Chương 118: Nội đấu (1)
Tâm Lạnh Hay Đao Lạnh
08/10/2021
Mỗi khi đi đường, Thiên Vân ít nhất cũng dán lên người hai lá phù, một là liếm tức phù, hai là ẩn thân phù. Hắn không phải Phân Chi cảnh, thần niệm chưa thể ly thể, chỉ có cách dùng phù chú ẩn giấu tung tích, nếu phát hiện người tới, còn có một phần khả năng che giấu bản thân.
Đi không biết bao lâu, phía xa có bóng người lấp ló, người này lò dò mà đi, theo trang phục Thiên Vân liền nhận ra, người này là tu sĩ Đại Việt, một nhị lưu thế lực tên Thanh Tâm Các.
Người tiến vào nơi này, kẻ nào cũng gian xảo thành tính, một bước tiến lên ba lần quay đầu, xem tình huống, hiển nhiên kẻ này đang chú ý tới vật nào đó.
Thiên Vân theo tầm mắt của y nhìn sang, chỉ thấy tại một dốc đá xa xa, có một gốc hoa cỏ lẳng lặng cắm dễ. Hoa này toàn thân đỏ rực như lửa, dưới thân chỉ có hai phiến lá xanh, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, vô cùng xinh đẹp. Đáng chú ý là trên thân cây hoa có hào quang lưu chuyển, thỉnh thoảng còn tỏa ra từng đợt sương khói màu trắng.
"Hỏa Vụ Hoa, một trong hai chủ dược chế tạo Ngưng Vân Đan". Thiên Vân giật mình, suýt nữa bật thốt.
Hỏa Vụ Hoa này trân quý cực kỳ, nó chính là một trong hai chủ dược chế tạo Ngưng Vân Đan. Tu sĩ Phân Chi cảnh một khi bước vào Phong Thân cảnh, bản thân đạo thụ sẽ tiến hành cất cao, vỏ ngoài cứng lại, bên trong sẽ hình thành vân gỗ. Vân gỗ đại diện cho pháp lực tu sĩ, một khi bước vào Phong Thân, căn bản linh lực sẽ bị hút sạch, tất cả sẽ hóa thành đạo thụ chất dinh dưỡng. Với tốc độ tu hành bình thường, mỗi một trăm năm Phong Thân cảnh tu sĩ sẽ nhiều ra một tầng vân gỗ. Vân gỗ càng nhiều, đại diện cho pháp lực tu sĩ càng cường. Chỉ cần Phong Thân cảnh tu sĩ ngưng tụ ra 10 đạo vân văn, lập tức có thể trùng kích Sinh Hoa cảnh. Mỗi ba đạo vân văn tương đương với một giai đoạn. Tỷ dụ Phong Thân cảnh ba đạo vân văn, tương đương với sơ kỳ, chỉ cần ngưng ra bốn đạo sẽ là trung kỳ cảnh giới. Tất nhiên vân văn sẽ không chỉ có 10 đạo, bất kể sau này như thế nào, Sinh Hoa cảnh, thậm chí Tứ Tiết cảnh cũng là như thế, cứ một trăm năm khổ tu sẽ lại thêm ra một vân gỗ. Chẳng qua về sau, vân gỗ chỉ đại diện cho tu sĩ pháp lực nhiều ít, không đại diện cho bản thân tu vi nông sâu.
Lại nói, Phong Thân cảnh tu sĩ chỉ có 600 năm tuổi thọ, nếu cứ chiếu theo tốc độ bình thường, chết già cũng chưa thể bước vào Sinh Hoa cảnh. Vậy tu sĩ Phong Thân cảnh phải làm thế nào? Tất nhiên cần phải sử dụng đan dược, thiên tài địa bảo, linh thạch trợ giúp tăng tiến pháp lực. Mà trong những đan dược tốt nhất Phong Thân cảnh tu sĩ từng biết, Vân Văn Đan ngự trị vị trí thứ nhất. Đan dược phẩm chất càng tốt, pháp lực tăng lên càng mạnh.
