Chương 3
Xuân Thập Tam Thiếu
03/02/2014
【12.21 lý thuyết về hạnh phúc
Có khi sẽ xuất hiện tình huống như thế này: bạn chỉ mua hoa quả tại một cửa hàng trái cây nhất định, hơn nữa không biết vì sao luôn cho rằng cửa hàng này là tốt nhất, nhưng bỗng nhiên có một ngày, một cửa hàng trái cây khác tung ra quảng cáo mua một thùng táo sẽ tặng một chai nước trái cây, bạn liền không chút do dự mà tới ngay cửa hàng kia, kết quả là bạn mua một thùng táo mà không biết bao giờ mới có thể ăn xong, đồng thời nước trái cây lại là vị dứa mà bạn ghét nhất. Bên cạnh đó còn bao gồm cả kem đánh răng, nước hoa, tạp chí, thậm chí là băng vệ sinh.
Đương nhiên, cũng có thể xuất hiện một loại tình huống: ngay từ đầu bạn đã ghét vị dứa, một hôm nào đó bạn tình cờ nhìn thấy trong cửa hàng chuyên bán trái cây lại bày ra những tượng cậu bé bằng vải nhung rất đáng yêu, vì muốn những bức tượng nhỏ xinh đó mà bạn mua mấy bình nước trái cây, về nhà lại nhủ thầm trong lòng dù sao cũng đã mua nếu không dùng thì thật lãng phí, cho nên bạn kiên trì uống hết, cuối cùng lại phát hiện ra vị dứa không khó uống như trong tưởng tượng của mình, thậm chí còn thích vị này…
Tôi nghĩ những hiện tượng kì diệu trên đây là muốn nói để mọi người rõ: con người trong lúc vui vẻ có thể thay đổi thói quen của mình, quảng cáo để thúc đẩy tiêu thụ cũng được, những tượng nhung cũng được, điều đó có thể làm cho người ta sinh ra tâm tình sung sướng, khiến bản năng của con người có cảm giác đạt tới mức hạnh phúc, dù là ai đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản trạng thái của anh ta (cô ta) phát triển.
Điều này được gọi là “Lý thuyết về hạnh phúc”, một loại… nguyên lý chứa nhiều yếu tố rất thú vị. Hơn nữa nguyên lý này có thể giải thích được nhiều hiện tượng, ví dụ như - ngoại tình.
Alpha】
Sáng thứ hai, Lương Kiến Phi mất rất nhiều sức lực mới có thể đi ra khỏi ổ chăn ấm áp, đầu cô vẫn hơi đau, nhưng so với sáng hôm qua đã tốt hơn rất nhiều… Nghĩ đến đây, đầu của cô lại bắt đầu đau âm ỷ.
Lúc gọi điện thoại quấy rầy Hạng Phong cô đã uống say đến chuếnh choáng - a, đúng vậy, là quấy rầy, đích thực là quấy rầy mà!
Tách cà phê do Vịnh Thiến pha đang ở trên bàn làm việc tỏa ra làn khói nghi ngút, Kiến Phi ngẩn người, suy nghĩ không thể khống chế trở về hai ngày trước.
Nếu câu nói “Trì Thiếu Vũ đã trở lại” của Lâm Bảo Thục làm cô kinh ngạc, thì lúc người thật đứng trước mặt cô, ngoài kinh ngạc ra trong lòng cô còn dấy lên cảm giác khủng hoảng.
Anh ta vẫn còn nụ cười mê người kia, dùng một loại giọng điệu khiến cho người khác không thể chống cự nói: “Em có rảnh không, chúng ta cùng đi dùng cơm?”
Lúc ấy phản ứng đầu tiên của cô là cự tuyệt, vì lúc ấy cô mặc áo ngủ cực kì lôi thôi, cũng chưa đánh răng chứ đừng nói rửa mặt, tóc tai vô cùng bù xù… Nhưng câu cự tuyệt còn chưa kịp nói ra, Trì Thiếu Vũ đã tự mình quyết định, nói:
“Anh chờ em dưới lầu, cho em nửa tiếng.”
Nói xong anh ta nghênh ngang bước đi, không thấy mặt cô vẫn lưu lại cảm giác kinh ngạc…
Nói thật, anh ta đối với phụ nữ nào cũng giống nhau.
Cuối cùng nửa giờ sau cô vẫn đi xuống lầu. Anh ta rất hiểu thói quen của cô, cho nên có thể tính toán thời gian chuẩn xác.
Anh ta đã đổi xe, không phải chiếc xe màu đỏ phô trương, mà là một chiếc màu đen khiêm tốn - cũng giống như màu xe của Hạng Phong.
Cô giật mình, tại sao là Hạng Phong?
“Lên đi.” Trì Thiếu Vũ từ ghế lái nhoài người mở cửa xe cho cô.
Cô ngồi lên, đã sớm chuẩn bị tư tưởng nên bình tĩnh nói: “Đi đâu?”
Anh ta quay đầu sang mỉm cười với cô, sau đó không nói lời nào mà xuất phát. Lúc này cô mới có thời gian cẩn thận đánh giá anh ta, anh ta đen hơn, để ý kĩ thì tóc cắt ngắn hơn, hình dáng thân thể không có gì thay đổi nhưng đường nét trên mặt trở nên ôn hoà hơn.
Cô và Trì Thiếu Vũ quen biết nhau từ mười sáu năm trước, sau khi tốt nghiệp trung học họ mến nhau, tốt nghiệp đại học được một năm thì họ kết hôn. Mọi chuyện xảy ra như lẽ tự nhiên, xét về vẻ bề ngoài, gia thế, học lực đều ngang nhau, họ tìm được ước mơ của mình ở đối phương, vì thế quyết định chung sống cùng nhau.
Anh ta rất khôi ngô tuấn tú, cô ít dùng từ này đề hình dung người nào, nhưng nếu đó là anh ta thì cô sẵn lòng dùng từ này miêu tả. Dáng người anh ta chuẩn, lại thích vận động, khi còn đi học, mỗi lần anh ta đánh bóng rổ đều có rất nhiều nữ sinh đến cổ vũ; anh ta cũng chăm chỉ hiếu học, thành tích tuy không thể nói là đứng đầu nhưng cũng coi là xuất sắc, quan trọng là, khi anh ta muốn làm chuyện gì thì đều dốc hết sức lực thực hiện, ví dụ như anh ta nói sau khi lớn lên sẽ lái máy bay đưa người mình thích về nhà, sau đó anh ta thật sự trở thành phi công; anh ta cũng có thể nói là một người chồng lãng mạn, luôn săn sóc, nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Đúng vậy, lúc đó với cô mà nói, Trì Thiếu Vũ là một người đàn ông hoàn mỹ, cô không thể kiềm chế mà yêu anh ta sâu sắc, cho đến khoảnh khắc đó, thế giới trước mắt cô sụp đổ hoàn toàn.
Một người hoàn mỹ, nếu không thể duy trì sự chung thủy, như vậy không nên coi anh ta là bất cứ thứ gì cả - kể cả không khí đi chăng nữa.
Cho nên nói việc gì cũng có tính hai mặt, khi cô cho rằng anh ta là người không có khuyết điểm, có rất nhiều người phụ nữ khác cũng nghĩ như thế, lúc cô si mê anh ta, cũng có rất nhiều phụ nữ khác vì anh ta mà mê mẩn, mà anh ta chưa từng cự tuyệt những người phụ nữ này - sự việc chỉ đơn giản như vậy thôi.
Với anh ta mà nói, cô chính là cửa hàng bán trái cây ban đầu hay ghé mua, không có gì không tốt, nhưng mà khi những cảm xúc mới mẻ đã trôi qua, sẽ muốn đi cửa hàng khác xem thôi.
Cô đã thử tha thứ cho anh ta rất nhiều lần. Nhưng cuối cùng không thành công.
Lúc cô quyết định ly hôn, mẹ cô khóc, cô biết bà không phải vì cô được giải thoát mà là lo lắng đến đoạn đường sau này của cô. Một người phụ nữ 26 tuổi, đã từng ly hôn, đoạn đường tiếp theo nên đi như thế nào?
Nhưng cô không hề chần chừ, không hề lo lắng nhiều như vậy, cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải kiên trì giữ lại niềm tin của chính mình, trung thành với lòng mình.
Anh ta nói anh ta không muốn ly hôn, vẫn còn yêu cô, nhưng anh ta cũng không dây dưa lâu. Bởi vì anh ta biết một khi cô hạ quyết tâm thì sẽ không bao giờ quay đầu lại. Vì thế họ chọn lấy phương thức hòa bình để kết thúc đoạn hôn nhân này. Nhưng chỉ có hôn nhân chấm dứt sao?
Sau khi ly hôn, bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn rời khỏi thành phố, cô chuyển tới chi nhánh khác của công ty, anh ta thì đi huấn luyện phi công ở Đức, từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Vì vậy, khi anh ta xuất hiện trước mặt cô, cô không biết phải làm sao, giống như một loại ăn ý nào đó, một loại cân bằng nào đó bị phá vỡ.
Anh ta chở cô đến nhà hàng trước kia họ thường xuyên đến, tiệm ăn đã hoàn toàn thay đổi cách trang trí, nhìn qua không thể nhận ra hình dạng lúc ban đầu, nhân viên phục vụ mặc đồng phục mới tinh, mỉm cười với bọn họ, gật đầu chào hỏi. Bọn họ chọn vị trí cạnh cửa sổ, Kiến Phi cảm thấy hơi lo lắng, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình trông tự nhiên một chút.
“Vẫn chọn đồ ăn như cũ chứ?” Trì Thiếu Vũ cầm thực đơn, hỏi ý cô.
“Tùy anh.” Kỳ thật cô ăn không vào.
“Tùy anh?” Anh ta nhướng lông mày, giống như đang nói “Điểm này thật không giống em.”
Nhưng cô không để ý, đem vấn đề nan giải giao cho anh ta còn mình thì nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Một lát sau, cô nghe thấy anh ta gọi tên mình nên quay đầu nhìn.
“Gần đây em… sống tốt không?”
Cô nhíu mày, sau đó hậm hực cười rộ lên. Đây là một vấn đề rất khó có thể trả lời, tốt hay không tốt, dù trả lời thế nào cũng không phải là đáp án tốt nhất.
“Anh tìm tôi có chuyện gì không?” Cho nên cô không trả lời, trực tiếp hỏi ngược lại anh ta.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Trì Thiếu Vũ lộ ra nụ cười khổ, khóe mắt dường như đã xuất hiện nếp nhăn không quá rõ ràng, đương nhiên điểm này chẳng tổn hại gì đến sức hấp dẫn của anh ta: “Anh nghĩ sau bốn năm, em sẽ không còn hận anh như trước.”
Lương Kiến Phi nhẹ nhàng thở dài, thản nhiên nói: “Dù anh tin hay không, tôi không hận anh, tôi không phải loại người nếu không còn yêu nhau nữa thì quay ra hận nhau.”
“…” Lời Kiến Phi vừa nói thiên về phía Trì Thiếu Vũ nhưng anh ta chẳng nói ra lời.
“Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có gì,” anh ta vẫn mỉm cười, “Chỉ là… muốn nhìn thấy em, xem em có thay đổi gì không.”
“À, đương nhiên là có,” cô hơi nhếch khóe môi, hơi có ý tự giễu mà trả lời, “Làn da đen hơn, ánh mắt tối tăm hơn, trên khuôn mặt đã có vài nếp nhăn, dáng người cũng không còn đẹp như trước kia, thậm chí cả chức năng của ruột dạ dày cũng bắt đầu thoái hóa…”
Anh ta kinh ngạc bật cười: “Em vẫn luôn thẳng thắn như vậy.”
“Ừ,” cô gật đầu, “Điểm ấy chỉ sợ không bao giờ thay đổi.”
“Như vậy…Em…”
“?”
“Em có bạn trai chưa…” Vẻ phong lưu phóng khoáng của anh ta bỗng nhiên biến mất, như cậu bé đang chờ đợi điểm số của bài thi.
Lương Kiến Phi chần chừ một lúc, rốt cục vẫn thành thật trả lời: “Không có.”
“Ồ…” Anh ta nhẹ nhàng thở ra.
“…”
“Em có hay về thăm ba mẹ không?”
Lúc anh ta nói hai chữ “ba mẹ”, cô bỗng nhiên có một loại ảo giác, giống như bây giờ họ vẫn là một đôi vợ chồng, chưa từng chia lìa.
“Ừm,” cô hạ ánh mắt, “Tôi đã có chút…không quen với việc nghe mẹ tôi lải nhải.”
Anh ta cười rộ lên như là rất hiểu ý cô, rồi lại không nói thêm gì nữa.
Cô mím môi, toàn tâm toàn ý chờ đợi đồ ăn.
“Em không muốn hỏi tình hình bây giờ của anh sao?” Anh ta nhìn cô, bỗng nhiên nói.
Kiến Phi lắc đầu: “Tôi cảm thấy chúng ta tốt nhất làm một đôi ‘người quen xa lạ’.”
Trong mắt anh ta dấy lên một tia bi thương, nhưng mà vô cùng ngắn ngủi đến nỗi cô hoài nghi rằng mình đã nhìn nhầm.
Anh ta gãi đầu, cười khổ nói: “Anh có nên lý giải rằng, tuy em không hận anh nhưng cũng không tha thứ cho anh?”
“…Có thể.”
“Như vậy,” anh ta nhìn vào mắt cô, mang theo một sức quyến rũ đặc biệt, “Anh cũng có thể lý giải rằng vì em ‘không tha thứ’ cho anh nên em vẫn chưa quên anh?”
Cô suýt nữa thốt ra “có thể”, nhưng cô lại ương ngạnh nhịn xuống.
“Nếu anh quay về tìm tôi chỉ là để nói mấy lời nhàm chán đó, thì tôi phải đi về.”
Nói xong, cô đứng dậy định đi, nhưng anh ta nhanh chóng bắt được cổ tay cô.
“Được rồi, anh cam đoan không nói lung tung nữa, được không?”
Anh ta nhìn cô, trong ánh mắt có ý khẩn cầu làm cô mềm lòng.
Ăn bữa cơm này thực sự vất vả, trong thời gian còn lại, cô hầu như không nghe được Trì Thiếu Vũ nói cái gì. Cô chỉ là không thể khống chế lòng mình hồi tưởng lại vấn đề anh ta vừa nói hết lần này tới lần khác, nhưng cũng không dám trả lời.
Ăn cơm xong, anh ta đưa cô trở về, hai người chia tay ở dưới lầu nhà cô.
“Này,” Trì Thiếu Vũ nhìn cô, thật cẩn thận nói “Về sau chúng ta còn có thể giống như hôm nay cùng nhau ăn cơm không?”
“Ừm…” Cô hàm hồ trả lời, hoặc căn bản chính là trả lời cho có lệ, cô thầm nghĩ phải nhanh chóng rời đi, nếu ở đây thêm chắc cô trở nên ngốc nghếch mất.
Về đến nhà, cô cuộn mình trên ghế sô pha, cứ cách một lúc lại ấn điều khiển ti vi, cho đến khi cao hứng muốn uống rượu.Vì thể cô lục tung căn nhà, rốt cục cũng phát hiện ra một chai rượu nho chưa mở ở góc tủ bếp, mất một lúc mới mở được nắp chai, vì vậy cô cho phép mình uống nhiều một chút.
Kỳ thật cô sợ hãi, cực kì sợ hãi, một ý tưởng đáng ghét mà dại dột xuất hiện trong đầu cô, không thể nào xua đi được.
Không biết qua bao lâu, cô bỗng nhiên nghĩ đến một người, cô muốn gọi điện thoại cho người kia, để anh mắng cho mình tỉnh táo lại….
Cuối cùng, cô thực sự làm vậy, người kia chính là Hạng Phong. Sáng hôm sau khi cô mở to mắt nhìn điểm ố vàng trên trần nhà, nhớ tới mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, cảm xúc ảo não dần dần bao phủ cô -
A! Vì sao lại là Hạng Phong?!
Giờ phút này, ngồi trong văn phòng, tay cầm tách cà phê nóng hổi, nhưng tâm tình của cô vẫn không thể tốt hơn được. Trên bàn làm việc có một quyển tạp chí, trên đó có dán tờ giấy nhớ màu vàng, là chữ viết rất đẹp của Vịnh Thiến, liếc mắt có thể thấy rõ: chủ nhiệm, đây là bản mẫu do Lý chủ biên đưa tới, nói là cho chị tham khảo.
Cô giật tờ giấy ra, một loạt chữ rất to đập vào tầm mắt nhưng cô cái gì cũng không nhìn thấy được, chỉ nhìn đến hai chữ “Hạng Phong”.
“Ôi…” Cô thống khổ lấy tay che mặt ai oán kêu một tiếng, tâm tình rơi xuống đáy cốc.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng làm việc của cô, do cửa không đóng nên cô vừa ngước đầu nên đã nhìn thấy Lý Vi đứng ở cửa.
“Bản mẫu thế nào?”
“À…được.” Lương Kiến Phi rủ đôi mắt xuống, cô cảm thấy như lời nói của mình đang nịnh nọt cấp trên.
“Khi nào xem xong phiền cô chuyển tới cho Hạng Phong, thứ tư tuần sau có thể xuất bản.”
“Được…” Sau hai giây đầu tiên giữ vẻ mặt buồn rầu, Kiến Phi mấp máy môi, lộ ra nụ cười nhìn qua hơi ngượng ngùng.
Lý Vi xoay người định bước đi, nhưng bỗng nhiên quay lại nhìn cô, mặt không hề thay đổi hỏi: “Bản thảo kỳ tiếp theo khi nào mới có thể nhận? Chu kỳ chế tác tạp chí rất ngắn, vì anh ta là tác giả lớn nên tôi mới bằng lòng đáp ứng nhận bản thảo theo từng kỳ.”
Lương Kiến Phi nhíu mày, cô rất muốn nói: tôi cũng không phải là biên tập của tạp chí, nếu muốn thì tự cô đi giục bản thảo đi!
Nhưng cô vẫn nhịn xuống, chỉ bình thản trả lời: “Tôi biết rồi.”
Trên khuôn mặt “núi băng” của Lý Vi xuất hiện tia nghi hoặc - hay có thể nói là thái độ hoài nghi, chẳng qua cô ta không biểu lộ thái độ này ra, nhẹ giọng nói câu “Cảm ơn” rồi xoay người bước đi.
Lương Kiến Phi ngồi ngây ngốc trên ghế trong chốc lát, bỗng nhiên cô lấy quyển tạp chí che mặt, nhe răng trợn mắt gầm nhẹ:
“Ông trời ơi… tha cho tôi đi!”
Tối hôm nay, Kiến Phi về nhà một mình, yên lặng ăn mì gói xong cô bỗng nhiên không muốn làm bất cứ việc gì, thầm nghĩ tìm người bạn tốt nào đó tâm sự. Cô rút di động ra, chọn vài dãy số rồi ấn từng cái, nhưng bạn thân của cô hoặc là tăng ca, hoặc là bận nấu bữa tối, thậm chí có người còn đang luống cuống tay chân giúp con tắm rửa. Cô hơi nhụt chí, phụ nữ độc thân ba mươi tuổi, ngay cả tìm một người bạn thân nói chuyện cũng không thể tìm thấy sao? Nhưng cô không trách móc bạn mình, một khi đã kết hôn, hơn nữa có con, tinh thần và thể lực sẽ trở nên rất có hạn. Tìm bạn bè để nói chuyện phiếm đã sớm bị xếp vào vị trí cuối cùng.
