Chương 20: Ta Cũng Yêu Nàng
Phương Tiểu Khả
08/09/2024
Những đợt ép cung tiếp diễn nhau không ngừng, chúng vẫn cho nàng ăn, ép cho nàng tỉnh táo để tra khảo. Tấm thân gầy nhỏ của Oanh Thời như đã đạt cực hạn.
Nàng không biết mình đã chịu đựng được bao lâu, không thể nhớ nổi chúng đã dụng hình gì, không thể đếm được những vết thương chồng chéo trên người mình đã được bao nhiêu vết, có thể lành được không. Làm quen với cơn đau đến mức, đôi khi nàng không cảm thấy đau nữa. Không còn sức để gượng mình tỉnh giấc.
Không biết đã ngày thứ bao nhiêu. Không có những chậu nước lạnh tạt đầu. Lần này, Oanh Thời chợt bừng tỉnh. Nàng còn không còn sức để cựa mình. Khắp căn phòng nực mùi tanh nồng từ những vết thương chằng chịt trên da thịt nàng. Cả người tê dại. Nàng khẽ khàng ngước lên.
Không có ai cả, lính canh đã đi đâu hết rồi. Nàng đã mong là Tử Nguyệt đến. Nhưng lần này vẫn là Lam Lễ. Nàng bật cười thống khổ.
“Đánh đi.”- Giọng lạc hẳn đi, không còn là của nàng nữa. Giống hệt như chú mèo bị thương còn thoi thóp hơi thở.
Lam Lễ quỳ xuống.
“Xin lỗi.”
Oanh Thời chẳng còn sức để nói ra câu nào đủ đầy. Nàng chỉ “phì” lấy một cái, khẽ nhếch khóe miệng. Hắn bị điên rồi. Đánh nàng đã đời, đầu quân cho địch, rồi lại đi xin lỗi nàng. Hay là hắn nhận ra cục diện sắp thay đổi, muốn đổi chủ rồi.
Lam Lễ biết nàng ghét bỏ, khinh bỉ hắn tột cùng, hắn chỉ giải thích:
“Mẫu thân và đệ đệ chưa ra đời của ta...”
Không cần hắn nói tiếp, Oanh Thời cũng hiểu. Là lỗ hổng trong việc thi hành án. Thái Hậu đã ra tay dùng sinh mạng thân mẫu ruột rà của Lam Lễ đe dọa hắn. Nhưng nàng vẫn không thể đồng cảm. Lấy oán báo ân. Hắn nợ Tử Nguyệt quá nhiều. Song Oanh Thời vẫn có thắc mắc.
“Sao... ngươi không khai ra?”
Rõ ràng, hắn biết mà. Rõ ràng hắn cũng tham gia tra án mà. Hắn có khi còn biết nhiều hơn nàng.
Lam Lễ im lặng một lúc, khi đứng dậy, đôi mắt hắn ngấn lệ.
“Ta biết cô sẽ kiên định không khai. Vì đại nhân, đành để cô chịu khổ vậy.”
Nàng bật cười đau đớn. Hắn chắc chắn đã chối quậy trách nhiệm về phía mình. Chĩa mũi nhọn của Thái Hậu về nàng. Nếu không sao hắn lại lành lặn không hề có chút thương tích như thế.
“Rõ ràng là ngươi sợ đau.”- Nàng nói bằng nỗi căm thù.
“Không... Không... Là ta sợ, mình sẽ khai hết.”
Nàng bật cười lớn. Một ám vệ như hắn còn không giỏi chịu đựng bằng một nô tì làm việc tay chân như nàng.
Nhưng cũng đúng thôi. Hắn là một con chó bất trung. Hắn có thể dễ dàng quay lại cắn Tử Nguyệt. Lam gia và tưởng gia sớm đã có hiềm khích, chì trực chờ cơ hội để lật đổ đối phương mà thôi. Hắn không thể trung thành tuyệt đối như nàng được.
Mà có lẽ, thứ mà nàng dành cho Tử Nguyệt, sớm đã vượt qua cả lòng trung thành mất rồi...
Nàng nói từng chữ ngắt quãng:
“Ngươi còn mẫu thân và đệ đệ. Ta không trách ngươi.”
