Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn

Chương 47: Xin lỗi

Cố Bắc Niệm Nam

05/11/2021

Tần Uông Dương kéo Hứa Thanh Nhiễm đến bên cạnh trung tâm mua sắm, người ở đây khá ít.

Trên mặt Hứa Thanh Nhiễm mang theo vài phần không kiên nhẫn: "Anh muốn nói gì, nói thẳng đi."

Tần Uông Dương hôm nay mặc bộ đồ khác, bên trong là áo lông màu đen, bên ngoài là áo gió xám tro, đứng cạnh bồn cây xanh, làm nổi bật màu da trắng nõn, dáng người cao gầy.

Xa xa nhìn, khá giống hình ảnh kinh điển trong phim thần tượng.

Nhưng ở trong mắt Hứa Thanh Nhiễm, chỉ có sự không kiên nhẫn.

Đã từng thích thế nào đi nữa, chỉ cần sống lại một lần có thể hoàn toàn tỉnh ngộ.

Tần Uông Dương nhíu mày, tiến lên một bước giữ chặt tay Hứa Thanh Nhiễm, thanh âm nghiêm túc: "Nhiễm Nhiễm, em thật sự yêu Hàn Trạc sao?"

Hứa Thanh Nhiễm muốn ném tay hắn ra, nhưng sức lực nam nữ chênh lệch rất lớn, cô không tránh thoát được, tức giận nói: "Đúng vậy, tôi yêu anh ấy, chúng tôi tháng 3 năm sau chuẩn bị lãnh chứng kết hôn, cho nên anh đừng quấn lấy tôi nữa!"

Lặp đi lặp lại nhiều lần, bọn họ đã sớm không còn lời nào để nói.

"Lãnh chứng kết hôn?"

Ánh mắt Tần Uông Dương âm trầm, nhìn chằm chằm nữ nhân không kiên nhẫn, trong lòng phiền muộn, chuyện chuẩn bị nói liền bị vứt ra sau đầu, trong lòng chỉ còn lại ghen ghét và lửa giận: "Hứa Thanh Nhiễm, em không phải yêu anh sao, chúng ta lúc trước cũng nói chuyện kết hôn, em sao lại có thể cùng nam nhân khác kết hôn chứ!"

"Tần Uông Dương, anh buông tôi ra! Lúc anh và Imie lên giường, có nghĩ tới việc chúng ta muốn kết hôn hay không!"

Hứa Thanh Nhiễm ra sức giãy giụa, trong mắt cô mang theo sự chán ghét, rõ ràng là hắn ngoại tình, sao còn nói như thể đúng lý hợp tình vậy: "Buông ra, nếu không buông tôi sẽ gọi điện thoại báo nguy!"

"Báo nguy?" Tần Uông Dương cười lạnh một tiếng, hai người lôi lôi kéo kéo, khăn quàng cổ của Hứa Thanh Nhiễm cũng bị lỏng, ánh mắt hắn trầm xuống, ghen ghét, kéo khăn quàng cổ cô xuống, không có nửa điểm thương tiếc mà bóp cổ cô, chất vấn: "Đây là cái gì?"

Hứa Thanh Nhiễm bị bóp đến không thở nổi, gắt gao đánh tay hắn: "Buông ra!"

"Hứa Thanh Nhiễm, tôi còn tưởng cô là Thánh Nữ hồn nhiên gì, chúng ta chia tay mới không đến hai tháng, cô liền lên giường với nam nhân khác, còn nói tôi ngoài tình? Nhiều năm như vậy, cô có cho tôi chạm vào không? Hiện tại nam nhân khác sao lại có thể, rốt cuộc là ai phải xin lỗi ai?"

Trong lòng Hứa Thanh Nhiễm sợ hãi, cô nhìn bộ dáng dữ tợn của Tần Uông Dương, trong lòng trầm xuống: "Anh buông tay ra, tôi bị anh bóp chết rồi!"

"A, cả đêm rồi, dấu vết trên người còn chưa biến mất? Hứa Thanh Nhiễm, người khác đều có thể làm, tôi cũng có thể làm chứ? Có phải trước khi tôi về nước, cô và Hàn Trạc đã qua lại với nhau, cho nên bắt lấy nhược điểm của tôi muốn chia tay?"