Đối phương là tu sĩ Đại Việt, thực lòng Thiên Vân không muốn nhảy ra tranh giành, có điều Hỏa Vụ Hoa quá sức hấp dẫn, hắn hiện tại đáy lòng xoắn xuýt không thôi. Tuy hắn không biết người này tu vi như nào, có điều với tính cách cẩn thận như thế, muốn đánh lén cũng rất khó. Lại nói trong số những tu sĩ Đại Việt tiến vào Dược Vương Động, Thiên Vân đã từng dò xét qua, ngoại trừ hắn, không ai có cảnh giới dưới Phân Chi. Người này có thể phi hành, lại lựa chọn đi bộ tiến về, hiển nhiên gần đó có mai phục, nếu không cũng là cạm bẫy.
Thiên Vân tuy rằng thèm khát Hỏa Vụ Hoa, có điều so với tính mạng, Hỏa Vụ Hoa không đáng là gì, hắn chậm rãi chuyển thân, muốn rời đi nơi này.
"Cút đi ra! Trốn trốn tránh tránh, tưởng ta không thấy hay sao?" Gã đệ tử Thanh Tâm Các đột nhiên quay đầu, quát lớn một tiếng.
Thiên Vân giật mình, suýt chút nữa để lộ bản thân, hắn tưởng rằng vừa rồi mình chuyển thân, không may đụng chạm vào vật gì đó, bị nhìn ra tung tích. Có điều Thiên Vân ngay lập tức trấn định, thầm cười khổ vài tiếng, hắn thấy tên đệ tử Thanh Tâm các tuy lớn tiếng, nhưng hai mắt lại không ngừng xoay qua xoay lại, căn bản không có hướng về phía Thiên Vân dừng lại qua, hiển nhiên chỉ là nói đại mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân vừa bực mình vừa buồn cười, thấy tên đệ tử Thanh Tâm Các hô to gọi nhỏ một hồi, lúc này mới rảo bước yên tâm tới hái Hỏa Vụ Hoa. Người này hét lên, tự cho rằng thế là thông minh, có điều làm như vậy, không những làm trễ nải thời gian, có khi vô tình còn chiêu rắc rối vào người.
Tất nhiên Thiên Vân sẽ không đánh lén, hắn đã có ý bỏ qua, liền sẽ không đổi. Chỉ có chút lắc đầu cảm thán, người này từ đầu tới cuối rất cẩn thận, thế nhưng sau khí quát lớn, tâm thần lại buông lỏng không ít, nếu hiện tại gặp người tập kích, y chỉ sợ tránh không được một kiếp.
Gã đệ tử Thanh Tâm Các hành động rất nhanh, chớp mắt đã hái đi đóa Hỏa Vụ Hoa, mỉm cười phi thân rời đi.
Thiên Vân thấy gã rời đi, âm thầm thở ra một hơi, cước bộ lại hướng về phía trước, tiếp tục một đường hướng đông.
Có điều bản thân vừa đi được ba bước, phía trước liền truyền đến một tiếng hét thảm, nghe thanh âm, đúng là của vị đệ tử Thanh Tâm Các kia.
Thiên Vân khóe miệng giật giật, không khỏi nghĩ thầm. "Ta vừa mới nghĩ kẻ kia hét lớn như vậy, chỉ sợ sẽ chiêu phiền phức, thế mà phiền phức tới thật. Không lẽ cái miệng ta, chính là trong truyền thuyết miệng quạ đen hay sao?"
Cắn răng lao nhanh về phía trước, Thiên Vân muốn biết rõ chuyện gì vừa xảy ra, có hay chăng cứu được tên kia một mạng.
Tuy lao đi rất nhanh, có điều Thiên Vân vẫn chú ý an toàn, trên người liễm tức phù, ẩn thân phù lúc nào cũng có.
