Chương 53: Hẹn Ước Một Đời
Phương Tiểu Khả
15/09/2024
Bách Lý Nguyệt Ca đứng sững người lại khi hai bóng hình dần hiển hiện rõ ràng trước mắt hắn. Hắn biết gương
Vọng Kiếp có thể làm gì, hắn biết tại sao Oanh Thời lại mang vẻ mặt đau thương đến vậy. Dường như lúc này, trong mắt hắn Phụng Chiêu không tồn tại, chỉ độc có Oanh Thời, chỉ mình nàng tồn tại trong con ngươi đen láy lấp lánh ánh sao của hắn.
Trước mắt Oanh Thời đã không còn là Nguyệt Thành hay Tử Nguyệt còn non trẻ nữa mà thực sự là Minh Để thần tôn Bách Lý Nguyệt Ca, một Nguyệt hoàn thiện nhất, cất chứa mọi cung bậc cảm xúc, cất chứa mọi kí ức của đôi bên. Và cũng cất chứa cảm xúc mãnh liệt nhất dành cho nàng... Một nam nhân đã vì nàng mà sẵn sàng chờ đợi.
Nhẫn nại với nàng, dịu dàng với nàng, bao dung nàng vô đối.
Hắn đứng chôn thây như không dám tin vào mắt mình. Nàng đang đứng đó, Oanh Thời đang ở đó, hiển hiện ngay trước mắt hắn. Là một Oanh Thời chỉ yêu mình hắn, là một Oanh Thời hắn luôn nhớ nhung... Suốt cả vạn năm qua. Là người hắn yêu da diết, đến mức tình nguyện trao đi cả thần thức của mình.
Oanh Thời phụng phịu rồi phi mình chạy bổ về phía hắn. Nàng ôm hắn thật chặt, áp tai mình vào lồng ngực đang phập phồng đập ấy.
"Đồ ngốc."- Nàng trách.
"Nha đầu..."
Hắn nhẹ nhàng đáp lấy cái ôm mãnh liệt từ nàng. Động tác dịu dàng như sợ nàng sẽ lại tan biến trong lòng hắn.
Bọn họ thực sự đã được gặp lại nhau sau cả vạn năm xa cách. Không cần ôm hôn nồng thắm, chỉ cần chiếc ôm dịu dàng ấm áp như vậy, là đủ thỏa bao nỗi nhớ nhung.
Nổi nhớ của hắn ai có thể đong đếm đây, thiên ngôn vạn ngữ nào có thể diễn tả niềm vui sướng đang khuấy động tâm can hắn lúc này. Nguyệt Ca không tưởng được hắn đã chờ giây phút này lâu đến cỡ nào. Giờ đây hắn chỉ muốn thời gian ngưng lại, để hắn tận hưởng khoảnh khắc này lầu thêm chút nữa, lầu hơn thế nữa, tham lam độc chiếm lấy nàng.
Phụng Chiêu mỉm cười đầm ấm. Y đã ngắm nhìn lứa đôi nảy nở và trưởng thành. Hơn ai hết, y mong hai người họ thực sự thành đôi. Y rời đi để lại cho cả hai không gian riêng tư. Giá mà y cũng có một mối tình đẹp như vậy... Bảo không ganh tị, thì đích thị là dối trá, nhưng quả thực chả ai có thể đảm bảo rằng sẽ vượt qua được ngàn chông gai như Thời và Nguyệt đã làm, cũng chả ai có thể định lượng được tình yêu giữa họ là bao xa.
"Cho ta nhìn mặt chàng một chút nào."- Nàng khẽ thủ thỉ trong lòng hắn.
"U."
Nguyệt Ca ngầng lên. Oanh Thời cười đầy mãn nguyện, nàng áp hờ đôi tay lên gò má hắn, mân mê cái nhan sắc khuấy đảo chúng sinh. Nhan sắc ấy, đã là của nàng.
"Chết rồi! Sao mà chàng đẹp quá!"- Nàng lặp lại hồi ức năm nào.