Tần Uông Dương cười lạnh, vứt túi xách của Hứa Thanh Nhiễm xuống mặt đất, sau đó đẩy cô lên vách, châm chọc khinh miệt mà đảo qua mặt mày cô: "Tôi vẫn luôn áy náy cảm thấy tôi phải xin lỗi cô, hiện tại xem ra, còn không biết là ai xin lỗi ai đâu!"

Hắn nâng cằm cô, nhìn chằm chằm môi đỏ, đáy mắt tất cả đều là ham muốn chiếm hữu.

Hứa Thanh Nhiễm hoảng đến khóc: "Tần Uông Dương, chúng ta đã chia tay, anh hà tất phải vậy, anh có mẹ con Imie còn chưa đủ sao, hà tất còn muốn dây dưa với tôi.."

"Chia tay?" Tần Uông Dương nghiền ngẫm hai chữ này, môi mỏng cong lên: "Nhiễm Nhiễm, ann chưa từng đồng ý, là em đơn phương chia tay, lúc trước anh không liên lạc với em, là muốn cho em thời gian giảm xóc, để em bình tĩnh cảm xúc, không nghĩ đến em cùng nam nhân khác ở chung."

"Nhiễm Nhiễm, chúng ta ở bên nhau nhiều năm, cảm tình sâu như vậy, sao có thể nói chia tay là chia tay?"

Trong mắt Tần Uông Dương mang theo tức giận, nắm cằm cô, cúi đầu cắn xuống.

Mùi máu tươi trong khoang miệng lan tràn, Hứa Thanh Nhiễm chưa từng cảm thấy Tần Uông Dương ghê tởm như vậy, trong lòng tuyệt vọng.

(*) Muốn nhào dô đập na8 :))

"Tần Uông Dương, buông cô ấy ra!"

Hứa Thanh Nhiễm chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, liền thấy Hàn Trạc bổ nhào vào Tần Uông Dương trên mặt đất, hai người ẩu đả.

Tần Uông Dương bị đánh đến trở tay không kịp, theo bản năng ôm đầu.

Hai tròng mắt Hàn Trạc đỏ bừng, chưa từng có người gặp qua một mặt khủng bố như vậy của anh.

Hứa Thanh Nhiễm chỉ cảm thấy cả người lạnh băng, dùng sức xoa miệng, nước mắt bị gió lạnh thổi làm lạnh hơn.

Cuối cùng, Tần Uông Dương bị Hàn Trạc đánh đến không thể động, trên người Hàn Trạc cũng bị Tần Uông Dương đánh đến treo màu. Chung quanh chậm rãi có người vây xem náo nhiệt, Hứa Thanh Nhiễm hoàn hồn lau nước mắt giữ chặt Hàn Trạc: "Hàn Trạc, chúng ta đi thôi."

Bị Hứa Thanh Nhiễm ôm chặt, Hàn Trạc mới hoàn hồn.

Hai mắt anh đỏ bừng mà nhìn Hứa Thanh Nhiễm chật vật, đáy mắt áy náy.

Hứa Thanh Nhiễm lắc đầu: "Đi thôi, em không muốn ở đây."

Hàn Trạc gắt gao nắm tay cô, nhìn túi xách bị rớt bên cạnh lộ, khom lưng nhặt lên, nắm tay Hứa Thanh Nhiễm đến chỗ đỗ xe.

Xe ngừng ở bãi đỗ xe tiểu khu.

Hàn Trạc nghiêng đầu nhìn cô, Hứa Thanh Nhiễm an tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, vẫn không nhúc nhích.

Hàn Trạc nuốt nước miếng, nhẹ nhàng duỗi tay giữ tay cô, mới phát hiện dù mở máy sưởi, nhưng tay cô vẫn lạnh lẽo.



Trong lòng anh căng thẳng, nắm tay Hứa Thanh Nhiễm chặt chẽ trong lòng bàn tay: "Nhiễm Nhiễm, không sao."

Hứa Thanh Nhiễm nghe thanh âm ôn nhu của Hàn Trạc, nước mắt không khống chế nổi chảy ra.

Hàn Trạc nghe thấy cô nức nở, ánh mắt trầm trầm, cởi bỏ đai an toàn cúi người ôm cô vào trong lòng ngực, ôn thanh an ủi "Được rồi, không sao, anh ở đây."

Hứa Thanh Nhiễm ôm Hàn Trạc, chôn trong lòng ngực anh khóc ra.