Lên tới dốc đá, Thiên Vân lập tức hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Quả nhiên gã tu sĩ Thanh Tâm Các bị người đánh lén, hơn nữa không phải một người, mà là một nhóm ba người. Ba người này gồm hai nam một nữ, toàn thân đỏ như lửa, trên cổ áo cùng tay áo còn thêu đồ án hỏa diễm, lại không phải Hỏa Vân Phái đây sao? Bọn người này cũng thật may mắn, thời gian ngắn như vậy đã tập hợp lại một chỗ.
Chỉ thấy lúc này, bọn họ đang vô cùng cao hứng, một nam đệ tử tiện tay lấy đi chiếc nhẫn trữ vật của gã đệ tử Thanh Tâm Các, rót thần niệm vào bên trong đảo quanh. Nữ đệ tử móc ra túi trữ vật, tiện tay bắn ra một đạo hỏa cầu, trực tiếp hủy thi diệt tích.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân hiểu, cho dù tu sĩ cùng một quốc gia, nếu chạm mặt quân số tương đương, bọn họ có lẽ sẽ vui vẻ chào một tiếng. Có điều, nếu quân số cùng thực lực chênh lệch quá lớn, căn bản sẽ là tử cục. Đám người Hỏa Vân Phái này thực lực cao tuyệt, giết gã tu sĩ Thanh Tâm Các, đơn giản dễ như trở bàn tay.
"Lữ sư huynh, trong nhẫn trữ vật có thứ gì? Mau lấy ra cho chúng ta nhìn một chút". Nam đệ tử nãy giờ đứng phía sau, thấy sư huynh rất lâu không nói gì, lúc này mới hỏi.
Vị tu sĩ nãy giờ chìm đắm trong nhẫn trữ vật, nghe sư đệ đồng môn hỏi, lúc này mới thu hồi thần niệm, ngón tay hơi đảo, lập tức thu nhẫn trữ vật vào, mở miệng nói. "Tên này thực sự nghèo rớt mồng tơi, bên trong chỉ có 100 trung phẩm linh thạch, đúng là nhị lưu tông môn, quả thực không có cái gì tốt. Mau đi thôi, đợi tìm được nơi an toàn, chúng ta lại tiến hành chia của"
Gã sư đệ nghe vậy gật đầu, nhìn về phía nữ đệ tử bên cạnh. Nữ đệ tử cũng gật đầu, ba người chuyển thân rời đi.
Thiên Vân núp trên cao quan sát, phát hiện ra vị sư đệ biểu hiện rất kỳ lạ. Hắn mỉm cười, chậm rãi bám theo ba người.
Phía trước là một vùng đầm lầy, bên trong chướng khí dày đặc, có điều yêu thú cao cấp gần như chưa từng xuất hiện, tu sĩ muốn tiến về trung tâm Dược Vương Động, đa số sẽ men theo vùng đầm lầy này mà đi. Tuy rằng vùng đầm lầy này rất an toàn, có điều phía trên thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một giống hoa lan kỳ lạ. Hoa lan này mùi hương rất dễ chịu, chẳng qua nếu hít quá nhiều mùi hương này, sẽ dẫn tới đầu óc mê man, ngủ thiếp đi. Cũng bởi đặc tính kì lạ đó, giống lan này được đặt tên là "An Thần Lan". Có tin đồn, 200 năm trước, một nhóm tu sĩ bởi vì không nghe lời khuyên, một mực sử dụng pháp khí phi hành, do hít quá nhiều mùi hương này, cuối cùng ngủ mê man, pháp khí mất đi thần niệm cùng pháp lực thao túng, từ trên cao rớt xuống, cả nhóm tươi sống ngã chết, bị đầm lầy nuốt trọn.
Ba tu sĩ Hỏa Vân Phái rất cẩn thận, chỉ phi hành cách mặt đất một mét không hơn, suốt quãng đường không ai nói câu nào.
Thiên Vân độn pháp đã tới trình độ khủng bố, bước trên mặt đất không để lại dù một dấu chân, một tiếng động, cứ thế lặng lẽ bám theo.
Ba người phía trước một đường tiến lên vô cùng thuận lợi, thỉnh thoảng gặp một ít độc trùng, rắn rết, liền tùy tiện giảo sát, căn bản không hề có áp lực.
Đúng lúc này vị sư đệ có hành động lạ, trên tay hắn thình lình xuất hiện một thanh chùy thủ. Chùy thủ này phù văn có tới 30 đạo, hiển nhiên là trung phẩn Linh Khí. Gã ánh mắt ngoan độc, trực tiếp đâm về phía sư huynh của mình.
— QUẢNG CÁO —
Gã sư huynh dường như đã sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện này, trên thân một tầng hỏa diễm bốc cháy hừng hực, vậy mà cản được một kích bất ngờ của vị sư đệ.
"Thượng phẩm phòng ngự Linh Khí, lại được rệt từ Hỏa Ti Tuyến". Gã sư đệ hoảng sợ bật thốt, lập tức quay người đào tẩu.
"Vô Thiên! Ngươi chạy không được". Lữ sư huynh khuôn mặt lạnh lùng, lửa trên thân ngưng tụ lại trong lòng bàn tay, một đại thủ chớp mắt sinh ra. Gã hừ lạnh một cái, pháp lực thôi động, bàn tay to trực tiếp hướng vị sư đệ chộp tới.
"Lữ sư huynh, tha cho ta, ta biết sai rồi. Vũ sư tỷ, cứu ta..." Vị sư đệ kêu gào thảm thiết, cả người bị ngọn lửa thiêu đốt, liên tục cầu xin tha thứ.
"Lữ sư huynh, dù sao Vô Thiên cũng là chúng ta đồng môn..." Vũ sư tỷ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, có điều thấy sư đệ sắp chết, vội vàng hướng sư huynh cầu tình.
"Không có việc của ngươi, nếu ngươi còn nói giúp hắn, ta cũng không ngại giết cả hai". Lữ sư huynh vẻ mặt tàn nhẫn, hừ lạnh nói.
Nữ đệ tử nghe vậy lập tức im tiếng, không dám cầu tình nữa.
"Lữ Hóa Hư! Cả đoạn đường chỗ tốt ngươi đều thu hết, đừng tưởng ta không biết, ngươi giết ta, ngươi cũng tránh không được bị nhân quả dây dưa". Vô Thiên hét lớn một tiếng, thân hình trực tiếp bị thiêu dụi, nháy mắt chỉ còn lại một mảnh than đen.
Đi không biết bao lâu, phía xa có bóng người lấp ló, người này lò dò mà đi, theo trang phục Thiên Vân liền nhận ra, người này là tu sĩ Đại Việt, một nhị lưu thế lực tên Thanh Tâm Các.
Người tiến vào nơi này, kẻ nào cũng gian xảo thành tính, một bước tiến lên ba lần quay đầu, xem tình huống, hiển nhiên kẻ này đang chú ý tới vật nào đó.
Thiên Vân theo tầm mắt của y nhìn sang, chỉ thấy tại một dốc đá xa xa, có một gốc hoa cỏ lẳng lặng cắm dễ. Hoa này toàn thân đỏ rực như lửa, dưới thân chỉ có hai phiến lá xanh, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, vô cùng xinh đẹp. Đáng chú ý là trên thân cây hoa có hào quang lưu chuyển, thỉnh thoảng còn tỏa ra từng đợt sương khói màu trắng.
"Hỏa Vụ Hoa, một trong hai chủ dược chế tạo Ngưng Vân Đan". Thiên Vân giật mình, suýt nữa bật thốt.
Hỏa Vụ Hoa này trân quý cực kỳ, nó chính là một trong hai chủ dược chế tạo Ngưng Vân Đan. Tu sĩ Phân Chi cảnh một khi bước vào Phong Thân cảnh, bản thân đạo thụ sẽ tiến hành cất cao, vỏ ngoài cứng lại, bên trong sẽ hình thành vân gỗ. Vân gỗ đại diện cho pháp lực tu sĩ, một khi bước vào Phong Thân, căn bản linh lực sẽ bị hút sạch, tất cả sẽ hóa thành đạo thụ chất dinh dưỡng. Với tốc độ tu hành bình thường, mỗi một trăm năm Phong Thân cảnh tu sĩ sẽ nhiều ra một tầng vân gỗ. Vân gỗ càng nhiều, đại diện cho pháp lực tu sĩ càng cường. Chỉ cần Phong Thân cảnh tu sĩ ngưng tụ ra 10 đạo vân văn, lập tức có thể trùng kích Sinh Hoa cảnh. Mỗi ba đạo vân văn tương đương với một giai đoạn. Tỷ dụ Phong Thân cảnh ba đạo vân văn, tương đương với sơ kỳ, chỉ cần ngưng ra bốn đạo sẽ là trung kỳ cảnh giới. Tất nhiên vân văn sẽ không chỉ có 10 đạo, bất kể sau này như thế nào, Sinh Hoa cảnh, thậm chí Tứ Tiết cảnh cũng là như thế, cứ một trăm năm khổ tu sẽ lại thêm ra một vân gỗ. Chẳng qua về sau, vân gỗ chỉ đại diện cho tu sĩ pháp lực nhiều ít, không đại diện cho bản thân tu vi nông sâu.
Lại nói, Phong Thân cảnh tu sĩ chỉ có 600 năm tuổi thọ, nếu cứ chiếu theo tốc độ bình thường, chết già cũng chưa thể bước vào Sinh Hoa cảnh. Vậy tu sĩ Phong Thân cảnh phải làm thế nào? Tất nhiên cần phải sử dụng đan dược, thiên tài địa bảo, linh thạch trợ giúp tăng tiến pháp lực. Mà trong những đan dược tốt nhất Phong Thân cảnh tu sĩ từng biết, Vân Văn Đan ngự trị vị trí thứ nhất. Đan dược phẩm chất càng tốt, pháp lực tăng lên càng mạnh.
Đối phương là tu sĩ Đại Việt, thực lòng Thiên Vân không muốn nhảy ra tranh giành, có điều Hỏa Vụ Hoa quá sức hấp dẫn, hắn hiện tại đáy lòng xoắn xuýt không thôi. Tuy hắn không biết người này tu vi như nào, có điều với tính cách cẩn thận như thế, muốn đánh lén cũng rất khó. Lại nói trong số những tu sĩ Đại Việt tiến vào Dược Vương Động, Thiên Vân đã từng dò xét qua, ngoại trừ hắn, không ai có cảnh giới dưới Phân Chi. Người này có thể phi hành, lại lựa chọn đi bộ tiến về, hiển nhiên gần đó có mai phục, nếu không cũng là cạm bẫy.
Thiên Vân tuy rằng thèm khát Hỏa Vụ Hoa, có điều so với tính mạng, Hỏa Vụ Hoa không đáng là gì, hắn chậm rãi chuyển thân, muốn rời đi nơi này.
"Cút đi ra! Trốn trốn tránh tránh, tưởng ta không thấy hay sao?" Gã đệ tử Thanh Tâm Các đột nhiên quay đầu, quát lớn một tiếng.
Thiên Vân giật mình, suýt chút nữa để lộ bản thân, hắn tưởng rằng vừa rồi mình chuyển thân, không may đụng chạm vào vật gì đó, bị nhìn ra tung tích. Có điều Thiên Vân ngay lập tức trấn định, thầm cười khổ vài tiếng, hắn thấy tên đệ tử Thanh Tâm các tuy lớn tiếng, nhưng hai mắt lại không ngừng xoay qua xoay lại, căn bản không có hướng về phía Thiên Vân dừng lại qua, hiển nhiên chỉ là nói đại mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân vừa bực mình vừa buồn cười, thấy tên đệ tử Thanh Tâm Các hô to gọi nhỏ một hồi, lúc này mới rảo bước yên tâm tới hái Hỏa Vụ Hoa. Người này hét lên, tự cho rằng thế là thông minh, có điều làm như vậy, không những làm trễ nải thời gian, có khi vô tình còn chiêu rắc rối vào người.
