Chương 26
Lạc Tịch
02/09/2023
Hôm nay có một tài khoản đột nhiên đăng weibo ảnh mình vô tình chụp được Bạch Lộ cùng người yêu khi đang ăn nướng.
Tài khoản đó chia sẻ rằng:
'Hôm đó tôi đi ăn nướng cùng bạn, ngồi bàn đối diện tôi có hai anh rất đẹp trai, ban đầu chỉ định chụp lại cho hội chị em có chuyện buôn thôi, nhưng ai ngờ khi người kia cởi khẩu trang ra, tôi mới nhận ra người đó là Bạch Lộ, tôi sốc lắm luôn ấy. Nhưng mà lúc đó đang trong khoảng thời gian nhạy cảm, tôi không muốn làm phiền anh ấy nên đành im lặng chụp một tấm hình. Mấy ngày sau buổi họp báo đó tôi mới biết thì ra người cùng đi với anh ấy hôm đó có thể là bạn trai của ảnh.'
Tấm hình vừa được đăng lên, mọi người ngay lập tức bùng nổ, hỏi chủ tus có thấy được dung mạo của bạn trai cậu không, cuối cùng chỉ nhận được cái lắc đầu của cô ấy. Cô ấy nói bởi vì người đó ngồi quay lưng với cô nên cô không thấy được. Có điều lúc người đó đeo khẩu trang cũng rất đẹp trai nha.
Bạch Lộ đọc xong bài đó liền cười nghiêng ngả, Giản Diệc Minh bất đắc dĩ thở dài một cái.
"Em cười cái gì vậy?"
"Bọn họ muốn nhìn thấy mặt anh, anh nghĩ em có cho không?"
"Anh không biết!"
Cậu đột nhiên nghiêm túc lại, giơ tay ôm lấy mặt anh, thấy anh ngơ ngác liền bật cười, hôn chụt vào môi anh một cái.
"Đương nhiên không thể cho xem rồi, bạn trai em là bảo bối, chỉ có em được ngắm thôi."
Hôm nay là sinh nhật Giản Diệc Minh, vốn định hai người cùng ra ngoài ăn một bữa nhưng đã bị mẹ Giản kéo về nhà.
Giản Diệc Minh sắc mặt không được tốt lái xe, Bạch Lộ ngồi bên cạnh thì nơm nớp lo sợ.
Mẹ Giản vừa mở cửa ra liền cười thật tươi, nắm lấy tay cậu kéo vào nhà, Giản Hạo Phong và Giản Tình cũng đang ở phòng khách, chỉ là không thấy ba Giản đâu. Bạch Lộ thở ra một hơi nhẹ nhõm, cậu không biết mình nên đối mặt với ba Giản như thế nào nữa.
"Ngồi xuống đi! Muốn ăn gì, mẹ làm cho con."
"Không cần đâu dì, cháu... à không, mẹ... hôm nay là sinh nhật của Diệc Minh mà, mẹ nên hỏi anh ấy mới đúng."
Bạch Lộ quay sang, đang định cầu cứu Giản Diệc Minh, cậu vẫn còn chưa quen với sự nhiệt tình của mẹ Giản, nhưng vừa quay đầu lại nhìn đã không thấy anh đâu, cậu cắn môi, cố nặn ra một nụ cười hết sức tự nhiên.
Anh được lắm.
Giản Diệc Minh đang ngồi đột nhiên bị Giản Hạo Phong kéo ra ngoài ban công, anh lấy một điếu thuốc lá, giơ ra trước mặt bác sĩ Giản, hỏi:
"Hút không?"
"Em là bác sĩ!"
"Ồ!"
"Anh cũng đừng hút thuốc nữa, có hại cho sức khỏe."
Giản Hạo Phong gật gật đầu, đem bao thuốc lá cất lại vào trong túi, tựa người lên lan can ban công.
"Gọi em ra đây có chuyện gì?"
"Chú khi nào thì định cầu hôn Tiểu Lộ, anh thấy hai đưa ở bên nhau lâu như vậy rồi, thật sự chỉ định như bây giờ thôi sao?"
"Em cũng nghĩ đến việc cầu hôn em ấy, nhưng không biết nên bày tỏ thế nào, anh có cách không?"
