Chương 85: Đại Kết Cục (2)
Phương Tiểu Khả
07/10/2024
Trong năm đó, Thiên giới ngoài chuyện vui rằng Ma Tôn bị phong ấn vĩnh viễn ra thì đó chính là đại hôn của hai vị thần nhà Bách Lý. Người ta kể rằng Đại hôn của vị thần tên Chiêu linh đình lắm, tường vân chín tầng xếp lớp đan xen nhau như thể chung vui cùng chúng tiên, hỷ tước bay rợp trời báo hiệu điểm vui của thế gian, lục giới không ai không gửi lời chúc phúc.
Thế nhưng đại sự khiến người ta phải kinh ngạc, trầm trồ thán phục kia lại là cặp uyên ương nhà Diêm Vương-
Minh Để thần tôn Bách Lý Nguyệt Ca.
Hôm ấy, sau đại hỷ của Phụng Chiêu, Nguyệt Ca đã đem những chín rương pháp bảo, hàng hiếm tới cấu hôn bên điện Thái Âm. Vị Thần nổi tiếng lạnh lùng, khó tính ấy thế mà lại sẵn sàng kiên nhẫn đứng đợi vị tiểu nương tử ở cửa những canh giờ liền, vì... nàng ấy ngủ quên.
Chuyện này sau đó được người ta bàn tán rả rích, xôm lắm, vì hiếm khi thấy mặt "đáng yêu" của vị thần ấy.
Nhìn chín rương đỏ thẳng hàng ngay ngắn, nụ cười trên môi Oanh Thời mếu xệch:
"Chết dở rồi, chàng không nói trước, làm ta ăn mặc xuềnh xoàng quá, đúng là bất công mà."
Hắn cười, vẫn đăm đăm nhìn nàng đầy thương yêu:
"Có xuềnh xoàng thì nàng vẫn là Oanh Thời, vẫn là tiên mai đẹp nhất thôi."
"Hửm? Tiên mai đẹp nhất thôi ấy hả?"
Hắn bật cười:
"Là tiểu tiên nữ tinh quái, đáng yêu nhất lục giới này."
"..Nói thế ta tạm chấp nhận chàng đấy."
Hắn ôm lấy eo nàng, ôn nhu mà nói:
"Thời, nàng bằng lòng gả cho ta chứ? Làm Minh Hậu thì thế nào?"
Oanh Thời cười, vòng tay qua sau cổ hắn.
"Giờ chàng bế ta về luôn ta cũng chẳng từ chối, nhưng chàng bày đại lễ lớn cỡ này, lão nương không có gì để đáp trả chàng đâu, phận khố rách áo ươm, xin dâng thân xác hèn mọn này tới vương phủ nhà chàng."
Hắn bật cười giòn:
"Sao lại thành gán thân thế này. Vậy, nàng gán cho ta trọn đời trọn kiếp nhé?"
"Đương nhiên rồi."
Nàng nói thế, rồi chủ động kéo hắn xuống, hôn hắn, nhẹ nhàng day day bờ môi của hắn.
"Thế thôi sao?"- Hắn hỏi- "Nha đầu, về Minh giới, ta sẽ dạy nàng thêm nhiều thứ nữa."
Rồi hắn ghì nàng khảm vào lòng, đặt lại một nụ hôn nồng cháy, từ từ dạy nàng cách hôn... và nhiều điều nữa.
***
Cánh cửa âm ti mở ra vang lên tiếng kêu "cót két" gai người. Tứ Diêm Vương từ từ bước vào nơi mà kẻ tù tội đang chịu cảnh giam lỏng. Mặc Liên gương mặt bơ phờ, tóc tai rũ rượi, cả người gầy rộp như quỷ đói ngước nhìn người từng rất quen thuộc với hắn.
"Diên?"- Giọng hắn run rẩy, khàn khàn như ông lão tám mươi.
"Ta rất vinh dự nếu huynh còn nhớ ta."
".."
"Liên, ra ngoài thôi. Đến lúc huynh phải trả giá cho những gì mình làm rồi."