Tất nhiên Thiên Vân sẽ không đánh lén, hắn đã có ý bỏ qua, liền sẽ không đổi. Chỉ có chút lắc đầu cảm thán, người này từ đầu tới cuối rất cẩn thận, thế nhưng sau khí quát lớn, tâm thần lại buông lỏng không ít, nếu hiện tại gặp người tập kích, y chỉ sợ tránh không được một kiếp.
Gã đệ tử Thanh Tâm Các hành động rất nhanh, chớp mắt đã hái đi đóa Hỏa Vụ Hoa, mỉm cười phi thân rời đi.
Thiên Vân thấy gã rời đi, âm thầm thở ra một hơi, cước bộ lại hướng về phía trước, tiếp tục một đường hướng đông.
Có điều bản thân vừa đi được ba bước, phía trước liền truyền đến một tiếng hét thảm, nghe thanh âm, đúng là của vị đệ tử Thanh Tâm Các kia.
Thiên Vân khóe miệng giật giật, không khỏi nghĩ thầm. "Ta vừa mới nghĩ kẻ kia hét lớn như vậy, chỉ sợ sẽ chiêu phiền phức, thế mà phiền phức tới thật. Không lẽ cái miệng ta, chính là trong truyền thuyết miệng quạ đen hay sao?"
Cắn răng lao nhanh về phía trước, Thiên Vân muốn biết rõ chuyện gì vừa xảy ra, có hay chăng cứu được tên kia một mạng.
Tuy lao đi rất nhanh, có điều Thiên Vân vẫn chú ý an toàn, trên người liễm tức phù, ẩn thân phù lúc nào cũng có.
Lên tới dốc đá, Thiên Vân lập tức hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Quả nhiên gã tu sĩ Thanh Tâm Các bị người đánh lén, hơn nữa không phải một người, mà là một nhóm ba người. Ba người này gồm hai nam một nữ, toàn thân đỏ như lửa, trên cổ áo cùng tay áo còn thêu đồ án hỏa diễm, lại không phải Hỏa Vân Phái đây sao? Bọn người này cũng thật may mắn, thời gian ngắn như vậy đã tập hợp lại một chỗ.
Chỉ thấy lúc này, bọn họ đang vô cùng cao hứng, một nam đệ tử tiện tay lấy đi chiếc nhẫn trữ vật của gã đệ tử Thanh Tâm Các, rót thần niệm vào bên trong đảo quanh. Nữ đệ tử móc ra túi trữ vật, tiện tay bắn ra một đạo hỏa cầu, trực tiếp hủy thi diệt tích.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân hiểu, cho dù tu sĩ cùng một quốc gia, nếu chạm mặt quân số tương đương, bọn họ có lẽ sẽ vui vẻ chào một tiếng. Có điều, nếu quân số cùng thực lực chênh lệch quá lớn, căn bản sẽ là tử cục. Đám người Hỏa Vân Phái này thực lực cao tuyệt, giết gã tu sĩ Thanh Tâm Các, đơn giản dễ như trở bàn tay.
"Lữ sư huynh, trong nhẫn trữ vật có thứ gì? Mau lấy ra cho chúng ta nhìn một chút". Nam đệ tử nãy giờ đứng phía sau, thấy sư huynh rất lâu không nói gì, lúc này mới hỏi.
Vị tu sĩ nãy giờ chìm đắm trong nhẫn trữ vật, nghe sư đệ đồng môn hỏi, lúc này mới thu hồi thần niệm, ngón tay hơi đảo, lập tức thu nhẫn trữ vật vào, mở miệng nói. "Tên này thực sự nghèo rớt mồng tơi, bên trong chỉ có 100 trung phẩm linh thạch, đúng là nhị lưu tông môn, quả thực không có cái gì tốt. Mau đi thôi, đợi tìm được nơi an toàn, chúng ta lại tiến hành chia của"
Gã sư đệ nghe vậy gật đầu, nhìn về phía nữ đệ tử bên cạnh. Nữ đệ tử cũng gật đầu, ba người chuyển thân rời đi.
Thiên Vân núp trên cao quan sát, phát hiện ra vị sư đệ biểu hiện rất kỳ lạ. Hắn mỉm cười, chậm rãi bám theo ba người.