Mắt nàng cong lên thành vầng trăng khuyết, tươi tắn nhìn hắn, chẳng cần biểu đạt cảm xúc bằng lời, tất cả niềm vui sướng tột bậc đã được thể hiện rành ràng qua đôi ắt long lanh ứng nước ấy. Nguyệt không ghìm được lòng mình đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu nồng thắm. Một nụ hôn da diết, luyến lưu không buông. Một nụ hôn đủ để truyền đạt bao nhớ nhung, tuyệt vọng rồi lại hy vọng của hắn suốt thời gian đằng đẵng mênh mông vừa qua.
Cảm xúc của hắn đã len lỏi tận sâu trong ngõ ngách tâm hồn nàng. Oanh Thời cảm nhận được hàng bao cung bậc cảm xúc của hắn. Nàng nợ con người này nhiều quá... Bách Lý Nguyệt Ca, Tử Nguyệt, rồi Nguyệt Thành, nàng đều rời đi trước mắt người yêu nàng da diết. Nàng đều phụ họ, phụ hắn, nợ hắn một lần ước định tử tế một đời.
Nàng đáp lại nụ hồn ấy như một lời an ủi, vỗ về, một lời xin lỗi.
Hắn cụng trán với nàng. Hắn nhắm nghiền mắt đôi mắt như đè nén, hạ đi luồng xúc cảm mãnh liệt đang bung trào trong tâm trí hắn.
Thế rồi, nàng lại nói làm hắn điếng lặng.
"Nguyệt, chàng lấy lại thần thức đi."- Oanh Thời đột ngột nói.
Vừa mới gặp lại chưa lâu, nàng đã đề nghị với hắn như thế. Nguyệt không đồng ý.
"Nàng có biết mình đang nói gì không?"
Nàng khó xử:
"Ta... Ta không muốn chàng đánh đổi để ta được sống."
Nếu một vị thần mà không có thần thức, sẽ phải chịu sự trừng phạt của trời. Tuổi thọ sẽ bị rút ngắn lại, cầm cố được cùng lắm vài trăm năm rồi tan biến thành cát bụi. Oanh Thời không muốn như thế. Đó không phải là một tình yêu và hạnh phúc nàng theo đuổi. Quá cực đoan. Nàng muốn hẳn sẽ được làm hắn, sẽ được tiếp tục vì mình, vì trăm họ, nhưng đồng thời nàng cũng muốn bản thân được đồng hành, sóng vai bên hắn. Nàng không muốn mình là người duy nhất được hưởng thụ trong mối tình này.
Nguyệt thở một cách não nề:
"Rồi nàng sẽ lại rời đi trước mắt ta sao? Rồi sẽ bảo ta không buồn mà sống tiếp trong khi ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng tan biến trước mặt?"
"Không! Không phải thế."
Nàng xoa đi đôi lông mày đang nhăn nhíu dính chặt vào nhau của hắn như để vỗ về. Nàng không muốn vùi lấp chút hy vọng mong manh ít ỏi trong hắn về sự khởi sắc trong tình yêu giữa họ, nàng muốn mở ra một con đường khác, một con đường tươi sáng hơn.
"Ta sẽ đi qua luân hồi, trải qua ba kiếp, ta sẽ quay lại gặp chàng."
"Nha đầu, nàng lại bắt ta phải chờ đợi sao... Nàng biết nếu đi qua huyễn hoang lần nữa, nàng sẽ thành phàm nhân mà..."
"Xin lỗi chàng. Hãy để ta đi lịch kiếp."
"..Không..."-Hắn nói trong buồn thương miên man vô tận.
"Nếu chàng không thể đợi, chàng hãy đến tìm ta. Hãy thuyết phục phàm nhân Oanh Thời độ kiếp tu tiên trở về thiên giới với chàng."
".."
"Chàng không tin ta ư?"