Mặc Liên nghe thế thì sững người, đồng tử hắn co lại vì chẳng dám tin... Hắn nghe lầm ư? Chẳng phải hắn sẽ bị giam lỏng cá đời ở trong cái lò ngục này sao?
Tứ Diêm Vương giải thích:
"Trăm năm qua, đã luôn có một vị thượng tiên ngày ngày chép kinh siêu độ cho huynh, ngày ngày dành dụm cả trăm, cả ngàn công đức để chuộc tội cho huynh. Xét thấy cũng bởi nghịch cảnh ngang trái mà ra, hai vị thần cùng
Thiên Đế đã đồng ý cho huynh một con đường mới. Chỉ có điều, con đường nợ nghiệp sẽ gian truân và có lẽ phải rất nhiều kiếp, huynh mới có thể trả hết được. Huynh có bằng lòng không?"
Tuy không nói vị thượng tiên ấy tên gì, nhưng Mặc Liên cũng nhận ra đó là sư phụ hắn. Nước mắt khẽ rỉ ra lăn dài trên gò bạc phếch, bơ phờ của hắn. Hắn sai rồi, quá sai.
Đáng lẽ hắn không nên để mình bị thao túng bới con quỷ đó, đáng lẽ không tin lời ngon ngọt rằng sẽ cho hắn được gặp lại gia đình, sẽ cho hắn quyền lực và sức mạnh áp đảo mới phải.
Ngay từ ban đầu, ý niệm đơn giản của hắn, chỉ là để có thể bảo vệ Oanh Thời tránh khỏi sự thèm khát kẻ nắm trong tay thần cách của con quỷ ấy thôi... Thể rồi gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, hẳn cũng chẳng nghĩ mình lại bị con quỷ đó thao túng ngược lại.
Đáng lẽ, hắn chẳng nên cả tin như vậy. Chẳng nên để lời nói xảo quyệt ấy đưa oán nghiệp che mờ con mắt.
Hắn lê tấm thân gầy còm ấy, đồng ý tái sinh, trả lại những nợ nghiệp mà mình đã gây ra, bước vào lục đạo luân hồi.
Oanh Diên chỉ lẳng lặng nhìn bóng hình cô quả ấy, thế rồi tiếng gọi lảnh lót đằng sau đánh thức hắn:
"Diên!"
Nàng tiên nữ xinh xẳn mặc váy màu xanh cài hoa linh lan chạy đến bên hẳn, ôm chầm lấy hẳn.
Oanh Diên khẽ rơi mấy hàng lệ.
"Nàng tới rồi."
"Chàng sao thế? Có chuyện gì à? Vui quá hả?... Mà có léng phéng tới nàng nào không thế, không là đừng trách lão
nudng."
"...Coi nàng đó, vẫn y như hồi nào. Ngốc à, ngoài nàng ra ta nào có ưng được ai."
"Phải rồi, trên thiên cung đang linh đình lễ thành hôn của sư tỷ đấy, ta mới gặp tỷ ấy xong. Xinh muốn trụy tim ra luôn! Chúng mình lên đó dự đi."
"Được. Ta cũng chuẩn bị đây."
"Diên, ta thành tiên rồi, nào mình cũng đại hôn lại nhé."
"Tất nhiên rồi."
***
"Nhất bái thiên địa."
"Nhi bai cao dudng."
"Phu thê đối bái."
Tam bái sau khi đã thực hiện xong, tân nương tiến vào động phòng. Oanh Thời ở trong căn buồm phía sau không nhịn được cứ nghịch tứ tung lên cả. Vì đề mặc váy hỷ thật đẹp mà cả ngày nay nàng chưa bỏ gì vào bụng.
Thể rồi khi tân lang bước vào, trả cho hắn là nàng nương tử đang phúng má ra nhai mấy chiếc bánh khảo. Hắn không nhịn được che miệng cười. Nàng phản ứng ngay:
"Gì chứ! Thiếp đói muốn lăn ra ngất xỉu đây này."