Giản Hạo Phong khẽ híp mắt, gió thổi qua làm mái tóc anh khẽ bay.
"Em hỏi tiểu Tình ấy, con bé chắc có cách, anh chỉ định hỏi ý chú như thế nào thôi."
"Vậy thì... sinh nhật em ấy đi. Sinh nhật em ấy em sẽ cầu hôn."
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì ba Giản từ thư phòng bước ra, ông nhìn Bạch Lộ một cái sau đó 'hừ' nhẹ.
Cậu cắn môi, khẽ cúi đầu.
Hạ Ý Văn thấy cậu như vậy thì khẽ vỗ nhẹ lên tay cậu, mỉm cười an ủi.
"Tính ông ấy như vậy đấy, con đừng để tâm."
"Vâng! Con không sao."
Giờ ăn tới, mọi người ai nấy đều ngồi vào chỗ của mình, bởi vì hôm nay là sinh nhật Giản Diệc Minh nên bàn ăn toàn là món anh thích, mà một trong số đó là do chính tay cậu làm.
Giản Diệc Minh vừa ăn cũng không quên gắp đồ ăn vào trong bát Bạch Lộ, bởi vì anh biết cậu nếu như cảm thấy không quen hoặc căng thẳng sẽ không chịu đụng đũa.
"Ăn cái này đi!"
"Anh cũng mau ăn đi, đừng lo gắp cho em."
Cậu mỉm cười một cái trấn an anh, ý nói mình không sao.
Không khí trên bàn ăn ngày một trùng xuống, để thay đổi không khí, Giản Tình liền lôi mấy đề tài thi đại học ra nói với cả nhà biết để mọi người cùng bàn luận.
"Mẹ, con muốn học thiết kế nội thất."
"Được đó nhóc con, học xong rồi ra làm việc cho công ty anh, thấy thế nào?"
"Em mới không thèm!"
Giản Tình bĩu môi liếc Giản Hạo Phong một cái.
Cả quá trình ba Giản đều không nói lấy một lời, ông chỉ ngồi im thong thả ăn cơm.
Đến thời gian quan trọng nhất, bánh kem được đưa ra, bên trên cắm hai cây nến số hai mươi chín, trên mặt bánh là dòng chữ chúc Giản Diệc Minh sinh nhật vui vẻ mà Bạch Lộ viết, mặc dù không được đẹp cho lắm nhưng cậu đã rất cố gắng rồi.
Giản Tình nhìn cái bánh không chớp mắt, cô chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi, có thể được ăn bánh kem mà cậu làm thì còn gì bằng nữa.
Giản Tình giơ điện thoại, chụp 'tách' một cái rồi cất đi.
"Anh, mau cầu nguyện đi!"
Giản Diệc Minh nhìn cái bánh một chút, sau đó lại nhìn ánh mắt mong chờ của cậu, anh khẽ khép mắt, thành tâm cầu nguyện sau đó thổi tắt nến.
Bánh được cắt sau đó chia ra, ba Giản và Giản Hạo Phong đều không thích ăn đồ ngọt cho nên không đụng vào, mẹ Giản thì ăn thử một đĩa sau đó không ăn nữa, chỉ còn lại Giản Tình là ăn nhiều nhất, cô vừa ăn vừa khen bánh ngon khiến Bạch Lộ ngại đến đỏ mặt.
"Anh thấy sao?"
"Ừm! Rất ngon."
Bạch Lộ cười hì hì, Giản Diệc Minh lấy cho cậu một miếng đưa tới trước miệng cậu, Bạch Lộ vui vẻ cắn một miếng, sau đó nhân lúc mọi người không để ý lén hôn anh một cái.
"Vẫn chưa kịp nói với anh, sinh nhật vui vẻ."
Giản Diệc Minh ban đầu hơi kinh ngạc nhưng sau đó khi lấy lại tinh thần, anh liền cúi xuống, áp môi mình lên môi cậu, eo và gáy bị người kia giữ lấy, Bạch Lộ giật mình, chỉ kịp phát ra tiếng 'a' nhẹ sau đó im bặt.