Đôi mắt hắn khẽ động. Hắn tin nàng, đương nhiên tin nàng, tuyệt đối tin nàng. Nhưng hắn không tin trời, không tin những kẻ dưới kia sẽ có thể tử tế với Thời của hắn, không tin tưởng chúng sẽ nhẹ nhàng với nàng, không vùi dập nàng, không tin rằng... thiên mệnh sẽ để một người nghịch thiên cải mệnh cho biết bao người như Thời một con đường sống sót.
Nguyệt Ca im lặng một lúc lâu. Oanh Thời không để hắn từ chối, nàng lấy thần thức ra đưa lại vào trong lồng ngực hắn. Nàng đan tay mình vào tay hắn, khiến hắn không thể đùn đẩy lại về cho nàng.
Nhìn nàng lại hư ảo mờ nhạt dần. Nguyệt Ca lại không đành lòng. Nàng khẽ thơm vào má hắn trước khi về lại âm
"Khi ta trở lại, chàng hãy đến và cưới ta nhé!"
Hắn cười đượm buồn, đôi mắt phượng khẽ cong lên, đúng là đến cuối cùng, hắn cũng không thể ngăn cản nàng tiếp tục bước đi, rời xa hắn một lần nữa:
"Ừ. Lúc đó ta sẽ để cả lục giới phải tôn kính gọi nàng là Minh Hậu." C°
"Hãy đi tìm ta nhé!"- Nàng móc nghéo tay với hắn.
"Ừ, ta hứa với nàng."
Tình yêu của họ là vậy. Là sự thiêng liêng. Một tình yêu mà sẵn sàng hiến dâng và chờ đợi. Một tình yêu sẵn sàng chấp nhận mọi nội tâm xấu xí duy kỷ của đối phương, luôn được bảo bọc bên trong một bề ngoài ngụy tạo hoàn hảo. Một tình yêu sẵn sàng cùng đối phương gánh vác. Một tình yêu sẵn sàng tìm ra giải pháp cho đôi bên, hướng đến tương lai tốt đẹp, dám định ước về một đời, nói về chuyện tương lai.
Một tình yêu, coi đối phương là duy nhất, là tin tưởng về ánh sáng của cung đường phía trước.
Vọng Kiếp có thể làm gì, hắn biết tại sao Oanh Thời lại mang vẻ mặt đau thương đến vậy. Dường như lúc này, trong mắt hắn Phụng Chiêu không tồn tại, chỉ độc có Oanh Thời, chỉ mình nàng tồn tại trong con ngươi đen láy lấp lánh ánh sao của hắn.
Trước mắt Oanh Thời đã không còn là Nguyệt Thành hay Tử Nguyệt còn non trẻ nữa mà thực sự là Minh Để thần tôn Bách Lý Nguyệt Ca, một Nguyệt hoàn thiện nhất, cất chứa mọi cung bậc cảm xúc, cất chứa mọi kí ức của đôi bên. Và cũng cất chứa cảm xúc mãnh liệt nhất dành cho nàng... Một nam nhân đã vì nàng mà sẵn sàng chờ đợi.
Nhẫn nại với nàng, dịu dàng với nàng, bao dung nàng vô đối.
Hắn đứng chôn thây như không dám tin vào mắt mình. Nàng đang đứng đó, Oanh Thời đang ở đó, hiển hiện ngay trước mắt hắn. Là một Oanh Thời chỉ yêu mình hắn, là một Oanh Thời hắn luôn nhớ nhung... Suốt cả vạn năm qua. Là người hắn yêu da diết, đến mức tình nguyện trao đi cả thần thức của mình.
Oanh Thời phụng phịu rồi phi mình chạy bổ về phía hắn. Nàng ôm hắn thật chặt, áp tai mình vào lồng ngực đang phập phồng đập ấy.
"Đồ ngốc."- Nàng trách.
"Nha đầu..."
Hắn nhẹ nhàng đáp lấy cái ôm mãnh liệt từ nàng. Động tác dịu dàng như sợ nàng sẽ lại tan biến trong lòng hắn.