Hắn tiến tới gỡ mấy chiếc trâm nặng trịch trên đầu nàng. Đến giờ họ mới có được một hôn lễ tử tế. Mái tóc đen láy cứ vậy xóa xuống, vương trên ngón tay thon dài của hắn. Nguyệt khẽ hôn lên mái tóc nàng:
"Nàng biết gì không? Ta chỉ muốn đem những ai hôm nay đã nhìn thấy nàng đi chôn thây hết thôi. Nàng chẳng làm gì cũng khiến người ta rung động rồi đấy."
"...Chàng nhầm rồi đó, họ nhìn chàng chứ có ngắm ta đâu."
Hắn mặc đồ tân lang mới thật sự là khiến trái tim người ta rạo rực.
Nguyệt Ca nghe vậy thì hôn nàng một cái.
"Ngọt xớt." - Hắn cảm thán.
"Bánh khảo hả?"
"Không. Ta nói nàng."
Thể rồi đêm đó, hoa nhường nguyện thẹn, đồi uyên ương quấn quýt không rời trong đêm tân hôn viên mãn....
"Nguyệt, ta yêu chàng nhiều nhiều lắm."
"Ta biết."
"Chàng yêu ta không?"
"Yêu chứ!"
"Yeu nhieu cd nao?"
"Ta yeu nang muon chet di duc."
***
Lời của tác giả:
Vậy là lại có thêm một tiểu phẩm nhỏ của mình đi đến kết thúc, mình cảm ơn mọi người vì đã luôn đồng hành cùng mình nhé! Thực sự cảm ơn các độc giả theo dõi mình rất nhiều, mình rất yêu những cmt và cả những sự ủng hộ âm thầm của các bạn. Chúc các bạn luôn luôn vui vẻ và năng lượng, chúc các bạn sẽ tìm được một Nguyệt Ca hay Oanh Thời của đời mình nhé!
Về phần ngoại truyện mình sẽ có thông báo sau.
Về tác phẩm mới, với chủ đề: Giả tưởng, cổ đại, tình yêu nam nữ không cùng giai cấp, ngọt sủng, có dựa trên cảm hứng lịch sử sẽ được ra mắt vào 10 ngày tới mọi người nha! Hi vọng mọi người có thể tiếp tục theo dõi tớ ạ!
Dự kiến tên truyện: "Vương Phi Tinh Quái Quyến Rũ Kiều Vương!
Thế nhưng đại sự khiến người ta phải kinh ngạc, trầm trồ thán phục kia lại là cặp uyên ương nhà Diêm Vương-
Minh Để thần tôn Bách Lý Nguyệt Ca.
Hôm ấy, sau đại hỷ của Phụng Chiêu, Nguyệt Ca đã đem những chín rương pháp bảo, hàng hiếm tới cấu hôn bên điện Thái Âm. Vị Thần nổi tiếng lạnh lùng, khó tính ấy thế mà lại sẵn sàng kiên nhẫn đứng đợi vị tiểu nương tử ở cửa những canh giờ liền, vì... nàng ấy ngủ quên.
Chuyện này sau đó được người ta bàn tán rả rích, xôm lắm, vì hiếm khi thấy mặt "đáng yêu" của vị thần ấy.
Nhìn chín rương đỏ thẳng hàng ngay ngắn, nụ cười trên môi Oanh Thời mếu xệch:
"Chết dở rồi, chàng không nói trước, làm ta ăn mặc xuềnh xoàng quá, đúng là bất công mà."
Hắn cười, vẫn đăm đăm nhìn nàng đầy thương yêu:
"Có xuềnh xoàng thì nàng vẫn là Oanh Thời, vẫn là tiên mai đẹp nhất thôi."
"Hửm? Tiên mai đẹp nhất thôi ấy hả?"
Hắn bật cười:
"Là tiểu tiên nữ tinh quái, đáng yêu nhất lục giới này."
"..Nói thế ta tạm chấp nhận chàng đấy."
Hắn ôm lấy eo nàng, ôn nhu mà nói:
"Thời, nàng bằng lòng gả cho ta chứ? Làm Minh Hậu thì thế nào?"
Oanh Thời cười, vòng tay qua sau cổ hắn.
"Giờ chàng bế ta về luôn ta cũng chẳng từ chối, nhưng chàng bày đại lễ lớn cỡ này, lão nương không có gì để đáp trả chàng đâu, phận khố rách áo ươm, xin dâng thân xác hèn mọn này tới vương phủ nhà chàng."
Hắn bật cười giòn:
"Sao lại thành gán thân thế này. Vậy, nàng gán cho ta trọn đời trọn kiếp nhé?"
"Đương nhiên rồi."
Nàng nói thế, rồi chủ động kéo hắn xuống, hôn hắn, nhẹ nhàng day day bờ môi của hắn.
"Thế thôi sao?"- Hắn hỏi- "Nha đầu, về Minh giới, ta sẽ dạy nàng thêm nhiều thứ nữa."
Rồi hắn ghì nàng khảm vào lòng, đặt lại một nụ hôn nồng cháy, từ từ dạy nàng cách hôn... và nhiều điều nữa.
***
Cánh cửa âm ti mở ra vang lên tiếng kêu "cót két" gai người. Tứ Diêm Vương từ từ bước vào nơi mà kẻ tù tội đang chịu cảnh giam lỏng. Mặc Liên gương mặt bơ phờ, tóc tai rũ rượi, cả người gầy rộp như quỷ đói ngước nhìn người từng rất quen thuộc với hắn.
"Diên?"- Giọng hắn run rẩy, khàn khàn như ông lão tám mươi.
"Ta rất vinh dự nếu huynh còn nhớ ta."
".."
"Liên, ra ngoài thôi. Đến lúc huynh phải trả giá cho những gì mình làm rồi."
Mặc Liên nghe thế thì sững người, đồng tử hắn co lại vì chẳng dám tin... Hắn nghe lầm ư? Chẳng phải hắn sẽ bị giam lỏng cá đời ở trong cái lò ngục này sao?
Tứ Diêm Vương giải thích:
"Trăm năm qua, đã luôn có một vị thượng tiên ngày ngày chép kinh siêu độ cho huynh, ngày ngày dành dụm cả trăm, cả ngàn công đức để chuộc tội cho huynh. Xét thấy cũng bởi nghịch cảnh ngang trái mà ra, hai vị thần cùng
Thiên Đế đã đồng ý cho huynh một con đường mới. Chỉ có điều, con đường nợ nghiệp sẽ gian truân và có lẽ phải rất nhiều kiếp, huynh mới có thể trả hết được. Huynh có bằng lòng không?"
Tuy không nói vị thượng tiên ấy tên gì, nhưng Mặc Liên cũng nhận ra đó là sư phụ hắn. Nước mắt khẽ rỉ ra lăn dài trên gò bạc phếch, bơ phờ của hắn. Hắn sai rồi, quá sai.
Đáng lẽ hắn không nên để mình bị thao túng bới con quỷ đó, đáng lẽ không tin lời ngon ngọt rằng sẽ cho hắn được gặp lại gia đình, sẽ cho hắn quyền lực và sức mạnh áp đảo mới phải.
Ngay từ ban đầu, ý niệm đơn giản của hắn, chỉ là để có thể bảo vệ Oanh Thời tránh khỏi sự thèm khát kẻ nắm trong tay thần cách của con quỷ ấy thôi... Thể rồi gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, hẳn cũng chẳng nghĩ mình lại bị con quỷ đó thao túng ngược lại.
Đáng lẽ, hắn chẳng nên cả tin như vậy. Chẳng nên để lời nói xảo quyệt ấy đưa oán nghiệp che mờ con mắt.
Hắn lê tấm thân gầy còm ấy, đồng ý tái sinh, trả lại những nợ nghiệp mà mình đã gây ra, bước vào lục đạo luân hồi.
Oanh Diên chỉ lẳng lặng nhìn bóng hình cô quả ấy, thế rồi tiếng gọi lảnh lót đằng sau đánh thức hắn:
"Diên!"
