Chương 9: Ám Sát
Phương Tiểu Khả
08/09/2024
Khi trời đã chuyển xế chiều, cuộc thi săn bắn cũng đến hồi kết thúc, Oanh Thời ngoảnh đi ngoảnh lại cũng không thấy người nàng đang tìm.
“Quái lạ…”-Nàng lẩm bẩm.
Cho đến tận lúc hồi chiêng thứ hai vang lên báo hiệu thời đgian công bố kết quả, Tử Nguyệt cũng chưa trở về.
Hoàng Đế lúc ấy phất tay, ông ta dường như đang định hủy kết quả của Tử Nguyệt. Mọi người không ngừng bàn tán xôn xao. Thấy chẳng lành, Oanh Thời vội vã chạy tới gần, nàng quỳ thụp xuống “rầm” một tiếng.
Đầu gối đau nhói, nhưng cũng chẳng đau bằng cái cách nàng thất thố trước người đứng đầu đế quốc. Chả khác nào đang chìa cổ mình ra, chơi đùa với tử thần.
“Hoàng Thượng thánh minh”- Nàng nói như hét.
“Thứ cho nô tì vô lễ, nhưng không phải lúc này tìm người mới là quan trọng sao ạ? “
Tiếng áo quệt trên nền đất di gần tới Oanh Thời, là người phụ nữ quý tộc ban nãy. Lần này theo sau bà là cả một tốp cung nữ chừng tám người. Khí thế, quyền khuynh áp đảo.
“Nhóc con từ đâu thế này? Ngươi khéo đùa, trong thiên hạ này có ai có thể đe dọa đến tính mạng của Tử Nguyệt.”
Giọng bà ta chua chát như đang dội gáo nước xuống đàu Oanh Thời.
Nàng to gan khẽ liếc nhìn người trước mắt, bà ta mặc thân gấm lụa đỏ sậm có thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng và chỉ bạc, người có thể mặc màu đỏ, có thể thêu phượng hoàng lên áo chỉ có Thái Hậu hoặc Hoàng Hậu mà thôi. Tân Đế chưa lập hậu. Vậy người trước mắt nàng chính là...
Oanh Thời nuốt ực một miếng lớn, nàng lập tức bỏ chạy vụt đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
“Thần nữ thất lễ!”
Gần đây Tử Nguyệt có dính líu đến chuyện cung cấm, nàng e là tâm tư Thái Hậu này không mấy tốt đẹp. Tính mạng hắn gặp nguy hiểm!
Nàng không có tài cán gì, nàng không biết võ công, y dược một chữ bẻ đôi nàng cũng không biết, nhưng Oanh Thời không thể bỏ mặc người chưa rõ sống chết thế nào được. Dự cảm không lành của nàng, hóa ra còn lớn hơn sợi chỉ mỏng manh đang treo trên cổ nàng.
Nhưng vừa rồi ánh mắt của Hoàng Đế là sao? Trung thần đang gặp nguy hiểm mà ông ta điềm nhiên, dửng dưng đến chạnh lòng.
Oanh Thời mặc kệ tất cả, nàng chạy vụt vào rừng. Nàng vận tốc lực bằng toàn bộ sức bình sinh của mình, cảnh vật trước mắt nhìn loè nhòe không rõ, bên tai chỉ có tiếng lá cây khô liên tục xượt qua người nàng rát buốt.
“Uỵch!”
Oanh Thời bị vấp chân mà ngã nhào cả người xuống dưới. Nàng thầm cảm thán một câu chửi đổng trong đầu “Mẹ kiếp!”.
Đầu gối đau ê ẩm, khuỷu tay cũng thế. Nhưng chưa gãy, nàng vẫn chạy được. Nàng quay đầu nhìn thứ chết tiệt đã cản bước mình kia thì đứng lặng.
Kiếm của Tử Nguyệt.