Hắn còn người thân, hắn còn trách nhiệm trên vai. Họ cũng cần hắn. Nàng có thể hiểu cho họ. Nhưng nàng hận hắn. Nỗi đau phản bội sẽ trở thành con dao găm vào sâu thẳm trái tim Tử Nguyệt. Không biết rằng khi Tử Nguyệt hay tin, hắn đã có vẻ mặt như nào nhỉ. Nghĩ tới y, nàng khẽ nở nụ cười ấm áp.
Nghĩ tới hắn, là nàng lại thấy yên tâm. Vì nàng biết hắn sẽ tới đón nàng đi.
Nàng thở hắt vài hơi yếu ớt rồi lại lịm đi. Chỉ có ngất đi mới khiến nàng thấy bớt đau đớn hơn. Lại không biết đã mấy canh giờ trôi qua, tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên thu hút sự chú ý của nàng. Linh cảm dấy lên làm Oanh Thời mở to đôi mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước.
Là Tử Nguyệt.
Người hắn cũng đầy mùi máu. Bụi bặm đầy mình, mấy sợi tóc còn theo những dòng máu đọng khô dính chặt trên gương mặt điển trai ngời ngời ấy. Hắn như chết điếng người khi thấy nàng. Trường kiếm nhuốm màu đỏ tươi rơi xuống đất “leng keng”.
Nàng thấy hắn bước những sải chân lớn về phía nàng. Nàng thấy đôi mắt hắn hằn lên những tia máu, kìm nén cơn thịnh nộ. Nàng thấy được hơi thở gấp gáp của hắn. Nàng thấy được... hắn tới đưa nàng đi rồi.
Quật nàng bằng roi mây nàng không khóc, siết cũng không, đốt cũng vậy, thậm chí ghim nát mắt cá, nàng cũng không rên rỉ một tiếng. Thế nào mà nhìn thấy hắn, nước mắt nàng liền lã chã rơi, bật khóc thành tiếng.
Hắn đau xót, nhìn người nàng đầy máu, vết thương chỗ mới chỗ cũ, nơi nào cũng là trọng thương cả, không biết nên chạm vào đâu. Hắn luống cuống đến mức hoảng loạn.
Hắn gỡ từng gọng xiềng đang khóa chặt cơ thế nàng ra, cẩn thận để nàng ngả người vào vai hắn. Nàng cảm nhận được hắn đang run. Bàn tay lớn ấy cũng run lên vô nhịp. Nước mắt nước mũi của nàng cứ thế thấm ướt vai hắn.
Nàng òa lên:
“Sao giờ ngài mới tới? Huhu, nô tì đau lắm! Đau lắm luôn! Chỗ nào cũng đau đớn cả.”
Hắn khẽ khàng bế nàng cẩn thẩn, tránh chạm vào những vết thương chưa đóng vảy. Hắn hậu đậu cứ như lần đầu tiên thấy người bị thương vậy. Một cấm quân như hắn...
Tiếng gào khóc của nàng như đâm xuyên da thịt hắn vậy. Người nàng nhẹ hều, nhẹ đến mức báo động. Hắn tức tốc, đạp phăng cánh cửa sắt lao ra ngoài. Hắn không nói được điều gì cả. Kể từ khoảnh khắc nhìn thấy nàng, hắn đã phát hoảng rồi. Hắn đang run sợ, đôi môi mỏng cũng không tự chủ được mà run lên, cổ họng nghẹn ứ.
Oanh Thời nỉ non:
“Ngài cõng nô tì đi.”
Tử Nguyệt sợ nàng đau, song cũng đáp ứng nàng.
Nàng muốn cảm giác này, cảm giác được dựa vào bờ vai rộng rãi vững chắc của hắn. Bình yên, ấm áp đến lạ. Nàng không còn sợ điều gì nữa. Nàng dụi sống mũi của mình vào vai và gay hắn. Hương trầm dịu nhẹ như đong đưa nàng chìm sâu vào giấc ngủ.
