Chương 26:
Thẩm Trung Ngư
09/04/2024
Năm nay tất cả học viện của đại học Ngũ Hải tổng cộng tuyển được không đến ba ngàn sinh viên, bởi vì dù sao ở thành phố A, đại học Ngũ Hải vẫn là một trường đại học không mấy nổi tiếng.
Học sinh được điểm cao thường sẽ đăng ký vào các trường đại học xung quanh, tuyệt đối sẽ không đến Ngũ Hải, mặc dù văn phòng tuyển sinh đã cố gắng hết sức gọi điện thoại mời chào học sinh, nhưng đại đa số đều bị coi là điện thoại lừa đảo và bị tố cáo.
Thầy Lý của văn phòng tuyển sinh đã đổi ba số điện thoại di động trong mùa hè này.
Đại học Ngũ Hải lại không muốn hạ thấp mức điểm chuẩn trúng tuyển của mình, dẫn đến cuối cùng chỉ tuyển được khoảng ba ngàn người.
Tỉnh Dĩ cầm danh sách chủ nhiệm lớp đưa, phát hiện điểm nhập học của mình không phải là số điểm cao nhất đầu vào của chuyên ngành này, còn có một chàng trai có thành tích cao hơn cô tròn mười điểm, còn người có thành tích hạng ba cũng ít hơn cô vừa vặn mười điểm, xuống chút nữa, thành tích của mọi người không chênh lệch quá nhiều.
Tỉnh Dĩ lại nghiêm túc nhìn phiếu điểm một lần nữa, khó tránh khỏi có chút tò mò về chàng trai tên Nhung Lương Cát này rốt cuộc là người như thế nào.
Chuyên ngành của bọn họ là Pháp luật, theo lý thuyết người có tổng thành tích chuyên ngành đứng thứ nhất và thứ hai sẽ không được phân vào cùng một lớp, nhưng bởi vì bọn họ năm nay chỉ tuyển được hơn ba mươi người cho khoa này, cho nên hai người được phân vào cùng một lớp.
Khi Tỉnh Dĩ còn chưa kịp nhớ tên toàn bộ bạn học, huấn luyện quân sự đã bắt đầu.
Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, đã có bạn học bị say nắng mà ngất xỉu, sau đó được các bạn trong lớp đưa qua một bên nghỉ ngơi.
Tỉnh Dĩ bởi vì tố chất thân thể mạnh mẽ, cho nên vẫn chống đỡ được.
Buổi tối hôm đó, Khâu Cự dùng vẻ mặt như đi đưa đám gọi điện thoại tới: "A Dĩ, có lẽ tớ không kiên trì nổi mười lăm ngày."
Anh học ba năm cấp ba, hầu hết thời gian là ở trong phòng không đi ra ngoài, còn thường xuyên trốn tiết không đi học, giống như một ma cà rồng sợ ánh sáng nên không thể bước chân ra khỏi nhà, bây giờ phải trải qua đợt huấn luyện quân sự mười lăm ngày, ngày nào cũng phải đứng cả ngày dưới ánh mặt trời, Khâu Cự cảm thấy chuyện này quá thử thách đối với anh ta.
"Làm gì có mười lăm ngày, không phải chỉ còn mười bốn ngày sao?" Tỉnh Dĩ cười hỏi lại anh ta.
"A Dĩ..." Khâu Cự tiếp tục gào lên, "Aaaaaaaa huấn luyện quân sự khi nào thì kết thúc vậy chứ?!"
Tỉnh Dĩ dựa vào ban công nhỏ trong hành lang, cười nghe anh nói chuyện, bạn học đi ngang qua nhìn thấy cô, tò mò hỏi: "Bạn trai à?"
Tỉnh Dĩ ngẩn người, sau đó nhịn không được nhếch môi nở nụ cười với mọi người, cô tùy ý phẩy tay áo nói: "Không phải không phải, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi."
Cô gái kia lộ ra nụ cười đã hiểu, vươn tay ra hiệu OK với Tỉnh Dĩ, cũng không biết là hiểu thật hay đã tự biên tự diễn hiểu nhầm điều gì đó rồi.