Ban đầu còn có chút lo sợ bị mọi người nhìn thấy, nhưng sau đó cậu dần bình tĩnh lại, mặc kệ trời có sập hay không, hôn trước đã rồi tính sau.
Giản Diệc Minh xoay người để người cậu dựa vào lan can trên ban công còn mình thì chắn cho cậu, bởi vì dáng người của Bạch Lộ tương đối nhỏ so với Giản Diệc Minh nên cậu hoàn toàn bị anh che lấp, chỉ còn thấy được cái tay đang ôm lấy cổ anh.
"Anh... ơi..."
Giản Tình định đi tìm Bạch Lộ hỏi cậu cô có thể ăn hết số bánh còn lại không nhưng không thấy cậu đâu, cô chỉ có thể đi tìm Giản Diệc Minh hỏi. Có điều sau khi thấy được cảnh này, cô liền quên mất mình định nói gì rồi quay đầu bỏ chạy, để lại không gian riêng cho họ.
Hai người tách nhau ra, Bạch Lộ dựa vào người Giản Diệc Minh thở dốc, đến khi ổn định lại được hơi thở mới đứng thẳng dậy.
Bác sĩ Giản khẽ hôn nhẹ lên mái tóc cậu, mỉm cười.
Thời gian cũng không còn sớm, vốn dĩ mẹ Giản định giữ hai người ở lại nhưng Giản Diệc Minh sợ cậu ở đây không quen sẽ mất ngủ nên kiên quyết dẫn cậu về nhà, mẹ Giản đành buông tha cho hai bọn họ.
Về đến nơi, Bạch Lộ như bị vắt kiệt hết sức lực liền nằm vật ra sô pha, Tiểu Đậu và Tiểu Ái nhảy lên người cậu kêu meo meo vài tiếng sau đó tìm một chỗ thoải mái nằm xuống.
Cậu vuốt vuốt lông Tiểu Ái, thấy nó hình như béo hơn bình thường thì phải, nhất là phần bụng to ra trông thấy.
"Giản Diệc Minh, anh lại xem này, có phải Tiểu Ái béo hơn rồi không?"
Bác sĩ Giản cầm theo một cốc nước đi ra từ nhà bếp, thấy cậu nói vậy thì đi đến xem thử, sờ sờ một chút thì kết luận.
"Nó có thai rồi!"
"Hả? Có thai?"
"Ừm! Uống nước đi!"
Bạch Lộ sốc tâm lý, vội bế Tiểu Ái lên một cách vô cùng cẩn thận, giơ tay chọt chọt bụng nó, Tiểu Ái mang thai rất nhạy cảm ở phần bụng, cho nên vừa có người đụng vào nơi đó nó liền há miệng đớp một cái.
"Á!"
Bạch Lộ bị cắn đau vội buông Tiểu Ái ra, đáng thương nhìn ngón tay mình bị thủng hai lỗ.
Giản Diệc Minh vội bước đến, đặt ly nước xuống bàn sau đó xem thử vết thương của cậu. May mà mèo nhà bọn họ đã được tiêm phòng rồi nên không có gì đáng lo ngại.
Bác sĩ Giản lấy hộp y tế trong nhà ra, sau đó giúp cậu xử lý vết thương một cách lưu loát.
"Đau không?"
"Không sao, bình thường em cũng bị nó cắn đầy."
"Ngốc!"
Bạch Lộ liếc nhìn Tiểu Ái đang yên vị trong cái ổ ấm áp của mình, cậu khẽ híp mắt, lia sang chỗ Tiểu Đậu.
"Giản Diệc Minh, anh nói xem, đứa bé... à không, rất nhiều đứa bé trong bụng Tiểu Ái liệu có phải của Tiểu Đậu không? Em nghe nói nhà bên cạnh cũng nuôi mèo..."
"Em thật là, đợi Tiểu Ái đẻ ra rồi sẽ biết thôi. Nào, mau đi ngủ!"
Giản Diệc Minh đứng dậy, bảo cậu đi ngủ, Bạch Lộ liền nằm 'bịch' xuống sô pha, nói:
"Em hết sức rồi, anh bế em đi!"