Nàng lại thiếp đi. Mãi cho đến khi thấy có ai đang lay nàng, Oanh Thời mới khó nhọc tỉnh dậy. Dưới gốc mai đã lụi tàn, nàng thấy mình đang nằm trong vòng tay của Tử Nguyệt. Cả người nàng nhẹ bẫng. Nàng thấy gương mặt hắn tái xanh cắt không còn giọt máu. Đôi mắt đen tuyền đẹp đẽ kia ngấn lệ. Không biết sức từ đâu tới, nàng khẽ đưa đôi tay mềm oặt đặt lên gò mà hắn. Tử Nguyệt ghì lấy bàn tay buốt giá của nàng.
Giọng nàng mỏng, thều thào như tiếng gió:
“Ngài run quá. Ngài có bị thương không?”
Hàng lệ khẽ khàng chảy xuống gò má xanh xao của hắn, nhẹ nhàng đáp xuống gương mặt nàng. Hắn khóc vì nàng ư. Nàng vui lắm, có đau cũng thấy vui. Sao nàng không nhận ra nhỉ? Vui buồn hay tức giận, mọi hi vọng, dựa dẫm, yên tâm đều tồn tại nơi hắn... Rõ ràng, nàng yêu nam nhân này nhiều đến như vậy, đến mức cảm xúc hay lí trí đều quanh quẩn ở chỗ hắn. Lúc nào nàng cũng nghĩ về hắn, gặp chuyện là lại mong hắn đầu tiên.
Nàng nhoẻn miệng cười. Không biết nụ cười này thê thảm cỡ nào trong đôi mắt ấy. Nhưng nụ cười này đau đớn lắm, mặt nàng cũng bị thương, song ít ra nếu cười thì biết đâu hắn cũng bớt đi đau đớn thì sao.
Nàng thều thào:
“Ta gọi chàng là Nguyệt được không?”
Nước mắt của hắn lăn dài, hắn gật đầu hai cái.
“Nguyệt, ta yêu chàng nhiều lắm.”- Nàng nói đầy âu yếm.
Nàng ngỏ lời rồi. Nàng biết trước mắt nàng là gì, phía trước là nơi nào đang chờ đợi nàng. Nàng muốn hắn biết, nàng không muốn ôm cái cảm xúc đã lớn đến muốn bùng nổ trong mình theo xuống mồ, bị chôn vùi dưới lớp đất lạnh lẽo.
Tử Nguyệt bật cười đến điên dại vì đau đớn. Nỗi đau trong tim hắn nào có thế bật lên thành lời.
“Ta cũng yêu nàng...” - Hắn đáp lại. Đôi tay ghì chặt lấy nàng hơn, quấn lấy cơ thể mềm oặt của nữ nhân hắn yêu.
Hắn rất yêu nàng. Rất, rất yêu. Nhưng cũng không thể bảo vệ nàng, để rồi giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng dần lịm đi trong vòng tay hắn, nhìn nàng từng giây từng khắc thêm yếu ớt.
Hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn tử biệt lên đôi môi lạnh ngắt của nàng, khẽ khàng day nhẹ như một cái lắc đầu, không muốn tiễn nàng rời đi.
Tuyết bắt đầu rơi. Là tuyết đầu mùa. Hoành quốc là nước phía bắc, trời đổ đông rất lẹ, nhưng chưa năm nào sớm như năm nay. Từng giọt đắng chát rơi xuống gò má, môi, rồi khóe mi nàng. Là tuyết hay là lệ đây? Cái lạnh đầu mùa dần được sưởi ấm bởi thân nhiệt ấm áp của Tử Nguyệt. Nhưng đó là không đủ. Không đủ để thắp lên ngọn lửa sống cho Oanh Thời. Nàng vốn đã gầy yếu từ nhỏ, cũng không có thân hình chai sạn được mài giũa sa trường của quan binh, không thể chịu được đòn roi ngày qua ngày đến vậy. Nàng biết, mình sắp phải rời đi rồi.
Tai nàng vẫn thính như thế, nàng nghe được tiếng nấc nỉ non của nam nhân đang bế nàng kia. Nàng vẫn cảm nhận được bàn tay run rẩy của hắn, nhưng lại không thể nhìn thấy được rõ xem xem vẻ mặt hắn thế nào. Trước mắt Oanh Thời mờ đi, nàng loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh một cánh mai đỏ tươi đáp lên bờ vai của bạch y nam tử, vui sướng hân hoan cùng chàng đi qua vòng luân hồi.
Nàng nhớ ra rồi. Là chàng. Hóa ra nàng đã luôn rung động vì chàng. Hóa ra nàng đã luôn bị chàng thu hút. Hóa ra... đây là nguyên do khiến nàng thích hắn mặc y phục trắng như vậy.
Nàng nỉ non, giọng lạc đi:
“Lần t... lần tới. Chàng hãy đi tìm ta nhé.”
Tử Nguyệt ôm chặt thân thể mềm nhũn của nàng, siết chặt, khảm vào lòng hắn.
“Bao nhiêu lần cũng được. Ta đều sẽ đi tìm nàng.”
Khóe mắt nàng cũng rỉ xuống dòng lệ. Nàng hạnh phúc quá. Nàng nở một nụ cười viên mãn, rồi từ từ trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay nam nhân nàng yêu.
Kiếp này, nàng đi trước hắn một bước vậy.
Khi thấy tiểu quỷ sai đến đón, nàng ngoái lại nhìn hắn. Nhìn thấy khung cảnh thê lương ấy nước mắt nàng lã chã tuôn rơi.
Dưới gốc cây mai trơ trọi đang chờ ngày đông rét buốt để vươn mình trổ bông, trong sắc trắng buồn bã của tuyết đầu mùa, trên nền đất lạnh vương mấy giọt máu, nam nhân của nàng đang tuyệt vọng thống khổ. Hắn đau đớn gào khóc như một đứa trẻ, một tiếng gào đau xé tận tâm can. Oanh Thời đã chết rồi. Một Oanh Thời duy nhất trong cuộc sống của phàm nhân Lâm Tử Nguyệt.
“Chàng hứa rồi đấy! Có thành thần tiên trở lại, cũng đừng có mà quên ta.”
Nàng nhìn không nổi nữa, nỗi tuyệt vọng cùng cực trong tiếng gào khóc thê lương kia khiến tim nàng như bị hàng vạn mũi tên cắm xuyên vậy.
Nàng quay lưng dứt khoát trở về Âm phủ, kết thúc một kiếp luyến lưu hồng trần.
Nàng không biết mình đã chịu đựng được bao lâu, không thể nhớ nổi chúng đã dụng hình gì, không thể đếm được những vết thương chồng chéo trên người mình đã được bao nhiêu vết, có thể lành được không. Làm quen với cơn đau đến mức, đôi khi nàng không cảm thấy đau nữa. Không còn sức để gượng mình tỉnh giấc.
Không biết đã ngày thứ bao nhiêu. Không có những chậu nước lạnh tạt đầu. Lần này, Oanh Thời chợt bừng tỉnh. Nàng còn không còn sức để cựa mình. Khắp căn phòng nực mùi tanh nồng từ những vết thương chằng chịt trên da thịt nàng. Cả người tê dại. Nàng khẽ khàng ngước lên.
Không có ai cả, lính canh đã đi đâu hết rồi. Nàng đã mong là Tử Nguyệt đến. Nhưng lần này vẫn là Lam Lễ. Nàng bật cười thống khổ.
“Đánh đi.”- Giọng lạc hẳn đi, không còn là của nàng nữa. Giống hệt như chú mèo bị thương còn thoi thóp hơi thở.
Lam Lễ quỳ xuống.
“Xin lỗi.”
Oanh Thời chẳng còn sức để nói ra câu nào đủ đầy. Nàng chỉ “phì” lấy một cái, khẽ nhếch khóe miệng. Hắn bị điên rồi. Đánh nàng đã đời, đầu quân cho địch, rồi lại đi xin lỗi nàng. Hay là hắn nhận ra cục diện sắp thay đổi, muốn đổi chủ rồi.
Lam Lễ biết nàng ghét bỏ, khinh bỉ hắn tột cùng, hắn chỉ giải thích:
“Mẫu thân và đệ đệ chưa ra đời của ta...”
Không cần hắn nói tiếp, Oanh Thời cũng hiểu. Là lỗ hổng trong việc thi hành án. Thái Hậu đã ra tay dùng sinh mạng thân mẫu ruột rà của Lam Lễ đe dọa hắn. Nhưng nàng vẫn không thể đồng cảm. Lấy oán báo ân. Hắn nợ Tử Nguyệt quá nhiều. Song Oanh Thời vẫn có thắc mắc.
“Sao... ngươi không khai ra?”
Rõ ràng, hắn biết mà. Rõ ràng hắn cũng tham gia tra án mà. Hắn có khi còn biết nhiều hơn nàng.
Lam Lễ im lặng một lúc, khi đứng dậy, đôi mắt hắn ngấn lệ.
“Ta biết cô sẽ kiên định không khai. Vì đại nhân, đành để cô chịu khổ vậy.”
Nàng bật cười đau đớn. Hắn chắc chắn đã chối quậy trách nhiệm về phía mình. Chĩa mũi nhọn của Thái Hậu về nàng. Nếu không sao hắn lại lành lặn không hề có chút thương tích như thế.
“Rõ ràng là ngươi sợ đau.”- Nàng nói bằng nỗi căm thù.
“Không... Không... Là ta sợ, mình sẽ khai hết.”
Nàng bật cười lớn. Một ám vệ như hắn còn không giỏi chịu đựng bằng một nô tì làm việc tay chân như nàng.
Nhưng cũng đúng thôi. Hắn là một con chó bất trung. Hắn có thể dễ dàng quay lại cắn Tử Nguyệt. Lam gia và tưởng gia sớm đã có hiềm khích, chì trực chờ cơ hội để lật đổ đối phương mà thôi. Hắn không thể trung thành tuyệt đối như nàng được.
Mà có lẽ, thứ mà nàng dành cho Tử Nguyệt, sớm đã vượt qua cả lòng trung thành mất rồi...
Nàng nói từng chữ ngắt quãng:
“Ngươi còn mẫu thân và đệ đệ. Ta không trách ngươi.”
Hắn còn người thân, hắn còn trách nhiệm trên vai. Họ cũng cần hắn. Nàng có thể hiểu cho họ. Nhưng nàng hận hắn. Nỗi đau phản bội sẽ trở thành con dao găm vào sâu thẳm trái tim Tử Nguyệt. Không biết rằng khi Tử Nguyệt hay tin, hắn đã có vẻ mặt như nào nhỉ. Nghĩ tới y, nàng khẽ nở nụ cười ấm áp.
Nghĩ tới hắn, là nàng lại thấy yên tâm. Vì nàng biết hắn sẽ tới đón nàng đi.
Nàng thở hắt vài hơi yếu ớt rồi lại lịm đi. Chỉ có ngất đi mới khiến nàng thấy bớt đau đớn hơn. Lại không biết đã mấy canh giờ trôi qua, tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên thu hút sự chú ý của nàng. Linh cảm dấy lên làm Oanh Thời mở to đôi mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước.
Là Tử Nguyệt.
Người hắn cũng đầy mùi máu. Bụi bặm đầy mình, mấy sợi tóc còn theo những dòng máu đọng khô dính chặt trên gương mặt điển trai ngời ngời ấy. Hắn như chết điếng người khi thấy nàng. Trường kiếm nhuốm màu đỏ tươi rơi xuống đất “leng keng”.
Nàng thấy hắn bước những sải chân lớn về phía nàng. Nàng thấy đôi mắt hắn hằn lên những tia máu, kìm nén cơn thịnh nộ. Nàng thấy được hơi thở gấp gáp của hắn. Nàng thấy được... hắn tới đưa nàng đi rồi.
Quật nàng bằng roi mây nàng không khóc, siết cũng không, đốt cũng vậy, thậm chí ghim nát mắt cá, nàng cũng không rên rỉ một tiếng. Thế nào mà nhìn thấy hắn, nước mắt nàng liền lã chã rơi, bật khóc thành tiếng.
Hắn đau xót, nhìn người nàng đầy máu, vết thương chỗ mới chỗ cũ, nơi nào cũng là trọng thương cả, không biết nên chạm vào đâu. Hắn luống cuống đến mức hoảng loạn.
