Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn
Chương 37: Lớn tuổi
Cố Bắc Niệm Nam
18/10/2021
Hàn Trạc ôm cô vào lòng, tùy ý để cô làm loạn, nghiêm túc nói: "Đừng
quậy nữa, nếu không sẽ không kịp về nhà ăn cơm, ngoan ngoãn rời giường,
anh rót cho em nước mật ong."
Hứa Thanh Nhiễm hừ hừ, dưới sự giám sát của anh mang dép vào phòng tắm.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mình trong gương, Hứa Thanh Nhiễm không nhịn được đỏ mặt, thấp giọng mắng Hàn Trạc hai câu lưu manh.
Đánh răng rửa mặt xong, Hàn Trạc vừa lúc bưng nước mật ong tiến vào, thấy cô còn chưa thay quần áo, cố ý cười nói: "Tay Nhiễm Nhiễm sao vậy, cần anh giúp thay quần áo không?"
Hứa Thanh Nhiễm đỏ mặt trừng mắt, cầm một bộ quần áo vào phòng tắm: "Không cần, đồ lưu manh!"
Hàn Trạc cứng họng, nhưng được Nhiễm Nhiễm nhà anh thân mật gọi là lưu manh.
Hàn Trạc có chút cao hứng.
Việc này cho thấy, Nhiễm Nhiễm rất vừa lòng với anh.
Trở về Hứa gia, Hứa Thanh Nhiễm nói chuyện Hàn Trạc là Hàn Thành An ra, hai vợ chồng Hứa Miểu Sinh lập tức vừa khiếp sợ vừa áy náy, chờ một chút mới bình ổn cảm xúc, Hứa Miểu Sinh xin lỗi Hàn Trạc vì sự tình năm ấy.
Hàn Trạc ôn hòa cười nói: "Chú, lúc đó con cũng tám tuổi, hiểu rõ tình huống trong nhà, chú và dì thương lượng đưa con đến cô nhi viện, chẳng qua để con không theo nhà mình chịu khổ, hơn nữa, hiện tại chúng ta là người một nhà không phải sao?"
Khi nói chuyện, Hàn Trạc nhìn Hứa Thanh Nhiễm một cái.
Lưu Phân Phương càng nhìn Hàn Trạc càng vừa lòng, năm đó khi đưa Hàn Trạc đến cô nhi viện, anh chịu đựng không khóc, còn nói muốn bức ảnh anh cùng em gái, nói cả đời sẽ cảm kích người một nhà bọn họ.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Lưu Phân Phương lau khóe mắt, vỗ tay con gái: "Con xem, mẹ có thể giới thiệu đối tượng xem mắt sai sao?"
Hứa Thanh Nhiễm cũng thẹn thùng cười.
Hứa Miểu Sinh nói về em trai Hứa Thanh Nhiễm: "Cuối tuần này Hoài Khiêm trở lại, đến lúc đó Hàn Trạc và Nhiễm Nhiễm đi sân bay đón nó được không?"
"Dạ, chú." Hàn Trạc gật đầu đồng ý, đáy mắt ôn nhu nhìn qua Hứa Thanh Nhiễm.
Ăn cơm chiều ở Hứa gia, hai người liền về nhà.
Trên đường, Hứa Thanh Nhiễm nhìn tòa cao ốc ngoài cửa sổ xe, đột nhiên hỏi: "Anh đã gặp em trai em chưa?"
Hàn Trạc chuyên chú nhìn tình hình giao thông trước mắt, thuận miệng trả lời: "Hoài Khiêm nhỏ hơn anh, khi anh rời nhà thì vẫn chưa sinh ra, nên chưa từng gặp qua."
Hứa Thanh Nhiễm thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn góc nghiêng của anh: "Anh chắc chắn chỉ lo chú ý em."
Hàn Trạc cứng miệng, không phủ nhận.
Buổi tối, Hứa Thanh Nhiễm kéo tay Hàn Trạc làm nũng: "Đêm nay không muốn, em thật sự ăn không tiêu."
Hàn Trạc xoa tay cô, cười khẽ: "Hay là, từ tuần sau, Nhiễm Nhiễm cùng anh đến phòng tập thể thao."
Sau khi Hứa Thanh Nhiễm tốt nghiệp đại học đã không chạy bộ. Cô ủy khuất mếu máo: "Em vốn dĩ không chịu nổi, anh còn muốn em lãng phí thể lực."
Hàn Trạc nhất thời không biết nên nói gì, một tay ôm người vào lòng ngực, xoay người đè lên.
"Đêm nay không được, thứ hai thứ ba anh trực ban, đêm mai em cứ nghỉ ngơi."
"Hàn Trạc!" Hứa Thanh Nhiễm phẫn uất phản kháng.
Hàn Trạc cười nhẹ, cưng chiều lại bá đạo, "Nhiễm Nhiễm, phản kháng không có hiệu lực."
- -
Làm một giáo viên, dù đang buồn ngủ, nhưng khi nghe tiếng chuông báo Hứa Thanh Nhiễm cũng phải ngồi dậy.
Vừa ngồi dậy eo lại đau, Hứa Thanh Nhiễm nhịn không được ưm hai tiếng.