Bác sĩ Giản bất lực, thở dài một hơi cúi xuống, bế lấy Bạch Lộ đang cười hì hì kia lên trở về phòng.
Tài khoản đó chia sẻ rằng:
'Hôm đó tôi đi ăn nướng cùng bạn, ngồi bàn đối diện tôi có hai anh rất đẹp trai, ban đầu chỉ định chụp lại cho hội chị em có chuyện buôn thôi, nhưng ai ngờ khi người kia cởi khẩu trang ra, tôi mới nhận ra người đó là Bạch Lộ, tôi sốc lắm luôn ấy. Nhưng mà lúc đó đang trong khoảng thời gian nhạy cảm, tôi không muốn làm phiền anh ấy nên đành im lặng chụp một tấm hình. Mấy ngày sau buổi họp báo đó tôi mới biết thì ra người cùng đi với anh ấy hôm đó có thể là bạn trai của ảnh.'
Tấm hình vừa được đăng lên, mọi người ngay lập tức bùng nổ, hỏi chủ tus có thấy được dung mạo của bạn trai cậu không, cuối cùng chỉ nhận được cái lắc đầu của cô ấy. Cô ấy nói bởi vì người đó ngồi quay lưng với cô nên cô không thấy được. Có điều lúc người đó đeo khẩu trang cũng rất đẹp trai nha.
Bạch Lộ đọc xong bài đó liền cười nghiêng ngả, Giản Diệc Minh bất đắc dĩ thở dài một cái.
"Em cười cái gì vậy?"
"Bọn họ muốn nhìn thấy mặt anh, anh nghĩ em có cho không?"
"Anh không biết!"
Cậu đột nhiên nghiêm túc lại, giơ tay ôm lấy mặt anh, thấy anh ngơ ngác liền bật cười, hôn chụt vào môi anh một cái.
"Đương nhiên không thể cho xem rồi, bạn trai em là bảo bối, chỉ có em được ngắm thôi."
Hôm nay là sinh nhật Giản Diệc Minh, vốn định hai người cùng ra ngoài ăn một bữa nhưng đã bị mẹ Giản kéo về nhà.
Giản Diệc Minh sắc mặt không được tốt lái xe, Bạch Lộ ngồi bên cạnh thì nơm nớp lo sợ.
Mẹ Giản vừa mở cửa ra liền cười thật tươi, nắm lấy tay cậu kéo vào nhà, Giản Hạo Phong và Giản Tình cũng đang ở phòng khách, chỉ là không thấy ba Giản đâu. Bạch Lộ thở ra một hơi nhẹ nhõm, cậu không biết mình nên đối mặt với ba Giản như thế nào nữa.
"Ngồi xuống đi! Muốn ăn gì, mẹ làm cho con."
"Không cần đâu dì, cháu... à không, mẹ... hôm nay là sinh nhật của Diệc Minh mà, mẹ nên hỏi anh ấy mới đúng."
Bạch Lộ quay sang, đang định cầu cứu Giản Diệc Minh, cậu vẫn còn chưa quen với sự nhiệt tình của mẹ Giản, nhưng vừa quay đầu lại nhìn đã không thấy anh đâu, cậu cắn môi, cố nặn ra một nụ cười hết sức tự nhiên.
Anh được lắm.
Giản Diệc Minh đang ngồi đột nhiên bị Giản Hạo Phong kéo ra ngoài ban công, anh lấy một điếu thuốc lá, giơ ra trước mặt bác sĩ Giản, hỏi:
"Hút không?"
"Em là bác sĩ!"
"Ồ!"
"Anh cũng đừng hút thuốc nữa, có hại cho sức khỏe."
Giản Hạo Phong gật gật đầu, đem bao thuốc lá cất lại vào trong túi, tựa người lên lan can ban công.
"Gọi em ra đây có chuyện gì?"
"Chú khi nào thì định cầu hôn Tiểu Lộ, anh thấy hai đưa ở bên nhau lâu như vậy rồi, thật sự chỉ định như bây giờ thôi sao?"
"Em cũng nghĩ đến việc cầu hôn em ấy, nhưng không biết nên bày tỏ thế nào, anh có cách không?"