Hắn gỡ từng gọng xiềng đang khóa chặt cơ thế nàng ra, cẩn thận để nàng ngả người vào vai hắn. Nàng cảm nhận được hắn đang run. Bàn tay lớn ấy cũng run lên vô nhịp. Nước mắt nước mũi của nàng cứ thế thấm ướt vai hắn.
Nàng òa lên:
“Sao giờ ngài mới tới? Huhu, nô tì đau lắm! Đau lắm luôn! Chỗ nào cũng đau đớn cả.”
Hắn khẽ khàng bế nàng cẩn thẩn, tránh chạm vào những vết thương chưa đóng vảy. Hắn hậu đậu cứ như lần đầu tiên thấy người bị thương vậy. Một cấm quân như hắn...
Tiếng gào khóc của nàng như đâm xuyên da thịt hắn vậy. Người nàng nhẹ hều, nhẹ đến mức báo động. Hắn tức tốc, đạp phăng cánh cửa sắt lao ra ngoài. Hắn không nói được điều gì cả. Kể từ khoảnh khắc nhìn thấy nàng, hắn đã phát hoảng rồi. Hắn đang run sợ, đôi môi mỏng cũng không tự chủ được mà run lên, cổ họng nghẹn ứ.
Oanh Thời nỉ non:
“Ngài cõng nô tì đi.”
Tử Nguyệt sợ nàng đau, song cũng đáp ứng nàng.
Nàng muốn cảm giác này, cảm giác được dựa vào bờ vai rộng rãi vững chắc của hắn. Bình yên, ấm áp đến lạ. Nàng không còn sợ điều gì nữa. Nàng dụi sống mũi của mình vào vai và gay hắn. Hương trầm dịu nhẹ như đong đưa nàng chìm sâu vào giấc ngủ.
Nàng lại thiếp đi. Mãi cho đến khi thấy có ai đang lay nàng, Oanh Thời mới khó nhọc tỉnh dậy. Dưới gốc mai đã lụi tàn, nàng thấy mình đang nằm trong vòng tay của Tử Nguyệt. Cả người nàng nhẹ bẫng. Nàng thấy gương mặt hắn tái xanh cắt không còn giọt máu. Đôi mắt đen tuyền đẹp đẽ kia ngấn lệ. Không biết sức từ đâu tới, nàng khẽ đưa đôi tay mềm oặt đặt lên gò mà hắn. Tử Nguyệt ghì lấy bàn tay buốt giá của nàng.
Giọng nàng mỏng, thều thào như tiếng gió:
“Ngài run quá. Ngài có bị thương không?”
Hàng lệ khẽ khàng chảy xuống gò má xanh xao của hắn, nhẹ nhàng đáp xuống gương mặt nàng. Hắn khóc vì nàng ư. Nàng vui lắm, có đau cũng thấy vui. Sao nàng không nhận ra nhỉ? Vui buồn hay tức giận, mọi hi vọng, dựa dẫm, yên tâm đều tồn tại nơi hắn... Rõ ràng, nàng yêu nam nhân này nhiều đến như vậy, đến mức cảm xúc hay lí trí đều quanh quẩn ở chỗ hắn. Lúc nào nàng cũng nghĩ về hắn, gặp chuyện là lại mong hắn đầu tiên.
Nàng nhoẻn miệng cười. Không biết nụ cười này thê thảm cỡ nào trong đôi mắt ấy. Nhưng nụ cười này đau đớn lắm, mặt nàng cũng bị thương, song ít ra nếu cười thì biết đâu hắn cũng bớt đi đau đớn thì sao.
Nàng thều thào:
“Ta gọi chàng là Nguyệt được không?”
Nước mắt của hắn lăn dài, hắn gật đầu hai cái.
“Nguyệt, ta yêu chàng nhiều lắm.”- Nàng nói đầy âu yếm.
Nàng ngỏ lời rồi. Nàng biết trước mắt nàng là gì, phía trước là nơi nào đang chờ đợi nàng. Nàng muốn hắn biết, nàng không muốn ôm cái cảm xúc đã lớn đến muốn bùng nổ trong mình theo xuống mồ, bị chôn vùi dưới lớp đất lạnh lẽo.
