Chương 26: Gặp Cổ Tuyết Ngọc
Tâm Lạnh Hay Đao Lạnh
08/10/2021
Đoạn đường núi càng đi càng hẹp, Thiên Vân đi hồi lâu cũng không thấy hung thú hay yêu thú nào xuất hiện, nhưng tâm phòng bị lại không thể không có. Cũng may trước khi trời kịp tối đen, Thiên Vân cuối cùng cũng tìm thấy một cái hang đá nhỏ. Thiên Vân tìm một tảng đá lớn che cửa hang lại, ngồi xuống điều tức.
Lại kiểm tra cơ thể một lần, các vết thương gần như tất cả đã đóng vảy. Quét một vòng thấy thân thể đã rất tốt, Thiên Vân không khỏi vui vẻ, nhắm mắt bắt đầu nhập định.
Hầu hết hiểu biết về cảnh giới người tu võ, Thiên Vân đều học từ các loại điển tịch lấy được trong Bách Trùng Lâu. Thế nhưng những ghi chép này có hạn, Thiên Vân cũng chỉ lấy được các thông tin liên quan tới cảnh giới nhất lưu cao thủ, về phần cảnh giới tuyệt đỉnh cao thủ Thiên Vân liền một chữ cũng không biết.
Thiên Vân cũng không trông chờ quá nhiều, hắn đi đến một bước này cũng đã rất không tệ, có lẽ thời gian tiếp theo hắn sẽ tìm thêm một vài điển tịch tu luyện ngoại công. Đương nhiên nếu như điều kiện cho phép, hắn vẫn muốn đột phá tuyệt đỉnh cao thủ. Đơn giản cảnh giới càng cao, thực lực sẽ càng mạnh, cơ hội cứu ra cha và muội muội sẽ càng lớn.
Nghĩ như vậy Thiên Vân liền buông lỏng, nội lực theo các đường kinh mạch thẩm thấu vào da thịt, bắt đầu rèn đúc thân thể.
Kì thực võ giả muốn luyện thể cũng không nhất định phải cần công pháp, chỉ cần họ chịu bỏ thời gian dài dùng nội lực rèn đúc huyết nhục bản thân là được. Tất nhiên nếu không có công pháp chỉ đạo, người luyện rất dễ gây thương tổn cho bản thân, cũng như tốn nhiều công mà thành quả rất ít ỏi.
Nôi lực trong đan điền Thiên Vân đang rất sung mãn, hắn cũng không tiếc dùng nó tẩy luyện thân thể một phen. Còn về vấn đề có hay không gây thương tổn thân thể, Thiên Vân tư tin bằng vào khả năng hồi phục hiện tại, hẳn là sẽ không có vấn đề.
Nội lực từ đan điền, theo các đường kinh mạch bắt đầu thẩm thấu vào xương cốt, da thịt. Từng cơn đau đớn, tê dại bắt đầu truyền tới, tựa như kiến cắn, tựa như kim đâm, tuy không quá đau lại khó chịu vô cùng.
Một đêm qua đi, thân thể Thiên Vân biến hóa không có bao nhiêu, lượng nội lực tiêu hao lại rất lớn. Mất một canh giờ nạp khí điều chỉnh trạng thái, Thiên Vân lúc này mới ngồi dậy.
Thiên Vân cùng Cổ Thi Điệp đã làm thành hiệp nghị, ban ngày để hắn tùy ý đi đường, ban đêm con Cổ sẽ tản ra khí tức trấn nhiếp đám yêu thú dám tới gần. Cho dù Thiên Vân có dũng khí đối đầu với yêu thú một lần, thế nhưng nó chỉ có thể diễn ra vào ban ngày.
Đoạn đường tiến về trung tâm Thiên Sơn chỉ chưa tới 20 dặm, thế nhưng đó là đường dành cho Cổ Thi Điệp, còn với Thiên Vân nó còn quá xa. Ngẩng đầu nhìn con đường hình xoắn ốc nối từ chân núi tới đỉnh núi, Thiên Vân không khỏi cảm khái "Quá hùng vĩ, quá cao"
Thiên Vân cũng không phải không muốn dùng khinh công bay lên trên, thế nhưng nơi này là địa bàn của yêu thú, hắn nếu có gan sử dụng khinh công, vậy đồng nghĩa với tự tìm đường chết giống nhau.
Đi được một canh giờ, mặt đất bất ngờ tối sầm lại, Thiên Vân kinh ngạc ngẩng đầu. Chỉ thấy một con chim hình thù kì quái dang cánh bay trên cao. Con chim này sải cánh phải tới năm mươi mét, bay ở trên cao cái bóng của nó bao phủ một diện tích vô cùng lớn. Đầu con chim này mọc ra hai cái sừng, hai chân có năm móng, toàn thân trải rộng lông vũ màu đỏ và trắng.
Con chim như nhận thấy có người theo dõi, nó quét mắt xuống phía dưới, lập tức nhìn thấy Thiên Vân.
Thiên Vân lúc này còn không nhận ra đây là yêu thú, vậy chỉ có thể nói cái danh Thằng Ngốc người ta đặt cho hắn quả thực không oan.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân mồ hôi ứa ra, đao trong tay cũng là run rẩy. Hắn sợ, thực sự sợ, thế nhưng hắn không có bỏ chạy, cố gắng trấn định lại, nhìn chằm chằm vào con chim trên cao.
Con chim thấy Thiên Vân không hoảng sợ bỏ chạy thì có chút nghi hoặc, thể nhưng nó lại không thèm để ý vấn đề này. Con chim lượn một vòng, móng vuốt búng một cái. Chỉ thấy từ móng vuốt của nó phát ra một đạo ánh sáng màu đỏ, tựa như lưu tinh, tựa như ánh chớp vụt bắn mà ra.
Thiên Vân thân hình một run, khuôn mặt trắng xanh, hắn thật không ngờ con chim này sẽ cứ như vậy ra tay với hắn. Thiên Vân còn tưởng nó sẽ giống với đám hung thú, lao xuống dùng móng vuốt chộp chết hắn, nào ngờ nó chỉ búng chân cũng có thể phát công kích.
Nói thì nhiều nhưng Thiên Vân lại cũng không kinh hãi quá lâu, khinh công vận chuyển thân hình biến mất. Chỉ nghe một tiếng ầm vang, đá núi lăn lốc, bụi bay lả tả vô cùng khủng bố.
"Cút! Ngươi tính phá hoại nơi này hay sao?" Từ trong trái tim Thiên Vân giọng nói của Cổ Thi Điệp vang lên.
Con chim đang định tấn công lần nữa liền thu móng vuốt về, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn xuống Thiên Vân. Nghi hoặc một lúc, cuối cùng con yêu thú không chú ý tới Thiên Vân nữa, vỗ cánh bay xa.
"Sao hả? Còn muốn thử sức với đám yêu thú này sao?" Giọng con Cổ Thi Điệp vang lên.
"Khoảng cách quá lớn, khiêu chiến liền tự tìm chết, ta lại không phải thực sự ngốc". Thiên Vân mở miệng trả lời.
"Xem như ngươi thức thời, dùng khinh công đi lên, ta sẽ bảo đảm ngươi an toàn". Cổ Thi Điệp nói xong liền không nói nữa, khí thế trên người Thiên Vân bất ngờ thay đổi, càng lúc càng khủng bố.
Thiên Vân nhận ra sự biến hóa trên người mình, cũng không có nói thêm gì, vận chuyển khinh công bắt đầu lao lên trên.
Một đường lao nhanh, Thiên Vân lúc này mới thấy bóng dáng một vài yêu thú. Có con Hổ trên lưng mọc cánh, hai mắt như chuông đồng, tựa như hai đoàn u hoả chập chờn. Có con giống Xà, trên thân lại sinh ra bốn chân, đầu sinh độc giác. Lại có con đầu chim, thân ngựa cực kỳ quái dị. Điểm chung nhất là khí thế của chúng rất mạnh, thấy Thiên Vân đi qua cả người chúng liền xuất hiện từng vòng khí màu đỏ sậm.
Thiên Vân tuy rất tò mò về đám yêu thú này, thế nhưng hắn cũng chẳng dám đi tới, cứ thế một đường mượn lực bay lên trên.
Không thể không nói, thể lực cùng khinh công Thiên Vân thực sự rất cường, một đường nhảy lên trên tim không đập nhanh, mồ hôi không đổ.
Chỉ nửa canh giờ sau, Thiên Vân cuối cùng đã có mặt tại trung tâm Thiên Sơn. Ngẩng đầu nhìn mây trắng lượn lờ, hít từng luồng không khí lạnh vào phổi, Thiên Vân lúc này bình tĩnh đến lạ.
— QUẢNG CÁO —
"Không khí nơi này rất lạ, rất loãng nhưng lại khiến ta có cảm giác yên bình. Thật lạ!" Thiên Vân lẩm bẩm nói.
"Không nên nhìn loạn, mau đi về hang động phía trước, nhớ lễ phép một chút". Cổ Thi Điệp cất giọng khiển trách.
"Được!" Thiên Vân cũng không nhiều lời, lập tức điều chỉnh tâm tính, rất nhanh liền cất bước.
Thiên Vân rất nhanh đã tiến về cửa hang, hang này không rõ nông sâu, bên trong một mảnh tối om, phía ngoài còn giăng chi chít tơ nhện, nhìn vô cùng dọa người.
"Thiên Vân phụng lệnh Hạ tiền bối đến đây bái phỏng, không biết Tuyết tiền bối có ở nhà hay không?". Thiên Vân điều chỉnh một chút ngôn ngữ, chắp tay mở miệng.
Trong hang không có tiếng người đáp lại.
Thiên Vân cũng không có tỏ ra kinh ngạc, vẫn chắp tay nói.
"Vãn bối Thiên Vân từ xa tới đây bái phỏng, mong rằng Tuyết tiền bối mở lòng gặp vãn bối một lần"
Thiên Vân vô cùng kiên nhẫn, cứ vài phút hắn lại mở miệng hỏi một lần.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Thiên Vân ở lại đây cũng đã hơn một tháng, hắn không có ra vẻ vội vàng, đói thì lấy thịt khô đã tích trữ từ trước ra ăn, ăn xong liền luyện công, luyện công xong liền tới bái phỏng.
Thiên Vân biết rõ Cổ Tuyết Ngọc đang ở trong hang, thế nhưng nàng cũng như những con Cổ khác đều rất thù địch với nhân loại, để hắn lưu tại nơi này đã xem như nể mặt mũi rồi. Thiên Vân cũng không cho rằng mình là những cái kia khí vận chi tử, lại chẳng phải cái thế đại năng mà mở miệng hống hách. Có việc cầu người, cung kính một chút, khách sáo một chút mới là khôn ngoan.
Thiên Vân cứ thế ở lì nơi này đã nửa năm thời gian, tiết trời bắt đầu chuyển lạnh, gió bắt đầu thổi. Cái lạnh cắt da cắt thịt đã không làm khó được Thiên Vân nữa, hắn đã là nhất lưu cao thủ, đã là thế gian võ giả hàng đầu.
"Vậy mà đã một năm qua đi, không biết muội muội cùng phụ thân giờ này thế nào". Thiên Vân khoác trên người bộ da sói trắng, đứng gần vách núi, ánh mắt mông lung nhìn về phương xa.
"Ngươi nhớ nhà sao?" Giọng Cổ Thi Điệp vang lên bên tai.
— QUẢNG CÁO —
"Có đôi chút". Thiên Vân không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu.
"Nếu như ả ta không muốn gặp ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?" Cổ Thi Điệp lại hỏi.
"Không quan hệ, ta đã không để sinh tử ở trong lòng, có hay không có đôi cánh cũng không quan trọng nữa". Thiên Vân lắc đầu mỉm cười.
"Kì thực nếu ngươi giữ đôi cánh này lại, lợi ích sẽ rất lớn". Cổ Thi Điệp thở dài nói.
"Ta biết! Truyền thuyết viết Hạ Thi Điệp một cái vỗ cánh ba ngàn dặm, ta nếu như có thể tùy tâm thu phát làm sao không muốn, thế nhưng hiện tại ta không có cách". Thiên Vân gật đầu, lại lắc đầu.