Vậy người đâu rồi. Nàng nhìn chung quanh, thấy có cả ám khí ghim chặt trên thân gỗ xù xì. Oanh Thời chợt hoảng hốt, nàng vội vã cầm theo thanh kiếm nặng trịch, cơ hồ gần bằng nửa trọng lượng cơ thể nàng, chạy vụt như phi lao theo hướng ám khí.
Nàng lớn lên ở cái nơi miếng ăn còn phải giành giật, nàng từng nhìn qua rất nhiều tệ nạn, ở cái nơi nằm ngoài vòng pháp luật ấy, thây chết ngoài dường cũng không có ai quan tâm. Nàng nghĩ mình sớm đã chẳng quan tâm đến chuyện ai sống ai chết... Nhưng hóa ra chẳng phải vậy.
Có phải vì nếu Tử Nguyệt chết thì nàng sẽ không được đọc sách nữa không? Nàng cũng không có câu trả lời. Nàng không muốn hắn chết. Sinh mạng của hắn với nàng quý giá hơn những gì nàng nghĩ.
Đang chạy thì chợt có bàn tay thô cứng bắt lấy cánh tay nàng, kéo giật ra phía sau. Oanh Thời giật mình thở dốc, nàng định rút kiếm khỏi bao lưỡng bại câu thương thì đối phương đưa tay lên miệng, khẽ “Suỵt” một tiếng.
“Đại...đại nhân!?”- Nàng thở hồng hộc.
Người nàng tìm kiếm đang hiện hữu ngay trước mắt. Trông hắn hơi tả tơi nhưng vẫn đẹp như thường.
Cả hai trong một tư thế khá ám muội. Oanh Thời ngồi thụp dựa vào thân cây, còn hắn thì quỳ, dáng người cao lớn che lấp đi toàn bộ ánh sáng, áp sát nàng vào bóng khuất. Nàng lúc này nhỏ con, chỉ cao đến ngang ngực hắn.
Mặt Tử Nguyệt trông rất khó coi, tức giận, khó hiểu, bất ngờ đủ cả:
“Sao ngươi lại ở đây?”
Oanh Thời nhìn mặt mày hắn xây xẩm, quần áo có vài chỗ rách tươm do va chạm, thậm chí bắp đùi còn có vết thương đang rỉ máu.... con người này còn cứng đầu chất vấn nàng!? Mặt mũi nàng nhăn tít lại.
Dự cảm của nàng đã đúng, nhưng lại chậm một bước rồi. Hắn nhận ra ánh mắt chua xót của nàng thì thở dài, buông tay, hắn nói:
“Ta ngã ngựa.”
Sao nghe như thế hắn đang cố thanh minh nhằm tránh nàng nghĩ hắn võ công yếu kém không đối đầu được với kẻ thù vậy nhỉ. Oanh Thời bật cười có phần chua chát, nàng đưa bảo kiếm cho Tử Nguyệt.
“Của đại nhân!”
“Ừ. Làm tố…”
Câu nói chưa dứt thì Oanh Thời đã vội chộp lấy đầu hắn, ôm ghì khiến Tử Nguyệt không kịp phản ứng.
Mắt Oanh Thời rất tinh, nàng thấy có bóng đen đang lao tới từ phía sau thì nhanh chóng kéo Tử Nguyệt lại, kéo hắn xuống tránh sát chiêu.
Một chút lơ đãng hiếm hoi, có lẽ sự xuất hiện của Oanh Thời khiến Tử Nguyệt nhất thời mất đi cảnh giác. Tên thích khách cảm tử mặt mày che kín kia bất ngờ, không đoán được còn có người nữa ở đây.
Oanh Thời rất thấp, mũi đao vì thế mà chỉ chém sượt qua không trung. Tiếng quật gió vút lên khiến nàng sởn gai ốc. Hai con mắt giương lên nhìn nhau, sát khí bủa vây khiến Oanh Thời mím môi ngăn không cho mình run lên.