Bọn họ thực sự đã được gặp lại nhau sau cả vạn năm xa cách. Không cần ôm hôn nồng thắm, chỉ cần chiếc ôm dịu dàng ấm áp như vậy, là đủ thỏa bao nỗi nhớ nhung.
Nổi nhớ của hắn ai có thể đong đếm đây, thiên ngôn vạn ngữ nào có thể diễn tả niềm vui sướng đang khuấy động tâm can hắn lúc này. Nguyệt Ca không tưởng được hắn đã chờ giây phút này lâu đến cỡ nào. Giờ đây hắn chỉ muốn thời gian ngưng lại, để hắn tận hưởng khoảnh khắc này lầu thêm chút nữa, lầu hơn thế nữa, tham lam độc chiếm lấy nàng.
Phụng Chiêu mỉm cười đầm ấm. Y đã ngắm nhìn lứa đôi nảy nở và trưởng thành. Hơn ai hết, y mong hai người họ thực sự thành đôi. Y rời đi để lại cho cả hai không gian riêng tư. Giá mà y cũng có một mối tình đẹp như vậy... Bảo không ganh tị, thì đích thị là dối trá, nhưng quả thực chả ai có thể đảm bảo rằng sẽ vượt qua được ngàn chông gai như Thời và Nguyệt đã làm, cũng chả ai có thể định lượng được tình yêu giữa họ là bao xa.
"Cho ta nhìn mặt chàng một chút nào."- Nàng khẽ thủ thỉ trong lòng hắn.
"U."
Nguyệt Ca ngầng lên. Oanh Thời cười đầy mãn nguyện, nàng áp hờ đôi tay lên gò má hắn, mân mê cái nhan sắc khuấy đảo chúng sinh. Nhan sắc ấy, đã là của nàng.
"Chết rồi! Sao mà chàng đẹp quá!"- Nàng lặp lại hồi ức năm nào.
Mắt nàng cong lên thành vầng trăng khuyết, tươi tắn nhìn hắn, chẳng cần biểu đạt cảm xúc bằng lời, tất cả niềm vui sướng tột bậc đã được thể hiện rành ràng qua đôi ắt long lanh ứng nước ấy. Nguyệt không ghìm được lòng mình đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu nồng thắm. Một nụ hôn da diết, luyến lưu không buông. Một nụ hôn đủ để truyền đạt bao nhớ nhung, tuyệt vọng rồi lại hy vọng của hắn suốt thời gian đằng đẵng mênh mông vừa qua.
Cảm xúc của hắn đã len lỏi tận sâu trong ngõ ngách tâm hồn nàng. Oanh Thời cảm nhận được hàng bao cung bậc cảm xúc của hắn. Nàng nợ con người này nhiều quá... Bách Lý Nguyệt Ca, Tử Nguyệt, rồi Nguyệt Thành, nàng đều rời đi trước mắt người yêu nàng da diết. Nàng đều phụ họ, phụ hắn, nợ hắn một lần ước định tử tế một đời.
Nàng đáp lại nụ hồn ấy như một lời an ủi, vỗ về, một lời xin lỗi.
Hắn cụng trán với nàng. Hắn nhắm nghiền mắt đôi mắt như đè nén, hạ đi luồng xúc cảm mãnh liệt đang bung trào trong tâm trí hắn.
Thế rồi, nàng lại nói làm hắn điếng lặng.
"Nguyệt, chàng lấy lại thần thức đi."- Oanh Thời đột ngột nói.
Vừa mới gặp lại chưa lâu, nàng đã đề nghị với hắn như thế. Nguyệt không đồng ý.
"Nàng có biết mình đang nói gì không?"
Nàng khó xử:
"Ta... Ta không muốn chàng đánh đổi để ta được sống."