"Truyền thuyết cũng chỉ là người ta đồn thổi mà thôi, ta ở thời kì toàn thịnh quả thực sẽ làm được một cái vỗ cánh ba ngàn dặm, nhưng hiện tại lại không thể". Cổ Thi Điệp thở dài nói.
"Có quan hệ với không khí nơi này sao?" Thiên Vân như có điều ngẫm nghĩ, mở miệng hỏi thăm.
"Đúng thế! Năm xưa mười người chúng ta tội nghiệt chồng chất, giết hại không biết bao nhiêu sinh linh, nghiệp lực quấn thân rửa mãi không hết. Mãi về sau đi theo Cổ Hoặc Kim, chém giết quỷ Xương Cuồng, tích được một chút công đức, tẩy rửa nghiệp lực. Về sau lại được một vị tiên nhân ban cho một gốc linh thảo, linh thảo này có công dụng an thần, tĩnh trí. Vị tiên nhân kia một kiếm chém bay đỉnh núi, lại dùng đại pháp lực trồng gốc linh thảo xuống. Cũng chính cây linh thảo ấy khiến chúng ta từ từ tẩy đi một thân sát khí, nghiệp lực. Đổi lại một thân bản lãnh của chúng ta cũng dần hao mòn, mười không còn một". Cổ Thi Điệp thì thào kể lại chuyện năm xưa.
Thiên Vân không khỏi lông tóc dựng đứng, hắn một đường đi tới nơi này trải qua vô số trận chém giết, hung thú chết trên tay hắn nhiều lắm. Thế nhưng giết nhiều đến mức một thân đều là nghiệp lực, vậy phải giết bao nhiêu? Hắn không dám nghĩ tới, có lẽ là con số thiên văn.
"Các ngươi một lòng muốn đi theo Cổ Hoặc Kim, phải chăng muốn tẩy đi nghiệp lực trên người?" Thiên Vân suy nghĩ một hồi lại hỏi.
"Đó chỉ là một phần, cái chúng ta hướng tới là phương pháp tu luyện. Nghiệp lực của chúng ta đã giảm rất nhiều, không tất yếu phải tẩy nữa. Nhưng thực lực của chúng ta càng ngày càng giảm, chỉ sợ sau này ngay cả thọ mệnh cũng giống vậy". Cổ Thi Điệp gật đầu, lại lắc đầu, từ từ giải thích.
"Thì ra là thế". Thiên Vân gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Chợt phía sau có bước chân tiến về.
Lại kiểm tra cơ thể một lần, các vết thương gần như tất cả đã đóng vảy. Quét một vòng thấy thân thể đã rất tốt, Thiên Vân không khỏi vui vẻ, nhắm mắt bắt đầu nhập định.
Hầu hết hiểu biết về cảnh giới người tu võ, Thiên Vân đều học từ các loại điển tịch lấy được trong Bách Trùng Lâu. Thế nhưng những ghi chép này có hạn, Thiên Vân cũng chỉ lấy được các thông tin liên quan tới cảnh giới nhất lưu cao thủ, về phần cảnh giới tuyệt đỉnh cao thủ Thiên Vân liền một chữ cũng không biết.
Thiên Vân cũng không trông chờ quá nhiều, hắn đi đến một bước này cũng đã rất không tệ, có lẽ thời gian tiếp theo hắn sẽ tìm thêm một vài điển tịch tu luyện ngoại công. Đương nhiên nếu như điều kiện cho phép, hắn vẫn muốn đột phá tuyệt đỉnh cao thủ. Đơn giản cảnh giới càng cao, thực lực sẽ càng mạnh, cơ hội cứu ra cha và muội muội sẽ càng lớn.
Nghĩ như vậy Thiên Vân liền buông lỏng, nội lực theo các đường kinh mạch thẩm thấu vào da thịt, bắt đầu rèn đúc thân thể.
Kì thực võ giả muốn luyện thể cũng không nhất định phải cần công pháp, chỉ cần họ chịu bỏ thời gian dài dùng nội lực rèn đúc huyết nhục bản thân là được. Tất nhiên nếu không có công pháp chỉ đạo, người luyện rất dễ gây thương tổn cho bản thân, cũng như tốn nhiều công mà thành quả rất ít ỏi.
Nôi lực trong đan điền Thiên Vân đang rất sung mãn, hắn cũng không tiếc dùng nó tẩy luyện thân thể một phen. Còn về vấn đề có hay không gây thương tổn thân thể, Thiên Vân tư tin bằng vào khả năng hồi phục hiện tại, hẳn là sẽ không có vấn đề.
Nội lực từ đan điền, theo các đường kinh mạch bắt đầu thẩm thấu vào xương cốt, da thịt. Từng cơn đau đớn, tê dại bắt đầu truyền tới, tựa như kiến cắn, tựa như kim đâm, tuy không quá đau lại khó chịu vô cùng.
Một đêm qua đi, thân thể Thiên Vân biến hóa không có bao nhiêu, lượng nội lực tiêu hao lại rất lớn. Mất một canh giờ nạp khí điều chỉnh trạng thái, Thiên Vân lúc này mới ngồi dậy.
Thiên Vân cùng Cổ Thi Điệp đã làm thành hiệp nghị, ban ngày để hắn tùy ý đi đường, ban đêm con Cổ sẽ tản ra khí tức trấn nhiếp đám yêu thú dám tới gần. Cho dù Thiên Vân có dũng khí đối đầu với yêu thú một lần, thế nhưng nó chỉ có thể diễn ra vào ban ngày.
Đoạn đường tiến về trung tâm Thiên Sơn chỉ chưa tới 20 dặm, thế nhưng đó là đường dành cho Cổ Thi Điệp, còn với Thiên Vân nó còn quá xa. Ngẩng đầu nhìn con đường hình xoắn ốc nối từ chân núi tới đỉnh núi, Thiên Vân không khỏi cảm khái "Quá hùng vĩ, quá cao"
Thiên Vân cũng không phải không muốn dùng khinh công bay lên trên, thế nhưng nơi này là địa bàn của yêu thú, hắn nếu có gan sử dụng khinh công, vậy đồng nghĩa với tự tìm đường chết giống nhau.
Đi được một canh giờ, mặt đất bất ngờ tối sầm lại, Thiên Vân kinh ngạc ngẩng đầu. Chỉ thấy một con chim hình thù kì quái dang cánh bay trên cao. Con chim này sải cánh phải tới năm mươi mét, bay ở trên cao cái bóng của nó bao phủ một diện tích vô cùng lớn. Đầu con chim này mọc ra hai cái sừng, hai chân có năm móng, toàn thân trải rộng lông vũ màu đỏ và trắng.
Con chim như nhận thấy có người theo dõi, nó quét mắt xuống phía dưới, lập tức nhìn thấy Thiên Vân.
Thiên Vân lúc này còn không nhận ra đây là yêu thú, vậy chỉ có thể nói cái danh Thằng Ngốc người ta đặt cho hắn quả thực không oan.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân mồ hôi ứa ra, đao trong tay cũng là run rẩy. Hắn sợ, thực sự sợ, thế nhưng hắn không có bỏ chạy, cố gắng trấn định lại, nhìn chằm chằm vào con chim trên cao.
Con chim thấy Thiên Vân không hoảng sợ bỏ chạy thì có chút nghi hoặc, thể nhưng nó lại không thèm để ý vấn đề này. Con chim lượn một vòng, móng vuốt búng một cái. Chỉ thấy từ móng vuốt của nó phát ra một đạo ánh sáng màu đỏ, tựa như lưu tinh, tựa như ánh chớp vụt bắn mà ra.
Thiên Vân thân hình một run, khuôn mặt trắng xanh, hắn thật không ngờ con chim này sẽ cứ như vậy ra tay với hắn. Thiên Vân còn tưởng nó sẽ giống với đám hung thú, lao xuống dùng móng vuốt chộp chết hắn, nào ngờ nó chỉ búng chân cũng có thể phát công kích.
Nói thì nhiều nhưng Thiên Vân lại cũng không kinh hãi quá lâu, khinh công vận chuyển thân hình biến mất. Chỉ nghe một tiếng ầm vang, đá núi lăn lốc, bụi bay lả tả vô cùng khủng bố.
"Cút! Ngươi tính phá hoại nơi này hay sao?" Từ trong trái tim Thiên Vân giọng nói của Cổ Thi Điệp vang lên.
Con chim đang định tấn công lần nữa liền thu móng vuốt về, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn xuống Thiên Vân. Nghi hoặc một lúc, cuối cùng con yêu thú không chú ý tới Thiên Vân nữa, vỗ cánh bay xa.
"Sao hả? Còn muốn thử sức với đám yêu thú này sao?" Giọng con Cổ Thi Điệp vang lên.
"Khoảng cách quá lớn, khiêu chiến liền tự tìm chết, ta lại không phải thực sự ngốc". Thiên Vân mở miệng trả lời.
"Xem như ngươi thức thời, dùng khinh công đi lên, ta sẽ bảo đảm ngươi an toàn". Cổ Thi Điệp nói xong liền không nói nữa, khí thế trên người Thiên Vân bất ngờ thay đổi, càng lúc càng khủng bố.
Thiên Vân nhận ra sự biến hóa trên người mình, cũng không có nói thêm gì, vận chuyển khinh công bắt đầu lao lên trên.
Một đường lao nhanh, Thiên Vân lúc này mới thấy bóng dáng một vài yêu thú. Có con Hổ trên lưng mọc cánh, hai mắt như chuông đồng, tựa như hai đoàn u hoả chập chờn. Có con giống Xà, trên thân lại sinh ra bốn chân, đầu sinh độc giác. Lại có con đầu chim, thân ngựa cực kỳ quái dị. Điểm chung nhất là khí thế của chúng rất mạnh, thấy Thiên Vân đi qua cả người chúng liền xuất hiện từng vòng khí màu đỏ sậm.
Thiên Vân tuy rất tò mò về đám yêu thú này, thế nhưng hắn cũng chẳng dám đi tới, cứ thế một đường mượn lực bay lên trên.
Không thể không nói, thể lực cùng khinh công Thiên Vân thực sự rất cường, một đường nhảy lên trên tim không đập nhanh, mồ hôi không đổ.
Chỉ nửa canh giờ sau, Thiên Vân cuối cùng đã có mặt tại trung tâm Thiên Sơn. Ngẩng đầu nhìn mây trắng lượn lờ, hít từng luồng không khí lạnh vào phổi, Thiên Vân lúc này bình tĩnh đến lạ.
— QUẢNG CÁO —
"Không khí nơi này rất lạ, rất loãng nhưng lại khiến ta có cảm giác yên bình. Thật lạ!" Thiên Vân lẩm bẩm nói.
"Không nên nhìn loạn, mau đi về hang động phía trước, nhớ lễ phép một chút". Cổ Thi Điệp cất giọng khiển trách.
"Được!" Thiên Vân cũng không nhiều lời, lập tức điều chỉnh tâm tính, rất nhanh liền cất bước.
Thiên Vân rất nhanh đã tiến về cửa hang, hang này không rõ nông sâu, bên trong một mảnh tối om, phía ngoài còn giăng chi chít tơ nhện, nhìn vô cùng dọa người.
"Thiên Vân phụng lệnh Hạ tiền bối đến đây bái phỏng, không biết Tuyết tiền bối có ở nhà hay không?". Thiên Vân điều chỉnh một chút ngôn ngữ, chắp tay mở miệng.
Trong hang không có tiếng người đáp lại.
Thiên Vân cũng không có tỏ ra kinh ngạc, vẫn chắp tay nói.
"Vãn bối Thiên Vân từ xa tới đây bái phỏng, mong rằng Tuyết tiền bối mở lòng gặp vãn bối một lần"
Thiên Vân vô cùng kiên nhẫn, cứ vài phút hắn lại mở miệng hỏi một lần.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Thiên Vân ở lại đây cũng đã hơn một tháng, hắn không có ra vẻ vội vàng, đói thì lấy thịt khô đã tích trữ từ trước ra ăn, ăn xong liền luyện công, luyện công xong liền tới bái phỏng.
Thiên Vân biết rõ Cổ Tuyết Ngọc đang ở trong hang, thế nhưng nàng cũng như những con Cổ khác đều rất thù địch với nhân loại, để hắn lưu tại nơi này đã xem như nể mặt mũi rồi. Thiên Vân cũng không cho rằng mình là những cái kia khí vận chi tử, lại chẳng phải cái thế đại năng mà mở miệng hống hách. Có việc cầu người, cung kính một chút, khách sáo một chút mới là khôn ngoan.
Thiên Vân cứ thế ở lì nơi này đã nửa năm thời gian, tiết trời bắt đầu chuyển lạnh, gió bắt đầu thổi. Cái lạnh cắt da cắt thịt đã không làm khó được Thiên Vân nữa, hắn đã là nhất lưu cao thủ, đã là thế gian võ giả hàng đầu.
"Vậy mà đã một năm qua đi, không biết muội muội cùng phụ thân giờ này thế nào". Thiên Vân khoác trên người bộ da sói trắng, đứng gần vách núi, ánh mắt mông lung nhìn về phương xa.
"Ngươi nhớ nhà sao?" Giọng Cổ Thi Điệp vang lên bên tai.
— QUẢNG CÁO —
"Có đôi chút". Thiên Vân không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu.
"Nếu như ả ta không muốn gặp ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?" Cổ Thi Điệp lại hỏi.
"Không quan hệ, ta đã không để sinh tử ở trong lòng, có hay không có đôi cánh cũng không quan trọng nữa". Thiên Vân lắc đầu mỉm cười.
"Kì thực nếu ngươi giữ đôi cánh này lại, lợi ích sẽ rất lớn". Cổ Thi Điệp thở dài nói.
"Ta biết! Truyền thuyết viết Hạ Thi Điệp một cái vỗ cánh ba ngàn dặm, ta nếu như có thể tùy tâm thu phát làm sao không muốn, thế nhưng hiện tại ta không có cách". Thiên Vân gật đầu, lại lắc đầu.
"Truyền thuyết cũng chỉ là người ta đồn thổi mà thôi, ta ở thời kì toàn thịnh quả thực sẽ làm được một cái vỗ cánh ba ngàn dặm, nhưng hiện tại lại không thể". Cổ Thi Điệp thở dài nói.
"Có quan hệ với không khí nơi này sao?" Thiên Vân như có điều ngẫm nghĩ, mở miệng hỏi thăm.
"Đúng thế! Năm xưa mười người chúng ta tội nghiệt chồng chất, giết hại không biết bao nhiêu sinh linh, nghiệp lực quấn thân rửa mãi không hết. Mãi về sau đi theo Cổ Hoặc Kim, chém giết quỷ Xương Cuồng, tích được một chút công đức, tẩy rửa nghiệp lực. Về sau lại được một vị tiên nhân ban cho một gốc linh thảo, linh thảo này có công dụng an thần, tĩnh trí. Vị tiên nhân kia một kiếm chém bay đỉnh núi, lại dùng đại pháp lực trồng gốc linh thảo xuống. Cũng chính cây linh thảo ấy khiến chúng ta từ từ tẩy đi một thân sát khí, nghiệp lực. Đổi lại một thân bản lãnh của chúng ta cũng dần hao mòn, mười không còn một". Cổ Thi Điệp thì thào kể lại chuyện năm xưa.
Thiên Vân không khỏi lông tóc dựng đứng, hắn một đường đi tới nơi này trải qua vô số trận chém giết, hung thú chết trên tay hắn nhiều lắm. Thế nhưng giết nhiều đến mức một thân đều là nghiệp lực, vậy phải giết bao nhiêu? Hắn không dám nghĩ tới, có lẽ là con số thiên văn.
"Các ngươi một lòng muốn đi theo Cổ Hoặc Kim, phải chăng muốn tẩy đi nghiệp lực trên người?" Thiên Vân suy nghĩ một hồi lại hỏi.
"Đó chỉ là một phần, cái chúng ta hướng tới là phương pháp tu luyện. Nghiệp lực của chúng ta đã giảm rất nhiều, không tất yếu phải tẩy nữa. Nhưng thực lực của chúng ta càng ngày càng giảm, chỉ sợ sau này ngay cả thọ mệnh cũng giống vậy". Cổ Thi Điệp gật đầu, lại lắc đầu, từ từ giải thích.
"Thì ra là thế". Thiên Vân gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Chợt phía sau có bước chân tiến về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.