Giản Hạo Phong khẽ híp mắt, gió thổi qua làm mái tóc anh khẽ bay.
"Em hỏi tiểu Tình ấy, con bé chắc có cách, anh chỉ định hỏi ý chú như thế nào thôi."
"Vậy thì... sinh nhật em ấy đi. Sinh nhật em ấy em sẽ cầu hôn."
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì ba Giản từ thư phòng bước ra, ông nhìn Bạch Lộ một cái sau đó 'hừ' nhẹ.
Cậu cắn môi, khẽ cúi đầu.
Hạ Ý Văn thấy cậu như vậy thì khẽ vỗ nhẹ lên tay cậu, mỉm cười an ủi.
"Tính ông ấy như vậy đấy, con đừng để tâm."
"Vâng! Con không sao."
Giờ ăn tới, mọi người ai nấy đều ngồi vào chỗ của mình, bởi vì hôm nay là sinh nhật Giản Diệc Minh nên bàn ăn toàn là món anh thích, mà một trong số đó là do chính tay cậu làm.
Giản Diệc Minh vừa ăn cũng không quên gắp đồ ăn vào trong bát Bạch Lộ, bởi vì anh biết cậu nếu như cảm thấy không quen hoặc căng thẳng sẽ không chịu đụng đũa.
"Ăn cái này đi!"
"Anh cũng mau ăn đi, đừng lo gắp cho em."
Cậu mỉm cười một cái trấn an anh, ý nói mình không sao.
Không khí trên bàn ăn ngày một trùng xuống, để thay đổi không khí, Giản Tình liền lôi mấy đề tài thi đại học ra nói với cả nhà biết để mọi người cùng bàn luận.
"Mẹ, con muốn học thiết kế nội thất."
"Được đó nhóc con, học xong rồi ra làm việc cho công ty anh, thấy thế nào?"
"Em mới không thèm!"
Giản Tình bĩu môi liếc Giản Hạo Phong một cái.
Cả quá trình ba Giản đều không nói lấy một lời, ông chỉ ngồi im thong thả ăn cơm.
Đến thời gian quan trọng nhất, bánh kem được đưa ra, bên trên cắm hai cây nến số hai mươi chín, trên mặt bánh là dòng chữ chúc Giản Diệc Minh sinh nhật vui vẻ mà Bạch Lộ viết, mặc dù không được đẹp cho lắm nhưng cậu đã rất cố gắng rồi.
Giản Tình nhìn cái bánh không chớp mắt, cô chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi, có thể được ăn bánh kem mà cậu làm thì còn gì bằng nữa.
Giản Tình giơ điện thoại, chụp 'tách' một cái rồi cất đi.
"Anh, mau cầu nguyện đi!"
Giản Diệc Minh nhìn cái bánh một chút, sau đó lại nhìn ánh mắt mong chờ của cậu, anh khẽ khép mắt, thành tâm cầu nguyện sau đó thổi tắt nến.
Bánh được cắt sau đó chia ra, ba Giản và Giản Hạo Phong đều không thích ăn đồ ngọt cho nên không đụng vào, mẹ Giản thì ăn thử một đĩa sau đó không ăn nữa, chỉ còn lại Giản Tình là ăn nhiều nhất, cô vừa ăn vừa khen bánh ngon khiến Bạch Lộ ngại đến đỏ mặt.
"Anh thấy sao?"
"Ừm! Rất ngon."
Bạch Lộ cười hì hì, Giản Diệc Minh lấy cho cậu một miếng đưa tới trước miệng cậu, Bạch Lộ vui vẻ cắn một miếng, sau đó nhân lúc mọi người không để ý lén hôn anh một cái.
"Vẫn chưa kịp nói với anh, sinh nhật vui vẻ."
Giản Diệc Minh ban đầu hơi kinh ngạc nhưng sau đó khi lấy lại tinh thần, anh liền cúi xuống, áp môi mình lên môi cậu, eo và gáy bị người kia giữ lấy, Bạch Lộ giật mình, chỉ kịp phát ra tiếng 'a' nhẹ sau đó im bặt.
Ban đầu còn có chút lo sợ bị mọi người nhìn thấy, nhưng sau đó cậu dần bình tĩnh lại, mặc kệ trời có sập hay không, hôn trước đã rồi tính sau.