Phía trước là một vùng đầm lầy, bên trong chướng khí dày đặc, có điều yêu thú cao cấp gần như chưa từng xuất hiện, tu sĩ muốn tiến về trung tâm Dược Vương Động, đa số sẽ men theo vùng đầm lầy này mà đi. Tuy rằng vùng đầm lầy này rất an toàn, có điều phía trên thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một giống hoa lan kỳ lạ. Hoa lan này mùi hương rất dễ chịu, chẳng qua nếu hít quá nhiều mùi hương này, sẽ dẫn tới đầu óc mê man, ngủ thiếp đi. Cũng bởi đặc tính kì lạ đó, giống lan này được đặt tên là "An Thần Lan". Có tin đồn, 200 năm trước, một nhóm tu sĩ bởi vì không nghe lời khuyên, một mực sử dụng pháp khí phi hành, do hít quá nhiều mùi hương này, cuối cùng ngủ mê man, pháp khí mất đi thần niệm cùng pháp lực thao túng, từ trên cao rớt xuống, cả nhóm tươi sống ngã chết, bị đầm lầy nuốt trọn.
Ba tu sĩ Hỏa Vân Phái rất cẩn thận, chỉ phi hành cách mặt đất một mét không hơn, suốt quãng đường không ai nói câu nào.
Thiên Vân độn pháp đã tới trình độ khủng bố, bước trên mặt đất không để lại dù một dấu chân, một tiếng động, cứ thế lặng lẽ bám theo.
Ba người phía trước một đường tiến lên vô cùng thuận lợi, thỉnh thoảng gặp một ít độc trùng, rắn rết, liền tùy tiện giảo sát, căn bản không hề có áp lực.
Đúng lúc này vị sư đệ có hành động lạ, trên tay hắn thình lình xuất hiện một thanh chùy thủ. Chùy thủ này phù văn có tới 30 đạo, hiển nhiên là trung phẩn Linh Khí. Gã ánh mắt ngoan độc, trực tiếp đâm về phía sư huynh của mình.
— QUẢNG CÁO —
Gã sư huynh dường như đã sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện này, trên thân một tầng hỏa diễm bốc cháy hừng hực, vậy mà cản được một kích bất ngờ của vị sư đệ.
"Thượng phẩm phòng ngự Linh Khí, lại được rệt từ Hỏa Ti Tuyến". Gã sư đệ hoảng sợ bật thốt, lập tức quay người đào tẩu.
"Vô Thiên! Ngươi chạy không được". Lữ sư huynh khuôn mặt lạnh lùng, lửa trên thân ngưng tụ lại trong lòng bàn tay, một đại thủ chớp mắt sinh ra. Gã hừ lạnh một cái, pháp lực thôi động, bàn tay to trực tiếp hướng vị sư đệ chộp tới.
"Lữ sư huynh, tha cho ta, ta biết sai rồi. Vũ sư tỷ, cứu ta..." Vị sư đệ kêu gào thảm thiết, cả người bị ngọn lửa thiêu đốt, liên tục cầu xin tha thứ.
"Lữ sư huynh, dù sao Vô Thiên cũng là chúng ta đồng môn..." Vũ sư tỷ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, có điều thấy sư đệ sắp chết, vội vàng hướng sư huynh cầu tình.
"Không có việc của ngươi, nếu ngươi còn nói giúp hắn, ta cũng không ngại giết cả hai". Lữ sư huynh vẻ mặt tàn nhẫn, hừ lạnh nói.
Nữ đệ tử nghe vậy lập tức im tiếng, không dám cầu tình nữa.
"Lữ Hóa Hư! Cả đoạn đường chỗ tốt ngươi đều thu hết, đừng tưởng ta không biết, ngươi giết ta, ngươi cũng tránh không được bị nhân quả dây dưa". Vô Thiên hét lớn một tiếng, thân hình trực tiếp bị thiêu dụi, nháy mắt chỉ còn lại một mảnh than đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.