Chương 39: Tuổi Đời Mênh Mông
Phương Tiểu Khả
11/09/2024
Hoành quốc tuy bại trận chóng vánh song vẫn chưa hoàn toàn quy phục trước nước Tề, vương thân quý tộc phàm có một lượng nhỏ binh lực trong tay đều dấy cờ khởi nghĩa, các vị ca ca của Oanh Thời cũng vì thế mà liên tục được cử đi thân chinh bình định.
Nguyệt Thành cũng rất bận rộn, nhưng ngày nào hắn cũng dành thời gian với Oanh Thời. Từ lúc hồi cung, Oanh Thời ngủ rất nhiều, cũng rất dễ mệt mỏi, tự nàng cũng nhận thấy lục phủ ngũ tạng của mình như đã già đi cả chục tuổi. Nàng thích được hắn cõng đi chơi, hắn đều vui vẻ cõng nàng đi, kể cho nàng nghe sáu năm ở Bắc Trấn hắn đã gặp những ai, làm những gì.
Đời người sáu năm không dài nhưng cũng chẳng ngắn, chẳng hạn như... thời gian nàng và hắn gặp gỡ, ở bên nhau kiếp này chỉ bằng được một nửa con số ấy.
Nguyệt Thành đã bật cười khi nghe nàng cảm khái. Với hắn, sáu năm kí ức đọng lại không nhiều, chớp nhoáng đã thấy nó trôi đi nhạt nhẽo, có chăng chỉ là những nỗi đau tồn đọng khi phải nhìn binh lính của mình từng người ngã xuống. Còn hai năm tuổi thơ của hắn có nàng, hắn đã cất giấu sâu thằm trong tim. Nói không ngoa nhưng hai năm ấy là động lực cho sáu năm tung hoành đất Bắc của hắn.
"Còn nàng thì sao? Sáu năm ấy thế nào."
Oanh Thời thở dài thườn thượt như bà lão tám mươi:
"Ta ấy à, ăn ngủ, ăn rồi lại ngủ, chán quá thì lại lấy sách ra đọc, thi thoảng thì... có ghé thanh lâu nghe chuyện phiếm, thi thoảng lại vào cung đọc sách rồi chơi đùa với các công chúa. Nói là chơi chứ đúng ra là bảo mẫu không công à."
Sáu năm với hắn rất nhanh nhưng với Oanh Thời thì lại chậm. Vì sáu năm nàng không có mục tiêu nào, trái ngược với ý chí của hắn. Sáu năm của nàng chỉ có nỗi nhớ mà thôi.
Nàng nắm lấy mấy chỏm tóc của Nguyệt Thành:
"Nhìn thấy chàng về ta mừng như cún thấy chủ, thế mà chàng lại chẳng bõ bèn gì đến ta."
Nguyệt Thành không đáp lại nàng. Lúc đấy người hắn nhìn là nàng. Không phải Uyển Nhi. Hắn cũng chưa từng đặc cách để tâm tới Uyển Nhi nhiều như nàng nghĩ. Hắn bảo vệ cô ta vì hắn coi làm ca ca phải có trách nhiệm trông nom tới muội muội. Hắn đã quen với việc được nàng lẽo đẽo theo đuổi, hoàn toàn không nhận thức ra được nàng đã bị tổn thương thế nào khi vô tình đối tốt với Uyển Nhi hơn là đối tốt với nàng. Khi hắn kịp nhận ra thì mối quan hệ cả hai đã tưởng chừng như không thể cứu vãn nữa rồi.
"Gặp được nàng là may mắn của ta."-Hắn nói.
Nếu là nữ nhân khác thì liệu có ai chịu chờ đợi hắn sáu năm ròng rã. Có ai chịu được tổn thương, ấm ức mà không rời bỏ hắn như nàng? Chỉ có Oanh Thời mới có thể chịu đựng được kẻ cứng ngắc như hắn mà thôi.
Oanh Thời ngẩn người trong giây lát, nàng không ngờ được hắn sẽ trả lời nàng như thế. Nàng khẽ khàng vuốt lại chỏm tóc bị nàng nghịch của hắn.
"Giá mà chàng có thể xấu đi một chút cũng tốt. Miễn là chàng, ta đều thích. Nhưng mai này chàng làm Hoàng Đế rồi sẽ có rất nhiều nữ nhân theo chàng. Với nhan sắc của chàng kiểu gì rồi cũng sẽ có người vô tình gửi chân tâm cho chàng. Bảo chàng phũ với người ta thì ta cũng không nỡ, mà bảo chàng đáp lại thì ta sẽ đau lòng..."