Tử Nguyệt bật cười đến điên dại vì đau đớn. Nỗi đau trong tim hắn nào có thế bật lên thành lời.
“Ta cũng yêu nàng...” - Hắn đáp lại. Đôi tay ghì chặt lấy nàng hơn, quấn lấy cơ thể mềm oặt của nữ nhân hắn yêu.
Hắn rất yêu nàng. Rất, rất yêu. Nhưng cũng không thể bảo vệ nàng, để rồi giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng dần lịm đi trong vòng tay hắn, nhìn nàng từng giây từng khắc thêm yếu ớt.
Hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn tử biệt lên đôi môi lạnh ngắt của nàng, khẽ khàng day nhẹ như một cái lắc đầu, không muốn tiễn nàng rời đi.
Tuyết bắt đầu rơi. Là tuyết đầu mùa. Hoành quốc là nước phía bắc, trời đổ đông rất lẹ, nhưng chưa năm nào sớm như năm nay. Từng giọt đắng chát rơi xuống gò má, môi, rồi khóe mi nàng. Là tuyết hay là lệ đây? Cái lạnh đầu mùa dần được sưởi ấm bởi thân nhiệt ấm áp của Tử Nguyệt. Nhưng đó là không đủ. Không đủ để thắp lên ngọn lửa sống cho Oanh Thời. Nàng vốn đã gầy yếu từ nhỏ, cũng không có thân hình chai sạn được mài giũa sa trường của quan binh, không thể chịu được đòn roi ngày qua ngày đến vậy. Nàng biết, mình sắp phải rời đi rồi.
Tai nàng vẫn thính như thế, nàng nghe được tiếng nấc nỉ non của nam nhân đang bế nàng kia. Nàng vẫn cảm nhận được bàn tay run rẩy của hắn, nhưng lại không thể nhìn thấy được rõ xem xem vẻ mặt hắn thế nào. Trước mắt Oanh Thời mờ đi, nàng loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh một cánh mai đỏ tươi đáp lên bờ vai của bạch y nam tử, vui sướng hân hoan cùng chàng đi qua vòng luân hồi.
Nàng nhớ ra rồi. Là chàng. Hóa ra nàng đã luôn rung động vì chàng. Hóa ra nàng đã luôn bị chàng thu hút. Hóa ra... đây là nguyên do khiến nàng thích hắn mặc y phục trắng như vậy.
Nàng nỉ non, giọng lạc đi:
“Lần t... lần tới. Chàng hãy đi tìm ta nhé.”
Tử Nguyệt ôm chặt thân thể mềm nhũn của nàng, siết chặt, khảm vào lòng hắn.
“Bao nhiêu lần cũng được. Ta đều sẽ đi tìm nàng.”
Khóe mắt nàng cũng rỉ xuống dòng lệ. Nàng hạnh phúc quá. Nàng nở một nụ cười viên mãn, rồi từ từ trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay nam nhân nàng yêu.
Kiếp này, nàng đi trước hắn một bước vậy.
Khi thấy tiểu quỷ sai đến đón, nàng ngoái lại nhìn hắn. Nhìn thấy khung cảnh thê lương ấy nước mắt nàng lã chã tuôn rơi.
Dưới gốc cây mai trơ trọi đang chờ ngày đông rét buốt để vươn mình trổ bông, trong sắc trắng buồn bã của tuyết đầu mùa, trên nền đất lạnh vương mấy giọt máu, nam nhân của nàng đang tuyệt vọng thống khổ. Hắn đau đớn gào khóc như một đứa trẻ, một tiếng gào đau xé tận tâm can. Oanh Thời đã chết rồi. Một Oanh Thời duy nhất trong cuộc sống của phàm nhân Lâm Tử Nguyệt.
“Chàng hứa rồi đấy! Có thành thần tiên trở lại, cũng đừng có mà quên ta.”
Nàng nhìn không nổi nữa, nỗi tuyệt vọng cùng cực trong tiếng gào khóc thê lương kia khiến tim nàng như bị hàng vạn mũi tên cắm xuyên vậy.
Nàng quay lưng dứt khoát trở về Âm phủ, kết thúc một kiếp luyến lưu hồng trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.