Nếu một vị thần mà không có thần thức, sẽ phải chịu sự trừng phạt của trời. Tuổi thọ sẽ bị rút ngắn lại, cầm cố được cùng lắm vài trăm năm rồi tan biến thành cát bụi. Oanh Thời không muốn như thế. Đó không phải là một tình yêu và hạnh phúc nàng theo đuổi. Quá cực đoan. Nàng muốn hẳn sẽ được làm hắn, sẽ được tiếp tục vì mình, vì trăm họ, nhưng đồng thời nàng cũng muốn bản thân được đồng hành, sóng vai bên hắn. Nàng không muốn mình là người duy nhất được hưởng thụ trong mối tình này.
Nguyệt thở một cách não nề:
"Rồi nàng sẽ lại rời đi trước mắt ta sao? Rồi sẽ bảo ta không buồn mà sống tiếp trong khi ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng tan biến trước mặt?"
"Không! Không phải thế."
Nàng xoa đi đôi lông mày đang nhăn nhíu dính chặt vào nhau của hắn như để vỗ về. Nàng không muốn vùi lấp chút hy vọng mong manh ít ỏi trong hắn về sự khởi sắc trong tình yêu giữa họ, nàng muốn mở ra một con đường khác, một con đường tươi sáng hơn.
"Ta sẽ đi qua luân hồi, trải qua ba kiếp, ta sẽ quay lại gặp chàng."
"Nha đầu, nàng lại bắt ta phải chờ đợi sao... Nàng biết nếu đi qua huyễn hoang lần nữa, nàng sẽ thành phàm nhân mà..."
"Xin lỗi chàng. Hãy để ta đi lịch kiếp."
"..Không..."-Hắn nói trong buồn thương miên man vô tận.
"Nếu chàng không thể đợi, chàng hãy đến tìm ta. Hãy thuyết phục phàm nhân Oanh Thời độ kiếp tu tiên trở về thiên giới với chàng."
".."
"Chàng không tin ta ư?"
Đôi mắt hắn khẽ động. Hắn tin nàng, đương nhiên tin nàng, tuyệt đối tin nàng. Nhưng hắn không tin trời, không tin những kẻ dưới kia sẽ có thể tử tế với Thời của hắn, không tin tưởng chúng sẽ nhẹ nhàng với nàng, không vùi dập nàng, không tin rằng... thiên mệnh sẽ để một người nghịch thiên cải mệnh cho biết bao người như Thời một con đường sống sót.
Nguyệt Ca im lặng một lúc lâu. Oanh Thời không để hắn từ chối, nàng lấy thần thức ra đưa lại vào trong lồng ngực hắn. Nàng đan tay mình vào tay hắn, khiến hắn không thể đùn đẩy lại về cho nàng.
Nhìn nàng lại hư ảo mờ nhạt dần. Nguyệt Ca lại không đành lòng. Nàng khẽ thơm vào má hắn trước khi về lại âm
"Khi ta trở lại, chàng hãy đến và cưới ta nhé!"
Hắn cười đượm buồn, đôi mắt phượng khẽ cong lên, đúng là đến cuối cùng, hắn cũng không thể ngăn cản nàng tiếp tục bước đi, rời xa hắn một lần nữa:
"Ừ. Lúc đó ta sẽ để cả lục giới phải tôn kính gọi nàng là Minh Hậu." C°
"Hãy đi tìm ta nhé!"- Nàng móc nghéo tay với hắn.
"Ừ, ta hứa với nàng."
Tình yêu của họ là vậy. Là sự thiêng liêng. Một tình yêu mà sẵn sàng hiến dâng và chờ đợi. Một tình yêu sẵn sàng chấp nhận mọi nội tâm xấu xí duy kỷ của đối phương, luôn được bảo bọc bên trong một bề ngoài ngụy tạo hoàn hảo. Một tình yêu sẵn sàng cùng đối phương gánh vác. Một tình yêu sẵn sàng tìm ra giải pháp cho đôi bên, hướng đến tương lai tốt đẹp, dám định ước về một đời, nói về chuyện tương lai.
Một tình yêu, coi đối phương là duy nhất, là tin tưởng về ánh sáng của cung đường phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.