"Ta càng không nỡ nhìn nàng đau lòng. Tốt nhất không nạp cung phi là được."
"Sao được chứ..."
Đến cả Hoàng Đế hiện tại dù có độc sủng Hoàng Hậu, cưng chiều cô vô điều kiện đến mức triều thần còn buông lời than trách thì cũng có tam cung lục viện... Cũng có đến hai vị phi tần và một quý nhân khác trong cung.
Nguyệt Thành khẽ khàng đáp lại nàng:
"Thế ta không làm Thái Tử nữa được không?"
Giọng hắn ân cần như rót mật vào tai nàng. Oanh Thời ôm chầm lấy cổ hắn:
"Ta chỉ muốn nhìn chàng được làm chính mình. Đừng vì ta mà từ bỏ, ta sẽ áy náy chết mất."
Cái từ "chết mất" vô tình buột miệng nói ra khiến hắn giật thót. Đôi tay đang đỡ người nàng bỗng siết chặt. Oanh Thời biết mình vô tình làm hắn tổn thương thì thơm "chụt" một cái vào gáy hắn.
"Ta muốn về phủ. Ta buồn ngủ rồi."
Nguyệt Thành lặng lẽ cõng nàng hồi cung, không đáp lại nàng.
Oanh Thời cũng trầm buồn theo. Nàng dụi đầu vào vai hắn. Nàng có thể nói với hắn rằng thời gian giữa họ còn rất nhiều không? Nàng và hắn khi chết đi vẫn còn có thể nối tiếp những chuyện còn dang dở mà.
Nhưng rồi nàng chợt nghĩ tới Tử Nguyệt. Với Nguyệt, kiếp trước hay kiếp này, trong tiềm thức của hắn, trong tiềm thức của con người đang sờ sờ sống bằng xương bằng thịt này đây thì Oanh Thời chính là duy nhất, mất đi rồi sẽ không thể khứ vãn được nữa...
Mà đến chính nàng cũng chẳng biết khi về Tiên giới rồi hắn còn ân cần dịu dàng được với nàng như này nữa hay không. Vì với chàng thiếu niên bạch y trên đỉnh Cửu Trùng năm ấy, Oanh Thời chỉ là một mảnh kí ức thoáng qua, là một hạt bụi trong tuổi đời mênh mông mà thôi.
Nàng, bỗng thấy sợ.
Nguyệt Thành cũng rất bận rộn, nhưng ngày nào hắn cũng dành thời gian với Oanh Thời. Từ lúc hồi cung, Oanh Thời ngủ rất nhiều, cũng rất dễ mệt mỏi, tự nàng cũng nhận thấy lục phủ ngũ tạng của mình như đã già đi cả chục tuổi. Nàng thích được hắn cõng đi chơi, hắn đều vui vẻ cõng nàng đi, kể cho nàng nghe sáu năm ở Bắc Trấn hắn đã gặp những ai, làm những gì.
Đời người sáu năm không dài nhưng cũng chẳng ngắn, chẳng hạn như... thời gian nàng và hắn gặp gỡ, ở bên nhau kiếp này chỉ bằng được một nửa con số ấy.
Nguyệt Thành đã bật cười khi nghe nàng cảm khái. Với hắn, sáu năm kí ức đọng lại không nhiều, chớp nhoáng đã thấy nó trôi đi nhạt nhẽo, có chăng chỉ là những nỗi đau tồn đọng khi phải nhìn binh lính của mình từng người ngã xuống. Còn hai năm tuổi thơ của hắn có nàng, hắn đã cất giấu sâu thằm trong tim. Nói không ngoa nhưng hai năm ấy là động lực cho sáu năm tung hoành đất Bắc của hắn.
"Còn nàng thì sao? Sáu năm ấy thế nào."
Oanh Thời thở dài thườn thượt như bà lão tám mươi:
"Ta ấy à, ăn ngủ, ăn rồi lại ngủ, chán quá thì lại lấy sách ra đọc, thi thoảng thì... có ghé thanh lâu nghe chuyện phiếm, thi thoảng lại vào cung đọc sách rồi chơi đùa với các công chúa. Nói là chơi chứ đúng ra là bảo mẫu không công à."
Sáu năm với hắn rất nhanh nhưng với Oanh Thời thì lại chậm. Vì sáu năm nàng không có mục tiêu nào, trái ngược với ý chí của hắn. Sáu năm của nàng chỉ có nỗi nhớ mà thôi.