Cô không nghĩ tới lúc trước mình sẽ thích người như vậy, vô tình lại ích kỷ, thậm chí đối xử với cô như thế.

Hàn Trạc nhẹ nhàng vỗ lưng cô dỗ dành: "Không sao, đừng sợ, anh ở đây."

Hứa Thanh Nhiễm ghé vào ngực anh khóc trong chốc lát, mới chậm rãi dừng lại, qua một hồi lâu, cô mới ngẩng đầu, quần áo trên người anh ướt một mảng, Hứa Thanh Nhiễm áy náy.

Hàn Trạc ôn nhu cười cười, vén tóc trên trán cô: "Không sao, anh ở đây."

Hứa Thanh Nhiễm hơi rũ mí mắt, khóe miệng nhếch lên không phát hiện khác thường, chỉ nhẹ giọng giải thích: "Em không nghĩ hắn sẽ như vậy, lúc trước biết nhân phẩm hắn không tốt, nhưng chưa từng cưỡng bách em, cho nên mới.."

"Ừ, anh biết, không sao." Hàn Trạc xoa mặt cô, nhìn khóe môi cô nhếch lên, cúi người ôn nhu hôn lên.

Thân mình Hứa Thanh Nhiễm cứng lại, lúc sau mới khôi phục mềm mại, nhắm mắt.

"Không sao, đều qua rồi." Hàn Trạc hôn mặt cô.

"Anh có đau hay không?" Hứa Thanh Nhiễm đau lòng, trên mặt anh bị trầy da, kỳ thật anh cũng bị Tần Uông Dương đánh vài cái. Hứa Thanh Nhiễm từ trong lòng ngực anh ra, muốn kiểm tra miệng vết thương trên người anh.

Hàn Trạc cười cười: "Anh không sao, anh chở em về, lát nữa còn phải đi bệnh viện."

"Anh từ bệnh viện tới?" Đồng tử cô mở to, Chung Tình và cô dạo trung tâm mua sắm ở cạnh bệnh viện Hoa Nam, bởi vậy Hứa Thanh Nhiễm mới nghĩ đến việc ăn xong rồi gói cơm cho Hàn Trạc.

Nghĩ đến ăn cơm, Hứa Thanh Nhiễm nhớ tới Chung Tình còn ở trong tiệm chờ mình: "Không xong rồi, em bảo Chung Tình ở trong tiệm chờ em."

Hứa Thanh Nhiễm vội vàng gọi điện thoại cho Chung Tình, Chung Tình còn ở quán cơm ăn, nói giúp cô đặt một phần, hỏi cô khi nào tới.

Hứa Thanh Nhiễm nhìn Hàn Trạc, Hàn Trạc đến gần, tự nhiên nghe thấy Chung Tình nói, chỉ ôn thanh nói: "Không qua cứ nói, anh dẫn em lên lầu."

Hứa Thanh Nhiễm do dự một chút, nhìn trên mặt Hàn Trạc trầy da, xin lỗi Chung Tình: "Ngại quá, tớ có chút việc, có thể không đến được."

"A.. Vậy à, không sao, cậu làm việc đi, em chồng tớ mới tìm tớ ăn cơm chiều, tớ để phần này cho nó."

"Ừm, lần sau tớ mời cậu."

Hứa Thanh Nhiễm cúp điện thoại, Hàn Trạc mở cửa xe, nắm tay cô vào thang máy.

Cửa thang máy lầu một mở ra, Cố Từ Nguyên mang dép lê đi vào, nhìn thấy Hứa Thanh Nhiễm trong mắt hiện lên tia ngoài ý muốn: "Cô không phải ở bên cạnh Chung Tình sao?"

Hàn Trạc mở miệng trước: "Tôi đưa cô ấy về, Chung Tình và em anh đang ăn cơm."

Cố Từ Nguyên gật đầu, lúc này mới chú ý trên người Hàn Trạc chật vật, trong thần sắc ôn hòa âm thầm mang theo vài phần nghi hoặc, khụ khụ: "Nhà tôi có hộp y tế."

Hàn Trạc nói: "Nhà tôi cũng có, cảm ơn."

Hứa Thanh Nhiễm gắt gao kéo ống tay áo Hàn Trạc, cúi đầu.

