Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp
Chương 30: Sinh nhật
Yên Bán Căn
03/08/2017
Edit: Yuurei Bana.
Về chuyện chủ quản nhà hàng Trung Quốc, một câu của Hạ Bạch Tuyết ngày mai nói sau, liền kéo đến ngày mai, mỗi lần Giang Hạ tìm cô ta hỏi, đều bị cô ta lấy cớ từ chối.
Giang Hạ cảm thấy chuyện này có gì đó không thích hợp, đầu thông minh hơn, chạy tới phòng nhân sự hỏi tiểu Lý. Nhưng mà lời nói của tiểu Lý làm Giang Hạ sững sờ.
Nhân sự không nhận được thông báo muốn tìm chủ quản!
Giang Hạ thật sự không biết nên nói gì cho phải, cô không biết rốt cuộc Hạ Bạch Tuyết nghĩ cái gì. Trần Yến đã đến nhà hàng Tây, không có chủ quản, cô bận hơn một chút, nhưng ngoài ra thì không có gì. Hạ Bạch Tuyết không nói chuyện này, thậm chí không thông báo cho phòng nhân sự, chẳng lẽ chỉ muốn cô mệt mỏi thôi sao?
Giang Hạ tức giận quay lại phòng làm việc, vừa mới vào cửa di động vang lên âm báo nhắc nhở có tin nhắn. Vừa mở ra nhìn, Trình Dật Tu gửi tới một tấm ảnh. Phóng to ảnh chụp, là ảnh chụp chứng minh thân phận anh.
Giang Hạ cảm thấy kỳ lạ, đang yên đang lành ảnh gửi ảnh chứng minh thư tới làm gì, chẳng lẽ gửi sai? đang định nhắn tin hỏi anh, đánh được mấy chữ trong đầu đột nhiên sáng lên. cô mở ảnh chụp lần nữa, phóng to hết mức. Nhìn phần ghi ngày sinh, rõ ràng là ngày mùng tám tháng sáu.
Ngày mùng tám tháng sáu? không phải là hôm nay sao!
Giang Hạ bật cười, người này cũng biết đùa đấy. Sinh nhật thì sinh nhật, nói thẳng ra là được, vậy mà còn quanh co lòng vòng gửi tấm hình tới.
Nhưng mà nghĩ lại mình làm bạn gái, thậm chí ngày sinh của anh cũng không biết, hình như cũng thất trách.
Suy nghĩ một lát, gửi tin nhắn qua cho anh: Ồ, anh gửi cho em cái này làm gì? Có phải gửi sai rồi không?
anh trả lời rất nhanh: A, không có gì.
Giang Hạ nhìn mấy chữ này, có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt thất vọng của anh. Che miệng cười một lúc lâu, lại gửi một tin: Nhưng mà ảnh anh trên chứng minh thư rất đẹp trai.
Lần này anh trả lời rất ngắn, chỉ có một chữ “Hả”.
Giang Hạ để điện thoại di động xuống, ôm bụng cười. Sau đó mới trả lời anh: Đúng rồi, khuya hôm nay Hứa Lôi hẹn em có việc, có khả năng là muộn mới trở về, anh không cần đợi em.
Lần này phải vài phút sau, anh mới gửi lại icon bĩu môi.
Giang Hạ tưởng tượng bộ dáng anh bên kia điện thoại, nhất định là bất đắc dĩ và tức ngực. Vừa muốn cười lại hơi đau lòng, nhịn xuống xúc động muốn nói chúc anh sinh nhật vui vẻ, gọi điện thoại cho Hứa Lôi, bảo cô ấy buổi trưa ra ngoài dạo phố.
cô chưa bao giờ tặng quà cho người đàn ông nào ngoài cha cô, nên tặng anh cái gì đây? Quần áo? Ví tiền? Hình như rất bình thường, cô muốn đưa cho anh thứ gì đó độc nhất vô nhị.
Mãi đến trưa Giang Hạ cũng chưa nghĩ ra được gì, gần đến giờ nghỉ trưa cô sợ Trình Dật Tu đến tìm cô, kéo Hứa Lôi ra khỏi khách sạn sớm một chút.
Biết Giang Hạ muốn chọn quà sinh nhật cho Trình Dật Tu, Hứa Lôi liếc mắt cười bỉ ổi với cô, “Chọn làm gì, mang em tặng cho anh ta là được, bảo đảm anh ta sẽ hài lòng!”
Giang Hạ liếc mắt nhìn cô ấy, “Chị đứng đắn một chút! Nghĩ giúp em xem, nên đưa gì thì tốt?”
“Em không đưa mình cho anh ta, thì còn có thể đưa cái gì, không phải ví tiền thì thắt lưng.”
“không còn chủ ý gì khác sao?” Giang Hạ hỏi.
Hứa Lôi nhíu mày suy nghĩ, “Cũng có, nếu em đã muốn cho anh ta ngạc nhiên, không bằng làm một việc ngạc nhiên lớn hơn, quay về trang trí nhà, hoa tươi, rượu đỏ bánh ngọt gì đó, lại mua một bộ đồ gợi cảm xinh đẹp…”
Còn chưa nói xong, Giang Hạ đập nhẹ lên vai cô ấy, “Sao chị nói đi nói lại vấn đề này thế!”
Hứa Lôi chao ôi một tiếng, “Em nghĩ cái gì thế, chị chỉ nói chuẩn bị bữa tối dưới nến cho anh ta, tự em hiểu sai lại còn trách chị hả?”
Giang Hạ bị cô ấy nói đỏ mặt, nhưng mà… Bữa tối dưới nến, hình như rất được.
“Nhưng mà dù sao cũng phải đưa quà, hay là chị đi cùng em đến trung tâm thương mại chọn quà nhé.”
“Được rồi! Em nói đi đâu liền đi đó. Nhưng mà em nên mua hoa tươi với bánh ngọt trước, bằng không xế chiều sẽ không kịp.” Hứa Lôi nhắc nhở cô.
“Đúng rồi!” Giang Hạ mở di động ra, lên mạng đặt hàng, tính toán thời gian, ba giờ chiều người ta sẽ mang đến.
Nhưng mà lúc chọn mua hoa tươi, cô hơi do dự, cuối cùng vẫn chọn hoa hồng. Suy nghĩ một lát, anh còn chưa tặng hoa cho cô, không nghĩ tới là cô tặng hoa trước.
Hai người tới trung tâm thương mại, Giang Hạ đi một vòng chưa tìm được thứ mình ưng ý, cuối cùng dưới đề nghị của Hứa Lôi, chọn thắt lưng, thuận tiện chọn bình rượu đỏ.
Chọn xong hết quà, hai người vội vàng chạy về nhà. Vừa vặn hoa tươi và bánh ngọt mua trên mạng cũng đưa đến, Giang Hạ có ý muốn tặng cả bó hoa cho anh, không nghĩ tới thừa dịp cô dọn dẹp phòng, Hứa Lôi ngắt cánh hoa, chín mươi chín đóa hoa hồng, cánh hoa vung khắp nơi trên bàn, thậm chí cả ghế sô pha và trên giường.
Giang Hạ giật mình nói: “Chị làm gì đấy!”
Vẻ mặt Hứa Lôi nhìn cô giống như người ngoài hành tinh, “Em nói gì thế, chẳng lẽ em muốn ôm bó hoa to như vậy nói với anh ta sinh nhật vui vẻ sao? Ngu ngốc!”
Giang Hạ nhìn cánh hoa trong phòng, “Có thể, nhưng mà như này…” Làm cho người ta mơ màng.
Hứa Lôi nhìn đồng hồ, nói với cô: “Nhanh không kịp mất, em mau thay quần áo mặc buổi tối ra xem!”
Giang Hạ cúi đầu nhìn áo T – shirt và quần jean trên người mình, “Mặc như này không được sao?”