Nàng nắm lấy mấy chỏm tóc của Nguyệt Thành:
"Nhìn thấy chàng về ta mừng như cún thấy chủ, thế mà chàng lại chẳng bõ bèn gì đến ta."
Nguyệt Thành không đáp lại nàng. Lúc đấy người hắn nhìn là nàng. Không phải Uyển Nhi. Hắn cũng chưa từng đặc cách để tâm tới Uyển Nhi nhiều như nàng nghĩ. Hắn bảo vệ cô ta vì hắn coi làm ca ca phải có trách nhiệm trông nom tới muội muội. Hắn đã quen với việc được nàng lẽo đẽo theo đuổi, hoàn toàn không nhận thức ra được nàng đã bị tổn thương thế nào khi vô tình đối tốt với Uyển Nhi hơn là đối tốt với nàng. Khi hắn kịp nhận ra thì mối quan hệ cả hai đã tưởng chừng như không thể cứu vãn nữa rồi.
"Gặp được nàng là may mắn của ta."-Hắn nói.
Nếu là nữ nhân khác thì liệu có ai chịu chờ đợi hắn sáu năm ròng rã. Có ai chịu được tổn thương, ấm ức mà không rời bỏ hắn như nàng? Chỉ có Oanh Thời mới có thể chịu đựng được kẻ cứng ngắc như hắn mà thôi.
Oanh Thời ngẩn người trong giây lát, nàng không ngờ được hắn sẽ trả lời nàng như thế. Nàng khẽ khàng vuốt lại chỏm tóc bị nàng nghịch của hắn.
"Giá mà chàng có thể xấu đi một chút cũng tốt. Miễn là chàng, ta đều thích. Nhưng mai này chàng làm Hoàng Đế rồi sẽ có rất nhiều nữ nhân theo chàng. Với nhan sắc của chàng kiểu gì rồi cũng sẽ có người vô tình gửi chân tâm cho chàng. Bảo chàng phũ với người ta thì ta cũng không nỡ, mà bảo chàng đáp lại thì ta sẽ đau lòng..."
"Ta càng không nỡ nhìn nàng đau lòng. Tốt nhất không nạp cung phi là được."
"Sao được chứ..."
Đến cả Hoàng Đế hiện tại dù có độc sủng Hoàng Hậu, cưng chiều cô vô điều kiện đến mức triều thần còn buông lời than trách thì cũng có tam cung lục viện... Cũng có đến hai vị phi tần và một quý nhân khác trong cung.
Nguyệt Thành khẽ khàng đáp lại nàng:
"Thế ta không làm Thái Tử nữa được không?"
Giọng hắn ân cần như rót mật vào tai nàng. Oanh Thời ôm chầm lấy cổ hắn:
"Ta chỉ muốn nhìn chàng được làm chính mình. Đừng vì ta mà từ bỏ, ta sẽ áy náy chết mất."
Cái từ "chết mất" vô tình buột miệng nói ra khiến hắn giật thót. Đôi tay đang đỡ người nàng bỗng siết chặt. Oanh Thời biết mình vô tình làm hắn tổn thương thì thơm "chụt" một cái vào gáy hắn.
"Ta muốn về phủ. Ta buồn ngủ rồi."
Nguyệt Thành lặng lẽ cõng nàng hồi cung, không đáp lại nàng.
Oanh Thời cũng trầm buồn theo. Nàng dụi đầu vào vai hắn. Nàng có thể nói với hắn rằng thời gian giữa họ còn rất nhiều không? Nàng và hắn khi chết đi vẫn còn có thể nối tiếp những chuyện còn dang dở mà.
Nhưng rồi nàng chợt nghĩ tới Tử Nguyệt. Với Nguyệt, kiếp trước hay kiếp này, trong tiềm thức của hắn, trong tiềm thức của con người đang sờ sờ sống bằng xương bằng thịt này đây thì Oanh Thời chính là duy nhất, mất đi rồi sẽ không thể khứ vãn được nữa...
Mà đến chính nàng cũng chẳng biết khi về Tiên giới rồi hắn còn ân cần dịu dàng được với nàng như này nữa hay không. Vì với chàng thiếu niên bạch y trên đỉnh Cửu Trùng năm ấy, Oanh Thời chỉ là một mảnh kí ức thoáng qua, là một hạt bụi trong tuổi đời mênh mông mà thôi.
Nàng, bỗng thấy sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.