Cố Từ Nguyên cũng không phải người nhiều chuyện, biết vợ mình không có việc gì cũng không mở miệng nữa. Tới lầu Hàn Trạc ở, mới nói câu tạm biệt.

Trở lại chung cư, Hứa Thanh Nhiễm cầm hòm thuốc giúp Hàn Trạc rửa sạch miệng vết thương. Trừ khuôn mặt và cánh tay trầy da, sau eo Hàn Trạc còn bị Tần Uông Dương đá bầm một khối, Hứa Thanh Nhiễm đau lòng nhíu mày, lấy rượu thuốc mát xa.

Hàn Trạc nhìn Hứa Thanh Nhiễm không cao hứng, nắm cằm cô hôn môi: "Không sao, bị thương nhẹ thôi."

"Thực xin lỗi." Cô áy náy xin lỗi.

Hàn Trạc bất đắc dĩ cười cười, lòng bàn tay lướt qua mặt cô: "Có gì phải xin lỗi, làm nam nhân của em mà không bảo vệ em tốt, là anh không đúng, muốn nói xin lỗi cũng là anh."

Hứa Thanh Nhiễm rũ mắt, không muốn Hàn Trạc nhìn nước mắt của cô.

Hàn Trạc yên lặng thở dài, khi còn muốn nói gì, điện thoại vang lên.

Là điện thoại của y tá Trương Đình: "Bác sĩ Hàn, hiện tại anh ở đâu, có một bệnh nhân vừa đưa tới phòng cấp cứu, cần làm phẫu thuật."

"Tôi lập tức quay lại."

Hứa Thanh Nhiễm chạy đến phòng ngủ cầm quần áo bộ sạch sẽ cho anh, Hàn Trạc không kịp thay, chỉ nói: "Anh về bệnh viện trước, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh."

Hứa Thanh Nhiễm nhìn anh vội vàng rời đi, biểu tình ngẩn người, thu dọn hộp y tế trên bàn trà.

Cô ngồi trên sô pha, hồi tưởng đời trước cùng Tần Uông Dương ba năm phân phân hợp hợp, mỗi lần khi chính mình muốn từ bỏ, Tần Uông Dương sẽ chủ động tới hòa giải, sau đó lại bắt đầu đối xử với cô như gần như xa.

Lợi dụng rõ ràng như vậy, đời trước cô sao lại không thấy rõ.



Không biết cô ngồi trên sô pha bao lâu, khi Hứa Thanh Nhiễm nhận được điện thoại Hàn Trạc, đã 5 giờ rưỡi.

Cô tiếp nhận, phía bên kia truyền đến tiếng nói bận rộn: "Nhiễm Nhiễm, lúc này bệnh viện rất bận, buổi tối tăng ca, em ở nhà ăn cơm trước đi."

Hứa Thanh Nhiễm "Ừm" một câu, nhắc nhở anh nhớ ăn cơm chiều.

Hàn Trạc ôn thanh: "Ừm, em cũng nhớ ăn cơm, đại khái 10 giờ anh về."

Hàn Trạc bên kia thật sự bận, vội vàng nói xong liền tắt điện thoại.

Hứa Thanh Nhiễm không muốn ăn lắm, đặt một phần mì thịt ớt xanh thái sợi, liền về phòng ngủ tắm rửa.

Làm khô tóc xong, cơm hộp vừa vặn giao tới.

Hứa Thanh Nhiễm xuống lầu cầm cơm hộp, ngồi ở nhà vô vị ăn, chỉ ăn một lát liền hết muốn ăn, đổ một ly nước về phòng ngủ rửa mặt nằm trên giường.

Cô click mở QQ, động thái mới nhất lúc hai ba năm trước, cùng bạn cùng phòng đại học trở về trường học, chụp một ít ảnh đăng lên. Trên cơ bản sau khi tốt nghiệp đại học, cô ít khi dùng QQ, toàn dùng WeChat.

Hứa Thanh Nhiễm vào trang chủ của mình, chưa lướt xuống nhiều ít liền thấy trạng thái hồi đại học. Khi đó mỗi một cái động thái đều liên quan tới Tần Uông Dương, Hứa Thanh Nhiễm xem tiếp, mày liền nhíu lại.

Dùng ánh mắt bây giờ, lúc trước Tần Uông Dương cũng không phải tuấn tú, thậm chí không đẹp bằng một phần ba Hàn Trạc.