Cô tìm kiếm danh bạ điện thoại một hồi, mới bất đắc dĩ nhớ tới một dãy số.
“Alô?” Điện thoại của Thang Dĩnh hiếm khi không có nhạc nền.
“Chị đang làm gì vậy?”
“Đọc sách, ngây người, tóm lại rất nhàm chán.”
Lương Kiến Phi lập tức ngồi thẳng lên, tựa như phát hiện đồng loại người sao Hỏa ở trên địa cầu: “Em cũng vậy - ý em là, cũng rất nhàm chán.”
Đầu kia điện thoại trầm mặc trong giây lát, tiếp theo là một tiếng thở dài thật dài: “Thật đáng buồn, chị thế mà suy bại đến mức… có hoàn cảnh giống em!”
“…”
“Nói đi, chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn tâm sự thôi.”
“Lương Kiến Phi, đừng gạt người, em không phải là người cảm tính như vậy, em tất nhiên muốn nói ra suy nghĩ của mình.”
Kiến Phi nâng lông mi, chuyện này cùng với việc cô có cảm tính hay không có liên quan tới nhau sao?
“…Được rồi,” Cô hạ quyết tâm, “Nhưng chị trăm ngàn lần không thể nói với mẹ chị, bằng không bác ấy nhất định sẽ nói cho mẹ em biết.”
“Ừ.” Đã có chuyện để buôn, Thang Dĩnh đáp ứng ngay không chút do dự.
Kiến Phi bắt đầu lưỡng lự không biết có nên nói hay không, nhưng cuối cùng vẫn đem chuyện Trì Thiếu Vũ trở về và bọn họ cùng nhau đi ăn cơm nói cho chị họ, nhưng cô không kể tới cuộc điện thoại với Hạng Phong - bởi vì căn bản không cần thiết.
“Em muốn nói em lại động lòng với anh ta sao?” Thanh âm của Thang Dĩnh ở đầu bên kia nghe ra rất lạnh.
Kiến Phi không ngờ chị họ mình lại nói trúng trọng tâm như vậy, bỗng nhiên cô không biết tiếp tục thế nào, thậm chí không biết phải thừa nhận hay phủ nhận.
“Chị cảm thấy người té ngã hai lần ở cùng một chỗ rất ngu xuẩn, chẳng lẽ em quên mình đã chịu bao nhiêu tổn thương sao?”
“Không có…”
“Chị biết, anh ta rất quyến rũ, nói thật trước kia chị cũng rất thích anh ta, nhưng anh ta phản bội em, tổn thương em không phải một lần mà rất nhiều lần - Kiến Phi, vì sao em còn cố chấp như vậy?”
“Em không biết,” Kiến Phi hít sâu một hơi, “Có đôi khi em cảm thấy… anh ta đối với em mà nói giống như một giấc mộng.”
“?”
“Anh ta đại diện cho khoảng thời gian tốt đẹp nhất của em, sau khi ly hôn, khoảng thời gian tốt đẹp đó càng ngày càng cách xa em.”
“Vì sao?”
Cô cười khổ: “Vì sao? Đừng quên, tuy chúng ta đều là ‘hoàng kim thừa nữ’, nhưng em đã ly hôn một lần, còn chị vẫn là đối tượng theo đuổi của những người đàn ông, cho nên… em ít nhiều biết vị trí của mình.”
Cô nghĩ đến Thang Dĩnh sẽ cười đắc ý, có lẽ còn muốn an ủi cô vài câu mang tính tượng trưng, nhưng Thang Dĩnh không như vậy mà lấy giọng the thé nói: “Con mẹ nó, tất cả những điều này là ai nói với em hả?”
Cái này còn phải cần người khác nói với cô sao?
“Kiến Phi, chị em mình chẳng có gì khác nhau,” Thang Dĩnh nghĩ nghĩ một chút lại bổ sung “Cùng lắm mà nói, bề ngoài của chị xinh đẹp hơn em, dáng người có thể khiến cho em thấy tức giận, cũng được nhiều đàn ông thích hơn.”
“...”
“Thất bại trong hôn nhân thì sao? Chẳng qua chỉ nói lên em bị một người đàn ông lừa gạt hoàn toàn, anh ta không thích hợp với em, anh ta không phải là người đàn ông em muốn, anh ta cũng không cho em được cuộc sống em muốn - chỉ thế thôi!”
“Nhưng mà…” Nhưng mà có bao nhiêu người thực sự nghĩ được như vậy?
“Em không cần phải quan tâm người khác nghĩ như thế nào, rốt cuộc đây là cuộc sống của em hay của bọn họ? Nếu có người vì em đã từng ly hôn mà kỳ thị, em không cần kiêng dè cứ phun nước miếng vào hắn.”
“…” Điều này chỉ sợ cô chẳng bao giờ làm được.
“Vì vậy quên Trì Thiếu Vũ đi, anh ta không phải là giấc mộng đẹp, mà là ác mộng.”
Thang Dĩnh dùng những từ kịch liệt, hơn nữa có điểm cố chấp, nhưng Kiến Phi vẫn nhẹ giọng cười rộ lên, tự đáy lòng nói: “Cám ơn.”
“Đúng rồi,” Thang Dĩnh chuyển hướng câu chuyện, “Chỗ em có tất cả sách của Hạng Phong không?”
“…Trong tay em giờ chỉ có mấy quyển đã xuất bản.” Cô kinh ngạc, sao lại nhắc tới Hạng Phong rồi.
“À… Theo em, anh ta sẽ thích người phụ nữ như thế nào?”
Kiến Phi ngẩn người, không nói ra lời, vấn đề này thật sự làm khó cô.
“Em cũng không biết sao?”
“Em làm sao biết được chứ!”
“Được rồi…” Thang Dĩnh miễn cưỡng nhận câu trả lời này “Vậy lần sau em hỏi giúp chị nhé, hơn nữa phải lặng lẽ.”
“Điều này…quả thực quá khó.”
“Em giúp chị hỏi một chút thôi, xin em đấy.”
“Được, được rồi…” Kiến Phi biết nếu bây giờ không đáp ứng, người chị họ phiền toái này sẽ sử dụng mưu mẹo khiến cho cô phải “đi vào khuôn khổ”, so với tự mình chuốc lấy khổ không bằng xuống nước trước đáp ứng cho có lệ.
Hai chị em lại buôn chuyện trên trời dưới đất thêm một lúc nữa mới gác điện thoại.
Kiến Phi thu dọn bàn ăn sạch sẽ, sau đó pha một cốc trà bưởi, tựa mình trên ghế sô pha. Cô không thật sự muốn uống, chỉ là muốn ngửi mùi hương bưởi, cảm nhận hơi nóng bốc lên bồng bềnh trên mặt rất ấm áp.
Hạng Phong sẽ thích phụ nữ như thế nào?
Cái này thật là… vấn đề kì lạ. Mới đầu cô cảm thấy anh có thành kiến với phụ nữ, nhưng càng tìm hiểu, cô thừa nhận điều đó không thể gọi là thành kiến, chỉ có thể nói năng lực quan sát của anh rất sắc bén, cũng không thiên hẳn về hiểu biết phụ nữ. Nhưng anh không chán ghét phụ nữ, ngược lại, có chút sợ hãi phụ nữ, đối với họ kính nhi viễn chi.
Cho nên cô rất khó tưởng tượng anh sẽ yêu người nào hay nói cách khác, phụ nữ như thế nào mới có sức hấp dẫn với anh?
Nếu thực sự có một ngày như vậy, cô vẫn nói câu kia: “Người phụ nữ bất hạnh đó là ai vậy?”
“Chào mừng mọi người đến với tiết mục “Hướng dẫn dạo chơi ở địa cầu”, bắc bán cầu đang nghênh đón sự giá lạnh của mùa đông, nhiệt độ không khí giảm xuống một cách nhanh chóng, máy điều hòa nhiệt độ trong phòng phát sóng trực tiếp của chúng tôi đang thổi ra hơi nóng, không biết mọi người có nghe được âm thanh “xình xịch, xình xịch…” Ngạn Bằng muốn bắt chước tiếng gió, nhưng khi diễn tả lại giống như tiếng đóng mở khẩu súng, “Ngồi bên cạnh tôi bây giờ là hai vị người địa cầu đều trở nên rất an phận, mỗi người cầm một tách trà nóng, không khí vô cùng trầm lặng.”
Có lẽ vì muốn phản bác anh ta, Lương Kiến Phi và Hạng Phong đều đồng thanh nói: “Xin chào mọi người.”
“Ha ha,” Ngạn Bằng cười sang sảng, “Mùa đông quả nhiên là mùa thích hợp để nói chuyện yêu đương, ngay cả người thế bất lưỡng lập, bất cộng đái thiên mà cũng có thể ăn ý như vậy.”
Hai người nghe thấy câu đó, không hẹn mà gặp cùng nhau nhíu mày.
“Được rồi, Kiến Phi, cô có thể bắt đầu nói về tin tức ở địa cầu trong tuần qua.”
“Chủ đề hôm nay là về “hạnh phúc” và “thú vị”. Mấy ngày trước, một công ty ô tô đã thay đổi chiếc cầu thang tại trạm tàu điện ngầm ở Stockholm thành những phím đàn dương cầm thật lớn, mọi người khi bước lên cầu thang có thể cảm nhận được âm nhạc của ‘bản thân mình’, điều đó mang tới cảm giác thú vị.”
“Cách hoạt động của ‘Cầu thang đàn dương cầm’ là như thế này: nhân viên tại đây đã lắp đặt bộ cảm biến áp lực lên cầu thang, sau đó sơn cầu thang thành hai màu đen trắng, tựa như phím của đàn dương cầm. Loa phát thanh cùng máy cảm biến tạo ra âm thanh tương ứng, khi mọi người đi lên cầu thang, mỗi bước lên từng bậc thang, tương đương với ấn xuống phím đàn, loa phát thanh sẽ phát ra giai điệu tương ứng. Kiểu dáng mới mẻ độc đáo của ‘cầu thang đàn dương cầm’ xuất hiện không bao lâu thì đã được mọi người ở trạm tàu điện ngầm rất yêu thích. Từ đó tất cả mọi người đều hưởng thụ thú vui âm nhạc cùng sự vận động, căn cứ số liệu thống kê, 66% số người thích sử dụng cầu thang bộ này thay vì thang cuốn tự động.”
“Mong muốn ban đầu khi thiết kế ‘cầu thang đàn dương cầm’ là muốn tìm một phương pháp độc đáo, cổ vũ mọi người ít sử dụng thang cuốn tự động, vận động nhiều hơn. Phát ngôn viên nói rằng: suy rộng ra, biến sự vật bình thường trở nên lý thú rõ ràng có thể cải thiện hành vi phương thức của mọi người, chúng ta gọi là ‘lý thuyết vui vẻ’.”
Kiến Phi vừa đọc xong, Ngạn Bằng liền vội vàng nói: “Ồ, điều này rất tốt, có thể đem chuyện vốn buồn tẻ trở nên thú vị, làm cho người ta từ bị động biến thành chủ động.”
“Nhưng, anh không thấy hành vi này thật ra là một loại lừa gạt hay sao?” Kiến Phi lắc đầu.
“?”
“Bởi vì nói như thế nào đi chăng nữa đó chỉ là một cái cầu thang thôi, mà cầu thang là cho người đi đường dùng, không phải sử dụng với mục đích khác.”
“Nhưng nó có thể khiến mọi người vui vẻ mà!”
“Chẳng lẽ vì vui vẻ mà những cái khác đều không quan trọng sao?” Cô mở to mắt lên nhìn.
Từ Ngạn Bằng bị cô nói đến ngây ngẩn cả người, Hạng Phong vẫn im lặng uống trà nóng mà không mở miệng, anh bỗng nhiên nói: “Đợi chút, cô xác định bây giờ cô đang thảo luận về cầu thang trong ga điện ngầm sao?”
“Đương, đương nhiên!”
Nhưng nét mặt của Hạng Phong và Từ Ngạn Bằng hiển nhiên nói lên rằng bọn họ cho rằng không phải là như vậy.
Kiến Phi quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý đến bọn họ, tiếp tục đọc: “Theo tờ báo 《The Sun》 của Anh, số báo ra ngày 12 tháng 3 nói, gần đây có một game thủ người Nhật Bản đã chính thức kết hôn với bạn gái ảo của mình trong trò chơi điện tử. Danh tính của người này không được tiết lộ. Tuần trước, anh ta và ‘cô dâu’ của mình đã tới một nhà thờ tại đảo Guam ở Mỹ để cử hành hôn lễ. ‘Cô dâu’ là Anegasaki Nene, một trong ba nữ nhân vật nổi tiếng nhất trong trò chơi. Sau 9 tháng trò chơi này tung ra thị trường, nó đã khiến các game thủ yêu thích điên cuồng.”
“Đây là trường hợp được biết đến như là người đàn ông đầu tiên cùng với bạn gái ảo của mình kết hôn. Nghe nói, sở dĩ ‘chú rể’ chọn kết hôn ở hòn đảo nhỏ xa xôi tận Tây Thái Bình Dương, bởi vì rất ít các quốc gia trên thế giới có thể cung cấp đăng kí kết hôn hợp pháp cho những người không phải là dân bản địa như ở đảo Guam. Tại đây, rất nhiều khách sạn có dịch vụ làm thủ tục đăng kí kết hôn cho du khách, cho nên có rất nhiều cặp tình nhân từ khắp nơi trên thế giới tới đây, chẳng qua người mà cùng nhân vật trong trò chơi kết hôn, chắc bọn họ mới gặp lần đầu tiên.”
Ngạn Bằng kinh ngạc phát ra tiếng cảm thán đầu tiên, tiếp theo anh ta suy nghĩ vài giây rồi nghiêm túc nói tiếp: “Cho nên vừa rồi Kiến Phi nói đúng, không thể chỉ vì vui vẻ mà có thể làm như vậy… chuyện thế này hoang đường quá đi!”
“Vì sao không thể?” Kiến Phi hỏi lại.
“…” Từ Ngạn Bằng trợn mắt nhìn cô, nói không ra lời.
“Nếu một người thực sự muốn kết hôn với một người khác, chỉ cần họ không làm tổn hại đến người khác, tôi cho rằng không có gì là không thể. Rất nhiều quốc gia còn đồng ý cho người cùng giới tính kết hôn, như vậy cùng nhân vật hư cấu kết hôn lại có gì không thể chứ?”
“Nhưng, cô gái kia căn bản không phải là con người mà…”
“Có quan hệ gì sao? Quan trọng nhất là, khi kết hôn cả hai có ý thức được những nghĩa vụ, trách nhiệm của mình để duy trì quan hệ hôn nhân tốt đẹp hay không. Khi kết hôn có lẽ không làm tổn hại đến bất cứ ai nhưng một khi chia tay, thương tổn đâu phải chỉ bao gồm hai người. Đừng nghĩ là kết hôn với nhân vật hư cấu thì đàn ông không cần có trách nhiệm, nhân vật hư cấu thì vẫn có hình tượng, vẫn có tư tưởng thậm chí là tình cảm dù chỉ là trong tưởng tượng!”
“Có thể có tình cảm tưởng tượng được sao -?”
“- Cho tới bây giờ đàn ông hầu như chỉ nhìn bề ngoài, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của đối phương.”
“...”
“Xin hỏi,” sau một hồi trầm mặc, Hạng Phong đột nhiên mở miệng nói, “Cô xác định là hiện tại chúng ta đang thảo luận về chuyện của game thủ người Nhật Bản lấy vợ ảo sao?”
Kiến Phi trừng mắt nhìn anh: “Không thì còn gì nữa?”
Anh đưa ra vẻ mặt cười như không cười, ra hiệu cô tiếp tục.
“Cuối cùng, cũng là một tin tức liên quan đến “hạnh phúc”, tôi nghĩ đa số người đều nói rằng đó là tin tức vui vẻ, người duy nhất cảm thấy không vui e rằng chỉ có vị này… Ben Southall, người giành được ‘công việc tốt nhất trên thế giới’. Bởi vì công việc cai quản Whitsundays Islands trong thời hạn nửa năm của anh ta sắp hết nhiệm kỳ.
“Vào tháng 5 năm nay, Southall đã đánh bại 34.000 người cùng nộp đơn trên toàn thế giới, anh ta đã may mắn giành được ‘công việc tốt nhất trên thế giới’ này - để khám phá Great Barrier Reef, đặc biệt là các đảo nhỏ của khu vực Whitsunday Islands, nuôi rùa biển, rửa sạch bể bơi, đảm nhiệm kiêm chức người đưa thư. Mỗi tuần anh ta vẫn còn cập nhật blog và album ảnh trên internet, báo cáo tình hình công việc và cuộc sống. Tiền lương của công việc này khá hấp dẫn: trung bình chỉ làm 12 giờ một tuần, trong nửa năm có thể kiếm được 15 triệu đô la Úc, trị giá khoảng 900.000 nhân dân tệ.”
Nói tới đây, Kiến Phi dừng lại nhìn Ngạn Bằng, anh ta đang khoanh tay, lưng ngồi thẳng, vẻ mặt buồn bực nói: “Ồ, tôi không có ý tưởng, ý kiến hoặc cảm tưởng gì đâu!”
“Sao có thể như thế, Ngạn Bằng…” Cô vỗ vỗ vai anh ta như bạn chí cốt.
Vẻ mặt Từ Ngạn Bằng hoảng sợ, anh ta nghiêm túc hồi tưởng lại xem mình có nói sai gì không.
“Thật ra tôi cảm thấy anh rất phù hợp với công việc này,” cô bày ra vẻ mặt tươi cười, “Anh cởi mở, nhiệt tình, thông minh, lại có tinh thần tìm hiểu - anh thực sự là lựa chọn tốt nhất cho công việc này.”
“Thật sao?” Ngạn Bằng nghe cô nói thì cảm giác hơi bay bổng.
“Chỉ có điều,” cô lại nói tiếp “Điểm duy nhất không được hoàn mỹ của anh là tiếng Anh không được tốt, cho nên tỷ lệ anh được tuyển là rất nhỏ…cực kì ít ỏi.”
“Cô…”
“Cho nên chúng ta nghe một bài hát nào đó đi.” Cô cười hì hì mở bản ghi âm, trong một chốc âm nhạc vang lên thì âm thầm có tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Trên cơ bản, trong các tiết mục trước người cùng Lương Kiến Phi tranh cãi phải là Hạng Phong, nhưng hôm nay cô liều mạng bám lấy Ngạn Bằng, mục đích chỉ có một - tránh đối nghịch cùng Hạng Phong, hoặc nói chính xác hơn, cô không còn mặt mũi nào mà tranh luận với anh - sau khi đã trải qua cuộc điện thoại quấy rầy kia.
Chẳng biết Hạng Phong có phải cũng chú ý tới điểm này không, cho nên vẫn không lên tiếng, anh chỉ đúng lúc nói hai câu. Cô không biết vẻ mặt của anh như thế nào, cô không dám trực tiếp nhìn anh, sợ khi nhìn vào khuôn mặt ấy lại không nói lên lời.