Hứa Lôi liếc mắt, “Em cảm thấy em mặc như vậy, có hợp với cảnh tượng này không? Người ta là cô bé lọ lem tham gia vũ hội còn biết thay váy công chúa và đi giày thủy tinh đấy! Mau thay váy đẹp vào!” nói xong vỗ tay cô, “Đúng rồi! Mặc bộ sườn xám lần trước chị đưa cho em, rất hợp!”
Bộ kia sao? Giang Hạ hơi do dự, mặc bộ sườn xám kia, hơn nữa còn bố trí cánh hoa, không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
Hứa Lôi thấy cô như vậy, chạy vào phòng cô lấy sườn xám từ trong tủ ra, hỏi: “Em có giày hợp với bộ này không?”
nói xong cô ấy lại mở tủ giày Giang Hạ, bên trong hầu như đều là giày thể thao, hoặc hài, chỉ có hai đôi giày da là bình thường.
“Rốt cuộc là em có phải là con gái hay không? Trong tủ giày một đôi cao gót cũng không thấy!” Vẻ mặt Hứa Lôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bây giờ đi mua sợ không kịp! Liếc đôi giày cao gót màu đỏ trên chân mình vừa mua, cô ấy khẽ cắn răng cởi ra, lấy đôi giày đế bằng từ trong tủ ra thay.
“Chị đây vì em làm bất cứ chuyện gì!” Hứa Lôi lẩm bẩm, còn Trình Dật Tu, sau chuyện này mà không làm một bữa tiệc thật lớn cảm ơn cô, cô sẽ bắt cóc Giang Hạ!
Hai người nhanh chóng sắp xếp xong, lúc đến khách sạn vừa vặn quẹt thẻ trước một phút.
Lúc Giang Hạ thở hồng hộc chạy đến phòng làm việc, mới phát hiện Trình Dật Tu đang đợi cô.
Thấy cô hoang mang rối loạn, mặt đầy mồ hôi, anh lấy tờ giấy lau trán thay cô. “Em đi đâu thế?”
“Em, em với Hứa Lôi ra ngoài, thiếu chút nữa không kịp quẹt thẻ.”
anh gật đầu, nhìn cô, dường như có lời muốn nói. Giang Hạ hỏi: “anh tìm em có việc gì sao?”
anh thở dài, “không có việc gì, nhớ em mà thôi.” nói xong cúi đầu hôn lên mặt cô.
Giang Hạ tránh đi, “Đều là mồ hôi…”
anh đuổi theo hôn một cái, “anh không chê.”
Giang Hạ sợ anh muốn làm gì đó, đẩy anh ra cửa, “Được rồi, anh nhanh về làm việc đi, không nhân viên nhà hàng thấy bây giờ.”
Trình Dật Tu bị cô đẩy tới cạnh cửa, trước khi ra cửa quay đầu hỏi cô, “Buổi tối em về nhà lúc mấy giờ?”
anh cúi đầu, mím môi, bộ dáng đáng thương. Trong lòng Giang Hạ mềm nhũn, thiếu chút nữa nói kế hoạch của mình ra. Nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn xuống, “Em sẽ cố gắng về sớm một chút, về đến nhà em sẽ gọi cho anh.”
anh không cam lòng, lại nói: “Hay là sau khi kết thúc thì em gọi cho anh, anh đi đón em? Qúa muộn mộtcô gái đi về không an toàn.”
Giang Hạ khoát tay, “không cần không cần, Hứa Lôi sẽ đưa em về.”
Nhìn Trình Dật Tu thất vọng đi xa, Giang Hạ thở dài một hơi. Nhìn bộ dáng kia của anh, cô thật sự không đành lòng, nhưng mà cô chuẩn bị để làm anh ngạc nhiên mà, không phải sao!
Dự định đêm nay không nhiều, lúc hơn bảy giờ, Giang Hạ ở trong phòng làm việc đứng ngồi không yên, đồ đạc đã sớm thu dọn xong, chỉ đợi giờ tan làm xông về nhà.