Sợ chứ. Nhưng không được biểu lộ trước kẻ địch. Và khoảnh khắc đấy chỉ trong cái chớp mắt mà thôi.
“Nhắm mắt lại.”- Giọng nói đầm ấm khác lạ vang lên trên đỉnh đầu nàng.
Tử Nguyệt rút kiếm, xoay người nhẹ nhàng tiễn sát nhân về miền cực lạc.
Oanh Thời nghe lời ngoảnh đầu đi, nhưng bên tai vẫn nghe được tiếng máu phụt bắn lên trên những tán lá khô. Tiếng xác người đổ uỵch xuống nền đất và mùi tanh nồng của máu dần xâm chiếm không gian. Nàng cũng nghe được tiếng chửi đổng của hắn nữa:
“Chết tiệt, bị bao vây rồi.”
Oanh Thời hé mắt thì bàng hoàng nhận ra có không ít những cái bóng đang lẩn vẩn chạy qua chạy lại trên những thân cây... Khắp đâu cũng thấy. Họ quyết tâm muốn giết người diệt khẩu sao?
Tử Nguyệt nhanh như cắt bế bổng Oanh Thời lên rồi nhẹ hẫng đưa nàng cõng ra sau lưng. “Môn võ thần kì gì vậy!?”- Bị xoay như chong chóng mà Oanh Thời cũng phải thốt lên cảm thán.
Tử Nguyệt cảnh báo nàng:
“Bám cho chắc.”
Rồi hắn phi mình lao lên phía trước. Bước chân hắn dài, vững chãi, lại có võ công, tốc độ khiến Oanh Thời có chút hoảng hốt, nhưng nàng lại không thấy bị sóc nổi, dù rằng đôi tay hắn đang liên thoắn đánh bật đi những ám khí đang lao tới đây.
Chợt ánh sáng từ phía trước ập tới khiến Oanh Thời nheo mắt, nàng chỉ kịp nghe thấy Tử Nguyệt nói:
“Lấy hơi đi.”
Rồi hắn ôm đầu nàng, rơi tự do xuống dòng thác nước….
“Quái lạ…”-Nàng lẩm bẩm.
Cho đến tận lúc hồi chiêng thứ hai vang lên báo hiệu thời đgian công bố kết quả, Tử Nguyệt cũng chưa trở về.
Hoàng Đế lúc ấy phất tay, ông ta dường như đang định hủy kết quả của Tử Nguyệt. Mọi người không ngừng bàn tán xôn xao. Thấy chẳng lành, Oanh Thời vội vã chạy tới gần, nàng quỳ thụp xuống “rầm” một tiếng.
Đầu gối đau nhói, nhưng cũng chẳng đau bằng cái cách nàng thất thố trước người đứng đầu đế quốc. Chả khác nào đang chìa cổ mình ra, chơi đùa với tử thần.
“Hoàng Thượng thánh minh”- Nàng nói như hét.
“Thứ cho nô tì vô lễ, nhưng không phải lúc này tìm người mới là quan trọng sao ạ? “
Tiếng áo quệt trên nền đất di gần tới Oanh Thời, là người phụ nữ quý tộc ban nãy. Lần này theo sau bà là cả một tốp cung nữ chừng tám người. Khí thế, quyền khuynh áp đảo.
“Nhóc con từ đâu thế này? Ngươi khéo đùa, trong thiên hạ này có ai có thể đe dọa đến tính mạng của Tử Nguyệt.”
Giọng bà ta chua chát như đang dội gáo nước xuống đàu Oanh Thời.
Nàng to gan khẽ liếc nhìn người trước mắt, bà ta mặc thân gấm lụa đỏ sậm có thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng và chỉ bạc, người có thể mặc màu đỏ, có thể thêu phượng hoàng lên áo chỉ có Thái Hậu hoặc Hoàng Hậu mà thôi. Tân Đế chưa lập hậu. Vậy người trước mắt nàng chính là...
Oanh Thời nuốt ực một miếng lớn, nàng lập tức bỏ chạy vụt đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
“Thần nữ thất lễ!”
Gần đây Tử Nguyệt có dính líu đến chuyện cung cấm, nàng e là tâm tư Thái Hậu này không mấy tốt đẹp. Tính mạng hắn gặp nguy hiểm!
Nàng không có tài cán gì, nàng không biết võ công, y dược một chữ bẻ đôi nàng cũng không biết, nhưng Oanh Thời không thể bỏ mặc người chưa rõ sống chết thế nào được. Dự cảm không lành của nàng, hóa ra còn lớn hơn sợi chỉ mỏng manh đang treo trên cổ nàng.
Nhưng vừa rồi ánh mắt của Hoàng Đế là sao? Trung thần đang gặp nguy hiểm mà ông ta điềm nhiên, dửng dưng đến chạnh lòng.
Oanh Thời mặc kệ tất cả, nàng chạy vụt vào rừng. Nàng vận tốc lực bằng toàn bộ sức bình sinh của mình, cảnh vật trước mắt nhìn loè nhòe không rõ, bên tai chỉ có tiếng lá cây khô liên tục xượt qua người nàng rát buốt.
“Uỵch!”
Oanh Thời bị vấp chân mà ngã nhào cả người xuống dưới. Nàng thầm cảm thán một câu chửi đổng trong đầu “Mẹ kiếp!”.
Đầu gối đau ê ẩm, khuỷu tay cũng thế. Nhưng chưa gãy, nàng vẫn chạy được. Nàng quay đầu nhìn thứ chết tiệt đã cản bước mình kia thì đứng lặng.
Kiếm của Tử Nguyệt.
Vậy người đâu rồi. Nàng nhìn chung quanh, thấy có cả ám khí ghim chặt trên thân gỗ xù xì. Oanh Thời chợt hoảng hốt, nàng vội vã cầm theo thanh kiếm nặng trịch, cơ hồ gần bằng nửa trọng lượng cơ thể nàng, chạy vụt như phi lao theo hướng ám khí.
Nàng lớn lên ở cái nơi miếng ăn còn phải giành giật, nàng từng nhìn qua rất nhiều tệ nạn, ở cái nơi nằm ngoài vòng pháp luật ấy, thây chết ngoài dường cũng không có ai quan tâm. Nàng nghĩ mình sớm đã chẳng quan tâm đến chuyện ai sống ai chết... Nhưng hóa ra chẳng phải vậy.
Có phải vì nếu Tử Nguyệt chết thì nàng sẽ không được đọc sách nữa không? Nàng cũng không có câu trả lời. Nàng không muốn hắn chết. Sinh mạng của hắn với nàng quý giá hơn những gì nàng nghĩ.
Đang chạy thì chợt có bàn tay thô cứng bắt lấy cánh tay nàng, kéo giật ra phía sau. Oanh Thời giật mình thở dốc, nàng định rút kiếm khỏi bao lưỡng bại câu thương thì đối phương đưa tay lên miệng, khẽ “Suỵt” một tiếng.
“Đại...đại nhân!?”- Nàng thở hồng hộc.
Người nàng tìm kiếm đang hiện hữu ngay trước mắt. Trông hắn hơi tả tơi nhưng vẫn đẹp như thường.
Cả hai trong một tư thế khá ám muội. Oanh Thời ngồi thụp dựa vào thân cây, còn hắn thì quỳ, dáng người cao lớn che lấp đi toàn bộ ánh sáng, áp sát nàng vào bóng khuất. Nàng lúc này nhỏ con, chỉ cao đến ngang ngực hắn.
Mặt Tử Nguyệt trông rất khó coi, tức giận, khó hiểu, bất ngờ đủ cả:
“Sao ngươi lại ở đây?”
Oanh Thời nhìn mặt mày hắn xây xẩm, quần áo có vài chỗ rách tươm do va chạm, thậm chí bắp đùi còn có vết thương đang rỉ máu.... con người này còn cứng đầu chất vấn nàng!? Mặt mũi nàng nhăn tít lại.
Dự cảm của nàng đã đúng, nhưng lại chậm một bước rồi. Hắn nhận ra ánh mắt chua xót của nàng thì thở dài, buông tay, hắn nói:
“Ta ngã ngựa.”
Sao nghe như thế hắn đang cố thanh minh nhằm tránh nàng nghĩ hắn võ công yếu kém không đối đầu được với kẻ thù vậy nhỉ. Oanh Thời bật cười có phần chua chát, nàng đưa bảo kiếm cho Tử Nguyệt.
“Của đại nhân!”
“Ừ. Làm tố…”
Câu nói chưa dứt thì Oanh Thời đã vội chộp lấy đầu hắn, ôm ghì khiến Tử Nguyệt không kịp phản ứng.
Mắt Oanh Thời rất tinh, nàng thấy có bóng đen đang lao tới từ phía sau thì nhanh chóng kéo Tử Nguyệt lại, kéo hắn xuống tránh sát chiêu.
Một chút lơ đãng hiếm hoi, có lẽ sự xuất hiện của Oanh Thời khiến Tử Nguyệt nhất thời mất đi cảnh giác. Tên thích khách cảm tử mặt mày che kín kia bất ngờ, không đoán được còn có người nữa ở đây.
Oanh Thời rất thấp, mũi đao vì thế mà chỉ chém sượt qua không trung. Tiếng quật gió vút lên khiến nàng sởn gai ốc. Hai con mắt giương lên nhìn nhau, sát khí bủa vây khiến Oanh Thời mím môi ngăn không cho mình run lên.
Sợ chứ. Nhưng không được biểu lộ trước kẻ địch. Và khoảnh khắc đấy chỉ trong cái chớp mắt mà thôi.
“Nhắm mắt lại.”- Giọng nói đầm ấm khác lạ vang lên trên đỉnh đầu nàng.
Tử Nguyệt rút kiếm, xoay người nhẹ nhàng tiễn sát nhân về miền cực lạc.
Oanh Thời nghe lời ngoảnh đầu đi, nhưng bên tai vẫn nghe được tiếng máu phụt bắn lên trên những tán lá khô. Tiếng xác người đổ uỵch xuống nền đất và mùi tanh nồng của máu dần xâm chiếm không gian. Nàng cũng nghe được tiếng chửi đổng của hắn nữa:
“Chết tiệt, bị bao vây rồi.”
Oanh Thời hé mắt thì bàng hoàng nhận ra có không ít những cái bóng đang lẩn vẩn chạy qua chạy lại trên những thân cây... Khắp đâu cũng thấy. Họ quyết tâm muốn giết người diệt khẩu sao?
Tử Nguyệt nhanh như cắt bế bổng Oanh Thời lên rồi nhẹ hẫng đưa nàng cõng ra sau lưng. “Môn võ thần kì gì vậy!?”- Bị xoay như chong chóng mà Oanh Thời cũng phải thốt lên cảm thán.
Tử Nguyệt cảnh báo nàng:
“Bám cho chắc.”
Rồi hắn phi mình lao lên phía trước. Bước chân hắn dài, vững chãi, lại có võ công, tốc độ khiến Oanh Thời có chút hoảng hốt, nhưng nàng lại không thấy bị sóc nổi, dù rằng đôi tay hắn đang liên thoắn đánh bật đi những ám khí đang lao tới đây.
Chợt ánh sáng từ phía trước ập tới khiến Oanh Thời nheo mắt, nàng chỉ kịp nghe thấy Tử Nguyệt nói:
“Lấy hơi đi.”
Rồi hắn ôm đầu nàng, rơi tự do xuống dòng thác nước….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.