Khi bước ra khỏi phòng phát sóng, Từ Ngạn Bằng nghi hoặc nhìn cô, như là không hiểu cô đã uống nhầm thuốc gì rồi, cô chỉ biết nói xin lỗi anh ta và cười an ủi.
Hạng Phong theo sát phía sau Ngạn Bằng đi ra, Kiến Phi vội vội vàng vàng tạm biệt.
Khi lái xe ra khỏi đài phát thanh, cô liếc mắt nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ rồi. Cô định về nhà luôn nhưng lại muốn đi mua túi bánh mì trước, cô liền quay đầu ở đường giao lộ. Vừa định vòng lại, cô nhìn thấy chiếc xe jeep màu đen phóng lên trước mặt, cô giật mình, phanh lại nhưng cuối cùng vẫn không kịp, liền đụng trúng chiếc xe đó.
Lương Kiến Phi nhìn đầu xe mình cùng với bên trái đuôi xe jeep kia, hai xe kết nối sát nhau chẳng thể phân biệt được đâu ra đâu , cô không khỏi có chút kinh ngạc.
Chủ xe jeep là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, từ trên xe bước tới cửa sổ xe cô, anh ta dùng sức đập mấy cái, lớn tiếng nói: “Cô có biết lái xe không thế?!”
Cô nhíu mày, dù việc này là cô sai nhưng không nhịn được sinh ra tâm lý chán ghét người đàn ông này. Cô hạ cửa kính xe xuống, nói: “Thật xin lỗi, là tôi không cẩn thận, chúng ta báo cảnh sát đi.”
“Báo cảnh sát?” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, “Cô có biết hiện tại là mấy giờ rồi không, chờ giao cho cảnh sát ít nhất phải mất một tiếng, tôi không có thời gian rỗi.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Cô kiên nhẫn hỏi.
“Giải quyết riêng, đều là sự cố xe của mỗi người nhưng cô đụng phải tôi, lãng phí của tôi nhiều thời gian như vậy, cô phải bồi thường tiền xe cộ cho tôi.”
“Anh muốn bao nhiêu?”
Người đàn ông nhìn trái nhìn phải đuôi xe của mình, nói: “800.”
“… Tiên sinh, anh cũng có ‘công phu sư tử ngoạm*’ quá.” Kiến Phi tức giận, nhưng đối phương là người đàn ông to cao nên cô không tiện phát cáu.
(*) ý là đưa ra giá cắt cổ
“Tiểu thư, sửa nhanh nhất cũng phải hai ngày,” anh ta dùng tay làm điệu bộ, “Tôi không tính những chi phí khác, giá này quá hời cho cô rồi.”
“800 quá nhiều, tôi không đồng ý.” Cô chợt cảm thấy chính mình bị người ta lừa bịp tống tiền.
“Ít nhất là 600.” Người đàn ông đáp lại một cách “sảng khoái”.
Cô vẫn lắc đầu, anh ta trừng mắt nhìn cô, dù như thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Ngay lúc hai người đang giằng co, một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại ven đường, người lái xe bước xuống từ trong xe rồi cước bộ thong dong đến bên cạnh cô, nói: “Hai người có biết ở giữa đường cãi nhau thật khiến cho người khác rất khó chịu không?”
Kiến Phi ngẩng đầu, nhận ra người đó là Hạng Phong, cô mấp máy môi nhưng trong thời gian ngắn không biết nên nói cái gì. Cô đoán hơn phân nửa rằng anh sẽ bắt đầu chế nhạo cô, cô không muốn nghe, ít nhất là bây giờ không muốn nghe.
Hạng Phong khoanh tay, hỏi: “Sao lại thế này?”
Cô không tình nguyện mở miệng nói: “Tôi quay đầu xe, anh ta từ bên cạnh đi lên nên tôi mới đụng phải anh ta.”
“Tiên sinh, tôi thấy bây giờ mà chờ cảnh sát thì ít nhất cũng phải một tiếng, không bằng giải quyết luôn đi.” Anh quay đầu, vẻ mặt hòa nhã nói với chủ xe jeep kia.
“1000 đi.” Anh nói thêm.
Chủ xe jeep thấy bọn họ ở cùng nhau, hiển nhiên không đoán được anh lại thoải mái như vậy, anh ta có điểm ngượng ngùng vò vò tóc: “Không, không cần… 800 là đủ rồi.”
“Sao có thể như thế,” Hạng Phong trừng mắt nhìn anh ta, “Sửa chữa ít nhất phải hai ngày, trong hai ngày này còn mất thêm tiền đi lại, anh cũng vất vả nên tính anh 1000 thôi.”
“Tôi bồi thường?!”
Chủ xe jeep và Kiến Phi đồng thời thay đổi sắc mặt, họ giống như không hiểu anh đang nói cái gì.
“Tiên sinh,” Hạng Phong chỉ vào đường giao lộ, “Đây là ngã ba, đi thẳng hoặc rẽ trái đều được. Cô ấy quay đầu ở đây, trừ khi xe ở ngoài đâm vào phía sau xe cô ấy, không có khả năng từ bên cạnh đi lên, nếu có, chính là vượt đèn đỏ.”
“…”
“Nhìn thấy camera ở đó không?” Anh lại chỉ chỉ, “Đây là giao lộ, tất cả mọi tình huống đều có thể chụp lại, anh có vi phạm hay không sẽ biết ngay thôi.”
“…” Hai người gây họa trợn mắt há mồm nhìn anh, họ không hẹn mà gặp cùng chớp mắt, không nói ra lời.
Chủ xe jeep mặt mũi xám xịt nhanh chóng rời đi. Hạng Phong nhìn đầu xe của Kiến Phi, nói: “Không cần phải sửa chữa, chỉ cần quét thêm một lớp sơn, hơn nữa với kỹ thuật của cô, sửa cũng thật lãng phí.”
“…”
“Còn ngẩn ngơ gì đó?”
“Không…” Cô nuốt nước miếng, “Chỉ là chợt nghĩ đến một lời thoại trong bộ phim…”
“?”
“Đời người thay đổi quá nhanh, thực sự rất kích động.”
Hạng Phong khoanh tay, miễn cưỡng trợn mắt.
Kiến Phi tự nhủ nói: “Ah, vì sao mình ‘lại’ muốn nói…” Tiếp theo cô nhìn anh, rụt rè mở miệng: “Cám ơn.”
“Cô nói cái gì?” Anh cố ý hỏi.
“Tôi nói, cám ơn!” Cô hậm hực hét to, nhớ tới buổi tối hôm trước cũng nói với anh như vậy, tâm tình cô vừa hạ xuống lại tăng lên.
“À, không khách khí,” Anh gật đầu, “Cô ăn cơm tối chưa?”
“Sao…”
“Tôi đưa cô đến một chỗ tốt.”
“?”
“Đi theo tôi, đừng để mất dấu.” Nói xong anh chạy về chỗ đỗ xe việt dã bên đường, sau đó khởi động xe rời đi.
“Này, này, đừng tự quyết định như thế chứ…” Cô thì thào oán giận nhưng vẫn đi theo anh.
Hoá ra theo lời Hạng Phong nói thật là một chỗ tốt nhưng đến nơi chỉ là một quán ăn nhỏ không mấy thu hút.
“Tuy nơi này nhìn bình thường nhưng mùi vị thức ăn rất ngon.” Anh ngồi xuống, đưa thực đơn cho cô, anh cúi đầu rót một tách trà đặt trước mặt cô.
“Anh chọn đi, hôm nay anh mời mà.” Cô cố ý nói, vừa rồi bị hoảng sợ, giờ ăn cơm không nghĩ đến chuyện đùa quá trớn nữa.
“Được.” Anh lấy lại thực đơn, nói với nhân viên phục vụ tên vài món ăn, rồi cúi đầu rót một tách trà đặt trước mặt mình.
Kiến Phi bỗng nhiên hơi hối hận, hối hận để anh giúp cô… Nhưng nghĩ lại, với cá tính của anh, nói không chừng đã lên xong kế hoạch chọc ghẹo cô.
“Yên tâm đi,” Hạng Phong mỉm cười nói, “Tôi biết cô ghét nhất là đồ ăn có hạt điều và rau cần.”
Cô ngẩn người, buột miệng nói ra: “Anh làm sao lại biết tôi ghét nhất hai loại ấy?”
Anh lại cười thản nhiên: “Không phải cô cũng biết khi ăn vằn thắn tôi ghét nhất là cho hành vào sao? Đây gọi là biết người biết ta, bách chiến bách thắng.”
Cô bất đắc dĩ nghĩ đây phải gọi là “nghiệt duyên”, làm kẻ thù mà hiểu rõ nhau như vậy, e rằng chỉ có hai người bọn họ.
“Vậy tại sao vừa nãy anh lại giúp tôi?”
“Không phải tôi giúp cô, tôi chỉ giúp một người phụ nữ thiếu chút nữa bị ức hiếp, đàn ông không nên bắt nạt phụ nữ, cũng không nên nhìn phụ nữ bị bắt nạt.”
Anh nói như lẽ thản nhiên khiến cho cô nhìn anh với cặp mắt khác xưa. Lần đầu tiên cô cảm thấy, bỏ qua tính cách làm cho người ta chán ghét của anh, kỳ thật anh là người đàn ông không tồi, xử sự có nguyên tắc, hơn nữa tự kỷ luật trong những việc mình làm - không quan tâm người khác nói như thế nào, xem ra cũng rất tốt!
Thức ăn nhanh chóng được mang lên, không biết có phải vì đói hay không mà Kiến Phi cảm thấy mùi vị thức ăn rất ngon, hai người chuyên tâm ăn cơm, ngẫu nhiên thảo luận vài câu, cô lấy trong ba lô mình quyển tạp chí mà Lý Vi bảo cô đưa cho Hạng Phong, anh lật xem. Có lẽ cho đến bây giờ, hai người mới yên lặng ăn cơm với nhau, không nói móc, không châm chọc, không đối chọi gay gắt, chỉ có sự điềm tĩnh ở giữa họ.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, như vậy không có gì không tốt, giống như vì để có quà tặng mà mua nước trái cây có vị dứa đáng ghét, nhưng kết quả lại phát hiện ra, thực ra nước dứa không khó uống như trong tưởng tượng…
Thậm chí, có thể nói là uống rất ngon!
Giữa trưa cuối tuần, Lương Kiến Phi bị tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức, rất ít người gọi cho cô trong những ngày này, cô đoán chắc hẳn là ba mẹ nhưng người bên kia điện thoại lại là Thang Dĩnh.
“Không thể nào,” Thang Dĩnh vừa nghe giọng của cô đã hét lên, “Đã gần mười một giờ rồi mà em còn đang ngủ?!”
“… Không được sao?”
“Không có gì, chỉ bội phục giờ sinh học của em, chị thường thường bảy giờ đã dậy rồi… Không biết có phải do đã già rồi không.” Câu cuối cùng như là lẩm bẩm một mình.
“…”
“Chị vừa đọc kì truyện tiếp theo mới ra của Hạng Phong, tạp chí kia là do công ty em xuất bản à?”
“Vâng.”
“Tiết lộ cho chị chút nội dung kì sau đi.”
“Không được.”
“Em không nể tình chị em ba mươi năm của chúng ta sao…” Giọng Thang Dĩnh cầu xin nghe rất giả dối.
“Không phải em không muốn, mà chính em cũng không biết, bởi vì anh ta còn chưa giao bản thảo - thậm chí cả nội dung kì đầu tiên của anh ta em cũng chưa từng xem qua.”
“Cái gì? Như vậy mà em có thể làm biên tập của anh ta sao?!”
Lương Kiến Phi trợn mắt, Thang Dĩnh cũng thế, Lý Vi cũng vậy, cô rất muốn hét lớn một tiếng: Điều này căn bản không phải là công việc của tôi mà!
Cô vừa định gác điện thoại, giọng điệu Thang Dĩnh bỗng nhiên mềm mỏng, nói: “Anh ta viết thật sự không tồi, ở trong chuyên mục chị đang viết đề cử anh ta.”
“… Vậy cốt truyện đó như thế nào?”
“Cốt truyện là về cô gái kỳ bí, tương tự với ‘Ong chúa’.”
“Ong chúa…” Cô nghĩ một lúc mới nhớ ra đó là tác phẩm của Seishi Yokomizo, lại nói, tác giả này cũng thường dùng tính cách của người phụ nữ để đại diện tội ác.
“Chị không biết truyện này sẽ dài bao nhiêu nhưng nếu hoàn thành, tới khi xuất bản sẽ không thua kém các truyện khác.”
“Thang Dĩnh,” Kiến Phi nhịn không được nói, “Chị thật sự thích sách của anh ta đến thế à?”
“Không thể nói rõ, kỳ thật chị ngày càng cảm thấy hứng thú với anh ta, muốn đọc sách của anh ta để hiểu thêm về con người của anh ta mà thôi.”
“Con người của anh ta?...” Cô nhấn âm cuối rất dài, nghe ra có vẻ ái muội.
“À… không phải như em nghĩ đâu!”
“Phải không…”
“Anh ta chính là loại đàn ông rõ ràng có sức hấp dẫn với chị nhưng chị lại không muốn chạm vào.”
“Cách nói của chị tự mâu thuẫn rồi.”
“Con người vốn chính là mâu thuẫn đấy.”
"..."
“Chị cảm thấy hứng thú với anh ta nhưng không phải là tình cảm của người phụ nữ đối với người đàn ông, mà đơn giản là sự hấp dẫn giữa người với người, chị muốn biết anh ta là người như thế nào, nhưng chị hiểu được anh ta không thích hợp với chị.”
“… Rất hiếm khi đầu óc chị lại thanh tỉnh như vậy.”
“Cám ơn!” Thang Dĩnh ở đầu kia điện thoại cười khanh khách, cuối cũng đưa ra một kết luận, “Anh ta là loại người thế này, hoặc là giống như xử nam đơn thuần yêu em, nếu không thì là loại đàn ông rõ ràng có thể đem em ra trêu đùa.”
“Cái này thực sự là… so sánh rất kỳ lạ.”
“Em biết em không phải đối thủ của anh ta, cho nên đối với anh ta không hề vọng tưởng.”
Kiến Phi bật cười: “Chị nói thật giống như tình cảm cũng có thể kiềm chế được.”
“Có thể…” Thang Dĩnh bình tĩnh trả lời, “Nhiều lúc, vẫn có thể.”
“…” Thật vậy chăng?
“Cho nên, đừng nghĩ tới Trì Thiếu Vũ nữa!”
Kiến Phi dở khóc dở cười: “Nếu chị không nhắc tới cái tên này trước, em gần như đã quên.”
“À, vậy thì tốt.” Khi Thang Dĩnh nói lời này lại có phần thông minh giống như Hermione Granger. (nhân vật trong Harry Potter)
“Chị đã gây rối xong chưa?”
“Coi như là tạm xong đi. Đúng rồi, chữ ký mà chị muốn đâu?”
“… Em đã hỏi qua anh ta, nhưng anh ta không chịu ký cho em.”
“Em nói là, em chịu trách nhiệm biên tập cho anh ta mà ngay cả một quyển sách của anh ta từng ký qua em cũng không có?” Thang Dĩnh ngạc nhiên.
Chuyện này rất đáng kinh ngạc sao? Kiến Phi nhớ rằng Hạng Phong cũng từng hỏi qua câu này, cô không khỏi ngỡ ngàng.
“…Này,” đầu kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói, “Em không biết là anh ta đang phát cáu với em sao?”
“Cái gì?”
“Em không giữ sách có chữ ký của anh ta, cho nên anh ta mới không chịu ký cho em.”
“…” Phải vậy không?
“A…” Giọng Thang Dĩnh nghe ra rất lạ lùng, như là phát hiện bí mật gì đó, cô tràn đầy hăng hái rồi lại không chịu nhiều lời.
Thảo luận vấn đề kỳ lạ này không ra kết quả gì cả, nên hai người kiên quyết gác điện thoại.
Lương Kiến Phi buông ống nghe, cô suy nghĩ lời nói của chị họ, Hạng Phong sẽ thực sự giận cô vì cô không giữ quyển sách có chữ ký nào của anh ta sao? Nhưng… Anh ta tuyệt đối không thể giống như trẻ con làm nũng như thế chứ!
Một Hạng Phong đang hờn dỗi?!
Cô không thể tưởng tượng được, bình thường người như thế là cô mới đúng, anh thường thường chọc cô nổi trận lôi đình rồi lại giận mà không dám nói gì.
Cô đưa tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong có ba quyển sách, đều là những sách bán chạy của Hạng Phong từ mấy năm nay do cô tự mình biên tập. Cô lật qua trang bìa, ở trang đầu tiên của quyển sách, trên tờ giấy có in ấn tên sách, có người dùng bút máy màu đen viết một câu:
Cho người ăn mì vằn thắn còn thêm hành. Hạng Phong.
Cô lại mở ra hai quyển khác, ở vị trí giống vậy cũng có nét chữ, chẳng qua nội dung khác nhau. Cô kinh ngạc nhìn, sau đó cười khổ.
Sớm biết thế, cô hẳn đã nói với anh: cô có giữ lại, cùng lắm, chỉ có ba quyển mà thôi.
Buổi chiều hôm nay, Kiến Phi đến nhà bạn thân Bảo Thục và Dư Chính để thăm hai vợ chồng và đứa con gái một tuổi của họ.
Trước kia, cô không có cảm giác gì với trẻ con, cảm thấy chúng rất phiền toái, nhưng khi tuổi ngày càng lớn, cô lại tự nhiên nảy sinh cảm giác yêu thích trẻ con, cô thường mua quà tặng chúng, có lẽ bởi vì ngoài điều đấy ra cô không biết làm chuyện gì khác.
Cô đang lo lắng không biết có nên đi học một cái gì đó mới mẻ, như là làm gốm hoặc lắp ráp vải linh tinh, tuy rằng nghe có vẻ thê thảm, nhưng cô đã có ý niệm cam chịu số phận đối với cuộc sống của chính mình, nói không chừng, cô không bao giờ dành tình cảm cho ai nữa, nói không chừng, cô chỉ muốn sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
“Thật vậy sao?” Bảo Thục nghe ý tưởng của cô, đặt con gái lên sô pha, quay đầu nói, “Tớ vẫn luôn muốn đi học lắp ráp vải đấy.”
“Đó là cái gì?” Dư Chính hiện nay đã là nhà thiết kế rất có uy tín, nghi hoặc hỏi.
“Chính là đem những màu sắc khác nhau, hoa văn, bề mặt vải được thiết kế khâu lại cùng một chỗ, tạo thành các hình vẽ, thậm chí có thể đạt hiệu quả như vẽ lên tường.” Kiến Phi giải thích.
“Nghe ra thật… nhàm chán.” Đây là kết luận của người đàn ông.
“Anh biết cái gì,” Bảo Thục sẵng giọng, “Không chỉ là dựa vào thiết kế, cũng phải nhìn cả thủ công, tác phẩm ga trải giường được lắp ráp lại từ vải của thợ may chuyên nghiệp thậm chí có thể bán được hơn mười vạn đấy.”
Ý tứ của Bảo Thục là, đừng xem thường sức sáng tạo của phụ nữ, nhưng Dư Chính lại bình tĩnh trả về một câu: “Cho dù có là nghệ thuật thật đi nữa, đó cũng chỉ là một tấm ga trải giường thôi.”
Bảo Thục cắn răng nhưng lại không nghĩ ra nên phản bác như thế nào.
“Ha ha,” Kiến Phi hòa giải, “Phụ nữ đều nhàm chán như vậy.”
Dư Chính cười rộ lên, đi tới ghế sô pha, vỗ yêu mặt con gái, nói: “Bé à, về sau ngàn vạn lần con không được học mẹ con… Bằng không đời này của con liền xong rồi.”
Cô bé mở to mắt như hiểu như không, bỗng nhiên gật đầu, cô bé chọc cho Kiến Phi và Dư Chính cười khanh khách, Bảo Thục lại cắn răng chịu đựng ra vẻ không phục.
Kiến Phi dụi dụi khóe mắt, cô hâm mộ bạn thân có gia đình đầm ấm hạnh phúc như vậy, cô lại không khỏi cảm thấy tiếc cho mình. Nếu cô và Trì Thiếu Vũ có thể tốt đẹp, hôm nay họ sẽ có cảnh tượng như thế này không?
Chuông cửa vang lên, Dư Chính đi mở cửa, một lát sau anh ta đi vào, có chút băn khoăn nhìn Kiến Phi.
“Anh sao vậy, ai thế?” Bảo Thục hỏi.
“Là…”
“…Là tớ.” Trì Thiếu Vũ theo sau Dư Chính đi vào, lúc nhìn thấy Lương Kiến Phi anh ta cũng không khỏi ngẩn người.
Cứ như thế đến vài giây, trong phòng khách nhà họ Dư im lặng tới nỗi chỉ nghe thấy âm thanh của máy điều hòa, giống như không ai dám mở miệng trước đánh vỡ cục diện ngượng ngùng này, để tránh trở nên tệ hơn.
“Các cậu…muốn đánh nhau sao?” Bảo Thục ôm con gái bình tĩnh hỏi.
“?”
Lúc đầu nét mặt Bảo Thục không có biểu cảm gì trên khuôn mặt sau đó bỗng nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn: “Bé của chúng tớ thích nhất là xem người ta đánh nhau!”
Trì Thiếu Vũ kéo khóe miệng, rốt cục cũng đã bớt kinh ngạc, anh ta hài hước nói: “Cậu muốn nói là người đánh nhau hay là ‘yêu tinh đánh nhau’?”
“...”
Dù thế nào đi nữa, sau câu nói đùa của Trì Thiếu Vũ, cả người Kiến Phi được nới lỏng ra. Có lẽ dứt bỏ ân oán tình cảm trong vài năm qua, anh ta vẫn là Trì Thiếu Vũ, cô cũng vẫn là Lương Kiến Phi. Cô chưa bao giờ có loại ý nghĩ “chia tay cũng có thể làm bạn tốt”, thế nhưng giữa bọn họ còn những người bạn chung, chỉ cần anh ta không vượt quá phép tắc thông thường, cô sẵn lòng hòa hợp với anh ta trong trường hợp thế này tại đây, ít nhất không cần thiết để bạn bè vì bọn họ mà cảm thấy khó xử hoặc lo lắng.
Cô không cố ý bắt chuyện với anh ta, nhưng cũng không có ý lảng tránh, hết thảy đều tự nhiên như ban đầu, lúc ăn cơm chiều anh ta kể chuyện vài năm qua ở Australia, cô cũng nói một chút về phong tục và cuộc biểu tình thị uy phản đối chính phủ ở Thái Lan, nhưng chuyện cô làm biên tập cho Hạng Phong lại có nhiều hứng thú nhất.
“Tớ có điều muốn hỏi,” Kiến Phi nhịn không được nói, “Đàn ông ai cũng đọc sách của Hạng Phong sao? Anh ta thực sự được hoan nghênh như vậy?”
Dư Chính dường như không muốn thừa nhận mức độ yêu thích đối với Hạng Phong nhưng anh ta thành thật nói: “Anh ta viết rất khá.”
Kiến Phi miễn cưỡng trợn mắt: “Tớ nghĩ cũng chỉ có đàn ông là thích đọc.”
“Vì sao?” Trì Thiếu Vũ mấy năm không ở trong nước nên cũng chưa biết đến tên tuổi của nhà văn có tiểu thuyết bán chạy nhất này.
“Bởi vì anh ta thường viết ‘tội ác’ là từ phụ nữ mà ra.”
Dư Chính cười rộ lên: “Cậu có phải quá nhạy cảm hay không thế?”
Kiến Phi liếc nhìn anh ta: “Thị lực của mình không đến nỗi như vậy.”
“Đúng rồi,” Bảo Thục nói với Trì Thiếu Vũ, “Cậu phải nghe tiết mục radio của bọn họ, mỗi lần đều khiến người nghe có cảm giác đổ mồ hôi lạnh, nhưng lại cực kì thú vị, thính giả vì hy vọng được nghe bọn họ tranh luận thật sự trong tiết mục nên mới yên lặng kiên trì nghe đài tới tận bây giờ đấy.”
“Tiết mục radio?” Trì Thiếu Vũ mở to mắt nhìn Kiến Phi.
Cô gật đầu: “Tớ không biết giám chế tiết mục nghĩ như thế nào, giống như nếu tớ và anh ta càng hung hăng, nói móc đối phương càng lợi hại thì anh ta lại càng cao hứng.”
“Bởi vì tỷ suất nghe đài.” Dư Chính nói ra trọng điểm.
“Có lẽ thế…” Cô hậm hực mím môi.
Vừa quay đầu, Trì Thiếu Vũ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, anh ta như muốn nhìn ra tâm sự trong mắt cô. Cô vội vàng dời tầm mắt, chuyên tâm ăn thức ăn trong chén.
Bữa cơm này diễn ra thật lâu, bởi vì bạn bè lâu năm luôn có nhiều chủ đề để tán gẫu. Kiến Phi còn nhớ buổi tối một ngày trước khi cô nhập học trung học, ba cô nói:
“Bạn học thân nhau, trong đó có một số người, nói không chừng chính là bạn bè cả đời của con.”
Lúc ấy cô không hiểu ý của ba mình, nhưng giờ xem ra, câu kia thật sự có tầm nhìn xa.
Chín giờ, bé con buồn ngủ ngáp mấy cái, Lương Kiến Phi mới nghĩ đến chuyện rời khỏi. Trì Thiếu Vũ cũng tỏ vẻ phải đi về, hai người đều đi đến trước cửa thay giày, thật giống như bọn họ cùng nhau tới, cho nên hiện tại cũng muốn cùng nhau đi.
“Tạm biệt.” Dư Chính ôm con gái trong lòng vẫy tay với bọn họ, bé con dường như không còn chút sức lực nào nữa, dựa đầu vào vai ba nhắm mắt.
“Trì Thiếu Vũ,” Bảo Thục ở phía sau Dư Chính nháy mắt ra hiệu, “Cậu giúp mình đưa Kiến Phi về nhé.”
Với sự phân chia này, hai người dở khóc dở cười liếc nhau một cái, họ quyết định rời đi trước rồi nói sau.
“Anh không cần đưa tôi về đâu, tôi lái xe tới.” Trong thang máy, Lương Kiến Phi nói.
“Anh cũng đoán thế.” Anh ta mỉm cười.
“…”
“Cho dù em không lái xe đến, cũng sẽ tùy tiện tìm một lý do nào đó mà kiên trì đi về nhà một mình.”
“?”
“Bởi vì trên mặt em viết bốn chữ - ‘cách xa tôi ra’”. Trì Thiếu Vũ cười rộ lên.
“Thật sao?” Kiến Phi trừng to mắt, “Bên trái hay là bên phải?”
Anh ta cười lớn hơn nữa, đường nét ở trên mặt vẫn tuấn tú như trước: “Em biết không… Lần này trở về gặp em, anh cảm thấy em rất khác biệt so với tưởng tượng của anh.”
“Có gì khác?” Cô bắt đầu tìm chìa khóa xe trong ba lô.
Anh ta dịu dàng nói: “Anh cảm thấy, so với tưởng tượng của anh, em… cởi mở hơn.”
Cô cười như không cười: “Phụ nữ có hôn nhân thất bại nhất định phải hối hận, tẻ nhạt sao?”
“Anh không phải có ý này,” anh ta lập tức nói, “Anh chỉ là… Lúc trước, anh sợ chính mình làm tổn thương em, còn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của em, nhưng giờ nhìn lại, so với tưởng tượng của anh em tốt hơn nhiều rồi.”
Lương Kiến Phi nắm chìa khóa xe trong tay, cô ngẩng đầu, nụ cười vừa rồi, giờ khắc này hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện: “Cho nên, anh liền cảm thấy yên tâm thoải mái? Cảm thấy thật ra chính anh chẳng làm chuyện gì quá đáng với tôi sao?”
“Anh…” Anh ta nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn không nói được lời nào.
“Trì Thiếu Vũ,” cửa thang máy đã mở ra, cô đi ra ngoài rồi xoay người nhìn anh ta, “Cho dù hiện tại tôi vẫn không cho rằng khi đó anh hoàn toàn không yêu tôi nên mới nảy sinh quan hệ với người khác. Anh vẫn yêu tôi cho nên mới không đồng ý ly hôn…”
“…”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người anh yêu nhất chính là bản thân mình!” Nói xong, cô đi về phía xe mình, không quay đầu lại, không do dự, thậm chí dừng một chút cũng không có.
Thành phố lúc về đêm luôn được vô số ngọn đèn bao quanh, cái to cái nhỏ, hình dạng khác nhau, có một số ngọn đèn chiếu lên người thật ấm áp cũng có chút lạnh lẽo. Ban đêm rất quen thuộc với cô, nếu ban ngày mọi thứ có thể được che dấu thì ban đêm sẽ không kiêng nể gì mà bị lộ ra, giả dụ như… cô độc, hay là trống vắng.
Khi mới ly hôn, Lương Kiến Phi thường tham gia đàn đúm, hoặc cùng một số người đi club để mua vui. Cuộc sống như thế có thể nói là hoàn toàn thối nát, cô uống rất nhiều rượu, thường uống đến mức nôn ra, nhưng may mắn là những người đi cùng cô có lương tâm, cho dù cô uống say không biết gì, họ cũng sẽ đưa cô an toàn trở về nhà. Cô đã trải qua những ngày đen tối như thế, cô không biết vì sao một người luôn biết nghe lời như cô lại trở nên như vậy, là trả thù? Hoặc chính là phát tiết?
Cũng không hẳn.
Có lẽ sâu bên trong nội tâm, cô muốn nghĩ rằng giữa đàn ông và phụ nữ có cùng bản chất. Cô thật sự muốn phóng túng bản thân, nhưng lại không có cơ hội, cũng không có dũng khí làm những chuyện như thế. Cuối cùng, giữa lúc bấp bênh cuộc đời, cô nhận ra rằng, hai người kết hôn, bất luận do tình cảm thật sự hoặc là tuỳ tiện, họ đều là muốn sưởi ấm cho nhau - là một người muốn có thứ gì đó của người khác, có thể là tình yêu, có thể là tiền tài, cũng có khả năng chỉ là một cuộc gặp gỡ mà thôi.
Sau khi hiểu được điều này, nội tâm của cô ngược lại trở nên yên ổn, không phải bởi vì cô đã tìm được đáp án - mà điều này căn bản không phải là một đáp án - là vì, cô phát hiện ra bản thân mình và Trì Thiếu Vũ khác nhau. Thứ cô ước ao là tình yêu, còn anh ta thì mong mỏi nhiều hơn thế.
Vì vậy bọn họ có lẽ trước sau cũng chia tay, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng hiểu được điều này, cũng không có nghĩa là từ nay về sau cô sẽ sống dễ chịu hơn, trái lại, mỗi khi ngọn đèn chiếu sáng rực rỡ, cô lại cảm thấy cô độc vô biên vô hạn, giống như đứng trên nóc nhà cao nhất thành phố nhìn xuống phía dưới, không thể tìm được một lý giải xác đáng về cô, về con người của cô.
Cô cũng không giống như Hạng Phong nói không dành thời gian cho tình yêu, trên thực tế cô đã từng rất tích cực, cố lấy dũng khí để tìm người tiếp theo có thể khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc, nhưng cô không tìm được, hay nói thẳng ra, thường thường trước khi cô bắt đầu xuất phát, người ta đã vội đóng cánh cửa lại với cô.
Cô hẳn là thất bại, hẳn là nổi giận nhưng không có. Cũng chính vì thế cô không tích cực nữa, cố gắng sống một mình như một thói quen.
Lương Kiến Phi đậu xe trong gara, rời khỏi tầng hầm, ở bên kia đường có cửa hàng tiện lợi, cô băng qua đường để mua mì ăn liền. Lúc chờ tính tiền, bên cạnh quầy thu ngân có báo và tạp chí, tạp chí do Lý Vi phụ trách vừa vặn đặt ở hàng đầu tiên, cô tiện tay cầm một quyển đặt lên quầy tính tiền.
Về nhà tắm qua rồi nằm trên giường, cô lấy quyển tạp chí, cô nhìn hai chữ trên trang bìa “Hạng Phong” thấy mà giật mình. Cô bắt đầu đọc truyện mới của anh, tựa là《Người lang thang trên nóc nhà》, giống như lời Thang Dĩnh, cốt truyện là về “người phụ nữ thần bí”, hễ có quan hệ với người đàn ông nào thì người đó liền gặp bất hạnh.
Cô là một người có sức quyến rũ mà người khác không thể nói rõ được, rõ ràng đã ba mươi tuổi, nhưng khi khiếp sợ lại như cô gái mười tám tuổi, nhưng so với cô gái thì kiên định hơn. Như vào giây phút này, ở trong phòng khách, cô ngồi trên sô pha, lưng vô lực tựa vào ghế, ánh mắt đờ đẫn, hơi khẽ cau mày, có lẽ nghĩ cái gì đó, có lẽ cái gì cũng không muốn nghĩ… Nét mặt cô như vậy, bất cứ người đàn ông nào cũng muốn tiến lên an ủi cô.
…
Di động bỗng nhiên đổ chuông, Lương Kiến Phi không tình nguyện dời ánh mắt, là… Hạng Phong gọi tới.
“A lô?...”
“Là tôi.” Lúc bọn họ gọi điện thoại, rất ít khi nói tên, luôn nói một câu không đầu không đuôi như thế.
“Ừ,” cô nhếch miệng, “Tôi biết.”
“Tôi muốn hỏi ngày phải giao bản thảo là ngày nào, lần trước cô chưa nói.” Anh hết sức tự nhiên nói với cô sau sự kiện cô uống say gọi cho anh.
“À…” Cô bối rối ngồi dậy tới ba lô tìm sổ tay ghi công việc, tìm mãi mới được một tờ giấy nhưng cô không biết khi nào mình đã ghi lại ngày giao bản thảo, “Là… Một tuần sau.”
“… Gấp như vậy?”
“Ừ,” cô thở dài, “Là do chủ biên mới của chúng tôi yêu cầu.”
Dựa vào kinh nghiệm, cô biết có thể kéo dài hơn một tuần nhưng cô không muốn nói ra.
“À.” Lúc này, anh không nói câu “tôi sẽ cố gắng hết sức” nữa.
“...”
“Tạm biệt.”
“Này,” cô gọi anh lại, “Tôi đang đọc kì truyện tiếp theo của anh.”
“…Ừm.” Anh mơ hồ phát ra âm thanh.
“Tôi muốn hỏi…”
“?”
“Người đàn ông và phụ nữ trong kì đó là sao, là công cụ lợi dụng nhau sao?”
Hạng Phong trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Vì sao cô lại hỏi như vậy?”
“Sách của anh không phải đều viết như thế sao,” cô nói, “Một người phụ nữ xinh đẹp tất nhiên có bản lĩnh mê hoặc đàn ông, vì thế những người đàn ông đó giống như một lũ ngốc quỳ chân dưới váy của cô ta, cho dù bị lừa gạt cũng ngây ngô, không hề phát giác.”
“…”
“Nhưng chính những người đàn ông đó là người tốt sao, bọn họ cũng ham mê sắc đẹp thôi, cho nên nói đến cùng, quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ là lợi dụng nhau?”
Ở đầu bên kia điện thoại, tiểu thuyết trinh thám gia khẽ cười lên: “Có lẽ giống như lời cô nói, nhưng cũng không hẳn thế. Một người nếu muốn có được điều gì đó ắt phải trả giá. Tôi nghĩ đây mới là bản chất của một mối quan hệ. Nhưng cô không thể nói một cách không công bằng rằng đó là lợi dụng. Một đôi nam nữ yêu nhau đều muốn tìm căn cứ xác minh tình cảm của đối phương, bọn họ nguyện ý dùng toàn bộ tình cảm của mình để đổi lấy tình cảm của đối phương, điều này theo ý nghĩa nào đó gọi là ‘trao đổi’, nhưng không phải là lợi dụng. Lợi dụng là chỉ tiêu phí một chút hoặc căn bản là không hề tiêu phí mà đổi lấy toàn bộ của người khác.”
“… Lần đầu tiên tôi nghe giải thích về mối quan hệ tình yêu như thế.” Cô hơi kinh ngạc.
“Tình yêu là một điều… rất phức tạp nhưng cũng rất đơn giản.”
Kiến Phi chợt nhớ tới vấn đề Thang Dĩnh kêu cô hỏi: Hạng Phong thích người phụ nữ như thế nào?
Cô do dự trong chốc lát, vẫn quyết định không hỏi. Cô không muốn đụng chạm đến sự riêng tư của anh, đối với cô mà nói, Hạng Phong giống như “cô gái thần bí” dưới ngòi bút của anh, tràn ngập huyền bí khó lường… Sức hấp dẫn, giống như là càng đến gần anh lại càng dễ dàng mở ra chiếc hộp Pandora.
“Này,” anh bỗng nhiên nói, “Nếu có cơ hội, cô nên đi xem cầu thang đàn dương cầm ở Stockholm đi.”
Nói xong, anh liền gác máy, ngay cả một câu tạm biệt cũng không có - hay là vừa rồi anh đã nói qua?
Lương Kiến Phi chớp mắt nhìn màn hình di động, anh vừa nói đến cầu thang đàn dương cầm? Ai? Cô sao? Là anh? Hay là…
Bọn họ?
【Hạnh phúc là nguồn gốc mọi hoạt động của nhân loại, chúng ta vì hạnh phúc mà sinh ra, vì hạnh phúc mà chết, nó chi phối cuộc sống của chúng ta, làm chủ tư tưởng. Nhưng mà con người vì hạnh phúc cũng có thể làm ra chuyện thống khổ hơn gấp trăm lần: phản bội, nói dối, hãm hại, ác ý…
Ứng với câu nói: Những gì xấu xa nhất đều sinh ra từ những gì tốt đẹp nhất.
Tôi dùng hết sức mình theo đuổi hạnh phúc, nhưng trong một thời khắc nào đó, tôi đành lòng buông tha, bởi vì tôi hiểu được, thế giới này còn những điều khác so với “hạnh phúc” càng đáng để tôi phải kiên trì, càng khiến tôi không thể bỏ qua…
Đó chính là, tôn nghiêm và niềm tin.
