Chương 23: Chấp Nhận
Phương Tiểu Khả
10/09/2024
Sau cái ngày trăm năm ước định bằng một lời hôm ấy, lúc về phủ, các vị ca ca đều đã sớm hay tin, tất cả “mai phục” ở cửa đợi nàng trở về. Ai nấy trông mặt mũi cũng như quân thất trận, rầu rĩ nói họ thua cái tên hoàng tử ấy ở điểm nào mà mới gặp lần đầu nàng đã nói “yêu” dễ dàng như thế.
Oanh Thời cười phá lên, tặng mỗi người một cái thơm nhẹ nhàng âu yếm, thế là Nhị hoàng tử đã miễn cưỡng được “nhà gái” chấp thuận.
Oanh Thời không làm bừa. Lúc ấy kể ra cũng là định mệnh. Hoàng Hậu có hỉ, nàng cùng cha vào cung thăm cô, đang cùng nhau tản bộ thì vô tình chạm mặt Hạo Nguyệt Thành mới từ chỗ thái phó về, cũng có lòng tới cung Hoàng Hậu thăm. Hạo Nguyệt Thành kín tiếng ít khi đi lại trong cung luôn chỉ ru rú ở hậu viện sau cung Hoàng Đế, hôm ấy cũng là lần đầu tiên Oanh Thời gặp hắn.
Có lẽ vì từ nhỏ đã mất cả mẹ lẫn cha, sống cô độc, nên hắn lầm lì ít nói, cũng lạnh lùng, thấy nàng thì có vẻ né tránh. Với kiểu người kín tiếng như y thì kẻ tiếng tăm lẫy lừng, tiếng xấu tiếng thơm đều được đồn gần đồn xa như nàng là một mối họa.
Hắn có né tránh, nhưng chỉ một cái liếc mắt, Oanh Thời đã tức khắc nhận ra hắn là Tử Nguyệt.
Lúc ấy nàng đã thấy tim mình xao động theo làn gió, thấy những cảm xúc xốn xang dồn dập dấy lên trong thần trí nàng. Bên khóe mi phải của nàng không kìm được đọng thành giọt lệ. Giọt pha lê long lanh kia cũng vô hình kìm lại bước lùi của Hạo Nguyệt Thành, nó trố mắt nhìn, trái tim non nớt tưởng đã làm gì nàng, tay chân lóng ngóng, bẽ bàng.
Trong khoảnh khắc ấy, Oanh Thời liền ấn định rằng sẽ ôm chặt lấy số mệnh của hắn, thông báo dõng dạc nàng muốn gả cho hắn, Hạo Nguyệt Thành.
Thế là sau cái hôm ấy, Nhị hoàng tử ít nói đi đâu cũng lẳng lặng đã bị một con chim vàng oanh quấn lấy ngày đêm. Đi học cũng thấy nàng. Hồi cung cũng thấy nàng. Đọc sách cũng có nàng lẽo đẽo đi theo sau. Một câu “Nguyệt ơi” hai câu “Nguyệt à”... Hắn thấy ồn ào chết đi được. Biết thế lúc đó mắt không thấy gì cả, chân vội chạy đi đã không gặp phải mối hiểm họa này.
Thời gian dần trôi qua, đứa trẻ mười tuổi dần dần cũng làm quen với không khí nhộn nhịp ấy.
Nó chấp nhận. Đánh không dám, đuổi không được, mà giận dỗi cũng chẳng xong, tại đối phương còn mặt dày hơn cả nó. Nó chẳng biết tại sao nó trốn đi đâu đối phương cũng biết, mình thích cái gì đối phương cũng hay, rồi dần dần nó chấp nhận sự hiện diện của tiểu quận chúa nghịch ngợm ấy.
Hạo Nguyệt Thành rất hay tới lui thư phòng đọc sách, trước kia toàn tối muộn mới tới để không có ai làm phiền nhưng chốc dạo gần đây lại không thể nữa. Hôm nào không có tiết học đều chăm chỉ tới đây.
Oanh Thời ngày nào cũng khen nó thông minh chăm chỉ, lời nói động viên ấy tác động đến nhận thức của trẻ thơ, nó phấn đấu nhiều hơn hẳn hồi trước. Trước kia không có mục tiêu để phấn đấu, hiện giờ thì có rồi. Nó yêu Tề quốc, nó biết ơn Hoàng Đế, muốn cùng ông ta đảm đương bớt gánh nặng trọng trách trên vai, báo ân nghĩa dưỡng dục.
Nó đọc sách từ lúc tan học đến buổi xế chiều, còn Oanh Thời... thì lúc nào cũng gật gù, ngủ gục bên cạnh nó. Khi nào tỉnh thì cũng chỉ im lìm chăm chú ngắm nhìn nó không rời. Đôi mắt ngập tràn yêu thương, bao la hệt như thảm cỏ xanh rì mênh mông, bát ngát vô tận song lại chỉ có mình nó làm trung tâm.
Khi tỉnh dậy, thấy Nguyệt Thành vẫn còn chăm chỉ đọc binh lược, Oanh Thời như bị xui khiến khẽ khàng rướn mình lên trước, vén mấy ngọn tóc mai vương nơi gò má hắn.
Nàng không kịp được một điệu thở dài. Còn bé mà đã ra dáng, đã đẹp như thế này rồi. May mà nàng chộp lấy kịp. Không mốt có cô nương nào đến trước, thì một là tội người ta, hai là nàng không muốn nhìn Nguyệt của nàng rơi vào tay kẻ khác, nàng sẽ đau lòng.
Hắn thấy động, khẽ lùi mình ra sau. Trong ánh nến vàng, bàn tay trắng nõn đặng trên không trung. Hai đôi mắt tròn xoe ngây ngốc nhìn nhau. Oanh Thời nghiêng đầu thắc mắc, nàng tưởng hắn quen với mấy động tác trong vô thức này của nàng rồi chứ. Nguyệt Thành hắng giọng họ mấy tiếng rồi quay đi.
Oanh Thời quệt má mấy cái:
“Sao thế? Lúc ngủ ta có nói mớ hay chảy nước miếng hả? Bộ có gì xấu lắm sao?”
“Không. Không có gì.”
“Này, huynh có biết không...”
“Huynh cũng hợp với màu vàng lắm đấy”
Ánh sáng vàng cổ kính từ những ngọn nến kia long lanh hệt như kim tuyến, chúng hắt lên gương mặt trác tuyệt của hắn, điểm xuyết cho ngũ quan ấy càng thêm tinh xảo. Hắn có vẻ đẹp hơi hướng yêu mị, phong lãng một chút, vì thế mà dưới ánh vàng lung linh ấy, hắn còn trông điển trai hơn cả ngày thường. Như ảnh ảo vô thực. Hôm nay, lúc trời đã chuyển xế, ánh nắng không còn chói rọi nữa, nàng mới thấy được chi tiết này.
Vành tai Nguyệt Thành đỏ ửng, cúi mặt xuống đọc sách che đi nét thẹn thùng. Cũng mới chỉ là đứa trẻ mười tuổi mà thôi. Hắn càng né, Oanh Thời càng lấn tới, nàng ngó vào trang sách hắn đang đọc. Mấy lọn tóc con khẽ khàng lướt qua cằm hắn, mềm mại, có hương thơm thanh mát thoang thoảng, tựa như hương mai trầm.
“Giỏi quá, mới có mấy tuổi thôi huynh đã đọc được mấy loại sách này à!?”
Nguyệt Thành nhướng mày:
“Không phải cô cũng đọc chữ vanh vách từ tấm bé đấy sao? Quận chúa thiên tài?”
Oanh Thời cười xòa:
“Đều giống nhau cả, huynh và ta là trời sinh một cặp!”
“Đừng có tùy tiện nói mấy lời như vậy.”
“Tại sao thế?”- Oanh Thời thắc mắc.
“Biết đâu tương lai sẽ thay đổi...”
“Không đâu! Tình yêu của ta là bất biến đấy nhé!”
Suy nghĩ của Nguyệt Thành đúng là rất có chiều sâu. Nhưng Oanh Thời cũng không phải kiểu thích thú nhất thời. Song lại cũng chẳng có cách nào minh chứng cho hắn thấy. Hắn là một đứa trẻ đã từng chịu tổn thương cũng sẽ không dễ mà đặt lòng tin vào lời nói của người khác. Oanh Thời cũng hiểu điều đấy, nên nàng tiếp cận hắn "từ từ".
Nàng cười tươi:
“Thời gian sẽ là minh chứng cho tình yêu của ta.”
Nàng yêu hắn từ rất lâu rồi. Kể từ lúc còn là đóa mai hoa trên đỉnh Cửu Trùng chưa có thân xác. Đến cả Vong Xuyên, luân hồi cũng không thể khiến nàng thôi bị thu hút bởi hẳn.
Hắn thở hắt một hơi, đứng dậy day day sống mũi... Đến cả thói quen cũng y hệt kiếp trước. Kiếp trước mỗi khi nàng xin hắn đống truyện đống sách hắn cũng có vẻ mặt như thế.
“Muộn rồi, về thôi.”
"Ùm."
“Về nhà của cô ấy.”
Chết mất, vẩn vơ suy nghĩ về Tử Nguyệt, nàng nhầm lẫn tưởng hắn rủ nàng về Cẩm vệ quân. Sao mà nhớ hồi đấy thế.
Oanh Thời cười phá lên, tặng mỗi người một cái thơm nhẹ nhàng âu yếm, thế là Nhị hoàng tử đã miễn cưỡng được “nhà gái” chấp thuận.
Oanh Thời không làm bừa. Lúc ấy kể ra cũng là định mệnh. Hoàng Hậu có hỉ, nàng cùng cha vào cung thăm cô, đang cùng nhau tản bộ thì vô tình chạm mặt Hạo Nguyệt Thành mới từ chỗ thái phó về, cũng có lòng tới cung Hoàng Hậu thăm. Hạo Nguyệt Thành kín tiếng ít khi đi lại trong cung luôn chỉ ru rú ở hậu viện sau cung Hoàng Đế, hôm ấy cũng là lần đầu tiên Oanh Thời gặp hắn.
Có lẽ vì từ nhỏ đã mất cả mẹ lẫn cha, sống cô độc, nên hắn lầm lì ít nói, cũng lạnh lùng, thấy nàng thì có vẻ né tránh. Với kiểu người kín tiếng như y thì kẻ tiếng tăm lẫy lừng, tiếng xấu tiếng thơm đều được đồn gần đồn xa như nàng là một mối họa.
Hắn có né tránh, nhưng chỉ một cái liếc mắt, Oanh Thời đã tức khắc nhận ra hắn là Tử Nguyệt.
Lúc ấy nàng đã thấy tim mình xao động theo làn gió, thấy những cảm xúc xốn xang dồn dập dấy lên trong thần trí nàng. Bên khóe mi phải của nàng không kìm được đọng thành giọt lệ. Giọt pha lê long lanh kia cũng vô hình kìm lại bước lùi của Hạo Nguyệt Thành, nó trố mắt nhìn, trái tim non nớt tưởng đã làm gì nàng, tay chân lóng ngóng, bẽ bàng.
Trong khoảnh khắc ấy, Oanh Thời liền ấn định rằng sẽ ôm chặt lấy số mệnh của hắn, thông báo dõng dạc nàng muốn gả cho hắn, Hạo Nguyệt Thành.
Thế là sau cái hôm ấy, Nhị hoàng tử ít nói đi đâu cũng lẳng lặng đã bị một con chim vàng oanh quấn lấy ngày đêm. Đi học cũng thấy nàng. Hồi cung cũng thấy nàng. Đọc sách cũng có nàng lẽo đẽo đi theo sau. Một câu “Nguyệt ơi” hai câu “Nguyệt à”... Hắn thấy ồn ào chết đi được. Biết thế lúc đó mắt không thấy gì cả, chân vội chạy đi đã không gặp phải mối hiểm họa này.
Thời gian dần trôi qua, đứa trẻ mười tuổi dần dần cũng làm quen với không khí nhộn nhịp ấy.
Nó chấp nhận. Đánh không dám, đuổi không được, mà giận dỗi cũng chẳng xong, tại đối phương còn mặt dày hơn cả nó. Nó chẳng biết tại sao nó trốn đi đâu đối phương cũng biết, mình thích cái gì đối phương cũng hay, rồi dần dần nó chấp nhận sự hiện diện của tiểu quận chúa nghịch ngợm ấy.
Hạo Nguyệt Thành rất hay tới lui thư phòng đọc sách, trước kia toàn tối muộn mới tới để không có ai làm phiền nhưng chốc dạo gần đây lại không thể nữa. Hôm nào không có tiết học đều chăm chỉ tới đây.
Oanh Thời ngày nào cũng khen nó thông minh chăm chỉ, lời nói động viên ấy tác động đến nhận thức của trẻ thơ, nó phấn đấu nhiều hơn hẳn hồi trước. Trước kia không có mục tiêu để phấn đấu, hiện giờ thì có rồi. Nó yêu Tề quốc, nó biết ơn Hoàng Đế, muốn cùng ông ta đảm đương bớt gánh nặng trọng trách trên vai, báo ân nghĩa dưỡng dục.
Nó đọc sách từ lúc tan học đến buổi xế chiều, còn Oanh Thời... thì lúc nào cũng gật gù, ngủ gục bên cạnh nó. Khi nào tỉnh thì cũng chỉ im lìm chăm chú ngắm nhìn nó không rời. Đôi mắt ngập tràn yêu thương, bao la hệt như thảm cỏ xanh rì mênh mông, bát ngát vô tận song lại chỉ có mình nó làm trung tâm.