Nàng tiên nữ xinh xẳn mặc váy màu xanh cài hoa linh lan chạy đến bên hẳn, ôm chầm lấy hẳn.
Oanh Diên khẽ rơi mấy hàng lệ.
"Nàng tới rồi."
"Chàng sao thế? Có chuyện gì à? Vui quá hả?... Mà có léng phéng tới nàng nào không thế, không là đừng trách lão
nudng."
"...Coi nàng đó, vẫn y như hồi nào. Ngốc à, ngoài nàng ra ta nào có ưng được ai."
"Phải rồi, trên thiên cung đang linh đình lễ thành hôn của sư tỷ đấy, ta mới gặp tỷ ấy xong. Xinh muốn trụy tim ra luôn! Chúng mình lên đó dự đi."
"Được. Ta cũng chuẩn bị đây."
"Diên, ta thành tiên rồi, nào mình cũng đại hôn lại nhé."
"Tất nhiên rồi."
***
"Nhất bái thiên địa."
"Nhi bai cao dudng."
"Phu thê đối bái."
Tam bái sau khi đã thực hiện xong, tân nương tiến vào động phòng. Oanh Thời ở trong căn buồm phía sau không nhịn được cứ nghịch tứ tung lên cả. Vì đề mặc váy hỷ thật đẹp mà cả ngày nay nàng chưa bỏ gì vào bụng.
Thể rồi khi tân lang bước vào, trả cho hắn là nàng nương tử đang phúng má ra nhai mấy chiếc bánh khảo. Hắn không nhịn được che miệng cười. Nàng phản ứng ngay:
"Gì chứ! Thiếp đói muốn lăn ra ngất xỉu đây này."
Hắn tiến tới gỡ mấy chiếc trâm nặng trịch trên đầu nàng. Đến giờ họ mới có được một hôn lễ tử tế. Mái tóc đen láy cứ vậy xóa xuống, vương trên ngón tay thon dài của hắn. Nguyệt khẽ hôn lên mái tóc nàng:
"Nàng biết gì không? Ta chỉ muốn đem những ai hôm nay đã nhìn thấy nàng đi chôn thây hết thôi. Nàng chẳng làm gì cũng khiến người ta rung động rồi đấy."
"...Chàng nhầm rồi đó, họ nhìn chàng chứ có ngắm ta đâu."
Hắn mặc đồ tân lang mới thật sự là khiến trái tim người ta rạo rực.
Nguyệt Ca nghe vậy thì hôn nàng một cái.
"Ngọt xớt." - Hắn cảm thán.
"Bánh khảo hả?"
"Không. Ta nói nàng."
Thể rồi đêm đó, hoa nhường nguyện thẹn, đồi uyên ương quấn quýt không rời trong đêm tân hôn viên mãn....
"Nguyệt, ta yêu chàng nhiều nhiều lắm."
"Ta biết."
"Chàng yêu ta không?"
"Yêu chứ!"
"Yeu nhieu cd nao?"
"Ta yeu nang muon chet di duc."
***
Lời của tác giả:
Vậy là lại có thêm một tiểu phẩm nhỏ của mình đi đến kết thúc, mình cảm ơn mọi người vì đã luôn đồng hành cùng mình nhé! Thực sự cảm ơn các độc giả theo dõi mình rất nhiều, mình rất yêu những cmt và cả những sự ủng hộ âm thầm của các bạn. Chúc các bạn luôn luôn vui vẻ và năng lượng, chúc các bạn sẽ tìm được một Nguyệt Ca hay Oanh Thời của đời mình nhé!
Về phần ngoại truyện mình sẽ có thông báo sau.
Về tác phẩm mới, với chủ đề: Giả tưởng, cổ đại, tình yêu nam nữ không cùng giai cấp, ngọt sủng, có dựa trên cảm hứng lịch sử sẽ được ra mắt vào 10 ngày tới mọi người nha! Hi vọng mọi người có thể tiếp tục theo dõi tớ ạ!
Dự kiến tên truyện: "Vương Phi Tinh Quái Quyến Rũ Kiều Vương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.