Alpha】
Có khi sẽ xuất hiện tình huống như thế này: bạn chỉ mua hoa quả tại một cửa hàng trái cây nhất định, hơn nữa không biết vì sao luôn cho rằng cửa hàng này là tốt nhất, nhưng bỗng nhiên có một ngày, một cửa hàng trái cây khác tung ra quảng cáo mua một thùng táo sẽ tặng một chai nước trái cây, bạn liền không chút do dự mà tới ngay cửa hàng kia, kết quả là bạn mua một thùng táo mà không biết bao giờ mới có thể ăn xong, đồng thời nước trái cây lại là vị dứa mà bạn ghét nhất. Bên cạnh đó còn bao gồm cả kem đánh răng, nước hoa, tạp chí, thậm chí là băng vệ sinh.
Đương nhiên, cũng có thể xuất hiện một loại tình huống: ngay từ đầu bạn đã ghét vị dứa, một hôm nào đó bạn tình cờ nhìn thấy trong cửa hàng chuyên bán trái cây lại bày ra những tượng cậu bé bằng vải nhung rất đáng yêu, vì muốn những bức tượng nhỏ xinh đó mà bạn mua mấy bình nước trái cây, về nhà lại nhủ thầm trong lòng dù sao cũng đã mua nếu không dùng thì thật lãng phí, cho nên bạn kiên trì uống hết, cuối cùng lại phát hiện ra vị dứa không khó uống như trong tưởng tượng của mình, thậm chí còn thích vị này…
Tôi nghĩ những hiện tượng kì diệu trên đây là muốn nói để mọi người rõ: con người trong lúc vui vẻ có thể thay đổi thói quen của mình, quảng cáo để thúc đẩy tiêu thụ cũng được, những tượng nhung cũng được, điều đó có thể làm cho người ta sinh ra tâm tình sung sướng, khiến bản năng của con người có cảm giác đạt tới mức hạnh phúc, dù là ai đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản trạng thái của anh ta (cô ta) phát triển.
Điều này được gọi là “Lý thuyết về hạnh phúc”, một loại… nguyên lý chứa nhiều yếu tố rất thú vị. Hơn nữa nguyên lý này có thể giải thích được nhiều hiện tượng, ví dụ như - ngoại tình.
Alpha】
Sáng thứ hai, Lương Kiến Phi mất rất nhiều sức lực mới có thể đi ra khỏi ổ chăn ấm áp, đầu cô vẫn hơi đau, nhưng so với sáng hôm qua đã tốt hơn rất nhiều… Nghĩ đến đây, đầu của cô lại bắt đầu đau âm ỷ.
Lúc gọi điện thoại quấy rầy Hạng Phong cô đã uống say đến chuếnh choáng - a, đúng vậy, là quấy rầy, đích thực là quấy rầy mà!
Tách cà phê do Vịnh Thiến pha đang ở trên bàn làm việc tỏa ra làn khói nghi ngút, Kiến Phi ngẩn người, suy nghĩ không thể khống chế trở về hai ngày trước.
Nếu câu nói “Trì Thiếu Vũ đã trở lại” của Lâm Bảo Thục làm cô kinh ngạc, thì lúc người thật đứng trước mặt cô, ngoài kinh ngạc ra trong lòng cô còn dấy lên cảm giác khủng hoảng.
Anh ta vẫn còn nụ cười mê người kia, dùng một loại giọng điệu khiến cho người khác không thể chống cự nói: “Em có rảnh không, chúng ta cùng đi dùng cơm?”
Lúc ấy phản ứng đầu tiên của cô là cự tuyệt, vì lúc ấy cô mặc áo ngủ cực kì lôi thôi, cũng chưa đánh răng chứ đừng nói rửa mặt, tóc tai vô cùng bù xù… Nhưng câu cự tuyệt còn chưa kịp nói ra, Trì Thiếu Vũ đã tự mình quyết định, nói:
“Anh chờ em dưới lầu, cho em nửa tiếng.”
Nói xong anh ta nghênh ngang bước đi, không thấy mặt cô vẫn lưu lại cảm giác kinh ngạc…
Nói thật, anh ta đối với phụ nữ nào cũng giống nhau.
Cuối cùng nửa giờ sau cô vẫn đi xuống lầu. Anh ta rất hiểu thói quen của cô, cho nên có thể tính toán thời gian chuẩn xác.
Anh ta đã đổi xe, không phải chiếc xe màu đỏ phô trương, mà là một chiếc màu đen khiêm tốn - cũng giống như màu xe của Hạng Phong.
Cô giật mình, tại sao là Hạng Phong?
“Lên đi.” Trì Thiếu Vũ từ ghế lái nhoài người mở cửa xe cho cô.
Cô ngồi lên, đã sớm chuẩn bị tư tưởng nên bình tĩnh nói: “Đi đâu?”
Anh ta quay đầu sang mỉm cười với cô, sau đó không nói lời nào mà xuất phát. Lúc này cô mới có thời gian cẩn thận đánh giá anh ta, anh ta đen hơn, để ý kĩ thì tóc cắt ngắn hơn, hình dáng thân thể không có gì thay đổi nhưng đường nét trên mặt trở nên ôn hoà hơn.
Cô và Trì Thiếu Vũ quen biết nhau từ mười sáu năm trước, sau khi tốt nghiệp trung học họ mến nhau, tốt nghiệp đại học được một năm thì họ kết hôn. Mọi chuyện xảy ra như lẽ tự nhiên, xét về vẻ bề ngoài, gia thế, học lực đều ngang nhau, họ tìm được ước mơ của mình ở đối phương, vì thế quyết định chung sống cùng nhau.
Anh ta rất khôi ngô tuấn tú, cô ít dùng từ này đề hình dung người nào, nhưng nếu đó là anh ta thì cô sẵn lòng dùng từ này miêu tả. Dáng người anh ta chuẩn, lại thích vận động, khi còn đi học, mỗi lần anh ta đánh bóng rổ đều có rất nhiều nữ sinh đến cổ vũ; anh ta cũng chăm chỉ hiếu học, thành tích tuy không thể nói là đứng đầu nhưng cũng coi là xuất sắc, quan trọng là, khi anh ta muốn làm chuyện gì thì đều dốc hết sức lực thực hiện, ví dụ như anh ta nói sau khi lớn lên sẽ lái máy bay đưa người mình thích về nhà, sau đó anh ta thật sự trở thành phi công; anh ta cũng có thể nói là một người chồng lãng mạn, luôn săn sóc, nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Đúng vậy, lúc đó với cô mà nói, Trì Thiếu Vũ là một người đàn ông hoàn mỹ, cô không thể kiềm chế mà yêu anh ta sâu sắc, cho đến khoảnh khắc đó, thế giới trước mắt cô sụp đổ hoàn toàn.
Một người hoàn mỹ, nếu không thể duy trì sự chung thủy, như vậy không nên coi anh ta là bất cứ thứ gì cả - kể cả không khí đi chăng nữa.
Cho nên nói việc gì cũng có tính hai mặt, khi cô cho rằng anh ta là người không có khuyết điểm, có rất nhiều người phụ nữ khác cũng nghĩ như thế, lúc cô si mê anh ta, cũng có rất nhiều phụ nữ khác vì anh ta mà mê mẩn, mà anh ta chưa từng cự tuyệt những người phụ nữ này - sự việc chỉ đơn giản như vậy thôi.
Với anh ta mà nói, cô chính là cửa hàng bán trái cây ban đầu hay ghé mua, không có gì không tốt, nhưng mà khi những cảm xúc mới mẻ đã trôi qua, sẽ muốn đi cửa hàng khác xem thôi.
Cô đã thử tha thứ cho anh ta rất nhiều lần. Nhưng cuối cùng không thành công.
Lúc cô quyết định ly hôn, mẹ cô khóc, cô biết bà không phải vì cô được giải thoát mà là lo lắng đến đoạn đường sau này của cô. Một người phụ nữ 26 tuổi, đã từng ly hôn, đoạn đường tiếp theo nên đi như thế nào?
Nhưng cô không hề chần chừ, không hề lo lắng nhiều như vậy, cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải kiên trì giữ lại niềm tin của chính mình, trung thành với lòng mình.
Anh ta nói anh ta không muốn ly hôn, vẫn còn yêu cô, nhưng anh ta cũng không dây dưa lâu. Bởi vì anh ta biết một khi cô hạ quyết tâm thì sẽ không bao giờ quay đầu lại. Vì thế họ chọn lấy phương thức hòa bình để kết thúc đoạn hôn nhân này. Nhưng chỉ có hôn nhân chấm dứt sao?
Sau khi ly hôn, bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn rời khỏi thành phố, cô chuyển tới chi nhánh khác của công ty, anh ta thì đi huấn luyện phi công ở Đức, từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Vì vậy, khi anh ta xuất hiện trước mặt cô, cô không biết phải làm sao, giống như một loại ăn ý nào đó, một loại cân bằng nào đó bị phá vỡ.
Anh ta chở cô đến nhà hàng trước kia họ thường xuyên đến, tiệm ăn đã hoàn toàn thay đổi cách trang trí, nhìn qua không thể nhận ra hình dạng lúc ban đầu, nhân viên phục vụ mặc đồng phục mới tinh, mỉm cười với bọn họ, gật đầu chào hỏi. Bọn họ chọn vị trí cạnh cửa sổ, Kiến Phi cảm thấy hơi lo lắng, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình trông tự nhiên một chút.
“Vẫn chọn đồ ăn như cũ chứ?” Trì Thiếu Vũ cầm thực đơn, hỏi ý cô.
“Tùy anh.” Kỳ thật cô ăn không vào.
“Tùy anh?” Anh ta nhướng lông mày, giống như đang nói “Điểm này thật không giống em.”
Nhưng cô không để ý, đem vấn đề nan giải giao cho anh ta còn mình thì nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Một lát sau, cô nghe thấy anh ta gọi tên mình nên quay đầu nhìn.
“Gần đây em… sống tốt không?”
Cô nhíu mày, sau đó hậm hực cười rộ lên. Đây là một vấn đề rất khó có thể trả lời, tốt hay không tốt, dù trả lời thế nào cũng không phải là đáp án tốt nhất.
“Anh tìm tôi có chuyện gì không?” Cho nên cô không trả lời, trực tiếp hỏi ngược lại anh ta.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Trì Thiếu Vũ lộ ra nụ cười khổ, khóe mắt dường như đã xuất hiện nếp nhăn không quá rõ ràng, đương nhiên điểm này chẳng tổn hại gì đến sức hấp dẫn của anh ta: “Anh nghĩ sau bốn năm, em sẽ không còn hận anh như trước.”
Lương Kiến Phi nhẹ nhàng thở dài, thản nhiên nói: “Dù anh tin hay không, tôi không hận anh, tôi không phải loại người nếu không còn yêu nhau nữa thì quay ra hận nhau.”
“…” Lời Kiến Phi vừa nói thiên về phía Trì Thiếu Vũ nhưng anh ta chẳng nói ra lời.
“Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có gì,” anh ta vẫn mỉm cười, “Chỉ là… muốn nhìn thấy em, xem em có thay đổi gì không.”
“À, đương nhiên là có,” cô hơi nhếch khóe môi, hơi có ý tự giễu mà trả lời, “Làn da đen hơn, ánh mắt tối tăm hơn, trên khuôn mặt đã có vài nếp nhăn, dáng người cũng không còn đẹp như trước kia, thậm chí cả chức năng của ruột dạ dày cũng bắt đầu thoái hóa…”
Anh ta kinh ngạc bật cười: “Em vẫn luôn thẳng thắn như vậy.”
“Ừ,” cô gật đầu, “Điểm ấy chỉ sợ không bao giờ thay đổi.”
“Như vậy…Em…”
“?”
“Em có bạn trai chưa…” Vẻ phong lưu phóng khoáng của anh ta bỗng nhiên biến mất, như cậu bé đang chờ đợi điểm số của bài thi.
Lương Kiến Phi chần chừ một lúc, rốt cục vẫn thành thật trả lời: “Không có.”
“Ồ…” Anh ta nhẹ nhàng thở ra.
“…”
“Em có hay về thăm ba mẹ không?”
Lúc anh ta nói hai chữ “ba mẹ”, cô bỗng nhiên có một loại ảo giác, giống như bây giờ họ vẫn là một đôi vợ chồng, chưa từng chia lìa.
“Ừm,” cô hạ ánh mắt, “Tôi đã có chút…không quen với việc nghe mẹ tôi lải nhải.”
Anh ta cười rộ lên như là rất hiểu ý cô, rồi lại không nói thêm gì nữa.
Cô mím môi, toàn tâm toàn ý chờ đợi đồ ăn.
“Em không muốn hỏi tình hình bây giờ của anh sao?” Anh ta nhìn cô, bỗng nhiên nói.
Kiến Phi lắc đầu: “Tôi cảm thấy chúng ta tốt nhất làm một đôi ‘người quen xa lạ’.”
Trong mắt anh ta dấy lên một tia bi thương, nhưng mà vô cùng ngắn ngủi đến nỗi cô hoài nghi rằng mình đã nhìn nhầm.
Anh ta gãi đầu, cười khổ nói: “Anh có nên lý giải rằng, tuy em không hận anh nhưng cũng không tha thứ cho anh?”
“…Có thể.”
“Như vậy,” anh ta nhìn vào mắt cô, mang theo một sức quyến rũ đặc biệt, “Anh cũng có thể lý giải rằng vì em ‘không tha thứ’ cho anh nên em vẫn chưa quên anh?”
Cô suýt nữa thốt ra “có thể”, nhưng cô lại ương ngạnh nhịn xuống.
“Nếu anh quay về tìm tôi chỉ là để nói mấy lời nhàm chán đó, thì tôi phải đi về.”
Nói xong, cô đứng dậy định đi, nhưng anh ta nhanh chóng bắt được cổ tay cô.
“Được rồi, anh cam đoan không nói lung tung nữa, được không?”
Anh ta nhìn cô, trong ánh mắt có ý khẩn cầu làm cô mềm lòng.
Ăn bữa cơm này thực sự vất vả, trong thời gian còn lại, cô hầu như không nghe được Trì Thiếu Vũ nói cái gì. Cô chỉ là không thể khống chế lòng mình hồi tưởng lại vấn đề anh ta vừa nói hết lần này tới lần khác, nhưng cũng không dám trả lời.
Ăn cơm xong, anh ta đưa cô trở về, hai người chia tay ở dưới lầu nhà cô.
“Này,” Trì Thiếu Vũ nhìn cô, thật cẩn thận nói “Về sau chúng ta còn có thể giống như hôm nay cùng nhau ăn cơm không?”
“Ừm…” Cô hàm hồ trả lời, hoặc căn bản chính là trả lời cho có lệ, cô thầm nghĩ phải nhanh chóng rời đi, nếu ở đây thêm chắc cô trở nên ngốc nghếch mất.
Về đến nhà, cô cuộn mình trên ghế sô pha, cứ cách một lúc lại ấn điều khiển ti vi, cho đến khi cao hứng muốn uống rượu.Vì thể cô lục tung căn nhà, rốt cục cũng phát hiện ra một chai rượu nho chưa mở ở góc tủ bếp, mất một lúc mới mở được nắp chai, vì vậy cô cho phép mình uống nhiều một chút.
Kỳ thật cô sợ hãi, cực kì sợ hãi, một ý tưởng đáng ghét mà dại dột xuất hiện trong đầu cô, không thể nào xua đi được.
Không biết qua bao lâu, cô bỗng nhiên nghĩ đến một người, cô muốn gọi điện thoại cho người kia, để anh mắng cho mình tỉnh táo lại….
Cuối cùng, cô thực sự làm vậy, người kia chính là Hạng Phong. Sáng hôm sau khi cô mở to mắt nhìn điểm ố vàng trên trần nhà, nhớ tới mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, cảm xúc ảo não dần dần bao phủ cô -
A! Vì sao lại là Hạng Phong?!
Giờ phút này, ngồi trong văn phòng, tay cầm tách cà phê nóng hổi, nhưng tâm tình của cô vẫn không thể tốt hơn được. Trên bàn làm việc có một quyển tạp chí, trên đó có dán tờ giấy nhớ màu vàng, là chữ viết rất đẹp của Vịnh Thiến, liếc mắt có thể thấy rõ: chủ nhiệm, đây là bản mẫu do Lý chủ biên đưa tới, nói là cho chị tham khảo.
Cô giật tờ giấy ra, một loạt chữ rất to đập vào tầm mắt nhưng cô cái gì cũng không nhìn thấy được, chỉ nhìn đến hai chữ “Hạng Phong”.
“Ôi…” Cô thống khổ lấy tay che mặt ai oán kêu một tiếng, tâm tình rơi xuống đáy cốc.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng làm việc của cô, do cửa không đóng nên cô vừa ngước đầu nên đã nhìn thấy Lý Vi đứng ở cửa.
“Bản mẫu thế nào?”
“À…được.” Lương Kiến Phi rủ đôi mắt xuống, cô cảm thấy như lời nói của mình đang nịnh nọt cấp trên.
“Khi nào xem xong phiền cô chuyển tới cho Hạng Phong, thứ tư tuần sau có thể xuất bản.”
“Được…” Sau hai giây đầu tiên giữ vẻ mặt buồn rầu, Kiến Phi mấp máy môi, lộ ra nụ cười nhìn qua hơi ngượng ngùng.
Lý Vi xoay người định bước đi, nhưng bỗng nhiên quay lại nhìn cô, mặt không hề thay đổi hỏi: “Bản thảo kỳ tiếp theo khi nào mới có thể nhận? Chu kỳ chế tác tạp chí rất ngắn, vì anh ta là tác giả lớn nên tôi mới bằng lòng đáp ứng nhận bản thảo theo từng kỳ.”
Lương Kiến Phi nhíu mày, cô rất muốn nói: tôi cũng không phải là biên tập của tạp chí, nếu muốn thì tự cô đi giục bản thảo đi!
Nhưng cô vẫn nhịn xuống, chỉ bình thản trả lời: “Tôi biết rồi.”
Trên khuôn mặt “núi băng” của Lý Vi xuất hiện tia nghi hoặc - hay có thể nói là thái độ hoài nghi, chẳng qua cô ta không biểu lộ thái độ này ra, nhẹ giọng nói câu “Cảm ơn” rồi xoay người bước đi.
Lương Kiến Phi ngồi ngây ngốc trên ghế trong chốc lát, bỗng nhiên cô lấy quyển tạp chí che mặt, nhe răng trợn mắt gầm nhẹ:
“Ông trời ơi… tha cho tôi đi!”
Tối hôm nay, Kiến Phi về nhà một mình, yên lặng ăn mì gói xong cô bỗng nhiên không muốn làm bất cứ việc gì, thầm nghĩ tìm người bạn tốt nào đó tâm sự. Cô rút di động ra, chọn vài dãy số rồi ấn từng cái, nhưng bạn thân của cô hoặc là tăng ca, hoặc là bận nấu bữa tối, thậm chí có người còn đang luống cuống tay chân giúp con tắm rửa. Cô hơi nhụt chí, phụ nữ độc thân ba mươi tuổi, ngay cả tìm một người bạn thân nói chuyện cũng không thể tìm thấy sao? Nhưng cô không trách móc bạn mình, một khi đã kết hôn, hơn nữa có con, tinh thần và thể lực sẽ trở nên rất có hạn. Tìm bạn bè để nói chuyện phiếm đã sớm bị xếp vào vị trí cuối cùng.
Cô tìm kiếm danh bạ điện thoại một hồi, mới bất đắc dĩ nhớ tới một dãy số.
“Alô?” Điện thoại của Thang Dĩnh hiếm khi không có nhạc nền.
“Chị đang làm gì vậy?”
“Đọc sách, ngây người, tóm lại rất nhàm chán.”
Lương Kiến Phi lập tức ngồi thẳng lên, tựa như phát hiện đồng loại người sao Hỏa ở trên địa cầu: “Em cũng vậy - ý em là, cũng rất nhàm chán.”
Đầu kia điện thoại trầm mặc trong giây lát, tiếp theo là một tiếng thở dài thật dài: “Thật đáng buồn, chị thế mà suy bại đến mức… có hoàn cảnh giống em!”
“…”
“Nói đi, chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn tâm sự thôi.”
“Lương Kiến Phi, đừng gạt người, em không phải là người cảm tính như vậy, em tất nhiên muốn nói ra suy nghĩ của mình.”
Kiến Phi nâng lông mi, chuyện này cùng với việc cô có cảm tính hay không có liên quan tới nhau sao?
“…Được rồi,” Cô hạ quyết tâm, “Nhưng chị trăm ngàn lần không thể nói với mẹ chị, bằng không bác ấy nhất định sẽ nói cho mẹ em biết.”
“Ừ.” Đã có chuyện để buôn, Thang Dĩnh đáp ứng ngay không chút do dự.
Kiến Phi bắt đầu lưỡng lự không biết có nên nói hay không, nhưng cuối cùng vẫn đem chuyện Trì Thiếu Vũ trở về và bọn họ cùng nhau đi ăn cơm nói cho chị họ, nhưng cô không kể tới cuộc điện thoại với Hạng Phong - bởi vì căn bản không cần thiết.
“Em muốn nói em lại động lòng với anh ta sao?” Thanh âm của Thang Dĩnh ở đầu bên kia nghe ra rất lạnh.
Kiến Phi không ngờ chị họ mình lại nói trúng trọng tâm như vậy, bỗng nhiên cô không biết tiếp tục thế nào, thậm chí không biết phải thừa nhận hay phủ nhận.
“Chị cảm thấy người té ngã hai lần ở cùng một chỗ rất ngu xuẩn, chẳng lẽ em quên mình đã chịu bao nhiêu tổn thương sao?”
“Không có…”
“Chị biết, anh ta rất quyến rũ, nói thật trước kia chị cũng rất thích anh ta, nhưng anh ta phản bội em, tổn thương em không phải một lần mà rất nhiều lần - Kiến Phi, vì sao em còn cố chấp như vậy?”
“Em không biết,” Kiến Phi hít sâu một hơi, “Có đôi khi em cảm thấy… anh ta đối với em mà nói giống như một giấc mộng.”
“?”
“Anh ta đại diện cho khoảng thời gian tốt đẹp nhất của em, sau khi ly hôn, khoảng thời gian tốt đẹp đó càng ngày càng cách xa em.”
“Vì sao?”
Cô cười khổ: “Vì sao? Đừng quên, tuy chúng ta đều là ‘hoàng kim thừa nữ’, nhưng em đã ly hôn một lần, còn chị vẫn là đối tượng theo đuổi của những người đàn ông, cho nên… em ít nhiều biết vị trí của mình.”
Cô nghĩ đến Thang Dĩnh sẽ cười đắc ý, có lẽ còn muốn an ủi cô vài câu mang tính tượng trưng, nhưng Thang Dĩnh không như vậy mà lấy giọng the thé nói: “Con mẹ nó, tất cả những điều này là ai nói với em hả?”
Cái này còn phải cần người khác nói với cô sao?
“Kiến Phi, chị em mình chẳng có gì khác nhau,” Thang Dĩnh nghĩ nghĩ một chút lại bổ sung “Cùng lắm mà nói, bề ngoài của chị xinh đẹp hơn em, dáng người có thể khiến cho em thấy tức giận, cũng được nhiều đàn ông thích hơn.”
“...”
“Thất bại trong hôn nhân thì sao? Chẳng qua chỉ nói lên em bị một người đàn ông lừa gạt hoàn toàn, anh ta không thích hợp với em, anh ta không phải là người đàn ông em muốn, anh ta cũng không cho em được cuộc sống em muốn - chỉ thế thôi!”
“Nhưng mà…” Nhưng mà có bao nhiêu người thực sự nghĩ được như vậy?
“Em không cần phải quan tâm người khác nghĩ như thế nào, rốt cuộc đây là cuộc sống của em hay của bọn họ? Nếu có người vì em đã từng ly hôn mà kỳ thị, em không cần kiêng dè cứ phun nước miếng vào hắn.”
“…” Điều này chỉ sợ cô chẳng bao giờ làm được.
“Vì vậy quên Trì Thiếu Vũ đi, anh ta không phải là giấc mộng đẹp, mà là ác mộng.”
Thang Dĩnh dùng những từ kịch liệt, hơn nữa có điểm cố chấp, nhưng Kiến Phi vẫn nhẹ giọng cười rộ lên, tự đáy lòng nói: “Cám ơn.”
“Đúng rồi,” Thang Dĩnh chuyển hướng câu chuyện, “Chỗ em có tất cả sách của Hạng Phong không?”
“…Trong tay em giờ chỉ có mấy quyển đã xuất bản.” Cô kinh ngạc, sao lại nhắc tới Hạng Phong rồi.
“À… Theo em, anh ta sẽ thích người phụ nữ như thế nào?”
Kiến Phi ngẩn người, không nói ra lời, vấn đề này thật sự làm khó cô.
“Em cũng không biết sao?”
“Em làm sao biết được chứ!”
“Được rồi…” Thang Dĩnh miễn cưỡng nhận câu trả lời này “Vậy lần sau em hỏi giúp chị nhé, hơn nữa phải lặng lẽ.”
“Điều này…quả thực quá khó.”
“Em giúp chị hỏi một chút thôi, xin em đấy.”
“Được, được rồi…” Kiến Phi biết nếu bây giờ không đáp ứng, người chị họ phiền toái này sẽ sử dụng mưu mẹo khiến cho cô phải “đi vào khuôn khổ”, so với tự mình chuốc lấy khổ không bằng xuống nước trước đáp ứng cho có lệ.
Hai chị em lại buôn chuyện trên trời dưới đất thêm một lúc nữa mới gác điện thoại.
Kiến Phi thu dọn bàn ăn sạch sẽ, sau đó pha một cốc trà bưởi, tựa mình trên ghế sô pha. Cô không thật sự muốn uống, chỉ là muốn ngửi mùi hương bưởi, cảm nhận hơi nóng bốc lên bồng bềnh trên mặt rất ấm áp.
Hạng Phong sẽ thích phụ nữ như thế nào?
Cái này thật là… vấn đề kì lạ. Mới đầu cô cảm thấy anh có thành kiến với phụ nữ, nhưng càng tìm hiểu, cô thừa nhận điều đó không thể gọi là thành kiến, chỉ có thể nói năng lực quan sát của anh rất sắc bén, cũng không thiên hẳn về hiểu biết phụ nữ. Nhưng anh không chán ghét phụ nữ, ngược lại, có chút sợ hãi phụ nữ, đối với họ kính nhi viễn chi.
Cho nên cô rất khó tưởng tượng anh sẽ yêu người nào hay nói cách khác, phụ nữ như thế nào mới có sức hấp dẫn với anh?
Nếu thực sự có một ngày như vậy, cô vẫn nói câu kia: “Người phụ nữ bất hạnh đó là ai vậy?”
“Chào mừng mọi người đến với tiết mục “Hướng dẫn dạo chơi ở địa cầu”, bắc bán cầu đang nghênh đón sự giá lạnh của mùa đông, nhiệt độ không khí giảm xuống một cách nhanh chóng, máy điều hòa nhiệt độ trong phòng phát sóng trực tiếp của chúng tôi đang thổi ra hơi nóng, không biết mọi người có nghe được âm thanh “xình xịch, xình xịch…” Ngạn Bằng muốn bắt chước tiếng gió, nhưng khi diễn tả lại giống như tiếng đóng mở khẩu súng, “Ngồi bên cạnh tôi bây giờ là hai vị người địa cầu đều trở nên rất an phận, mỗi người cầm một tách trà nóng, không khí vô cùng trầm lặng.”
Có lẽ vì muốn phản bác anh ta, Lương Kiến Phi và Hạng Phong đều đồng thanh nói: “Xin chào mọi người.”
“Ha ha,” Ngạn Bằng cười sang sảng, “Mùa đông quả nhiên là mùa thích hợp để nói chuyện yêu đương, ngay cả người thế bất lưỡng lập, bất cộng đái thiên mà cũng có thể ăn ý như vậy.”
Hai người nghe thấy câu đó, không hẹn mà gặp cùng nhau nhíu mày.
“Được rồi, Kiến Phi, cô có thể bắt đầu nói về tin tức ở địa cầu trong tuần qua.”
“Chủ đề hôm nay là về “hạnh phúc” và “thú vị”. Mấy ngày trước, một công ty ô tô đã thay đổi chiếc cầu thang tại trạm tàu điện ngầm ở Stockholm thành những phím đàn dương cầm thật lớn, mọi người khi bước lên cầu thang có thể cảm nhận được âm nhạc của ‘bản thân mình’, điều đó mang tới cảm giác thú vị.”
“Cách hoạt động của ‘Cầu thang đàn dương cầm’ là như thế này: nhân viên tại đây đã lắp đặt bộ cảm biến áp lực lên cầu thang, sau đó sơn cầu thang thành hai màu đen trắng, tựa như phím của đàn dương cầm. Loa phát thanh cùng máy cảm biến tạo ra âm thanh tương ứng, khi mọi người đi lên cầu thang, mỗi bước lên từng bậc thang, tương đương với ấn xuống phím đàn, loa phát thanh sẽ phát ra giai điệu tương ứng. Kiểu dáng mới mẻ độc đáo của ‘cầu thang đàn dương cầm’ xuất hiện không bao lâu thì đã được mọi người ở trạm tàu điện ngầm rất yêu thích. Từ đó tất cả mọi người đều hưởng thụ thú vui âm nhạc cùng sự vận động, căn cứ số liệu thống kê, 66% số người thích sử dụng cầu thang bộ này thay vì thang cuốn tự động.”
“Mong muốn ban đầu khi thiết kế ‘cầu thang đàn dương cầm’ là muốn tìm một phương pháp độc đáo, cổ vũ mọi người ít sử dụng thang cuốn tự động, vận động nhiều hơn. Phát ngôn viên nói rằng: suy rộng ra, biến sự vật bình thường trở nên lý thú rõ ràng có thể cải thiện hành vi phương thức của mọi người, chúng ta gọi là ‘lý thuyết vui vẻ’.”
Kiến Phi vừa đọc xong, Ngạn Bằng liền vội vàng nói: “Ồ, điều này rất tốt, có thể đem chuyện vốn buồn tẻ trở nên thú vị, làm cho người ta từ bị động biến thành chủ động.”
“Nhưng, anh không thấy hành vi này thật ra là một loại lừa gạt hay sao?” Kiến Phi lắc đầu.
“?”
“Bởi vì nói như thế nào đi chăng nữa đó chỉ là một cái cầu thang thôi, mà cầu thang là cho người đi đường dùng, không phải sử dụng với mục đích khác.”
“Nhưng nó có thể khiến mọi người vui vẻ mà!”
“Chẳng lẽ vì vui vẻ mà những cái khác đều không quan trọng sao?” Cô mở to mắt lên nhìn.
Từ Ngạn Bằng bị cô nói đến ngây ngẩn cả người, Hạng Phong vẫn im lặng uống trà nóng mà không mở miệng, anh bỗng nhiên nói: “Đợi chút, cô xác định bây giờ cô đang thảo luận về cầu thang trong ga điện ngầm sao?”
“Đương, đương nhiên!”
Nhưng nét mặt của Hạng Phong và Từ Ngạn Bằng hiển nhiên nói lên rằng bọn họ cho rằng không phải là như vậy.
Kiến Phi quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý đến bọn họ, tiếp tục đọc: “Theo tờ báo 《The Sun》 của Anh, số báo ra ngày 12 tháng 3 nói, gần đây có một game thủ người Nhật Bản đã chính thức kết hôn với bạn gái ảo của mình trong trò chơi điện tử. Danh tính của người này không được tiết lộ. Tuần trước, anh ta và ‘cô dâu’ của mình đã tới một nhà thờ tại đảo Guam ở Mỹ để cử hành hôn lễ. ‘Cô dâu’ là Anegasaki Nene, một trong ba nữ nhân vật nổi tiếng nhất trong trò chơi. Sau 9 tháng trò chơi này tung ra thị trường, nó đã khiến các game thủ yêu thích điên cuồng.”
“Đây là trường hợp được biết đến như là người đàn ông đầu tiên cùng với bạn gái ảo của mình kết hôn. Nghe nói, sở dĩ ‘chú rể’ chọn kết hôn ở hòn đảo nhỏ xa xôi tận Tây Thái Bình Dương, bởi vì rất ít các quốc gia trên thế giới có thể cung cấp đăng kí kết hôn hợp pháp cho những người không phải là dân bản địa như ở đảo Guam. Tại đây, rất nhiều khách sạn có dịch vụ làm thủ tục đăng kí kết hôn cho du khách, cho nên có rất nhiều cặp tình nhân từ khắp nơi trên thế giới tới đây, chẳng qua người mà cùng nhân vật trong trò chơi kết hôn, chắc bọn họ mới gặp lần đầu tiên.”
Ngạn Bằng kinh ngạc phát ra tiếng cảm thán đầu tiên, tiếp theo anh ta suy nghĩ vài giây rồi nghiêm túc nói tiếp: “Cho nên vừa rồi Kiến Phi nói đúng, không thể chỉ vì vui vẻ mà có thể làm như vậy… chuyện thế này hoang đường quá đi!”
“Vì sao không thể?” Kiến Phi hỏi lại.
“…” Từ Ngạn Bằng trợn mắt nhìn cô, nói không ra lời.
“Nếu một người thực sự muốn kết hôn với một người khác, chỉ cần họ không làm tổn hại đến người khác, tôi cho rằng không có gì là không thể. Rất nhiều quốc gia còn đồng ý cho người cùng giới tính kết hôn, như vậy cùng nhân vật hư cấu kết hôn lại có gì không thể chứ?”
“Nhưng, cô gái kia căn bản không phải là con người mà…”
“Có quan hệ gì sao? Quan trọng nhất là, khi kết hôn cả hai có ý thức được những nghĩa vụ, trách nhiệm của mình để duy trì quan hệ hôn nhân tốt đẹp hay không. Khi kết hôn có lẽ không làm tổn hại đến bất cứ ai nhưng một khi chia tay, thương tổn đâu phải chỉ bao gồm hai người. Đừng nghĩ là kết hôn với nhân vật hư cấu thì đàn ông không cần có trách nhiệm, nhân vật hư cấu thì vẫn có hình tượng, vẫn có tư tưởng thậm chí là tình cảm dù chỉ là trong tưởng tượng!”
“Có thể có tình cảm tưởng tượng được sao -?”
“- Cho tới bây giờ đàn ông hầu như chỉ nhìn bề ngoài, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của đối phương.”
“...”
“Xin hỏi,” sau một hồi trầm mặc, Hạng Phong đột nhiên mở miệng nói, “Cô xác định là hiện tại chúng ta đang thảo luận về chuyện của game thủ người Nhật Bản lấy vợ ảo sao?”
Kiến Phi trừng mắt nhìn anh: “Không thì còn gì nữa?”
Anh đưa ra vẻ mặt cười như không cười, ra hiệu cô tiếp tục.
“Cuối cùng, cũng là một tin tức liên quan đến “hạnh phúc”, tôi nghĩ đa số người đều nói rằng đó là tin tức vui vẻ, người duy nhất cảm thấy không vui e rằng chỉ có vị này… Ben Southall, người giành được ‘công việc tốt nhất trên thế giới’. Bởi vì công việc cai quản Whitsundays Islands trong thời hạn nửa năm của anh ta sắp hết nhiệm kỳ.
“Vào tháng 5 năm nay, Southall đã đánh bại 34.000 người cùng nộp đơn trên toàn thế giới, anh ta đã may mắn giành được ‘công việc tốt nhất trên thế giới’ này - để khám phá Great Barrier Reef, đặc biệt là các đảo nhỏ của khu vực Whitsunday Islands, nuôi rùa biển, rửa sạch bể bơi, đảm nhiệm kiêm chức người đưa thư. Mỗi tuần anh ta vẫn còn cập nhật blog và album ảnh trên internet, báo cáo tình hình công việc và cuộc sống. Tiền lương của công việc này khá hấp dẫn: trung bình chỉ làm 12 giờ một tuần, trong nửa năm có thể kiếm được 15 triệu đô la Úc, trị giá khoảng 900.000 nhân dân tệ.”
Nói tới đây, Kiến Phi dừng lại nhìn Ngạn Bằng, anh ta đang khoanh tay, lưng ngồi thẳng, vẻ mặt buồn bực nói: “Ồ, tôi không có ý tưởng, ý kiến hoặc cảm tưởng gì đâu!”
“Sao có thể như thế, Ngạn Bằng…” Cô vỗ vỗ vai anh ta như bạn chí cốt.
Vẻ mặt Từ Ngạn Bằng hoảng sợ, anh ta nghiêm túc hồi tưởng lại xem mình có nói sai gì không.
“Thật ra tôi cảm thấy anh rất phù hợp với công việc này,” cô bày ra vẻ mặt tươi cười, “Anh cởi mở, nhiệt tình, thông minh, lại có tinh thần tìm hiểu - anh thực sự là lựa chọn tốt nhất cho công việc này.”
“Thật sao?” Ngạn Bằng nghe cô nói thì cảm giác hơi bay bổng.
“Chỉ có điều,” cô lại nói tiếp “Điểm duy nhất không được hoàn mỹ của anh là tiếng Anh không được tốt, cho nên tỷ lệ anh được tuyển là rất nhỏ…cực kì ít ỏi.”
“Cô…”
“Cho nên chúng ta nghe một bài hát nào đó đi.” Cô cười hì hì mở bản ghi âm, trong một chốc âm nhạc vang lên thì âm thầm có tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Trên cơ bản, trong các tiết mục trước người cùng Lương Kiến Phi tranh cãi phải là Hạng Phong, nhưng hôm nay cô liều mạng bám lấy Ngạn Bằng, mục đích chỉ có một - tránh đối nghịch cùng Hạng Phong, hoặc nói chính xác hơn, cô không còn mặt mũi nào mà tranh luận với anh - sau khi đã trải qua cuộc điện thoại quấy rầy kia.
Chẳng biết Hạng Phong có phải cũng chú ý tới điểm này không, cho nên vẫn không lên tiếng, anh chỉ đúng lúc nói hai câu. Cô không biết vẻ mặt của anh như thế nào, cô không dám trực tiếp nhìn anh, sợ khi nhìn vào khuôn mặt ấy lại không nói lên lời.