Giản Diệc Minh xoay người để người cậu dựa vào lan can trên ban công còn mình thì chắn cho cậu, bởi vì dáng người của Bạch Lộ tương đối nhỏ so với Giản Diệc Minh nên cậu hoàn toàn bị anh che lấp, chỉ còn thấy được cái tay đang ôm lấy cổ anh.
"Anh... ơi..."
Giản Tình định đi tìm Bạch Lộ hỏi cậu cô có thể ăn hết số bánh còn lại không nhưng không thấy cậu đâu, cô chỉ có thể đi tìm Giản Diệc Minh hỏi. Có điều sau khi thấy được cảnh này, cô liền quên mất mình định nói gì rồi quay đầu bỏ chạy, để lại không gian riêng cho họ.
Hai người tách nhau ra, Bạch Lộ dựa vào người Giản Diệc Minh thở dốc, đến khi ổn định lại được hơi thở mới đứng thẳng dậy.
Bác sĩ Giản khẽ hôn nhẹ lên mái tóc cậu, mỉm cười.
Thời gian cũng không còn sớm, vốn dĩ mẹ Giản định giữ hai người ở lại nhưng Giản Diệc Minh sợ cậu ở đây không quen sẽ mất ngủ nên kiên quyết dẫn cậu về nhà, mẹ Giản đành buông tha cho hai bọn họ.
Về đến nơi, Bạch Lộ như bị vắt kiệt hết sức lực liền nằm vật ra sô pha, Tiểu Đậu và Tiểu Ái nhảy lên người cậu kêu meo meo vài tiếng sau đó tìm một chỗ thoải mái nằm xuống.
Cậu vuốt vuốt lông Tiểu Ái, thấy nó hình như béo hơn bình thường thì phải, nhất là phần bụng to ra trông thấy.
"Giản Diệc Minh, anh lại xem này, có phải Tiểu Ái béo hơn rồi không?"
Bác sĩ Giản cầm theo một cốc nước đi ra từ nhà bếp, thấy cậu nói vậy thì đi đến xem thử, sờ sờ một chút thì kết luận.
"Nó có thai rồi!"
"Hả? Có thai?"
"Ừm! Uống nước đi!"
Bạch Lộ sốc tâm lý, vội bế Tiểu Ái lên một cách vô cùng cẩn thận, giơ tay chọt chọt bụng nó, Tiểu Ái mang thai rất nhạy cảm ở phần bụng, cho nên vừa có người đụng vào nơi đó nó liền há miệng đớp một cái.
"Á!"
Bạch Lộ bị cắn đau vội buông Tiểu Ái ra, đáng thương nhìn ngón tay mình bị thủng hai lỗ.
Giản Diệc Minh vội bước đến, đặt ly nước xuống bàn sau đó xem thử vết thương của cậu. May mà mèo nhà bọn họ đã được tiêm phòng rồi nên không có gì đáng lo ngại.
Bác sĩ Giản lấy hộp y tế trong nhà ra, sau đó giúp cậu xử lý vết thương một cách lưu loát.
"Đau không?"
"Không sao, bình thường em cũng bị nó cắn đầy."
"Ngốc!"
Bạch Lộ liếc nhìn Tiểu Ái đang yên vị trong cái ổ ấm áp của mình, cậu khẽ híp mắt, lia sang chỗ Tiểu Đậu.
"Giản Diệc Minh, anh nói xem, đứa bé... à không, rất nhiều đứa bé trong bụng Tiểu Ái liệu có phải của Tiểu Đậu không? Em nghe nói nhà bên cạnh cũng nuôi mèo..."
"Em thật là, đợi Tiểu Ái đẻ ra rồi sẽ biết thôi. Nào, mau đi ngủ!"
Giản Diệc Minh đứng dậy, bảo cậu đi ngủ, Bạch Lộ liền nằm 'bịch' xuống sô pha, nói:
"Em hết sức rồi, anh bế em đi!"
Bác sĩ Giản bất lực, thở dài một hơi cúi xuống, bế lấy Bạch Lộ đang cười hì hì kia lên trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.