Tỉnh Dĩ dùng một cánh tay chống ở phía sau lưng, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Khâu Cự: "Sau này cậu kiểu gì cũng phải đứng trên bàn mổ, ít cũng phải mấy tiếng đồng hồ, đây coi như là trải nghiệm trước cho quen."
Học sinh được điểm cao thường sẽ đăng ký vào các trường đại học xung quanh, tuyệt đối sẽ không đến Ngũ Hải, mặc dù văn phòng tuyển sinh đã cố gắng hết sức gọi điện thoại mời chào học sinh, nhưng đại đa số đều bị coi là điện thoại lừa đảo và bị tố cáo.
Thầy Lý của văn phòng tuyển sinh đã đổi ba số điện thoại di động trong mùa hè này.
Đại học Ngũ Hải lại không muốn hạ thấp mức điểm chuẩn trúng tuyển của mình, dẫn đến cuối cùng chỉ tuyển được khoảng ba ngàn người.
Tỉnh Dĩ cầm danh sách chủ nhiệm lớp đưa, phát hiện điểm nhập học của mình không phải là số điểm cao nhất đầu vào của chuyên ngành này, còn có một chàng trai có thành tích cao hơn cô tròn mười điểm, còn người có thành tích hạng ba cũng ít hơn cô vừa vặn mười điểm, xuống chút nữa, thành tích của mọi người không chênh lệch quá nhiều.
Tỉnh Dĩ lại nghiêm túc nhìn phiếu điểm một lần nữa, khó tránh khỏi có chút tò mò về chàng trai tên Nhung Lương Cát này rốt cuộc là người như thế nào.
Chuyên ngành của bọn họ là Pháp luật, theo lý thuyết người có tổng thành tích chuyên ngành đứng thứ nhất và thứ hai sẽ không được phân vào cùng một lớp, nhưng bởi vì bọn họ năm nay chỉ tuyển được hơn ba mươi người cho khoa này, cho nên hai người được phân vào cùng một lớp.
Khi Tỉnh Dĩ còn chưa kịp nhớ tên toàn bộ bạn học, huấn luyện quân sự đã bắt đầu.
Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, đã có bạn học bị say nắng mà ngất xỉu, sau đó được các bạn trong lớp đưa qua một bên nghỉ ngơi.
Tỉnh Dĩ bởi vì tố chất thân thể mạnh mẽ, cho nên vẫn chống đỡ được.
Buổi tối hôm đó, Khâu Cự dùng vẻ mặt như đi đưa đám gọi điện thoại tới: "A Dĩ, có lẽ tớ không kiên trì nổi mười lăm ngày."
Anh học ba năm cấp ba, hầu hết thời gian là ở trong phòng không đi ra ngoài, còn thường xuyên trốn tiết không đi học, giống như một ma cà rồng sợ ánh sáng nên không thể bước chân ra khỏi nhà, bây giờ phải trải qua đợt huấn luyện quân sự mười lăm ngày, ngày nào cũng phải đứng cả ngày dưới ánh mặt trời, Khâu Cự cảm thấy chuyện này quá thử thách đối với anh ta.
"Làm gì có mười lăm ngày, không phải chỉ còn mười bốn ngày sao?" Tỉnh Dĩ cười hỏi lại anh ta.
"A Dĩ..." Khâu Cự tiếp tục gào lên, "Aaaaaaaa huấn luyện quân sự khi nào thì kết thúc vậy chứ?!"
Tỉnh Dĩ dựa vào ban công nhỏ trong hành lang, cười nghe anh nói chuyện, bạn học đi ngang qua nhìn thấy cô, tò mò hỏi: "Bạn trai à?"
Tỉnh Dĩ ngẩn người, sau đó nhịn không được nhếch môi nở nụ cười với mọi người, cô tùy ý phẩy tay áo nói: "Không phải không phải, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi."
Cô gái kia lộ ra nụ cười đã hiểu, vươn tay ra hiệu OK với Tỉnh Dĩ, cũng không biết là hiểu thật hay đã tự biên tự diễn hiểu nhầm điều gì đó rồi.
Tỉnh Dĩ dùng một cánh tay chống ở phía sau lưng, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Khâu Cự: "Sau này cậu kiểu gì cũng phải đứng trên bàn mổ, ít cũng phải mấy tiếng đồng hồ, đây coi như là trải nghiệm trước cho quen."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.