Càng xem, Hứa Thanh Nhiễm càng cảm thấy mình thật não tàn, hận không thể đánh bản thân mấy cái.

Mắt mù, coi trọng tra nam!

-

Khi Hàn Trạc về, trong nhà an an tĩnh tĩnh, chỉ có một chiếc đèn sáng lên, là Hứa Thanh Nhiễm bật cho anh dễ nhìn.

Hàn Trạc thay dép lê, đem chìa khóa đặt trên tủ giày, cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong sáng đèn. Hàn Trạc đóng cửa, tay chân nhẹ nhàng đi vào.

Hứa Thanh Nhiễm đã ngủ rồi, giữa mày còn hơi hơi nhíu lại, một tay bắt lấy chăn một bàn tay còn lại nắm di động. Ánh mắt Hàn Trạc trầm trầm, đi đến mép giường dùng lòng bàn tay xoa giữa mày cô giãn ra, hôn môi cô một cái.

Nhìn thấy trên tay cô nắm di động, Hàn Trạc nhẹ nhàng cầm đi, giúp cô cắm sạc.

Cắm sạc xong, màn hình sáng lên, Hàn Trạc tùy tay lướt một chút, trên màn hình hiện ra một tấm hình Hứa Thanh Nhiễm cùng Tần Uông Dương thân mật, nữ nhân mắt cười cong cong, lòng tràn đầy vui mừng, mà Tần Uông Dương ôm cô thân mật vào trong ngực.

Đáy mắt Hàn Trạc hiện lên một tia khác thường, nhìn nữ nhân đã ngủ say, sửng sốt hồi lâu không có động tĩnh.

Buông di động, Hàn Trạc cầm quần áo vào phòng tắm.

Khi ra ngoài, Hứa Thanh Nhiễm vẫn ngủ say, Hàn Trạc đứng cách giường không xa, nhìn đến sửng sốt.

Thật lâu sau, mới vòng đến sườn giường khác, tắt đèn nhẹ nhàng nằm xuống.

Sáng sớm, đồng hồ báo thức vang khi, đáy mắt Hàn Trạc thâm quầng, vừa thấy là biết tối hôm qua không ngủ.

Hứa Thanh Nhiễm tối hôm qua ngủ sớm, nghe thấy đồng hồ báo thức cũng mở mắt, cô bọc chăn nhìn nam nhân cầm quần áo vào phòng tắm, ra ngoài đã ăn mặc chỉnh tề.

Hàn Trạc đến mép giường nhìn mắt cô, ôn thanh nói: "Còn sớm, ngủ tiếp đi, nhớ ăn sáng."

Hứa Thanh Nhiễm rầu rĩ lên tiếng, vùi người trong chăn thực thoải mái.

Hàn Trạc nói: "Anh đi làm trước."

Hứa Thanh Nhiễm "Ừm" một tiếng, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh, tối hôm qua cũng không biết anh trở về lúc nào, chắc do bệnh viện bận quá, liền dặn dò: "Dưới mắt anh đều là quầng thâm, phải chú ý nghỉ ngơi."

"Ừm." Anh gật đầu, dời mắt chuẩn bị đi ra ngoài.

"Hàn Trạc." Hứa Thanh Nhiễm mềm mại gọi một tiếng, ở trên giường trở mình, ôm gối đầu anh vào trong ngực, trên mặt gối còn mùi dầu gội nhàn nhạt.

Thân thể Hàn Trạc cứng đờ, quay đầu nhìn cô.

Chỉ thấy gương mặt Hứa Thanh Nhiễm hơi hơi đỏ, đáy mắt ôn nhu: "Hôm nay, anh hơi lạ."

"Sao vậy?"

"Ngày thường buổi sáng anh đi làm đều sẽ hôn em, hôm nay sao vậy?"

Hàn Trạc nhìn cô chằm chằm, sau đó đến mép giường, một tay nắm cằm Hứa Thanh Nhiễm, hôn lên.

Nụ hôn này, hơn một phút, nữ nhân dưới thân hô hấp nhiễu loạn, Hàn Trạc mới buông ra, ánh mắt nhu nhu: "Hôm nay phải đi làm sớm, anh đến bệnh viện trước."

Hứa Thanh Nhiễm thẹn thùng gật đầu: "Trên đường cẩn thận."

Hàn Trạc nhìn dáng vẻ này của cô, lại hôn lên một lát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook