Quý Huyền, sau đó hai người cùng nhau đưa Văn Liệt về nhà để lấy tiền sinh hoạt.
Lần nãy vẫn là quản gia Văn gia đến tới mở cửa, khi nhìn thấy Tiêu Vũ và Quý Huyền, bà ta giật giật khóe miệng, nhưng vẫn cam chịu.
Tiêu Vũ thoải mái đi vào trong với Văn Liệt, Quý Huyền làm bảo vệ không nói một lời đi vào theo.
Ngồi trong phòng khách không chỉ có Văn Thiên Lãng, mà còn có Lâm Hồng, Y Lam Nhã với hai người lớn tuổi.
Văn Liệt không chủ động lên tiếng chào hỏi, một trong hai người lớn tuổi hẳn là cụ cố Văn gia kiêm ông nội Văn Thiên Lãng. Cụ cố Văn thoại nhìn rất hiền từ, chắc xuất thân từ nghèo khó nên ông không mang lại cảm giác cao cao tại thượng, nhưng đó chỉ là cảm giác.
*Gốc "Lão thái gia" = Cụ cố ông.
Công ty Văn gia là do một tay ông ta làm nên, ông ta nhìn Văn Liệt, cười ha hả nói: "Tiểu Liệt, tới đây."
Văn Liệt lùi về sau một bước, trốn sau lưng Tiêu Vũ. Tiêu Vũ mỉm cười, ngồi xuống ghế sô pha với bọn họ, Quý Huyền lên tiếng chào hỏi: "Văn lão thái gia, cháu không nghĩ ông lại tới."
Cụ cố Văn khẽ liếc Văn Liệt, lại nhìn Quý Huyền nói: " Thằng nhóc nhà Quý đấy à! Lớn cả rồi, trông rất tốt."
Quý Huyền cười cười, cụ cố Văn lại nói tiếp: "Ông ở đây, cháu cũng biết nguyên nhân, Văn Liệt là chắt trai đích tôn Văn gia ông, nói gì thì cũng không đến nỗi phải đưa sang Quý gia mấy cháu nuôi. Này nói ra thì còn thể thống gì nữa? Tuy bây giờ Văn gia ông khó khăn cũng không đến nỗi không nuôi được một đứa trẻ."
Quý Huyền cười nói: "Đó là chuyện đương nhiên, mọi chi phí của Văn Liệt đều do Văn gia trả tiền, một xu cũng không thiếu."
Cụ cố Văn: "....."
Văn Thiên Lãng không thể tin được mà nhìn Quý Huyền, chỉ cảm thấy mới không gặp Quý Huyền mấy hôm mà sao anh ta lại nói chuyện y hệt vợ anh ta vậy.
Cụ cố Văn ho khan một tiếng, nói: "Ông biết cháu tốt bụng, chuyện của Văn Liệt, ông cũng nghe Thiên Lãng nói rồi. Lần này là Thiên Lãng không đúng, nó đối xử bất công. Cái cô Lâm Hồng này ông cũng không thích mà Thiên Lãng cứ một hai đòi mang về, vậy thì mang về thôi! Nhưng, Văn Liệt là người của Văn gia, Lâm Hồng dù thế nào cũng không thể bằng cháu nó được. Ông muốn nói là, để Lâm Hồng nói lời xin lỗi với Tiểu Liệt, chuyện này cho qua."
Lâm Hồng cam chịu nhìn Văn Thiên Lãng đối diện, oán hận trừng mắt nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói:" Thành thật xin lỗi, Tiểu Liệt, mẹ không phải cố ý đâu. "
Tiêu Vũ "run bần bật" núp sau lưng Quý Huyền: "Chồng à, cô ta thật khủng khiếp."
Quý Huyền: "....." Bất đắc dĩ nhìn Tiêu Vũ một cái, anh quay lại nhìn cụ cố Văn, nói: "Ông cũng thấy đấy ạ, thái độ của Lâm Hồng không hề thể hiện sự hòa hảo. Ngay cả người ngoài như cháu cũng cảm nhận được thái độ hung hăng của cô ta. Cho dù Văn Liệt có quay lại, khi xảy ra chuyện, thể diện gia đình Văn sao tốt được ạ?"
Cụ cố Văn quay đầu lại liếc nhìn Lâm Hồng, người lớn tuổi còn lại ngồi bên cạnh Lâm Hồng hẳn là bà cố Văn, liền cho Lâm Hồng một cái tát, bộ móng nhọn sướt qua, làm rách da mặt Lâm Hồng, Lâm Hồng sợ hãi cúi đầu.
Bà cố Văn nghiêm mặt quát cô ta: " Cô là cái thứ gì? Ăn cơm của Văn gia tôi, phải có thái độ cung kính với người Văn gia chứ!"
Hai mắt Lâm Hồng đỏ bừng, cô ta che mặt không dám nói. Công ty nhà họ Văn hiện nay vẫn do ông cố Văn gia đứng tên, cụ ta hiện tại là trụ cột của nhà họ Văn, lại là thế hệ lớn nhất, gia thế khổng lồ. Không ai không dỗ dành hai cụ này, nếu cô ta dám cãi lại, Văn Thiên Lãng nhất định sẽ giết cô ta.
