Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 137: Đạo mạo khí vận chi tử

Tâm Lạnh Hay Đao Lạnh

08/10/2021

Dán lên người hai đạo phù lục, Thiên Vân thẳng hướng truyền tới thanh âm giao kích mà đi.

Rất nhanh Thiên Vân đã tìm tới nơi diễn ra chiến đấu.

Chiến đấu gồm hai phe, một phe là người Đại Hàn đế quốc, phe còn lại toàn thân toả ra sát khí sâm nhiên, thỉnh thoảng quanh thân còn có hắc vụ lượn lờ.

Đại Hàn đế quốc có cả thảy bảy người, một sắc quần áo đều là màu trắng, xem ra đã thoả thuận từ trước.

Đám người ma đạo toàn thân hắc y, che kín khuôn mặt, cả thảy có năm người.

"Vương Tưởng, ngươi vậy mà bán rẻ đồng môn, cấu kết ma đạo, ta hôm nay có chết cũng sẽ không tha cho ngươi". Một nữ tu sĩ khoé miệng rỉ ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt, chằm chằm nhìn một nam tu mà nói.

Thiên Vân ánh mắt quét qua, chỉ thấy kẻ gọi là Vương Tưởng đứng cách nữ tu không xa, nếu không để ý, còn tưởng rằng hắn cùng đám người Đại Hàn đế quốc là cùng một bọn đây.

"Ha ha ha... Vĩnh An công chúa, ngươi cũng quá không hiểu chuyện, cái gì mà bán rẻ đồng môn? Nói thật cho ngươi biết, Vương Tưởng đã bị ta đoạt xá từ lâu, người đang nói chuyện với ngươi, căn bản chính là một người khác". Nam tu sĩ cười lên ha hả, quanh thân ma khí bắt đầu quấn quanh, khí thế của y cũng hoàn toàn thay đổi, cường đại hơn rất nhiều.

"Quỷ Linh Tông?" Nữ tu cùng những người khác sắc mặt khó coi, hiển nhiên chịu đả kích không nhỏ.

"Xem như ngươi biết nhìn hàng. Hiện tại ngươi có thể đi chết được rồi". Gã tu sĩ Quỷ Linh tông ha hả cười, một bộ chắc thắng nói.

"Ngươi giết ta, có điều Trịnh sư huynh đã chạy thoát, đến lúc đó các môn các phái sẽ hợp sức lại, để xem ngươi còn có thể chạy thoát". Nữ tu gằn giọng quát.

— QUẢNG CÁO —

"Vô ích thôi, cho dù hắn đoán được ta là Quỷ Linh Tông tu sĩ thì đã sao? Ngươi nghĩ rằng trong các môn phái khác, không có nội ứng của chúng ta trà trộn hay sao?" Vương Tưởng cười coi thường, căn bản không hề sợ hãi.

"Lại có chuyện này?" Nữ tu không khỏi bật thốt, sắc mặt khó coi tới cực điểm.



"Ha ha, đợi tới khi các ngươi chết sạch, liền rõ ràng". Vương Tưởng nói xong, lập tức phất tay. Đám người áo đen xem Vương Tưởng như thiên lôi sai đâu đánh đấy, lập tức xông tới, ma khí tung hoành đủ loại ma đạo thuật pháp hiện ra.

Đám tu sĩ Đại Hàn đế quốc sắc mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng, có điều vẫn gắng sức phản kích, thậm chí nuôi ý định tự bạo, hòng kéo theo một cái đệm lưng.

Có điều đúng lúc này, chỉ thấy xa xa có một đạo đao quang vạch phá không gian chém tới, phương hướng chính là đám người ma môn.

Vương Tưởng sắc mặt đang mang ý cười, lúc này không khỏi biến sắc, vội vàng ra tay ngăn cản. Năm vị ma tu cũng không chậm, tức khắc biến chiêu, muốn hợp sức đem đao quang này triệt tiêu.

Có điều đao quang này khí thế quá kinh khủng, không gian cũng chịu không được bị cắt thành cái khe, sáu người làm sao có thể là đối thủ kia chứ.

Phốc phốc...

Sáu người trực tiếp bị đao quang xoắn nát, chết không thể lại chết, chỉ thấy chân cụt tay đứt bay là tả, thê thảm không tả nổi. Ngay cả nguyên thần cũng chẳng thể thoát khốn, trực tiếp bị đao khí chém giết.

— QUẢNG CÁO —

"Vị đạo hữu nào vừa ra tay trợ giúp, không biết có thể hiện thân cho chúng ta nói lời cảm tạ hay chăng?" Đám tu sĩ Đại Hàn đế quốc phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn, vội vàng chắp tay hướng xung quanh hỏi thăm.

"Các ngươi có thể đi, về tới Đại Hàn, mau chóng thông báo với trưởng bối, đại kiếp nạn sắp giáng lâm tu chân giới, mau chóng tụ hợp cùng các quốc gia khác bàn đối sách". Một thanh âm trầm khàn vang lên, thanh âm lộ rõ sự tang thương, nghe vào tai không khỏi liên tưởng tới tuế nguyệt chảy dài.