Khi tỉnh dậy, thấy Nguyệt Thành vẫn còn chăm chỉ đọc binh lược, Oanh Thời như bị xui khiến khẽ khàng rướn mình lên trước, vén mấy ngọn tóc mai vương nơi gò má hắn.
Nàng không kịp được một điệu thở dài. Còn bé mà đã ra dáng, đã đẹp như thế này rồi. May mà nàng chộp lấy kịp. Không mốt có cô nương nào đến trước, thì một là tội người ta, hai là nàng không muốn nhìn Nguyệt của nàng rơi vào tay kẻ khác, nàng sẽ đau lòng.
Hắn thấy động, khẽ lùi mình ra sau. Trong ánh nến vàng, bàn tay trắng nõn đặng trên không trung. Hai đôi mắt tròn xoe ngây ngốc nhìn nhau. Oanh Thời nghiêng đầu thắc mắc, nàng tưởng hắn quen với mấy động tác trong vô thức này của nàng rồi chứ. Nguyệt Thành hắng giọng họ mấy tiếng rồi quay đi.
Oanh Thời quệt má mấy cái:
“Sao thế? Lúc ngủ ta có nói mớ hay chảy nước miếng hả? Bộ có gì xấu lắm sao?”
“Không. Không có gì.”
“Này, huynh có biết không...”
“Huynh cũng hợp với màu vàng lắm đấy”
Ánh sáng vàng cổ kính từ những ngọn nến kia long lanh hệt như kim tuyến, chúng hắt lên gương mặt trác tuyệt của hắn, điểm xuyết cho ngũ quan ấy càng thêm tinh xảo. Hắn có vẻ đẹp hơi hướng yêu mị, phong lãng một chút, vì thế mà dưới ánh vàng lung linh ấy, hắn còn trông điển trai hơn cả ngày thường. Như ảnh ảo vô thực. Hôm nay, lúc trời đã chuyển xế, ánh nắng không còn chói rọi nữa, nàng mới thấy được chi tiết này.
Vành tai Nguyệt Thành đỏ ửng, cúi mặt xuống đọc sách che đi nét thẹn thùng. Cũng mới chỉ là đứa trẻ mười tuổi mà thôi. Hắn càng né, Oanh Thời càng lấn tới, nàng ngó vào trang sách hắn đang đọc. Mấy lọn tóc con khẽ khàng lướt qua cằm hắn, mềm mại, có hương thơm thanh mát thoang thoảng, tựa như hương mai trầm.
“Giỏi quá, mới có mấy tuổi thôi huynh đã đọc được mấy loại sách này à!?”
Nguyệt Thành nhướng mày:
“Không phải cô cũng đọc chữ vanh vách từ tấm bé đấy sao? Quận chúa thiên tài?”
Oanh Thời cười xòa:
“Đều giống nhau cả, huynh và ta là trời sinh một cặp!”
“Đừng có tùy tiện nói mấy lời như vậy.”
“Tại sao thế?”- Oanh Thời thắc mắc.
“Biết đâu tương lai sẽ thay đổi...”
“Không đâu! Tình yêu của ta là bất biến đấy nhé!”
Suy nghĩ của Nguyệt Thành đúng là rất có chiều sâu. Nhưng Oanh Thời cũng không phải kiểu thích thú nhất thời. Song lại cũng chẳng có cách nào minh chứng cho hắn thấy. Hắn là một đứa trẻ đã từng chịu tổn thương cũng sẽ không dễ mà đặt lòng tin vào lời nói của người khác. Oanh Thời cũng hiểu điều đấy, nên nàng tiếp cận hắn "từ từ".
Nàng cười tươi:
“Thời gian sẽ là minh chứng cho tình yêu của ta.”
Nàng yêu hắn từ rất lâu rồi. Kể từ lúc còn là đóa mai hoa trên đỉnh Cửu Trùng chưa có thân xác. Đến cả Vong Xuyên, luân hồi cũng không thể khiến nàng thôi bị thu hút bởi hẳn.
Hắn thở hắt một hơi, đứng dậy day day sống mũi... Đến cả thói quen cũng y hệt kiếp trước. Kiếp trước mỗi khi nàng xin hắn đống truyện đống sách hắn cũng có vẻ mặt như thế.
“Muộn rồi, về thôi.”
"Ùm."
“Về nhà của cô ấy.”
Chết mất, vẩn vơ suy nghĩ về Tử Nguyệt, nàng nhầm lẫn tưởng hắn rủ nàng về Cẩm vệ quân. Sao mà nhớ hồi đấy thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.