Mặc dù nói vậy, nhưng Văn Thiên Lãng vẫn cẩn thận nói: "Bà nội, trong bụng của Lâm Hồng còn có đứa bé của cháu."Bà cố Văn đảo mắt nhìn vợ lớn vợ nhỏ của anh ta, nói: "Sau khi sinh thì đưa đi xét ADN."
Văn Thiên Lãng lau mồ hôi trên trán vâng dạ: "Vâng ạ, đương nhiên, đương nhiên rồi ạ."
Tiêu Vũ cạn cả lời, người đáng ghét cũng có cái đáng thương, hoặc còn có câu: ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác.
Cụ cố Văn tiếp tục quay đầu lại, nói với Văn Liệt, "Tiểu Liệt, bây giờ con còn nhỏ, không hiểu chuyện. Văn gia, mới là nhà của con, là gốc rễ của con."
Quý Huyền vỗ nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của Văn Liệt, trấn an cậu, sau đó nói với cụ cố Văn, "Ông nói đi ạ! Ông muốn thế nào mới chịu đồng ý cho Tiểu Liệt ở bên nhà cháu, chúng ta là người mắt sáng không nói tiếng lóng, ý của ông cháu hiểu."
Cụ cố Văn nhìn Quý Huyền, đột nhiên cười "hahahahahahahaha", nói: " Thằng nhóc cháu đúng là rất thông thấu."
Tiêu Vũ nói nhỏ với Quý Huyền, " Ông ta là một tên cáo già gian xảo, anh đừng đáp ứng yêu cầu của ông ta."
Cụ cố Văn: ".....Cô gái, cô nói lớn quá."
Tiêu Vũ quay lại nhìn ông ta: "Cháu nói cho ông nghe đó ạ."
Cụ cố Văn: "....."
Quý Huyền vỗ nhẹ đầu Tiêu Vũ, nhìn cô, mỉm cười nói: "Không sao đâu, những chuyện em mong muốn, anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành, miễn là anh có thể làm."
Tiêu Vũ sửng sốt, sững sờ nhìn Quý Huyền.
Trong lòng cụ cố Văn đắc ý, để chắt trai của ông ở nhà cô cậu hai năm thì sao? Không phải cuối cùng nó cũng phải về nhà sao, bây giờ còn được chỗ tốt nữa.
"Lão thái gia." Tiêu Vũ quay đầu nhìn phía cụ cố Văn, cụ cố Văn mở mắt nhìn lại Tiêu Vũ, chỉ là một đứa con gái, ông ta không thèm để tâm.
Tiêu Vũ nở một nụ cười vô cùng rực rỡ, nói: "Ông có biết có một hòn đảo tên là Hằng Hồ Pha không?"
Đôi mắt của cụ cố Văn lập tức mở to, nhìn Tiêu Vũ một cách không thể tin được, ánh mắt quẫn trí. Trông buồn cười cực.
Ông ta run lên, một câu cũng không nói nên lời.
Tiêu Vũ khẽ cười với ông, "Đứa nhỏ Văn Liệt này..... tạm thời sống với cháu nhé."
Văn Thiên Lãng tức giận nha!
Cô nói xem, mấy người có phải coi nhà tôi thành nhà của mấy người phải không? Không có chuyện gì mà của sấn vào nhà tôi làm gì vậy?
Văn Thiên Lãng tức giận đùng đùng đi sang Quý gia, bấm chuông. Khổng Ngọc Tình tới mở cửa, sắc mặt bà khi thấy Văn Thiên Lãng cũng không đẹp chút nào, bà lạnh lùng nói: "Văn tổng về rồi!"
Văn Thiên Lãng: "......"
Mặc dù không biết tại sao, nhưng thái độ hổ báo của Văn Thiên Lãng héo hẳn đi, anh ta nói, "Tôi nghe nói con trai tôi đang ở đây."
Khổng Ngọc Tình cười ha ha ha một cách lạnh lẽo, nói: "Con trai? Văn tổng còn xem Tiểu Liệt là con trai cậu à? Tôi cứ tưởng vì trong nhà đã có hai đứa bé của nhị vị phu nhân nên Văn tổng định đuổi Văn thiếu gia ra khỏi nhà đó."
Văn Thiên Lãng nhìn Khổng Ngọc Tình đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi*, trong cơn giận dữ hỏi: "Bà nói cái gì đấy? Văn Liệt không phải con của Văn Thiên Lãng tôi, chẳng lẽ là con Quý tổng nhà bà?"
*Gốc "眼睛不是眼睛,鼻子不是鼻子": mô tả ai đó đang tức giận, khó chịu. Hoặc nói thể hiện sự không hài lòng hoặc ghê tởm đối phương.
Quý Huyền đi ra đứng ở cửa, cười nhạo, nói: "Của tôi? Vậy cũng đúng đó! Tình cờ vợ tôi cũng thích đứa nhỏ này, Quý Huyền tôi cũng không phải không nuôi được một đứa nhóc. "
Văn Thiên Lãng: ".....Đúng rồi, sao bụng vợ anh vẫn chưa phồng lên vậy?"
Quý Huyền: "......"
Tiêu Vũ đi ra ngoài, nhìn thấy Văn Thiên Lãng liền nói với anh ta: "Anh tới rồi thì vào đi. Đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với anh."
Văn Thiên Lãng và Quý Huyền đồng thời nhìn Tiêu Vũ, ánh mắt của họ dừng lại trên bụng cô.
Tiêu Vũ: "???" Nhìn gì vậy?
Văn Liệt nằm trên sô pha trong phòng khách, quần áo đã được cởi ra gần hết, chỉ mặc chiếc áo khoác cardigan hở cổ, sau lưng bôi đầy thuốc mỡ. Bác sĩ đang giúp cậu nhóc băng bó.
"Mẹ kiếp, mấy người đã làm gì con trai tôi?" Văn Thiên Lãng thấy Văn Liệt như vậy thì cả kinh, mở miệng mắng.
Văn Liệt thấy Văn Thiên Lãng cũng không đi tới cầu ấm áp hay xin cái ôm, hoặc là cáo trạng hay khóc gì đó. Cậu nhóc chỉ thờ ơ nằm trên ghế sô pha nhìn Văn Thiên Lãng, cũng không quan tâm đến lửa giận của anh ta.
Kết quả, dù Văn Thiên Lãng rất tức giận, nhưng mọi người ngồi trong phòng khách đều lãnh đạm nhìn anh ta, bao gồm cả con trai của anh ta luôn, Văn Thiên Lãng thế nhưng cũng thấy xấu hổ.
Tiêu Vũ ngồi lên sô pha, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh Văn Liệt: "Anh lại đây ngồi đi."
Văn Thiên Lãng đi tới ngồi xuống, nhìn bóng lưng Văn Liệt, anh ta vẫn có thể nhìn thấy những chỗ bong tróc trên lưng con trai mình qua lớp thuốc màu vàng trong suốt. Ngay cả tóc của Văn Liệt cũng bị bôi thuốc mỡ, Văn Thiên Lãng sững sờ nói: "Thằng bé bị sao vậy?"
Tiêu Vũ thở dài nói: "Trước tiên để Văn Liệt ở nhà tôi đi.""Cái gì?" Văn Thiên Lãng mộng bức hỏi, "Ở nhà mấy người? Thế thì ra thể thống gì? Tôi có nhà mà. "
"Nhưng...." Tầm mắt Tiêu Vũ chuyển tới lưng của Văn Liệt, nhẹ nhàng nói: "Đó không phải là nhà của thằng bé. "
Văn Thiên Lãng: "....."
Tiêu Vũ tiếp tục nói: "Tôi nghe nói gần đây Lâm Hồng đối xử với thằng bé rất tệ, Văn Liệt có nói với anh, nhưng anh vẫn luôn bảo Văn Liệt phải nhẫn nhịn."
Văn Thiên Lãng khô khan nói lại: " Đứa bé trong bụng Lâm Hồng đã được 5, 6 tháng, mắt thấy sắp sinh rồi, hồi trước lại bị động thai, bác sĩ dặn không thể để cô ấy tức giận nữa. "
Tiêu Vũ: "......" Anh gộp vợ lớn vợ bé ở chung một nhà, còn hy vọng vợ lớn không tức giận? Đây là cái logic thần thánh gì vậy?
Quý Huyền ngồi bên cạnh hỏi: "Vậy thì có liên quan gì đến thằng bé?"
Văn Thiên Lãng nhìn Quý Huyền, cau mày đáp: "Sao lại không liên quan, đứa bé trong bụng không phải là em trai hay em gái nó sao? Nó chỉ cần đợi vài tháng nữa là mẹ kế nó sinh em bé rồi."
Quý Huyền cười nói: "Vậy đợi sinh xong rồi nói sau! Thằng bé không có nghĩa vụ phải làm túi trút giận cho vợ anh."
Văn Thiên Lãng không đáp lại Quý Huyền, mà nhìn Văn Liệt hỏi: "Vết thương trên người con là do mẹ kế làm à?"
Văn Liệt vốn dĩ không muốn nói chuyện với cha mình, nhưng cậu nhóc cũng không muốn quay lại Văn gia cho nên cuối cùng vẫn mở miệng đáp: "Vâng, đau lắm, con không thích cô ta, con không muốn về, con muốn ở với chị Tiêu. "
Trong thâm tâm Văn Thiên Lãng biết như vậy là không đúng, Văn Liệt nên phải về nhà. Tuy nhiên, anh ta lại luyến tiếc hai bà bầu trong nhà, cả hai đứa bé trong bụng họ đều là con anh, đương nhiên anh ta mong đứa nào cũng sinh ra khỏe mạnh. Để Văn Liệt sống ở đây trước, đợi đến khi cả hai em nó sinh ra thì đón về cũng được.
Dù sao để Văn Liệt ở nhà, Lâm Hồng sẽ chửi bới nó, mà bản thân anh ta lại là người có lỗi trước nên đương nhiên phải quan tâm bụng của vợ mình hơn. Nếu đã như vậy thì, cho Văn Liệt ra riêng cũng tốt.
Nếu để Văn Liệt về....
"Nếu con về, con cũng sẽ làm đứa bé trong bụng cô ta bị sẩy." Văn Liệt nói.
Tiêu Vũ lập tức nhíu mày, Văn Liệt đang thiếu mắng đâu! Văn Thiên Lãng quả nhiên tức điên lên: "Mày nói cái gì, thằng ranh con này."
Văn Thiên Lãng nói xong định rút thắt lưng ra, Quý Huyền nắm lấy tay anh ta, lạnh lùng nói: "Anh xem nơi này là nhà ai? Con tôi còn đang ở đây! Nếu anh dám quất Văn Liệt trước bọn trẻ, có tin là tôi quất lại anh không? "
Văn Thiên Lãng: "Anh....."
Ông nội Quý nói theo: "Cháu trai tôi tham gia quân đội nhiều năm rồi đấy."
Văn Thiên Lãng: ".....Anh buông tay, có gì ngồi nói chuyện đã. "
Quý Huyền buông tay, Tiêu Vũ tiếp tục nói: " Nếu Văn Liệt đi về với anh thì cũng sẽ bị bắt nạt tiếp. Nói nhẹ thì gọi là xung đột gia đình. Nói nghiêm túc hơn thì cái này gọi là lạm dụng trẻ em, là phạm luật. Văn Liệt nói mình muốn kiện Lâm Hồng, đây là bức ảnh tôi chụp vết thương thằng bé, có thể sử dụng làm bằng chứng. Cảnh sát cũng đã đến, và Lâm Hồng cũng đã thừa nhận hành vi của mình, cho nên, Lâm Hồng xem như đã có tiền án trong hồ sơ ở cục công an. Chỉ cần Văn Liệt đồng ý khởi tố, chúng tôi cơ bản có thể xác định thắng. "
Văn Thiên Lãng không thể tin được nhìn về Văn Liệt, Văn Liệt nhìn Văn Thiên Lãng:" Con có thể không kiện cô ta, nhưng mà, mấy người không thể kiểm soát con nữa. "
Văn Thiên Lăng liếc nhìn mọi người trong phòng khách, cuối cùng nhìn về phía Văn Liệt hỏi: "Con nghiêm túc?"
Văn Liệt gật đầu, Văn Thiên Lãng đứng dậy, nói một câu: "Con sẽ hối hận. " Sau đó anh ta lảo đảo rời đi.
Không có ông đây, mày nhất định sẽ hối hận. Văn Thiên Lãng hung hăng nói trong lòng, sau đó anh ta nghe thấy Tiêu Vũ gọi: "Chờ một chút."
Trong lòng Văn Thiên Lãng vui vẻ, xem đi, người ta chưa chắc muốn mày đâu.
Văn Thiên Lộ nghiêm mặt xoay người, Tiêu Vũ đưa cho anh ta một tờ giấy và nói: "Tiền tiêu vặt hàng tháng, học phí, tiền ăn và các khoản khác đều ở đây. Tôi sẽ lấy tiền vào mùng một mỗi tháng, đừng quên đấy."
Văn Thiên Lãng run rẩy cầm lấy giấy: "Không phải vừa rồi chồng cô bảo anh ta có thể nuôi nó sao? "
Tiêu Vũ cười đáp: "Anh ấy nói có thể thì đương nhiên là có thể, nhưng mà anh chịu để chúng tôi nhận nuôi Văn Liệt không?"
Văn Thiên Lãng ngoan ngoãn lắc đầu, Tiêu Vũ liền nở nụ cười và nói: "Vậy mong anh nhớ đưa tiền vào mùng 1 mỗi tháng, nếu không tôi sẽ sang nhà anh gõ cửa, bắc cái loa để đòi tiền đấy. "
Văn Thiên Lãng: "......Tôi đã biết. "
Nhìn Văn Thiên Lãng rời đi, Tiêu Vũ mỉm cười quay đầu nói với Văn Liệt: "Em nghe thấy chưa? An tâm ở đây đi! Mỗi một ngày em ở đây đều được cha em sẽ trả tiền, có lẽ mỗi ngày còn đưa dư ra để chúng ta kiếm chác chút đỉnh đấy."
Tiêu Vũ đi tới, nhìn Văn Liệt đang nằm trên sofa nói như vậy.
Hai mắt Văn Liệt đỏ ửng lên, nhóc nhìn Tiêu Vũ ra sức gật đầu: "Ưm." Chị Tiêu nói, cậu không phải là ăn nhờ ở đậu, nhưng sự thật như thế nào cậu đều hiểu rõ.
Ông nội Quý mỉm cười nhìn Tiêu Vũ nói: "Cháu rất chu đáo."
Tiêu Vũ quay đầu lại: "Cám ơn ông nội, là cháu tùy hứng mang thằng bé về."
Ông nội Quý giả bộ tức giận: "Làm sao? Chỉ có cháu tốt bụng à? Chúng ta cũng tốt bụng mà, thấy loại chuyện này cũng sẽ không thờ ơ. Quý gia không thiếu gì tên cà lăm kia, cháu cứ yên tâm! Nơi này chính là nhà của cháu, cháu muốn làm gì cũng được. Đúng không! Thằng cháu ngốc của ông?
Quý Huyền nhìn Tiêu Vũ mỉm cười gật đầu," Ừ, em là mẹ đứa nhỏ, em muốn gì cũng được."
Quý Yến "......" Đúng là đồ ngốc, tự nhiên thêm từ mẹ đứa nhỏ làm gì, ngại mình chưa đủ khó khăn à.
Ông nội: "Thằng ngốc."
Tiêu Nhược Quang và Quý Du từ một chiếc ghế sofa khác chạy đến, vui vẻ hỏi: "Anh Tiểu Liệt sẽ sống cùng nhà mình hả mẹ?"
Tiêu Vũ gật đầu, Tiêu Nhược Quang hoan hô một tiếng, chạy tới chỗ Văn Liệt nói: "Anh Tiểu Liệt anh ở nhà em, em sẽ chăm sóc anh."
Quý Du cau mày, hừ lạnh: "Anh ngốc thật, mẹ kế anh già hơn anh mà anh còn để bà ta bắt nạt."
Nghe được những lời này, trong lòng Văn Liệt thật ấm áp trên mặt mang theo nụ cười: "Ừ, anh ngốc."
Quý Du nhìn Văn Liệt lần nữa, hốc mắt cô bé đỏ lên nhưng lại không khóc mà chỉ dịu dàng hỏi: "Anh có đau lắm không?"
Văn Liệt lắc đầu, Quý Du dậm chân: "Anh nói dối, khi nãy anh còn kêu đau với mẹ em."
Tiêu Vũ nhìn ba đứa trẻ đang quây quần bên nhau, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng.
Quý Huyền đứng một bên nhìn cô, trên mặt cũng là nụ cười mãn nguyện.
Hửm? Tiêu Vũ đột nhiên sửng sốt một chút rồi nghĩ: Văn Liệt sống ở nhà mình. Nam chủ đến nhà nam nữ phụ ở, vậy....Chẳng phải có nghĩa, cả đám sẽ lớn lên cùng nhau? Điều này đâu giống thanh mai trúc mã sống cạnh nhà nhau?
Hơn nữa, ngoài trừ quan hệ huyết thống, mấy đứa nhóc này sẽ là anh chị em đó! Chẳng lẽ mai sau nam chủ sẽ vì một người phụ nữ mà xử lý em trai em gái lớn lên cùng mình, đối xử chân thành với mình ư? Nếu mà vậy thì có còn là người không? Đúng vậy, nam chủ sẽ không làm vậy, như thế chẳng phải....mình đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh của mấy đứa bé sao?
"Ahahahahaha" Tiêu Vũ quá hạnh phúc, nhìn ba đứa nhóc trước mặt cười thành tiếng nói: "Đúng đúng đúng, mấy đứa nhất định phải sống tốt với nhau, Tiểu Du với Tiểu Quang không được bắt nạn anh Tiểu Liệt nhé! Nếu mẹ mà biết thì mẹ sẽ dùng thắt lưng đánh đấy." Đây chính là đùi vàng của mấy đứa đấy! Ôm lấy, ôm chặt nó vào các cục cưng.
Quý Huyền: "...." Sao cổ lại cười thế?
- ---
"Bỏng cấp độ 2*, lớp da bị tróc đã được băng lại để tránh nhiễm trùng. Những chỗ khác bị phồng rộp cần phải để hở cho lành. Ngay sau khi thuốc mỡ được thấm vào da thì phải bôi lại, nếu không sẽ luôn cảm thấy bỏng rát, sẽ rất đau. Thuốc mỡ này là để giảm đau làm mát, bôi đến khi hết mụn nước, làn da không còn đỏ thì không ngừng bôi cũng được. Còn mấy chỗ bị tróc da thì phải thay băng mỗi ngày, mấy hôm nữa vết thương sẽ đóng vảy là ổn.
*Bỏng cấp độ hai chính là bề mặt da xuất hiện mụn nước, da bị phồng rộp. Thường thì mất 3 tuần để lành.
Tiêu Vũ lấy thuốc mỡ từ bác sĩ, ghi nhớ từng thứ một.
Ngày hôm sau, cô Vu nhìn đôi vợ chồng trước mặt nói: "Hai anh chị giúp Văn Liệt đăng ký sao?"
Tiêu Vũ cười nói: "Đúng vậy."
Thầy Vu hỏi, "Sao hai người lại tới?" Cô ấy vừa lấy sổ ghi chép vừa thuận miệng hỏi.
Tiêu Vũ: "Văn Liệt được chúng tôi nhận nuôi, về sau sẽ ngồi xe nhà tôi, cùng Tiểu Du đến trường rồi tan học về nhà."
Cây bút trên tay cô Vu ngừng lại, nhìn Tiêu Vũ hỏi: "Nhận nuôi ạ? Trò ấy có cha mẹ, sao lại gửi nuôi nhà chị vậy? Không phải mấy đứa bé nhận nuôi là không cha không mẹ không người thân ư?
Tiêu Vũ nói: "Thằng bé làm gì có cha mẹ hay người thân đâu, hoàn cảnh nhà thằng bé như thế nào, cô giáo còn không rõ sao?"
Cô Vu thở dài: "Hài, trò ấy ở nhà anh chị thì ở nhà anh chị thôi! Vậy mai mốt chị phụ đạo cho mấy em ấy làm bài tập nhé."
Tiêu Vũ gật đầu đáp: "Đương nhiên, đương nhiên, tôi sẽ thuê gia sư dạy hai đứa nó."
Cô giáo Vu cười nói: "Nhưng chị đừng mời giáo viên trường mình nhé, họ đều kín lịch rồi."
Tiêu Vũ: "Vậy trường đối thủ của mấy cô là trường nào vậy?"
Cô giáo Vu: "...."
Quý Huyền: "....." Thế mà em cũng vặn lại được à?
Ngày thứ hai tại Quý gia, Văn Liệt cuối cùng cũng đã phòng riêng của mình. Trưa hôm đó có người đưa đồ đến, xe tải lớn chất đầy giường, bàn, ghế, giá sách và thậm chí nhiều đồ chơi hình gấu trúc.
Tiêu Vũ nhìn nhân viên ôm hai con gấu trúc lớn đi qua cô, Văn Liệt vẫn nằm trên sô pha, vết bỏng hầu hết đều nằm ở lưng, đứng dậy nói chuyện dễ bị chạm vào vết thương.
Vì vậy, nếu không cần thiết thì Tiêu Vũ sẽ để cậu nằm sấp, nếu có thời gian thì Tiêu Vũ vẫn sẽ ôm cậu nhóc, để cậu nhóc dựa vào người mình.
Nhìn thấy mấy con gấu trúc khổng lồ đi ngang qua, Văn Liệt cười nói với Tiêu Vũ: "Cám ơn chị, em rất thích."
Tiêu Vũ sửng sốt, nói: "Nhóc thích à?"
Quý Huyền lấy ra hóa đơn đối chiếu, nói: "Cậu nhóc thích đấy, nó muốn mấy đồ hình gấu trúc, mấy con gấu trúc kia là nó chọn đấy."
Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn Văn Liệt hỏi: "Nhóc thích gấu trúc?" Trời ui, con người tựa như núi băng, lạnh lùng, lãnh khốc, tổng tài bá đạo.... lại thích đồ chơi hình gấu trúc?
Văn Liệt gật đầu đáp:" Mọi người đều thích gấu trúc mà! "
"À!" Tiêu Vũ gật đầu, nhìn nhân viên chuyển từng thứ lên lầu, nói với Văn Liệt: "Lại đây, chị Tiêu ôm em lên, phòng của em, em muốn bài trí thế nào thì bố trí."
Văn Liệt đỏ mặt, nhưng vẫn bò dậy, vươn tay muốn ôm một cái. Tiêu Vũ một tay ôm lấy cậu, vì tóc dính đầy thuốc mỡ, nên Văn Liệt không dám dựa vào vai Tiêu Vũ, đầu vẫn luôn giữ thẳng.
Tiêu Nhược Quang và Quý Du đã ở trên lầu nhìn phòng, còn muốn xen mồm chỉ đạo. Thấy Tiêu Vũ ôm Văn Liệt lên, cả hai vui vẻ gọi: "Mẹ, mẹ ơi, xem này, cái giường này lớn đến mức có thể chứa nhiều Tiểu Quang."
Tiêu Vũ liếc nhìn, hóa ra là một chiếc giường gỗ lớn, với lan can bảo vệ và có cả khung để treo màn, chủ yếu dùng để treo những ngôi sao dạ quang. Khổng Ngọc Tình thấy nhân viên lắp ráp giường xong thì bắt đầu trải chăn ga.
Tiêu Vũ hỏi: "Thím Khổng, chăn ga không cần phơi sao ạ?"
Khổng Ngọc Tình cười nói, "Giường này vốn là mua cho tiểu thiếu gia, lúc lắp xong thì chưa dùng đến, mới dọn vào kho gần đây. Vừa lúc Văn thiếu gia Văn cần dùng, giường còn mới nên không có vấn đề. Còn cái ga này có sẵn trong nhà, cũng đã giặt sạch, nhưng mà hình lại là kiểu tiểu thiếu gia thích, không biết Văn thiếu gia có thích không?"
Văn Liệt nhìn thử, nói: "Cháu thích ạ, cháu thích gấu nhỏ lắm. "
Tiêu Nhược Quang bổ nhào lên giường đã trải xong ga, nói: "Em cũng thích."
Văn Liệt bật cười, Quý Huyền bế Tiêu Nhược Quang lên, nói: "Đây là giường của anh Tiểu Liệt, con đừng nghịch."
Văn Liệt nói: "Không sao đâu ạ, Tiểu Quang thích nó mà."
Tiêu Vũ ôm Văn Liệt nhìn giá sách và bàn học, đèn trong phòng đủ sáng nên không chuẩn bị thêm đèn.
Tiêu Vũ nói: "Giá sách không lớn nhưng chắc cũng đủ cho nhóc, mai mốt nhóc thích sách gì thì cứ mua, tiền cha nhóc đưa chị sẽ gửi vào thẻ riêng cho nhóc, đến lúc đó nhóc có thể cùng đi nhà sách với Tiểu Du, nhìn xem có muốn mua gì không?"
Văn Liệt nhỏ giọng cảm ơn, Tiêu Vũ hỏi cậu có điều không hài lòng, hay không thích cách sắp xếp không?
Văn Mặc không có gì bất mãn, vui vẻ nói mình rất thích.
Căn phòng rất rộng, cho nên có một góc riêng để đồ chơi. Góc vui chơi được trải thảm dày, trên kệ có các loại đồ chơi khác nhau, trong thùng cũng có. Con gấu trúc khổng lồ ngồi trong góc, Văn Liệt có thể ngồi dựa vào chú gấu này.
Trên giường còn có một gấu trúc nhỏ làm gối ôm, Tiêu Nhược Quang nhìn nó, nói: "Con cũng muốn, con cũng muốn."