Hàn Trạc nằm bên người cô, cũng bị chuông báo đánh thức, cười một tiếng, cả người so với Hứa Thanh Nhiễm, xem như sảng khoái: "Cô Hứa, vẫn nên rèn luyện nhiều hơn."
Hứa Thanh Nhiễm trừng mắt, xoa eo xuống giường.
8 giờ tối nay Hàn Trạc mới đi làm, nhưng buổi sáng phải đưa Hứa Thanh Nhiễm đến trường học, nên cũng rời giường.
Rốt cuộc, tối hôm qua anh thật sự lương tâm cắn rứt.
Làm ba lần, anh thật sự sợ Hứa Thanh Nhiễm dọn về phòng cho khách ngủ.
Dù sau đó cũng là lời Hứa Thanh Nhiễm uy hiếp anh.
Hai người ra cửa, nhiệt độ không khí càng ngày càng lạnh, tuy không có tuyết rơi, nhưng gió lạnh thấu xương.
Hàn Trạc đưa Hứa Thanh Nhiễm tới trung học Trung Nam, chỉ nghe Hứa Thanh Nhiễm ngáp ba cái, anh ôn hòa cười nói: "Cô Hứa lên tinh thần đi nào, buổi tối muốn ăn cái gì, anh làm cho em?"
Hứa Thanh Nhiễm lại ngáp hai cái, khóe mắt còn đọng một giọt nước mắt, thực sự rất thảm: "Em muốn ăn anh, để anh khổ sở giống vậy."
Hàn Trạc cười, mắt đen quét một vòng trên người cô: "Với thể lực của cô Hứa, chỉ có bị ăn."
Sắc mặt Hứa Thanh Nhiễm lại đỏ lên, tự biết mình không thắng nổi, liền kéo cửa xe chuẩn bị xuống xe.
Hàn Trạc dặn dò: "Để ý khi qua đường, buổi tối anh đón em."
Đáp lại anh là ánh mắt hờn dỗi của Hứa Thanh Nhiễm.
Hàn Trạc ở trong xe cười cười, chờ Hứa Thanh Nhiễm vào trường học mới lái xe về nhà.
Nói thật, anh cũng buồn ngủ.
Về nhà, Hàn Trạc lại nằm trên giường, buổi tối còn phải trực ban, cần có tinh thần.
Ngủ đến giữa trưa, Hàn Trạc vào phòng tắm tắm rửa, phơi quần áo trên ban công, một người cũng lười nấu cơm, chỉ mua một hộp cơm.
Buổi chiều trước khi đón Hứa Thanh Nhiễm, anh nấu cơm, nấu canh xong, chỉ chờ đón Nhiễm Nhiễm về, lại xào thêm hai món.
Cửa thang máy mở ra, Hàn Trạc nhướng mày, cười với Cố Từ Nguyên: "Hôm nay bác sĩ Cố cũng trực ca đêm?"
Cố Từ Nguyên gật đầu: "Thay ca với bác sĩ Lý."
"Đến bệnh viện sớm như vậy?"
"Đi đón vợ tan tầm."
Hàn Trạc cười một chút: "Tôi cũng vậy."
Cố Từ Nguyên lắc đầu: "Không giống nhau."
"Sao lại không giống nhau?"
Cố Từ Nguyên cười giảo hoạt: "Vợ của tôi là hợp pháp, vợ của cậu chưa hợp pháp."
Hàn Trạc: "..."
Tới gara ngầm, hai người tách ra đến chỗ để xe.
Cố Từ Nguyên đi trước một bước, Hàn Trạc nhìn đuôi xe Cố Từ Nguyên, cắm chìa khóa, trong ánh mắt mang theo vài phần hờn dỗi, vỗ vỗ tay lái.
Anh còn hai tháng nữa mới hợp pháp..
Hay anh thương lượng với Nhiễm Nhiễm, đi lãnh chứng trước?
Nghĩ đến đây, tâm tình anh tốt hơn, dẫm chân ga.
Hứa Thanh Nhiễm đang trò chuyện với phụ huynh học sinh ngoài cổng trường, Hàn Trạc dừng xe, kéo cửa kính xuống hô một câu cô Hứa.
Vị phụ huynh kia cũng nhìn qua, cười nói: "Cậu cũng tới đón học sinh à?"
Ánh mắt Hàn Trạc hiện lên ý cười, "Không phải, tôi tới đón cô Hứa."
Bà ấy ngẩn người, học sinh bên cạnh kéo áo mẹ mình, cười hì hì nhắc nhở: "Mẹ, đó là bạn trai của cô."
Phụ huynh xấu hổ cười, xoa đầu đứa bé: "Vậy cô Hứa, không quấy rầy cô nữa, cô về sớm một chút."
Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm cũng đỏ hồng, gật đầu với bà.
Lên xe, Hàn Trạc cũng cười: "Anh nhìn giống cha một đứa bé học trung học sao?"
Hứa Thanh Nhiễm nghiêm túc nhìn gương mặt anh, khí chất Hàn Trạc nội liễm thành ổn, nhưng tuyệt đối nhìn không ra 32 tuổi, nhiều lắm chỉ 30.
Cô cố ý nói: "Bác sĩ Hàn, anh đừng quên tuổi tác của mình."
Hàn Trạc bị dỗi một câu, hùa theo Hứa Thanh Nhiễm: "Đúng vậy, tuổi không nhỏ, đã 32 tuổi, 32 tuổi còn chưa kết hôn, Nhiễm Nhiễm, hay chúng ta lãnh chứng sớm một chút?"
Hứa Thanh Nhiễm vốn dĩ trêu chọc Hàn Trạc, lại nghe thấy anh nói chuyện lãnh chứng, ánh mắt ngẩn ngơ: "Không phải đã nói, tháng 3 mới đi lãnh chứng sao?"
"Nhiễm Nhiễm không phải nói, tuổi anh không nhỏ, chúng ta lãnh chứng sớm một chút không tốt sao?"
Hứa Thanh Nhiễm nhìn đôi mắt chân thành của anh, trầm mặc trong chốc lát, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe.
"Cũng không vội, hai tháng nữa sẽ tới tháng ba mà."
Hàn Trạc im lặng, ánh mắt ảm đạm một chút.
Ngay sau đó khẽ cười nói: "Được, tháng 3 lãnh chứng."
Dù sao, đời này, cô đều là của anh.
"Ừm." Hứa Thanh Nhiễm nhìn cảnh ngoài cửa sổ, trái tim như thắt lại.
Tốc độ xe đều đều, cảnh vật ngoài cửa sổ lùi về phía sau, Hứa Thanh Nhiễm trộm thở dài.
Mặc dù cô rất thích Hàn Trạc, nhưng hiện tại cũng không dám kết hôn với Hàn Trạc.
Lưu Phân Phương nói rất đúng, hôn nhân không thể so tình yêu, mà còn rất nhiều điều hòa hợp, không đơn giản thích là đủ, mà thời gian ba tháng vừa vặn tốt, cũng đủ để bọn họ hiểu biết lẫn nhau.
Hứa Thanh Nhiễm quay đầu lại, nhìn anh trầm mặc, nhẹ giọng nói: "Hàn Trạc.."
"Hả?" Hàn Trạc nhẹ nhàng đáp lời, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn ánh mắt lo lắng của cô, an ủi nói: "Nhiễm Nhiễm đừng lo, anh không sao, là anh quá nóng nảy, nhịn không được muốn em vào sổ hộ khẩu sớm một chút."
Cô lẩm bẩm, "Dù sao hôn nhân khác với việc yêu đương, ngày xem mắt không phải anh cũng nói, trực tiếp kết hôn quá qua loa, chúng ta hiện tại mới ở chung không đến một tháng, cũng còn qua loa. Nếu lãnh chứng, rồi lại ly hôn, anh không phải ghét bỏ nhị hôn khó nghe sao?"
Phía trước đột nhiên có đèn đỏ, Hàn Trạc dẫm phanh lại.
Hứa Thanh Nhiễm vẫn luôn nghiêm túc nhìn Hàn Trạc, cho nên không chú ý phía trước có đèn đỏ, ngực bị đai an toàn kéo đến khó chịu.
Nghe thấy Hứa Thanh Nhiễm kinh hô, Hàn Trạc xấu hổ nhìn cô một cái: "Có sao không?"
Hứa Thanh Nhiễm xoa xoa ngực, biểu tình trên mặt có chút khó chịu, lắc đầu nói: "Không sao, hơi đau thôi."
Hàn Trạc liếm môi, dời tầm mắt.
Anh không nghĩ tới, Nhiễm Nhiễm lại dùng lời mình nói lúc trước từ chối mình.
Truyện chỉ được đăng tại wa️️️ad Kitrnh và Việt Nam Overnight Kitrnh. Những nơi khác đều là trang ăn cắp!
Nếu có thể trọng sinh một lần nữa, khi Nhiễm Nhiễm nói trực tiếp kết hôn, anh nhất định đồng ý.
Đến lúc đó, sao phải toan tính mưu mô như vậy.
Hàn Trạc nhìn chiếc xe phía trước, yên lặng thở dài.
Không khí có chút trầm mặc nhàn nhạt, đèn đỏ qua, Hàn Trạc vững vàng khởi động xe.
Đến nhà, Hứa Thanh Nhiễm ngửi thấy mùi xương sườn, trên mặt lộ ra nụ cười, xoay người ôm anh: "Oa, về nhà có thể ăn cơm, thật hạnh phúc!"
Trong lòng Hàn Trạc ấm áp, ôm eo Nhiễm Nhiễm đi vào: "Em tự rót nước mật ong uống đi, khoảng mười mấy phút có thể ăn cơm."
Hứa Thanh Nhiễm mỉm cười ngọt ngào, bám vào vai anh hôn lên môi: "Cảm ơn."
Hàn Trạc liếm môi, trả lời: "Không cần khách khí."
Hứa Thanh Nhiễm rót ly nước mật ong ngồi trên sô pha xem tin nhắn của phụ huynh, ngày mai phải thi, các giáo viên phải nhắc nhở phụ huynh trong nhóm đốc xúc học sinh buổi ôn tập.
Uống xong một ly nước mật ong ấm áp, liền nghe thấy Hàn Trạc kêu cô: "Nhiễm Nhiễm, cầm chén đũa ăn cơm."
"Tới đây!" Hứa Thanh Nhiễm buông điện thoại, rửa tay ở bồn rửa chén, cầm chiếc đũa bới hai chén cơm đến phòng khách.
Hai người an tĩnh ăn cơm.
Cơm nước xong đã 7 giờ, Hàn Trạc về phòng ngủ tắm rửa, muốn đến bệnh viện trực ban.
Hứa Thanh Nhiễm tiễn anh tới cửa, Hàn Trạc cười nói: "Buổi tối nếu ngủ không được, nhắn WeChat cho anh, không bận thì anh bồi em."
Hứa Thanh Nhiễm hừ hừ, thúc giục anh đi nhanh: "Đêm nay 9 giờ em phải ngủ, ngủ đã chết."
Hàn Trạc cười khẽ, ôm cổ cô hôn lên trán: "Anh đi làm trước."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn anh vào thang máy, mới đóng cửa, ôm thân thể rùng mình một cái, gió trên hành lang thực lạnh.
Hàn Trạc ấn nút thang máy, cửa thang máy mở ra, anh nhướng mày: "Bác sĩ Cố, thật trùng hợp."
Cố Từ Nguyên cúi đầu cười, thanh âm ôn hòa dễ nghe: "Không phải trùng hợp, tôi đang chờ cậu."
Ánh mắt Hàn Trạc nghi hoặc, Cố Từ Nguyên nhìn con số chậm rãi đi xuống, tới lầu một, cửa thang máy mở ra.
Cố Từ Nguyên ra trước một bước, lại ở cửa đợi Hàn Trạc.
"Vợ của tôi hỏi bạn gái cậu, chừng nào thì ra cửa, tôi đi nhờ xe."
"Anh cũng có xe mà?"
Cố Từ Nguyên sờ mũi: "Ngày mai vợ tôi phải đi làm, nhưng không có xe."
Khóe miệng Hàn Trạc giật giật, lấy chìa khóa, Cố Từ Nguyên tự nhiên ngồi vào ghế phụ, Hàn Trạc cũng không nói gì, vòng qua xe ngồi vào ghế lái, "Vợ của anh làm ở đâu?"
"Quốc lộ Quế Lâm phía tây bên kia."
Trên mặt Hàn Trạc lộ ra nụ cười thân thiện: "Nếu vậy, ngày mai vợ của anh thuận tiện chở bạn gái tôi một đoạn, bạn gái tôi cũng làm ở đó, trung học Trung Nam."
Cố Từ Nguyên: "..."
Hàn Trạc chỉ nói một câu với Cố Từ Nguyên rồi lái xe ra khỏi gara ngầm. Tới đường quốc lộ, Hàn Trạc gọi điện thoại cho Hứa Thanh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, ngày mai em đi làm cùng Chung Tình đi, bác sĩ Cố không lái xe, để Chung Tình tiễn em một đoạn."
Hứa Thanh Nhiễm cười gật đầu, "Đã biết, lúc trước Chung Tình đã nói, ngày mai bao chở bao đón, anh cũng nhớ sáng mai khi về chở bác sĩ Cố theo."
"Ừ, vậy là tốt."
Cố Từ Nguyên đỡ trán, yên lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Tới bệnh viện, hai người tách ra.
Tối nay không có bệnh nhân khám gấp, Hàn Trạc kiểm tra xong phòng, ngồi ở phòng khám phát ngốc, lấy điện thoại trong túi nhìn, đã hơn 10 giờ.
Hứa Thanh Nhiễm vẫn không nhắn tin cho anh.
Hàn Trạc bất đắc dĩ lắc đầu, 【 Nhiễm Nhiễm, ngủ rồi? 】
Đợi hai phút, cũng không có phản hồi.
Hàn Trạc lại gửi thêm một tin: 【 Ngủ ngon. 】
Sáu giờ sáng hôm sau, Hàn Trạc mới nhận được tin nhắn của Hứa Thanh Nhiễm: 【 Tối hôm qua ngủ siêu ngon, vừa mới rời giường, bác sĩ Hàn tối hôm qua thế nào? 】
Hàn Trạc: 【 Nhớ em, một đêm không ngủ. 】
Hứa Thanh Nhiễm: 【.. Em muốn đi tìm Chung Tình, bác sĩ Hàn nhớ mang bác sĩ Cố về nhà~】
Hàn Trạc cười cười.
Khoảng 7 giờ rưỡi, đồng nghiệp tới thay ca, Hàn Trạc gửi tin nhắn cho Cố Từ Nguyên, nói mời Cố Từ Nguyên ăn bữa sáng, ăn xong rồi về nhà.
-
Trường trung học phải thi tám môn, học sinh thi từ thứ ba đến thứ năm, chiều thứ năm mới xem như chính thức nghỉ đông, mà ba ngày này Hứa Thanh Nhiễm chủ yếu chỉ làm giám thị.
Buổi chiều thi xong môn thứ hai, quét tước vệ sinh xong trực tiếp tan học.
Hứa Thanh Nhiễm ở cổng trường chờ Chung Tình, Chung Tình đã gửi WeChat giọng nói tới: 【 Tớ tan làm rồi, đại khái vài phút sẽ đến trường, chờ chút nha. 】
Hứa Thanh Nhiễm: 【 Ừm, tớ ở cổng trường chờ cậu. 】
Hứa Thanh Nhiễm đứng ngoài cổng trường, không ít học sinh tan học đi ngang qua đều sẽ lễ phép chào cô.
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu cười cười: "Qua đường cái cẩn thận một chút."
Có mấy học sinh lớp Hứa Thanh Nhiễm đi tới, cười hì hì nói: "Cô Hứa, hôm nay bạn trai cô sao còn chưa tới ạ?"
Hứa Thanh Nhiễm hừ hừ, dưới sự giám sát của anh mang dép vào phòng tắm.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mình trong gương, Hứa Thanh Nhiễm không nhịn được đỏ mặt, thấp giọng mắng Hàn Trạc hai câu lưu manh.
Đánh răng rửa mặt xong, Hàn Trạc vừa lúc bưng nước mật ong tiến vào, thấy cô còn chưa thay quần áo, cố ý cười nói: "Tay Nhiễm Nhiễm sao vậy, cần anh giúp thay quần áo không?"
Hứa Thanh Nhiễm đỏ mặt trừng mắt, cầm một bộ quần áo vào phòng tắm: "Không cần, đồ lưu manh!"
Hàn Trạc cứng họng, nhưng được Nhiễm Nhiễm nhà anh thân mật gọi là lưu manh.
Hàn Trạc có chút cao hứng.
Việc này cho thấy, Nhiễm Nhiễm rất vừa lòng với anh.
Trở về Hứa gia, Hứa Thanh Nhiễm nói chuyện Hàn Trạc là Hàn Thành An ra, hai vợ chồng Hứa Miểu Sinh lập tức vừa khiếp sợ vừa áy náy, chờ một chút mới bình ổn cảm xúc, Hứa Miểu Sinh xin lỗi Hàn Trạc vì sự tình năm ấy.
Hàn Trạc ôn hòa cười nói: "Chú, lúc đó con cũng tám tuổi, hiểu rõ tình huống trong nhà, chú và dì thương lượng đưa con đến cô nhi viện, chẳng qua để con không theo nhà mình chịu khổ, hơn nữa, hiện tại chúng ta là người một nhà không phải sao?"
Khi nói chuyện, Hàn Trạc nhìn Hứa Thanh Nhiễm một cái.
Lưu Phân Phương càng nhìn Hàn Trạc càng vừa lòng, năm đó khi đưa Hàn Trạc đến cô nhi viện, anh chịu đựng không khóc, còn nói muốn bức ảnh anh cùng em gái, nói cả đời sẽ cảm kích người một nhà bọn họ.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Lưu Phân Phương lau khóe mắt, vỗ tay con gái: "Con xem, mẹ có thể giới thiệu đối tượng xem mắt sai sao?"
Hứa Thanh Nhiễm cũng thẹn thùng cười.
Hứa Miểu Sinh nói về em trai Hứa Thanh Nhiễm: "Cuối tuần này Hoài Khiêm trở lại, đến lúc đó Hàn Trạc và Nhiễm Nhiễm đi sân bay đón nó được không?"
"Dạ, chú." Hàn Trạc gật đầu đồng ý, đáy mắt ôn nhu nhìn qua Hứa Thanh Nhiễm.
Ăn cơm chiều ở Hứa gia, hai người liền về nhà.
Trên đường, Hứa Thanh Nhiễm nhìn tòa cao ốc ngoài cửa sổ xe, đột nhiên hỏi: "Anh đã gặp em trai em chưa?"
Hàn Trạc chuyên chú nhìn tình hình giao thông trước mắt, thuận miệng trả lời: "Hoài Khiêm nhỏ hơn anh, khi anh rời nhà thì vẫn chưa sinh ra, nên chưa từng gặp qua."
Hứa Thanh Nhiễm thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn góc nghiêng của anh: "Anh chắc chắn chỉ lo chú ý em."
Hàn Trạc cứng miệng, không phủ nhận.
Buổi tối, Hứa Thanh Nhiễm kéo tay Hàn Trạc làm nũng: "Đêm nay không muốn, em thật sự ăn không tiêu."
Hàn Trạc xoa tay cô, cười khẽ: "Hay là, từ tuần sau, Nhiễm Nhiễm cùng anh đến phòng tập thể thao."
Sau khi Hứa Thanh Nhiễm tốt nghiệp đại học đã không chạy bộ. Cô ủy khuất mếu máo: "Em vốn dĩ không chịu nổi, anh còn muốn em lãng phí thể lực."
Hàn Trạc nhất thời không biết nên nói gì, một tay ôm người vào lòng ngực, xoay người đè lên.
"Đêm nay không được, thứ hai thứ ba anh trực ban, đêm mai em cứ nghỉ ngơi."
"Hàn Trạc!" Hứa Thanh Nhiễm phẫn uất phản kháng.
Hàn Trạc cười nhẹ, cưng chiều lại bá đạo, "Nhiễm Nhiễm, phản kháng không có hiệu lực."
- -
Làm một giáo viên, dù đang buồn ngủ, nhưng khi nghe tiếng chuông báo Hứa Thanh Nhiễm cũng phải ngồi dậy.
Vừa ngồi dậy eo lại đau, Hứa Thanh Nhiễm nhịn không được ưm hai tiếng.
Hàn Trạc nằm bên người cô, cũng bị chuông báo đánh thức, cười một tiếng, cả người so với Hứa Thanh Nhiễm, xem như sảng khoái: "Cô Hứa, vẫn nên rèn luyện nhiều hơn."
Hứa Thanh Nhiễm trừng mắt, xoa eo xuống giường.
8 giờ tối nay Hàn Trạc mới đi làm, nhưng buổi sáng phải đưa Hứa Thanh Nhiễm đến trường học, nên cũng rời giường.
Rốt cuộc, tối hôm qua anh thật sự lương tâm cắn rứt.
Làm ba lần, anh thật sự sợ Hứa Thanh Nhiễm dọn về phòng cho khách ngủ.
Dù sau đó cũng là lời Hứa Thanh Nhiễm uy hiếp anh.
Hai người ra cửa, nhiệt độ không khí càng ngày càng lạnh, tuy không có tuyết rơi, nhưng gió lạnh thấu xương.
Hàn Trạc đưa Hứa Thanh Nhiễm tới trung học Trung Nam, chỉ nghe Hứa Thanh Nhiễm ngáp ba cái, anh ôn hòa cười nói: "Cô Hứa lên tinh thần đi nào, buổi tối muốn ăn cái gì, anh làm cho em?"
Hứa Thanh Nhiễm lại ngáp hai cái, khóe mắt còn đọng một giọt nước mắt, thực sự rất thảm: "Em muốn ăn anh, để anh khổ sở giống vậy."
Hàn Trạc cười, mắt đen quét một vòng trên người cô: "Với thể lực của cô Hứa, chỉ có bị ăn."
Sắc mặt Hứa Thanh Nhiễm lại đỏ lên, tự biết mình không thắng nổi, liền kéo cửa xe chuẩn bị xuống xe.
Hàn Trạc dặn dò: "Để ý khi qua đường, buổi tối anh đón em."
Đáp lại anh là ánh mắt hờn dỗi của Hứa Thanh Nhiễm.
Hàn Trạc ở trong xe cười cười, chờ Hứa Thanh Nhiễm vào trường học mới lái xe về nhà.
Nói thật, anh cũng buồn ngủ.
Về nhà, Hàn Trạc lại nằm trên giường, buổi tối còn phải trực ban, cần có tinh thần.
Ngủ đến giữa trưa, Hàn Trạc vào phòng tắm tắm rửa, phơi quần áo trên ban công, một người cũng lười nấu cơm, chỉ mua một hộp cơm.
Buổi chiều trước khi đón Hứa Thanh Nhiễm, anh nấu cơm, nấu canh xong, chỉ chờ đón Nhiễm Nhiễm về, lại xào thêm hai món.
Cửa thang máy mở ra, Hàn Trạc nhướng mày, cười với Cố Từ Nguyên: "Hôm nay bác sĩ Cố cũng trực ca đêm?"
Cố Từ Nguyên gật đầu: "Thay ca với bác sĩ Lý."
"Đến bệnh viện sớm như vậy?"
"Đi đón vợ tan tầm."
Hàn Trạc cười một chút: "Tôi cũng vậy."
Cố Từ Nguyên lắc đầu: "Không giống nhau."
"Sao lại không giống nhau?"
Cố Từ Nguyên cười giảo hoạt: "Vợ của tôi là hợp pháp, vợ của cậu chưa hợp pháp."
Hàn Trạc: "..."
Tới gara ngầm, hai người tách ra đến chỗ để xe.
Cố Từ Nguyên đi trước một bước, Hàn Trạc nhìn đuôi xe Cố Từ Nguyên, cắm chìa khóa, trong ánh mắt mang theo vài phần hờn dỗi, vỗ vỗ tay lái.
Anh còn hai tháng nữa mới hợp pháp..
Hay anh thương lượng với Nhiễm Nhiễm, đi lãnh chứng trước?
Nghĩ đến đây, tâm tình anh tốt hơn, dẫm chân ga.
Hứa Thanh Nhiễm đang trò chuyện với phụ huynh học sinh ngoài cổng trường, Hàn Trạc dừng xe, kéo cửa kính xuống hô một câu cô Hứa.
Vị phụ huynh kia cũng nhìn qua, cười nói: "Cậu cũng tới đón học sinh à?"
Ánh mắt Hàn Trạc hiện lên ý cười, "Không phải, tôi tới đón cô Hứa."
Bà ấy ngẩn người, học sinh bên cạnh kéo áo mẹ mình, cười hì hì nhắc nhở: "Mẹ, đó là bạn trai của cô."
Phụ huynh xấu hổ cười, xoa đầu đứa bé: "Vậy cô Hứa, không quấy rầy cô nữa, cô về sớm một chút."
Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm cũng đỏ hồng, gật đầu với bà.
Lên xe, Hàn Trạc cũng cười: "Anh nhìn giống cha một đứa bé học trung học sao?"
Hứa Thanh Nhiễm nghiêm túc nhìn gương mặt anh, khí chất Hàn Trạc nội liễm thành ổn, nhưng tuyệt đối nhìn không ra 32 tuổi, nhiều lắm chỉ 30.
Cô cố ý nói: "Bác sĩ Hàn, anh đừng quên tuổi tác của mình."
Hàn Trạc bị dỗi một câu, hùa theo Hứa Thanh Nhiễm: "Đúng vậy, tuổi không nhỏ, đã 32 tuổi, 32 tuổi còn chưa kết hôn, Nhiễm Nhiễm, hay chúng ta lãnh chứng sớm một chút?"
Hứa Thanh Nhiễm vốn dĩ trêu chọc Hàn Trạc, lại nghe thấy anh nói chuyện lãnh chứng, ánh mắt ngẩn ngơ: "Không phải đã nói, tháng 3 mới đi lãnh chứng sao?"
"Nhiễm Nhiễm không phải nói, tuổi anh không nhỏ, chúng ta lãnh chứng sớm một chút không tốt sao?"
Hứa Thanh Nhiễm nhìn đôi mắt chân thành của anh, trầm mặc trong chốc lát, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe.
"Cũng không vội, hai tháng nữa sẽ tới tháng ba mà."
Hàn Trạc im lặng, ánh mắt ảm đạm một chút.
Ngay sau đó khẽ cười nói: "Được, tháng 3 lãnh chứng."
Dù sao, đời này, cô đều là của anh.
"Ừm." Hứa Thanh Nhiễm nhìn cảnh ngoài cửa sổ, trái tim như thắt lại.
Tốc độ xe đều đều, cảnh vật ngoài cửa sổ lùi về phía sau, Hứa Thanh Nhiễm trộm thở dài.
Mặc dù cô rất thích Hàn Trạc, nhưng hiện tại cũng không dám kết hôn với Hàn Trạc.
Lưu Phân Phương nói rất đúng, hôn nhân không thể so tình yêu, mà còn rất nhiều điều hòa hợp, không đơn giản thích là đủ, mà thời gian ba tháng vừa vặn tốt, cũng đủ để bọn họ hiểu biết lẫn nhau.
Hứa Thanh Nhiễm quay đầu lại, nhìn anh trầm mặc, nhẹ giọng nói: "Hàn Trạc.."
"Hả?" Hàn Trạc nhẹ nhàng đáp lời, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn ánh mắt lo lắng của cô, an ủi nói: "Nhiễm Nhiễm đừng lo, anh không sao, là anh quá nóng nảy, nhịn không được muốn em vào sổ hộ khẩu sớm một chút."
Cô lẩm bẩm, "Dù sao hôn nhân khác với việc yêu đương, ngày xem mắt không phải anh cũng nói, trực tiếp kết hôn quá qua loa, chúng ta hiện tại mới ở chung không đến một tháng, cũng còn qua loa. Nếu lãnh chứng, rồi lại ly hôn, anh không phải ghét bỏ nhị hôn khó nghe sao?"
Phía trước đột nhiên có đèn đỏ, Hàn Trạc dẫm phanh lại.
Hứa Thanh Nhiễm vẫn luôn nghiêm túc nhìn Hàn Trạc, cho nên không chú ý phía trước có đèn đỏ, ngực bị đai an toàn kéo đến khó chịu.
Nghe thấy Hứa Thanh Nhiễm kinh hô, Hàn Trạc xấu hổ nhìn cô một cái: "Có sao không?"
Hứa Thanh Nhiễm xoa xoa ngực, biểu tình trên mặt có chút khó chịu, lắc đầu nói: "Không sao, hơi đau thôi."
Hàn Trạc liếm môi, dời tầm mắt.
Anh không nghĩ tới, Nhiễm Nhiễm lại dùng lời mình nói lúc trước từ chối mình.
Truyện chỉ được đăng tại wa️️️ad Kitrnh và Việt Nam Overnight Kitrnh. Những nơi khác đều là trang ăn cắp!
Nếu có thể trọng sinh một lần nữa, khi Nhiễm Nhiễm nói trực tiếp kết hôn, anh nhất định đồng ý.
Đến lúc đó, sao phải toan tính mưu mô như vậy.
Hàn Trạc nhìn chiếc xe phía trước, yên lặng thở dài.
Không khí có chút trầm mặc nhàn nhạt, đèn đỏ qua, Hàn Trạc vững vàng khởi động xe.
Đến nhà, Hứa Thanh Nhiễm ngửi thấy mùi xương sườn, trên mặt lộ ra nụ cười, xoay người ôm anh: "Oa, về nhà có thể ăn cơm, thật hạnh phúc!"
Trong lòng Hàn Trạc ấm áp, ôm eo Nhiễm Nhiễm đi vào: "Em tự rót nước mật ong uống đi, khoảng mười mấy phút có thể ăn cơm."
Hứa Thanh Nhiễm mỉm cười ngọt ngào, bám vào vai anh hôn lên môi: "Cảm ơn."
Hàn Trạc liếm môi, trả lời: "Không cần khách khí."
Hứa Thanh Nhiễm rót ly nước mật ong ngồi trên sô pha xem tin nhắn của phụ huynh, ngày mai phải thi, các giáo viên phải nhắc nhở phụ huynh trong nhóm đốc xúc học sinh buổi ôn tập.
Uống xong một ly nước mật ong ấm áp, liền nghe thấy Hàn Trạc kêu cô: "Nhiễm Nhiễm, cầm chén đũa ăn cơm."
"Tới đây!" Hứa Thanh Nhiễm buông điện thoại, rửa tay ở bồn rửa chén, cầm chiếc đũa bới hai chén cơm đến phòng khách.
Hai người an tĩnh ăn cơm.
Cơm nước xong đã 7 giờ, Hàn Trạc về phòng ngủ tắm rửa, muốn đến bệnh viện trực ban.
Hứa Thanh Nhiễm tiễn anh tới cửa, Hàn Trạc cười nói: "Buổi tối nếu ngủ không được, nhắn WeChat cho anh, không bận thì anh bồi em."
Hứa Thanh Nhiễm hừ hừ, thúc giục anh đi nhanh: "Đêm nay 9 giờ em phải ngủ, ngủ đã chết."
Hàn Trạc cười khẽ, ôm cổ cô hôn lên trán: "Anh đi làm trước."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn anh vào thang máy, mới đóng cửa, ôm thân thể rùng mình một cái, gió trên hành lang thực lạnh.
Hàn Trạc ấn nút thang máy, cửa thang máy mở ra, anh nhướng mày: "Bác sĩ Cố, thật trùng hợp."
Cố Từ Nguyên cúi đầu cười, thanh âm ôn hòa dễ nghe: "Không phải trùng hợp, tôi đang chờ cậu."
Ánh mắt Hàn Trạc nghi hoặc, Cố Từ Nguyên nhìn con số chậm rãi đi xuống, tới lầu một, cửa thang máy mở ra.
Cố Từ Nguyên ra trước một bước, lại ở cửa đợi Hàn Trạc.
"Vợ của tôi hỏi bạn gái cậu, chừng nào thì ra cửa, tôi đi nhờ xe."
"Anh cũng có xe mà?"
Cố Từ Nguyên sờ mũi: "Ngày mai vợ tôi phải đi làm, nhưng không có xe."
Khóe miệng Hàn Trạc giật giật, lấy chìa khóa, Cố Từ Nguyên tự nhiên ngồi vào ghế phụ, Hàn Trạc cũng không nói gì, vòng qua xe ngồi vào ghế lái, "Vợ của anh làm ở đâu?"
"Quốc lộ Quế Lâm phía tây bên kia."
Trên mặt Hàn Trạc lộ ra nụ cười thân thiện: "Nếu vậy, ngày mai vợ của anh thuận tiện chở bạn gái tôi một đoạn, bạn gái tôi cũng làm ở đó, trung học Trung Nam."
Cố Từ Nguyên: "..."
Hàn Trạc chỉ nói một câu với Cố Từ Nguyên rồi lái xe ra khỏi gara ngầm. Tới đường quốc lộ, Hàn Trạc gọi điện thoại cho Hứa Thanh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, ngày mai em đi làm cùng Chung Tình đi, bác sĩ Cố không lái xe, để Chung Tình tiễn em một đoạn."
Hứa Thanh Nhiễm cười gật đầu, "Đã biết, lúc trước Chung Tình đã nói, ngày mai bao chở bao đón, anh cũng nhớ sáng mai khi về chở bác sĩ Cố theo."
"Ừ, vậy là tốt."
Cố Từ Nguyên đỡ trán, yên lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Tới bệnh viện, hai người tách ra.
Tối nay không có bệnh nhân khám gấp, Hàn Trạc kiểm tra xong phòng, ngồi ở phòng khám phát ngốc, lấy điện thoại trong túi nhìn, đã hơn 10 giờ.
Hứa Thanh Nhiễm vẫn không nhắn tin cho anh.
Hàn Trạc bất đắc dĩ lắc đầu, 【 Nhiễm Nhiễm, ngủ rồi? 】
Đợi hai phút, cũng không có phản hồi.
Hàn Trạc lại gửi thêm một tin: 【 Ngủ ngon. 】
Sáu giờ sáng hôm sau, Hàn Trạc mới nhận được tin nhắn của Hứa Thanh Nhiễm: 【 Tối hôm qua ngủ siêu ngon, vừa mới rời giường, bác sĩ Hàn tối hôm qua thế nào? 】
Hàn Trạc: 【 Nhớ em, một đêm không ngủ. 】
Hứa Thanh Nhiễm: 【.. Em muốn đi tìm Chung Tình, bác sĩ Hàn nhớ mang bác sĩ Cố về nhà~】
Hàn Trạc cười cười.
Khoảng 7 giờ rưỡi, đồng nghiệp tới thay ca, Hàn Trạc gửi tin nhắn cho Cố Từ Nguyên, nói mời Cố Từ Nguyên ăn bữa sáng, ăn xong rồi về nhà.
-
Trường trung học phải thi tám môn, học sinh thi từ thứ ba đến thứ năm, chiều thứ năm mới xem như chính thức nghỉ đông, mà ba ngày này Hứa Thanh Nhiễm chủ yếu chỉ làm giám thị.
Buổi chiều thi xong môn thứ hai, quét tước vệ sinh xong trực tiếp tan học.
Hứa Thanh Nhiễm ở cổng trường chờ Chung Tình, Chung Tình đã gửi WeChat giọng nói tới: 【 Tớ tan làm rồi, đại khái vài phút sẽ đến trường, chờ chút nha. 】
Hứa Thanh Nhiễm: 【 Ừm, tớ ở cổng trường chờ cậu. 】
Hứa Thanh Nhiễm đứng ngoài cổng trường, không ít học sinh tan học đi ngang qua đều sẽ lễ phép chào cô.
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu cười cười: "Qua đường cái cẩn thận một chút."
Có mấy học sinh lớp Hứa Thanh Nhiễm đi tới, cười hì hì nói: "Cô Hứa, hôm nay bạn trai cô sao còn chưa tới ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.