Sắp tám giờ Hứa Lôi chạy tới phòng làm việc của cô, thấy cô còn ngồi ở đó, kinh ngạc nói: “Sao em còn chưa đi!”
Giang Hạ chỉ đồng hồ treo tường trong phòng làm việc, “Chưa tới giờ.”
Hứa Lôi vỗ trán, “Em trốn một ca thì sao? Nhanh đi đi, chị nhìn chằm chằm cho em, có chuyện gì thì chị gọi cho em.”
Giang Hạ do dự chưa đến ba giây, cầm túi lên, “Được rồi, vất vả cho chị, hôm nào em mời chị ăn cơm!”
Giang Hạ vội vã thay quần áo, không quẹt thẻ, gọi xe về nhà. Vài ngay nay nhiệt độ đã đến ba mươi độ, về đến nhà toàn thân đầy mồ hôi, vội vàng vào nhà tắm tắm, thay bộ sườn xám kia, đứng ở trước gương xoay một vòng.
Chao ôi, quần áo này thật sự quá bó. cô chạy vào phòng mở tủ quần áo ra, nghĩ thay bộ khác, lại không thấy bộ thích hợp.
Nhìn đồng hồ đã sắp đến tám rưỡi, Trình Dật Tu sắp về. không lo lắng thay quần áo nữa, nhanh chóng đem thẻ chuẩn bị xong, nhét vào khe cửa phòng 501.
********
Lúc tám giờ rưỡi, Trình Dật Tu đúng giờ tan sở, lái xe về nhà. Lúc đến tiểu khu, thấy cửa hàng bánh ngọt vẫn còn mở cửa. đi đến cửa hàng, mới đi được vài bước, lại ngừng lại.
Thôi, một mình còn cần sinh nhật làm gì, dù sao qua nhiều năm như vậy rồi. anh đi đến cửa hàng tiện lợi, mua mấy lon bia.
Đến dưới lầu, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng sáu chìm trong bóng tối, trong lòng buồn bực. Về nhà mở cửa, đèn anh đều ngại bật, đổi giày ngồi trên ghế sô pha, mở lon bia uống một nửa.
Về chuyện chủ quản nhà hàng Trung Quốc, một câu của Hạ Bạch Tuyết ngày mai nói sau, liền kéo đến ngày mai, mỗi lần Giang Hạ tìm cô ta hỏi, đều bị cô ta lấy cớ từ chối.
Giang Hạ cảm thấy chuyện này có gì đó không thích hợp, đầu thông minh hơn, chạy tới phòng nhân sự hỏi tiểu Lý. Nhưng mà lời nói của tiểu Lý làm Giang Hạ sững sờ.
Nhân sự không nhận được thông báo muốn tìm chủ quản!
Giang Hạ thật sự không biết nên nói gì cho phải, cô không biết rốt cuộc Hạ Bạch Tuyết nghĩ cái gì. Trần Yến đã đến nhà hàng Tây, không có chủ quản, cô bận hơn một chút, nhưng ngoài ra thì không có gì. Hạ Bạch Tuyết không nói chuyện này, thậm chí không thông báo cho phòng nhân sự, chẳng lẽ chỉ muốn cô mệt mỏi thôi sao?
Giang Hạ tức giận quay lại phòng làm việc, vừa mới vào cửa di động vang lên âm báo nhắc nhở có tin nhắn. Vừa mở ra nhìn, Trình Dật Tu gửi tới một tấm ảnh. Phóng to ảnh chụp, là ảnh chụp chứng minh thân phận anh.
Giang Hạ cảm thấy kỳ lạ, đang yên đang lành ảnh gửi ảnh chứng minh thư tới làm gì, chẳng lẽ gửi sai? đang định nhắn tin hỏi anh, đánh được mấy chữ trong đầu đột nhiên sáng lên. cô mở ảnh chụp lần nữa, phóng to hết mức. Nhìn phần ghi ngày sinh, rõ ràng là ngày mùng tám tháng sáu.
Ngày mùng tám tháng sáu? không phải là hôm nay sao!
Giang Hạ bật cười, người này cũng biết đùa đấy. Sinh nhật thì sinh nhật, nói thẳng ra là được, vậy mà còn quanh co lòng vòng gửi tấm hình tới.
Nhưng mà nghĩ lại mình làm bạn gái, thậm chí ngày sinh của anh cũng không biết, hình như cũng thất trách.
Suy nghĩ một lát, gửi tin nhắn qua cho anh: Ồ, anh gửi cho em cái này làm gì? Có phải gửi sai rồi không?
anh trả lời rất nhanh: A, không có gì.
Giang Hạ nhìn mấy chữ này, có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt thất vọng của anh. Che miệng cười một lúc lâu, lại gửi một tin: Nhưng mà ảnh anh trên chứng minh thư rất đẹp trai.
Lần này anh trả lời rất ngắn, chỉ có một chữ “Hả”.
Giang Hạ để điện thoại di động xuống, ôm bụng cười. Sau đó mới trả lời anh: Đúng rồi, khuya hôm nay Hứa Lôi hẹn em có việc, có khả năng là muộn mới trở về, anh không cần đợi em.
Lần này phải vài phút sau, anh mới gửi lại icon bĩu môi.
Giang Hạ tưởng tượng bộ dáng anh bên kia điện thoại, nhất định là bất đắc dĩ và tức ngực. Vừa muốn cười lại hơi đau lòng, nhịn xuống xúc động muốn nói chúc anh sinh nhật vui vẻ, gọi điện thoại cho Hứa Lôi, bảo cô ấy buổi trưa ra ngoài dạo phố.
cô chưa bao giờ tặng quà cho người đàn ông nào ngoài cha cô, nên tặng anh cái gì đây? Quần áo? Ví tiền? Hình như rất bình thường, cô muốn đưa cho anh thứ gì đó độc nhất vô nhị.
Mãi đến trưa Giang Hạ cũng chưa nghĩ ra được gì, gần đến giờ nghỉ trưa cô sợ Trình Dật Tu đến tìm cô, kéo Hứa Lôi ra khỏi khách sạn sớm một chút.
Biết Giang Hạ muốn chọn quà sinh nhật cho Trình Dật Tu, Hứa Lôi liếc mắt cười bỉ ổi với cô, “Chọn làm gì, mang em tặng cho anh ta là được, bảo đảm anh ta sẽ hài lòng!”
Giang Hạ liếc mắt nhìn cô ấy, “Chị đứng đắn một chút! Nghĩ giúp em xem, nên đưa gì thì tốt?”
“Em không đưa mình cho anh ta, thì còn có thể đưa cái gì, không phải ví tiền thì thắt lưng.”
“không còn chủ ý gì khác sao?” Giang Hạ hỏi.
Hứa Lôi nhíu mày suy nghĩ, “Cũng có, nếu em đã muốn cho anh ta ngạc nhiên, không bằng làm một việc ngạc nhiên lớn hơn, quay về trang trí nhà, hoa tươi, rượu đỏ bánh ngọt gì đó, lại mua một bộ đồ gợi cảm xinh đẹp…”
Còn chưa nói xong, Giang Hạ đập nhẹ lên vai cô ấy, “Sao chị nói đi nói lại vấn đề này thế!”
Hứa Lôi chao ôi một tiếng, “Em nghĩ cái gì thế, chị chỉ nói chuẩn bị bữa tối dưới nến cho anh ta, tự em hiểu sai lại còn trách chị hả?”
Giang Hạ bị cô ấy nói đỏ mặt, nhưng mà… Bữa tối dưới nến, hình như rất được.
“Nhưng mà dù sao cũng phải đưa quà, hay là chị đi cùng em đến trung tâm thương mại chọn quà nhé.”
“Được rồi! Em nói đi đâu liền đi đó. Nhưng mà em nên mua hoa tươi với bánh ngọt trước, bằng không xế chiều sẽ không kịp.” Hứa Lôi nhắc nhở cô.
“Đúng rồi!” Giang Hạ mở di động ra, lên mạng đặt hàng, tính toán thời gian, ba giờ chiều người ta sẽ mang đến.
Nhưng mà lúc chọn mua hoa tươi, cô hơi do dự, cuối cùng vẫn chọn hoa hồng. Suy nghĩ một lát, anh còn chưa tặng hoa cho cô, không nghĩ tới là cô tặng hoa trước.
Hai người tới trung tâm thương mại, Giang Hạ đi một vòng chưa tìm được thứ mình ưng ý, cuối cùng dưới đề nghị của Hứa Lôi, chọn thắt lưng, thuận tiện chọn bình rượu đỏ.
Chọn xong hết quà, hai người vội vàng chạy về nhà. Vừa vặn hoa tươi và bánh ngọt mua trên mạng cũng đưa đến, Giang Hạ có ý muốn tặng cả bó hoa cho anh, không nghĩ tới thừa dịp cô dọn dẹp phòng, Hứa Lôi ngắt cánh hoa, chín mươi chín đóa hoa hồng, cánh hoa vung khắp nơi trên bàn, thậm chí cả ghế sô pha và trên giường.
Giang Hạ giật mình nói: “Chị làm gì đấy!”
Vẻ mặt Hứa Lôi nhìn cô giống như người ngoài hành tinh, “Em nói gì thế, chẳng lẽ em muốn ôm bó hoa to như vậy nói với anh ta sinh nhật vui vẻ sao? Ngu ngốc!”
Giang Hạ nhìn cánh hoa trong phòng, “Có thể, nhưng mà như này…” Làm cho người ta mơ màng.
Hứa Lôi nhìn đồng hồ, nói với cô: “Nhanh không kịp mất, em mau thay quần áo mặc buổi tối ra xem!”
Giang Hạ cúi đầu nhìn áo T – shirt và quần jean trên người mình, “Mặc như này không được sao?”
Hứa Lôi liếc mắt, “Em cảm thấy em mặc như vậy, có hợp với cảnh tượng này không? Người ta là cô bé lọ lem tham gia vũ hội còn biết thay váy công chúa và đi giày thủy tinh đấy! Mau thay váy đẹp vào!” nói xong vỗ tay cô, “Đúng rồi! Mặc bộ sườn xám lần trước chị đưa cho em, rất hợp!”
Bộ kia sao? Giang Hạ hơi do dự, mặc bộ sườn xám kia, hơn nữa còn bố trí cánh hoa, không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
Hứa Lôi thấy cô như vậy, chạy vào phòng cô lấy sườn xám từ trong tủ ra, hỏi: “Em có giày hợp với bộ này không?”
nói xong cô ấy lại mở tủ giày Giang Hạ, bên trong hầu như đều là giày thể thao, hoặc hài, chỉ có hai đôi giày da là bình thường.
“Rốt cuộc là em có phải là con gái hay không? Trong tủ giày một đôi cao gót cũng không thấy!” Vẻ mặt Hứa Lôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bây giờ đi mua sợ không kịp! Liếc đôi giày cao gót màu đỏ trên chân mình vừa mua, cô ấy khẽ cắn răng cởi ra, lấy đôi giày đế bằng từ trong tủ ra thay.
“Chị đây vì em làm bất cứ chuyện gì!” Hứa Lôi lẩm bẩm, còn Trình Dật Tu, sau chuyện này mà không làm một bữa tiệc thật lớn cảm ơn cô, cô sẽ bắt cóc Giang Hạ!
Hai người nhanh chóng sắp xếp xong, lúc đến khách sạn vừa vặn quẹt thẻ trước một phút.
Lúc Giang Hạ thở hồng hộc chạy đến phòng làm việc, mới phát hiện Trình Dật Tu đang đợi cô.
Thấy cô hoang mang rối loạn, mặt đầy mồ hôi, anh lấy tờ giấy lau trán thay cô. “Em đi đâu thế?”
“Em, em với Hứa Lôi ra ngoài, thiếu chút nữa không kịp quẹt thẻ.”
anh gật đầu, nhìn cô, dường như có lời muốn nói. Giang Hạ hỏi: “anh tìm em có việc gì sao?”
anh thở dài, “không có việc gì, nhớ em mà thôi.” nói xong cúi đầu hôn lên mặt cô.
Giang Hạ tránh đi, “Đều là mồ hôi…”
anh đuổi theo hôn một cái, “anh không chê.”
Giang Hạ sợ anh muốn làm gì đó, đẩy anh ra cửa, “Được rồi, anh nhanh về làm việc đi, không nhân viên nhà hàng thấy bây giờ.”
Trình Dật Tu bị cô đẩy tới cạnh cửa, trước khi ra cửa quay đầu hỏi cô, “Buổi tối em về nhà lúc mấy giờ?”
anh cúi đầu, mím môi, bộ dáng đáng thương. Trong lòng Giang Hạ mềm nhũn, thiếu chút nữa nói kế hoạch của mình ra. Nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn xuống, “Em sẽ cố gắng về sớm một chút, về đến nhà em sẽ gọi cho anh.”
anh không cam lòng, lại nói: “Hay là sau khi kết thúc thì em gọi cho anh, anh đi đón em? Qúa muộn mộtcô gái đi về không an toàn.”
Giang Hạ khoát tay, “không cần không cần, Hứa Lôi sẽ đưa em về.”
Nhìn Trình Dật Tu thất vọng đi xa, Giang Hạ thở dài một hơi. Nhìn bộ dáng kia của anh, cô thật sự không đành lòng, nhưng mà cô chuẩn bị để làm anh ngạc nhiên mà, không phải sao!
Dự định đêm nay không nhiều, lúc hơn bảy giờ, Giang Hạ ở trong phòng làm việc đứng ngồi không yên, đồ đạc đã sớm thu dọn xong, chỉ đợi giờ tan làm xông về nhà.
Sắp tám giờ Hứa Lôi chạy tới phòng làm việc của cô, thấy cô còn ngồi ở đó, kinh ngạc nói: “Sao em còn chưa đi!”
Giang Hạ chỉ đồng hồ treo tường trong phòng làm việc, “Chưa tới giờ.”
Hứa Lôi vỗ trán, “Em trốn một ca thì sao? Nhanh đi đi, chị nhìn chằm chằm cho em, có chuyện gì thì chị gọi cho em.”
Giang Hạ do dự chưa đến ba giây, cầm túi lên, “Được rồi, vất vả cho chị, hôm nào em mời chị ăn cơm!”
Giang Hạ vội vã thay quần áo, không quẹt thẻ, gọi xe về nhà. Vài ngay nay nhiệt độ đã đến ba mươi độ, về đến nhà toàn thân đầy mồ hôi, vội vàng vào nhà tắm tắm, thay bộ sườn xám kia, đứng ở trước gương xoay một vòng.
Chao ôi, quần áo này thật sự quá bó. cô chạy vào phòng mở tủ quần áo ra, nghĩ thay bộ khác, lại không thấy bộ thích hợp.
Nhìn đồng hồ đã sắp đến tám rưỡi, Trình Dật Tu sắp về. không lo lắng thay quần áo nữa, nhanh chóng đem thẻ chuẩn bị xong, nhét vào khe cửa phòng 501.
********
Lúc tám giờ rưỡi, Trình Dật Tu đúng giờ tan sở, lái xe về nhà. Lúc đến tiểu khu, thấy cửa hàng bánh ngọt vẫn còn mở cửa. đi đến cửa hàng, mới đi được vài bước, lại ngừng lại.
Thôi, một mình còn cần sinh nhật làm gì, dù sao qua nhiều năm như vậy rồi. anh đi đến cửa hàng tiện lợi, mua mấy lon bia.
Đến dưới lầu, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng sáu chìm trong bóng tối, trong lòng buồn bực. Về nhà mở cửa, đèn anh đều ngại bật, đổi giày ngồi trên ghế sô pha, mở lon bia uống một nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.