Quý Huyền nói, "Không phải con thích cừu con à?"
Tiêu Nhược Quang ngước nhìn Quý Huyền với ánh mắt trông mong: "Bây giờ con thích gấu trúc rồi."
Quý Huyền không hề có nguyên tắc nói: "Cha mua cho con."
Quý Du nhìn con gấu trúc một lúc lâu, cũng nói, "Con cũng không muốn búp bê nữa, muốn gấu trúc cơ. "
Quý Huyền gật đầu nói: "Mua. "
Vết thương của Văn Liệt qua một hai ngày đã đỡ hơn nhiều, không còn đau, mụn nước cũng hết, mặc quần áo bông cũng không bị đau nữa. Dù chỗ tróc da vẫn chưa đóng vảy nhưng không còn đau nữa. Băng bó rồi thì mặc quần áo vào, làm động tác nhẹ không sao hết.
Phòng của Văn Liệt đã được bố trí xong, màu chủ đạo là màu xanh biển, khung giường treo những ngôi sao, ban đêm phát ra ánh sáng mờ ảo.
Phòng của Quý Du là màu hồng công chúa, của Tiêu Nhược Quang là màu xanh nhạt nên phòng của Văn Liệt ngược lại nhìn trưởng thành hơn một tí. Hai chị em thường xuyên được Văn Liệt mời sang phòng cậu chơi, liền thích phòng đó luôn, cả ba thường hay ngồi làm bài tập trong phòng Văn Liệt.
- ---
Chuẩn bị tựu trường, Tiêu Vũ dẫn ba đứa trẻ đi mua cặp với đồ dùng học tập khác nhau.
Lúc về nhà, Văn Thiên Lãng gọi điện thoại nói tiền đã chuẩn bị xong, kêu Văn Liệt quay đó lấy. Lúc đó Tiêu Vũ đã nói: "Cái gì mà tiền đã chuẩn bị xong? Con tin trao đổi là ai đấy? Anh lại đây mà đưa."
"Tôi gửi con cho mấy người nuôi, không lẽ không được gặp mặt sao? Bảo nó về đây mà lấy." Văn Thiên Lãng tức đến đau đầu.
Tiêu Vũ nói "Được"! Xoay người liền lật mặt gọi Quý Huyền, sau đó hai người cùng nhau đưa Văn Liệt về nhà để lấy tiền sinh hoạt.
Lần nãy vẫn là quản gia Văn gia đến tới mở cửa, khi nhìn thấy Tiêu Vũ và Quý Huyền, bà ta giật giật khóe miệng, nhưng vẫn cam chịu.
Tiêu Vũ thoải mái đi vào trong với Văn Liệt, Quý Huyền làm bảo vệ không nói một lời đi vào theo.
Ngồi trong phòng khách không chỉ có Văn Thiên Lãng, mà còn có Lâm Hồng, Y Lam Nhã với hai người lớn tuổi.
Văn Liệt không chủ động lên tiếng chào hỏi, một trong hai người lớn tuổi hẳn là cụ cố Văn gia kiêm ông nội Văn Thiên Lãng. Cụ cố Văn thoại nhìn rất hiền từ, chắc xuất thân từ nghèo khó nên ông không mang lại cảm giác cao cao tại thượng, nhưng đó chỉ là cảm giác.
*Gốc "Lão thái gia" = Cụ cố ông.
Công ty Văn gia là do một tay ông ta làm nên, ông ta nhìn Văn Liệt, cười ha hả nói: "Tiểu Liệt, tới đây."
Văn Liệt lùi về sau một bước, trốn sau lưng Tiêu Vũ. Tiêu Vũ mỉm cười, ngồi xuống ghế sô pha với bọn họ, Quý Huyền lên tiếng chào hỏi: "Văn lão thái gia, cháu không nghĩ ông lại tới."
Cụ cố Văn khẽ liếc Văn Liệt, lại nhìn Quý Huyền nói: " Thằng nhóc nhà Quý đấy à! Lớn cả rồi, trông rất tốt."
Quý Huyền cười cười, cụ cố Văn lại nói tiếp: "Ông ở đây, cháu cũng biết nguyên nhân, Văn Liệt là chắt trai đích tôn Văn gia ông, nói gì thì cũng không đến nỗi phải đưa sang Quý gia mấy cháu nuôi. Này nói ra thì còn thể thống gì nữa? Tuy bây giờ Văn gia ông khó khăn cũng không đến nỗi không nuôi được một đứa trẻ."
Quý Huyền cười nói: "Đó là chuyện đương nhiên, mọi chi phí của Văn Liệt đều do Văn gia trả tiền, một xu cũng không thiếu."
Cụ cố Văn: "....."
Văn Thiên Lãng không thể tin được mà nhìn Quý Huyền, chỉ cảm thấy mới không gặp Quý Huyền mấy hôm mà sao anh ta lại nói chuyện y hệt vợ anh ta vậy.
Cụ cố Văn ho khan một tiếng, nói: "Ông biết cháu tốt bụng, chuyện của Văn Liệt, ông cũng nghe Thiên Lãng nói rồi. Lần này là Thiên Lãng không đúng, nó đối xử bất công. Cái cô Lâm Hồng này ông cũng không thích mà Thiên Lãng cứ một hai đòi mang về, vậy thì mang về thôi! Nhưng, Văn Liệt là người của Văn gia, Lâm Hồng dù thế nào cũng không thể bằng cháu nó được. Ông muốn nói là, để Lâm Hồng nói lời xin lỗi với Tiểu Liệt, chuyện này cho qua."
Lâm Hồng cam chịu nhìn Văn Thiên Lãng đối diện, oán hận trừng mắt nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói:" Thành thật xin lỗi, Tiểu Liệt, mẹ không phải cố ý đâu. "
Tiêu Vũ "run bần bật" núp sau lưng Quý Huyền: "Chồng à, cô ta thật khủng khiếp."
Quý Huyền: "....." Bất đắc dĩ nhìn Tiêu Vũ một cái, anh quay lại nhìn cụ cố Văn, nói: "Ông cũng thấy đấy ạ, thái độ của Lâm Hồng không hề thể hiện sự hòa hảo. Ngay cả người ngoài như cháu cũng cảm nhận được thái độ hung hăng của cô ta. Cho dù Văn Liệt có quay lại, khi xảy ra chuyện, thể diện gia đình Văn sao tốt được ạ?"
Cụ cố Văn quay đầu lại liếc nhìn Lâm Hồng, người lớn tuổi còn lại ngồi bên cạnh Lâm Hồng hẳn là bà cố Văn, liền cho Lâm Hồng một cái tát, bộ móng nhọn sướt qua, làm rách da mặt Lâm Hồng, Lâm Hồng sợ hãi cúi đầu.
Bà cố Văn nghiêm mặt quát cô ta: " Cô là cái thứ gì? Ăn cơm của Văn gia tôi, phải có thái độ cung kính với người Văn gia chứ!"
Hai mắt Lâm Hồng đỏ bừng, cô ta che mặt không dám nói. Công ty nhà họ Văn hiện nay vẫn do ông cố Văn gia đứng tên, cụ ta hiện tại là trụ cột của nhà họ Văn, lại là thế hệ lớn nhất, gia thế khổng lồ. Không ai không dỗ dành hai cụ này, nếu cô ta dám cãi lại, Văn Thiên Lãng nhất định sẽ giết cô ta.
Mặc dù nói vậy, nhưng Văn Thiên Lãng vẫn cẩn thận nói: "Bà nội, trong bụng của Lâm Hồng còn có đứa bé của cháu."Bà cố Văn đảo mắt nhìn vợ lớn vợ nhỏ của anh ta, nói: "Sau khi sinh thì đưa đi xét ADN."
Văn Thiên Lãng lau mồ hôi trên trán vâng dạ: "Vâng ạ, đương nhiên, đương nhiên rồi ạ."
Tiêu Vũ cạn cả lời, người đáng ghét cũng có cái đáng thương, hoặc còn có câu: ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác.
Cụ cố Văn tiếp tục quay đầu lại, nói với Văn Liệt, "Tiểu Liệt, bây giờ con còn nhỏ, không hiểu chuyện. Văn gia, mới là nhà của con, là gốc rễ của con."
Quý Huyền vỗ nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của Văn Liệt, trấn an cậu, sau đó nói với cụ cố Văn, "Ông nói đi ạ! Ông muốn thế nào mới chịu đồng ý cho Tiểu Liệt ở bên nhà cháu, chúng ta là người mắt sáng không nói tiếng lóng, ý của ông cháu hiểu."
Cụ cố Văn nhìn Quý Huyền, đột nhiên cười "hahahahahahahaha", nói: " Thằng nhóc cháu đúng là rất thông thấu."
Tiêu Vũ nói nhỏ với Quý Huyền, " Ông ta là một tên cáo già gian xảo, anh đừng đáp ứng yêu cầu của ông ta."
Cụ cố Văn: ".....Cô gái, cô nói lớn quá."
Tiêu Vũ quay lại nhìn ông ta: "Cháu nói cho ông nghe đó ạ."
Cụ cố Văn: "....."
Quý Huyền vỗ nhẹ đầu Tiêu Vũ, nhìn cô, mỉm cười nói: "Không sao đâu, những chuyện em mong muốn, anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành, miễn là anh có thể làm."
Tiêu Vũ sửng sốt, sững sờ nhìn Quý Huyền.
Trong lòng cụ cố Văn đắc ý, để chắt trai của ông ở nhà cô cậu hai năm thì sao? Không phải cuối cùng nó cũng phải về nhà sao, bây giờ còn được chỗ tốt nữa.
"Lão thái gia." Tiêu Vũ quay đầu nhìn phía cụ cố Văn, cụ cố Văn mở mắt nhìn lại Tiêu Vũ, chỉ là một đứa con gái, ông ta không thèm để tâm.
Tiêu Vũ nở một nụ cười vô cùng rực rỡ, nói: "Ông có biết có một hòn đảo tên là Hằng Hồ Pha không?"
Đôi mắt của cụ cố Văn lập tức mở to, nhìn Tiêu Vũ một cách không thể tin được, ánh mắt quẫn trí. Trông buồn cười cực.
Ông ta run lên, một câu cũng không nói nên lời.
Tiêu Vũ khẽ cười với ông, "Đứa nhỏ Văn Liệt này..... tạm thời sống với cháu nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.