Khi bước ra khỏi phòng phát sóng, Từ Ngạn Bằng nghi hoặc nhìn cô, như là không hiểu cô đã uống nhầm thuốc gì rồi, cô chỉ biết nói xin lỗi anh ta và cười an ủi.
Hạng Phong theo sát phía sau Ngạn Bằng đi ra, Kiến Phi vội vội vàng vàng tạm biệt.
Khi lái xe ra khỏi đài phát thanh, cô liếc mắt nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ rồi. Cô định về nhà luôn nhưng lại muốn đi mua túi bánh mì trước, cô liền quay đầu ở đường giao lộ. Vừa định vòng lại, cô nhìn thấy chiếc xe jeep màu đen phóng lên trước mặt, cô giật mình, phanh lại nhưng cuối cùng vẫn không kịp, liền đụng trúng chiếc xe đó.
Lương Kiến Phi nhìn đầu xe mình cùng với bên trái đuôi xe jeep kia, hai xe kết nối sát nhau chẳng thể phân biệt được đâu ra đâu , cô không khỏi có chút kinh ngạc.
Chủ xe jeep là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, từ trên xe bước tới cửa sổ xe cô, anh ta dùng sức đập mấy cái, lớn tiếng nói: “Cô có biết lái xe không thế?!”
Cô nhíu mày, dù việc này là cô sai nhưng không nhịn được sinh ra tâm lý chán ghét người đàn ông này. Cô hạ cửa kính xe xuống, nói: “Thật xin lỗi, là tôi không cẩn thận, chúng ta báo cảnh sát đi.”
“Báo cảnh sát?” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, “Cô có biết hiện tại là mấy giờ rồi không, chờ giao cho cảnh sát ít nhất phải mất một tiếng, tôi không có thời gian rỗi.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Cô kiên nhẫn hỏi.
“Giải quyết riêng, đều là sự cố xe của mỗi người nhưng cô đụng phải tôi, lãng phí của tôi nhiều thời gian như vậy, cô phải bồi thường tiền xe cộ cho tôi.”
“Anh muốn bao nhiêu?”
Người đàn ông nhìn trái nhìn phải đuôi xe của mình, nói: “800.”
“… Tiên sinh, anh cũng có ‘công phu sư tử ngoạm*’ quá.” Kiến Phi tức giận, nhưng đối phương là người đàn ông to cao nên cô không tiện phát cáu.
(*) ý là đưa ra giá cắt cổ
“Tiểu thư, sửa nhanh nhất cũng phải hai ngày,” anh ta dùng tay làm điệu bộ, “Tôi không tính những chi phí khác, giá này quá hời cho cô rồi.”
“800 quá nhiều, tôi không đồng ý.” Cô chợt cảm thấy chính mình bị người ta lừa bịp tống tiền.
“Ít nhất là 600.” Người đàn ông đáp lại một cách “sảng khoái”.
Cô vẫn lắc đầu, anh ta trừng mắt nhìn cô, dù như thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Ngay lúc hai người đang giằng co, một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại ven đường, người lái xe bước xuống từ trong xe rồi cước bộ thong dong đến bên cạnh cô, nói: “Hai người có biết ở giữa đường cãi nhau thật khiến cho người khác rất khó chịu không?”
Kiến Phi ngẩng đầu, nhận ra người đó là Hạng Phong, cô mấp máy môi nhưng trong thời gian ngắn không biết nên nói cái gì. Cô đoán hơn phân nửa rằng anh sẽ bắt đầu chế nhạo cô, cô không muốn nghe, ít nhất là bây giờ không muốn nghe.
Hạng Phong khoanh tay, hỏi: “Sao lại thế này?”
Cô không tình nguyện mở miệng nói: “Tôi quay đầu xe, anh ta từ bên cạnh đi lên nên tôi mới đụng phải anh ta.”
“Tiên sinh, tôi thấy bây giờ mà chờ cảnh sát thì ít nhất cũng phải một tiếng, không bằng giải quyết luôn đi.” Anh quay đầu, vẻ mặt hòa nhã nói với chủ xe jeep kia.
“1000 đi.” Anh nói thêm.
Chủ xe jeep thấy bọn họ ở cùng nhau, hiển nhiên không đoán được anh lại thoải mái như vậy, anh ta có điểm ngượng ngùng vò vò tóc: “Không, không cần… 800 là đủ rồi.”
“Sao có thể như thế,” Hạng Phong trừng mắt nhìn anh ta, “Sửa chữa ít nhất phải hai ngày, trong hai ngày này còn mất thêm tiền đi lại, anh cũng vất vả nên tính anh 1000 thôi.”
“Tôi bồi thường?!”
Chủ xe jeep và Kiến Phi đồng thời thay đổi sắc mặt, họ giống như không hiểu anh đang nói cái gì.
“Tiên sinh,” Hạng Phong chỉ vào đường giao lộ, “Đây là ngã ba, đi thẳng hoặc rẽ trái đều được. Cô ấy quay đầu ở đây, trừ khi xe ở ngoài đâm vào phía sau xe cô ấy, không có khả năng từ bên cạnh đi lên, nếu có, chính là vượt đèn đỏ.”
“…”
“Nhìn thấy camera ở đó không?” Anh lại chỉ chỉ, “Đây là giao lộ, tất cả mọi tình huống đều có thể chụp lại, anh có vi phạm hay không sẽ biết ngay thôi.”
“…” Hai người gây họa trợn mắt há mồm nhìn anh, họ không hẹn mà gặp cùng chớp mắt, không nói ra lời.
Chủ xe jeep mặt mũi xám xịt nhanh chóng rời đi. Hạng Phong nhìn đầu xe của Kiến Phi, nói: “Không cần phải sửa chữa, chỉ cần quét thêm một lớp sơn, hơn nữa với kỹ thuật của cô, sửa cũng thật lãng phí.”
“…”
“Còn ngẩn ngơ gì đó?”
“Không…” Cô nuốt nước miếng, “Chỉ là chợt nghĩ đến một lời thoại trong bộ phim…”
“?”
“Đời người thay đổi quá nhanh, thực sự rất kích động.”
Hạng Phong khoanh tay, miễn cưỡng trợn mắt.
Kiến Phi tự nhủ nói: “Ah, vì sao mình ‘lại’ muốn nói…” Tiếp theo cô nhìn anh, rụt rè mở miệng: “Cám ơn.”
“Cô nói cái gì?” Anh cố ý hỏi.
“Tôi nói, cám ơn!” Cô hậm hực hét to, nhớ tới buổi tối hôm trước cũng nói với anh như vậy, tâm tình cô vừa hạ xuống lại tăng lên.
“À, không khách khí,” Anh gật đầu, “Cô ăn cơm tối chưa?”
“Sao…”
“Tôi đưa cô đến một chỗ tốt.”
“?”
“Đi theo tôi, đừng để mất dấu.” Nói xong anh chạy về chỗ đỗ xe việt dã bên đường, sau đó khởi động xe rời đi.
“Này, này, đừng tự quyết định như thế chứ…” Cô thì thào oán giận nhưng vẫn đi theo anh.
Hoá ra theo lời Hạng Phong nói thật là một chỗ tốt nhưng đến nơi chỉ là một quán ăn nhỏ không mấy thu hút.
“Tuy nơi này nhìn bình thường nhưng mùi vị thức ăn rất ngon.” Anh ngồi xuống, đưa thực đơn cho cô, anh cúi đầu rót một tách trà đặt trước mặt cô.
“Anh chọn đi, hôm nay anh mời mà.” Cô cố ý nói, vừa rồi bị hoảng sợ, giờ ăn cơm không nghĩ đến chuyện đùa quá trớn nữa.
“Được.” Anh lấy lại thực đơn, nói với nhân viên phục vụ tên vài món ăn, rồi cúi đầu rót một tách trà đặt trước mặt mình.
Kiến Phi bỗng nhiên hơi hối hận, hối hận để anh giúp cô… Nhưng nghĩ lại, với cá tính của anh, nói không chừng đã lên xong kế hoạch chọc ghẹo cô.
“Yên tâm đi,” Hạng Phong mỉm cười nói, “Tôi biết cô ghét nhất là đồ ăn có hạt điều và rau cần.”
Cô ngẩn người, buột miệng nói ra: “Anh làm sao lại biết tôi ghét nhất hai loại ấy?”
Anh lại cười thản nhiên: “Không phải cô cũng biết khi ăn vằn thắn tôi ghét nhất là cho hành vào sao? Đây gọi là biết người biết ta, bách chiến bách thắng.”
Cô bất đắc dĩ nghĩ đây phải gọi là “nghiệt duyên”, làm kẻ thù mà hiểu rõ nhau như vậy, e rằng chỉ có hai người bọn họ.
“Vậy tại sao vừa nãy anh lại giúp tôi?”
“Không phải tôi giúp cô, tôi chỉ giúp một người phụ nữ thiếu chút nữa bị ức hiếp, đàn ông không nên bắt nạt phụ nữ, cũng không nên nhìn phụ nữ bị bắt nạt.”
Anh nói như lẽ thản nhiên khiến cho cô nhìn anh với cặp mắt khác xưa. Lần đầu tiên cô cảm thấy, bỏ qua tính cách làm cho người ta chán ghét của anh, kỳ thật anh là người đàn ông không tồi, xử sự có nguyên tắc, hơn nữa tự kỷ luật trong những việc mình làm - không quan tâm người khác nói như thế nào, xem ra cũng rất tốt!
Thức ăn nhanh chóng được mang lên, không biết có phải vì đói hay không mà Kiến Phi cảm thấy mùi vị thức ăn rất ngon, hai người chuyên tâm ăn cơm, ngẫu nhiên thảo luận vài câu, cô lấy trong ba lô mình quyển tạp chí mà Lý Vi bảo cô đưa cho Hạng Phong, anh lật xem. Có lẽ cho đến bây giờ, hai người mới yên lặng ăn cơm với nhau, không nói móc, không châm chọc, không đối chọi gay gắt, chỉ có sự điềm tĩnh ở giữa họ.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, như vậy không có gì không tốt, giống như vì để có quà tặng mà mua nước trái cây có vị dứa đáng ghét, nhưng kết quả lại phát hiện ra, thực ra nước dứa không khó uống như trong tưởng tượng…
Thậm chí, có thể nói là uống rất ngon!
Giữa trưa cuối tuần, Lương Kiến Phi bị tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức, rất ít người gọi cho cô trong những ngày này, cô đoán chắc hẳn là ba mẹ nhưng người bên kia điện thoại lại là Thang Dĩnh.
“Không thể nào,” Thang Dĩnh vừa nghe giọng của cô đã hét lên, “Đã gần mười một giờ rồi mà em còn đang ngủ?!”
“… Không được sao?”
“Không có gì, chỉ bội phục giờ sinh học của em, chị thường thường bảy giờ đã dậy rồi… Không biết có phải do đã già rồi không.” Câu cuối cùng như là lẩm bẩm một mình.
“…”
“Chị vừa đọc kì truyện tiếp theo mới ra của Hạng Phong, tạp chí kia là do công ty em xuất bản à?”
“Vâng.”
“Tiết lộ cho chị chút nội dung kì sau đi.”
“Không được.”
“Em không nể tình chị em ba mươi năm của chúng ta sao…” Giọng Thang Dĩnh cầu xin nghe rất giả dối.
“Không phải em không muốn, mà chính em cũng không biết, bởi vì anh ta còn chưa giao bản thảo - thậm chí cả nội dung kì đầu tiên của anh ta em cũng chưa từng xem qua.”
“Cái gì? Như vậy mà em có thể làm biên tập của anh ta sao?!”
Lương Kiến Phi trợn mắt, Thang Dĩnh cũng thế, Lý Vi cũng vậy, cô rất muốn hét lớn một tiếng: Điều này căn bản không phải là công việc của tôi mà!
Cô vừa định gác điện thoại, giọng điệu Thang Dĩnh bỗng nhiên mềm mỏng, nói: “Anh ta viết thật sự không tồi, ở trong chuyên mục chị đang viết đề cử anh ta.”
“… Vậy cốt truyện đó như thế nào?”
“Cốt truyện là về cô gái kỳ bí, tương tự với ‘Ong chúa’.”
“Ong chúa…” Cô nghĩ một lúc mới nhớ ra đó là tác phẩm của Seishi Yokomizo, lại nói, tác giả này cũng thường dùng tính cách của người phụ nữ để đại diện tội ác.
“Chị không biết truyện này sẽ dài bao nhiêu nhưng nếu hoàn thành, tới khi xuất bản sẽ không thua kém các truyện khác.”
“Thang Dĩnh,” Kiến Phi nhịn không được nói, “Chị thật sự thích sách của anh ta đến thế à?”
“Không thể nói rõ, kỳ thật chị ngày càng cảm thấy hứng thú với anh ta, muốn đọc sách của anh ta để hiểu thêm về con người của anh ta mà thôi.”
“Con người của anh ta?...” Cô nhấn âm cuối rất dài, nghe ra có vẻ ái muội.
“À… không phải như em nghĩ đâu!”
“Phải không…”
“Anh ta chính là loại đàn ông rõ ràng có sức hấp dẫn với chị nhưng chị lại không muốn chạm vào.”
“Cách nói của chị tự mâu thuẫn rồi.”
“Con người vốn chính là mâu thuẫn đấy.”
"..."
“Chị cảm thấy hứng thú với anh ta nhưng không phải là tình cảm của người phụ nữ đối với người đàn ông, mà đơn giản là sự hấp dẫn giữa người với người, chị muốn biết anh ta là người như thế nào, nhưng chị hiểu được anh ta không thích hợp với chị.”
“… Rất hiếm khi đầu óc chị lại thanh tỉnh như vậy.”
“Cám ơn!” Thang Dĩnh ở đầu kia điện thoại cười khanh khách, cuối cũng đưa ra một kết luận, “Anh ta là loại người thế này, hoặc là giống như xử nam đơn thuần yêu em, nếu không thì là loại đàn ông rõ ràng có thể đem em ra trêu đùa.”
“Cái này thực sự là… so sánh rất kỳ lạ.”
“Em biết em không phải đối thủ của anh ta, cho nên đối với anh ta không hề vọng tưởng.”
Kiến Phi bật cười: “Chị nói thật giống như tình cảm cũng có thể kiềm chế được.”
“Có thể…” Thang Dĩnh bình tĩnh trả lời, “Nhiều lúc, vẫn có thể.”
“…” Thật vậy chăng?
“Cho nên, đừng nghĩ tới Trì Thiếu Vũ nữa!”
Kiến Phi dở khóc dở cười: “Nếu chị không nhắc tới cái tên này trước, em gần như đã quên.”
“À, vậy thì tốt.” Khi Thang Dĩnh nói lời này lại có phần thông minh giống như Hermione Granger. (nhân vật trong Harry Potter)
“Chị đã gây rối xong chưa?”
“Coi như là tạm xong đi. Đúng rồi, chữ ký mà chị muốn đâu?”
“… Em đã hỏi qua anh ta, nhưng anh ta không chịu ký cho em.”
“Em nói là, em chịu trách nhiệm biên tập cho anh ta mà ngay cả một quyển sách của anh ta từng ký qua em cũng không có?” Thang Dĩnh ngạc nhiên.
Chuyện này rất đáng kinh ngạc sao? Kiến Phi nhớ rằng Hạng Phong cũng từng hỏi qua câu này, cô không khỏi ngỡ ngàng.
“…Này,” đầu kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói, “Em không biết là anh ta đang phát cáu với em sao?”
“Cái gì?”
“Em không giữ sách có chữ ký của anh ta, cho nên anh ta mới không chịu ký cho em.”
“…” Phải vậy không?
“A…” Giọng Thang Dĩnh nghe ra rất lạ lùng, như là phát hiện bí mật gì đó, cô tràn đầy hăng hái rồi lại không chịu nhiều lời.
Thảo luận vấn đề kỳ lạ này không ra kết quả gì cả, nên hai người kiên quyết gác điện thoại.
Lương Kiến Phi buông ống nghe, cô suy nghĩ lời nói của chị họ, Hạng Phong sẽ thực sự giận cô vì cô không giữ quyển sách có chữ ký nào của anh ta sao? Nhưng… Anh ta tuyệt đối không thể giống như trẻ con làm nũng như thế chứ!
Một Hạng Phong đang hờn dỗi?!
Cô không thể tưởng tượng được, bình thường người như thế là cô mới đúng, anh thường thường chọc cô nổi trận lôi đình rồi lại giận mà không dám nói gì.
Cô đưa tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong có ba quyển sách, đều là những sách bán chạy của Hạng Phong từ mấy năm nay do cô tự mình biên tập. Cô lật qua trang bìa, ở trang đầu tiên của quyển sách, trên tờ giấy có in ấn tên sách, có người dùng bút máy màu đen viết một câu:
Cho người ăn mì vằn thắn còn thêm hành. Hạng Phong.
Cô lại mở ra hai quyển khác, ở vị trí giống vậy cũng có nét chữ, chẳng qua nội dung khác nhau. Cô kinh ngạc nhìn, sau đó cười khổ.
Sớm biết thế, cô hẳn đã nói với anh: cô có giữ lại, cùng lắm, chỉ có ba quyển mà thôi.
Buổi chiều hôm nay, Kiến Phi đến nhà bạn thân Bảo Thục và Dư Chính để thăm hai vợ chồng và đứa con gái một tuổi của họ.
Trước kia, cô không có cảm giác gì với trẻ con, cảm thấy chúng rất phiền toái, nhưng khi tuổi ngày càng lớn, cô lại tự nhiên nảy sinh cảm giác yêu thích trẻ con, cô thường mua quà tặng chúng, có lẽ bởi vì ngoài điều đấy ra cô không biết làm chuyện gì khác.
Cô đang lo lắng không biết có nên đi học một cái gì đó mới mẻ, như là làm gốm hoặc lắp ráp vải linh tinh, tuy rằng nghe có vẻ thê thảm, nhưng cô đã có ý niệm cam chịu số phận đối với cuộc sống của chính mình, nói không chừng, cô không bao giờ dành tình cảm cho ai nữa, nói không chừng, cô chỉ muốn sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
“Thật vậy sao?” Bảo Thục nghe ý tưởng của cô, đặt con gái lên sô pha, quay đầu nói, “Tớ vẫn luôn muốn đi học lắp ráp vải đấy.”
“Đó là cái gì?” Dư Chính hiện nay đã là nhà thiết kế rất có uy tín, nghi hoặc hỏi.
“Chính là đem những màu sắc khác nhau, hoa văn, bề mặt vải được thiết kế khâu lại cùng một chỗ, tạo thành các hình vẽ, thậm chí có thể đạt hiệu quả như vẽ lên tường.” Kiến Phi giải thích.
“Nghe ra thật… nhàm chán.” Đây là kết luận của người đàn ông.
“Anh biết cái gì,” Bảo Thục sẵng giọng, “Không chỉ là dựa vào thiết kế, cũng phải nhìn cả thủ công, tác phẩm ga trải giường được lắp ráp lại từ vải của thợ may chuyên nghiệp thậm chí có thể bán được hơn mười vạn đấy.”
Ý tứ của Bảo Thục là, đừng xem thường sức sáng tạo của phụ nữ, nhưng Dư Chính lại bình tĩnh trả về một câu: “Cho dù có là nghệ thuật thật đi nữa, đó cũng chỉ là một tấm ga trải giường thôi.”
Bảo Thục cắn răng nhưng lại không nghĩ ra nên phản bác như thế nào.
“Ha ha,” Kiến Phi hòa giải, “Phụ nữ đều nhàm chán như vậy.”
Dư Chính cười rộ lên, đi tới ghế sô pha, vỗ yêu mặt con gái, nói: “Bé à, về sau ngàn vạn lần con không được học mẹ con… Bằng không đời này của con liền xong rồi.”
Cô bé mở to mắt như hiểu như không, bỗng nhiên gật đầu, cô bé chọc cho Kiến Phi và Dư Chính cười khanh khách, Bảo Thục lại cắn răng chịu đựng ra vẻ không phục.
Kiến Phi dụi dụi khóe mắt, cô hâm mộ bạn thân có gia đình đầm ấm hạnh phúc như vậy, cô lại không khỏi cảm thấy tiếc cho mình. Nếu cô và Trì Thiếu Vũ có thể tốt đẹp, hôm nay họ sẽ có cảnh tượng như thế này không?
Chuông cửa vang lên, Dư Chính đi mở cửa, một lát sau anh ta đi vào, có chút băn khoăn nhìn Kiến Phi.
“Anh sao vậy, ai thế?” Bảo Thục hỏi.
“Là…”
“…Là tớ.” Trì Thiếu Vũ theo sau Dư Chính đi vào, lúc nhìn thấy Lương Kiến Phi anh ta cũng không khỏi ngẩn người.
Cứ như thế đến vài giây, trong phòng khách nhà họ Dư im lặng tới nỗi chỉ nghe thấy âm thanh của máy điều hòa, giống như không ai dám mở miệng trước đánh vỡ cục diện ngượng ngùng này, để tránh trở nên tệ hơn.
“Các cậu…muốn đánh nhau sao?” Bảo Thục ôm con gái bình tĩnh hỏi.
“?”
Lúc đầu nét mặt Bảo Thục không có biểu cảm gì trên khuôn mặt sau đó bỗng nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn: “Bé của chúng tớ thích nhất là xem người ta đánh nhau!”
Trì Thiếu Vũ kéo khóe miệng, rốt cục cũng đã bớt kinh ngạc, anh ta hài hước nói: “Cậu muốn nói là người đánh nhau hay là ‘yêu tinh đánh nhau’?”
“...”
Dù thế nào đi nữa, sau câu nói đùa của Trì Thiếu Vũ, cả người Kiến Phi được nới lỏng ra. Có lẽ dứt bỏ ân oán tình cảm trong vài năm qua, anh ta vẫn là Trì Thiếu Vũ, cô cũng vẫn là Lương Kiến Phi. Cô chưa bao giờ có loại ý nghĩ “chia tay cũng có thể làm bạn tốt”, thế nhưng giữa bọn họ còn những người bạn chung, chỉ cần anh ta không vượt quá phép tắc thông thường, cô sẵn lòng hòa hợp với anh ta trong trường hợp thế này tại đây, ít nhất không cần thiết để bạn bè vì bọn họ mà cảm thấy khó xử hoặc lo lắng.
Cô không cố ý bắt chuyện với anh ta, nhưng cũng không có ý lảng tránh, hết thảy đều tự nhiên như ban đầu, lúc ăn cơm chiều anh ta kể chuyện vài năm qua ở Australia, cô cũng nói một chút về phong tục và cuộc biểu tình thị uy phản đối chính phủ ở Thái Lan, nhưng chuyện cô làm biên tập cho Hạng Phong lại có nhiều hứng thú nhất.
“Tớ có điều muốn hỏi,” Kiến Phi nhịn không được nói, “Đàn ông ai cũng đọc sách của Hạng Phong sao? Anh ta thực sự được hoan nghênh như vậy?”
Dư Chính dường như không muốn thừa nhận mức độ yêu thích đối với Hạng Phong nhưng anh ta thành thật nói: “Anh ta viết rất khá.”
Kiến Phi miễn cưỡng trợn mắt: “Tớ nghĩ cũng chỉ có đàn ông là thích đọc.”
“Vì sao?” Trì Thiếu Vũ mấy năm không ở trong nước nên cũng chưa biết đến tên tuổi của nhà văn có tiểu thuyết bán chạy nhất này.
“Bởi vì anh ta thường viết ‘tội ác’ là từ phụ nữ mà ra.”
Dư Chính cười rộ lên: “Cậu có phải quá nhạy cảm hay không thế?”
Kiến Phi liếc nhìn anh ta: “Thị lực của mình không đến nỗi như vậy.”
“Đúng rồi,” Bảo Thục nói với Trì Thiếu Vũ, “Cậu phải nghe tiết mục radio của bọn họ, mỗi lần đều khiến người nghe có cảm giác đổ mồ hôi lạnh, nhưng lại cực kì thú vị, thính giả vì hy vọng được nghe bọn họ tranh luận thật sự trong tiết mục nên mới yên lặng kiên trì nghe đài tới tận bây giờ đấy.”
“Tiết mục radio?” Trì Thiếu Vũ mở to mắt nhìn Kiến Phi.
Cô gật đầu: “Tớ không biết giám chế tiết mục nghĩ như thế nào, giống như nếu tớ và anh ta càng hung hăng, nói móc đối phương càng lợi hại thì anh ta lại càng cao hứng.”
“Bởi vì tỷ suất nghe đài.” Dư Chính nói ra trọng điểm.
“Có lẽ thế…” Cô hậm hực mím môi.
Vừa quay đầu, Trì Thiếu Vũ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, anh ta như muốn nhìn ra tâm sự trong mắt cô. Cô vội vàng dời tầm mắt, chuyên tâm ăn thức ăn trong chén.
Bữa cơm này diễn ra thật lâu, bởi vì bạn bè lâu năm luôn có nhiều chủ đề để tán gẫu. Kiến Phi còn nhớ buổi tối một ngày trước khi cô nhập học trung học, ba cô nói:
“Bạn học thân nhau, trong đó có một số người, nói không chừng chính là bạn bè cả đời của con.”
Lúc ấy cô không hiểu ý của ba mình, nhưng giờ xem ra, câu kia thật sự có tầm nhìn xa.
Chín giờ, bé con buồn ngủ ngáp mấy cái, Lương Kiến Phi mới nghĩ đến chuyện rời khỏi. Trì Thiếu Vũ cũng tỏ vẻ phải đi về, hai người đều đi đến trước cửa thay giày, thật giống như bọn họ cùng nhau tới, cho nên hiện tại cũng muốn cùng nhau đi.
“Tạm biệt.” Dư Chính ôm con gái trong lòng vẫy tay với bọn họ, bé con dường như không còn chút sức lực nào nữa, dựa đầu vào vai ba nhắm mắt.
“Trì Thiếu Vũ,” Bảo Thục ở phía sau Dư Chính nháy mắt ra hiệu, “Cậu giúp mình đưa Kiến Phi về nhé.”
Với sự phân chia này, hai người dở khóc dở cười liếc nhau một cái, họ quyết định rời đi trước rồi nói sau.
“Anh không cần đưa tôi về đâu, tôi lái xe tới.” Trong thang máy, Lương Kiến Phi nói.
“Anh cũng đoán thế.” Anh ta mỉm cười.
“…”
“Cho dù em không lái xe đến, cũng sẽ tùy tiện tìm một lý do nào đó mà kiên trì đi về nhà một mình.”
“?”
“Bởi vì trên mặt em viết bốn chữ - ‘cách xa tôi ra’”. Trì Thiếu Vũ cười rộ lên.
“Thật sao?” Kiến Phi trừng to mắt, “Bên trái hay là bên phải?”
Anh ta cười lớn hơn nữa, đường nét ở trên mặt vẫn tuấn tú như trước: “Em biết không… Lần này trở về gặp em, anh cảm thấy em rất khác biệt so với tưởng tượng của anh.”
“Có gì khác?” Cô bắt đầu tìm chìa khóa xe trong ba lô.
Anh ta dịu dàng nói: “Anh cảm thấy, so với tưởng tượng của anh, em… cởi mở hơn.”
Cô cười như không cười: “Phụ nữ có hôn nhân thất bại nhất định phải hối hận, tẻ nhạt sao?”
“Anh không phải có ý này,” anh ta lập tức nói, “Anh chỉ là… Lúc trước, anh sợ chính mình làm tổn thương em, còn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của em, nhưng giờ nhìn lại, so với tưởng tượng của anh em tốt hơn nhiều rồi.”
Lương Kiến Phi nắm chìa khóa xe trong tay, cô ngẩng đầu, nụ cười vừa rồi, giờ khắc này hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện: “Cho nên, anh liền cảm thấy yên tâm thoải mái? Cảm thấy thật ra chính anh chẳng làm chuyện gì quá đáng với tôi sao?”
“Anh…” Anh ta nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn không nói được lời nào.
“Trì Thiếu Vũ,” cửa thang máy đã mở ra, cô đi ra ngoài rồi xoay người nhìn anh ta, “Cho dù hiện tại tôi vẫn không cho rằng khi đó anh hoàn toàn không yêu tôi nên mới nảy sinh quan hệ với người khác. Anh vẫn yêu tôi cho nên mới không đồng ý ly hôn…”
“…”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người anh yêu nhất chính là bản thân mình!” Nói xong, cô đi về phía xe mình, không quay đầu lại, không do dự, thậm chí dừng một chút cũng không có.
Thành phố lúc về đêm luôn được vô số ngọn đèn bao quanh, cái to cái nhỏ, hình dạng khác nhau, có một số ngọn đèn chiếu lên người thật ấm áp cũng có chút lạnh lẽo. Ban đêm rất quen thuộc với cô, nếu ban ngày mọi thứ có thể được che dấu thì ban đêm sẽ không kiêng nể gì mà bị lộ ra, giả dụ như… cô độc, hay là trống vắng.
Khi mới ly hôn, Lương Kiến Phi thường tham gia đàn đúm, hoặc cùng một số người đi club để mua vui. Cuộc sống như thế có thể nói là hoàn toàn thối nát, cô uống rất nhiều rượu, thường uống đến mức nôn ra, nhưng may mắn là những người đi cùng cô có lương tâm, cho dù cô uống say không biết gì, họ cũng sẽ đưa cô an toàn trở về nhà. Cô đã trải qua những ngày đen tối như thế, cô không biết vì sao một người luôn biết nghe lời như cô lại trở nên như vậy, là trả thù? Hoặc chính là phát tiết?
Cũng không hẳn.
Có lẽ sâu bên trong nội tâm, cô muốn nghĩ rằng giữa đàn ông và phụ nữ có cùng bản chất. Cô thật sự muốn phóng túng bản thân, nhưng lại không có cơ hội, cũng không có dũng khí làm những chuyện như thế. Cuối cùng, giữa lúc bấp bênh cuộc đời, cô nhận ra rằng, hai người kết hôn, bất luận do tình cảm thật sự hoặc là tuỳ tiện, họ đều là muốn sưởi ấm cho nhau - là một người muốn có thứ gì đó của người khác, có thể là tình yêu, có thể là tiền tài, cũng có khả năng chỉ là một cuộc gặp gỡ mà thôi.
Sau khi hiểu được điều này, nội tâm của cô ngược lại trở nên yên ổn, không phải bởi vì cô đã tìm được đáp án - mà điều này căn bản không phải là một đáp án - là vì, cô phát hiện ra bản thân mình và Trì Thiếu Vũ khác nhau. Thứ cô ước ao là tình yêu, còn anh ta thì mong mỏi nhiều hơn thế.
Vì vậy bọn họ có lẽ trước sau cũng chia tay, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng hiểu được điều này, cũng không có nghĩa là từ nay về sau cô sẽ sống dễ chịu hơn, trái lại, mỗi khi ngọn đèn chiếu sáng rực rỡ, cô lại cảm thấy cô độc vô biên vô hạn, giống như đứng trên nóc nhà cao nhất thành phố nhìn xuống phía dưới, không thể tìm được một lý giải xác đáng về cô, về con người của cô.
Cô cũng không giống như Hạng Phong nói không dành thời gian cho tình yêu, trên thực tế cô đã từng rất tích cực, cố lấy dũng khí để tìm người tiếp theo có thể khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc, nhưng cô không tìm được, hay nói thẳng ra, thường thường trước khi cô bắt đầu xuất phát, người ta đã vội đóng cánh cửa lại với cô.
Cô hẳn là thất bại, hẳn là nổi giận nhưng không có. Cũng chính vì thế cô không tích cực nữa, cố gắng sống một mình như một thói quen.
Lương Kiến Phi đậu xe trong gara, rời khỏi tầng hầm, ở bên kia đường có cửa hàng tiện lợi, cô băng qua đường để mua mì ăn liền. Lúc chờ tính tiền, bên cạnh quầy thu ngân có báo và tạp chí, tạp chí do Lý Vi phụ trách vừa vặn đặt ở hàng đầu tiên, cô tiện tay cầm một quyển đặt lên quầy tính tiền.
Về nhà tắm qua rồi nằm trên giường, cô lấy quyển tạp chí, cô nhìn hai chữ trên trang bìa “Hạng Phong” thấy mà giật mình. Cô bắt đầu đọc truyện mới của anh, tựa là《Người lang thang trên nóc nhà》, giống như lời Thang Dĩnh, cốt truyện là về “người phụ nữ thần bí”, hễ có quan hệ với người đàn ông nào thì người đó liền gặp bất hạnh.
Cô là một người có sức quyến rũ mà người khác không thể nói rõ được, rõ ràng đã ba mươi tuổi, nhưng khi khiếp sợ lại như cô gái mười tám tuổi, nhưng so với cô gái thì kiên định hơn. Như vào giây phút này, ở trong phòng khách, cô ngồi trên sô pha, lưng vô lực tựa vào ghế, ánh mắt đờ đẫn, hơi khẽ cau mày, có lẽ nghĩ cái gì đó, có lẽ cái gì cũng không muốn nghĩ… Nét mặt cô như vậy, bất cứ người đàn ông nào cũng muốn tiến lên an ủi cô.
…
Di động bỗng nhiên đổ chuông, Lương Kiến Phi không tình nguyện dời ánh mắt, là… Hạng Phong gọi tới.
“A lô?...”
“Là tôi.” Lúc bọn họ gọi điện thoại, rất ít khi nói tên, luôn nói một câu không đầu không đuôi như thế.
“Ừ,” cô nhếch miệng, “Tôi biết.”
“Tôi muốn hỏi ngày phải giao bản thảo là ngày nào, lần trước cô chưa nói.” Anh hết sức tự nhiên nói với cô sau sự kiện cô uống say gọi cho anh.
“À…” Cô bối rối ngồi dậy tới ba lô tìm sổ tay ghi công việc, tìm mãi mới được một tờ giấy nhưng cô không biết khi nào mình đã ghi lại ngày giao bản thảo, “Là… Một tuần sau.”
“… Gấp như vậy?”
“Ừ,” cô thở dài, “Là do chủ biên mới của chúng tôi yêu cầu.”
Dựa vào kinh nghiệm, cô biết có thể kéo dài hơn một tuần nhưng cô không muốn nói ra.
“À.” Lúc này, anh không nói câu “tôi sẽ cố gắng hết sức” nữa.
“...”
“Tạm biệt.”
“Này,” cô gọi anh lại, “Tôi đang đọc kì truyện tiếp theo của anh.”
“…Ừm.” Anh mơ hồ phát ra âm thanh.
“Tôi muốn hỏi…”
“?”
“Người đàn ông và phụ nữ trong kì đó là sao, là công cụ lợi dụng nhau sao?”
Hạng Phong trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Vì sao cô lại hỏi như vậy?”
“Sách của anh không phải đều viết như thế sao,” cô nói, “Một người phụ nữ xinh đẹp tất nhiên có bản lĩnh mê hoặc đàn ông, vì thế những người đàn ông đó giống như một lũ ngốc quỳ chân dưới váy của cô ta, cho dù bị lừa gạt cũng ngây ngô, không hề phát giác.”
“…”
“Nhưng chính những người đàn ông đó là người tốt sao, bọn họ cũng ham mê sắc đẹp thôi, cho nên nói đến cùng, quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ là lợi dụng nhau?”
Ở đầu bên kia điện thoại, tiểu thuyết trinh thám gia khẽ cười lên: “Có lẽ giống như lời cô nói, nhưng cũng không hẳn thế. Một người nếu muốn có được điều gì đó ắt phải trả giá. Tôi nghĩ đây mới là bản chất của một mối quan hệ. Nhưng cô không thể nói một cách không công bằng rằng đó là lợi dụng. Một đôi nam nữ yêu nhau đều muốn tìm căn cứ xác minh tình cảm của đối phương, bọn họ nguyện ý dùng toàn bộ tình cảm của mình để đổi lấy tình cảm của đối phương, điều này theo ý nghĩa nào đó gọi là ‘trao đổi’, nhưng không phải là lợi dụng. Lợi dụng là chỉ tiêu phí một chút hoặc căn bản là không hề tiêu phí mà đổi lấy toàn bộ của người khác.”
“… Lần đầu tiên tôi nghe giải thích về mối quan hệ tình yêu như thế.” Cô hơi kinh ngạc.
“Tình yêu là một điều… rất phức tạp nhưng cũng rất đơn giản.”
Kiến Phi chợt nhớ tới vấn đề Thang Dĩnh kêu cô hỏi: Hạng Phong thích người phụ nữ như thế nào?
Cô do dự trong chốc lát, vẫn quyết định không hỏi. Cô không muốn đụng chạm đến sự riêng tư của anh, đối với cô mà nói, Hạng Phong giống như “cô gái thần bí” dưới ngòi bút của anh, tràn ngập huyền bí khó lường… Sức hấp dẫn, giống như là càng đến gần anh lại càng dễ dàng mở ra chiếc hộp Pandora.
“Này,” anh bỗng nhiên nói, “Nếu có cơ hội, cô nên đi xem cầu thang đàn dương cầm ở Stockholm đi.”
Nói xong, anh liền gác máy, ngay cả một câu tạm biệt cũng không có - hay là vừa rồi anh đã nói qua?
Lương Kiến Phi chớp mắt nhìn màn hình di động, anh vừa nói đến cầu thang đàn dương cầm? Ai? Cô sao? Là anh? Hay là…
Bọn họ?
【Hạnh phúc là nguồn gốc mọi hoạt động của nhân loại, chúng ta vì hạnh phúc mà sinh ra, vì hạnh phúc mà chết, nó chi phối cuộc sống của chúng ta, làm chủ tư tưởng. Nhưng mà con người vì hạnh phúc cũng có thể làm ra chuyện thống khổ hơn gấp trăm lần: phản bội, nói dối, hãm hại, ác ý…
Ứng với câu nói: Những gì xấu xa nhất đều sinh ra từ những gì tốt đẹp nhất.
Tôi dùng hết sức mình theo đuổi hạnh phúc, nhưng trong một thời khắc nào đó, tôi đành lòng buông tha, bởi vì tôi hiểu được, thế giới này còn những điều khác so với “hạnh phúc” càng đáng để tôi phải kiên trì, càng khiến tôi không thể bỏ qua…
Đó chính là, tôn nghiêm và niềm tin.
Alpha】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.