"Đại... Đại kiếp, tiền bối có thể nói rõ hơn sao?" Vĩnh An công chúa lắp bắp hỏi, nàng có chút không tin tưởng, có điều người kia một đao liền diệt đi sáu vị Phân Chi cảnh viên mãn, hiển nhiên không phải hạng người tầm thường. Nhất là qua thanh âm của người này, càng khiến nàng có cảm giác tang thương cùng mài mòn, nàng không dám tin, nhưng người thực lực mạnh như vậy, không lí nào lại đi trêu đùa nàng mới phải.

"Sương mù trắng bao phủ, tu chân giới sẽ hủy diệt, mau chóng rời khỏi đây đi". Thanh âm trầm khàn lần nữa truyền tới.

"Sương mù màu trắng? Vậy vãn bối xin phép đi trước". Tuy Vĩnh An công chúa tuy còn rất nhiều khúc mắc, có điều nàng nguyện ý tin tưởng vị tiền bối này, không vì cái gì, chỉ vì người này đã cứu các nàng một mạng.

Đám người cúi đầu chào một tiếng, lập tức ngự không rời đi.



Sau khi đám người rời đi, một bóng người mờ mờ lúc này mới chận rãi đi tới, bàn tay hoá thành trảo, trực tiếp hút khô linh tính đám tu sĩ ma môn, tiện thể cũng lấy đi nhẫn cùng túi trữ vật.

"Việc ta làm được cũng chỉ có thế, hiện nay thực lực của ta không ra sao, cố gắng bảo vệ bản thân cùng muội muội đã hết sức. Hi vọng tới khi kiếp nạn xảy ra, tu chân giới bởi vì lời cảnh báo của ta mà bảo trụ được càng nhiều hương hoả". Thiên Vân nhàn nhạt nói một câu, thân ảnh lần nữa cất cao, hướng động quật lao đi, khoảng cách đã rất gần.

Dược Vương Động thực ra chỉ là cái tên, bên ngoài rìa chỉ là vùng ngoài, chính thức động quật phải là trung tâm của bí cảnh này.

Tiến sâu vào trung tâm, có thể nhìn thấy một động khẩu to lớn. Động khẩu này làm thừ xương một con mãng xà, không biết người tạo lên bí cảnh này chính tay tiêu diệt con đại xà, hay vì lí do nào khác mà đoạt được. Chỉ biết rằng trong động rất lớn, hơn nữa linh dược cũng rất nhiều.

— QUẢNG CÁO —

Ngay thời điểm này, trong động đã có không ít tu sĩ tiến vào. Nghịch tu, Thuận tu, kể cả ma tu cũng không thiếu. Chẳng qua người tiến vào động quật thời gian không đồng nhất, thế nên rất ít khi chạm mặt. Chỉ có điều một khi chạm mặt, nếu không tìm được tiếng nói chung, xảy ra chiến tranh là điều khó tránh. Nhất là khi đám người đều có danh thiên kiêu, một lời không hợp ngươi chết ta sống là chuyện thường.

Lúc này trong một khu vườn ước chừng hơn ngàn mét vuông, Kiếm Vô Ngân cùng Tố Ngưng đứng cách nhau hơn hai mươi mét, ánh mắt quét qua dược thảo có trong vườn, cũng không quên thăm dò đối phương.

"Cô nương cùng ta trải qua mấy tràng kiếp nạn, chẳng lẽ vẫn chưa tin tưởng tại hạ hay sao? Nếu cô nương muốn, ta sẽ nhường cô nương chọn trước một nửa dược liệu, chỉ cần ngươi cảm thấy chúng ta phân chia công bằng liền tốt". Kiếm Vô Ngân mặt lộ vẻ ưu sầu, trầm giọng nói.

Tố Ngưng nghe Kiếm Vô Ngân nói vậy, trong đầu không khỏi ngẫm lại. Quả đúng như lời Kiếm Vô Ngân nói, nàng cùng hắn trải qua năm lần đồng sinh cộng tử. Một lần chém giết con yêu vật có huyết mạch kỳ lân. Một lần là một bộ bạch cốt, ba lần gặp ma môn đánh lén, có thể nói bằng hữu vào sinh ra tử cũng không ngoa. Chỉ là mỗi lần nhìn vào mắt Kiêm Vô Ngân, nàng có cảm giác không hiểu thấu, bản năng nói với nàng, nên tránh xa người này một chút. Nàng không biết tại sao lại có chuyện này, chẳng qua năm lần bảy lượt được Kiếm Vô Ngân giúp sức, nàng cho dù khó chịu, lại không thể thực sự vạch mặt.

"Nếu đạo hữu đã nói như vậy, tiểu nữ cũng không khách sáo. Đạo hữu an tâm, ta sẽ phân chia công bằng". Tố Ngưng gật đầu, chắc chắn nói.

"Được!" Kiếm Vô Ngân gật đầu, một bộ tùy ý cô nương làm chủ.

Tố Ngưng nghe vậy, sự đề phòng cùng giảm đi, bắt đầu hái dược thảo.

Kiếm Vô Ngân ngửa mặt nhìn trời, một bộ không thèm quan tâm, trong đầu lại liên hệ với hệ thống.

"Hệ thống, ta muốn quy đổi một viên Quy Tâm đan, một lọ Mê Tình Ngọc Lộ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Kiếp Tiên Phàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook